Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Yêu Người Tử Tù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Ký Buồn 16
T
ôi và người phụ nữ ấy vội vàng chạy ra xem có chuyện gì thì thấy trên tay anh ta vẫn đang cầm một con dao nhọn, chính là con dao anh ta vừa dùng để đâm chết con gái bà ấy. Hóa ra là anh ta đã cưỡng hiếp cô bé ấy lúc cô bé đang ngủ rồi sau đó dùng dao đâm vào người cô bé. Chiếc áo anh ta đang mặc thấm máu. Đến lúc ấy tôi mới hiểu cái nháy mắt của anh ta lúc chúng tôi ở trên tàu điện ngầm, nó có ý nói rằng: Chúng ta hãy đến nhà của người phụ nữ này để cướp tiền của bà ta. Và cũng vì thế nên lúc tôi đi vào phòng trong nói chuyện với người phụ nữ ấy, anh ta lại tưởng rằng tôi đang chuẩn bị đi giải quyết bà ta nên anh ta đã vào phòng của cô con gái và giết chết cô bé đó. Tôi vô cùng bàng hoàng và sợ hãi nhưng bấy giờ chẳng còn cách nào nữa. Tôi rõ ràng đã trở thành kẻ tòng phạm với anh ta, mà đã là kẻ tòng phạm dù tôi có biện minh cũng không thể thoát được tội. Tôi thấy toàn thân của người phụ nữ ấy bỗng run lên bần bật. Bà ta vì quá đau đớn nên đã không thể hét lên được một tiếng nào. Sau một phút ngỡ ngàng, tôi thấy bà ta run run bước giật lùi vào phòng trong. Người anh em kia đã chạy theo và đâm luôn bà ta mấy nhát chí mạng, mặc cho bà ta đã cố năn nỉ, van xin. Lúc ấy tôi cũng thoáng nghĩ, loại người như bà ta có chết cũng đáng thôi, vì trước đây bà ta toàn làm những hành động cũng như có những lời lẽ ve vãn không đứng đắn với tôi. Tôi chỉ nghĩ như vậy thôi, chứ thật sự lúc ấy tôi không hề cảm thấy xót thương bà ta. Tôi tiến lại gần bà ta và điềm nhiên rút chiếc nhẫn mà bà đang đeo trên tay. Tôi bỗng bừng bừng dũng khí, cứ như con ác quỷ vốn tồn tại từ lâu trong con người tôi vừa bị ai đó thức tỉnh. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, đó là không biết tiền bà ta có bao nhiêu và bà ta đang cất giữ ở đâu? Giá có nhiều tiền thì tốt. Kẻ khốn nạn như tôi lúc ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ như thế. Nhưng lúc tôi và anh ta đang lục tìm mấy cái thẻ ngân trong tủ quần áo, tôi nghe có tiếng kêu rên rỉ nho nhỏ của cô con gái. hàng, tiền mặt, cũng như những đồ trang sức có giá trị mà bà ta để ở Hình như cô bé ấy vẫn chưa chết. Ban nãy, khi bị đâm mấy nhát tôi cứ tưởng là cô bé ấy đã chết hẳn rồi... Nhưng cô có biết cái cảm giác bị số phận giễu cợt nó là thế nào không? Nói cách khác bất hạnh chính là ở lúc đó - lúc tôi nghe thấy có tiếng khóa lách cách mở cửa.
16.
Xin cháu đấy, cháu hãy hành động đúng với lứa tuổi của cháu đi. Cháu nên nhớ cháu đang là giảng viên của một trường đại học đấy nhé. Ở những nơi có mặt cô hay có mặt mọi người trong gia đình cháu, cháu nói cái kiểu ấy đã đành, đằng này xung quanh toàn là những người lạ mặt, vậy mà cháu vẫn cứ phải nói ra những câu khó nghe như thế cháu mới thấy vui sao? Cô tưởng dạo này cháu cũng đã biết kiềm chế, biết cách điềm tĩnh hơn và tính cách cũng đã dễ chịu hơn rồi chứ... Những người ban nãy cháu có biết là họ đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều hay không? Theo quy định thì việc cô đem bánh hay việc cháu mang cơm hộp đến cho các tử tù ở trong trại giam đều là những việc bất hợp pháp đấy... Cháu đã hơn ba mươi tuổi rồi, đến khi nào cháu mới học được các lễ phép tối thiểu? Cháu định cả đời sống như một kẻ đầu gấu bất trị giống lần trước cháu nói đấy hả?”
Phía trước cổng tu viện ở phường Cheong-Pa, lá vàng đang bắt đầu lác đác rụng. Do cô Mônica bị mệt nên lần này tôi nhất định đưa cô về tận cổng tu viện. Dù chính tôi có tự nhận mình là một kẻ đầu gấu bất trị, cũng như trước đây tôi đã từng nói với Yoon Soo và cả với ông quản giáo Lee cái từ ấy trong lúc chúng tôi trêu đùa nhau, nhưng bây giờ tự dưng cô lôi móc cái từ ấy ra rồi phê phán tôi một cách gay gắt như thế này, tôi cảm thấy chẳng thoải mái chút nào. Còn nữa, tôi cũng không hiểu sau đó có ai đã nói gì với ông giám đốc trại giam mà gần đây ông ấy lại đặt ra một loạt những quy định mới, áp dụng một cách nghiêm khắc cho tất cả những ủy viên thuộc Hội đồng tôn giáo.
“Dù sao cháu cũng không thích nghe những câu đại loại như: Vì không có tiền chu cấp nên phải đem các tử tù đi tử hình. Nếu là anh Hai chắc anh cũng sẽ nói đó không phải là vấn đề về tiền bạc mà là vấn đề về chi phí. Giống nhau cả. Quan chức nhà nước hóa ra ai cũng nghĩ giống nhau cả. Cháu cảm thấy bực mình lắm. Mà sao cô không hề cảm thấy bực mình nhỉ? Một người trước đây từng là giám đốc trại giam sao lại có thể nói ra những câu kiểu ấy được chứ!”
Cô thở dài.
“Bực, đương nhiên là bực mình rồi. Cháu có biết tại sao mẹ cháu lại hay bảo cháu giống cô không? Vì lúc cô ở tuổi cháu, người nào mà nói những câu đại loại như thế trước mặt cô, cô tiến đến và đập bốp cho mấy cái vào mặt!”
Suýt nữa thì tôi trượt vô lăng xe.
“Thế tại sao giờ cô lại bảo cháu đừng làm như thế?”
“Vì trước đây cô từng như vậy nên cô đã nhận ra làm vậy chẳng có ích lợi gì, ngược lại chỉ làm cho vấn đề trở nên rắc rối và khó khăn hơn thôi. Cháu không biết chứ, vì tính cách ấy mà mấy lần cô suýt bị đuổi khỏi tu viện đấy... Thế nên cô mới khuyên cháu đừng làm vậy nữa”.
“Cô có đúng là nữ tu không đấy?” Cô tôi cười.
“Cô cũng chẳng biết nữa, Yoo Jeong à, thật đấy. Vì có phải cứ ai mặc quần áo nữ tu thì đều là nữ tu cả đâu, cũng như có phải cứ ai cầm cuốn Kinh Thánh trên tay thì đều là con chiên của Chúa đâu... Cô cũng già rồi và chắc sắp phải rụng như đám lá mùa thu kia nên thực sự dạo này nhiều khi cô cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Mấy thằng bé chúng ta đang gặp ấy, nếu trong năm nay mà bị đem đi thi hành án hết, chắc cô cũng chẳng sống nổi. Đức Cha Kim đã chứng kiến vụ thi hành án lần trước nên ông ấy đã bị sốc nặng và trong vòng nửa tháng, ông ấy đã không có tâm trạng làm bất cứ việc gì. Không biết chừng do bị ám ảnh về chuyện đó quá nên ông ấy đã bị ung thư. Vậy nên việc cô và ông ấy đang có dự định đi vận động kêu gọi nhà nước bãi bỏ chế độ tử hình, không phải là vì mấy người tử tù ấy mà chính là vì bản thân những người như cô và ông ấy cũng nên...”
Cô lại thở dài. Nghĩ lại mỗi lần đi gặp Yoon Soo, tôi lại tưởng tượng ra cảnh anh ta đang đứng trước một sợi dây thòng lọng. Rồi càng nghĩ tôi lại càng thấy khuôn mặt anh ta như đang biến sắc và trắng bệch ra hơn (dẫu tôi biết khuôn mặt anh ta lúc nào cũng tái và trắng bệch như thế). Những lúc ấy tôi đã cảm thấy vô cùng đau đớn, thậm chí tôi muốn kêu hoặc thét lên thật to: “Không được, tuyệt đối không được làm vậy!”. Dù thực lòng mà nói nhiều khi tôi cũng chẳng hiểu giữa tôi và những người tử tù như anh ta có mối quan hệ gì đặc biệt. Tại sao tôi lại phải lặn lội đến trại giam rồi tưởng tượng ra những chuyện khó hiểu ấy? Có ai đó từng ví rằng, những người tử tù bỗng một ngày tự dưng biến mất giống như những giọt sương ban sớm. Nhưng tôi không tán đồng cách ví von văn vẻ kiểu này. Tôi nhớ lại chuyện ông quản giáo Lee có lần từng kể: Sợi dây thòng lọng dùng để treo cổ các tử tù luôn có màu đen do mồ hôi và dầu ở cổ của họ bám vào, đáng lẽ sợi dây ấy phải được tháo xuống để thay sợi khác nhưng chẳng có ai dám làm vì ai cũng sợ. Thế nên theo tôi, ở đây chỉ có toàn những giọt mồ hôi không thôi, chứ chẳng có cái gì liên quan đến những giọt sương ban sớm. Khi nói chuyện với bọn bạn tôi về những người tử tù, tôi còn nghe chúng bảo: “Phương pháp treo cổ là phương pháp ít phải chịu đau đớn nhất!”. Tôi đã bực mình hỏi lại chúng: “Mày đã hỏi người ta rồi hay sao mà mày biết? Mày đã hỏi người vừa bị treo cổ kia: Anh ơi, trong những phương pháp chết thì phương pháp này là tốt nhất phải không? Mày đã hỏi người ta như thế hả?”. Ở những nước tiên tiến như Nhật Bản và Mỹ, dù vẫn còn chế độ tử hình nhưng hình thức bắt tù nhân treo cổ kiểu ấy đã bị bãi bỏ từ lâu. Họ cho phép các tù nhân có quyền được lựa chọn các cách chết khác nhau như: ngồi ghế điện, tiêm thuốc độc hay tự treo cổ, nhưng theo tôi biết thì chẳng có tù nhân nào muốn chọn hình thức treo cổ cả.
“Cách đây không lâu, Yoon Soo đã ký giấy quyết định hiến tặng mô mắt đấy. Nó định tặng nhãn cầu mắt của mình cho người nào đó cần. Nó nói rằng, nếu giác mạc của nó có thể đem lại ánh sáng cho một ai đó, nó sẽ rất vui và sẽ cảm thấy bớt đi gánh nặng tội lỗi. Nó đã gửi thư cho cô và nhờ cô ký vào tờ giấy quyết định hiến tặng, vì nó bảo nó không có gia đình, nó cũng định tìm mẹ nó để nhờ ký vào tờ giấy ấy nhưng do không biết địa chỉ bà ấy đang ở đâu nên cuối cùng nó đã nhờ cô. À, mà các Đức Cha cũng đang cố gắng báo tin đi khắp nơi để tìm mẹ cho nó nhưng mãi vẫn chưa thấy bà ấy xuất hiện”.
Tôi và cô lại đi bộ trên con đường quen thuộc - nơi có những đám lá vàng đang bị gió cuốn bay - để đến nơi phòng giam gặp Yoon Soo. Vừa nhìn thấy cô Mônica, anh ta đã vội vã chạy lại và ôm ghì lấy. Rồi hai người cứ thế đứng lặng một lúc lâu. Cô Mônica nhỏ bé đang khóc trong vòng tay của Yoon Soo. Cô vừa khóc vừa nói: “Ta xin lỗi. Tại ta già rồi nên hơi nhiều nước mắt...”. Thấy cô khóc, tự dưng khuôn mặt đang vui của Yoon Soo bỗng trở nên buồn thiu.
Chúng tôi pha cà phê rồi vừa ngồi uống vừa nói chuyện.
“Con đọc báo thấy bảo là dạo này mọi người hay rủ nhau đi xem cây phong lá đỏ chuyển màu. Con nghĩ thực ra... lá của một cái cây khi bị chuyển sang màu đỏ như thế thì có khác nào là chúng đang bị chết dần đâu, thế mà mọi người lại khen nó đẹp cũng như nô nức rủ nhau đi xem. Con cũng nghĩ rồi Sơ à... Khi nào con chết, con cũng sẽ chết giống như những chiếc lá đỏ ấy, sẽ chết một cách đẹp đẽ như thế để mọi người trầm trồ khen ngợi”.
Tôi và cô chỉ uống cà phê mà không nói một câu gì. Hình như Yoon Soo đã lâu lắm rồi không được gặp cô nên lần này tôi thấy anh tỏ ra vô cùng hồ hởi cũng như có vẻ nói hơi nhiều. Hay là do việc hiến tặng giác mạc và mô mắt của anh đã được chấp nhận nên tinh thần anh bỗng trở nên phấn chấn như vậy? Tôi không biết chính xác nhưng đúng là hôm nay anh rất vui và nói rất nhiều.
“Hồi mới vào đây, con thấy có một thằng nhóc khoảng mười bảy tuổi bị bắt giam vì tội cướp giật, trông mặt mũi nó rất sáng sủa và nhanh nhẹn nên con đã coi nó như em trai. Thỉnh thoảng con ngồi nói chuyện tâm sự với nó. Khi nó được thả ra khỏi trại, con đã căn dặn nó: Đừng có quay lại đây cũng như đừng có gặp lại anh nhớ chưa, nếu em cứ tiếp tục phạm tội như thế sau này em sẽ phải nhận một kết cục giống như anh đấy, nhớ đừng làm giống anh. Thế nhưng... thằng bé đó tuần trước lại bị bắt vào đây. Lần này hình như là nó bị bắt vì tội ăn trộm, con nghe bảo nó ăn trộm điện thoại di động của ai đó. Cảnh sát đã xem lại hồ sơ tội phạm, có ghi chép tiền án của nó nên họ bắt giam nó ngay. Lúc con hỏi chuyện, nó kể lần trước lúc được thả ra khỏi trại giam, nó đã đứng một mình ở trước cổng trại giam hơn ba tiếng”.
Cô Mônica chậc lưỡi.
“Biết làm sao được. Vì tuy ra tù rồi nhưng nó cũng chẳng có chỗ nào để đi, rồi nghiễm nhiên nó sẽ gặp lại và giao du với mấy đứa chơi bời hư hỏng hay mấy đứa tòng phạm cũ, và đến một lúc nào đó nó sẽ lại đi ăn trộm rồi lại bị bắt giam vào đây. Chính vì thế nên con đã nhờ một ông giám đốc đang bị tạm giam ở đây, khi nào thằng bé đó được thả xin ông ấy hãy giúp cho nó được làm việc ở trong nhà máy của ông ấy. Ông giám đốc ấy rất quý con nên đã hứa với con là sẽ giúp thằng bé đó...”
“Anh quen với một ông giám đốc?” Tôi hỏi. Yoon Soo cười tươi và trả lời:
“Đến cả tổng thống, bộ trưởng hay cả những nhà tài phiệt cũng từng có thời gian ở đây đấy. Thế nên ở trong này quen một ông giám đốc không khó lắm...”
Yoon Soo cười đầy tự hào.
“Cách đây mấy hôm, lúc con đang ngồi đọc một tập thơ, ông quản giáo lúc nào cũng thích gây sự với con đi ngang qua rồi nói mỉa mai: “Tử tù mà cũng bày đặt thơ với thẩn!”. Khi ấy con đã nghĩ: Thằng chó kia, trong thời gian nghỉ vận động lần sau kiểu gì mày cũng biết tay tao... Con đã nghĩ thế đấy ạ”.
Anh ta chợt quay sang nhìn tôi và cô. Rồi không hiểu sao tự nhiên anh ta cúi mặt xuống.
“Bản chất con như vậy đấy, nhưng... đúng lúc ấy con đã nhìn thấy khuôn mặt của Sơ và của cô Yoo Jeong...”
Yoon Soo cúi mặt xuống một hồi lâu. Hình như anh ta đang có một chuyện gì đó khó nói. Rồi tôi thấy anh ta rút từ trong túi ra mấy lá thư.
“Sơ ơi, dạo này con đang viết thư qua lại với một bọn nhóc”. Nhờ địa chỉ ghi trên lá thư, tôi biết được đây là những bức thư của một bọn trẻ ở thành phố núi Tae Baek tỉnh Kang Won. Anh ta đã đọc báo và thấy nói rằng ở một trường học miền núi nào đó thuộc thành phố Tae Baek, các em học sinh đang phải học hành rất vất vả do thiếu thốn dụng cụ học tập, anh đã quyết định trích ra một khoản tiền từ số tiền mà chúng tôi đưa cho anh, để gửi cho bọn trẻ đó. Vì thế bọn trẻ ấy đã viết thư cảm ơn anh. Nói tóm lại là những đứa trẻ đáng thương đang sống ở một thành phố miền núi xa lắc xa lơ và một kẻ tử tù đang ngồi đợi cái chết đã viết thư qua lại, nói chuyện với nhau nhiều lần. Dù không hỏi, tôi cũng biết hai bên đều đang rất háo hức mong thư nhau.
Yoon Soo lúng túng nói trong lúc tôi và cô Mônica đang mải ngồi đọc những lá thư mà bọn trẻ gửi đến.
“Sơ ơi... thực ra con định nhờ Sơ một việc... vì con đã gây ra một tai nạn nhỏ”.
Cả tôi và cô Mônica đều giật mình và quay sang nhìn anh ta. “À... là do con đã trót hứa với bọn trẻ một việc”.
“Con nói cho cẩn thận xem nào, tự dưng bảo là gây ra một tai nạn gì đó làm ta giật cả mình...”
Cô Mônica vừa thở phào nhẹ nhõm vừa nói.
“Con đã hỏi bọn trẻ đó là các em mong muốn được làm điều gì nhất trên thế gian này? Bọn trẻ nói chúng muốn được nhìn thấy biển, vì ở chỗ chúng không có biển mà chỉ có núi. Chúng bảo rằng đi đâu chúng cũng chỉ nhìn thấy toàn núi là núi nên lúc nào chúng cũng ấp ủ một mong muốn, sẽ được đi du lịch bằng tàu hỏa ra biển chơi dù chỉ một tiếng thôi cũng được. Con đã nói với chúng nhất định con sẽ cố gắng giúp chúng được toại nguyện. Bọn trẻ đó không biết con là ai, địa chỉ gửi thư đến đây chỉ ghi “Hòm thư bưu điện quận Gun Po” nên chắc bọn chúng tưởng rằng con là một ông giám đốc có nhiều tiền đang sống ở thành phố Gun Po. Bọn trẻ đó đã quyết định ngày mùng một tháng một năm sau, chúng sẽ cùng con đi biển Gang Neung ngắm mặt trời mọc... Bây giờ con phải làm thế nào đây ạ?”
Tôi biết thỉnh thoảng Yoon Soo hay nghĩ đến những lời mà em trai anh ta trước đây đã từng nói. Thậm chí tôi biết cả chuyện vì em trai anh ta không nhìn thấy gì, nên anh muốn hiến tặng mô mắt và giác mạc của mình cho người nào đó không nhìn thấy giống như em trai anh ngày xưa. Tôi có thể đoán cũng như cảm nhận được tất cả những điều ấy trước khi anh nói ra. Tôi còn biết được cả chuyện em trai anh ta đã bị chết một cách rất đáng thương ở ven đường nữa.
Và tôi bỗng muốn giúp anh ta toại nguyện lời hứa với bọn trẻ là dẫn chúng đi biển chơi một lần.
“Tôi sẽ làm việc đó thay anh. Dù điều này với tôi là không công bằng cho lắm, thậm chí tôi còn bị thiệt là đằng khác, nhưng tôi hứa tôi sẽ dẫn chúng đi, tất cả tiền chi phí tôi cũng sẽ trả hết”.
Tôi nói. Anh ta cười hớn hở như đang muốn nói: Tôi biết cô sẽ giúp tôi mà.
“Và còn một điều này nữa ạ, dù sao cô cũng bị thiệt rồi nên có thiệt thêm một lần nữa chắc cũng sẽ chẳng sao đúng không ạ. Đó là cô hãy chụp ảnh bọn nhóc và gửi cho tôi xem nhé. Ảnh mặt trời mọc này, ảnh khuôn mặt của bọn trẻ này, cô hãy chụp thật rõ nét rồi gửi cho tôi xem với nhé. Tôi cũng muốn được ra biển chơi một lần... nhưng chỉ cần thấy bọn trẻ đó vui thì dù không được đi, tôi cũng thấy vui lây rồi”.
Tôi chép lại địa chỉ vào trong một cuốn sổ. Vừa chép địa chỉ tôi vừa hiểu ra một điều, dẫu hiện giờ Yoon Soo vẫn đang còn sống nhưng dù có một phép màu nào đó xảy ra, anh cũng chẳng thể nào đi biển chơi với chúng tôi được. Tôi thoáng nghĩ đến việc không biết đợi đến lúc tôi đi biển chơi và ngắm mặt trời mọc chào đón năm 1998 với bọn trẻ, cũng như sau khi tôi chụp ảnh và in ảnh xong thì liệu anh có còn tồn tại trên thế gian này nữa hay không?
“Nhưng tôi sẽ không để cô thiệt đâu”.
“Đây nè”. Như một đứa trẻ con, Yoon Soo vừa cười tít mắt vừa rút ra từ dưới bàn một cái gì đó mà anh ta đã cố tình giấu đi từ nãy đến giờ. Đó là một cây thánh giá. Chính xác đó là một cây thánh giá nhỏ có gắn hình Đức Chúa Jesus màu xám, đã được anh kỳ công đẽo gọt từ một cành cây thô. Trong lúc cả tôi và cô Mônica còn đang ngạc nhiên, anh lại cười và nói tiếp:
“Tôi sẽ tặng cô một món quà. Mỗi khi ăn cơm tôi đã cố tình bớt lại một ít để làm bột dán cái này đấy”.
Tôi và cô Mônica cùng nhận lấy cây thánh giá từ tay anh ta và mân mê ngắm nghía. Tôi nhìn thấy rõ cả những vệt ghét màu đen còn dính lại ở những chỗ dùng bột dán. Tự dưng tôi thấy khuôn mặt Chúa Jesus được gắn trên cây thánh giá đó sao giống với khuôn mặt của Yoon Soo đến thế.
“Con muốn chuyển cái này tới tay bà lão...”
Cả tôi và cô đều hiểu bà lão mà anh ta đang nói đến, chính là bà lão phường Sam Yang.
“Lần trước con đã gửi thư cho bà ấy... Hình như là bà ấy đang bị đau. Con nghe bảo bà ấy đi đường bị trượt chân nên đang bị đau ở hông. Con cũng đang làm thêm một cây thánh giá nữa, con sẽ gửi tặng cái ấy cho Sơ sau. Còn... cô Yoo Jeong, à không... chị Yoo Jeong, cái này tặng chị...”
Yoon Soo rút từ trong túi ra một cái vòng cổ. Đó là một cái vòng làm bằng những miếng nhựa cứng màu xanh và được buộc nối lại với nhau bằng những sợi dây cao su màu đỏ. Tôi đưa tay ra nhận. Anh đặt chiếc vòng vào tay tôi và cứ để nguyên tay như vậy một lúc. Tôi cảm nhận được một hơi ấm đang tỏa ra từ bàn tay ấy. Nhưng tôi bỗng lúng túng rút tay về.
“Tôi đã làm hai cái, một cái tôi đang đeo đây này”.
Tôi đeo cái vòng anh ta vừa tặng vào cổ và tỏ ý cảm ơn. Anh bảo vì không có dao nên anh đã phải làm cái vòng này bằng cách mài từng miếng nhựa cứng vào nền nhà xi măng. Chính xác là anh đã làm ra cái vòng ấy bằng đôi tay đang bị còng chặt kia. Anh còn bảo anh ta đã phải cặm cụi tỉ mẩn ngồi mài mài thổi thổi suốt mấy ngày mới xong.
“Hai người đeo vòng đôi đấy à?”
Ông quản giáo Lee nói. Chúng tôi cùng cười.
Cô Mônica không nói gì mà chỉ ngồi im cầm cây thánh giá anh ta vừa đưa. Hình như cô còn đang lẩm nhẩm cầu nguyện. Tôi và Yoon Soo chợt cùng nhìn nhau. Tôi bỗng nhận ra cây thánh giá ấy cũng chính là một công cụ từng được dùng trong việc tử hình: Bị phạt treo trên cây thánh giá - hình phạt cao nhất để trừng trị dân chúng trong đế chế xâm lược La Mã. Chuyện kể rằng, mấy ngày trước khi những kẻ phản nghịch bị đóng đinh treo trên cây thánh giá, họ đã bị lôi ra tra tấn vô cùng tàn bạo. Họ bị đánh đập cho đến gần chết, thậm chí có khi còn bị móc mắt, bị tra tấn dã man cả đêm. Khoảnh khắc họ bị đóng đinh lên cây thánh giá cũng chính là khoảnh khắc họ bắt đầu đứng chờ cái chết. Có trường hợp người bị đóng đinh không chết ngay, họ còn sống được mấy ngày nữa, dù họ có bị chết ngay thì hồi đó theo pháp luật việc dọn thi thể người chết là một điều bị cấm kị, nên người bị đóng đinh đã trở thành mồi ngon cho lũ chim, lũ thú. Chúa Jesus cũng đã bị tử hình như thế. Hồi ấy dân chúng cũng đã đi biểu tình, yêu cầu đòi xử tử hình ông ấy. Họ đã cùng nhau la hét: “Hãy xử tử kẻ đó ngay, hãy đóng đinh kẻ đó lên cây thánh giá!”. Tôi tưởng tượng nếu Chúa Jesus bị xử tử bằng cách treo cổ trên một sợi dây thòng lọng, những tín đồ của đạo Cơ Đốc trong khoảng thời gian hai nghìn năm qua, chắc cũng phải treo một sợi dây thừng buộc theo hình vòng tròn lên khắp các nóc nhà thờ, cũng như hình tượng cái cổ bị treo lủng lẳng của Chúa Jesus sẽ trở thành biểu tượng được đặt ở khắp các nơi, thay cho cây thánh giá như hiện tại. Thế nên tôi bỗng cảm thấy thật may mắn khi Chúa Jesus bị tử hình bằng cách bị đóng đinh trên cây thánh giá.
Năm ấy, trong buổi lễ cầu nguyện trước Giáng sinh, Yoon Soo đã được làm lễ rửa tội. Hôm ấy vào thứ năm. Tôi cũng đã tham dự buổi lễ rửa tội của Yoon Soo. Yoon Soo đã được đặt tên thánh là Augustin. Ngẫm lại, thấy cuộc đời anh ta thật là lạ, hồi còn trẻ anh đã chẳng tin hay chẳng đi theo một tôn giáo nào, đến khi trưởng thành lại kết bè giao du với đám bạn xấu, nhưng bỗng đến một ngày anh ta lại cầm trên tay cuốn Kinh Thánh cũng như trở thành một con chiên trung thành của Chúa Jesus. Tôi chợt nhớ ra tên thánh của cô Mônica là tên mượn của Thánh nữ Mônica, rồi tên con trai của Thánh nữ Mônica cũng là Augustin. Ngày hôm ấy, tôi đã ngồi chung hàng ghế trong thánh đường với những người phụ nữ hay lui tới trại giam để làm tình nguyện. Nhìn từ xa, tôi thấy Yoon Soo đang mặc một cái áo màu trắng do những người phụ nữ ấy mang đến tặng mấy hôm trước. Nhìn anh ta mặc áo trắng trông vừa là lạ vừa mới mẻ khác hẳn với dáng vẻ thường ngày. Và khuôn mặt anh lúc này đang ngơ ngơ ngác ngác trông chẳng khác gì một đứa trẻ vừa được mẹ mặc cho cái áo mới và dẫn đi nhà trẻ trong ngày đầu tiên.
Lúc chuẩn bị làm lễ chào cờ trước khi tiến hành buổi cầu nguyện, tôi đã bước lên trên bục sân khấu phía trước thánh đường và hát vang bài Quốc ca. Là do cô Mônica nhờ tôi. Tôi nghe thấy xung quanh có những tiếng bàn tán to nhỏ chắc là của mấy người vừa nhận ra tôi là ai. Việc tôi hát trước mặt những người này - những kẻ biết đâu toàn làm những việc xấu ở bên ngoài cũng như trơ trẽn giả vờ đến tham dự buổi lễ để được ăn bánh Chocopie - nếu như trước kia chắc chắn chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra nhưng bây giờ thì khác. Vì Yoon Soo tôi đã làm vậy. Nhưng nghĩ lại, so với tất cả bọn họ, có thể tôi còn là kẻ giả tạo và trơ trẽn hơn nhiều. Thậm chí tôi đâu có theo tôn giáo nào, vậy mà tôi lại còn dám xưng mình là một ủy viên của Hội đồng tôn giáo. “Em đã không ngủ được khi nghĩ mình có thể sẽ được tái sinh một lần nữa sau khi được làm lễ rửa tội” - Anh ta đã nói vậy. “Đây là lần đầu tiên em cảm thấy sung sướng quá đến nỗi không ngủ được như thế đấy!”. “Em không thể tin được là Ngài lại chấp nhận một kẻ xấu xa không bằng loài cầm thú như em” - Anh ta nói thêm. Vì Yoon Soo, tôi đã bước lên bục sân khấu của thánh đường và tự tin cầm lấy micro sau hơn mười năm không đi hát. Trong thời gian chờ dạo nhạc, tôi đưa mắt nhìn về phía Yoon Soo đang ngồi. Anh ngồi lọt thỏm giữa những người tử tù khác ở hàng ghế trên cùng và cũng đang nhìn tôi. Tôi hơi mỉm cười nhưng Yoon Soo lúc đó lại có vẻ đang trầm ngâm nghĩ ngợi. Chắc là do anh ta đang nghĩ đến em trai mình.
Tôi bắt đầu hát: “Tận khi biển phía đông khô cạn và dãy núi Baek Tu bị bào mòn. Đức Chúa soi đường và bảo vệ chúng ta. Đất nước chúng ta muôn năm...”. Hát xong tôi bước xuống bục phía sau, tôi để ý thấy Yoon Soo vẫn đang cúi gằm mặt xuống. Hình như anh ta đang khóc. Tôi nhớ lại câu nói của Yoon Soo khi tôi gặp anh mấy hôm trước: “Từ khi nhận bản cáo trạng luận tội, à không, chính xác là từ lúc vừa giết chết người ta xong, em đã coi mình như một kẻ chết rồi. Nhưng rồi em như được tái sinh một lần nữa. Vì nhờ có chị, nhờ chị mà dù giờ em không thể tự do chạy nhảy, hay thậm chí dù em có phải bắt đầu học từ những bước đi lẫm chẫm đầu tiên thì cũng chẳng sao, vì em biết chị sẽ luôn luôn ở đó, sẽ luôn sẵn sàng nắm lấy bàn tay em mỗi khi em cần”. Thật ra lúc này tôi cũng đang muốn khóc, khóc lên thật to, thật nức nở dù chỉ một lần... nhưng lòng tôi giờ đang trống rỗng và khô khốc như cánh đồng khô khát nước. Yoon Soo lau nước mắt và ngước nhìn về phía đoàn hát hợp xướng. Hình như anh ta đang tìm tôi. Từ xa, tôi và anh ta cùng nhìn nhau. Và anh ta đang cố nở một nụ cười thật tươi với tôi. Nhìn anh ta như vậy, tự dưng tôi cảm thấy đau lòng như có ai đó vừa dùng dao cứa vào vậy.
Sau khi buổi lễ cầu nguyện kết thúc, mọi người bắt đầu tập trung ăn uống và nói chuyện. Tôi thấy Yoon Soo đang cười rất tươi cũng như đang vui vẻ nhận lời chúc mừng từ những người bạn tù khác. Tôi đưa cho anh ta một cái bánh Chocopie và hỏi: “Sao rồi? Cậu cảm thấy thế nào?” - “Chị Yoo Jeong thử nghe theo lời em nói một lần đi, chị thử tin vào Chúa Jesus đi. Em đảm bảo cho, chị ạ. Thích lắm...”. Tôi im lặng không nói gì. Yoon Soo cầm cái bánh Chocopie bằng đôi tay vẫn bị còng rồi vừa ăn vừa nói tiếp:
“Tất cả mọi người trong trại giam đang bàn tán với nhau rằng: Người trước đây cũng từng bị nhận án tử hình giờ đã trúng cử tổng thống rồi. Ông ấy còn tuyên bố trong nhiệm kỳ làm tổng thống của ông, sẽ không có người tử tù nào bị đưa đi thi hành án. Thế nên, biết đâu anh em chúng ta sẽ không phải đi chịu án nữa. Vì giờ ông ấy đã thành tổng thống rồi mà... - Mọi người đang bàn tán như vậy đấy ạ. Chị Yoo Jeong này, em cũng đã nghĩ và đã hiểu ra một điều, đó là... thực ra em đã rất muốn sống, trước đây em cứ tưởng là mình chưa bao giờ thực sự muốn sống nhưng không phải vậy. Vì bằng đôi tay đang bị còng chặt như thế này mà em vẫn có thể viết thư trò chuyện được với bọn trẻ, thậm chí là bằng tấm thân đang bị ngục tù này em vẫn có thể sẻ chia tình yêu mà mình đã được nhận, với những người khác xung quanh. Rồi em còn có thể cầu nguyện cho những người em đã hãm hại, có thể xin sám hối mọi tội lỗi mà mình đã gây ra... Em muốn sống cả cuộc đời này ở đây và sẽ coi nơi này như là một tu viện. Em muốn sống như thế đấy, nhưng chẳng biết có được không nữa. Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng đúng, đây là lần đầu tiên trong đời em nghĩ như vậy...”
Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp và nói chuyện với Yoon Soo.
Thật lạ là để học được cách sống, người ta phải mất cả một đời người.
Nhưng kỳ lạ hơn, để học được cách chết người ta cũng phải mất cả một đời người.
Seneca
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Yêu Người Tử Tù
Park Jin Sung
Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung
https://isach.info/story.php?story=yeu_nguoi_tu_tu__park_jin_sung