Chương 18
ôi lắp bắp:
- Nhưng... nhưng con phải về nhà thưa cô Gaunt. Mẹ con đang chờ.
Bà ta nói:
- Chuyện này chỉ một loáng thôi, cưng.
Chỉ một loáng thôi cũng đã đủ là quá lâu rồi khi phải ở lại một mình với một con ma.
Nhueng tôi chẳng còn cách nào khác.
- Tớ xin lỗi. - Chris mấp máy miệng trong khi nó đi ra cửa.
Tiffany mỉm cười thông cảm. Nhưng hầu hết những đứa tron lớp đều không nhìn tôi. Chúng chạy ùa ra cửa, mặt cúi gằm nhìn dán xuống sàn nhà.
Sau khi đứa cuối cùng ra khỏi lớp, cô Gaunt đóng cửa lại. Tiếng đồng hồ kêu tích tắc khe khẽ khiến tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Rồi bà ta quay về phía tôi:
- Zachariah, con sợ lắm phải không?
Tôi chậm chạp gật đầu.
- Có nhiều thứ làm con sợ hãi phải không? - Bà ta nói. - chính vì thế mà con đem theo cuốn "Những đứa trẻ thần thông" bên mình, phải không?
- Khô... không một ai biết điều đó. - Tôi lắp bắp. - Tại sao cô...
Cô Gaunt nói:
- Ồ, ta đã để ý đến con khi con ở trong hiệu sách. Đó là hôm trước ngày ta bắt đầu đến đây. Ta đến thắm thành phố. Cho giãn chân tay. Và để lấy đi ít mạng nhện ra khỏi tóc, tạm nói là như thế đi. Ta nghĩ rằng "Một thằng bé hay làm sao. Nó rất thích hợp để..."
Thích hợp cho cái gì? - Tôi tự hỏi. - Thích hợp cho cái gì kia chứ?
- Và ta đã đến đây, ta đã định nhận một lớp khác. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy con ta đã biết ngay là phải thu xếp cho cô giáo của con bị cảm lạnh. Một trận cảm thật nặng. Đối với ta như vậy là không tốt, nhưng ta không thể nào cưỡng lại được!
Tôi hỏi:
- Cô... cô đã làm cho cô Prescott bị ốm ư?
- Rất tiếc khi phải nói là ta đã làm điều đó. Nhưng ta biế ta phải trở thành cô giáo của con.
Cô Gaunt tiến về phía bàn của mình. Bà ta mở tờ giấy ra và đọc lại một lần nữa.
Hay mình nói với bà ta rằng tờ giấy đó chỉ là một trò đùa, tôi nghĩ. Một trò đùa ngu ngốc trong lễ hội ma.
Không, bà ta sẽ chẳng bao giờ tin tôi đâu.
Cô Gaunt hỏi:
- Ta có thể nói gì được đây Zachariah? Nói gì được ngoài việc hôm nay ta vô cùng thất vọng về con.
Tôi bị kẹt rồi.
Và sợ hãi.
Thật sự sợ hãi.
Cô Gaunt sẽ làm gì mình bây giờ?
Bà ta nói tiếp:
- Con pải học lại chính tả đấy cưng. - Bà ta giơ tờ giấy ra trước mặt tôi. - Chữ "cẩn thận" thiếu mất chữ "n". May mắn cho con là lỗi đó không ảnh hưởng đến việc lên lớp của con.
Chính tả! Bà ta muốn nói chuyện với tôi về môn chính tả!
Tôi nói nhanh:
- Thưa cô Gaunt, cô nói đúng. Con sẽ đi thẳng về nhà và bắt đầu học ngay ạ.
- Không cần như vậy đâu Zachariah.
Cứ để cho bà ta nói tiếp, tôi tự nhủ. May ra Chris băn khoăn tại sao tôi ở lại lâu thế và sẽ quay lai.
Tôi hỏi:
- Ơ... Có phải vì thế mà cô đã biết em viết mẩu giấy đó không? Vì chuyện chính tả ạ?
Cô Gaunt nói:
- Không hẳn. Hôm qua các con đã đi theo ta đến nghĩa địa. Các con đã phát hiện ra ngôi mộ và phát hiện ra sự thật. Vì thế, con thấy đấy - con là kẻ duy nhất có thể viết mẩu giấy này.
Tôi bật ra:
- Marcy cũng có thể viết.
- Ồ, nhưng chúng ta không phải lo lắng gì về cô bé ấy nữa đúng không?
Tôi kêu lên:
- Cô đã làm gì bạn ấy? - Lúc này tôi đã vô cùng sợ hãi. Tôi cứ ngắc ngứ nagy với chính câu mình nói ra. - Bạn ấy đâu... đâu rồi?
- Con biết mà, Zachariah. Ta không hiểu nổi tại sao con lại lôi con bé đó đi theo. Nó có thể làm hỏng tất cả.
Tôi liếc ra phía sau. Liệu tôi có thể nhảy ra ngoài qua cái cửa sổ kia không?
Cô Gaunt bỏ tờ giấy lên bàn và thò tay vào ngăn kéo bàn. Bà ta lấy ra một chiếc hộp được bọc bằng giấy bạc, bên trên đó có một cái nơ đen bằng xa tanh.
Bà ta kêu lên:
- A! Nói về Marcy thế là đủ rồi. Đây là một món quà cho con.
- Thưa cô Gaunt, cô không phải cho con bất cứ thú gì đâu ạ.
Liệu mình có thể đảy bà ta ra và trốn thoát được không?
Cô Gaunt đáp:
- Chẳng có nghĩa gi fđâu, Zachariah. Ta chỉ muốn tặng con một món quà. Dẫu sao đi nữa thì con vẫn là học sinh mà ta thích nhất.
- Thế con Debbie thì sao ạ? - Những lới nói cứ buột ra khỏi miệng tôi. - Tất các giáo viên đều yêu mến Debbie.
- Không, không, Zachariah. Đây là quà cho con. Sau này con hãy mở.
Bà ta dúi cái gói vào tay tôi. Tôi không biết trong đó là thứ gì và tôi cũng không muốn biết.
Cô Gaunt nhặt tờ giấy trên bàn lên. Bà ta xé vụn nó và ném vào sọt rác.
Bà ta nói:
- Sẽ chẳng ai tin cái mẩu giấy ngớ ngẩn đó của con đâu. Đó nhất định là một may mắn nhỏ của ta. Ta nghĩ rằng thầy hiệu trưởng sẽ không hài lòng khi biết ta là ma!
- Con hứa sẽ không nói với ai cả. Cô là cô giáo tuyệt vời nhất, thưa cô Gaunt. Con sẽ không làm bất cứ điều gì rầy rà đến cho cô đâu.
Cô Gaunt mỉm cười với tôi:
- Có thật con nghĩ ta là một cô giáo tuyệt vời không, Zachariah?
Tôi nói:
- Tất nhiên rồi ạ. Con học được ở cô bao nhiêu điều.
Cô Gunt nói:
- Phải. Con nói đúng. Ta là một cô giáo tuyệt vời. Và nhứ vậy thật không công bằng tí nào. Con có thể hình dung được là phải 10 năm ta mới được ra khỏi mộ một lần ào một tuần trước khi đến lễ hội ma không?
Tôi đồng ý:
- Đúng, thưa cô Gaunt, như vậy thì ít quá.
Làm sao để mình thoát được đây? Mình phải làm gì để thoát ra.
Bà ta nói tiếp:
- Tệ hại hơn là khi vào lễ hội ma ki chuông đồng hồ điểm 12 tiếng ta sẽ phải trở lại mộ. Chính vì thế mà ta phải cố tận dụng thời gian. Ta yêu tùng giây phút của lễ hội đó. Nhưng ta đặc biệt thích buổi liên hoan trong lễ hội ma. Zachariah, con có thích buổi liên han trong lễ hội ma không?
Tôi bồn chồn đáp:
- Có chứ, thưa cô Gaunt. Ai mà không thích các buổi liên hoan trong lễ hội ma kia chứ!
Nếu mình bỏ chạy thì bà ấy có đuổi theo bắt mình không?
Bà ta hỏi:
- Con có biết điều thích nhất trong lễ hội ma là gì không?
Tôi lắc đầu.
- Đó là khi ta chịn một học sinh ta thích nhất.
Giọng tôi vỡ ra:
- Cô chọn học sinh cô thích nhất để làm gì?
Cô Gaunt nói:
- Con không biết thật ư? Chính vì vậy mà con sợ hãi đến thế phải không?
- Con chẳng biết gì cả. Con không biết cô muốn gì ở con. Con không muốn biết, thưa cô Gaunt. Xin cô hãy để cho con về nhà.- Tôi van xin.
Bà ta sẽ không bao giờ để cho mình về nhà đâu.
Cô Guant nói:
- Để ta giải thích cho con nghe. Cứ 10 năm một lần ta lại chon một học sinh để đem thao về với ta.
Tôi há hốc miệng:
- Về với cô? Về đâu cơ?
Bà ta nói:
- Sao lại thế? Dĩ nhiên là về mộ với ta chứ còn về đâu nữa - Về mộ với ta và trở thành ma như ta. Khi đó ta có thể dạy dỗ con, mãi mãi!
- Thưa cô Gaunt, con không muốn đi với cô! Con muốn ở lại Shadyside này!
Bà ta nói:
- Nhưng ta cần con, Zachariah. Con thông minh hơn những đứa khác nhiều.
Tôi phản đối:
- Con không thông minh. Con rất dốt về số thập phân. Rất dốt môn chính tả. Chính cô cũng đã nói như thế!
- A a! Con nên tin rằng những đứa trẻ khác thậm chí không thể hình dung ra nữa đấy
Tôi hét lên:
- Không! Con sẽ không đi đâu!
Cô Gaunt bĩu hôi hờ dỗi:
- Ôi, Zachariah. Con không thấy vui một chút nào ư?
Tôi không thể tin mình có thể nói được nữa. Tôi sợ nếu mở miệng ra thì tôi sẽ gào lên và không thể dừng lại được nữa.
Tôi phi ra cửa.
Tôi vặn cái khóa cửa.
Trong lúc tôi đảy cửa mở ra, cô Gaunt gọi theo:
- Lễ hội ma ngày mai... Zachariah! Lúc nửa đêm! Hãy đến với bóng tối của chúng ta, đến với thế giớ của bóng tối - thế giớ của ma quỷ.
Ai Đã Nằm Trong Mộ Ai Đã Nằm Trong Mộ - R.l.stine Ai Đã Nằm Trong Mộ