Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17
S
ở Minh nhìn chằm chằm bóng lưng của Mộ Xa một hồi lâu, lắc đầu, hai tay đưa vào túi rồi chậm rãi đi vào quán mì.
“Minh, Mộ Xa tìm cậu làm gì vậy?”
Tử Đồng đưa cái cổ nhìn ra ngoài hồi lâu, chờ mãi đến lúc Sở Minh trở về, liền vội mở miệng hỏi. Không biết sao nhưng nàng có cảm giác Sở Minh có việc giấu các nàng.
Sở Minh chỉ nhếch miệng cười, mắt khẽ liếc nhìn mắt Lâm Tĩnh, kéo lấy cái ghế kế bên rồi nói.
“Còn có thể là chuyện gì, cô ta chính là muốn cảnh cáo về chuyện của tớ và Tĩnh Tĩnh thôi.”
Lâm Tĩnh nắm lấy cái chén thật chặt, chân mày hơi nhíu lại nhưng không có lên tiếng.
“Được rồi, không đề cập tới cô ta nữa, chúng ta khó có được cùng đi ra ngoài chơi. Minh, tớ cầu cậu một chuyện...”
Sở Minh liền cảm thấy một trận nổi da gà, trên người liền run run một cái, phất tay.
“Đừng, Đồng tỷ, người có thể ngàn vạn lần chớ như vậy, thật là khiến người ta trúng gió a! Uống nước, bình thường rồi hướng tớ nói lại.”
Hít sâu, Tử Đồng cố gắng ngăn cản lửa giận trong lòng, như trước vẻ mặt ôn hòa nhìn Sở Minh.
“Là như vầy, thủ hạ của tớ là một nhóm chị em gái đều đã lớn tuổi rồi mà bên người lại không có nam nhân, tớ lại thấy Tiểu Đản rất tốt. Cậu có thể giới thiệu một chút không?”
Sở Minh ho khan hai tiếng, nâng chung trà lên, ngồi thẳng người. Một bộ dáng của lão phật gia, đắn đo hỏi.
“Trong tay cậu có bao nhiêu chị em gái? Cậu cho rằng cậu là ai? Tú bà? Các chị em gái của cậu có lai lịch đều hợp pháp sao?”
Nhị Thiếu và Lâm Tĩnh đều che miệng nín cười, Tử Đồng khóe miệng co giật, đè nén tức giận nói.
“Đều là tớ đã xem qua, người đều không có vấn đề gì.”
“Như vậy à.”
Sở Minh gật đầu nhìn Tử Đồng.
“Có tựa như cậu vậy à?”
“Có a, một chút, tư sắc so với tớ không kém bao nhiêu.”
Sở Minh nghe xong nghiêm trang lắc đầu.
“Vậy thì không được, Tiểu Đản nhà chúng tớ có thể tìm một người nữ nhân bình thường một chút sống qua ngày, còn như cậu.....a.... buông tay đi Đồng Đồng.”
“Tớ hỏi! Tớ đây liền gọi cho Tiểu Đản.”
Một lát sau, Sở Minh ôm đôi tai sưng đỏ bấm số gọi điện thoại cho Tiểu Đản.
“Tiểu Đản a, Đồng tỷ tỷ muốn giới thiệu cho mày vài đối tượng.”
“--Lão đại, mày trở thành người mai mối khi nào vậy? Tao cần tìm đối tượng làm gì, bây giờ còn tự do bay nhảy, lại không có nhà có xe thì ai chịu theo tao.”
“Đản nhi, mày không thể nghĩ như vậy, mày xem bây giờ có hai cặp số khổ uyên ương đang chờ mày sinh một đứa trẻ mập mạp cho chúng ta vui đùa một chút a.””--Lão đại, mày như thế liền xem tao như đạo cụ? Sinh ra còn phải để mày vui đùa một chút?”
“Bất kể, Tiểu Đản. Buổi trưa 12 giờ ở Minh Nhi, nếu mày không ra... Chúng ta liền tuyệt giao.”
“--....”
“Được rồi, tao biết mày sợ tao không muốn mày chứ gì, đến đúng giờ a, treo.”
Cúp điện thoại, Sở Minh thở dài, quay đầu nhìn Tử Đồng đang mỉm cười nịnh hót, vội vàng lắc đầu.
“Được rồi, Tử Đồng, nếu cậu còn nói nhảm nữa thì Sở Minh, tớ không để yên cho cậu phá.”
“..........”
************************************************
Khi Mặt Trời đã xuống núi, mỗi người mới lái xe ai về nhà nấy.
Sở Minh rụt cổ ngồi chỗ kế tài xế, híp mắt thích ý hưởng thụ gió lạnh từ máy điều hòa.
“Tĩnh Tĩnh, cậu nói xem có phải Đồng Đồng sớm tới thời mãn kinh rồi hay không? Làm sao thế nào mà cứ bực bội như thế.”
Lâm Tĩnh cười yếu ớt.
“Nghe Nhị Thiếu nói, cậu ấy và mẹ chồng cùng một chỗ không phải tốt lắm, đón chừng là tìm đến cậu để phát tiết.”
“Đây chính là do cậu ấy ngu ngốc, không biết nói ngọt người khác làm sao, trưởng bối chính là đều ăn mềm không thích ăn cứng. Lão nhân gia a, cậu ra vẻ đáng thương thì hắn nhất định không phòng bị, cậu giả bộ thương cảm thì hắn tuyệt đối sẽ động lòng trắc ẩn a. Đặc biệt là người già. Mẹ tớ chết sống không đồng ý, ba tớ thì mới vừa bắt đầu cũng nói muốn cùng tớ đoạn tuyệt quan hệ. Sau đó cậu cứ khóc lóc thì hắn sẽ bị dao động, rồi cũng sẽ bằng lòng. Còn cãi lại mẹ tớ nói mẹ tớ lạc hậu không theo kịp thời đại. Đây tuyệt đối chính là cùng sắc đẹp của cậu có quan hệ! Cậu mà vẻ mặt rổ, hắn ----a---- Tĩnh Tĩnh, đau!”
Lâm Tĩnh một tay nắm gương mặt mềm mại của Sở Minh, một tay lái xe, tức giận liếc nàng.
“Sở Minh, cậu còn dám nói bậy thì tớ liền cắt thịt trên mặt cậu đem cho chó ăn.”
Sở Minh bĩu môi.
“Tĩnh Tĩnh, cậu cố chấp cái gì a? Tớ chỉ nói sự thật thôi, chỉ cần là nam, đặc biệt là loại có tuổi đầu thì trọc còn có bụng bia thấp hèn - bẩn thỉu. Nếu thấy cậu thì tuyệt đối sẽ không nhúc nhích nổi rồi, còn nếu cậu mà cười lên ---a....”
Nghe xong, Lâm Tĩnh liền tức giận thân thể lạnh lại, lái xe chạy đến chỗ ít người. Chợt đánh tay lái ngừng xe lại, quay đầu cắn răng nhìn nàng.
“Sở Minh, tớ xem cái miệng này của cậu vài ngày không được giáo huấn liền bắt đầu tái phát.”
“Hắc hắc hắc hắc.”
Sở Minh cười xấu xa, bất động thanh sắc, khẽ liếm môi rồi nhìn Lâm Tĩnh đắm đuối.
“Lâm tổng, người đem xe đậu ở nơi như vậy có phải là muốn là chuyện gì đó không?”
Lâm Tĩnh sửng sốt một chút, không hiểu, làm chuyện gì đó?
“Ở cái chỗ sơn thôn hẻo lánh này, thì có tỷ lệ cao bị cường - gian a...””Sở Minh!”
Mặt Lâm Tĩnh liền đỏ lên, không cho Sở Minh tiếp tục nói nữa. Cuối cùng thì nàng cũng biết Sở Minh có ý đồ gì, thân thể có chút phản ứng, nho nhỏ phát nhiệt, ở trong lòng bàn tay có mồ hôi chảy ra.
Sở Minh híp mắt nhìn Lâm Tĩnh, nàng tựa như tiểu mỹ nhân cắn môi đỏ mọng mang theo vẻ mặt xấu hổ. Nếu không khi dễ một chút thì thật có lỗi với bản thân. Huống hồ làm đại sự, thì càng không cần câu nệ tiểu tiết, quản là nói ở nơi hoang sơn, muỗi nhiều hay không làm gì. Ân, nói liền làm! Sở Minh kéo chốt cửa, rồi nghiêng người qua chỗ điều khiển xe, đè ở trên người mềm mại của Lâm Tĩnh. Nhìn dáng dấp luống cuống của Lâm Tĩnh, Sở Minh cười híp mắt, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy. Sau khi làm một loạt động tác khiêu khích, Sở Minh thuận tiện đem ghế tài xế nằm ngang xuống, nhanh chóng cởi áo của Lâm Tĩnh ra, rồi hôn xuống bộ ngực trắng mịn của Lâm Tĩnh.
“Minh... sẽ có người...”
Lâm Tĩnh thở hổn hển muốn đẩy Sở Minh ra, trong mắt đã ngập tràn một mảnh sương mù mông lung.
Hai chân bị người nào đó nâng lên, váy cũng bị cởi ra, thân thể Lâm Tĩnh liền run rẩy. Bất lực nhìn Sở Minh, trong ánh mắt mang theo cầu khẩn, không muốn...
Sở Minh nhìn thật sâu vào mắt của Lâm Tĩnh, thở dài, không thể trách sao lại có nhiều người cuồng nhiệt mong muốn bạo lực thân thiết đến thế. Đúng là khi nhìn thấy tiểu bạch thỏ điềm đạm đáng yêu ở trước mắt, thì sao còn có thể làm Khôi Thái Lang* chỉ nấu dê chứ không ăn dê đây?
*Khôi Thái Lang: Sói xám. (trong phim hoạt hình Cừu Hỷ Dương Dương và Sói xám Khôi Thái Lang)
Sở Minh vừa nghĩ tới vừa cười, Lâm Tĩnh nhìn thấy thế liền biết là nàng lại nghĩ ra chủ ý kỳ quái gì nữa. Khuôn mặt bất giác đỏ lên, đưa tay muốn đẩy Sở Minh ra thì lại bị nàng ta dùng sức xuyên qua thân thể.
“Ân...”
Chân mày của Lâm Tĩnh liền chau lại, hai tay ôm chặt Sở Minh.
“Tĩnh Tĩnh, lần này chúng ta tới điểm kích thích a.”
Sở Minh nhếch miệng cười thuần khiết, xong liền cởi vớ cao màu đen của Lâm Tĩnh ra, đè hai tay của nàng lại.
“Sở Minh, cậu muốn làm gì?”
Lâm Tĩnh kinh hãi, quay đầu muốn giãy giụa. Sở Minh đem cơ thể mình đều đè lên người Lâm Tĩnh, ngăn cản động tác của nàng, tức giận nhìn Lâm Tĩnh.
“Lâm Tĩnh, nếu cậu còn dám phản kháng thì tớ liền kéo cậu xuống xe làm!”
Lâm Tĩnh cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng, cắn răng tựa ra phía sau không dám nhìn Sở Minh. Cơ thể bởi vì tay của Sở Minh mà run rẩy.
Sở Minh yêu thương hôn cái trán Lâm Tĩnh một cái, đem cái tay trắng nõn của nàng bắt đầu trói lại, nhẹ giọng thoải mái.
“Không phải sợ, tớ sẽ từ từ tới.”
Tuy là thật sợ, thế nhưng nàng biết tính tình của Sở Minh trước nay nói một không hai. Còn nữa, hiếm khi thấy Sở Minh đã vô lại lại còn hứa hẹn như thế, Lâm Tĩnh cũng không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm trên nệm. Mặc nàng làm xằng bậy, nhịp tim Lâm Tĩnh ngày càng kịch liệt, dùng sức nhắm mắt lại, không nhìn tới Sở Minh.
Rốt cuộc đem cánh tay Lâm Tĩnh buộc chặt lại. Sở Minh khẽ giật giật xác định xem trói chặt chưa, lúc này mới ngửa đầu đắc ý cười to.
“Tĩnh Tĩnh, làm sao mà chúng ta đã cùng một chỗ lâu như vậy rồi mà cậu còn dễ lừa gạt như thế a? Sớm biết cậu là người thành thật như thế thì tớ nên mua chút đạo cụ gì gì đó a. Đều tại cậu, xem ra hiện tại chỉ có thể trông cậy vào bản thân mình thôi.”
“Cậu vô lại!”
Gương mặt ửng hồng, Lâm Tĩnh cắn môi, giãy giụa cánh tay muốn thoát ra.
“Đừng nhúc nhích.”
Sở Minh hung tợn kêu lên, hừ hừ, tiểu bạch thỏ bị trói mà còn dám chạy? Khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tĩnh, nhìn nàng bị khi dễ nước mắt trong mắt dâng lên hốc mắt, có chút đau lòng, ôn nhu nói.
“Tĩnh Tĩnh, đừng sợ, tuy là lực sẽ hơi mạnh một chút nhưng mà tớ tuyệt đối sẽ hết sức yêu thương nàng a.”
~TBC
~~Editor: Chương này thật khó, thật khó, thật khó nha.~~:((((
7.7.2017
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy
Diệp Sáp
Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy - Diệp Sáp
https://isach.info/story.php?story=yeu_khong_don_gian_nhu_vay__diep_sap