Lưới Trời Vẫn Hở
ại sao ta phải bỏ đi, có lý do gì chăng?
- Rất đơn giản, vì ta hiểu rõ chỉ có ngươi là người duy nhất đủ tài năng chữa khỏi bệnh cho Văn Nhân Mỹ.
- Sao ngươi biết? Nghe ai nói phải không?
- Cần gì phải nghe ai nói? Tự ta cũng nhận ra được, còn nữa ta cũng giống ngươi, biết tất cả động tĩnh trong Trác phủ, ngươi chớ hòng lừa dối ta.
- Ngươi nói câu ấy khiến ta có cảm tưởng, trong Trác phủ ắt phải có bằng hữu của ngươi?
- Thế trong Trắc phủ ngươi cũng có bằng hữu chăng? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng, Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ chính là bằng hữu của ta đấy. Hắc y bịt mặt hơi giật mình nhưng thoáng chốc đã lấy lại được bình tĩnh nói:
- Tên Văn Nhân Mỹ ấy đã cho ngươi biết được những gì?
- Người điên làm sao cho ta biết được những gì? Chỉ có người không điên mới nói cho các hạ biết những gì đúng không nào? Người áo đen bịt mặt cười lớn:
- Ngươi chớ đùa dai, các hạ ta không mắc lừa đâu, sự thực, ta không có thì giờ nói chuyện dài, ta... Môn Nhân Kiệt ngắt lời:
- Không muốn nói cũng không sao, ta hỏi ngươi, ngươi biết Trác phủ có việc gì mới không? Tên nọ gật đầu:
- Đương nhiên.
- Vừa rồi ngươi tự nhận đã từng đến Trác phủ nhiều lần nhưng không hiện thân?
- Đúng vậy, chính ta nói như thế.
- Hay lắm, ngươi có biết trong Trác phủ có cao thủ Hứa Thường Lạc khi xưa là gì không?
- Ta biết, Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc.
- Lão ấy nói đã từng giao chiến với ngươi vài lần mà chưa bắt được ngươi, nhưng so với câu nói ngươi chưa hề hiện thân chẳng phù hợp chút nào! Tên áo đen bịt mặt lắc đầu:
- Các hạ, điều ấy có quan trọng gì đâu?
- Điều ấy không quan trọng, quan trọng là, trước đây không tồn tại việc mưu sát các vị lương y, vừa rồi ngươi toàn nói sai sự thật, đây là lần đầu tiên ngươi đến Trác phủ, vì biết chắc ta có thể trị bệnh được cho Văn Nhân Mỹ đúng không? Thân hình tên áo đen bịt mặt hơi biến động:
- Ta hiểu rồi, ngươi cho rằng, Hứa Thường Lạc là bằng hữu của ta chứ gì?
- Gọi là bằng hữu e rằng không không đúng bằng gọi là đồng đảng! Hắc y bịt mặt gật đầu:
- Ta thừa nhận, chỉ tiếc cho ngươi không có dịp tìm họ Hứa hoặc tố cáo với Trác Không Quần nữa! Môn Nhân Kiệt cười:
- Tên bịt mặt, ngươi đến đây hôm nay cố ý làm cho Trác thần quân phải nghi ngờ người có thiện ý như ta phải không? Còn nữa, trước ta có lão Trại Hoa Đà cũng tìm đến chữa bệnh cho Văn Nhân đại hiệp, sao ngươi không tìm lão mà lại tìm ta?
- Đó chỉ là lão lang băm chữa mấy bệnh vặt và cũng là lão lang lừa bịp, vả chăng, Trác phủ đang canh giữ rất kỹ chung quanh lão! Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Thì ra là thế, các hạ, ta đã nói hết rồi!
- Thế thì mời ngươi hãy trả lời mấy câu hỏi của ta đây. Trượng phu lời hứa nặng tựa non, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi không chữa bệnh cho Văn Nhân Mỹ thì ta sẽ hoàn toàn không làm phiền gì ngươi!
- Ngươi không sợ ta tố cáo công khai với Trác thần quân ư? Hắc y bịt mặt cười hậm hực ác độc:
- Ta chẳng có gì sợ ngươi, trước khi ngươi tố cáo ta, ta đã có cách làm ngươi phải im miệng! Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Ta biết ngươi có thể bỏ qua cho ta nhưng còn ta đã biết ngươi là người ám hại Văn Nhân đại hiệp, lẽ nào ta bỏ qua cho ngươi?
- Nói đi nói lại, ngươi vẫn nhất định như thế?
- Đúng vậy, ý ta đã quyết như thế.
- Như vậy dù ta có bỏ qua cho ngươi, ngươi cũng không bỏ qua cho ta?
- Sự thực như thế, ngươi cũng đã quá rõ.
- Các hạ không còn chỗ nào cần thương lượng nữa chứ?
- Cần gì phải hỏi, tự ngươi đã biết rõ còn hay không rồi, Văn Nhân đại hiệp là bằng hữu của ta, ta kính ngưỡng Cầm Kiếm Thư Sinh là đệ nhất thiên hạ và ta chịu ân huệ của người!
- Xem ra không có chỗ nào để thương lượng nữa thật!
- Sự thực vốn không có chỗ nào để thương lượng. Môn Nhân Kiệt vừa dứt câu ấy, không ngờ tên hắc y bịt mặt đã động thân chớp nhoáng tiến tới phát chưởng đánh vào giữa ngực y. Môn Nhân Kiệt giương mày cười nói:
- Thân pháp các hạ mau thật, thủ pháp cao minh thật! Hữu chưởng y lật lên đón đỡ chưởng lực đối phương. Bình một tiếng dữ dội người tên bịt mặt rung chuyển lùi một bước, áo quần Môn Nhân Kiệt bay phần phật, y buộc phải lùi lại nửa bước. Tên hắc y bịt mặt vừa kinh ngạc thốt lên:
- Các hạ, ta không tin ngươi thực tên là Môn Nhân Kiệt. Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Các hạ, ngoài trời còn có trời, núi cao còn có núi cao hơn, chớ ngồi đáy giếng nhìn trời chẳng biết trời cao đất dày là gì, nếu ta không phải là Môn Nhân Kiệt thì là gì? Tên áo đen bịt mặt cười gằn:
- Dù ngươi có nói gì nữa đêm nay ngươi cũng phải chết mới xong!
- Điều ấy phải đợi mới biết ta chết hay ngươi chết!
- Không cần đợi, ngay bây giờ ta cũng biết kẻ chết tất là ngươi vì ngươi đã trúng chất độc ta bôi trên tờ giấy lúc gửi cho ngươi, vừa rồi ngươi lại vận động chân khí... Hắn bật cười hăng hắc thay thế cho những lời định nói. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Môn Nhân Kiệt ta đâu phải là kẻ mới vào giang hồ, vừa rồi khi ta cầm tờ giấy của ngươi, ta đã nhận biết, do đó ta đã bế hết các huyệt đạo trên tay... Tên bịt mặt áo đen hơi hoảng hốt:
- Ta không tin!
- Tin hay không tùy ngươi nhưng sự thực sẽ chứng minh...
- Được ngươi hãy chứng minh. Vừa dứt lời, tên bịt mặt tung thân đến liền. Môn Nhân Kiệt cười nhạt lướt thân nghênh tiếp. Lần này hai bên không đối chưởng nữa mà xuất trảo điểm vào yếu huyệt đối phương. Tên hắc y bịt mặt toàn xuất những chiêu độc thủ như cố ý đẩy Môn Nhân Kiệt vào tử địa. Môn Nhân Kiệt lại muốn bắt giữ đối phương hoặc ít nhất cũng kéo được tấm khăn đen bịt mặt của hắn. Cao thủ giao chiêu mau như điện chớp, thoáng chốc hai người đã đánh nhau gần một trăm chiêu. Chợt tên bịt mặt buột miệng ra vẻ kinh ngạc:
- Các hạ, ngươi đã cầm cự với ta được gần trăm chiêu rồi đó! ... Môn Nhân Kiệt cười lớn:
- Các hạ cũng khá lắm, kẻ có thể đấu với ta năm mươi chiêu mà chưa thua, không phải họ Môn ta lớn lối nhưng tìm hết võ lâm thiên hạ cũng chỉ có vài người mà thôi! Tên áo đen hậm hực:
- Ta muốn biết các hạ thực sự là ai?
- Ta lại muốn lột cái khăn bịt mặt của các hạ! Vừa trao đổi với nhau lại đã qua hơn mười chiêu nữa, bây giờ đã hơn một trăm chiêu, đột nhiên có một tiếng soẹt dài và tiếng rú kinh dị của tên bịt mặt... hai nhân ảnh tách ra, tên bịt mặt bắn thân lên cao định tẩu thoát, vai hắn lộ ra vì tay áo đã bị xé rách toạc, Môn Nhân Kiệt cười gằn:
- Ta đâu cần cánh tay áo này, ta cần mạng của ngươi! Quăng cánh tay áo xuống đất, Môn Nhân Kiệt bắn thân lên đuổi theo. Nhưng chỉ mới đuổi được hơn mười trượng, bỗng y phát hiện có bóng người, y quát to:
- Là người nào, đứng lại cho ta. . Một bóng trắng từ phía trong Trác phủ lướt thân ra, từ trên không trung chặn tên bịt mặt áo đen lại, thân pháp cực kỳ lợi hại. Môn Nhân Kiệt vừa thấy bóng trắng ấy vội kêu lên:
- Hứa huynh, chớ để tên đó chạy thoát, đó chính là kẻ ám hại Văn Nhân đại hiệp đó! Bóng trắng không đáp, thân pháp tăng tốc, chớp mắt đã tung thân đến tên bịt mặt, chỉ nghe tên bịt mặt lên tiếng:
- Một tên họ Môn chưa đủ, nhưng đối phó với ngươi thì lại thừa, ngã xuống! Bình một tiếng lớn, bóng trắng và tên bịt mặt áo đen cùng chấn động thân hình từ trên không trung rơi xuống, chỉ hơi khác là bóng trắng rơi xa hơn hẳn! Bóng trắng cười gằn:
- Thất phu, bất quá bản lãnh ngươi chỉ có thế! Hãy trả nợ cho nhị gia ta! Hai tay áo phất mạnh, thân hình bắn tới gần tên áo đen bịt mặt. Tên áo đen bịt mặt cười gằn:
- Hứa Thường Lạc, ngươi muốn chết đó ư?
Tay hắn vung lên, một đám đen chụp xuống đầu bóng trắng. Khoảng cách hai bên rất gần nên tình hình cực nguy hiểm... Môn Nhân Kiệt gầm lên, chợt nghe bóng trắng rên nhỏ từ trên không trung như con diều đứt dây chúi đầu xuống. Trên Thục Cương này toàn là đá núi, rơi từ trên không xuống rất dễ vỡ sọ. Môn Nhân Kiệt cả kinh vội hít hơi chân khí, thân hình xẹt đến như điện rất may đã chụp trúng bóng trắng đang rơi nhưng tên mặc áo đen đã thừa thế vọt thân xuống Thục Cương mất dạng.
Vì gấp cứu bóng trắng, Môn Nhân Kiệt không thể phân thân đành để tên bịt mặt thoát thân, y quay lại nhìn mặt Hứa Thường Lạc, hai mắt trắng dã nhắm chặt thở hổn hển, vai trái bị trúng một mũi ám khí đen. Y không dám chậm trễ vội xuất thủ phong bế các huyệt đạo xung quanh vai Hứa Thường Lạc, vừa lúc một bóng đen khác chớp nhoáng lướt tới gần, đó chính là tên Lãnh Tâm Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu! Môn Nhân Kiệt vội giao Hứa Thường Lạc cho hắn:
- Tôn huynh hãy lo cho Hứa huynh tại hạ phải đuổi theo tên kia! Không đợi Tôn Bất Tiếu đồng ý, y chuyển thân đuổi theo tên bịt mặt đen. Thân pháp của y phải nói là cực mau chớp mắt đã xuống Thục Cương, nhưng trước mắt chỉ là một vùng hoang dã tịch mịch, không thấy một bóng người. Môn Nhân Kiệt đành hậm hực quay trở về. Khi y trở về chỗ cũ, Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu cũng mất bóng chỉ còn một bóng người cao lớn khoanh tay đứng sừng sững ở đó, chính là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần. Vừa nhìn thấy Môn Nhân Kiệt, họ Trác liền bước tới:
- Môn đại hiệp có sao không?
- Không sao, Thần quân, Hứa huynh đâu rồi? Trác Không Quần chau mày:
- Ta đã xem qua thương thế của hắn, hắn bị trúng ám khí cực độc bá đạo, ta đã sai Bất Tiếu mang hắn về cấp cứu...
- Có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Không đến mức đó, may nhờ Môn đại hiệp kịp thời bế huyệt đạo trên thân hắn, nhưng e rằng hắn khó sống hết hôm nay.
- Tai họa là do tại tạ gây nên, tại hạ nguyện vì Hứa huynh...
- Đa tạ Môn đại hiệp, nhưng người của Trác phủ hộ vệ môn đại hiệp không chu toàn lại được Môn đại hiệp cứu viện, Trác mỗ cảm thấy bất an, đâu dám phiền tới Môn đại hiệp nữa? Thương thế của họ Hứa, Trác mỗ sẽ cố cưỡng chữa trị...
- Tại hạ quên mất Thần quân cũng là người am hiểu y học.
- Quá khen, Trác mỗ chỉ biết chút ít. Môn đại hiệp, lão là ai? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Không biết, hắn mặc áo đen, bịt mặt làm sao có thể nhìn được. nhưng hắn đã thú nhận chính là người đã ám hại Văn Nhân đại hiệp... Trác Không Quần biến sắc mặt vội hỏi:
- Môn đại hiệp nói thật chứ?
- Sự việc nghiêm trọng, làm sao tại hạ dám dối Thần quân?
- Tiếc rằng Trác mỗ đến chậm một bước nếu không...
Bích Huyết Can Vân Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng Bích Huyết Can Vân