Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Lại Và Quyến Rũ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
N
ửa tiếng sau khi bước vào phòng ngủ và đóng sầm cửa lại, Dain đứng trước ngưỡng phòng thay đồ của Jessica. Chàng lạnh lùng nhìn xuống Bridget, lúc này đang gỡ những chiếc kẹp ra khỏi tóc của Jessica. “Đi ra,” chàng nói gọn lỏn.
Bridget biến ngay.
Jessica vẫn ngồi yên trên ghế cạnh bàn trang điểm. Sống lưng cứng lại, nàng đưa tay lên tiếp tục tháo những chiếc cặp tóc. “Em sẽ không đôi co với chàng về việc này thêm nữa,” nàng nói. “Thật phí thời gian. Chàng chẳng chịu nghe lời nào em nói cả.”
“Chẳng có gì để nghe hết,” chàng nghiến răng nói. “Chẳng phải là việc quái gì của nàng mà quan tâm.”
Đấy là cách chàng phản ứng lại mọi nỗ lực của nàng khi cố làm cho chàng thông hiểu vấn đề trong suốt quãng đường về nhà... bởi vì chỉ một thoáng gặp lại một người đàn bà trong quá khứ của chàng đã hủy bỏ hết mọi tiến trình mà Jessica đã tạo dựng cùng chàng. Giờ tình trạng của họ lại quay trở lại như thời điểm mà nàng đã bắn vào chàng.
“Chàng là mối quan tâm của em,” nàng nói. “Để em nói đơn giản thế này.” Nàng xoay người trên ghế và nhìn thẳng vào mắt chàng. “Chàng đã tạo ra một mớ hỗn độn, Dain à. Chàng phải thu dọn nó thôi.”
Chàng chớp mắt. Rồi môi chàng cong lên thành một nụ cười mỉa. “Nàng đang bảo với ta đấy là nghĩa vụ của ta. Để ta nhắc cho nàng nhớ nhé, thưa quý cô, rằng chính nàng - không phải ai khác - bảo ta là...”
“Thằng bé đang gặp rắc rối,” nàng nói. “Mẹ của nó sẽ hủy hoại nó thôi. Em đã giải thích cho chàng hết cách, nhưng chàng không chịu lắng nghe. Mà chủ yếu là, chàng không chịu tin vào bản năng của em trong chuyện này, trong khi chàng biết em đã nuôi lớn, bằng chính sức mình, mười thằng bé trai. Bao gồm luôn cả chuyện phải đối phó với hàng tá lũ bạn quỷ quái của tụi nó nữa. Nếu như có một điều nào đó mà em thấu hiểu, thưa ngài, thì đó là lũ con trai - tốt có, xấu có, và cả những đứa vừa tốt vừa xấu.”
“Điều mà có vẻ nàng không chịu hiểu là ta không phải một thằng bé con để bị chỉ bảo phải làm gì và nghĩa vụ chết tiệt của ta là gì!”
Nàng đang phí công vô ích. Nàng quay lại nhìn vào gương và gỡ chiếc cặp tóc cuối cùng xuống.
“Em ngán chuyện này rồi,” nàng nói. “Em mệt mỏi vì chàng không tin tưởng em. Em chán chường vì bị buộc tội là thao túng và kẻ cả và... quấy nhiễu. Em ngán ngẩm vì cứ phải đối phó với một gã đàn ông lúc nào cũng không biết lý lẽ cứ như thể hắn luôn là người có lý. Em mệt mỏi vì mỗi một nỗ lực của em để làm cho chàng hiểu bao giờ cũng bị ném trả lại em trong sỉ nhục.”
Nàng cầm chiếc lược lên và bắt đầu chầm chậm, đều đều chải qua mớ tóc. “Chàng chẳng muốn nhận bất cứ gì mà em có thể dâng hiến, trừ những thú vui xác thịt. Mọi thứ khác đều gây khó chịu. Vậy cũng được thôi. Em sẽ thôi không làm chàng khó chịu nữa. Sẽ không cố làm cái trò nực cười mang tên cuộc thảo luận giữa hai người lớn hiểu lý lẽ ấy nữa.”
Chàng cười khan, cay đắng. “Dĩ nhiên là không rồi. Thay vào đó chỉ có sự im lặng lạnh lùng thôi chứ gì. Hay là sự câm lặng trách móc. Hay là hờn dỗi. Nói tóm lại, như là cái cách hay ho mà nàng đã đối xử với ta trong suốt mười dặm cuối trở về Athcourt ấy.”
“Nếu như em không ngoan, thì em xin lỗi chàng vậy,” nàng điềm tĩnh nói. “Em sẽ không cư xử như thế nữa.”
Chàng bước thẳng đến và đặt bàn tay phải của mình lên trên bàn phấn. “Nhìn ta nào,” chàng nói, “và nói cho ta biết nàng nói thế là sao.”
Nàng ngước nhìn lên vẻ mặt lãnh đạm của chàng. Tận sâu trong mắt chàng, cảm xúc đang khuấy đảo, và hơn bao giờ hết, tim nàng đau thắt vì chàng. Chàng muốn tình yêu của nàng. Nàng đã trao chàng tình yêu ấy. Hôm nay nàng đã nói ra, thẳng thừng không ẩn ngữ, và chàng đã tin nàng. Nàng cũng đã nhìn thấy điều đó trong mắt chàng. Chàng đã mở lòng đón nhận tình yêu ấy - dù chàng không rõ nhận xong thì làm gì với nó, và có lẽ sẽ cứ mơ mơ hồ hồ như thế trong vài tháng, hay vài năm - và chàng đã không chối đẩy tình yêu ấy đi.
Cho đến khi Charity Graves xuất hiện một cách độc ác.
Jessica không muốn tốn thêm vài tuần để tác động đến chàng, chỉ để cho mọi nỗ lực của mình bị quẳng thẳng vào mặt lần tới khi có ai hay điều gì đó làm chàng nổi giận. Chàng sẽ phải thôi không được nhìn nhận thực tại - và đặc biệt là nhìn nhận nàng - dưới lăng kính méo mó của quá khứ. Chàng sẽ phải học để biết vợ mình là ai và cách đối xử với chính cô ấy, chứ không phải với những mẫu Phụ nữ chung chung mà chàng thường độc địa khinh thường. Chàng sẽ phải học lấy những điều ấy theo phương cách khổ hạnh nhất, vì hiện tại nàng đang cần tập trung sức lực vào một vấn đề khác cấp bách hơn.
Dain là người lớn, có vẻ có khả năng tự chăm sóc mình và... rốt cuộc là có thể suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện theo cách hợp lý.
Tuy nhiên, tình hình đứa con trai của chàng, lại nguy cấp hơn nhiều, vì những thằng bé con luôn phụ thuộc vào tình thương của người khác. Ai đó phải hành động cho quyền lợi của Dominick. Quá rõ, người ấy phải là Jessica. Như thường lệ.
“Điều đó có nghĩa là chàng thắng,” nàng nói. “Từ giờ trở đi mọi chuyện sẽ như ý chàng muốn, thưa Hầu tước. Chàng muốn có sự phục tùng mù quáng. Chàng sẽ có nó ngay.”
Chàng lại cười mỉa nàng. “Phải thấy nó thì ta mới tin,” chàng nói. Rồi chàng bước ra ngoài.
Phải mất một tuần Dain mới tin vào điều đó, dầu chàng đã nhìn thấy, đã nghe thấy điều đó mỗi sáng mỗi tối.
Vợ chàng đồng ý với mọi điều chàng nói, dù điều đó có ngu xuẩn đến cỡ nào đi nữa. Nàng không cãi lại bất cứ điều gì, dù chàng có chọc nàng điên đến mức nào đi nữa. Nàng đáng yêu một cách hoàn hảo, mặc cho chàng ra sức làm đủ trò khó chịu
Nếu Dain chỉ mê tín một chút thôi thì hẳn chàng đã tin rằng một người đàn bà nào khác đã nhập vào thân xác đẹp đẽ của Jessica.
Trải qua một tuần lễ với con người đáng yêu, mù quáng nghe lời lạ lẫm này làm chàng cực kỳ khó chịu. Sau hai tuần, chàng trở nên khốn khổ.
Thế nhưng chàng chẳng có gì để phàn nàn. Nghĩa là, chẳng có gì để lòng kiêu hãnh của chàng cho phép chàng kêu ca.
Chàng không thể kêu ca là nàng đang làm chàng phiền đến chết đi được khi mà nàng chẳng tỏ ra dù chỉ là một dấu hiệu nào cho thấy nàng không đồng ý hay không vui lòng.
Chàng không thể than phiền là nàng lạnh lùng thiếu nhiệt tình trên giường, khi nàng vẫn nồng nàn nhiệt tình hưởng ứng như thuở ban đầu.
Chàng không thể phàn nàn là nàng kém tử tế, khi hàng trăm người ngoài nhìn vào đều nhất trí đồng ý là nàng cư xử không khác gì một thiên thần.
Chỉ có chàng - và nàng - biết là chàng đang bị trừng phạt, và lý do vì sao.
Tất cả chỉ vì cái vật thể không được nói ra mà chàng đã có với Charity Graves.
Jessica không nề hà việc vật thể ấy thật dơ dáy gớm guốc cả trong lẫn ngoài, rằng vật thể ấy chẳng thừa hưởng được chút điều tốt đẹp nào từ ông bố dâm dục gớm ghiếc và bà mẹ đĩ thõa ác độc. Jessica không quan tâm kể cả nếu vật thể ấy có hai đầu hay có giòi bọ chui ra từ tai - mà theo quan điểm của Dain, thì dù có đi chăng nữa cũng không làm cho vật thể ấy gớm ghiếc hơn được. Dù vật ấy có lê lết bằng bụng và toàn thân nhầy nhụa xanh lè thì với Jessica cũng thế mà thôi: Dain đã tạo ra nó; vì thế cho nên, Dain phải chăm sóc nó.
Cũng giống như cái cách nàng nhìn nhận về vụ thằng em trai nàng. Với nàng không quan trọng chuyện Bertie là một thằng đần thối. Dain đã dụ dỗ cho thằng ngu ấy nợ ngập đầu; do đó, Dain phải trả hết nợ cho thằng ngu ấy.
Và lại một lần nữa, giống như lúc ở Paris, Jessica đã nghĩ ra đòn trừng phạt chàng bằng một sự chuẩn xác hiểm độc. Lần này, bất cứ điều gì chàng nói mình không muốn có thì nàng sẽ không đưa ra. Không hề có chuyện rầy rà, quấy nhiễu, hay bất phục tùng. Không hề có tình cảm khó chịu, không hề thương hại... và không chút tình yêu - Jessica tuyệt nhiên không nói “Em yêu chàng” thêm một lần nào nữa kể từ sau khi giáng những lời ấy vào đầu óc và trái tim chàng trong nghĩa trang ở Devonport.
Mặc cho nhục nhã đến chết đi được nhưng chàng đã cố làm cho nàng thốt lên ba từ ấy. Những lúc làm tình, Dain cố thử mọi thứ mà chàng có thể nghĩ đến để làm nàng nói ra. Nhưng dù chàng có hết mức dịu dàng, hay cuồng nhiệt sáng tạo, dù chàng đã rót vào tai nàng bao nhiêu thi từ mùi mẫn tiếng Ý, nàng vẫn không chịu nói. Nàng thở dài, nàng rên rỉ, nàng gầm gừ. Nàng gào lên tên chàng, tên những Đấng tối cao, và thậm chí, thỉnh thoảng tên của những Thiên thần Lạc lối... nhưng chẳng bao giờ nói lên ba tiếng ngọt ngào mà trái tim chàng đang đói khát.
Sau ba tuần, chàng tuyệt vọng. Bất cứ điều gì thể hiện chỉ một chút cảm xúc thôi cũng đã làm chàng yên lòng: như kêu chàng là “đầu đất” hay “gã đần” chẳng hạn - hay một chiếc bảo bình được ném vào đầu chàng - hay áo quần chàng bị xé nát - hay một trận cãi cọ, cầu xin Chúa, chỉ một trận cãi cọ thôi.
Vấn đề là, chàng không dám trêu ngươi nàng quá mức. Nếu chàng thực sự đạt đến đỉnh điểm tàn độc, điều mà chàng hoàn toàn có thể làm được, thì rất có thể chàng sẽ dấy lên được một trận cự cãi mà chàng đang khẩn thiết kiếm tìm; nhưng rất có thể chàng cũng sẽ làm nàng bỏ đi. Mãi mãi. Chàng không thể liều đến mức đó.
Sau một tháng, cơn hoảng hốt ào đến khi Dain nhận ra những dấu hiệu căng thẳng đầu tiên trên vẻ mặt đáng yêu, kiên nhẫn như thiên thần không chút sơ hở nào của nàng. Thần sắc chán chường, chàng ngồi bên bàn điểm tâm vào một buổi sáng Chủ nhật giữa tháng Sáu, âm thầm chú ý đến những nếp nhăn căng thẳng li ti hằn lên trán và khóe mắt của nàng. Dáng ngồi của nàng cũng căng thẳng, cứng nhắc như nụ cười chiếu lệ mà nàng đeo vào trong suốt cuộc nói chuyện vui kinh khủng về những vấn đề chẳng có gì đặc biệt, và hơn cả, chẳng liên quan gì đến một ai giữa cả hai người.
Ta đang mất nàng, chàng nghĩ, và bất giác, tay chàng giơ lên với lấy nàng để kéo nàng về. Nhưng thay vào đó chàng lại với lấy bình cà phê. Chàng rót cà phê vào cốc và nhìn chăm chăm vô vọng xuống cái chất lỏng đen kịt và nhìn thấy tương lai tăm tối của mình trong đó, bởi vì chàng không phải là người đã trao cho nàng những gì nàng muốn.
Chàng không thể chấp nhận thằng quỷ nhỏ mà nàng gọi là con trai chàng.
Dain biết hành vi của chàng là vô lý trong mắt nàng. Ngay cả chàng cũng không thể giải thích điều đó với bản thân, mặc dù chàng đã cố gắng trong cả cái tuần lễ tăm tối qua. Nhưng chàng chẳng thể lý giải được gì ngoài nỗi khiếp sợ. Ngay lúc này đây, đau lòng và hoảng loạn, chàng không thể lý giải được gì ngoài vị đắng chát đang dâng lên trong chàng, ngay khi hình ảnh này hiện ra trong tâm tưởng: một gương mặt đen đủi âu sầu với cái mũi khoằm lố bịch... một thằng bé con kỳ dị xấu xí. Chàng chỉ có thể nghĩ đến đấy để rồi ngồi im trên ghế, giả vờ làm một người lớn văn minh trong khi bên trong chàng, con quái vật đang phẫn nộ và tru tréo, kêu gào đòi đập phá.
“Phải nhanh chân lên thôi,” Jessica nói, và đứng dậy. “Nếu không thì trễ giờ đi lễ mất.”
Chàng cũng đứng dậy, đóng vai một anh chồng lịch sự, tiễn nàng xuống tận cầu thang và nhìn theo Bridget giúp vợ mình quàng khăn và đội nón.
Chàng buông lời đùa giỡn giống như lời đùa giỡn mà chàng đã nói mỗi ngày Chủ nhật trước, về việc phu nhân Dain đã nêu một tấm gương tốt cho cộng đồng và ngài Hầu tước Dain thì chu đáo tránh xa, để cho mái nhà thờ khỏi sụp xuống những con chiên mộ đạo của Athton.
Và khi cỗ xe của phu nhân dời bánh, chàng đứng đó như bốn buổi sáng Chủ nhật trước, ở đầu đường, nhìn theo cỗ xe cho đến khi nó khuất hẳn.
Nhưng ngày Chủ nhật này, khi trở vô nhà, chàng không vào phòng đọc sách như thường lệ. Hôm nay, chàng đi đến căn nhà nguyện nhỏ của điền trang Athcourt và ngồi trên băng ghế cứng ngắc nơi cậu bé Dain đã run rẩy ngồi trong vô số ngày Chủ nhật, tuyệt vọng cố gắng nghĩ về những điều cao đẹp để quên đi cơn đói cồn cào trong bụng.
Lần này, chàng cũng cảm thấy vô vọng và lạc hướng như thằng bé con ngày ấy cố gắng hiểu ra vì sao Đức Chúa Cha lại tạo ra mình thật sai trái cả trong lẫn ngoài và tự hỏi phải khẩn niệm lời gì, phải sám hối đến đâu để được tốt lành trở lại.
Và lần này, người đàn ông trưởng thành đã hỏi, trong cùng một cơn tuyệt vọng mà thằng bé con mấy chục năm trước đã cầu xin: Tại sao Người không giúp đỡ con?
Khi Hầu tước Dain đang đánh vật với những yêu ma nội tâm, thì vợ chàng đang chuẩn bị giăng bẫy bắt một tên yêu tinh bằng xương bằng thịt. Và, dù Jessica có đủ lòng tin vào Thượng đế nhưng nàng lại thích tìm kiếm trợ giúp từ những nguồn lực khả dĩ có thể tiếp cận dễ hơn. Phụ tá của nàng là Phelps, người phu xe.
Ông là một trong số ít ỏi những người làm đã ở Athcourt từ đời Hầu tước trước. Lúc đó, Phelps là một tên giữ ngựa thấp hèn. Việc ông được giữ lại và thăng cấp là một bằng chứng rằng Dain coi trọng năng lực của ông. Việc chàng gọi ông là “Phelps”, thay vì gọi “John tên xà ích” theo lệ thường là bằng chứng rằng chàng coi trọng ông như một con người.
Sự quan tâm ấy đã được đáp đền.
Nói vậy không có nghĩa Phelps nghĩ đức ngài là người không phạm sai lầm. Không lâu sau vụ chạm trán ở Devonport, Jessica hiểu ra rằng Phelps hiểu được sự khác nhau giữa làm theo lệnh của chủ và làm những gì tốt cho chủ.
Sự liên minh giữa Jessica và người xà ích khởi đầu từ ngày Chủ nhật đầu tiên khi nàng đi lễ ở nhà thờ vùng Athton. Sau khi nàng đã lên xe, Phelps xin phép được đi “suy tưởng” theo cách của ông, tức là đến quán rượu Whistling Ghost.
“Tất nhiên là được,” Jessica trả lời, mỉm cười rầu rĩ, “Ta chỉ ước là có thể đi cùng ông.”
“Vâng, tôi cũng biết,” ông nói với giọng đặc sệt vùng Devon. “Vụ lộn xộn hôm qua với người đàn bà điên ấy lúc này đã bị được rêu rao khắp Dartmoor rồi. Nhưng Phu nhân không có để ý đến mấy lời miệng lưỡi ấy đâu nhỉ? Bà đã bắn ngài ấy cơ mà.” Gương mặt nhăn nheo của ông xếp lại thành nụ cười. “Vậy được thôi. Phu nhân sẽ dạy dỗ cho cả đám còn lại luôn, cho họ biết bà là như thế nào.”
Vài ngày sau, khi đánh xe đưa nàng đến dùng trà ở chỗ cha xứ, Phelps lại làm rõ thêm vị thế của mình bằng việc chia xẻ cho Jessica biết những gì ông nghe được tại Whistling Ghost về Charity Graves và thằng bé con của mụ, Dominick, cùng với những việc mà bản thân ông biết.
Vì thế, đến ngày Chủ nhật thứ năm, Jessica đã biết rõ Charity Graves là loại đàn bà gì, và càng quả quyết hơn là Dominick cần được giải cứu.
Theo lời Phelps, thằng bé được giao cho một bà mụ lớn tuổi tên là Annie Geach chăm sóc, trong khi Charity vơ vẩn khắp Dartmoor như dân thang lang. Annie đã mất khoảng một tháng trước khi Dain trở về Anh quốc. Kể từ đó, Charity luôn lởn vởn quanh quẩn ở Athton. Người ta hiếm khi nhìn thấy ả trong làng nhưng lại thường xuyên bắt gặp con trai ả, phần lớn bị bỏ một mình và đang gây rối.
Khoảng một tháng rưỡi trước, một vài người tốt bụng đã cố gửi thằng bé vào trường học. Dominick không chịu ở trường, thằng bé đã gây lộn và phá phách trong cả ba lần ở đó. Nó đánh nhau với những đứa bé khác và chơi khăm cả thầy giáo lẫn học trò. Chẳng ai dạy dỗ được điều hay lẽ phải cho nó vì nó chỉ cười nhạo, mắng nhiếc và chửi thề. Cũng không thể dùng roi để bắt nó vâng lời, bởi vì muốn thế phải bắt được nó trước, mà nó thì nhanh như quỷ.
Mấy tuần vừa qua, hành vi của nó càng thêm trắng trợn, những vụ phá phách càng nhiều. Trong một tuần, thứ Hai, Dominick giằng đống quần áo mới giặt của bà Knapp khỏi dây phơi rồi giẫm xuống bùn; thứ Tư, nó bỏ chuột chết vào giỏ đi chợ của cô Lobb; thứ Sáu, nó ném phân ngựa vào cổng chuồng ngựa mới sơn của ông Pomeroy.
Gần đây nhất, Dominick đã đánh bầm mắt của hai đứa trẻ, làm chảy máu mũi của một đứa khác, tè vào cửa trước của tiệm bánh, và tụt quần khoe mông với cô hầu nhà mục sư.
Bấy lâu nay, những người dân trong làng chỉ giữ lại lời kêu ca cho riêng mình. Ngay cả khi họ có thể bắt được Dominick, họ cũng loay hoay không biết phải làm sao với thằng con phá phách của vị chúa làng. Chưa có ai đủ can đảm đối mặt với Dain để nói về những trò tội nghiệt của con chàng. Cũng không ai vượt qua được khuôn phép lễ nghi và tế nhị để than phiền với vợ Dain về thằng con trời đánh của ngài Hầu tước. Ngoài ra, không ai có thể tìm thấy Charity để bắt mụ ta làm gì đó với thằng nhóc Dòng giống của Quỷ con mụ.
Điều cuối cùng là điều làm Jessica băn khoăn nhất. Hai tuần qua không ai nhìn thấy Charity, trong lúc đó những trò quậy phá để gây chú ý của Dominick - nàng cắt nghĩa những trò tàn ác của đứa bé như thế - càng ngày càng trở nên tuyệt vọng.
Jessica biết chắc thằng bé muốn gây chú ý với cha nó. Vì không tiếp cận được Dain, cách duy nhất để tìm đến Dain là làm cả làng đảo lộn. Jessica cũng nghi là bằng cách nào đấy, người mẹ đã xúi giục và khuyến khích những trò quấy nhiễu đó. Dầu vậy, phương thức ấy có vẻ liều lĩnh một cách ngu ngốc. Dain có vẻ muốn thực hiện lời đe dọa của mình là trục xuất Charity đi nơi khác hơn là trả tiền cho mụ ta biến đi, nếu đấy là điều mụ ta muốn.
Cách giải thích khác còn khó chấp nhận hơn, mà lại vô lý hơn. Đơn giản là Charity bỏ rơi đứa trẻ, và theo những gì người ta biết, nó đã phải ngủ trong chuồng ngựa hoặc hốc đá ngoài đầm lầy. Tuy nhiên Jessica không thể tin được người đàn bà ấy chỉ đơn giản là bỏ đi tay không. Ả hẳn đã không thể bẫy được một người tình giàu có nào, nếu không thì cả Dartmoor đã phải biết. Theo lời Phelps, thì giữ bí mật không phải là kiểu của Charity.
Tối qua Jessica đã quyết định, dù thế nào cũng không thể để cho thằng bé chạy rông thêm nữa.
Lòng kiên nhẫn của những cư dân vùng Athton đã bị kéo giãn hết mức. Sẽ sớm đến một ngày, đám dân làng nổi giận đến đập cửa điền trang Athcourt. Jessica không có ý ngồi chờ cho điều đó xảy ra, cũng không muốn bỏ mặc cho thằng bé có thể chết vì đói hay vì bị sa chân xuống một trong những vùng đầm lầy hiểm ác của Dartmoor. Nàng chẳng thể chờ lâu hơn nữa để Dain biết suy nghĩ có lý trở lại.
Vì thế, nàng đã xuống ăn sáng với vẻ mặt căng thẳng phờ phạc của dì Claire khi bị chứng nhức đầu chết người hành hạ. Tất cả đám người hầu đều nhìn thấy điều đó, và trên đường đến nhà thờ, Bridget đã hỏi han hai lần xem phu nhân có thấy mệt không. “Chỉ là đau đầu thôi,” Jessica trả lời. “Sớm hết thôi, ta biết mà.”
Sau khi xuống xe, Jessica chậm chạp rề rà cho đến khi Joseph bỏ đến lò bánh nơi em trai của hắn đang làm việc như mọi khi, và những người hầu khác đã vào nhà thờ hay đã đi công chuyện sáng Chủ nhật của bọn họ. Chỉ còn sót lại một người theo dõi ngoài ý muốn là Bridget.
“Ta tin là ta nên bỏ lễ thôi,” Jessica nói, day day thái dương bên phải. “Ta biết vận động sẽ làm cơn đau đầu biến đi. Cái ta cần là một chuyến đi bộ dài, thoải mái. Khoảng một tiếng hay gì đó là được.”
Bridget là một con hầu được huấn luyện tại Luân Đôn. Ý niệm của cô ta về một chuyến đi bộ dài, thoải mái là khoảng cách từ cửa nhà đến cỗ xe ngựa. Cô ta dễ dàng tính được rằng “khoảng một tiếng hay hơn”, với bước chân bình thường của bà chủ, nghĩa là từ ba đến năm dặm. Do vậy, khi Phelps “tình nguyện” thay Bridget đi cùng cô chủ, cô hầu gái đồng ý không chút ngần ngừ và vội vã bỏ vào nhà thờ trước khi Phelps kịp đổi ý.
Khi Bridget đã khuất mắt, Jessica quay sang Phelps. “Tối qua ông đã nghe thấy gì?” nàng hỏi.
“Trưa thứ Sáu thằng nhỏ đã thả rông lũ thỏ nhà Tom Hamby. Tom chạy đuổi theo nó đến tận đầu kia bức tường phía Nam tư viên của đức ngài. Chiều qua, thằng nhóc lại cướp lấy mấy thùng ve chai của Jem Furse, và Jem đã đuổi theo nó lên đúng ngay chỗ đấy.”
Phelps nhìn lên hướng Bắc, về phía tư viên. “Thằng bé chạy ngay vào cái nơi mà người khác không dám đuổi tới, chạy ngay vào tư viên của đức ngài.”
Nói cách khác, thằng bé đang tìm kiếm sự che chở từ cha nó, Jessica nghĩ.
“Có một vài căn nhà hóng mát ở không xa nơi người ta mất dấu nó,” viên xà ích nói tiếp. “Ông nội của đức ngài đã cất chúng lên cho mấy vị phu nhân. Tôi cho là thằng nhỏ dễ dàng chui vào đấy, nếu nó đã quyết như thế.”
“Nếu căn nhà hóng mát ấy là nơi nó trú thân thì chúng ta nên nhanh chân lên,” Jessica nói. “Nó cách đây đến gần hai dặm.”
“Nếu đi đường chính và đường lớn thì thế,” ông ta nói. “Nhưng tôi biết đường ngắn hơn, nếu phu nhân không ngại leo vài đoạn dốc.”
Mười lăm phút sau, Jessica đứng trên bờ một mỏm đá, trông vào một căn nhà hóng mát lạ mắt mà vị Hầu tước thứ hai đã xây cho vợ mình.
Đó là một quần thể kiến trúc bằng đá hình bát giác, quét sơn trắng, với mái chóp nhọn màu đỏ cao gần bằng cái nhà. Cứ cách một mặt lại có một mặt của tòa nhà bát giác được điểm trang bằng những cửa sổ tròn với khung chạm trổ cầu kỳ. Những mặt không có cửa sổ treo những bức phù điêu cùng hình dạng và kích cỡ, chạm khắc những hình thù trông như các hiệp sĩ và tiểu thư thời trung cổ. Những dây hồng leo được trồng xen kẽ các góc của tòa nhà, khéo léo viền lấy các cửa sổ và phù điêu. Những bờ rào cao cao bọc lấy lối đi quanh co rải sỏi dẫn đến cửa chính.
Xét về mặt thẩm mỹ, căn nhà nhìn như một mớ hổ lốn, nhưng nó lại ẩn chứa một vẻ duyên dáng ngọt ngào khó tả. Dĩ nhiên Jessica có thể thấy được cái nơi kỳ lạ này sẽ hấp dẫn một đứa trẻ như thế nào.
Nàng đứng chờ trong khi Phelps chầm chậm đi vòng quanh nhà, cẩn thận nhòm qua các cửa sổ. Khi đã xem xong, ông lắc đầu.
Jessica nuốt tiếng chửi thề. Nàng đã kỳ vọng quá nhiều vào việc thằng bé có ở đây, cho dù giờ là sáng Chủ nhật, và thằng bé thường chỉ giới hạn việc tấn công dân làng vào những buổi chiều trong tuần. Nàng vừa định dời khỏi chỗ ẩn nấp để đến hội ý với Phelps thì nghe thấy tiếng cành khô gãy và những bước chân vội vã xa xa. Nàng vẫy tay ra hiệu cho Phelps quay lại và ông nhanh chóng thụp xuống núp sau bờ rào.
Liền sau đó, thằng bé chạy vào khoảng đất trống. Chẳng cần dừng lại một lần để ngó nghiêng, nó phóng ngay đến lối vào cổng chính. Trước khi nó kịp chạy đến cửa, Phelps đã nhảy bổ ra khỏi chỗ nấp và tóm lấy tay áo nó.
Thằng nhỏ thúc ngay cùi chỏ vào hạ bộ của Phelps, làm ông gập đôi người và buộc phải buông tay nó ra cùng tiếng chửi thề nghẹn lại.
Dominick chạy vụt về phía lối đi và phóng qua khoảng đất trống, về phía những hàng cây, trở ngược lại căn nhà hóng mát. Nhưng Jessica đã nhìn thấy ngay thằng bé định chạy đi đâu, và nàng đã chạy sang hướng ấy rồi. Nàng đuổi theo thằng bé ra đến đường xe ngựa, băng qua cây cầu, xuống đến lối mòn quanh co nhỏ hẹp bên cạnh dòng suối.
Nếu trước đó thằng bé không chạy ngược lên ngọn đồi dốc đứng đến ngôi nhà hóng mát thì hẳn là giờ nàng không thể mong sẽ bắt kịp nó, nhưng thằng bé đã phải chạy ngoằn ngoèo và giảm tốc độ xuống vận tốc hơi giống người hơn là vận tốc quỷ sứ như thường lệ của nó. Đến ngã ba trên lối mòn, thằng nhỏ hơi chần chừ - rõ ràng là nó không quen thuộc khu này - và trong vài giây nó chần chừ đó, Jessica cố hết sức chạy nhanh hơn bình thường. Rồi nàng nhảy vọt tới túm lấy thằng bé.
Thằng bé té xuống - may sao là té xuống bãi cỏ - và nàng ngồi trên mình nó. Nó chưa kịp suy nghĩ để vùng ra thì đã bị nàng túm lấy tóc giằng mạnh. Thằng bé tru lên phẫn nộ.
“Đàn bà con gái thì không đánh nhau công bằng đâu nhé,” nàng hổn hển. “Nằm yên không thì ta lột sạch tóc bây giờ.”
Thằng nhỏ đáp lại bằng một tràng chửi tục đứt hơi.
“Trước đây ta đã nghe hết mấy thứ đó rồi,” nàng vừa nói vừa thở lấy hơi. “Ta còn biết nhiều câu tục tĩu hơn nữa đấy.”
Một thoáng im lặng khi thằng bé đang cố tiếp thu cái phản ứng không được mong đợi ấy. Đoạn, nó gào toáng, “Leo xuống! Leo xuống khỏi người tao, đồ bò cái!”
“Nói vậy là sai rồi,” nàng nói. “Nói theo kiểu lịch sự phải là ‘Làm ơn leo khỏi người con, thưa phu nhân.’ ”
“Đồ chó chết,” thằng bé nói.
“Ôi cưng ơi,” nàng nói. “E là ta phải dùng đến phương cách tuyệt vọng thôi.”
Nàng nới tóc thằng bé ra, và hôn một cái rõ kêu vào sau đầu của nó.
Thằng nhỏ há hốc mồm.
Nàng lại hôn kêu một cái nữa lên cái gáy cáu bẩn của nó. Thằng nhỏ cứng người. Nàng hôn tiếp cái nữa lên một bên má dơ bẩn của nó.
Nó nhả hết hơi mình đang nín ra thành một tràng những lời tục tĩu, và hung hăng quằn quại bên dưới nàng. Dầu vậy, trước khi thằng bé kịp chuồn đi, nàng đã tóm lấy vai áo rách rưới của nó và nhanh nhẹn đứng lên, kéo theo cả nó.
Nó đá chiếc giày rách mướp của mình vào ống quyển của nàng, nhưng nàng né được mà tay vẫn giữ chặt lấy nó.
“Đứng yên,” nàng nói với giọng đặc chất Vâng lời hay là Chết, cho thằng bé biết mà nghe theo. “Cứ đá thêm lần nữa đi rồi ta sẽ đá lại cho mà xem - và ta không đá hụt đâu.”
“Tao đái vào mày!” thằng nhỏ gào lên. Nó lại càng vùng ra tợn, nhưng Jessica giữ rất chặt, chẳng gì thì nàng cũng đã thực tập với mấy đứa bé vùng vằng biết bao nhiêu lần rồi.
“Thả tao ra, đồ heo nái!” thằng bé rít lên. “Thả tao ra! Thả tao ra!” nó kéo co vặn vọ điên cuồng. Nhưng nàng túm lấy một cánh tay gầy nhẳng của thằng bé, xoay xở để lôi nó lại gần mình và vòng tay ôm chặt.
Hết đường quằn quại, nhưng những tiếng tru tréo giận dữ vẫn không ngớt.
Jessica biết thằng nhỏ đang thật sự hoảng sợ, nhưng nàng không thể tin là nó lại sợ mình.
Những tiếng la của nó càng thêm tuyệt vọng khi lời giải đáp xuất hiện.
Phelps xuất hiện ở khúc quanh trên lối dành cho xe ngựa với một người đàn bà theo sau. Thằng bé im bặt và đông cứng người lại.
Người đàn bà ấy là Charity Graves.
Lần này người đang rượt theo thằng bé là mẹ nó, và không giống như những dân làng Athton xui xẻo, ả biết rõ mình muốn làm gì với nó. Khởi đầu, ả sẽ đập thằng bé thừa sống thiếu chết, ả bảo thế.
Hai tuần trước thằng bé đã bỏ chạy, và Charity bảo rằng ả đã đi tìm thằng bé khắp nơi. Rốt cuộc, ả đã đến Athton – dù ả nói là ả biết nếu đến gần ngài Hầu tước trong vòng mười dặm thì cái mạng của ả sẽ không còn. Ả chỉ vừa mới đến quán rượu Whistling Ghost thôi, Tom Hamby và Jem Furse đã chạy ra, dẫn theo cả tá đàn ông giận dữ khác, nhanh chóng bủa vây lấy ả.
“Và bọn họ mắng - đã mắng - tôi đầy cả tai,” Charity nói, cau mày nhìn thằng con vẻ đe dọa.
Jessica không túm cổ áo của nó nữa. Khi mẹ nó xuất hiện, thằng bé đã bấu lấy tay nàng. Giờ thì nó càng bấu chặt hơn. Chỉ có bàn tay bé nhỏ ấy là bấu chặt thôi, còn toàn thân thằng nhỏ bất động, người cứng đơ, đôi mắt tối đen dán chặt vào mẹ mình.
“Mọi người ở Dartmoor đều biết nó đã làm gì,” Jessica nói. “Cô không thể mong ta tin cô chẳng nghe biết gì hết. Thế cô đã ở đâu, ở Constantinople à?”
“Tôi là người lao động.” Charity hất đầu lên nói. “Tôi không thể trông chừng nó mỗi giây mỗi phút được, và tôi cũng không có người bảo mẫu nào giúp cả. Tôi đã gửi nó đi học, đúng không nào? Nhưng ngài Hiệu trưởng cũng không thể dạy dỗ được nó, đúng chứ? Và tôi làm sao mà dạy được, tôi hỏi cô, khi thằng bé trốn khỏi tôi mà tôi thì không biết nó trốn đằng nào?”
Jessica biết Charity chẳng hề quan tâm thằng con trốn ở đâu, cho đến khi ả nghe được nó núp ở tư viên Athcourt. Nếu để cho ngài Hầu tước biết được “thằng nhãi bụi đời” đang trốn ở tòa nhà nghỉ mát được trang hoàng và chăm chút công phu của Hầu tước phu nhân đời thứ hai, thì cái giá phải trả sẽ rất khủng khiếp, Charity biết rõ điều đó.
Ngay cả bây giờ, ả cũng không có vẻ gì là kênh kiệu kiên cường như đã cố giả vờ. Đôi mắt xanh lục của ả thỉnh thoảng liếc quanh những bụi cây, như thể ả sợ Dain sẽ nhảy xổ ra từ đó bất cứ lúc nào.
Dù đang bất an nhưng ả vẫn không có vẻ gì vội vã. Dù Jessica không thể đoán được chính xác điều gì đang diễn ra trong đầu con mụ này, rõ ràng là ả đang dò xét Hầu tước phu nhân của Dain và đang điều chỉnh cách tiếp cận của mình sao cho phù hợp. Sớm nhận ra việc hăm dọa trừng phạt thẳng tay Dominick là không được chấp nhận, ả đã nhanh chóng chuyển sang đổ lỗi cho hoàn cảnh khó khăn của mình.
Ngay cả khi Jessica để ý thấy những điều trên thì Charity vẫn tiếp tục điều chỉnh.
“Tôi biết cô đang nghĩ gì,” ả dịu giọng nói tiếp. “Cô nghĩ là tôi không chăm sóc thằng bé đúng mực và thằng nhỏ không - đáng lẽ đã không - bỏ trốn nếu nó không bị hành hạ. Nhưng không phải tôi hành hạ nó, mà là mấy đứa quỷ ở trường kìa. Chúng nói với thằng bé về nghề nghiệp của mẹ nó - như thể cha ông anh em tụi nó đã không đến gõ cửa nhà tôi ấy, và bà mẹ chị em chúng nữa, để sửa chữa những ‘lỗi lầm’. Vậy mà cái lũ nhóc quý hóa đó lại kể ra như thể tôi chỉ là đồ cặn bã. Và chúng còn đặt tên chế nhạo thằng bé nữa. Phải không nào, con yêu?” ả vừa nói vừa liếc nhìn xuống thằng bé vẻ thương hại.
“Thế thì cô có thắc mắc vì sao thằng bé lại nổi điên và gây rối không?” ả nói tiếp, khi thằng bé không phản ứng gì. “Và đó chỉ là những gì bọn nhóc kia đáng nhận, vì đã chọc phá một thằng bé con, làm cho nó phải mơ toàn ác mộng. Nhưng giờ thì bé con cũng không còn yêu mẹ nó nữa, và sẽ không ở với mẹ. Và nhìn xem thằng bé đi đâu nào, thưa phu nhân? Và cha của nó có cắt đầu tôi vì điều đó không? - như thể chính tôi là người đã cố ý nàm - làm - điều đó vậy. Ngài ấy sẽ bắt tôi, chắc chắn rồi, gửi tôi vào trại cải tạo. Và ngài sẽ cắt tiền cấp dưỡng, thế chúng tôi còn lại gì nào, tôi hỏi cô đấy?”
Phelps nhìn ả với vẻ kinh tởm ra mặt. Ông mở miệng toan nói nhưng lại bắt gặp cái liếc cảnh cáo của Jessica. Ông trợn tròn mắt nhìn lên trời để giải tỏa tâm trạng.
“Cô tốn nhiều công sức để nói cho ta toàn những điều mà ta tự hình dung ra được,” nàng cương quyết nói. “Cái cô chưa nói cho ta biết là trước hết cô mong có được gì khi đến Athton, khi cô đã biết tâm tư của ngài Hầu tước, hoặc, hai là, tại sao cô lại lảng vảng quanh đây, khi cô đã biết Dominick lo sợ cái gì và những cách thức mà nó sử dụng để biểu tả nỗi đau ấy. Phải có thứ gì đấy mà cô rất muốn có được, khi mà cô đã liều đến mức này.”
Vẻ mặt chó săn của Charity ngay lập tức biến mất. Ả đanh mặt lại, láo lếu quan sát Jessica từ đầu đến chân.
“À ừ, thế ra Dain đã không cưới một con đần nhỉ?” Charity vừa cười vừa nói. “Có lẽ tôi có vài kế hoạch thật đấy, thưa phu nhân, và có lẽ thằng nhãi này làm hỏng mọi kế hoạch của tôi. Nhưng mà có lẽ cũng chẳng có thiệt hại gì, và cô và tôi, chúng ta có thể sửa chữa điều đó.”
Ít phút sau, Jessica thuyết phục được Dominick bỏ tay nàng ra, và tất cả dần bước trở ra phía đường cái. Phelps đã dẫn thằng bé đi trước một khoảng để nó không nghe thấy gì, cho hai người đi sau có thể riêng tư thương thảo.
“Tôi cũng không phải là con đần,” Charity nói, lén lút liếc nhìn quanh. “Tôi dễ dàng thấy được là cô muốn có thằng quỷ nhỏ đó. Nhưng Dain thì không, nếu không thì giờ hắn đã đến tóm lấy thằng bé rồi, phải không nào? Và cô biết cô chẳng thể nào chạy tới giật thằng bé khỏi tay tôi được, vì thế thì tôi sẽ lu loa lên - và đảm bảo Dain sẽ phải nghe thấy. Và quanh đây sẽ chẳng có ai chịu giấu thằng bé và coi sóc nó cho cô, nếu cô đang tính đến chuyện đó. Tôi biết mà. Tôi đã thử rồi. Sẽ chẳng ai chịu coi nó, vì họ sợ. Họ sợ Dain và sợ cả thằng bé, vì nó giống như một thằng tiểu yêu và cũng hành xử giống thế luôn.”
“Ta không phải là người duy nhất có vấn đề,” Jessica lạnh lùng nói. “Khi Dain mà biết được cô để cho thằng bé chạy lăng quăng quanh Athton thì trại cải tạo sẽ là nơi tốt nhất mà cô muốn bị gửi đến đấy. Ngài ấy đang nghĩ tới một chuyến đi không ngày trở lại đến New South Wales kia.”
Charity cười lớn. “Ôi, tôi sẽ chẳng ở đây để biết hắn ta đang nghĩ gì. Hồi nãy cô hẳn đã nghe đến Tom và Jem... và những người khác. Họ sẽ chẳng ngồi chờ cho đức ngài muốn làm gì thì làm. Họ muốn tôi biến đi, và họ nói, họ sẽ đuổi theo tôi khắp Dartmoor, sử dụng cả chó nữa. Và nếu họ không đuổi tôi vào đầm lầy, thì họ sẽ trói tôi vào xe bò mà quất roi vào tôi suốt từ đây đến Exeter, họ thề đấy. Vì thế tôi quyết định sẽ lên chuyến xe đầu tiên đi Luân Đôn vào ngày mai.”
“Quyết định sáng suốt đấy,” Jessica nói, cố nén cơn rùng mình trước viễn cảnh thằng bé Dominick lang thang khắp các nhà bếp của lũ trộm cắp thành Luân Đôn. “Tuy nhiên, đã gặp được ta rồi, thì cô cũng đoán ra là cô không cần phải ra đi với hai bàn tay trắng chứ gì.”
“Ơn trời, cô thật nhanh nhạy.” Ả mỉm cười hết sức đáng yêu với Jessica. Rõ ràng, Charity là dân làm ăn, và ả thấy vui vì gặp phải một khách hàng đáng gờm. “Quyết định nhanh như thế, tôi đoán là cô đã hình dung ra phải làm gì với thằng bé cưng của tôi nếu tôi chịu dễ dàng giao nó cho cô mà không làm ầm ĩ gì. Cũng giống như là tôi sẽ hình dung ra phải làm gì với nó ở Luân Đôn nếu cô quyết định không đáng gây ra rắc rối vì nó.”
“Ta không muốn hối cô, nhưng ta phải trở về nhà thờ khi buổi lễ kết thúc,” Jessica nói. “Có lẽ tốt hơn là cô nên quy cái ‘rắc rối’ của ta ra bảng, silinh và xu đi cho đơn giản.”
“Ồ, đơn giản hơn thế nhiều,” Charity nói. “Tất cả những gì cô cần làm là đưa cho tôi bức họa.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Lại Và Quyến Rũ
Loretta Malandro
Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro
https://isach.info/story.php?story=vo_lai_va_quyen_ru__loretta_malandro