Duyên Kỳ Ngộ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 18
oàng Trinh ra tới chỗ để xe. Gió đêm thổi mát rượi cũng không làm cô với đi bực tức trong lòng. Cô đưa tay bức nhánh bông giấy ném về phía trước, miệng nói:
- Hắn là cái gì mà mình phải để tâm rồi tức giận khi hắn quan tâm người khác chứ. Mặc xác hắn và những suy nghĩ của hắn đi. Mình còn khối người để nghĩ tới, cớ gì phải nhớ mỗi mình hắn.
Hoàng Trinh dợm bước, nhưng có tiếng rì rầm làm cô tò mò dừng chân lắng nghe.
- Ông Long! Đại ca tôi đã giúp ông ẵm trọn bản hợp đồng của ông Lâm. Vậy ông thanh toán hết số tiền còn lại cho chúng tôi.
Giọng ông Long khó chịu:
- Sao các anh lại đến đây, lỡ ai bắt gặp thì chết tôi? Chưa tới ngày hẹn giao tiền, Tư Thẹo sợ tôi quỵt của hắn ư?
Tiếng gã khác rít qua kẽ răng:
- Chuyện của ông không liên quan đến bọn tôi. Đại ca kẹt nên mới nhờ tụi này đến lấy. Bây giờ ông có đưa không thì nói?
Ông Long năn nỉ 2 tên đàn em của Tư Thẹo:
- Tôi không có mang theo nhiều tiền, ở đây có khoảng 2 triệu. Các anh cầm đỡ, nói với Tư Thẹo đừng đến kiếm tôi. Vài bữa nữa tôi thanh toán hết số tiền còn lại.
1 tên hăm dọa:
- Ông nói thì nhớ lấy, đừng để chúng tôi phải dùng đến luật giang hồ. Đại ca không khờ như ông Hoàng Lâm để ông bán đứng đâu.
Bọn chúng nhận tiền rồi lên xe vọt mất. Ông Long nhìn theo thở ra lo lắng.
Ngày mai định đem bản hợp đồng đó đưa cho công ty Hoa Thị. Lão giám đốc bên ấy lại đi du lịch ngay vào lúc này. Trước mắt, cứ đưa hết số tiền còn lại để bịt miệng Tư Thẹo. Đợi vài bữa ông ấy về rồi tính.
Hoàng Trinh biến sắc, tay chân run rẩy khi nghe được âm mưu của ông Long, cô vội thụt lùi về phía sau, vì ông Long chuẩn bị đi vào ngang chỗ cô nấp.
Cô điếng hồn khi 1 tiếng rắc vang lên. Vì không để ý nên gót giày của cô giẫm lên nhánh thông khô. Cô loạng choạng suýt té, nhưng 1 vòng tay rắn chắc đã giữ cô lại. Người đó ấn cô ngồi xuống rồi đưa tay lên môi suýt khẽ ra dấu im lặng.
Ông Long nghe động vội đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Không phát hiện ra chỗ 2 người nấp, đứng 1 lúc nữa rồi ông bỏ vào trong.
Người ấy cũng vội nắm tay Hoàng Trinh kéo về phía có ánh đèn rồi dừng lại. Cô vừa định cám ơn vội há hốc mồm kinh ngạc khi nhận ra người đó chính là Triệu Minh.
Anh nhướng đôi mắt đẹp nhìn cô:
- Em đã bình tĩnh lại chưa cô bé ngốc nghếch?
Lời cám ơn được thay bằng cái nguýt dài của cô.
- Sao lúc nào tui cũng bị anh theo dõi hết vậy? Anh đâu phải là bảo mẫu của tui chứ.
Triệu Minh tỉnh bơ:
- Không phải bảo mẫu vì anh là đàn ông. Chỉ tạm thời làm vệ sĩ cho em thôi.
Môi Hoàng Trinh cong cớn:
- Tui hổng nhận đâu. Anh để dành cho Mỹ Hằng đi, cô ta đang đợi anh kìa. Tui chẳng cần vệ sĩ vệ xiếc gì hết á, anh đừng nói lôi thôi tui không nghe đâu.
Nói rồi cô bé bịt tai lại. Triệu Minh yêu quá đi thôi nét dỗi hờn trẻ con. Nếu ở đây không đông người, anh đã đặt lên đôi môi đang dẩu lên kia 1 nụ hôn nóng bỏng. Xem nó chua cở nào.
Biết đôi co với cô càng gây hiểu lầm nên Triệu Minh nghiêm mặt:
- Chuyện của anh và em tạm thời gác lại. Bây giờ đáng lo ngại là làm sao cho ba em biết càng sớm càng tốt. Để bác tìm cách ngăn chặn âm mưu của ông Long.
Đang chờ nghe anh nói 1 câu giải thích để hả dạ mà anh cứ nói đâu đâu. Cô cau mặt nhăn nhó:
- Chuyện của tui không cần anh lo, anh làm ơn đừng đi theo tui nữa.
Triệu Minh biết không thể nhỏ nhẹ với cô nàng được. Anh nạt khẽ dọa cô:
- Hoàng Trinh! Em có thôi nói bậy hay chưa? Em đừng để anh phải nổi nóng, em có tin là anh sẽ đánh em không?
Gương mặt hình sự và giọng nói gầm gừ của anh làm cô hơi ngán. Cô cụp mắt xuống lí nhí:
- Chuyện xảy ra quá bất ngờ nên tui chưa nghĩ ra được gì hết.
- Em đừng có tui, tui với anh nữa được không. Hừ! Chuyện bị đánh cắp hợp đồng đối với ba em vô cùng quan trọng. Nó có thể làm tiêu tan cả sản nghiệp mà ba em đã cố gắng gầy dựng. Em làm ơn đừng kiếm chuyện gây gỗ vào lúc này, khiến mọi chuyện càng bối rối hơn.
Hoàng Trinh trợn tròn mắt nhìn anh:
- Nghiêm trọng dữ vậy à? Anh không dọa em chứ, anh Minh?
Triệu Minh lắc đầu nghiêm giọng:
- Anh nói thật, em về hỏi ba khắc biết - Sau 1 lúc im lặng suy nghĩ anh tiếp - Tạm thời tối nay em chỉ nên cho 1 mình bác trai biết để bác có kế hoạch đối phó. Còn anh sẽ nhờ Quý Hải điều tra xem ai là người tiếp tay với ông Long.
Hoàng Trinh đã bớt gay gắt với anh, cô se se lại áo:
- Được. Em sẽ làm theo lời anh. Nhưng anh và Quý Hải cũng nên cẩn thận. Bọn người lúc nãy là dân giang hồ ghê gớm lắm.
Triệu Minh phì cười với cách dùng từ của cô. Anh đưa tay vuốt tóc cô âu yếm.
- Anh sẽ cẩn thận, ra xe anh đưa em về. Anh còn phải ghé qua Quý Hải cho hắn biết, để hắn còn chuẩn bị.
Hoàng Trinh lắc đầu:
- Lúc nãy, em đi xe Honda đến đây, em về 1 mình được rồi. Em không xảy ra chuyện đâu.
- Đi 1 mình, em chạy xe cẩn thận đấy.
Hoàng Trinh leo lên đề máy xe:
- Dạ. Em biết rồi.
Chờ cô chạy đi rồi anh cũng vi vã về xe mình lao vút đi.
Tiệc cũng vừa tàn, mọi người lục tục kéo nhau ra về. Mỹ Hằng vui sướng vì ngờ mình vừa câu được anh chàng Triệu Minh đẹp trai giàu có. Cô nốc rượu như điên. Cô nghĩ, trước sau gì mình cũng là 1 bà phó giám đốc phu nhân sang trọng.
Ông Long vô cùng khó chịu trước cử chỉ suồng sã và ánh mắt lả lơi mà Mỹ Hằng dành cho Triệu Minh. Ông quyết định ra tay trong đêm nay để cô mãi mãi thuộc về ông.
Ông thân mật nói với cô:
- Hằng say rồi, để chú Long đưa Hằng về, Hằng đồng ý không?
Mỹ Hằng quá vui nên cô gật nhanh:
- Được. Vậy chúng ta ra xe đi.
Ông Long không chở cô về nhà, mà ông chạy thẳng về chỗ ông. Mỹ Hằng nhướng mắt hỏi ông:
- Sao chú Long chở Hằng về đây?
Ông cười nham hiểm:
- Hằng say quá chú Long sợ Hằng bị mẹ và ông Lâm rầy la. Thôi, vào nhà uống ly nước chanh cho tỉnh rồi chú đưa về.
Có người săn sóc cũng thấy vui vui. Cô để mặc ông dìu đi với những bước chân xiêu vẹo.
Để Mỹ Hằng nửa nằm, nửa ngồi trên giường, ông Long nhìn cô háu hức. Chưa vội hành động, ông đi xuống bếp pha cho cô ly chanh nóng.
Khi ông trở lên Mỹ Hằng ngấm rượu nên đã ngủ say. Ông lắc lắc tay cô:
- Mỹ Hằng! Dậy uống nước chanh nè.
Cô nằm yên không nhúc nhích. Ông Long hau háu nhìn vào khuôn ngực trắng ngần đang ẩn hiện sau làn vải mỏng. Cái juýp ngắn để lộ cặp đùi thon thả. Ông Long tắt điện rồi lao vào cô như 1 con hổ đói.
Mỹ Hằng kháng cự yếu ớt, nhưng những cái vuốt ve của ông Long cộng thêm men rượu kích thích làm cơ thể nóng bừng. Cô buông trôi mình theo cảm giác lạ lẫm ông Long đem đến.
Nữa đêm tỉnh giấc, Mỹ Hằng nghe khác khô cả cổ. Cô ngồi dậy tìm nước uống, bàn tay ai gát ngang người cô làm cô hốt hoảng bật dậy. Ông Long cũng choàng tỉnh vì cái tay bị Mỹ Hằng hất mạnh.
Mỹ Hằng nhìn xuống cơ thể không mảnh vải, cô vi chụp chiếc mền quấn ngang người, cô nhìn ông lắp bắp:
- Chú Long! Chú.......
Nét mặt đầy thỏa mãn, ông vuốt tóc cô:
- Chuyện này trước sau gì cũng xảy ra. Tại chú..... ơ anh yêu em nên mới làm thế. Bây giờ em muốn gì anh cũng chiều.
Mỹ Hằng khóc thét lên, cô túm ngực ông lắc mạnh:
- Nhưng chưa được phép của tôi, tại sao ông làm thế? Ông đúng là 1 tên lưu manh đểu cáng.
Đợi tiếng khóc của cô lắng xuống. Ông nhăn nhó nói với cô:
- Hằng ở với anh có gì không tốt. Em mơ chi thằng Triệu Minh đó, nó không thương và lo lắng cho em bằng anh đâu. Nó biết được em chỉ là 1 đứa con riêng và đã từng lên giường với anh, thì liệu nó có cưới em không?
Mỹ Hằng thôi khóc, cô nghiến răng:
- Cũng tại ông tất cả. Nếu ông đừng hại tôi thì tôi đã có tất cả trong tay, kể cả anh ấy.
Ông Long cười khẩy:
- Người mà hắn đeo đuổi là con bé Hoàng Trinh. Em đừng nghĩ vẫn vơ nữa, bên em anh lúc nào cũng sẵn sàng vì em. Em còn muốn gì nữa?
Thấy Mỹ Hằng im lặng ông tiếp:
- Với lại mẹ em mà thuyết phục được ông Lâm cho em vài cổ phần, thì với số tiến có được của em, cộng thêm tiền bán hợp đồng, anh và em dư sức thành lập công ty riêng. Em sẽ trở thành bà giám đốc, tha hồ mà tung hoành, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió.
Mỹ Hằng chỉ còn biết gật đầu ưng thuận. Bây giờ có giết ông ấy thì không lấy lại đời con gái.
Ông lại giàu có, sẵn sàng phủ phục dưới chân cô. Chỉộ ti ông không còn trẻ trung và đẹp trai như Triệu Minh. Nhưng cô sẽ lợi dụng tiền bạc của ông mà cưa cổ Triệu Minh. Để con nhỏ Hoàng Trinh phải đau khổ van xin cô trả người yêu cho nó.
Ông Long thừa biết cô không còn cách chọn lựa nào khác. Ông vuốt ve cô:
- Em đừng buồn nữa, nằm xuống ngủ 1 giấc cho khỏe. Sáng mai thức dậy mọi chuyện sẽ bình thường trở lại.
Cô không còn sức để phản kháng khi ông nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống. Cô buông trôi mình theo từng cái vuốt ve của ông. Cô sôi nổi đáp trả. Riêng ông Long mỉm cười khoái trá vì đã dụ dỗ được cô.
Cũng tối hôm đó Hoàng Trinh cho cha biết toàn b âm mưu của lão trợ lý. Ông bàng hoàng chết lặng khi người trợ lý được ông tin dùng lại phản lại ông, phản lại công ty, trong đó phần hùn của ông Long đâu phải nhỏ.
Hoàng Trinh lay tay cha:
- Cha! Bây giờ mình tính sao hả cha?
Không trả lời mà ông hỏi lại con:
- Ngoài con ra còn ai biết chuyện này không?
Cô lắc đầu:
- Chỉ có con và anh Minh. Anh ấy dặn con đừng cho ai biết, chỉ cần nói với ba. Ảnh đã đi tìm anh Quý Hải để nhờ bên công an điều tra thêm.
Ông xoa cằm ra chiều khó nghĩ:
- Tạm thời cha chưa nghĩ ra cách giải quyết. Để cha chờ xem Triệu Minh và Quý Hải có tin gì mới không rồi mới quyết định. Con đi ngủ đi, khuya lắm rồi.
- Cha cũng đi nghỉ cho sớm. Sức khỏe lúc này rất cần thiết cho cha. Cha mà đổ bệnh thì con chả biết làm sao đây?
- Được rồi con gái, cha biết lo cho mình. Con về phòng đi.
Cô ngoan ngoãn nghe lời cha, chân bước đi mà lòng thương ông vô hạn. Cô không dám hỏi gì nhiều sợ ông lo lắng thêm.
Trở về phòng đã lâu mà Hoàng Trinh vẫn còn thao thức không ngủ được. Cô mãi nghĩ đến Triệu Minh.
- Anh ấy có 1 chút gì thương nhớ cô không nhỉ. Hay anh chỉ xem cô như 1 cô em gái bướng bỉnh cứng đầu. Nếu sự thật trong tim anh có hình bóng cô, thì cô là người hạnh phúc nhất.
Cô phân tích lại những lời nói của anh với Mỹ Hằng. Chưa có gì chứng tỏ anh đã yêu cô ta. Cô đỏ mặt khi nhớ tới những lời quá khích của cô mắng anh lúc nãy. Ôi ngày mai gặp anh ấy chắc xấu hổ lắm.
Yêu sao mà đau khổ đến thế? Nếu biết sớm yêu là đau khổ thì cô không thèm yêu.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ