Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dành Hết Cho Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18
A
manda lái xe một cách vô thức, không hề để ý đến tình trạng giao thông ách tắc cuối tuần. Các gia đình ngồi trong những chiếc xe tải nhỏ và xe SUV, một số xe còn kéo theo cả thuyền, di chuyển làm chật ních đường cao tốc sau khi trải qua kỳ nghỉ cuối tuần tại bãi biển.
Trong khi lái xe, cô không thể tưởng tượng ra việc về nhà và phải giả vờ rằng vài ngày vừa qua chưa hề xảy ra. Cô hiểu rằng mình không thể kể cho ai biết về những ngày cuối tuần đó, thế nhưng lạ là cô cũng không cảm thấy tội lỗi về chúng. Nếu có chăng thì chỉ là cô cảm thấy nuối tiếc, và cô ước rằng mình đã làm khác đi. Nếu biết ngay từ đầu những ngày cuối tuần của họ sẽ kết thúc thế này, cô sẽ ở lâu hơn cùng Dawson trong cái đêm đầu tiên họ bên nhau, và cô sẽ không quay đi khi ngờ rằng anh định hôn cô. Cô cũng sẽ gặp anh vào tối thứ Sáu, dù có phải nói dối mẹ cô nhiều thế nào đi nữa, và cô sẽ đánh đổi bất kỳ điều gì để dành trọn ngày thứ Bảy trong vòng tay của anh. Tóm lại, nếu cô đầu hàng cảm xúc của mình sớm hơn thì tối thứ Bảy đã kết thúc khác đi. Có lẽ những rào cản đi kèm với lời thề hôn nhân sẽ bị gạt sang một bên. Và những rào cản đó gần như đã bị phá vỡ. Khi họ khiêu vũ trong phòng khách, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là để anh làm tình với cô; khi họ hôn nhau, cô biết chính xác điều gì sẽ xảy đến. Cô muốn anh, theo cái cách mà họ từng ở bên thau.
Cô đã tin rằng mình có thể đi tới cùng, cô đã tin rằng một khi họ bước vào phòng ngủ, cô sẽ có thể giả vờ rằng cuộc sống của cô ở Durham không còn tồn tại, dù chỉ là trong một đêm. Kể cả khi anh cởi quần áo của cô, và ẵm cô lên giường, cô vẫn nghĩ mình có thể gạt sang một bên cuộc hôn nhân của mình. Nhưng vào đêm đó, dù cô muốn trở thành một người khác, một người không bị ràng buộc bởi trách nhiệm và những lời hứa không thể giữ được, hay dù cô muốn Dawson nhiều thế nào đi nữa, cô vẫn biết mình sắp vượt qua một ranh giới mà từ đó không thể quay lại được nữa. Bất chấp những vuốt ve và động chạm cơ thể giữa anh và cô, lý trí của cô vẫn không thể đầu hàng cảm xúc của bản thân.
Dawson đã không tức giận, thay vào đó, anh ôm lấy cô, luồn những ngón tay và mái tóc của cô. Anh hôn lên má cô và thì thầm những lời đảm bảo: rằng chuyện này không quan trọng, rằng không gì có thể làm thay đổi cảm xúc của anh về cô.
Họ cứ nằm yên như thế cho đến khi mặt trời bắt đầu lên và sự mệt mỏi kéo đến, khi trời gần sáng, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi, nằm trọn trong vòng tay anh. Thức dậy vào sáng hôm sau, ý nghĩ đầu tiên của cô là với tay tìm Dawson.
Nhưng anh đã không còn ở đó.
• • •
Tại quầy bar trong câu lạc bộ địa phương, lâu sau khi kết thúc lượt chơi golf, Frank ra hiệu cho người phục vụ lấy thêm một chai bia, mà không để ý thấy ánh mắt anh ta hướng về phía Roger dò hỏi. Roger chỉ nhún vai, và chuyển sang uống Coke không đường. Người phục vụ miễn cưỡng đặt một chai bia khác trước mặt Frank khi Roger nghiêng người lại gần để nói cho anh nghe rõ hơn trong không khí ồn ào của quầy bar đông đúc. Trong một tiếng vừa qua, quầy bar đã chật cứng. Trận golf kết thúc với tỉ số hòa ở lượt chơi thứ chín.
“Anh nhớ là tôi có hẹn ăn tối với Susan nên sẽ không thể lái xe đưa anh về nhà chứ? Và anh cũng không thể lái xe được.”
“Phải, tôi biết.”
“Anh có muốn tôi gọi taxi cho anh không?”
“Cứ thưởng thức trận đấu đi đã. Chúng ta sẽ tính chuyện đó sau, được chứ Frank nâng chai bia lên mời và uống, đôi mắt đờ đẫn của anh không rời khói màn hình.
• • •
Abee ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường em trai mình, một lần nữa tự hỏi tại sao Ted lại sống ở cái xó xỉnh tệ hại thế này. Nơi này nồng nặc cái mùi ghê tởm tổng hợp của tã bẩn và nấm mốc và Chúa biết là mùi của con gì đó đã chết quanh đây. Kết hợp với tiếng trẻ con không ngừng khóc và Ella thì rón rén đi lại trong nhà như một bóng ma sợ hãi, Ted không trở nên điên loạn hơn bây giờ đã là một điều kỳ diệu lắm rồi.
Hắn thậm chí còn không chắc vì sao mình vẫn còn ở đây. Ted đã bất tỉnh gần như cả buổi chiều, kể từ lúc gục xuống trên đường ra xe tải. Ella đã la hét nói phải đưa Ted trở lại bệnh viện khi Abee bế xốc gã lên và đưa vào trong nhà.
Nếu tình hình của Ted xấu đi, Abee sẽ làm thế ngay, nhưng các bác sĩ cũng không làm được gì nhiều. Ted chỉ cần nghỉ ngơi, ở nhà hay ở bệnh viện thì cũng như nhau thôi. Ted bị chấn động và lẽ ra nên nghỉ ngơi tối qua, nhưng gã lại không chịu và giờ thì gã đang phải trả giá.
Vấn đề là, Abee không muốn mất thêm một đêm ngồi bên giường bệnh của em trai hắn ở bệnh viện, nhất là trong khi hắn đã cảm thấy tốt hơn. Chết tiệt, hắn thậm chí còn không muốn ở đây với Ted, nhưng hắn phải điều hành công việc, một công việc dựa vào sự đe dọa bạo lực, và Ted là một phần lớn trong công việc đó. May mắn là những thành viên còn lại trong gia đình đã không chứng kiến chuyện xảy ra, và hắn đã xoay xở đưa được Ted vào trong nhà trước khi có ai đó chú ý.
Chúa ơi, trong này thật bốc mùi - giống như một cái cống vậy - và cái nóng của buổi chiều muộn lại càng khiến cái mùi trở nên nồng nặc hơn. Lôi điện thoại di động ra, hắn lục trong danh bạ tìm tên Candy và ấn nút gọi. Hắn đã gọi cô trước đó nhưng cô không nghe máy, cũng không gọi lại. Hắn không thích bị lờ đi như thế. Không thích chút nào.
Nhưng lần thứ hai trong hôm đó, điện thoại của Candy vẫn chỉ đổ chuông.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Ted đột nhiên rền rĩ. Giọng gã nghe chói tai và đầu gã có cảm giác như bị búa khoan thoi vào.
“Mày đang nằm trên giường,” Abee nói.
“Chuyện quái gì đã xảy ra thế?”
“Mày không gượng đi ra được xe tải và rốt cuộc là gặm đất. Tao đã phải lôi mày vào trong này đấy.”
Ted từ từ nhỏm người ngồi dậy. Gã chờ cái cảm giác chóng mặt xuất hiện và cảm giác đó đã đến, nhưng không dữ dội như lúc sáng. Gã quệt mũi. “Mày tìm thấy thằng Dawson chưa?”
“Tao không đi tìm nó. Tao đã phải trông cái đồ vô tích sự nhà mày suốt cả buổi chiều đây này.”
Ted nhổ nước bọt xuống sàn nhà, gần một đống quần áo bẩn. “Nó có thể vẫn còn xung quanh đây.”
“Có thể. Nhưng tao nghi ngờ điều đó. Có lẽ nó biết là mày săn lùng nó. Nếu thông minh thì giờ nó đã biến từ lâu rồi.”
“Ừ thì, có thể nó không thông minh đến thế.” Dựa người vào cột giường một cách nặng nề, cuối cùng Ted đứng dậy, nhét khẩu Glock vào cạp quần. “Mày lái đi.”
Abee đã biết Ted sẽ không để yên chuyện như thế. Nhưng có lẽ cũng tốt khi để cho các thành viên trong gia đình biết rằng Ted đã có thể đi lại và sẵn sàng coi sóc công việc. “Thế nếu nó không ở đấy?”
“Thì là nó không ở đấy. Nhưng tao phải biết chắc chắn.”
Abee nhìn chằm chằm vào Ted, hắn vẫn bận tâm vì những cuộc gọi không người nghe máy và phân vân không biết Candy đang ở đâu. Hắn vẫn nghĩ về thằng cha mà hắn thấy đã tán tỉnh Candy ở quán Tidewater. “Được rồi,” hắn nói. “Nhưng xong chuyện thì có lẽ tao cũng cần mày giúp một chuyện.”
• • •
Candy ngồi trong bãi đỗ xe của quán Tidewater, tay cầm điện thoại. Hai cuộc gọi từ Abee. Hai cuộc gọi không được trả lời và cũng không gọi lại. Chỉ nhìn thấy chúng thôi cô đã đủ lo lắng, và cô biết rằng nên gọi lại cho hắn. Chỉ cần thủ thỉ một chút và nói khéo một chút, nhưng nếu làm thế có thể hắn lại nảy ra ý định đến chỗ làm ghé thăm cô không biết chừng, và cô không bao giờ muốn thế. Hắn có thể sẽ chú ý tới chiếc xe chất đầy đồ của cô trong bãi đỗ xe và đoán ra được cô đang lên kế hoạch cao chạy xa bay, và ai mà biết được gã tâm thần đó sẽ làm những gì.
Đáng lẽ cô nên để sau hãy dọn đồ, đợi đến lúc tan làm, và rời đi từ nhà. Nhưng cô đã không tính kỹ, và ca làm việc của cô sắp bắt đầu. Và dù cô có thể sẽ lo được tiền thuê nhà nghỉ và ăn uống trong vòng một tuần, nhưng cô vẫn thực sự cần tiền bo tối nay để trả tiền xăng.
Cô không thể đỗ xe ở trước quán - không phải ở chỗ mà Abee có thể thấy chiếc xe. Cài số lùi, cô lái khỏi bãi đỗ xe và vòng qua đoạn rẽ của đường cao tốc, quay trở lại hướng trung tâm thị trấn Oriental. Phía sau một cửa hàng đồ cổ tại rìa thị trấn có một bãi đỗ xe nhỏ, cô sẽ lái đến đó và đỗ xe cho khuất tầm mắt. Thế tốt hơn. Dù rằng làm thế có nghĩa là cô sẽ phải đi bộ một chút.
Nhưng nhỡ Abee xuất hiện và không nhìn thấy chiếc xe của cô thì sao? Điều đó cũng có thể là một vấn đề. Cô không muốn hắn đặt ra quá nhiều câu hỏi. Cô nghĩ về điều đó, và quyết định rằng nếu hắn lại gọi thì cô sẽ nghe máy và có thể vờ như buột miệng kể rằng xe của cô bị trục trặc và cô đã phải lo chuyện sửa xe suốt cả ngày. Thật phiền toái, nhưng cô cố gắng an ủi mình rằng cô chỉ phải chịu đựng thêm năm giờ đồng hồ nữa. Và đến tối nay, cô có thể bỏ toàn bộ chuyện này lại sau lưng được rồi.
• • •
Năm giờ mười lăm, Jared vẫn đang ngủ thì điện thoại di động của cậu bắt đầu đổ chuông. Lăn người lại, cậu với lấy điện thoại, thắc mắc không hiểu vì sao bố cậu lại gọi.
Nhưng đó không phải là bố cậu gọi. Mà là bạn chơi golf của bố cậu, Roger, chú ấy bảo cậu đến đón bố ở câu lạc bộ địa phương. Bố cậu đã uống rượu nên không được lái xe.
Trời ạ, thật sao? Cậu nghĩ. Bố mình? Uống rượu?
Jared không nói ra những lời này, dù muốn thế. Thay vào đó, cậu hứa sẽ có mặt trong khoảng hai mươi phút nữa. Ra khỏi giường, cậu mặc lại quần soóc và áo phông đã mặc lúc trước, rồi đi đôi dép xỏ ngón. Cậu lấy chìa khóa và ví trên tủ. Ngáp ngắn ngáp dài, cậu bước xuống cầu thang, đầu đã nghĩ về việc gọi cho Melody.
• • •
Abee không thèm giấu chiếc xe tải bên ngoài con đường vào nhà Tuck và đi bộ qua rừng như hắn đã làm và đêm hôm trước. Thay vào đó, hắn tăng tốc rẽ vào lối xe chạy mấp mô rải sỏi và phanh kít lại ngay trước ngôi nhà, hắn lái như đội trưởng một đội phản ứng nhanh đang làm nhiệm vụ. Hắn ra khỏi xe và rút sẵn súng trước Ted, nhưng em trai hắn đã trèo ra khỏi xe với một sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên, nhất là khi xét tới vẻ ngoài của Ted lúc này. Những vết bầm dưới mắt gã đã chuyển thành tím đen. Trông gã như một con gấu trúc vậy.
Không có ai xung quanh, giống như Abee đã dự kiến. Căn nhà vắng tanh, và cũng không có dấu hiệu gì là Dawson đang ở trong gara. Gã em họ của hắn đúng là một thằng con hoang lươn lẹo. Thật tiếc khi nó không có ở đây những năm qua. Abee có thể đã lợi dụng được nó, dù có lẽ Ted sẽ phát điên.
Ted cũng không hề ngạc nhiên khi thấy Dawson đã biến mất, nhưng thế không có nghĩa là gã không tức giận vì điều đó. Abee có thể nhìn thấy cơ hàm của Ted thi thoảng siết chặt lại, ngón tay thì vuốt ve cò súng. Sau một phút đứng giận dữ trên lối chạy xe vào nhà, gã tiến về phía ngôi nhà của Tuck và đá vào cánh cửa.
Abee dựa người vào xe tải, quyết định để mặc Ted muốn làm gì thì làm. Hắn có thể nghe thấy Ted chửi rủa, la hét và quăng quật đồ đạc trong ngôi nhà. Trong khi Ted xả cơn giận, một chiếc ghế cũ bay qua cửa sổ làm kính cửa vỡ ra thành hàng nghìn mảnh. Cuối cùng Ted xuất hiện ở ngưỡng cửa, nhưng gần như ngay lập tức, gã hằm hằm bước về phía cái gara cũ.
Trong gara có một chiếc Stingray cổ. Đêm qua nó không có ở đó, thêm một dấu hiệu cho thấy Dawson đã đến và đi Abee không chắc liệu Ted đã phát hiện ra điều đó chưa, nhưng hắn cho rằng nó không quan trọng. Cứ để Ted trút giận cho đã. Ted càng hết giận sớm thì mọi chuyện ở đây sẽ càng sớm trở lại bình thường. Hắn cần Ted bớt tập trung vào những gì gã muốn mà nên tập trung làm những gì mà Abee bảo gã làm.
Hắn quan sát Ted vớ lấy cái kích bẩy lốp bằng thép từ bàn thợ. Giơ cái kích lên cao quá đầu, Ted vừa đập nó xuống mặt kính chắn gió của chiếc xe vừa hét lên. Rồi gã bắt đầu đập túi bụi vào mui xe, làm mui xe ngay lập tức móp lại. Gã vung cái kích vào đèn pha trước xe và đập bay gương xe, nhưng gã chỉ mới bắt đầu thôi.
Trong mười lăm phút tiếp theo, Ted phá nát chiếc xe ra thành từng mảnh, sử dụng bất kỳ dụng cụ nào mà gã vớ được. Động cơ, lốp xe, ghế bọc da, và cả bảng đồng hồ cũng bị đập nát và rạch thành từng mảnh vụn, Ted trút cơn giận nhắm vào Dawson với một cường độ dữ dội.
Thật tiếc, Abee nghĩ. Chiếc xe là một tuyệt tác, một mẫu xe cổ điển. Nhưng chiếc xe không phải là của hắn, và nó làm Ted thấy khá hơn, nên hắn cho rằng tốt nhất là cứ để mặc Ted làm gì thì làm.
Ted cuối cùng cũng phá phách xong, gã bèn đi trở về phía Abee. Gã đi không loạng choạng nhiều thư Abee nghĩ, và dù đang thở dốc, nhưng đôi mắt gã vẫn có chút điên cuồng. Đột nhiên Abee nghĩ ra là Ted có thể sẽ chĩa súng và bắn hắn trong cơn giận dữ.
Nhưng Abee trở thành người đứng đầu gia đình không phải bằng cách lùi bước, dù là khi em trai hắn đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất. Hắn tiếp tục dựa người vào chiếc xe tải và tỏ ra lãnh đạm khi Ted tiến tới. Abee xỉa răng. Hắn ngắm nghía các ngón tay mình khi xỉa xong, biết là Ted ở ngay đó.
“Mày xong chưa?”
• • •
Dawson đang ở bến tàu phía sau khách sạn ở New Bern, những chiếc thuyền được neo ở hai bên cầu tàu. Anh đã lái xe thẳng tới đây từ nghĩa trang, giờ mặt trời đã bắt đầu lặn, anh đang ngồi ở gần mép nước.
Đây là nơi thứ tư mà anh ở lại trong bốn ngày vừa qua, và những ngày cuối tuần đã khiến anh mệt mỏi cả về mặt thể chất lẫn tình cảm. Dù cố gắng đến mấy, anh cũng không thể hình dung ra tương lai của mình. Ngày mai, rồi ngày kia, và những tuần hay năm tháng kéo dài vô tận dường như không còn mục đích gì nữa. Anh đã sống một cuộc sống riêng biệt vì những lý do riêng biệt, và giờ những lý do đó đã biến mất. Amanda, và giờ là Marilyn Bonner, đã giải phóng anh mãi mãi; còn Tuck đã chết. Anh nên làm gì tiếp theo? Chuyển đi? Cứ ở nguyên tại nơi anh đang ở? Tiếp tục công việc của mình? Hay thử làm điều gì đó mới mẻ? Mục đích sống của anh là gì khi giờ đây những điểm chỉ hướng của cuộc đời anh đã biến mất?
Anh biết anh sẽ không tìm thấy câu trả lời ở đây. Đứng dậy khỏi chỗ đang ngồi, anh lê bước trở vào sảnh khách sạn. Anh có một chuyến bay sớm vào thứ Hai và biết rằng sẽ phải dậy từ rất sớm, trước cả khi mặt trời mọc để có thể mang trả chiếc xe thuê và trả phòng khách sạn. Theo như lịch trình của anh, anh sẽ về lại New Orleans trước buổi trưa, và không lâu sau đó sẽ về đến nhà.
Khi về đến phòng khách sạn, anh cứ mặc nguyên quần áo mà nằm lên giường, cầm thấy lênh đênh vô định, giống như cả đời anh vẫn vậy, và anh hồi tưởng lại cảm giác đôi môi Amanda trên môi mình. Có thể con bé sẽ cần thêm thời gian, Tuck đã viết như thế, và trước khi chìm vào một giấc ngủ chập chờn, anh bám víu lấy cái hy vọng rằng có thể Tuck đã đúng.
• • •
Dừng lại khi thấy đèn đỏ, Jared nhìn bố mình qua gương chiếu hậu. Hẳn là ông đã cố uống cho say khướt, Jared kết luận. Khi cậu tới câu lạc bộ địa phương vài phút trước, thì bố cậu đang dựa người và một cái cột, đôi mắt lờ đờ và không tập trung, chỉ riêng hơi thở của ông thôi cũng đủ để làm chất đốt cho cái vỉ nướng ngoài trời ở sân sau. Đó có lẽ là lý do mà ông không nói gì. Hẳn là ông muốn che giấu việc mình thực sự đã say đến mức nào.
Jared đã quen với những tình huống thế này. Cậu thấy buồn hơn là thấy giận trước những vấn đề của bố. Nhưng mẹ cậu chắc chắn sẽ lại rơi vào tâm trạng đó - cố gắng tỏ ra hoàn toàn bình thường trong khi chồng bà lảo đảo đi quanh nhà vì say khướt. Thật không đáng để lãng phí sức lực cho việc cáu giận, nhưng cậu biết rằng trong thâm tâm, mẹ mình đang giận sôi lên. Bà sẽ cố hết sức để giữ cho giọng mình lịch sự, nhưng nếu thấy bố cậu ngồi ở phòng nào thì bà sẽ sang một căn phòng khác, như thể đó là một điều hoàn toàn bình thường mà các cặp vợ chồng vẫn làm.
Tối nay mọi chuyện sẽ không hay ho chút nào, nhưng cậu sẽ để Lynn xử lý, cậu cho là Lynn sẽ trở về nhà trước khi bố cậu lăn quay ra. Còn về phần mình, cậu đã gọi cho Melody và họ sẽ tới nhà một người bạn để đi bơi.
Đèn đỏ cuối cùng cũng chuyển sang xanh, và Jared, mất tập trung khi mường tượng ra hình ảnh Melody trong bộ bikini, đạp chân ga để tăng tốc, mà không biết rằng một chiếc xe khác vẫn đang tăng tốc vượt qua ngã tư. Chiếc xe đó đâm sầm vào xe cậu với một tiếng sầm inh tai nhức óc, các mảnh kính và kim loại vỡ bắn tung khắp nơi. Một phần khung cửa xe bị móp méo và cong vênh đã bắn tung vào phía trong và đập vào ngực cậu cùng lúc túi khí bật ra. Người Jared co giật trong cái dây an toàn thít chặt, đầu cậu quay mòng mòng khi chiếc xe xoay tròn qua ngã tư. Mình sẽ chết, cậu nghĩ, nhưng không lấy đủ hơi để cất ra tiếng.
Khi chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, phải mất một lúc Jared mới hiểu rằng mình vẫn đang còn thở. Ngực cậu đau nhói, cổ gần như không thể cử động, và cậu nghĩ mình sẽ bị chết ngạt vì mùi thuốc súng nồng nặc do quá trình bật túi khí gây ra.
Cậu cố cử động nhưng một cơn đau dội lên trong lồng ngực. Khung cửa xe và vô lăng chèn và người cậu và cậu cố gắng thoát ra. Loay hoay sang bên phải, cậu đột nhiên được giải phóng khỏi sức nặng đang đè lên mình.
Bên ngoài, cậu thấy những chiếc xe khác đã dừng lại ở ngã tư. Mọi người ra khỏi xe, một vài người gọi di động cho 911. qua khung cửa kính lởm chởm, cậu chú ý thấy mui xe bị vồng lên như một chiếc lều nhỏ.
Như thể từ một khoảng cách rất xa, cậu nghe thấy mọi người hét to bảo cậu không được di chuyển. Nhưng cậu vẫn quay đầu lại, vì đột nhiên nghĩ đến bố, và cậu thấy máu chảy đầy trên mặt bố mình. Chỉ đến lúc đó cậu mới bắt đầu hét lên.
• • •
Amanda còn cách nhà một giờ đồng hồ lái xe thì điện thoại của cô đổ chuông. Với tay sang ghế khách, cô phải lục lọi trong túi xách để tìm điện thoại, cuối cùng đến hồi chuông thứ ba thì cô nghe máy.
Khi nghe những thông tin từ giọng nói run rẩy của Jared, cô như bị tê liệt. Bằng giọng nói dứt quãng, Jared cho cô biết về xe cứu thương ở hiện trường vụ tai nạn, về việc Frank chảy máu đầm đìa thế nào. Bản thân Jared vẫn ổn, thằng bé trấn an cô, nhưng nhân viên cứu thương bảo cậu cũng phải lên xe cùng với Frank. Cậu nói rằng cậu và Frank đang được đưa đến Bệnh viện Đại học Duke.
Amanda siết chặt điện thoại. Lần đầu tiên kể từ khi Ba bị bệnh, cô cảm thấy một sự sợ hãi tột cùng dần hình thành. Sợ hãi thật sự, loại sợ hãi khiến ta không thể suy nghĩ hay cảm nhận bất cứ điều gì khác.
“Mẹ đến đây,” cô nói. “Mẹ sẽ tới đó nhanh nhất có thể...”
Nhưng lúc ấy, vì một lý do nào đó, cuộc gọi bị ngắt. Cô lập tức nhấn nút gọi lại, nhưng không có ai trả lời.
Chuyển hướng sang làn đường ngược lại, cô nhấn ga, vượt qua chiếc xe đằng trước và bật xi nhan. Cô phải tới bệnh viện ngay lập tức. Nhưng mật độ giao thông từ bãi biển vẫn chưa thưa bớt.
• • •
Sau chuyến thăm ngắn đến nhà của Tuck, Abee nhận ra hắn đang đói ngấu.
Kể từ khi bị nhiễm trùng, hắn không thấy thèm ăn mấy, nhưng giờ cơn đói đã trở lại với mức độ dữ dội hơn bình thường, một dấu hiệu khác chứng tỏ thuốc kháng sinh đang có tác dụng. Tại quán Irvin, hắn gọi một chiếc bánh mì thịt băm và pho mát, cùng với hành tây chiên, khoai tây chiên vị pho mát và ớt. Dù vẫn chưa ăn xong, nhưng hắn biết rằng mình sẽ ăn hết sạch tất cả những món đã gọi. Hắn còn cho là sau đó bụng hắn vẫn đủ chỗ cho một miếng bánh hay một ít kem nữa.
Ted, mặt khác, lại thấy không ngon miệng. Gã cũng gọi bánh mì thịt băm và pho mát, nhưng gã cắn từng miếng nhỏ và nhai trệu trạo. Việc phá tan chiếc xe hẳn đã lấy hết sức lực còn lại của gã.
Trong khi chờ thức ăn được mang ra, Abee đã gọi cho Candy. Lần này cô trả lời ngay hồi chuông đầu tiên và họ đã nói chuyện một lúc. Cô bảo hắn rằng cô đã ở chỗ làm và xin lỗi vì không gọi lại cho hắn, và đề cập đến chuyện xe bị trục trặc. Qua điện thoại, nghe giọng cô có vẻ vui mừng khi hắn gọi, và còn tán tỉnh hắn như thường lệ. Khi ngắt máy, hắn đã cảm thấy khá hơn và thậm chí còn tự hỏi không biết mình có suy nghĩ quá nhiều về chuyện hắn đã nhìn thấy đêm hôm nọ không.
Có lẽ là do thức ăn hoặc sự bình phục của hắn, nhưng khi tiếp tục ăn nốt bánh mì, hắn lại nghĩ về cuộc nói chuyện, cố gắng tìm hiểu xem điều gì đã khiến hắn bận tâm. Bởi có gì đó trong cuộc gọi đang khiến hắn bận tâm. Một phần là vì Candy đã nói cô gặp trục trặc với chiếc xe chứ không phải là điện thoại bị hỏng, và dù bận hay không thì đáng lẽ cô vẫn có thể gọi lại cho hắn nếu muốn. Nhưng hắn không chắc đó là lý do.
Ted đứng dậy giữa bữa ăn và vào nhà vệ sinh một lúc rồi trở lại. Khi Ted đi về phía bàn của họ, Abee nghĩ em trai của hắn có thể đóng trong một bộ phim kinh dị rẻ tiền nào đó, nhưng những người khác trong nhà hàng cố hết sức để không để ý đến Ted, và thay vào đó họ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình. Hắn mỉm cười. Thật tốt khi là một người mang họ Cole.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể ngừng nghĩ về cuộc nói chuyện với Candy, hắn cứ mút ngón tay mỗi khi cắn xong một miếng bánh, và suy nghĩ về chuyện đó.
• • •
Frank và Jared bị tai nạn.
Những từ đó lướt qua tâm trí cô như một băng giấy điện báo kinh khủng, khiến mỗi phút trôi qua càng làm cô hoảng loạn hơn. Cô siết chặt vô lăng đến nỗi những khớp ngón tay trắng bệch ra khi cô lại bật xi nhan ra hiệu một lần, rồi lại một lần nữa, để mong chiếc xe phía trước nhường cho cô vượt lên.
Họ đã được xe cứu thương đưa đi. Jared và Frank đang được gấp rút đưa đến bệnh viện. Chồng và con trai cô...
Cuối cùng, chiếc xe đi đằng trước chuyển làn và Amanda phóng vượt qua nó, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với những chiếc xe ở xa phía trước.
Cô nhắc nhở bản thân rằng giọng Jared chỉ nghe có vẻ run rẩy, không hơn.
Nhưng máu...
Jared đã hốt hoảng đề cập rằng Frank toàn thân bê bết máu. Nắm chặt điện thoại, cô cố gọi lại cho con trai mình một lần nữa. Mấy phút trước cậu không trả lời, và cô tự nhủ rằng đó là bởi vì cậu đang ở trong xe cứu thương hoặc trong phòng cấp cứu, là những nơi không được sử dụng điện thoại. Cô nhắc nhở mình rằng lúc này các nhân viên cứu thương hoặc các bác sĩ hay y tá đang chăm sóc cho Frank và Jared, và cuối cùng khi Jared nghe máy, chắc chắn cô sẽ hối tiếc vì sự hoảng loạn không cần thiết của mình. Trong tương lai, đó sẽ là một câu chuyện phiếm được kể quanh bàn ăn, chuyện mẹ đã phóng xe hết tốc lực chẳng vì cái gì.
Nhưng Jared vẫn không nghe máy, và cả Frank cũng vậy. Khi cả hai cuộc gọi đều bị chuyển tới hộp thư thoại, cô cảm thấy ruột gan mình trở thành một vực thẳm mênh mông không đáy. Cô đột nhiên chắc chắn rằng vụ tai nạn xe rất nghiêm trọng, nó tồi tệ hơn Jared đã kể. Cô không chắc làm thế nào mà cô biết được, nhưng ý tưởng đó cứ bám riết lấy cô không rời.
Cô thả điện thoại xuống ghế khách và đạp chân ga để tăng tốc, vọt lên cách chiếc xe trước mặt chỉ tầm chục phân. Tài xế chiếc xe cuối cùng cũng nhường đường, và cô phóng vụt qua mà không thèm gật đầu cảm ơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dành Hết Cho Em
Nicholas Sparks
Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks
https://isach.info/story.php?story=danh_het_cho_em__nicholas_sparks