Em Là Của Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 18
ự xấu hổ của Alexandra chỉ kéo dài được hai ngày. Cô phải nên tin lời của Vasili, nhưng không, cô đã dừng lại ở trang trại mà anh đã nhắc đến... và biết được những người đang cư ngụ ở đó chỉ có hai vợ chồng già và hai đứa cháu trai của họ.
Cho dù là anh có hú hí hay không, thì cũng không thể nào với bà già này trừ khi là anh thèm quá đỗi, và hiển nhiên là anh đã không đến nỗi vậy, bởi vì anh đã cười khi Alexandra quay trở lại ngồi lên yên ngựa của cô. Và dường như anh luôn cười sau đó.Trận vừa rồi anh đã thắng, đồ khốn khiếp.
Nhưng anh đã thắng được một trận còn lớn hơn nữa. Tối hôm qua khi bọn họ dừng lại ở khách sạn, anh đã gởi một cái bồn tắm đến phòng của cô với một lời nhắn mà cô không thể lờ đi. "Hãy xử dụng nó nếu không thì tôi sẽ vui lòng giúp dùm em." Và cái con vẹt không chịu đựng nổi đó đã hít hít cô khi cô xuống lầu ăn tối sau đó.
Nhưng khi cơ hội đến với cô, cô đã tận dụng nó, không nhận thức được là nó có ảnh hưởng như thế nào.
Thành phố mà họ dừng chân lại sau đó hơi nhỏ nhưng có rất nhiều khách sạn đẹp, và thông thường thì là một nơi mà Vasili quen thuộc, vì bọn họ đã đi ngược lại đường mà anh đã đi khi đến nhà cô. Lúc đầu cô đã lo lắng là có quá nhiều cô phục vụ làm việc ở đây để cô có thể theo dõi được hết bọn họ, vì thế cô đã quyết định là thay vào đó cô sẽ theo dõi Vasili thôi.
Nhưng cô phát hiện là anh chỉ ở lại nơi này có một đêm vào lần trước anh đi ngang qua đây, mặc dù là toàn bộ nhóm người của anh thì ở lại lâu hơn. Đây là nơi mà bọn họ đã dừng lại cả tuần lễ, và không phải là vì một người trong nhóm bị bệnh. Vasili đã nói dối với cha của cô. Anh ta đã buộc cô phải thu dọn hành lý và rời khỏi trong vòng một ngày. Tại sao thế?
Tên của cô ta là Claudia Shevchenko, một nữ bá tước góa bụa, và Vasili đã nằm dài trên giường của cô ta cả tuần lễ ròng, hay là không ở quá xa chiếc giường. Nhà của cô ta nằm cùng đường với khách sạn, và anh đã gặp cô ta vào ngay cái đêm anh ta vừa đến đây, khi cô ta đang ăn tối với bạn bè ở khách sạn này.
Câu chuyện rất dễ khám phá ra vì bọn họ đã gây ra dư luận xôn xao trong thành phố này. Suy cho cùng thì đây cũng không phải là một thành phố lớn, và những người góa phụ thì rất nổi tiếng ở đây... và đều rất là chuẩn mực, ít là là cô ta đã từng là như vậy, trước khi cô ta gặp gã đàn ông Cardinian quá ư là đẹp trai này, người có thể quyến rũ được ngay cả một thiên thần nếu như anh ta muốn làm. Câu chuyện đại khái là vậy.
Vì thế Alexandra đã lấy làm ngạc nhiên khi Vasili đã không một lần rời khỏi khách sạn vào cái đêm mà họ ở lại, thật ra thì anh đã đi về phòng và ở hẳn lại trong đó, theo như báo cáo cô nhận được từ Timofee khi cô vừa rời khỏi phòng vào sáng hôm sau. Chuyện làm cho cô ngạc nhiên là khi cô không nhìn thấy anh khi cô đến gia nhập với mọi người để chuẩn bị lên đường.
Chính Lazar, anh nhìn như rất là khó chịu, là người đến báo tin với cô, "Vasili đã rời khỏi trước rồi,"
"Thật vậy à. Hồi nào?"
"Khoảng mười phút trước."
Cô đã không nghĩ là Lazar có chuẩn bị sẵn những lời nói dối để biện hộ cho sự thay đổi đột ngột này và cô cũng không muốn nghe chúng. Cô đã không hỏi gì thêm. Cô chỉ nhìn Konrad để thấy anh khẳng định thời gian mà Vasili đã rời khỏi. Khi thấy anh gật đầu, cô chỉ cười và rời khỏi thành phố.
Cô quyến định là cô sẽ cho Vasili đúng mười phút và không hơn. Nếu như đến lúc đó anh còn chưa xuất hiện thì cô sẽ quay lại tìm anh, bởi vì cô đã không tin một tí nào là anh đã rời khỏi trước họ, giống như thói quen hay đi trước của anh.
Vasili ngay lúc này thì đang gõ cửa nhà cô gái tóc đỏ đã vui đùa với anh lần trước khi anh đi ngang qua đây. Và anh đã gặp may, cô ta chính là người ra mở cửa, thay vì là một trong các cô hầu của cô ta... và đóng sầm cánh cửa vào mặt anh.
"Đi ngay đi!" anh nghe cô ta thét lên từ trong nhà, bên kia cánh cửa bây giờ đã khóa chặt."Tôi thích tai của tôi nằm trên đầu lắm!"
Trong nhất thời, anh nghĩ là mình đã nghe sai. Nhưng rồi những ngón tay của anh cuộn lại thành nấm đấm, mặt anh đỏ bừng vì giận.
Và anh tìm thấy Alexandra cũng trong tâm trạng đó hai mươi phút sau.
Cô nghe thấy tiếng vó ngựa của anh ở sau lưng cô và xoay con Sultan Kiêu Hãnh lại để đối diện với anh. Bọn họ gần như là va vào nhau, xém đụng phải.
"Lại đằng kia," anh nói như báo trước điềm xấu."Ngay bây giờ! không thôi thì phải trả giá thê thảm đấy."
Anh chỉ về phía cái cây đứng chơ vơ một mình cách đó khoảng một phần tư dặm, và anh cỡi ngựa đi về phía đó mà không đợi để xem cô có đi theo hay không. Vì anh đang quá giận dữ, cô nghĩ là cô nên đứng yên ở đây... nhưng không, cô đã hy vọng là chuyện này sẽ xảy ra, chấm dứt mọi thứ mà cô đã cố gắng làm. Bạn bè của cô thì đã không mấy lạc quan giống như cô. Cô ra lệnh cho bọn họ đi chung với những cỗ xe.
Trên lưng con Sultan Kiêu Hãnh, chẳng mấy chốc cô đã đuổi kịp Vasili. Anh đã leo xuống ngựa và đang đi tới đi lui chung quanh cái cây. Anh đã không cho cô có cơ hội để leo xuống, và lôi cô xuống ngựa, rồi lập tức thả cô ra và tiếp tục đi tới đi lui.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, chưa bao giờ tưởng tượng ra một con vẹt như anh có thể nổi giận như thế này. Và không thể lầm lẫn là anh đang giận điên lên.
Một cách thận trọng, cô cố đứng xa anh, quyết định đợi để xem thử anh sẽ nói gì. Nhưng khi cô vừa chuyển động, anh đã rút ngắn khoảng cách giữa họ trong nháy mắt và đã đứng sát bên cô, và mắt anh... trời giúp cho cô... dường như rực lửa.
"Tôi không thể chịu nổi nữa," anh nói, và anh gần như là la thét lên. "Sẽ không có bất cứ lời đe dọa nào của em nữa cả, Alexandra. Tôi sẽ lên giường với bất cứ người đàn bà nào tôi muốn, khi tôi muốn, và nếu em còn dám làm chuyện gì sau lưng tôi thì tôi sẽ lên giường với em đấy."
Đó không phải là những lời cô hy vọng được nghe, nhưng cũng không xấu lắm nếu đem so sánh với tâm trạng hiện giờ của anh. Vì thế cô khoanh tay trước ngực và trả lời một cách bình tĩnh."Không, anh sẽ không đâu. Khi nào mà anh còn thuộc về tôi, anh sẽ phải chung thủy với tôi. Tôi không biết tại sao anh lại cứ buộc tôi phải nhắc cho anh nhớ. Và anh sẽ không được lên giường với tôi cho đến khi chúng ta kết hôn. Nếu anh muốn có lại những người đàn bà của anh, Vasili, thì anh biết là anh nên làm gì rồi."
"Và em nghĩ là tôi sẽ tuân theo điều đó hả?" Lần này là anh la hét thật, và rất to tiếng.
Cô biết là cô sẽ càng chọc tức anh hơn nếu như cô tiếp tục bình tĩnh trong khi anh thì như muốn điên lên, cho nên cô nói."Không ai nói là anh phải tuân theo cả, Petroff. Anh sẽ phải chấp nhận hậu quả nếu như anh không tuân theo thôi."
Câu nói đó làm cho anh tiếp tục đi tới đi lui. Nhìn anh lúc này thật là quyến rũ, rất khó đoán, thậm chí có thể thay đổi đột ngột nữa. Cô phải nên lo sợ, nhưng cô đã không cảm thấy vậy. Lo lắng thì có nhưng chỉ vậy thôi... cho đến khi cô nhớ ra là bọn họ đã không có cuộc cãi cọ này nếu như anh đã không đi tìm người đàn bà đó. Và anh đã đến đó với ý định là lên giường với cô ta, và sẽ làm vậy nếu như Alexandra đã không biết được chuyện giữa họ và đã không gởi lời cảnh cáo đến cô ta. Anh là một kẻ tội phạm trong tư tưởng. Cảm giác của cô bây giờ khó mà diễn tả được.
Đột nhiên, anh thắc mắc, "Làm thế nào mà em biết được chuyện... chuyện..."
"Claudia hả? " cô mớm lời.
"Đúng, Claudia, hay bất cứ tên gì của cô ta."
Chuyện anh không nhớ rõ tên cô ta đúng là Alexandra phải nên vui, nhưng anh chỉ làm cho cô càng kinh tởm hơn. Người đàn ông này rõ ràng là có quá nhiều đàn bà đến nỗi không thể nhớ hết được bọn họ. Cô cũng đã nghĩ vậy, nhưng ghét nhìn thấy được sự thật.
Nhưng anh sẽ không biết được sự bực bội của cô, vì thế cô chỉ nhún vai trước khi trả lời." Anh sẽ rất là kinh ngạc khi anh có thể biết được tin tức gì mà chỉ cần tốn vài đồng thôi."
"Và em đã đến nhà cô ta à? Khi nào vậy? Em đã không rời khỏi khách sạn mà."
Hiển nhiên là gián điệp của anh cũng đã không ngủ được nhiều. "Tôi đâu cần phải đích thân làm chuyện đó đâu," cô nói, "Tôi chỉ cần sai người đem tin đến cho cô ta là được rồi. Và nó phải được truyền đến cho cô ta đúng y như yêu cầu của tôi."
"Ồ, tôi không nghi ngờ gì về điều đó cả," anh nhạo báng."Người của cô luôn tỉ mỉ mà."
"Đó gọi là lòng trung thành."
"Ý em định nói là tôi không có lòng trung thành hả?"
Cô cười với anh."Là do anh nói chứ không phải tôi."
Chuyện đó làm cho anh càng giận thêm, mặc dù là giọng nói của anh chỉ hơi có vẻ bực bội thôi."Tôi sẽ cho em biết là lòng trung thành của tôi còn xa hơn là em tưởng, nhưng chỉ dành riêng cho vài người thôi."
Cô biết câu trả lời, nhưng vẫn muốn hỏi cho biết."Và tôi không phải là một trong vài người đó?"
"Là do em nói chứ không phải tôi," anh cười cợt lập lại lời nói của cô khi nãy.
Cô không thể không lớn tiếng."Ngay cả khi tôi trở thành vợ của anh à?"
"Em nên hy vọng là mình có lại lý trí trước khi chuyện đó xảy ra," anh gầm gừ.
"Anh nên hy vọng là anh tỉnh trí lại đấy Petroff!"
Một lần nữa bọn họ lại mặt áp mặt, cô trợn mắt nhìn anh, anh thì quắc mắt nhìn cô. Ngực cô phập phồng. Anh nhìn thấy, và lần này không có mùi hôi để đánh lạc hướng của anh.
Sự ham muốn bùng cháy.Đột nhiên Vasili cảm thấy là anh sẽ chết mất nếu anh không hôn cô.Đột nhiên Alexandra không thể rời mắt khỏi đôi môi quyến rũ của anh.
Và rồi, giống như cô đã hằng ao ước, cô muốn được nếm mùi vị của anh, ham muốn cùng cực. Nó còn say đắm hơn những gì cô nhớ. Anh ôm chặt cô vào lòng và điều này cũng đê mê hơn là cô nhớ.
Những ngón tay của cô bấu chặt hai cánh tay anh, ép mình vào người anh, nhưng không phải là đẩy anh ra. Một cánh tay đặt dưới mông nâng cô lên, khóa chặt cô bằng sức nóng của người anh, và người cô tan chảy, mềm nhũn, đầu óc mụ mị muốn có được hơn những gì vượt qua khỏi sự hiểu biết của cô.
Cô uốn cong người đến nỗi muốn gãy cả lưng, Vasili đã cúi xuống người cô quá xa giống như là anh sẽ cùng cô ngã nhào xuống đất. Anh muốn làm tình với cô đến nỗi anh quên mất những cách thức quyến rũ đàn bà mà anh luôn làm trong quá khứ.
Đây không phải là cám dỗ mà anh có thể kiểm soát để có thể chấm dứt ngay lập tức mỗi hành động hay mỗi cảm xúc. Anh không làm chủ được, anh chỉ là đang làm theo ham muốn được nếm hương vị của cô, được ve vuốt người cô làm cho anh như người say, làm cho anh mất hết lý trí.
Và rồi khi bọn họ đột ngột ngã xuống đất, không một ai trong hai người nhận thức được điều đó. Vasili thì đang muốn đi đến mục tiêu, Alexandra thì đang bị thiêu rụi vì những cảm xúc đang dâng lên trong cô, sự đê mê đến từ mỗi cái ve vuốt của anh, bây giờ cả thân hình anh đè lên người cô, tay anh đưa lên đùi cô, cho đến khi...
Tiếng rên rỉ của cô bị miệng anh che lấp bằng nụ hôn, tay anh bây giờ đang chạm vào điểm nhạy cảm của cô làm cho cả người cô bay bổng... và anh biết được điều đó, và chưa bao giờ cảm thấy được thỏa mãn như lúc này vì có một người đàn bà cong oằn người đòi hỏi được hơn như thế nữa.
Anh sẽ có cô ngay ở dưới nền đất này và cô sẽ để anh làm. Nhưng bọn họ kinh hãi nhận thức ra khi con Sultan Kiêu Hãnh thổi thổi vào bọn họ một lát sau đó, làm cả hai người nhảy dựng lên.
Alexandra thì bị xấu hổ vì những cảm xúc Vasilli đã đem lại cho cô, và phản ứng của cô là tát mạnh anh một cái. Cô phải nên suy nghĩ trước vì phản ứng của anh là tát lại cô, không mạnh lắm, nhưng cũng đủ làm cho cô bị sốc vì anh đã làm vậy.
"Được thôi, chuyện đó chắc chắn là không có mục đích gì," cô nhận xét một cách khô khan.
Vasili thì vẫn còn đang xúc động, không muốn điều gì khác ngoài chuyện ôm chặt cô. Cô ta dám đứng ở đó và thể hiện như là chuyện vừa rồi giữa hai người họ không ảnh hưởng gì đến cô ta à? Còn cái bạt tai nữa, cô sẽ không đánh trúng được anh nếu như không phải anh đang... không phải là anh.
"Cứ la thét cho đã đi, em yêu, chỉ là lần sau khi em muốn sử dụng bạo lực, thì em có thể chắc chắn là tôi sẽ không đánh trả đâu," anh hứa.
"Anh không à?"
Anh lắc đầu chầm chậm."Không. Thay vì làm chuyện đó tôi sẽ kéo em vô bụi rậm và làm tình với em."
Cô phải là điên nếu không cố thay đổi đề tài."Tại sao lần này anh lại không làm vậy?"
"Tôi tin đó là một cái tát cảnh cáo rất công bằng... khi sự lựa chọn của em trong chuyện này đã bị tước mất."
"Anh cũng sẽ làm vậy cho dù là tôi chống trả hả?"
Nụ cười của anh thật rợn người."Đúng vậy."
"Anh có biết đó là một sự chiếm đoạt không?" cô nói với vẻ chua cay.
"Khi mà em đã được báo trước à? Tôi thì sẽ gọi đó là một lời mời đấy."
Chính sự bực bội của anh vì đã bị phá rối làm cho anh có những lời hăm dọa như thế, cô biết chắc là vậy. Và cô có thể nghĩ là không cách gì có thể nắm phần thắng nữa khi mà lời hứa hẹn về hậu quả còn nặng hơn của cô. Nhưng cô không lo lắng đến chuyện là sẽ tát tai anh nữa. Cô có thể kềm chế mình không làm chuyện đó... bằng cách nào đó. Đúng ra là nụ hôn mà cô sẽ cố tránh không nó để xảy ra một lần nữa, nụ hôn đó là nguyên nhân cho sự bực bội của anh, nụ hôn đó làm cho cô hoàn toàn bị gục ngã.
Cô sẽ không chịu thua hay là liều lĩnh làm cho anh nổi giận hơn, liều lĩnh làm cho anh bắt đầu nghĩ đến những quyền hạn của anh nữa. Trời giúp cho cô, anh có lẽ là sẽ muốn quyến rũ cô nếu như anh ham muốn quá độ, và cô có thể còn nhớ rất rõ nụ cười đặc biệt trên môi anh khi anh nhìn thấy cô phục vụ ở quán rượu hôm nào. Cô không muốn biết được cô có thể chịu đựng nổi không nếu như nụ cười đó dành riêng cho cô.
Nhưng cô ghét phải chịu thua, và bây giờ cô làm với vẻ khó chịu, thét lên. "Vậy thì hãy đi đi! Quay trở lại nơi đó và tìm cho anh một con điếm đi. Ở với cô ta cả ngày hôm nay đi. Chúng tôi sẽ đợi anh ở thành phố kế bên.
Mặc dù đó là những lời mà Vasili muốn nghe, nhưng anh sẽ không làm vậy chỉ vì được cô cho phép.
"Không, tôi không nghĩ vậy đâu," anh nói, mắt anh cố tình chiếu thẳng vào bộ ngực của cô."Tôi nghĩ là tôi sẽ đợi cho đến khi em bạt tai tôi lần nữa."
Alexandra nghiến chặt răng kiềm chế hơi nóng đang tỏa lên mặt cô, nhưng hai má cô vẫn đỏ bừng. Tát tai anh ta nữa là chuyện cô muốn làm ngay bây giờ. Cô chưa bao giờ biết được một người đáng bị tát tai như anh ta.
Thay vì làm vậy cô đánh lạc hướng và trên chọc anh."Một quyết định sáng suốt đấy Petroff, dĩ nhiên là một quyết định không mấy tốt cho anh, nhưng cũng rất là sáng suốt... bởi vì tôi có lẽ là sẽ thay đổi ý định khi anh đi khỏi. Và nghĩ xem sẽ xấu hổ như thế nào nếu như tôi phá đám anh và con điếm của anh... hy vọng lúc đó đang ở vào thời điểm gây cấn nhất."
"Có ai từng nói với em chuyện em đúng là một con chồn cái chưa, em yêu?" anh hỏi với giọng điệu chán chường rất dễ nhầm lẫn. Mắt anh lại sáng rực lên.
Cô cũng cố giả vờ ngọt nhạt, "Tôi sẽ thử."
Cô xoay người và đi về phía con ngựa của cô. Vasili đưa tay ra cản cô, mặc dù là cô đã không phát hiện được. Những gì có thể xảy ra sau đó đã không xảy ra bởi vì cả hai đã bị phá đám.
Đầu tiên là Alexandra nhìn thấy tại sao lúc nãy con Sultan kiêu hãnh lại thở phì phò vào hai người. Nó muốn cô giúp nó vì con ngựa của Vasili đang bám sát quá gần và đang liếm sườn nó. Rồi cô nhìn thấy chuyện càng tệ hại hơn, nhưng là chuyện cô nên ngờ đến.
Anh em nhà Razins đã đi theo cô. Và dĩ nhiên là những người hộ tống của Vasili cũng đã bám sát theo họ để ngăn chặn bọn họ, bởi vì có rất nhiều người hộ tống của họ đang đi được hơn nửa đường từ đường lộ đến cái cây, gần như là đang xoay tròn trên mặt đất và đánh đấm nhau.
Vasili lầm bầm chửi thề trước khi anh trợn mắt nhìn Alexandra."Này, thấy em đã gây ra chuyện gì rồi chứ," anh càm ràm.
"Tôi à? Anh nghĩ là người Cossacks của tôi chỉ ngồi yên ở đó không làm gì khi họ nhìn thấy anh đánh tôi à?'
"Tôi đã không có đánh em."
"Vậy anh gọi đó là gì?" cô vừa ngồi lên yên ngựa vừa thắc mắc.
"Là cái vỗ nhẹ lên má để em lấy lại bình tĩnh thôi," anh nói, cũng ngồi lên yên ngựa."Nếu tôi đánh em thì em phải nằm dài đo ván rồi... một ý tưởng thật ra không hẳn là xấu."
Vậy thì thật là quá đáng."Anh hãy xem như là mình hên đi vì Bojik đã không đi theo tôi, không thôi thì người của anh phải bỏ công chôn xác anh sáng nay rồi chứ không phải chăm sóc cho những cặp mắt bầm tím của họ đâu. Và hãy kiềm chế con ngựa chết tiệt của anh lại đi!" Bây giờ thì cô lớn tiếng với anh, vì cả hai cùng nhau phóng ngựa như đua nhau, và cô đã dễ dàng dẫn đầu trước. "Nếu nó còn dám nhào vào con ngựa của tôi một lần nữa thì tôi sẽ để cho con Sultan kiêu hãnh đá nó đấy... và tôi hy vọng là lúc đó anh đang ngồi lên lưng nó!"
"Alex?"
"Chuyện gì?"
"Tôi sẽ xem đó như là một hành động baọ lực vì là do chính em xúi giục đấy."
Cô im re.
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh