Chương 18
ưa Nhã Yên về xong, vừa đi về phòng mình, Hạo Thiên vừa nghêu ngao hát:... Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo. Em thấy chăng mùa thu đã chết rồi. Mùa thu đã chết, em nhớ cho, mùa thu đã chết. Chết thật rồi, em nhớ cho... "
- Hải Yến, em làm gì vậy?
- Như anh thấy đó, em đang đốt...
- Nhưng tại sao?
- Đơn giản thôi là em không muốn những thứ bẩn thỉu này tồn tại trong phòng anh.
Hạo Thiên nhăn mặt, anh bước tới giật lấy bức tranh đang cháy dở trên tay Hải Yến. Chợt mặt anh đỏ lên:
- Em... em dám đốt tranh này ư?
Hải Yến đứng dậy, khẽ nhún vai:
- Sao lại không? Anh còn cả phòng tranh mà. Vả lại em đang buồn, mượn vài bức đốt có sao đâu?
Hạo Thiên mở trừng hai mắt nhìn Hải Yến bằng tất cả sự giận dữ:
- Em có thể đốt tất cả những bức tranh treo trên tường kia! Tại sao lại chọn đúng những bức này, hả?
Hải Yến nhếch môi cười:
- Có như vậy mà anh không hiểu sao? Bức tranh này mà để trong phòng anh tôi thấy không hợp tí nào, nó rất chướng.
- Nhưng nó chỉ là một chân dung vô tri giác, nó có làm hại em đâu!
- Có chứ, nhưng anh làm sao biết được! - Hải Yến mở to mắt nhìn Hạo Thiên - Mỗi ngày anh nhìn ngắm nó, gởi vào đó tất cả tâm huyết và những tình cảm yêu thương của mình. Nó còn diễm phúc hơn tôi nữa.
- Em ghen với người trong tranh à?
- Ghen? - Hải Yến cười chua chát. Đúng rồi, tôi đang ghen đây. Ghen với một con bé nghèo mạt rệp! Lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của anh nhìn Nhã Yên, tôi đã đoán trước rằng sẽ có chuyện không lành. Tôi đã cảnh giác anh nhưng anh không nhớ. Tôi không muốn anh mang về đây bất cứ cô gái nào cả. Tôi không muốn...
- Qúa lắm - Hạo Thiên nghiến răng - Tôi vẽ ai, quen ai, thậm chí yêu ai đi nữa cũng mặc xác tôi. Nếu muốn tôi còn xem cô là một đứa em thì đừng bao giờ chỏ mũi vào chuyện của người khác.
- Tôi không phải là em gái anh. Từ lâu rồi ai cũng biết điều đó và tôi cũng không muốn anh nghĩ như thế. Tôi xem anh như bất cứ một người đàn ông nào khác ngoài đời. Và như vậy thì không thể loại trừ khả năng yêu. Anh và tôi đã từng sống và lớn lên trong cùng một gia đình. Do vậy anh chính là người đàn ông hiểu tôi nhiều hơn ai hết. Anh thừa biết rằng từ lâu rồi tôi yêu anh! Nhưng anh gia vờ không hay biết và cố tình lảng tránh tôi. Có thể anh không yêu tôi nhưng điều ấy bây giờ không còn quan trọng nữa.
Mặt Hạo Thiên không còn đỏ nữa mà tái dần đi. Đúng là anh đã láng máng nhận ra điều này từ lâu rồi nhưng không chắc lắm. Hải Yến là một cô gái háo thắng, cô ta có thể nói toạc ra những suy nghĩ của mình mà không hề thấy xấu hổ. Nghĩ đến những điều xấu mà Hải Yến có thể mang đến cho Nhã Yên, Hạo Thiên cắn răng nuốt cơn giận vào lòng:
- Hải Yến, em cần tỉnh táo lại. Dù chúng ta không cùng chung máu mủ. Nhưng lúc nào anh cũng xem em như một đứa em ruột thịt. Và nếu đã có tư tưởng như vậy thì không thể nào yêu được. Những gì em vừa nói với anh lúc nãy chỉ là một sự ngộ nhận. Nó không phải là tình yêu mà chỉ là một thứ tình cảm thích được chia xẻ em hiểu không? Sau này khi gặp một người nào đó hợp với mình em sẽ thấy hối hận về những gì mình đã nói hôm nay.
Hải Yến lắc mạnh đôi vai, những lời phân tích của Hạo Thiên chỉ làm cô điên tiết hơn:
- Nếu yêu được một người đàn ông nào khác tôi đã yêu rồi. Yêu từ bảy tám năm về trước chứ không phải đến bây giờ để anh phải nói. Anh càng xa lánh, khinh bỉ, tôi càng đeo dính anh cho xem. Anh dứt khoát phải là của tôi.
Hạo Thiên giận tím mặt. Không kềm chế được vì sự quá quắt của Hải Yến, anh nói như quát:
- Tôi sẽ không là của ai hết. Tôi hoàn toàn tự do. Tôi muốn làm gì, yêu ai mặc xác tôi. Cô không có quyền cấm cản.
Hải Yến đứng dậy, thách thức:
- Anh cứ thử đi. Rồi tôi sẽ phá nát cho xem.
Hạo Thiên đưa tay định tát vào mặt Hải Yến cho hả giận nhưng nửa chừng anh kềm chế được và ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy đầu: Hạo Thiên hoàn toàn bất lực. Anh ngồi đấy, ngồi im. Hồi lâu anh cảm thấy khát khô cuống họng và tìm được nước uống. Hạo Thiên xuống phòng khách, ngần ngừ một lúc anh quyết định nhắc điện thoại:
- Alô, ai vậy?
- Hạo Thiên đây. Thế Hùng đó à? Nhờ em gọi chị Nhã Yên giùm anh.
- Có chuyện gì vậy Hạo Thiên - giọng Nhã Yên lo lắng.
- Nhã Yên à, cho anh xin lỗi vì đã quấy rầy em giờ này - Hạo Thiên dừng lại thở - Lúc nãy anh quên nói với em là... Ngày mai anh phải đi rồi... Anh đi Nha Trang vài ngày để giải quyết công việc. Khi nào về anh sẽ gọi điện cho em. Em ở nhà cẩn thận. Tạm biệt!
Hạo Thiên nói một hơi rồi gác máy ngồi thẩn thờ. Không, anh sẽ không để cho Nhã Yên bị hại. Anh phải ngăn chặn Hải Yến bằng cách nào đây? Đêm ấy Hạo Thiên lại mất ngủ.
Buổi sáng.
Hải Yến dậy thật sớm, đi ngang qua chỗ ông Vĩnh ngồi đọc báo cô không được tự nhiên:
- Hôm nay cha có định đi làm không ạ?
- Không, con hãy cho cha mượn lại sổ nợ của xí nghiệp.
Hải Yến giật mình lúng túng. Cô loay hoay hết mở ví rồi đóng lại:
- Con để quên trên phòng, cha có cần gấp không ạ?
Ông Vĩnh gật đầu:
- Cha muốn xem ngay bây giờ để dự trù kế hoạch cho tuần tới.
- Cha chờ con một chút!
Mãi mười phút sau Hải Yến mới trở lại với quyển sổ nhỏ trong tay.
- Vậy là có đến mười người nợ ta à? - Ông Vĩnh khẽ nhíu mày - Con có nhầm lẫn không đây? Sao hôm qua ông Hành và ông Chiều nói với cha rằng họ đã thanh toán hết rồi mà? Hiện đang đề nghị ký lại hợp đồng khác.
Hải Yến lúng túng vội cầm quyển sổ từ tay ông Vĩnh xem lại, im lặng một lúc cô ta nói:
- Tí nữa con sẽ xem lại việc này ở bộ phận kế toán. Có thể là con đã nhầm lẫn...
Ông Vĩnh nhìn Hải Yến không hài lòng.
- Trước đây con đã sơ sót một lần trong quản lý tiền bạc. Vậy mà hôm nay vẫn chưa rút kinh nghiệm. Nếu như cha không xem qua sổ sách đã chắc gì con phát hiện ra sự nhầm lẫn đáng tiếc này. Thôi được rồi, hai ngày còn lại của tuần này con và bộ phận kế toán phải quyết toán tiền để đầu tần sau xuất mua nguyên liệu...
Hai ngày, hai ngày thôi ư? Càng nghe ông Vĩnh nói Hải Yến càng mất bình tĩnh. Thật ra số tiền của ông Hành và ông Chiều trả cho xí nghiệp Hải Yến đã đưa cả cho Minh Thành trong vụ áp phe cách đây một tuần. Hai ngày nữa biết đào đâu ra bốn triệu để lấp vào khoản thiếu hụt. Trả lời ông Vĩnh thế nào đây? Hải Yến không còn khả năng phân tích hay suy nghĩ nữa. Cô hứa bừa cho qua chuyện.
Ngồi vào xe để anh tài xế đưa đi làm mà đầu óc Hải Yến cứ để mãi đâu đâu. Cô suy nghĩ nát óc vẫn không tìm được cách nào chạy ra tiền. Chợt Hải Yến nhìn xuống bàn tay mình. Chiếc nhẫn hột xoàn và chiếc lắc năm chỉ lấp lánh, trêu ngươi. Bán nó ư? Không được! Bà Vân Anh phát hiện ra sẽ gây phiền hà không ít. Hải Yến đành thở dài nghĩ: Phải đến chỗ Minh Thành thôi!
Chợt Hải Yến vỗ mạnh lên băng trước ra lệnh:
- Đừng đến văn phòng, hãy đưa tôi đến chỗ Minh Thành.
Chiếc xe thắng gấp lại rồi quay đầu quẹo sang hướng khác.
Hải Yến vẫn chưa thấy ổn. Chỉ cần một tuần nữa thôi số tiền bốn triệu kia sẽ đẻ ra thành trăm triệu. Vậy thì tại sao ta không nghĩ ra cách nào khác? Hải Yến ngả người ra sau thành ghế, đưa một tay sờ trán. Rồi không hiểu nghĩ gì mà mắt cô ta sáng lên, thay đổi ý định...
Hải Yến lại vỗ lên băng trước một lần nữa:
- Đến "Vườn Nhớ" đi!
Chiếc xe một lần nữa lại quay đầu đổi hướng.
Mấy ngày nay, chiều nào cũng vậy. Mây đen nghịt một góc trời. Một cơn gió mạnh thổi tới thế là mây tan ra. Không mưa được. Trời nóng kinh khủng.
Ngày nghỉ chuyên môn, có rất nhiều công việc làm nhưng Nhã Yên không tài nào tập trung được. Cô thấy bứt rứt, đi ra đi vào thấp thỏm không yên. Cuối cùng Nhã Yên quyết định đóng cửa lại và đi sang Vườn Nhớ.
Chân mang dép xẹp, tay đeo găng, Nhã Yên quỳ xuống bên những khóm hoa để nhổ cỏ. Đây là một công việc khá nhẹ nhàng mà Nhã Yên rất thích. Chỉ một lúc sau, đống cỏ dại lớn dần bên cạnh cô. Giống như khu vườn của mình, Nhã Yên thấy cuộc sống mỗi lúc mỗi phức tạp hơn.
- Nghỉ đi, con gái!
Giật mình vì câu nói bất ngờ. Nhã Yên ngước lên, ông Vĩnh đã đứng cạnh từ lúc nào.
- A, bác mới đến!
Ông Vĩnh cười làm hẳn lên những nếp nhăn:
- Bác có ghé bên nhà nhưng thấy đóng cửa. Đoán là cháu ở đây, quả không sai.
Nhã Yên cười, rửa vội hai bàn tay xong nói:
- Bác ngồi nghỉ, cháu về nhà...
Ông Vĩnh khoát tay lia lịa:
- Thôi khỏi, bác không uống nước đâu. Sẵn trên đường đến xí nghiệp bác tranh thủ ghé lại để xem khóm hoa huệ của cháu đây!
Biết ông Vĩnh đùa, Nhã Yên cười bẻn lên:
- Bác thấy đó, dù cháu có chăm sóc thế nào đi nữa nó cũng chỉ ra mỗi một hoa.
- Đừng nôn nóng, cháu. Chỉ cần một hoặc hai ngày nữa thôi là chúng ta tha hồ mà ngửi hương của nó.
Nói rồi ông Vĩnh nhìn một lượt khắp khu vườn. Chợt mắt ông dừng lại thật lâu ở bờ tường bên trái ngôi nhà. Những cánh phù dung trắng tinh làm ông chú ý.
- Nhã Yên cháu xem kia, cây phù dung đứng một mình kìa trông đơn độc quá, phải không?
Câu nói vô tình của ông Vĩnh làm Nhã Yên chợt nhớ đến những giọt nước mắt buồn tủi lẫn sung sướng hôm nào của bà Thanh. Một bà mẹ bện hoạn và tội nghiệp. Hôm đến nhà Hạo Thiên, Nhã Yên đã định hỏi ông bà Vĩnh về chủ nhân ngôi nhà này nhưng thấy chưa tiện. Giờ thì Nhã Yên quyết không bỏ qua cơ hội lần thứ hai:
- Bác à, theo cháu biết, hình như chung quanh cây phù dung kia là một câu chuyện dài đầy bí ẩn...
- Hử, cháu nói gì vậy?
Nhã Yên thoáng ngập ngừng...
- Trước tiên con xin lỗi vì gần đây có một người lạ thường lui tới nơi này mà con chưa nói với bác... - Nhã Yên nói có vẻ tự tin hơn - Thưa bác, đó là một người đàn bà cao cao, nước da ngăm, đôi mắt sáng. Bà có giọng nói nằng nặng, mà theo dự đoán của con thì bà ta là người Việt lai. Bà ta cho biết tên mình là Thanh. Qua tiếp xúc nhiều lần con phát hiện bà Thanh không có trí nhớ bình thường như chúng ta. Căn bệnh này có thể do một biến động nào đó trong cuộc sống gia đình, vì có lúc bà rất tỉnh táo ngược lại có lúc lại như điên điên, dại dại... Có một điều rất lạ là khi con hỏi vì sao bà đến đây được thì bà Thanh bảo rằng ngôi nhà này trước đây là của một người bạn và bà thường lui tới nên nhớ...
Nhã Yên dừng lại định chờ nghe ý kiến ông Vĩnh nhưng ông bảo:
- Cháu kể hết đi!
Mắt Nhã Yên chớp liền mấy cái, cô xúc động với chính câu chuyện do mình kể:
- Bác biết không lần đầu tiên khi nhìn thấy cây phù dung bà Thanh đã khóc nấc lên, làm con cứ ngẩn ra không hiểu gì cả. Mới đây con búp bê trong tủ kính suýt làm bà Thanh hóa điên vì chợt nhớ ra rằng mình hãy còn một đứa con gái lưu lạc... Bác à, nhưng con thấy - Nhã Yên ấp úng - con thấy chị Hải Yến có đôi mắt và gương mặt rất giống bà Thanh. Và thời gian mà bà xa cách đứa con gái hoàn toàn khớp với tuổi hiện nay của chị Hải Yến.
Câu chuyện của Nhã Yên làm ông Vĩnh không khỏi bàng hoàng. Hai mươi sáu năm chuyện về sự có mặt của Hải Yến gần như được ông bà Trần Vĩnh chôn vào dĩ vãng. Thế mà...
- Biết nói với cháu thế nào bây giờ? Ta nói thật nhé, nếu bây giờ mà có ai đó hỏi bác: Mẹ Hải Yến là ai, bác cũng chẳng biết trả lời ra sao nữa! - Ông Vĩnh ngẫm nghĩ - Hai mươi sáu năm trước đây, trong một buổi lễ đi viếng chùa. Có một người đàn bà - bác cũng chẳng nhớ mặt mũi ra sao - bế đứa bé hơn một tuổi đến trao cho bà Vân Anh với một câu vỏn vẹn: "Hãy nuôi giùm tôi đứa bé này, nó không có lỗi gì cả". Bà Vân Anh chưa biết đầu đuôi gốc ngọn ra sao thì người đàn bà đã vội quay đi và biến mất cho đến bây giờ.
- Thưa bác, vấn đề mà con nghi ngờ không biết bà Thanh có phải là mẹ của Hải Yến không thì bác thấy thế nào?
Ông Vĩnh lắc đầu:
- Chuyện này quả là rắc rối thật cháu à. Bà Thanh có thể là mẹ của Hải Yến mà cũng có thể không vì, thứ nhất: người đứng tên ngôi nhà này có tên là Hằng. Trần Thị Mỹ Hằng chứ không phải tên Thanh. Thứ hai: ngôi nhà này là của bà Hằng (có xác nhận rõ). Thứ ba: mẹ Hải Yến là một người đàn bà tỉnh táo chứ không điên. Còn chuyện con búp bê, bác nghĩ đôi khi chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên...
- Con nghĩ, không phải tự nhiên mà bà Thanh đến đây. Biết đâu giữa bà Thanh và bà Hằng lại có một mỗi dây quan hệ nào đó?
Ông Vĩnh gật gù:
- Cháu có lý nhưng để chính xác hơn chúng ta phải gặp bà Thanh mới được.... Ồ, như vậy thì không khó - mắt Nhã Yên vui lên như vừa làm được một việc thiện - khi nào bà Thanh đến đây con sẽ gọi điện cho bác nhé?
Ông Vĩnh gật đầu cười, đoạn đứng dậy nói:
- Được rồi. Ta vào nhà xem lại con búp bê đi?
- Dạ.
Ông Vĩnh tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa vừa mở ra thì không hẹn mà ông Vĩnh và Nhã Yên đều giật mình thảng thốt.
Nhã Yên như người chếch choáng hơi men. Cô lào đảo tựa người vào cánh cửa. Sau phút sững sờ ông Vĩnh có phần bình tĩnh hơn:
- Sao lại có chuyện này?
Nhã Yên không thể nào tưởng tượng nổi, cách đây vài ngày chiếc tủ kính kia bày đầy đồ sành sứ, đồ kiểu quý hiếm... Thế mà giờ đây không còn lấy một món, ngoại trừ con búp bê vẫn còn chỏng chơ. Nhã Yên nhìn khắp phòng, cảm giác như thiêu thiếu một cái gì đó. Quả đúng thế, bức tranh cô gái xỏa tóc bên hồ cùng những bức tranh mô phong đồng quê đã không cánh mà bay. Ai đã vào đây trong khi cổng vườn vẫn khóa? Nghĩ đến trách nhiệm mình Nhã Yên tay chân rã rời.
Đến lúc này thì cả ông Vĩnh và Nhã Yên không ai còn lòng dạ nào ngó ngàng đến búp bê. Như hiểu được tâm trạng Nhã Yên, ông Vĩnh nói cho cô yên lòng:
- Kẻ trộm vẫn thường viếng những ngôi nhà thế này. Cháu không dính dáng gì cả!
- Bác ơi, cháu nghĩ là ta nên nhờ công an điều tra...
- Rầy rà lắm bác không muốn!
Ông Vĩnh ra về. Cả ngày hôm ấy là một năm dài đối với Nhã Yên.
Cuộc đời có nhiều dữ kiện đôi khi không giải thích nổi và bất ngờ thường hay dồn dập đến cùng một lúc. Chuyện đó cũng xảy ra với Nhã Yên.
Hôm ấy Nhã Yên đến trường sớm hơn thường lệ. Giáo viên cũng lục tục kéo đến mỗi lúc một đông. Họ cười nói, đề cập hết chuyện này đến chuyện nọ. Bỗng:
- Cho hỏi thăm, cô Nhã Yên có đây không?
Nghe giọng nói quen Nhã Yên vội quay lại thì Hải Yến đã chen giữa mọi người vào đến bên trong. Nhã Yên đứng dậy:
- Chị Hải Yến chúng ta ra ngoài nói chuyện?
Hải Yến khoát tay:
- Tôi không làm mất nhiều thời gian của cô đâu. Cho tôi mượn lại xấp tài liệu khi nãy?
- Để làm gì?
- Thì cô cứ lấy ra đi, tôi sẽ giải thích sau.
Hơi bất bình thái độ trịch thượng của Hải Yến nhưng nghĩ mình chẳng có gì phải sợ nên Nhã Yên mở cặp da lấy một xấp giấy mỏng mà khoảng nửa giờ trước đây cô đã nhận ở chỗ Hải Yến.
Hải Yến chẳng để ý gì đến ai. Cô ta xố tung xấp tài liệu trên bàn. Một tờ giấy mỏng và nhỏ giống như biên lai thu tiền của học sinh rơi ra. Hải Yến chộp lấy, mắt sáng lên:
- Nó đây rồi! - Hải Yến nhếch môi cười và hất mặt về phía Nhã Yên - Như thế này thì không thể cho là ngẫu nhiên được phải không Nhã Yên? Cô khá lắm, nhưng tiếc là vận may đã không đến với những người thích đi đêm như cô.
Nhã Yên sững sờ, mắt mở to gần như rách cả khóe.
- Chị Hải Yến, chẳng lẽ chị nghi tôi...
- Không phải nghi ngờ mà là sự thực như thế - Hải Yến khẳng định - Nếu không có bàn tay của cô mó vào thì không dưng cái phiếu lãnh tiền trị giá hai triệu đồng kìa lại có cánh mà bay vào giữa tập hồ sơ sao?
- Chị không có quyền vu khống tôi như vậy! - Nhã Yên giận run, môi mấp máy - Bao nhiêu tiền cũng không mua được danh dự của tôi đâu.
Hải Yến bĩu môi tỏ thái độ khinh bỉ:
- Danh dự ư? Cũng may là cô vẫn còn nghĩ đến điều đó nên chưa kịp thủ tiêu tang vật. Không hiểu sao cha tôi có thể tin cậy một người như cô được? Nhưng tôi tin rằng khi biết được chuyện này ba tôi sẽ nghĩ lại...
- Chị im đi - giọng Nhã Yên lạc hẳn - Tôi không ngờ con người chị lại tồi tệ và độc ác đến như vậy! - Vì sao chị thù oán tôi như vậy chứ? Được rồi chị mang xấp giấy tài liệu này về và thuê người khác đi. Tôi sẽ không bao giờ để chị bận tâm vì tôi đâu!
- Muộn rồi - Hải Yến quắc mắt - Bây giờ thì cô đã từ địa vị một người làm công sắp sửa leo lên đóng vai một bà chủ rồi. Cô hay lắm. Tôi ghen với cô đấy. Nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu. Tôi sẽ phá hết. Là các việc mà cô móc nối với người đàn bà hôm nọ để đánh cắp đồ trong "Vườn Nhớ" nữa kìa. Tôi không để yên đâu!
Nói xong Hải Yến quay đi không thèm chào lấy một người. Xấp tài liệu rơi lả tả xuống đất. Toàn thân Nhã Yên run lên bần bật vì xấu hổ lẫn uất ức. Nước mắt cô thi nhau tuôn dài trên má. Mọi thứ mờ dần, mờ dần trước mắt Nhã Yên, nhưng cô vẫn còn kịp nhìn thấy vài ánh mắt nhìn cô nửa nghi ngờ nửa thương hại...
Chẳng biết bao nhiêu thời gian trôi qua, cho đến khi Nhã Yên ý thức được có một người nào đó đang dịu dàng vuốt tóc cô. Người ấy là cô Hào.
- Trên đời này có những điều không cần nói ra nhưng người khác cũng hiểu, cô bé ạ! Em không nên tự dằn vặt mình vì những lời xúc phạm của kẻ vô học. Can đảm lên mà đối đầu với sóng gió. Như người ta nói: "Hãy luôn lấy những vết thương của mình, đứng dậy tiếp tục bước tới với một nụ cười không bao giờ tắt" - Ngẫm nghĩ một lúc cô Hào tiếp: Qua nhận xét khách quan, cô thấy Hải Yến tìm cách bêu xấu, xúc phạm em không chỉ vì lý do ganh ghét vì em được lòng cha mẹ cô ấy, mà còn một nguyên nhân nào đó khiến Hải Yến cay cú đến mụ mẫn không còn biết mình là ai.
Vậy thì em cần tìm hiểu để có cách đối phó.
- Đối phó à? - Nhã Yên giương đô mắt hãy còn lấp lánh nước nhìn cô Hào - Không, thưa cô. Em không muốn dính dáng đến Hải Yến dù là một chuyện nhỏ.
Cô Hào lắc đầu:
- Hãy suy nghĩ kỹ đi Nhã Yên! Chẳng lẽ em không cần biết Hải Yến muốn gì ở em à? Hay ít ra là đến để chắm dứt những phiền toái mà cô ta sẽ mang đến cho em. Hãy cho Hải Yến biết rằng dù cô ta có là gì đi chăng nữa thì cũng không được phép xúc phạm hay nhục mạ người khác.
Nhã Yên im lặng ngẫm nghĩ điều cô Hào vừa nói. Cô có lý vì ít ra đã là người từng trải. Không biết những người khác khi ở vào trường hợp của Nhã Yên họ sẽ làm gì? Riêng Nhã Yên, cô thấy mình hoàn toàn mất bình tĩnh. Không phải Nhã Yên sợ mà vì Hải Yến đã mang đến cho cô quá nhiều điều bất ngờ. Hải Yến càng ngày càng tỏ ra hung dữ và cay nghiệt. Chợt Nhã Yên thấy bối rối khi nhớ đến câu nói lúc nãy của Hải Yến: "... Muộn rồi, từ địa vị một người làm công cô ta sắp leo lên làm bà chủ. Tôi ghen với cô đó... " Có gì không phải trong việc mình và Hạo Thiên yêu nhau. Hải Yến ghen, nhưng ghen cho bản thân cô ta hay cho một người con gái nào khác? Hèn gì Hải Yến luôn luôn tỏ ra bực tức khi nói đến Hạo Thiên. Tại sao vậy? Câu hỏi này đã giúp Nhã Yên đi đến quyết định một cách dứt khoát.
- Cảm ơn cô đã cho em một ý kiến hay. Em phải đến gập Hải Yến một lần để xem chị ấy cần gì ở em.
Cô Hào gật gù vẻ hài lòng:
- Trong tất cả mọi tình huống em phải hết sức bình tĩnh và nhớ chỉ nói những gì cần nói.
- Em hiếu, thưa cô!
Và Nhã Yên đứng dậy, xuống lớp.
Chiều hôm ấy, theo kế hoạch Nhã Yên không về thẳng nhà mà ghé lại chỗ Hải Yến. Rất may là Hải Yến vẫn còn trong phòng làm việc.
Gõ nhẹ ba tiếng vào cửa, Nhã Yên im lặng chờ đợi. Mãi một lúc sau, một giọng nói từ trong vọng ra:
- Vào đi!
Nhã Yên lách mình bước vào phòng, cô hơi khựng lại, lúng túng khi thấy mắt Hải Yến đỏ hoe.
- Xin lỗi, có lẽ tôi đến không đúng lúc?
- Cô cần gì?
Hải Yến vẫn với giọng cộc cằn muôn thuở.
Nhã Yên chậm rãi để tập tài liệu lên bàn:
- Tôi gởi lại chị những thứ này!
Hải Yến giật mình, hình như đến bây giờ cô ta mới ý thức được rằng Nhã Yên không đùa.
- Vậy tôi phải trả lời thế nào với cha về việc này?
- Đó là việc của chị!
- Cô không hối hận chứ?
Nhã Yên lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Hải Yến:
- Tôi thấy cần thiết phải làm như vậy vì ít ra cũng có một người vui về điều này.
- Đúng, tôi vui - Hải Yến thẳng thắn nhìn nhận - nhưng đó chỉ có một phần.
Nhã Yên nghe như có cái gì đó chặn ngang cổ mình. Hãy bình tĩnh. Cô tự nhủ:
- Phần còn lại là gì?
Hải Yến gõ gõ tay xuống bàn, mặt lạnh như tảng băng.
- Cô thông minh lắm kia mà, không tự đoán ra được sao?
- Nhưng tôi muốn chính chị nói ra điều đó - Nhã Yên nhún vai nói. Rồi như để lấy thêm can đảm cô đến đứng cạnh cửa sổ, hít thở khí trời.
Hải Yến cũng không vừa, cô ta rào đón:
- Liệu khi tôi nói ra rồi, có thay đổi được gì không?
Nhã Yên khích lệ:
- Cứ nói đi, đằng nào cũng có lợi cho chị kia mà. Một: nếu thấy yêu cầu của chị là chính đáng thì tôi sẽ chấp thuận. Hai: nếu không thì ít ra chị cũng thấy lòng nhẹ đi vì tâm sự đã được giải bày.
- Cô quá lắm Nhã Yên! Cô tưởng tôi là đứa con nít hay sao vậy hả? Cô muốn gì?
Nhã Yên bình thản khoanh tay trước ngực, nhưng giọng lại cương quyết:
- Nếu chị khước từ không nói những điều buồn bực của mình để chúng ta cùng bàn bạc, thỏa thuận thì tôi yêu cầu chị từ đây về sau không được quấy rầy tôi nữa.
- Im ngay - Hải Yến đập tay xuống bàn quát - Cô tưởng mình là cái gì mà dám ra lệnh cho tôi hả? Nếu như cô còn tiếp tục nuôi mộng làm dâu nhà tôi thì tôi sẽ làm cho cô không còn thiết gì sống nữa.
- Tại sao?
- Vì Hạo Thiên không phải để dành cho cô!
Mặc dù đã dự đoán trước tình huống này nhưng khi nghe chính miệng Hải Yến nói ra điều đó, Nhã Yên không khỏi choáng váng:
- Nhưng... Hạo Thiên yêu tôi!
Hải Yến lắc mạnh đôi vai:
- Cho dù như thế cô cũng không được quyền yêu anh ấy. Hạo Thiên là của tôi, của tôi cô nghe chưa?
Nhã Yên tưởng chừng như sét đánh ngang tai. Một tay cô bám vào song cửa sổ. Mặt trắng bệch, môi mấp máy:
- Chị... chị nói gì? Chị yêu... Hạo Thiên à? Trời ơi... Chị có điên không Hải Yến chị là... là em gái của anh ấy kia mà?
- Đừng, đừng tra tấn tôi bằng cái điệp khúc nhàm chán đó - Hải Yến nhăn nhó bịt hai tai lại - Tại sao mọi người lại đem điều đó ra chia rẽ chúng tôi, trong khi tôi và Hạo Thiên đã quen sống chung một nhà?
Nhã Yên lắc đầu nhìn Hải Yến thương hại:
- Hạo Thiên chẳng yêu chị!
- Tôi cần quái gì điều đó, chỉ cần các người đừng bám theo anh ấy! - Hải Yến đột ngột nắm tay Nhã Yên - Nhã Yên, tôi xin cô. Cô hãy buông tha Hạo Thiên. Tôi yêu anh ấy, tôi đã chờ đợi Hạo Thiên mười mấy năm nay rồi... Tôi...
- Chị Hải Yến, chị hãy nghe tôi nói đây. Người ta có thể cho đi tất cả những gì mình có, ngoại trừ tình yêu...
- Vậy là cô từ chối - Hải Yến đứng dậy giọng cay cú - Nhưng tôi không thua cô đâu. Tôi sẽ làm tất cả để có anh ấy!
- Nếu không được thì sao?
- Tôi sẽ giết anh ấy!
Nhã Yên chợt thấy buồn cười, Hải Yến dữ dội như vậy nhưng có lúc lại xử sự như một đứa trẻ.
- Chị Hải Yến à, tôi nghĩ rằng chị đã hoàn toàn nhầm lẫn. Chị chỉ yêu bản thân mình chứ chưa bao giờ yêu Hạo Thiên cả. Vì nếu yêu Hạo Thiên chị sẽ không bao giờ muốn giết anh ấy dù là trong ý nghĩ. Có lẽ từ bé chị đã quen sống gần Hạo Thiên, được anh ấy chăm sóc, chiều chuộng. Nên khi lớn lên, đùng một cái Hạo Thiên có bạn gái, chị cảm thấy hụt hẫng và có cảm giác bị bỏ rơi. Và để thỏa mãn tự ái chị đã làm mọi cách để phá đám hỏng để Hạo Thiên chú ý đến mình. Nhưng chẳng ích gì cả, vì càng lúc chị càng xa Hạo Thiên hơn...
Hải Yến lắc đầu bướng bỉnh:
- Tôi không nghe đâu. Cô đừng mang ra cái lập luận rập khuôn máy móc đó hỏng thuyết phục tôi. Cô may mắn được Hạo Thiên đoái hoài nên nói thế. Nếu ở vào trường hợp của tôi biết đâu cô còn xử sự tồi hơn nhiều - Ngẫm nghĩ một lúc Hải Yến nói tiếp - Tôi lặp lại nếu cô còn tiếp tục quan hệ với Hạo Thiên tôi sẽ không tha cho cô đâu!
Nhã Yên cũng không vừa:
- Nếu chị nói vậy thì tôi cũng báo cho chị biết là: tôi sẽ bảo vệ tình yêu của mình bằng mọi cách.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím