Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Yêu Cậu Bạn Thân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17
T
rên bãi biển đầy gió, từng lớp sóng vỗ vào bờ cát trắng mịn, được dải lên trên là những vỏ ốc đủ loại khác nhau. Trên mặt biển, sà sà đơn lẻ bay là những con hải âu trắng!
Bầu trời trải dài những sắc chiều đỏ dịu dàng.
-Nhật Minh! Mặt trời! Mặt trời lặn kìa.
Quỳnh Lam khoanh chân ngồi trên cát, mắt vừa hướng về phía mặt trời, thỉnh thoảng cúi xuống kiểm tra lại số vỏ ốc mà cô đã nhặt được. Chúng đẹp lắm, đủ màu sắc!
Nhật Minh đứng xách đôi giày ướt nước của mình, nhìn ra phía mặt trời và…che miệng ngáp, dửng dưng đáp:
-Tớ muốn ngủ!
Quỳnh Lam tức điên với cái tên này, thái độ đó là sao? Phải nhịn thôi, nhịn thôi, dù sao thì tên vô tâm kia cũng có lòng đưa cô tới đây.
Cho mấy vỏ ốc nhỏ vào chiếc hộp, cầm chiếc vỏ ốc to áp sát vào tai:
-Nhật Minh, không phải cậu đã ngủ trong xe sao? Cậu là đồ mê ngủ chắc?
Quỳnh Lam! Cô nhóc có biết là cậu đã chạy xe suốt từ chiều hôm qua không?
-Chắc vậy! Quỳnh Lam, tớ về trước đây.
Nhật Minh vứt đôi giày xuống cát, đi về phía đường lớn.
Ơ kìa, Quỳnh Lam còn chưa được nhìn xong mặt trời lặn cơ mà?
Chạy lại kéo tay Nhật Minh, Quỳnh Lam đưa vỏ ốc đến gần tai Nhật Minh:
-Người ta bảo có thể nghe được tiếp gió biển đấy!
Nhật Minh thở dài:
-Sao tự nhiên thèm ăn ốc biển quá!
Quỳnh Lam nghe xong, tức giận đá thẳng vào chân Nhật Minh, cậu ấy chẳng có lãng mạn gì cả.
Vênh mặt lên, chân dậm dậm xuống cát, Quỳnh Lam chỉ chỉ xuống bên dưới.
-Hứ! Đã thế thì cậu đi mua đồ ăn, mang đến đây! Ăn ngay ở đây!
-Haiz…đi về!
Nắm lấy cánh tay Quỳnh Lam kéo về phía xe, Nhật Minh lắc đầu cười khổ. Thật là mệt với cô nhóc này, sao tự dưng lại rỗi việc đưa Quỳnh Lam tới đây chứ?
-Không! Không! Tớ không muốn!
Quỳnh Lam dẫy dụa, khua tay đạp chân, rồi sau đó bám chặt vào thân cây dừa nhỏ!
-Để tớ chặt luôn cây này về để ăn dừa nhé!
Quỳnh Lam liên tục lắc đầu, đôi môi chu ra, mắt nhắm chặt lại, ôm chặt vào thân cây dưa.
-Không, đừng ép tớ, có chết cũng không về!
-Quỳnh Lam, cậu lại bướng rồi!
Nhật Minh cúi xuống, lại cắn nhẹ vào môi Quỳnh Lam.
Cô lần này sẽ không để bị tổn hại nữa, hứ, định vừa cắn vừa gỡ tay cô ra chứ gì? Đừng có mơ!
-Stop! Tớ về là được chứ gì?
WHY? Quỳnh Lam, đã nói là không được để Nhật Minh làm tổn hại đến cơ mà? Sao có thể nghe lời dễ đang vậy? Tại sao lại có thể đầu hàng vô điều kiện thế chứ?
Nhật Minh nhếch môi cười, không phải là không còn cách trị cô nhóc bướng bỉnh này…
-Tốt lắm, chút nữa tớ sẽ cho ăn ốc biển, ngồi nghe gió thoải mái!
-Nhật Minh! Cậu không phải quân tử!
Ặc! Quỳnh Lam lại học mấy từ đó ở đâu? Xem phim nhiều quá rồi!
Nhật Minh nhún vai rồi cúi xuống mở cốp xe và ném về phía Quỳnh Lam bộ quần áo!
-Tớ chưa bao giờ nhận mình là quân tử!
-Nhật Minh, cậu không biết xấu hổ!
-Dây thần kinh xấu hổ của tớ đã đứt!
-Nhật Minh đáng ghét!
-Tớ cũng chưa bao giờ nhận mình đáng yêu!
Đóng mạnh cốp xe xuống, Nhật Minh cười cười lên xe nâng ui và đóng lại.
-Nhật Minh!
Quỳnh Lam tức điên lên được! Cậu ấy không thể nhường Quỳnh Lam được một câu sao?
Nhật Minh ra khỏi xe, đẩy Quỳnh Lam vào, đóng xầm cửa lại:
-Vào thay quần áo đi, cậu nói nhiều quá đấy!
Hậm hực, hậm hực…
Nhật Minh đáng ghét, cậu sao toàn nghĩ ình vậy? Đã thế thì Quỳnh Lam không thèm thay quần áo luôn!
Cứ ngồi trong xe chơi frutninja, Quỳnh Lam biết Nhật Minh không thể nhìn vào trong qua lớp kính kia được, cô còn bật nhạc điện thoại rất to. Vừa chơi game vừa hát!
—–
Cửa xe đột nhiên được mở ra, Nhật Minh thò đầu vào cười ranh ma:
-Biết ngay mà, không biết mặc quần áo thì nói luôn, tớ giúp.
Quỳnh Lam giật mình, suýt thì ném thẳng chiếc điện thoại vào mặt Nhật Minh.
Nhật Minh, cứ trêu Quỳnh Lam đi, vậy thì đừng hi vọng cô thay quần áo rồi đi ăn ốc và nghe tiếng gió biển kiều đấy nhé!
Từng cơn gió biển mát lạnh, trôi dạt vào bờ biển. Mặt trời đã lặn hẳn, nhưng trên bầu trời vân còn những vệt mây cam nhẹ quệt qua.
Cảnh sau hoàng hôn hiện ra với màu sắc hiền hoà. Bên kia quãng đường lại là khoảng đất trống. Một thác mắc lớn, tại sao cứ phải tranh nhau ở trên thanh phố lớn, thủ đô. Ở đây không phải tốt hơn sao? Không khí thoải mái, dù là mùa đông cũng chẳng có cái lạnh thấu xương, chỉ là những làn gió hơi se lạnh. Hay ngày nào cũng có thể được nhìn mặt trời lặn, được tắm biển.
Thật không hiểu mọi người nghĩ gì!
—
Trên chiếc xe thể thao đen đỗ gần trên phải đường, tiếng nhạc bật lớn, vang ầm ĩ.
-Nhật Minh, đêm nay vào Nam nhé!
Quỳnh Lam vừa đưa miếng bánh vào miệng vừa nói. Rồi đột nhiên ngưng lại:
-À không. Cậu còn phải ngủ nữa. Cả ngày cậu đã không được ngủ rồi!
Nhật Minh ngả người lên ghế, chân gác trên vô lăng. Đôi mắt nhắm hờ. Mệt với cô nhóc này quá. Lại còn bắt ăn trên xe. Bây giờ Nhật Minh hỉ muốn ngủ thôi. Thật sự là đã lây cái tính mê ngủ của Quỳnh Lam rồi.
-Nhật Minh, cậu ngủ rồi sao?
Quỳnh Lam từ ghế dưới hỏi, không lẽ Nhật Minh ngủ nhanh vậy, không phải nhạc bật rất to sao?
Khẽ trèo lên ghế trên, vừa lúc nhìn lại thấy Nhật Minh đang ngủ, Quỳnh Lam nhẹ nhẹ tắt nhạc, đóng chặt mui và cửa kính, bật điều hoà và cuối cùng chỉnh ghế để gần Nhật Minh.
Xoay mặt nhìn Nhật Minh, cậu ấy đẹp trai quá nha. Cậu ấy cũng đâu phải người nước ngoài mà mắt sâu mũi cao vậy? Làm Quỳnh Lam ghen tỵ chết được!
Đưa khuôn mặt lại gần, Quỳnh Lam khẽ đặt môi mình lên má Nhật Minh. Cậu ấy sao tốt với Quỳnh Lam quá vậy?
-Nhật Minh, đồ ngốc này!
Quỳnh Lam véo véo nhẹ vào má Nhật Minh. Cậu ấy! Trời ơi, có cần đẹp trai thế không?
-Cậu chưa mệt à?
Nhật Minh đột nhiên lên tiếng,mắt vẫn nhắm!
-Tớ biết là mình đẹp trai, cậu không cần phải có hành động kiểu đó đâu!
Nhật Minh đáng ghét, vậy mà còn vờ ngủ, làm Quỳnh Lam xấu hổ chết đi được!
-Hơ! Gì chứ? Thấy mặt cậu buồn cười quá nên định chỉnh sao cho đẹp lên thôi. Cậu làm gì mà nói thế!
Nhật Minh kéo Quỳnh Lam lại, cắn một cái vào môi cô, cười cười:
-Chứ không phải là Quỳnh Lam bị tớ hút hồn sao?
-Nhật Minh, cậu không phải mơ giữa ban chiều sao?
Nhật Minh véo nhẹ má Quỳnh Lam:
-Bây giờ là cuối chiều rồi!
Quỳnh Lam đánh trống lảng quay mặt về cửa kính:
-Thôi, tớ buồn ngủ rồi, ngủ đi!
Nhật Minh lại kéo Quỳnh Lam vào ôm:
-Quỳnh Lam, cậu nhỏ quá, từ mai mà bỏ bữa thì đừng đi chơi nữa!
Quỳnh Lam phụng phịu:
-Nhật Minh, sáng mai vào Nam nhé, chiều mai là phải về Anh rồi. Chán ngắt à!
-Ừ! Ngủ đi!
-Nhật Minh, ngủ ngon!
-Ngủ ngon!
——
-Cái gì? Anh nói cái gì?
Bảo Vy hét ầm lên, cô không nghe nhầm đấy chứ? Bị đẩy về Pháp là để cho hai người kia chơi mảnh sao?
-Bé bé miệng thôi, mẹ Ly đang ở dưới nhà!
Anh Mạnh ra đóng cửa, ra dấu im lặng rồi chỉ tay xuống dưới nhà. Anh cũng không ngờ là mẹ Ly lại sang đây! Anh đã gọi điện cho Nhật Minh. Cái thằng nhóc đáng ghét ấy, dám ra lệnh cho anh giữ mẹ Ly ít nhất ở lại thêm hai ngày nữa. Có biết là anh cũng sợ mẹ Ly lắm không? Bực mình chết mất!
-Anh sao bảo Quỳnh Lam sẽ về Anh học?
Bảo Vy mở lớn mắt nhìn anh Mạnh.
-Anh sao biết được, chúng nó đi đâu sao anh quản được!
Đột nhiên, Bảo Vy ngồi thụp xuống giường. Cắn chặt răng vào con gấu bông. A! Tức điên lên mất. Sao có thể chứ? Tình yêu của cô. JK của cô chắc đang khổ sở vì Quỳnh Lam lắm đây.
-Này, giả anh con gấu, sao em hành hạ nó!
Anh Mạnh lấy tay giật giật con gấu bông. Sau đó lại rụt tay về vì nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia đang chiếu về phía mình.
Nhật Minh, thằng nhóc đáng ghét này, sao anh lại phải giúp nó chứ? Thật bất công quá mà!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Yêu Cậu Bạn Thân
Anhnguyen
Yêu Cậu Bạn Thân - Anhnguyen
https://isach.info/story.php?story=yeu_cau_ban_than__anhnguyen