Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ám Ảnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17
M
ặc kệ mồ hôi đầm đìa trên thân mình và ướt đẫm cái áo sơ mi lao động, Niki ngoan cố chống lại những đứa con hoang của thiên nhiên là cỏ dại mọc um tùm, biến khu vườn của Elle xưa kia thành một khu rừng thật sự. Đó là một công việc chậm chạp và buồn chán và tuy cô cảm thấy rất khỏe khoắn, cứ cúi xuống nhổm lên nhổ cỏ mãi làm cô đau lưng và tê hai chân. Mặt trời lên cao, không khí nóng lên và mây tan hết, Niki phải ngừng tay thường hơn để nốc một ngụm nước lạnh ở bình thủy để gần đó. Tuy vậy, trong khi nhét những thân cây thuốc lá đã héo và mục, do những người thuê bỏ lại, vào hết bao đựng rác này đến bao đựng rác khác, Niki cảm thấy hâmn hoan vì thu hồi lại được tài sản của cô.
Cô đứng thẳng lên, vươn hai tay và quay tròn cần cổ để cho đỡ mỏi. Cô vuốt một lọn tóc xòa xuống mặt, làm má dính bẩn ở cặp găng tay dày mà cô phải mang để làm vườn, sau khi hai bàn tay bị phồng dộp vì không quen với công việc này. Nếu mẹ cô thấy cô trong lúc này, bà sẽ phản ứng như thế nào? Có lẽ thoạt tiên abà thấy chướng mắt, vì Elle khinh công việc lao động thể chất và đã chọn thà cắn lưỡi câu do H.D Hyland ném ra để thoát khỏi cuộc sống lao động của nông dân mà bà đã từng biết ở quê hương.
Thế nhưng, Niki chắn chắn rằng cuối cùng, mẹ cô cũng tán thành quyết định của cô là đấu tranh, dẫu khó nhọc đến đâu, để cứu vãn những gì còn lại của di sản, mà vì nó Elle đã phải bán linh hồn của mình.
Nhưng việc ấy làm được không? Phải mua nhiều thứ vật liệu để sửa lại ngôi nhà và đã đến lúc thuê người làm phụ. Không ngày nào Niki không nghiên cứu những văn kiện ông Weatherby đã miễn cưỡng cung cấp, để cố tìm cách trả được số thuế còn thiếu mà không phải bán nhà.
Cô nhổ cỏ thêm một giờ nữa, cho đến khi con đường vào nhà hoàn toàn trống trải. Rồi cô kéo những bao đựng cỏ ra mé đường cái để xe hốt rác đến chở đi, cùng với bàn ghế gãy và những tấm nệm rách, hoen ố, cô đã chất sau nhà. Cô chỉ để lại những đồ đạc tối cần thiết.
Cô lấy một xô nước a- mô- nhắc, dựng một cái thang lắc lư ở hông nhà và trèo lên chà lớp cáu bẩn đóng dày ở cửa sổ tầng trên. Vừa chà vừa ngâm nga một bài hát dân ca cổ xưa của nước Pháp, mà xưa kia mẹ cô thường hát khi nhớ quê hương hay buồn rầu.
Giữa buổi chiểu, bầu trời bỗng tối sầm. Một lát sau, một trận mưa giông ập xuống, Niki phải chạy vào nhà. Cô đổ ngay xô nước dơ và đặt cái xô ngay giữa phòng ngủ trước đây của Elle, để hứng nước mưa chảy qua chỗ dột ở mái nhà.
Ta có điên không? Cô tự hỏi lần thứ một trăm từ khi cô trở về Willow Cross? Ắt hẳn là ta điên, cô tự nhủ mỗi lần phải bỏ ra mấy đồng đô la quý báu, để có đèn điện, để gắn máy điện thoại, để thay ổ khóa các cửa, một việc làm có vẻ đúng đắn, nếu không tuyệt đối cần thiết.
Có lẽ cô đã thụt lại không dọn về nhà cũ nữa, nếu không có sự khuyến khích từ một phía không ngờ. Niki đã tưởng rằng Helen sẽ không tán thành dự định của cô bỏ học và tham vọng trở thành bác sĩ, nhưng không, Helen trên thực tế đã quả quyết rằng sự lựa chọn của cô là đúng, chỉ còn cách đó, ít nhất là trong lúc này.
Khi Niki vừa về đến Willow Cross và còn đang e ngại trước viễn cảnh phải sửa lại ngôi nhà của mẹ cô, Helen đã gọi điện thoại đến hối thúc cô ở lại. Bà nói:
- Tôi tin đó là một việc em cần làm, Niki. Tôi thấy hình như em đã ngừng lớn lên khi mẹ em chết. Tôi muốn nói, về cảm xúc. Vì em quá khiếp sợ và cô độc, em đã vì bản năng tự vệ gạt ra ngoài bất cứ điều gì có thể đe dọa sự sống của em. Đã lâu lắm, em chỉ còn em để trông cậy vào, không còn ai khác. Em đã không dám mạo hiểm trông cậy vào ai cả, để cho ai lọt vào trái tim của em cả.
- Nhưng em đã để bà, - Niki đáp.
- Tôi biết. Nhưng có lẽ còn một nơi sâu kín hơn em vẫn còn bảo vệ. Alexi đã gọi điện thoại cho tôi. Cậu ấy nói rất nôn nóng muốn nói chuyện với em. Hình như em đã chạy trốn cậu ta và rồi từ chối…
Chỉ nghe nói đến tên Alexi, cô đã không chịu nổi.
- Em không muốn nói chuyện về anh ấy, Helen ạ.
- Nhưng có một điểm em nên biết. Cậu ấy bảo tôi rằng…
- Em, em không muốn biết điều gì cả! Bà hãy hứa với em, Helen, hãy hứa không còn bao giờ nói về anh ta với em. Em biết bà vẫn là bạn của cha anh ấy và có thể gặp anh ấy. Nhưng việc đó không còn là một phần của cuộc đời em nữa. Đời em sẽ là ở đây - nhất là khi bà đã cho rằng em đã làm đúng.
Helen thở dài:
- Tôi nghĩ vậy. Bởi vì tôi nghĩ rằng em phải tự mình khám phá lại bản thân để trưởng thành và ở đấy em làm điều đó tốt hơn.
Helen miễn cưỡng hứa sẽ không nói gì nữa về Alexi Ivanov và sau lần nói điện thoại ấy, bà gởi cho Niki một chi phiếu một ngàn đô la để sửa lại mái nhà bị dột. Vì biết Niki sẽ tránh nhận tiền của bà, Helen bảo rằng đó là món tiền cho mượn. Nhưng dù sao, Niki cất tấm chi phiếu ấy không dùng tới, vì không muốn dùng tiền vay mượn để tiến hành những dự định vẫn còn chưa chắc chắn. Thành thử nhà vẫn dột và sau khi đã đặt một cái xô trong phòng của Elle, cô phải lấy thêm hai cái nồi để đặt trong phòng mình hứng nước mưa.
Sau khi đã bảo vệ ngôi nhà chống mưa, Niki xuống bếp để soạn cho mình bữa ăn trưa đã trễ. Về mặt này, ít nhất cô đã lập lại được sự bình thường ngoài mặt. Cô đã chà và cạo soong nồi cho đến khi các đốt tay tróc cả da vì chà lau đất đóng thành bợn trên sàn nhà và các tủ chạn. Bây giờ trên bậu cửa sổ có một hàng những chậu cây cho lá nấu nước, giống như xưa kia Elle luôn luôn trồng. Gần đó là những quà tặng nhà mới do Blake gởi tới - hay đúng hơn, đã sắp xếp để một trong những cửa hàng bách hóa của cha cô gởi đến - từ một ấm nấu cà phê điện tử đến một cái ti vi màu. Tuy vẻ bóng loáng của chúng trông thật không hợp chút nào với một căn phòng cần được sơn lại và chưa có một cái tủ lạnh mới, chúng là một tia nắng, một tia hy vọng nói lên Niki có thể thành công trong việc trùng tu ngôi nhà.
Cô chậm rãi ăn miếng bánh sandwich trét bơ đậu phụng và uống một ly sữa tươi, cô tự hứa với mình sẽ ăn một bữa ăn thật ngon, thật nhiều, nếu có bao giờ cô trả hết thuế và giữ trọn ngôi nhà này.
Sau khi ăn, Niki làm việc lại. Cô vừa bắt đầu làm công việc chầm chạp và chán nản, là lột giấy dán tường đã mục nát ở trong phòng ngủ của cô, thì chuông điện thoại reo.
Kate nói ở đầu dây:
- Tối nay cậu đến ăn tối nhé? Tim hứa sẽ nấu món rau mà cậu rất thích và ở nhà đã làm sẵn kem tươi rất ngon để trong tủ lạnh.
Niki mỉm cười. Kate và Tim đã chấp nhận cô vào gia đình của họ, gần giống như ngày xưa. Cô đáp:
- Nghe tuyệt vời quá, nhưng mình sợ không đi được. Còn nhiều việc quá và đến khi mình ngừng tay, mình sẽ quá mệt, chỉ còn muốn đi ngủ mà thôi.
- Hãy từ từ mà làm, Niki. Cậu hãy để dành lại một ít cho cuối tuần. Tim và mình sẽ đến giúp cậu, công việc sẽ dễ dàng và vui hơn.
Kate lại nói tiếp:
- Tim thích như vậy, còn mình thì sẵn sàng làm bất cứ gì để giữ cậu ở lại vùng này.
o O o
Dẫu được Kate tăng viện và hết sức giup đỡ, Niki vẫn có cảm tưởng mỗi lần cô lo xong một việc, lại phải đối đầu với một việc khác. Cô vừa sơn xong nhà bếp với sự giúp đỡ của các bạn, thì tủ lạnh lại chết. Khi cô hỏi mua một tủ mới trả chậm, người quản lý cửa hàng tổng hợp Willow Cross từ chối. Nói rằng vì cô chưa mua trả chậm lần nào, mà cũng không có gì bảo đảm. Ngay cả sau khi Kate và Tim đề nghị bảo đảm cho cô, ông ta cũng không chịu đổi ý. Cuối cùng, cô đem chi phiếu của Helen ra lãnh tiền và rồi mua một cái tủ lạnh cũ ở một tiệm bán đồ rẻ tiền ở thị trấn, trả hết tám mươi đô la trong số tiền là toàn bộ số tiền mặt của cô có, để thỏa mãn tất cả các nhu cầu.
Khi sẵn sàng để sơn lại phòng ngủ, Niki gọi một người thợ lợp nhà đến sửa mấy chỗ mái dột. Anh ta nói không thể sửa được, mái nhà ấy không còn sửa được với giá ba ngàn đô la. Rốt cuộc, Tim trèo lên cái thang lắc lư của Niki, bít các chỗ dột bằng giấy nhựa đường. Anh ta nói:
- Cái này không ổn, nhất là nếu có mưa giông lớn.
Khi Niki thử đem chiếc xe Buick cũ của Elle đi sửa, người ta đòi ít nhất là một ngàn đô la. Điều này Niki thất vọng hơn hết, bởi vì đối với cô, chiếc xe hơi của Elle không phải chỉ là phương tiện di chuyển, mà giống như ngôi nhà, là một biểu tượng của cái giá mà bà phải trả cả cuộc đời của bà.
Cần tiền quá, Niki lại gọi bà thư ký của ông Weatherby, hăm dọa sẽ đến ở lì tại cửa nhà của ông luật sư, nếu ông không đáp ứng yêu cầu được giúp đỡ của cô. Dầu sao, ông ta cũng là người giám hộ của cô do Tòa án chỉ định; nếu tình trạng tài chính của cô xấu như thế này, ông đáng trách một phần. Đáng lẽ ông phải theo dõi kỹ hơn tài sản của cô. Và ông có thể dùng ảnh hưởng của ông ở thị trấn và đối với gia đình Hyland, để can thiệp với Công ty thuốc lá cứu xét lại việc trợ cấp cho cô, như trong các năm qua được không?
Vài ngày sau, trong khi cô đang ở ngoài nắng, đóng đinh vào mấy tấm ván bị long ở vách nhà, người đưa thư bóp còi xe và ra hiệu cho Niki ra ký nhận một phong thư bảo đảm. Trong phong bì có một xấp giấy tờ, kèm theo một lá thư của ông Weatherby.
Người luật sư viết:
"Một chi phiếu cuối cùng vừa được chuyển vào tài khoản của cô do Công ty Hyland gởi, nhưng như cô thấy đó, chi phiếu ấy chưa đủ để trả tiền công cho tôi và những chi phí đã tốn vì cô. Vì cô đang bị khó khăn, tôi đã quyết định không đòi phần sai biệt."
Đính kèm lá thư là một bản sao chi phiếu chuyển số tiền 3.500 đô la vào tài khoản do ông Weatherby quản lý với tư cách là người giám hộ của cô, nếu cô còn ở trường. bây giờ có thể dùng nó để trả các chi phí. Tuy nhiên, kèm theo phiếu chuyển tiền là một hóa đơn kê những dịch vụ pháp lý và quản lý đã cung cấp trong năm qua, thí dụ đoạn một hợp đồng cho thuê lại và những chi phí như cất giữ hồ sơ, chuyển nhượng văn kiện, thậm chí cả phí tổn lập bản sao, lên đến 3.800 đô la. Và có cả bản sao một chi phiếu do ông Weatherby tự điền cho mình lãnh tiền trả tờ hóa đơn ấy.
Niki sững sờ trước đống giấy tờ, còn hơn là trước sự xác nhận cô không còn trông mong được giúp đỡ, để giảm bớt những gánh nặng về tài chính. Làm sao ông Weatherby có thể chận mấy ngàn đô la là cử chỉ rộng rãi cuối cùng của gia đình Hyland đối với cô? Đút lá thư vào túi xách, cô lái xe thẳng đến văn phòng của ông Weatherby, gạt bà thư ký qua một bên và xông vào, quẳng xấp giấy tờ xuống bàn giấy của ông luật sư.
- Ông làm thế này là tưởng thoát được tội à? - Cô hỏi.
Weatherby vẫn giữ bình tĩnh trước sự nổi giận của cô. Làm như ông đang chờ cô đến.
- Thoát tội? Cô Sandeman, phải chăng cô nói rằng trong hành vi của tôi có điều gì sai trái?
- Đúng vậy. Xưa kia giữa ông và tôi chả ai yêu cầu ai, ông Weatherby. Tòa án chỉ định ông làm giám hộ của tôi khi tôi không có quyền có ý kiến về việc đó và cũng vì ông rành hơn tôi trong lĩnh vực đó, tôi đã nghĩ rằng, để ông ở chỗ đó cũng là một ý kiến hay. Nhưng tôi đã không biết ông lợi dụng tư cách của ông để phá hoại tôi, để cho của cải có giá trị độc nhất của tôi bị phá hỏng, cho người ta ở không, chẳng bao giờ tôi đòi tiền thuê…
- Ồ, chuyện đó rất đáng tiếc, cô Sandeman. Nhưng cô thấy không, - ông mỉm cười lịch sự - đây là miền Nam và chúng tôi có những cách làm của chúng tôi. Nhưng chúng tôi không phải luôn luôn làm việc một cách vô tư như ở miền Bắc. Nếu cho một người nào thuê nhà và đất, chúng tôi cố gắng tin cậy vào người đó và…
- Tin cậy! Ở đây, tôi thậm chí không mua trả chậm được một cái tủ lạnh, mà ông để cho người ta "phá nát" ngôi nhà của mẹ tôi, để họ lấy đi những đồ đạc của bà mà không…
- Cô nổi nóng phỏng có ích gì? Tôi còn việc khác…
- Có ích chứ. Weatherby. Một lần ông đã nhắn lại với tôi một ý kiến của gia đình Hyland, ông đã dọa tôi nếu tôi làm cho họ bối rối trước mắt mọi người, họ sẽ không để tôi yên và ngay từ đó đã quá rõ, ông chỉ là một đứa bé bị họ sai vặt. bây giờ ông muốn hù dọa tôi rằng tôi không làm được việc đó ở đây, thậm chí còn đừng nên thử làm.
Cô tiến đến sát bàn giấy, ông ta vẫn còn ngồi ở đấy và bình tĩnh nhìn cô.
- Vậy thì điều đó càng làm tôi quyết tâm hơn. Và có lẽ điều trước nhất là tôi sẽ làm là tôi sẽ mướn một luật sư khác để kiện ông, để kiểm tra lại tất cả những hành vi của ông không khi làm giám hộ của tôi và xem tòa án sẽ có ý kiến gì về điểm ông đã quản lý tài sản của tôi tốt hay xấu và về việc ông tự trả tiền cho mình để phục vụ…
Ông Weatherby đứng dậy, trút bỏ vẻ mặt lịch sự nãy giờ. Ông đi quanh bàn giấy, mắt nheo lại và giọng sắc như dao:
- Ở địa vị của cô, tôi không hăm dọa cô, cô Sandeman ạ. Nhận một khoản thù lao khi trông nom những công việc như của cô không phải là một cách làm hiếm thấy. Bất cứ tòa án nào ở thị trấn này, ở quận này hay ở tiểu bang, đều chắc chắn cho cách làm đó là hợp lý. Vậy nên, nếu cô muốn mướn một luật sư khác và vứt tiền qua cửa sổ để kiện tụng vô ích, thì cô cứ việc. Theo tôi, nếu cô khiếu nại sự liêm chính của tôi ở thị trấn này, cô sẽ thấy người ta đã xem cô - và mẹ cô như thế nào, ai mà chả biết bà ta là nhân tình nổi tiếng nhất ở Willow Cross từ xưa đến nay.
Ông ta khoanh tay nhìn cô một cách khó hiểu.
Niki nắm chặt bàn tay bên hông. Cô muốn đấm một quả vào mặt Weatherby, nhưng cô không làm được gì hơn là trừng mắt nhìn ông ta. Trông thái độ của ông ta lúc này có một điểm gì khiến cô cảm thấy như trở lại tuổi lên mười, khiếp sợ và cô độc, hoàn toàn lệ thuộc vào lòng tử tế của người khác. Nếu muốn có cơ hội nào sống sót ở Willow Cross, đúng là cô không thể phí thì giờ, nghị lực và tiền bạc để chống lại một công dân nổi bật của vùng này, một người còn được sự ủng hộ của gia đình Hyland.
Niki hấp tấp nhặt lên các giấy tờ đã quẳng xuống mặt bàn giấy của ông Weatherby và chạy ra khỏi phòng của ông ta, không nói thêm tiếng nào. Khi đi ngang qua phòng đợi, bà thư ký mỉm cười với cô một cách tự mãn và Niki biết chuyện này sắp được loan đi trên đường dây điện thoại của Willow Cross.
Vẫn còn rung rẩy và yếu ớt, cô lái xe đến ký nhi viện của Kate, vì cần sự cố vấn và khích lệ của cô bạn. Tim cũng đang ở nhà. Nhân giờ các đứa bé ngủ trưa, Niki ngồi ở cái bàn nhỏ cùng Tim và Kate, cô đưa cho họ xem chứng từ kế toán lần chót của Weatherby. Cả hai sửng sốt không kém. Kate nói:
- Ông ta là giám hộ của cậu. Đáng lẽ ông ta phải bảo tồn tài sản của cậu, dù là thứ gì.
Tim nói:
- Còn cái hóa đơn ấy nữa! Ngay ở New York, tôi tự hỏi các luật sư có đòi thù lao như thế này hay không…
Niki hỏi:
- Bây giờ tôi phải làm gì? Ông ta biết tôi không thể trả nổi việc kiện ông ta ra tòa. Nhưng ông ta đã để tôi không còn gì cả!
Tim nhìn vợ và anh gật đầu, như thể hai người đã bàn về tương lai của Niki. Tim nói:
Niki, theo tôi, cô đang ngồi trên câu trả lời. Một cách cô có thể làm cho tài sản ấy của cô tự đài thọ được phí tổn và còn dư chút ít…
- Không, Tim. Trong tình trạng hiện thời nó không bán được bao nhiêu cả. Dầu sao, tôi cũng không bán nó được. Tôi chỉ còn cái đó của…
- Ai nói đến việc bán? - Kate xen vào - Cái chúng tôi đã nghĩ là cậu có thể…
Cô ấy liếc Tim, như thể để Tim nói có giá trị hơn.
- Có thể… gì? - Niki hỏi.
- Trồng cây thuốc lá, - Tim nói.
- Thuốc lá? - Niki hỏi lại.
Thuốc lá là nền móng của ngành kinh doanh đã làm giàu những kẻ thù của cô. Cô muốn dính vào đó sao?
Kate chồm qua bàn nói khẽ để khỏi đánh thức các đứa trẻ đang ngủ bên kia vách ngăn:
- Bỏ hoang đất đai của cậu là uổng phí, Niki. Năm mươi mẫu Anh đã đủ cậu sống đàng hoàng. Nhiều người trồng trọt nhỏ quanh đây còn sống được với diện tích ít hơn như thế.
- Nhưng mình chả biết gì về trồng trọt. Và dù cho mình có biết, mình nghĩ rằng không đủ tiền để bắt đầu.
Kate nói:
- Cậu hãy mướn người làm phụ và học hỏi dần. Cậu hãy dùng số tiền của Helen gởi cho cậu và khi hết số đó, Tim và mình sẽ giúp cậu.
- Không, mình không thể…
- Niki, mình đã nói một lần với cậu rằng, người ta đau khổ như thế nào khi bị cắt đứt liên lạc. Việc này cũng giống như vậy. khi cậu không chịu để cho người khác giúp đỡ, đó là một cách cắt đứt liên lạc khác, cho thấy cậu sợ, không để cho họ thành một phần của đời cậu.
Niki cúi gầm, che giấu nước mắt đang trào lên. Kate đứng dậy đi quanh bàn để ôm chầm lấy cô, trong khi Tim với tay qua cầm bàn tay cô.
- Hãy trở thành một phần của chúng tôi, Niki - Kate nói. Bây giờ chỉ có điều đó là hay nhất cậu có thể làm. Cậu đã luôn luôn muốn thuộc về một chỗ nào đó. Vậy thì, xứ thuốc lá này là nơi cậu đã đến để sống. cậu cũng nên trở thành một phần của nó. Nếu cậu không làm một cái gì và làm sớm, cậu sẽ mất cả cái cậu đã đến đây để cứu vãn.
Niki ra về sau khi chỉ hứa là sẽ suy nghĩ về điều họ nói. Phải, điều ấy có lý. Nhưng cô vẫn còn khiếp sợ không phải vì điều đó có nghĩa là làm thử một việc gì mới, mà bởi vì công việc này sẽ đưa cô vào một lãnh vực bị kiểm soát chặt chẽ bởi gia đình Hyland, cũng như họ kiểm soát chặt chẽ cuộc đời của cô và của mẹ cô.
Thế nhưng khi Niki trở về nhà, cô nhìn qua các cánh đồng và tưởng tượng thấy ở đó đầy những cây đang mọc lên thay vì những cây mục nát. Thật là mỉa mai là cô đang sửa soạn bước vào một ngành kinh doanh của những kẻ thù. Họ sẽ tìm cách không cho cô vào chăng?
Ngày hôm sau, trong khi làm việc nhà, cô mãi nghĩ về chuyện đó và không chắc có nên mạo hiểm làm không. Ngay cả những người trồng trọt có kinh nghiệm cũng có thể mất mùa. Giả sử cô tiêu hết tiền của Helen và tiền của vợ chồng Kate mà không thu hoạch gì được thì sao.
Tối đó, cô nằm thao thức vì hoài nghi. Rồi lúc ba giờ sáng một chút, cô nghe tiếng đá sỏi lào xào như thể một chiếc xe hơi đang lăn bánh từ từ trên con đường lát sỏi dẫn vào nhà cô. Niki đứng dậy và nhìn qua cửa sổ phòng ngủ.
Khu đất sáng mờ mờ dưới ánh trăng lưỡi liềm, nhưng con đường xe hơi nằm giữa hai hàng cây du cao, nên tối như mực. Niki cố nhìn xuyên qua bóng tối. Có chiếc xe hơi nào đậu ở đó không? Cô không chắc lắm.
Nhưng rồi cô thấy một bóng người bước ra dưới ánh trăng. Một người đàn ông. Trong khi cô theo dõi, người ấy đưa bàn tay lên… và Niki thấy ngọn lửa ở đầu điếu thuốc sáng rực lên trong bóng tối, vì người ấy đang hít vào một hơi.
Ai vậy? Weatherby chăng? Một người nào đó được gởi đến để hại cô chăng?
Niki đã có ý nghĩ kêu to lên, nhưng rồi lại thôi. Tốt hơn là chỉ quan sát. Người lạ không thể thấy cô ở cửa sổ của căn phòng tối om. Có lẽ y tưởng cô đang ngủ. Nếu y đến gần nhà và tìm cách đột nhập, cô có đủ thì giờ để lẩn trốn.
Nhưng người đàn ông không di chuyển. Y đứng nhìn ngôi nhà thật lâu, chốc chốc lại hít một hơi thuốc. Cuối cùng, y quẳng tàn thuốc xuống đất và đạp giày lên. Rồi y thụt lùi vào bóng tối. Niki nghe tiếng xe nổ máy, thấy đèn chớp sáng trong khi chiêc xe thụt lùi chầm chậm trên con đường. Rồi nó biến mất.
Ai vậy kìa… Ai đã đến không mục đích gì khác là nhìn ngôi nhà và mơ màng dưới ánh trăng? Một người đàn ông đã phải thức vào giờ đó giống như cô và đã đến đây để làm gì? Phải chăng một người nào đó muốn làm cho cô sợ mà bỏ đi?
Cô có biết người ấy không? Hay người đàn ông ấy đã quen mẹ cô?
o O o
Sáng hôm sau khi thức dậy, Niki cứ ngỡ rằng mình đã nằm mơ thấy người khách bí mật dưới ánh trăng. Mặc xong quần áo, cô đi ra chỗ cô thấy người đàn ông đã đứng hôm qua. một tàn thuốc bẹp dí nằm dưới cỏ.
Những câu hỏi lại quay cuồng trong đầu óc cô như đêm qua, nhưng cô không tìm được câu giải đáp. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng, rất có thể là ai đó muốn làm cho cô hoang mang bằng cách gieo sự nghi hoặc như thế vào đầu cô. Có một sự đe dọa bao hàm trong cuộc viếng thăm của một người đàn ông chỉ đứng dưới cửa sổ nhà cô và lặng lẽ theo dõi.
Khi cô nghĩ đến điểm này, cuối cùng cô tìm ra lời giải đáp duy nhất có vẻ quan trọng đối với cô. Cô sẽ ở lại đây, vì chỉ có cách đó, cô mới tìm được câu trà lời cho những điều bí ẩn khác trong đời cô. Dầu sao, chỉ có môt người canh chừng trong im lặng chăng? Không, có nhiều người bao vây cô cũng như mẹ cô xưa kia. Niki thề sẽ cho tất cả biết, họ không làm được cho cô sợ mà bỏ đi, cô sẽ chứng tỏ với họ, chỗ này là của con gái bà Gabrielle Sandeman.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ám Ảnh
Jessica March
Ám Ảnh - Jessica March
https://isach.info/story.php?story=am_anh__jessica_march