Chương 18
a ơi!
Tiếng gọi quen thuộc của Khánh Linh lảnh lót từ xa khiến Tùng đang đi trên hành lang dài của khách sạn vội dừng chân. Anh quay lại nhìn lại vừa lúc bé Linh chạy ùa tới. Tùng vội ngồi xuống, và anh vừa kịp dang tay đón con gái đang ngã ập vào lòng mình.
Úp mặt vào mái tóc mềm mại của con gái, Tùng âu yếm hỏi:
- Sao con lại đến đây?
Khánh Linh úp mặt vào cổ cha, cô bé thỏ thẻ:
- Hai ngày hôm nay ba không về, con thấy nhớ ba quá hà. Vì vậy mà con phải tới đây để thăm ba đó chứ.
- Ai dẫn con tới đây vậy?
- Là mẹ đó ba!
Tùng thảng thốt kêu lên:
- Lại là mẹ con à? Thế mẹ đâu?
Khánh Linh vẫn cứ úp mặt vào cổ Tùng, nhưng tay cô bé chỉ ra phía sau:
- Mẹ đi ở phía sau kìa ba!
Tùng quay mặt con gái ra, anh nhìn vào mắt Khánh Linh:
- Ba đã nói rồi, con không được đi với mẹ nữa mà.
Khánh Linh nũng nịu:
- Nhưng mà con nhớ ba quá hà, ba không chịu về với con gì hết. Cũng may là mẹ tới thăm con rồi rủ con đi. Con cũng nhớ lời ba dặn, nhưng mà ông nội bảo con cứ đi, có ông Tư theo mà ba.
Nghe con gái nói có ông Tư tài xế đi theo, Tùng thấy yên tâm phần nào. Thật lòng, anh cũng không muốn chia rẽ mẹ con Khánh Ngọc làm gì, nhưng anh chỉ ngại cô ta lấy Khánh Linh làm áp lực với anh thì khi đó, anh cũng không biết phải giải quyết cách nào khác hơn là nghe theo những yêu sách của cô ta. Vì đối với Tùng, anh chỉ còn có Khánh Linh là thứ quý nhất trong phần đời con lại mà thôi.
Tùng đứng lên, anh xốc Khánh Linh lên theo và ẵm con gái trên tay. Khánh Linh được cha ẵm, cô bé thích thú ôm chặt lấy cổ cha không rời. Dường như co bé sợ là nếu như mình lỏng tay ra, ba sẽ biến mất như những lần cô bé nằm mơ vậy.
Khánh Ngọc đã đi đến nơi, cô ta cười nhẹ:
- Con gái thì thương nhớ cha như vậy, mà cha thì cứ mãi lo kiếm tiền để mặc con gái với những người xa lạ.
Tùng quay phắt lại, anh nhìn Khánh Ngọc một cách sừng sộ:
- Cô lại nói năng lung tung gì rồi đấy. Ai là những người xa lạ?
Khánh Ngọc vẫn ung dung như vừa rồi, không phải là Tùng đang giận dữ vì cô. Cô thản nhiên trả lời:
- Ai thì anh biết đấy, tôi nghĩ là mình không cần phải nói rõ ra đâu!
Biết người mà Khánh Ngọc muốn ám chỉ là ai. Tùng không muốn cãi vã với cô nữa. Bởi vì chính anh cũng nhận thấy là như thế. Trong căn nhà rộng lớn đó, anh cũng thấy mình chỉ là một người xa lại với mọi người trong đó. Và cái cảm giác lại lõng không phải bây giờ mới có, mà ngay từ khi hiểu biết thì anh đã cảm nhận được như thế rồi.
Thấy Tùng im lặng, Khánh Ngọc bật cười đắc chí:
- Anh cần gì phải che giấu, tôi còn lại gì căn nhà đó nữa. Nhưng mà phần anh thì mặc anh, chứ còn Khánh Linh thì anh đừng để cho nó phải thu mình lại như một con cuốn chiếu như thế. Phải để cho nó thoải mái sống đúng với tuổi thơ của nó chứ có đâu cứ bắt nó phải sống như những nhà tu giữa những người xa lại như thế.
Lần này thì Tùng không thể lặng im được nữa, anh lạnh lùng nói:
- Dù thế nào thì cuộc sống của nó hiện nay vẫn tốt hơn nếu như nó đi theo lối sống phóng túng của cô. Vả lại, dù cô có khích bác gia đình tôi như thế nào thì mặc cô, nhưng trong lòng cha con tôi, cô cũng chỉ là một người lạ như những người khác mà thôi.
Câu nói của Tùng làm Khánh Ngọc giẫy lên vì tức giận, cô hét lên:
- Anh ăn nói như vậy đó hả? Tại sao tôi lại là người lạ đối với Khánh Linh khi tôi là người đẻ ra nó? Anh đừng có ăn nói cái kiểu đó để hòng chia rẽ mẹ con tôi.
Tùng không thèm đối đáp gì thêm với Khánh Ngọc, không hiểu vì lòng anh đã quá chán ngán hay là vì anh không muốn gây ầm ĩ nơi làm việc của mình. Tùng lẳng lặng ẵm Khánh Linh đi thẳng tới phòng của mình.
Không chịu thua kém chút nào, Khánh Ngọc cũng bám theo sát chân Tùng. Ngay khi anh vừa mở cửa bước vào phòng thì Khánh Ngọc cũng bước theo vào ngay.
Tùng đặt Khánh Linh ngồi xuống ghế, nhưng con bé sợ hãi từ lúc thấy cha mẹ cãi nhau nên tay cứ bám chặt lấy cổ Tùng không rời, mặt thì úp kín vào cổ anh mà thút thít:
- Ba ẵm con hà, con sợ quá, ba đừng bỏ con ba ơi!
Tùng dỗ dành:
- Con ngồi xuống đây, ba sẽ ngồi bên cạnh con chứ không bỏ con đâu.
Khánh Linh giãy nhẹ trong tay cha:
- Con không chịu đâu, con chỉ muốn ba ẵm con hoài thôi.
Biết con gái nhõng nhẽo, nhưng vốn cưng con gái. Lại thêm việc mình cứ vì công việc mà bỏ Khánh Linh ở nhà mãi một mình với những người làm nên Tùng đành chiều ý con gái. Anh ngồi xuống ghế và đặt gọn Khánh Linh trên đùi mình.
Khánh Ngọc bực dọc vì Khánh Linh cứ mãi bám theo Tùng ngay từ lúc trông thấy cha. Còn cô, nó coi như không có mặt nới này vậy. Vì thế, Khánh Ngọc bước dấn thêm một bước, kéo tay Khánh Linh:
- Khánh Linh ra đây với mẹ, không cần ba nữa.
Khánh Linh níu chặt lấy cha, cô bé lắc đầu nguầy nguậy:
- Con cần ba hà, con cần ba hà.
Khánh Ngọc nổi giận, cô giật mạnh cánh tay Khánh Linh, miệng hét to:
- Mày cũng muốn chống đối tao nữa hả? Đồ phải bội!
Hành động của Khánh Ngọc bất ngờ quá, Tùng không kịp đề phòng. Ngay cả Khánh Linh cũng không kịp tránh bàn tay của mẹ nên cô bé vuột khỏi tay Tùng, ngã nhào xuống đất.
Thấy con ngã xuống đất, Tùng xót xa nhào theo, anh vội xốc Khánh Linh lên. Trong khi con bé khóc ngất thì Khánh Ngọc vẫn cứ hung hăng dí ngón tay vào trán con bé:
- Mầy còn khóc nữa hả? Có mau nín rồi theo tao đi không?
Bé Linh không nói được tiếng nào mà cứ úp mặt vào ngực Tùng khóc ngất từng cơn. Tùng ngạc nhiên trước thái độ kỳ lạ của con gái vì từ trước tới nay, Khánh Linh vốn rất ít khi khóc to. Anh xoay mặt con gái ra ngoài, nhìn thật kỹ:
- Con sao vậy, Khánh Linh?
Khánh Linh mếu máo:
- Đau quá, ba ơi!
Tùng vội vã hỏi:
- Con đau ở đâu?
Vừa hỏi, anh vừa xem xét trên người Khánh Linh, nhưng anh chưa kịp tìm ra xem bé Linh đau chỗ nào thì cô bé đã chìa cánh tay ra:
- Đau ở tay con nè, ba ơi!
Tùng vội chụp cánh tay Khánh Linh lên coi, không ngờ anh vô ý chạm vào chỗ đau của con bé làm nó lại khóc thét lên. Tùng giật thót người khi nhìn thấy nơi cánh tay bé Linh, ngay nơi khuỷu tay đã sưng đỏ lên. Anh hoảng hốt kêu lên:
- Thôi chết, con bị trật tay rồi.
Nghe Tùng kêu lên, Khánh Ngọc cũng nhào tới. Cô cầm vội cánh tay Khánh Linh lên làm con bé lại kêu hét lên:
- Ôi, đau quá!
Tùng gạt phắt Khánh Ngọc sang một bên:
- Tại cô mà con bé như thế này đây, cô vừa lòng chưa?
Khánh Ngọc cũng trừng mắt cãi lại:
- Bộ tôi cố ý hay sao? Là do không may chứ bộ!
Tùng quát to:
- Cố ý hay không tôi không cần biết, nhưng mà giờ đây tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Cô mau cút đi!
Khánh Ngọc nhìn cha con Tùng một thoáng. Bé Khánh Linh đã bị thương nơi tay, ít nhiều gì cũng cần phải có người chăm sóc. Mà đối với cô thì có cái gì đáng sợ hơn là phải chăm sóc người bệnh đâu, dù cho đó có là con gái cô chăng nữa. Vì suốt những ngày thiếu thời, cô đã chẳng phải chăm sóc người mẹ bại liệt của cô hay sao? Vậy thì lời xô đuổi của Tùng chẳng hóa ra là một điều rất tốt hay sao vì như thế, cô sẽ chẳng phải vướng bận với con bé con này rồi.
Nghĩ thế, Khánh Ngọc mượn cớ đó để rút lui:
- Đó là vì anh đuổi tôi đấy nhé, mai mốt đừng có nói là tôi trốn tránh trách nhiệm của mình đó.
Không lạ gì tính nết của Khánh Ngọc, Tùng cười khấy:
- Cô khỏi phải nói nhiều, mau cút đi cho khuất mắt tôi. Và từ bây giờ đừng có mà chường mặt ra trước mắt tôi đây.
Khánh Ngọc ngoe nguẩy nện mạnh gót giầy bước đi, bé Linh thút thít:
- Đau quá, ba ơi!
Tùng sực nhớ, anh vội vã ẵm con gái đứng lên:
- Để ba đưa con đi bệnh viện.
Nghe nói tới bệnh viện, Khánh Linh khóc òa:
- Con sợ bệnh viện lắm, con không tới đó đâu.
Cúi xuống sát mặt con gái, Tùng dỗ dành:
- Phải tới đó cho bác sĩ chữa, cánh tay con mới hết đau được chứ. Sao con lại không chịu?
- Con sợ bác sĩ chích lắm.
Tùng vỗ về:
- À, ba sẽ nói bác sĩ không chích, con chịu chưa?
Khánh Linh gật đầu, cô bé úp mặt vào ngực cha, tiếng khóc vẫn cứ rấm rứt. Tùng vẫn sải từng bước thật dài như để mau chóng đưa con gái đi. Vừa khi anh bước đến thang máy, một chiếc vừa mở ra. Tùng bước ngay vào, anh vội vã đến nỗi đụng vào Thoại Anh trong đó đang đi ra khiến xấp hồ sơ trên tay cô rơi tung tóe xuống đất.
Đường Trường Hạnh Phúc Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim Đường Trường Hạnh Phúc