Bố Già epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 18
hà riêng lão Amerigo Bonasera chỉ cách cửa hàng mai táng của lão vài đoạn đường trên phố Mulberry, vì vậy lão luôn về nhà ăn cơm. Tối tối lão lại trở qua cửa hàng, sốt sắng tham gia cùng tang quyến đang có người thân quàng tại đó.
Lão rất bất mãn mỗi khi có kẻ coi thường, chế giễu cái nghề nghiệp rùng rợn của lão. Tất nhiên, bạn bè thân thuộc chẳng khi nào dè bỉu lão. Vì nghề nào phải đổ mồ hôi mới có miếng ăn đều đáng trọng.
Lúc này lão đang sắp dùng bữa cùng vợ trong căn hộ trang hoàng toàn bàn ghế bằng gỗ chắc nịch, với bàn thờ Đức Mẹ Đồng trinh luôn có hai ngọn nến hồng nhấp nháy. Lão thoải mái mồi điếu thuốc Camel, nhâm nhi ly Whisky Mỹ. Vợ lão đặt lên bàn dĩa súp nóng. Cả nhà còn trơ trọi hai vợ chồng già. Lão đã gửi con gái đến Boston sống với dì nó một thời gian, hy vọng con bé quên đi chuyện hãi hùng do hai thằng vô lại gây nên, dù hai thằng khốn đã bị Ông Trùm trừng trị đích đáng.
Đang ăn, mụ vợ lên tiếng hỏi:
– Tối nay ông có qua cửa hàng làm việc không?
Lão gật đầu. Mặc dù chẳng hiểu gì, nhưng mụ rất nể trọng công việc của chồng. Mụ đâu biết phần kỹ thuật chỉ là phần ít quan trọng nhất trong nghề nghiệp lão, dù kỹ thuật tinh xảo của lão làm, cho mấy cái thây cứ sống động, đẹp đẽ như người sống vậy. Nhưng điều quan trọng hơn, cần thiết hơn chính là sự hiện diện của lão trong những đêm trực tang. Khi tang gia tác trực bên quan tài người quá cố, chờ đón thân thuộc đến chia buồn, họ rất cần sự có mặt của Amerigo Bonasera. Vì lão thật thích hợp với màn "tang gia bối rối". Mặt lão buồn rầu nghiêm túc, giọng lão cả quyết, nhưng nghẹn ngào, thì thầm xúc động. Lão điều khiển tang lễ đâu ra đó. Lão có
thể trấn áp những màn bi thương quá đáng, đe nẹt mấy đứa nhỏ ngỗ nghịch đùa giỡn trong đám tang. Những lời chia buồn êm ái, trang trọng của lão nghe hoài không chán. Đã nhờ tới Bonasera một lần cho ngày tang chế, khi hữu sự người ta lại nhớ ngay và trở lại tìm lão. Nhất là lão không bao giờ bỏ thân chủ lẻ loi trong cái đêm cuối cùng buồn kinh khủng đó.
Thường thì lão phải làm một giấc ngủ ngắn sau bữa ăn. Thức dậy, lão rửa mặt cạo râu, vuốt bộ râu rậm rì bằng phấn tan cho trơn tru, láng bóng. Súc miệng bằng nước thơm. Thay bộ đồ sạch bong. Cái sơ mi trắng tinh, cà vạt đen, comple, giày, vớ đều đen. Lão còn nhuộm tóc nữa, một điều hiếm thấy ở một lão người Ý như lão. Nhưng lão làm vậy không phải vì phù phiếm, mà vì lão cảm thấy mái tóc muối tiêu không được trang trọng trong nghề nghiệp.
Ă n xong dĩa súp, mụ vợ đặt dĩa bít tếch và ít rau lên bàn. Lão vốn ăn ít nên sau đó chỉ uống thêm ly cà phê, mồi điếu Camel nữa là xong. Vừa nhâm nhi cà phê, lão vừa nghĩ đến đứa con gái đáng thương của lão.
Vẻ xinh đẹp bên ngoài đã trở lại như xưa, nhưng tinh thần con bé sẽ không bao giờ như trước đây được nữa, đôi mắt luôn hốt hoảng như con thú bị thương, làm lão không dám nhìn con. Vì vậy lão mới gửi con đến Boston. Hy vọng thời gian sẽ hàn gắn vết thương cho con bé. Nghề nghiệp của lão đã tạo lão thành một người lạc quan, lão biết chắc chỉ cái chết mới là chấm dứt, còn sống còn có thể quên.
Vừa cạn tách cà phê thì có điện thoại reo. Vừa tiến tới điện thoại, lão vừa nới lỏng cà vạt, cởi nút áo, sẵn sàng lên giường ngủ một chút. Nhưng lão vừa kịp "A lô", đầu bên kia một giọng khàn đặc đầy căng thẳng:
– Tom Hagen đây. Ông Trùm bảo tôi gọi ông.
Lão Amerigo Bonasera choáng người. Hơn một năm trước lão đã hàm ơn Ông Trùm, trả thù cho danh dự của con gái, và lão biết món nợ đó trước sau cũng có ngày phải trả. Khi đó nhìn mặt hai thằng khốn máu me đầm
đìa, lòng lão tràn đầy ân nghĩa, tưởng như sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đền ơn đáp nghĩa Ông Trùm. Nhưng thời gian xói mòn tấm lòng biết ơn của lão, bây giờ lão chỉ còn thấy tai họa sắp giáng xuống rồi. Lão ngập ngừng lên tiếng:
– Vâng, tôi hiểu. Tôi nghe đây.
Lão ngạc nhiên vì cái giọng lạnh lùng của Hagen. Vì không phải dân Ý, nhưng thằng consigliori này được tiếng là mềm mỏng, lịch sự, vậy mà sao lúc này nó có vẻ thô lậu, cộc cằn thế nhỉ:
– Ông còn mắc nợ Ông Trùm một việc. Ông Trùm tin là ông sẽ vui lòng trả món nợ đó khi có dịp. Trong vòng một giờ nữa, có lẽ trễ hơn một chút, Ông Trùm sẽ tới cửa hàng mai táng của ông, để nhờ ông giúp đỡ. Xin ông có mặt tại đó. Đừng để bất kỳ nhân viên nào của ông ở đó. Nếu có điều gì không đồng ý, ông cứ cho biết ngay, để tôi kịp báo với Ông Trùm. Ông sẽ nhờ người bạn khác cũng được.
Lão Bonasera sợ tưởng phát khóc:
– Sao anh lại nghĩ tôi dám từ chối Bố Già chứ? Tôi đâu quên được ân nghĩa cũ. Ông sai bảo gì tôi sẵn lòng làm. Ngay bây giờ tôi sang cửa hàng để đón ông đây.
Giọng Hagen dịu lại, nhưng vẫn có điều gì là lạ:
– Cám ơn ông. Ông Trùm luôn tin tưởng ông. Câu hỏi đó là do chính tôi thôi. Xin ông ráng giúp việc đêm nay, và mong ông tin ở tình bạn của cá nhân tôi, có gì cần ông cứ cho hay.
Điều này còn làm lão phát hoảng thêm. Lão lắp bắp hỏi:
– Đích thân Ông Trùm tới gặp tôi đêm nay sao? Hagen đáp cụt ngủn:
– Đúng vậy.
Lão Bonasera nói mà như hỏi:
– Tạ ơn Chúa! Vậy là ông bình phục hoàn toàn rồi đấy nhỉ.
Đầu bên kia im lặng một lúc, tiếng Hagen rất nhỏ: "Phải", rồi cúp máy.
Người lão đầm đìa mồ hôi. Lão chỉ kịp thay cái áo sơ mi, mặc lại bộ đồ cũ, không thay cà vạt. Lão gọi qua cửa hàng bảo tên phụ tá cứ ở lại phòng trước để lo cho đám tang đang quàng tại đó. Tối nay lão bận việc trong phòng hóa trang xác chết. Tên phụ tá vừa mở miệng hỏi, lão nạt ngang bảo cứ làm theo đúng lệnh.
Thấy lão không ngủ, vội vàng đi, mụ vợ ngạc nhiên nhìn. Lão bảo có việc cần đi gấp. Thấy vẻ mặt lão, mụ không dám hỏi han gì nữa. Lão ra khỏi nhà, đi bộ đến cửa hàng.
Cửa hàng của lão tọa lạc trên khoảng đất rộng, chung quanh có hàng rào trắng. Một con đường nhỏ dẫn từ ngoài lộ tới tận sau nhà, con đường chỉ vừa đủ cho xe tải thương hay xe tang qua lọt. Bonasera mở cửa rào, rồi cứ để ngỏ vậy, lão đi vào căn phòng sau của ngôi nhà. Lão thấy khách khứa phúng điếu đã tấp nập bên phòng trước.
Bonasera đã mua cơ ngơi này của một chủ nhà đòn về già giải nghệ. Lúc đó muốn vào nhà phải bước lên mười bậc thang. Những người già và tàn tật lên xuống rất khó khăn, ông chủ cũ phải dùng một thang kéo ròng rọc ngoài nhà để đưa áo quan và người già, người tàn tật qua lối này. Bonasera thấy vậy bất tiện quá, lão sửa mười bậc thang thành một lối lên thoai thoải dành cho người sống, cái thang kéo chỉ còn sử dụng cho quan tài người quá cố thôi.
Ngăn phòng tang lễ và phòng tiếp tân với văn phòng và phòng ướp xác, tẩn liệm là một cửa đồ sộ cách âm. Ở phía sau, kế phòng tổn liệm là kho chứa quan tài, hóa chất và những dụng cụ hành nghề của lão Bonasera.
Lão ngồi trong văn phòng, mồi điếu thuốc Camel, vừa hát vừa đợi khách. Lão chờ đợi mà lòng dạ ủ ê. Lão đoán già đoán non việc sắp phải
làm. Suốt năm qua ngày nào báo chí không đưa tin cuộc chiến thanh toán nhau giữa nhà Corleone và phe Ngũ Đại Gia New York. Cả hai phe đều có cả đống thằng chết. Bây giờ, chắc nhà Corleone mới thịt một nhân vật này rất quan trọng, cần phải thủ tiêu, cho mất tích luôn cái xác, nên mượn tay lão. Còn cách nào kín đáo hơn là sử dụng ngay một nhà đòn hợp pháp, có phép hành nghề đàng hoàng trong vụ này? Lão chẳng thấy thú vị gì trong công việc đó. Có khác gì lão là đồng lõa sát nhân. Chuyện đổ bể, lão chỉ có nước ngồi tù. Vợ con lão sẽ bị nhục nhã vì tên tuổi lão, ông chủ nhà đòn đáng kính Amerigo Bonasera vấy máu cùng tụi Mafia. Lại nữa, năm gia đình kia biết chuyện lão giúp nhà Corleone thủ tiêu xác người thuộc phe chúng, chúng coi lão là kẻ thù, sẽ tìm cách giết lão. Nghĩ đến những điều kinh khiếp đó lão than thân trách phận. Trách mình ngày đó đến van xin Ông Trùm trả thù cho lão làm chi. Trách vợ lão sao lại là bạn của bà Trùm. Trách con gái lão, trách cả nước Mỹ, cả sự thành công của lão. Rồi thình lình lão lại lạc quan. Biết đâu mọi chuyện đều tốt lành. Ông Trùm khôn ngoan thế, đời nào sơ hở, để làm khổ lão. Phải tỉnh táo. Vì nếu làm mất lòng Ông Trùm thì đời lão còn te tua, thê thảm hơn nhiều.
Nghe tiếng bánh xe lăn trên sỏi, lão biết ngay có một xe đang tiến qua con đường nhỏ và đậu ngay sân sau.
Lão Amerigo Bonasera mở cửa đón khách. Lão mập Clemenza vào trước, theo bén gót là hai thằng mặt mày bặm trợn. Chúng sục sạo khắp phòng, chẳng thèm nói với lão một lời, rồi lão Clemenza trở ra ngoài. Hai thằng kia đứng như canh gác lão.
Một lát sau, lão Bonasera nghe tiếng xe tải thương nặng nề lăn bánh vào sân. Rồi lão Clemenza xuất hiện lại, phía sau hai thằng khiêng một cáng thương. Vậy là đúng như điều Bonasera lo sợ, trên cáng một cái xác, phủ kín bằng một tấm chăn màu xám, chỉ thò ra hai bàn chân vàng khè.
Lão Clemenza ra hiệu cho hai thằng kia khiêng cáng vào phòng tổn liệm. Rồi từ khoảng sân tối mịt mù, một người bước vào vùng sáng của căn
phòng. Đó chính là Ông Trùm Corleone.
Ông Trùm gầy đi thấy rõ và bước đi cứng ngắc, nặng nề. Ông cầm nón trên tay, cái đầu to tướng của ông dường như tóc đã rụng nhiều. Trông ông già và gầy hơn hôm đám cưới con gái, nhưng vẫn lồ lộ uy phong. Ông để nón lên ngang ngực nói với lão Bonasera:
– Thế nào đây, bạn già? Bạn giúp tôi việc này được chứ?
Lão Bonasera gật đầu. Ông Trùm theo cái cáng và phòng tân liệm, lão Bonasera nối gót ông. Xác chết đã được đặt lên bàn. Ông Trùm cầm nón, nhẹ ra dấu cho mấy người kia ra hết.
Bonasera thì thầm hỏi:
– Bạn muốn tôi làm gì đây?
Ông Trùm trừng trừng nhìn lên bàn, nói:
– Tôi muốn bạn, nếu có thương tôi, hãy dùng hết khả năng, hết cả sự tinh xảo nhất mà lo cho nó. Tôi không muốn mẹ nó nhìn thấy cảnh này.
Ông tiến lên, kéo tấm chắn xám. Bonasera không thể nén được, dù đã bao năm trong nghề, lão giật thót mình kinh hoàng. Cả khuôn mặt Sonny nát tan vì đạn. Con mắt trái thụt vào hố máu. Xương mũi, xương má trái vỡ vụn, bầy nhầy.
Trong một thoáng giây Ông Trùm đưa tay vịn người lão Bonasera như tìm điểm tựa:
– Bạn thấy chúng sát hại con tôi dã man chưa?
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già