Chương 18
mos tỉnh dậy lúc bình minh, đôi chân rã rời từ những giấc mơ đuổi bắt. Evangeline nằm bên cạnh anh, một thân hình mềm mại, ấm áp đang ngủ. Anh nhìn về phía chiếc xe nóc tròn của bà Ryzhkova và cảm thấy lo lắng. Một lần anh đã nhìn thấy một người đàn ông ngã chết lộn cổ khi đang nâng một cái thùng phuy; khuôn mặt của ông ta biến thành màu đen như lớp vỏ con bọ cánh cứng, trước khi ông ta thở hổn hển và rơi xuống như một hòn đá. Khuôn mặt của bà Ryzhkova tối hôm trước cũng như vậy. Những lời cảnh báo của bà méo mó và sai lệch, nhưng bà đã chăm sóc anh và đủ hiếm để chú ý rằng không nên xem thường.
Anh rời khỏi giường thật chậm rãi để không đánh thức Evangeline và đi qua trại đến chỗ xe của bà Ryzhkova đứng chờ ở bậc thang bên cửa xe. Bà luôn biết khi anh đến, và trêu chọc:
- Mẹ có thể ngửi thấy đôi bàn tay dính bẩn của con đang ở gần.
- Khi anh ngửi lại, bà mỉm cười và nói:
- Con nghĩ mẹ không biết sao? Mẹ biết khi nào con tìm mẹ.
Amos chờ cho tới khi không thể kiên nhẫn được nữa và gõ cửa. Khi không thấy trả lời, anh xoay núm cửa, chỉ thấy cửa bị khóa. Anh cảm thấy như có tảng đá đè lên ngực. Ryzhkova đã chết và anh đã giết bà. Anh chạy đến xe ngựa của Benno và đẩy mạnh cửa cho tới khi lớp sơn vàng dính lên tay anh. Anh chàng nhào lộn mở cửa với quần áo xộc xệch, ngó ra ngoài qua khe hở. Sau anh ta là bóng một người khác đang nằm ườn trên đệm. Benno bước xuống và vội vã đóng cửa lại sau lưng.
- Gì vậy? - Anh ta lẩm bẩm khi lấy tay xoa khuôn mặt say xỉn.
Amos cầm lấy tay Benno và kéo anh ta xuống bậc thang đến chỗ xe của bà Ryzhkova. Anh kéo nắm tay cửa để chỉ cho Benno thấy bà ấy không trả lời.
- Vẫn còn sớm, Amos, trời chưa sáng.
Amos đập mạnh cửa bằng cùi tay của mình, làm rung mạnh bản lề cho tới khi chúng kêu lách cách. Bên trong không có động tĩnh gì, nhưng Amos vẫn tiếp tục đập, nhìn Benno trong sự tuyệt vọng.
- Dừng lại. Cậu không thể làm việc với bàn tay chảy máu như vậy. - Benno giữ hai vai Amos, giữ chặt cho tới lúc cuối cùng anh đứng im.
- Tôi sẽ giúp cậu. Hãy chờ ở đây. - Benno chạy đi, trong chốc lát quay lại với một túi da nhỏ. Anh ta dẫn Amos đứng bên cạnh khi anh ta lấy ra một loạt những tấm thiếc mỏng. Amos nhìn trong khi Benno nhẹ nhàng đẩy cửa cho tới khi khóa khớp lại.
- Ở nơi tôi đến, những người đàn ông rất cần có những kỹ năng mà không phải lúc nào cũng được cho là tốt. Thỉnh thoảng chúng cũng có ích. - Benno nheo một mắt trên khe hở giữa cửa và khung xe và đưa hai tấm thiếc theo dọc mép cửa, xoay chúng quanh gỗ.
Anh ta là một tên trộm, hay đã từng là một tên trộm. Dù họ đã đi cùng nhau nhiều năm, nhưng Amos biết rất ít về Benno, chỉ biết rằng anh ta dễ cười và thoải mái. Amos nhìn anh ta uốn cong tấm thiếc, nhét nó vào cửa. Sau đó, giật mạnh cổ tay và khóa cửa mở bung ra.
- Tôi chỉ làm việc này vì cậu. - Benno đút lại chùm chìa khóa thông minh của mình vào trong túi da - Hãy thứ lỗi cho tôi vì tôi phải đi. Tôi bận chút việc. - Anh ta nói và vội vã trở lại xe của mình, chiếc túi vải đeo bên người.
Với một cái đẩy nhẹ, Amos xoay cửa mở. Điều mà anh tìm thấy bên trong làm anh bối rối. trong xe trống trơn. Các vách xe vẫn còn dấu vết mờ nhạt của những bức chân dung đã được treo. Bà ấy đã đi.
Amos loạng choạng bước xuống xe và chạy nhanh về hướng thị trấn. Burlington. Bà ấy chắc chắn đã vào Burlington; không có nơi nào gần hơn và bà ấy sẽ không mạo hiểm đến dòng sông một mình. Anh cắn vào lưỡi mình và máu chảy cùng với sự lo lắng. Con đường vào thị trấn ở phía sau xe ông Peabody không xa lắm; ông ấy có thể nhìn thấy những ống khói từ những lò sưởi đốt vào buổi sáng phụt lên trên bầu trời và anh chạy về phía làn khói đó, chạy qua nhà người thợ rèn và người bán thịt và chạy vào các con phố. Các cửa hàng vẫn chưa mở, quán rượu vẫn tối đen và các con đường vắng vẻ ngoại trừ một con chó lai sắp chết vì đói. Các con đường được đi nhiều tới mức để tìm kiếm dấu chân bà là điều không thể. Bà Ryzhkova đã biến mất như thể bà ấy chưa bao giờ có. Bụng anh cuộn lên với nỗi đau tệ hơn cả con đói. Anh trở về trại, đến xe ông Peabody.
Ông Peabody nâng chốt lên và ngó ra ngoài, nheo mắt. Không đội mũ, da đầu ông ánh lên màu hồng trong ánh sớm mai. Ông lẩm bẩm một lời xin lỗi nhanh và sờ soạng ở một chiếc bàn sát tường trước khi đập vào vành mũ cong cong. - Chuyện quái quỷ gì khiến cháu dậy sớm vậy? Không có người nào dậy vào giờ như vậy.
Amos chỉ về phía chiếc xe trống rỗng của bà Ryzhkova nhưng ông Peabody không để ý.
- Ta biết chuyện gì xảy ra ở rạp xiếc này. Cháu đã cãi nhau với bà Ryzhkova. - Ông ấy hút một hơi thuốc - Bà ấy là một người thất thường; Ta chắc chắn chẳng có gì ngừng lại và một thị trấn mới sẽ không tìm thấy chỗ neo đậu. - Nụ cười ông bị gián đoạn bởi một cái ngáp.
Amos nắm lấy ống tay áo Peabody và kéo ông ấy ra khỏi xe bất chấp ông ấy phản đối. Những cái đầu thò ra khỏi cửa, Meixi và Nat, Susanna. Evangeline tỉnh giấc. Benno đứng trên bậc thang và Melina xuất hiện sau anh ta, đang dụi đôi mắt ngái ngủ. Khi họ đến chỗ xe bà Ryzhkova, Amos và ông Peabody đã thu hút một lượng khán giả. Amos đẩy mạnh cửa để lộ bên trong xe trống trơn.
Khuôn mặt ông Peabody tái mét. - Amos yêu quý của ta, ta thực sự cần phải xin lỗi cháu. Chỉ là... - Ông ngập ngừng - Chết tiệt. Bà ấy đã làm thật. Không, việc này không đúng, ôi, Amos, ta xin lỗi!
Ông bỏ mũ xuống áp vào ngực và trở lại toa xe của mình một cách vô thức. Amos không có ý chí để đi theo. Anh ngồi lên bậc thang xe của bà Ryzhkova, buông thõng hai chân và chú ý đến không khí thứ gì đó của những bông hoa cũ trong đó, thứ gì đó như người thầy của anh. Anh xem xét từng vết lõm trên bậc thang mà bà đã leo lên trong nhiều năm, những vết lõm từ gót giày của bà.
Meixei là người đầu tiên tìm đến anh, vỗ mạnh vào lưng anh trước khi đi để bắt đầu màn nuốt lửa buổi sáng. Nat, người đàn ông khỏe mạnh, nghiêng đầu, và Melina siết chặt đầu gối anh. Những cái chạm của họ không giống sự an ủi mà giống như món quà cho sự ra đi.
Benno chạm vào vai Amos. - Tôi không giả vờ hiểu tại sao bà ấy ra đi, nhưng biết rằng đó không phải vì muốn chăm sóc anh.
Amos chớp mắt.
Evangeline chờ khi biết rằng anh sẽ đến tìm cô đúng thời điểm. Anh sẽ biết cô đã cãi nhau với và Ryzhkova, rằng cô là lý do bà ấy bỏ đi. Cô tự hỏi liệu có phải mọi thứ cô chạm vào sẽ bị hỏng và chết. Mình là kẻ giết người.
Họ sẽ rời đi trong ngày hôm đó, men theo bờ sông Rancocas, nhưng họ đã không đi. Liệu có phải hy vọng rằng Ryzhkova sẽ trở lại hay do tỏ lòng kính trọng bà ấy, Amos không thể nói.
- Một ngày sẽ không có gì khác biệt với những người không biết nhớ chúng ta, - Peabody nói.
Amos ở trong xe của bà, lần các ngón tay lên những nơi bà đã treo rèm và treo những bức chân dung, tìm kiếm những vệt bồ hóng từ cây xô đốt cháy. Anh đá chiếc bao đầy cỏ được bà dùng làm đệm nằm và quăng mình lên đó, đầu đập xuống một góc cứng. Phía dưới góc giường của bà là chiếc hộp lá bài.
Bà ấy đã để lại chúng cho anh.
Anh nhấc nắp hộp lên và mặt sau của những lá bài màu cam mỉm cười với anh. Anh áp chúng lên ngực, cảm nhận sự mịn màng của chúng, cảm nhận Ryzhkova trong những lá bài, cườikhúc khích, trêu đùa và la mắng, hôn má anh khi anh làm tốt. Dạy bảo anh. Tim anh vừa tan nát vừa được hàn gắn lại; anh sẽ không để mất. Anh nhét những lá bài vào trong áo của mình và tìm ông Peabody.
Peabody ngồi bên cuốn sách của mình, đang vẽ những đường màu đen dài suốt một cột ảnh và tên. Gần dưới cuối trang ông ấy bắt đầu một bản vẽ, có lẽ là một chiếc xe ngựa, quá mờ để nói gì. Khi nhìn thấy Amos, ông hắng giọng:
- Xin lỗi cháu! Thật khủng khiếp. Một việc lớn và khủng khiếp, nhưng không phải là cháu làm. Mới đây ta đã nói chuyện với bà ấy. - Ông hơi vung tay lên với cây bút lông trong tay - Câu chuyện không vui vẻ. Chúng ta sẽ ổn, ta hứa.
Amos vòng tay qua người đàn ông này, ôm chặt lấy ông.
Peabody ho. - Đúng rồi, tốt lắm. Rất ổn.
Amos lấy ra bộ bài từ trong túi áo của mình và khéo léo rải bộ bài. Lá bài này ở trên lên lá bài kia, anh chỉ cho Peabody thấy lá bài những cái Chén là sự giao tiếp; lá bài Pages là một chuyến đi lớn; lá bài Nữ Tư Tế là cho bà ấy, Ryzhkova và phải tìm bà ấy như thế nào; Lá bài Chàng Khờ là dành cho anh, vì đó là lỗi của anh đã khiến bà bỏ đi.
Khuôn mặt Peabody giật giật. Ông ngồi xuống chiếc ghế sắt, nhìn mỗi một năm của mình và mỉm cười hối tiếc.
- Cậu bé của ta, ta không thể lượm lặt những gì cháu đang cố gắng nói.
Amos kêu lên, âm thanh là một tiếng gầm gừ không tự nhiên. Anh kiếm lá bài Ẩn sĩ và đưa nó cho Peabody, ấn nó vào ngực ông, nơi những nút áo đã bong lớp vải nhung.
- Ta xin lỗi. - Peabody nói khẽ hơn bất cứ lần nào Amos đã từng nghe - Vô cùng xin lỗi, nhưng ta không biết ý cháu là gì. - Ông đặt chiếc bút lông xuống, che khuất lọ mực và đặt tay lên cái bụng to của ông.
- Ta có thể thử, - Ông khẽ hứa - nhưng ta già, sẽ rất mất thời gian.
Khi nhìn thấy nỗi đau của Amos ông nói:
- Chúng ta đã giải quyết đủ tốt rồi phải không?
Amos bắt đầu khóc. Peabody vỗ về anh, nhưng sự chăm sóc của ông chỉ an ủi chút xíu. Ông để chàng trai trẻ thu mình trên sàn. trong một khoảng thời gian dài bất lực ông nhìn Amos run rẩy.
- Bà ấy có thể trở về. Chúng ta sẽ chờ đến đêm và thu xếp mùa. Nếu bà không trở về, khi đó chúng ta phải thích nghi. - Ông liếc mắt về phía cuốn sổ cái. Việc mất bà Ryzhkova sẽ làm giảm tiền của họ; họ không thể giữ một người không nghề nghiệp, cho dù ông có thích anh nhiều như thế nào. Ông vuốt râu. Điều tốt nhất cho Amos sẽ là giữ giá trị của anh, để định giá lại anh. Đúng, Ryzhkova đã đi, nhưng tiền mất ở đâu cũng có thể kiếm lại ở đó. Ông trầm tư về một bức vẽ nhỏ về một chú ngựa mà ông đã hoàn thiện xong trước đó.
- Amos con có biết rằng ta đã từng là một học sinh của Philip Astley không? Khi mà ta chưa cưỡi ngựa nhiều. Ở London, dù vậy ta chắc chắn cái tên này chẳng có nghĩa gì với cháu. Ta ngồi xuống một chiếc ghế đẹp. Astley là một người đàn ông tuyệt vời. Giọng nói mạnh mẽ. trong những khoảng thời gian tốt đẹp hơn của ta, ta rất thích ông ấy; ông ấy dạy cách xoay tròn trên yên ngựa, đứng trên đó và làm sao giữ thăng bằng được những chiếc đĩa và những tách trà trên đầu ngón tay trong khi ngựa chạy quanh vũ đài. Một khoảng thời gian đẹp, chắc chắn vậy.
Ông dừng lại để viết vài dòng - Nhưng một con không thể chạy mãi. Ta đã nhảy lên một con ngựa cái màu nâu khó tính, Rosie xinh đẹp là tên của nó, nó đã quăng mạnh ta đập lưng xuống giữa bậc dốc với một nửa khán giả London đang xem, đá vào bụng và lưng ta vì vậy ta không bao giờ cưỡi ngựa được nữa. Nó có thể đã giết chết ta nhưng ta đã may mắn bình phục. Một con tàu đi biển đã tìm thấy ta ở đây, ở nơi mà họ chưa bao giờ thấy một người nào như Astley hay một người nào như ta. Sẽ là nói dối nếu nói rằng ta không nhớ cưỡi ngựa, nhưng ở mức độ nào đó, điều này tốt hơn. Ở đây ta có thể là Astley, chứ không phải là cái bóng mờ nhạt của ông ấy. Cháu hiểu không, chàng trai của ta? Ta đã thích nghi. Cháu cũng sẽ vậy.
Khi Amos bình tĩnh trở lại, Peabody đã giúp anh đứng lên. Ông chỉnh chiếc áo của Amos, nhặt cọng cỏ trên tóc anh và phủi bụi trên vai anh. Ông nhìn anh từ đầu tới chân, nhìn vào những vết bẩn trên áo anh, ống quần sờn vải của anh không phong nhã, mà chỉ tàm tạm. Ông mỉm cười với Amos, nụ cười chỉ làm râu ông rung nhẹ.
- Ngay lúc này, cậu chủ trẻ. Phấn hay một bộ tóc giả sẽ cải thiện cháu, nhưng chúng ta không thể dệt ra lụa từ lanh. Ta cho rằng cháu rất cần có sự an ủi tốt nhất bởi cô gái xinh đẹp đó. Ta luôn thấy rằng nỗi buồn chia ly được khắc phục tốt nhất với một lời chào theo hướng lãng mạn!
Peabody đẩy cửa mở, dẫn Amos ra ngoài và nhìn theo anh khi anh xuống xe. Một thầy bói câm sẽ thu hút hơn khi làm việc cùng với một cộng sự; làm một mình sẽ rất khó khăn. Không có Ryzhkova, tiền sẽ không cân bằng; ông sẽ mất không chỉ một mà hai tiết mục. Tạm thời họ có thể treo rèm ở chuồng Chàng trai Hoang Dã, nhưng ý nghĩ này làm Peabody bối rối; ông không thể nhớ thời khắc nào Amos đã trở thành con trai thứ hai của ông, nhưng chính là vậy. Ông nghĩ đến thời gian ở cùng với Astley, và không phải cái lưng làm ông đau đớn nhất như thế nào, và lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Hermelius Peabody cảm thấy già.
Trong chiếc xe kéo với con ngựa nhỏ, Evangeline chờ đợi.
- Vậy đó là sự thật. Bà Ryzhkova đã bỏ đi, - Cô nói khi anh leo lên.
Cô đã khóc, anh nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe, những vết bẩn trên má cô. Khi cô cố gắng ôm anh, anh tránh để với lấy những lá bài.
- Ít nhất bà ấy đã để lại cho anh cái đó.
Amos không nghe thấy; Anh đã rất mệt mỏi với việc nghe; Anh muốn nói. Làm việc qua cỗ bài, anh chỉ cho Evangeline lá bài này trên lá bài kia, xây dựng suy nghĩ từ hình ảnh. Lá bài Chàng Khờ lặp đi lặp lại, lá bài Nữ Tư Tế, sau đó là những lá bài tối hơn. Amos đặt tất cả trước mặt cô, cuộc sống của anh ở trong tâm khảm, suy nghĩ của anh và nhiều hơn cả trước đây, nỗi sợ hãi của anh. Evangeline cố gắng bắt kịp, nói suy nghĩ của anh khi cô nhìn thấy chúng, nhưng anh di chuyển với tốc độ dữ dội. Những hình ảnh loé lên, lướt qua và mờ ảo cho tới khi tay anh chậm lại và anh bắt đầu lặp lại một chuỗi các lá bài, một chuỗi lá bài cô nhớ. Trong bài học này anh đã sử dụng hai lá bài một cho anh, một cho cô. Lúc này anh chỉ sử dụng lá bài của anh, lá bài Chàng Khờ. Anh bắt đầu kết hợp nó với các lá bài khác, một người hành hương già nua đơn độc mà đó là lá bài Ẩn Sĩ. Không, không phải ông Peabody. Ngôn ngữ của chúng được lồng vào nhau như thế nào trong bài học này anh đã dùng các lá bài để hỏi - “Chúng ta có cô đơn không?” Nhưng lúc này có sự thay đổi.
Cô biết nó. - Tôi cô đơn?
Anh lặp lại. Tôi cô đơn? Tôi cô đơn?
Cô đan những ngón tay của mình vào từng ngón tay anh và chạm môi vào trán anh. - Em ở đây, - Cô nói. Cô lặp lại các từ này nhưng anh không nghe. Cô tìm lá bài của mình, lá bài Nữ hoàng Kiếm, sau đó một lá bài khác để ghép với nó thành một cặp mà họ định nghĩa là nhà, nơi ở, bất cứ nơi nào họ ở. Lá bài Sáu Cốc. Bọn trẻ sẽ chơi đùa trước nhà họ. Cô đặt những lá bài của mình lên ván gỗ, chạm vào anh để trả lời.
Tôi cô đơn?
Em ở đây.
Tôi cô đơn?
Em là nhà của anh.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri