Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Dracula
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
Đ
ầu tháng Mười hai, chúng tôi lại lên đường, sự mệt nhọc củachuyến đi mùa hè đến vùng Địa Trung Hải dường như đã ở lại phía sau. Làn giómạnh vùng Adriatic vuốt ve lên tóc, tôi thích cảm giác này, thích sự dữ dộivụng về của nó; nó tựa như một con thú, lùa những móng vuốt nặng nề lên mọi thứtrong bến cảng, làm cho những ngọn cờ phía trước cái khách sạn hiện đại bayphần phật, bẻ oằn cong những cành cao nhất của hàng cây tiêu huyền trên đườngnó thổi qua. "Cha nói gì ạ?" tôi gào to. Cha lại nói lại câu gì đó không ngherõ, trỏ lên tầng trên cùng của cung điện hoàng đế. Cả hai chúng tôi đều nghểncổ ra nhìn.
Tòa pháo đài thanh lịch của hoàng đế Diocletian 1 sừng sữnghiện ra phía trên chúng tôi trong ánh nắng ban mai, và tôi suýt ngã ngửa khirướn người ra sau để cố nhìn được phần rìa phía trên cùng của nó. Nhiều khoảngtrống giữa những cây cột xinh đẹp đã bị lấp đầy - thường do người ta chia chúngthành những căn hộ, cha giải thích - vì vậy, đó là một công trình chắp vá bằngđá, phần lớn là loại đá tảng cẩm thạch La Mã chôm chỉa từ những công trình kiếntrúc khác, lấp lánh sáng trên khắp cả mặt tiền kỳ dị. Đây đó, nước mưa và nhữngtrận động đất đã tạo nên những đường nứt dài. Từ các kẽ nứt, những loại dây leonhỏ, thậm chí một số cây cối lòng thòng nhô ra. Gió thổi tung những chiếc cổ áorộng của các thủy thủ đang tản bộ từng nhóm hai hay ba người dọc theo bến cảng,những khuôn mặt rám nắng nổi bật trên bộ đồng phục trắng và những mái đầu húicua đen ánh lên như bàn chải sắt. Tôi theo cha đi quanh tòa nhà, ngang quanhững cây óc chó đen đúa ngã đổ và mớ rác rưởi từ những cây sung dâu, đến khuquảng trường nồng nặc mùi nước tiểu bao quanh tượng đài kỷ niệm. Một ngọn thápđồ sộ vươn lên trong gió, ngay trước mặt chúng tôi, được trang trí như mộtchiếc bánh cưới cao lêu nghêu. Ở khu vực phía sau này yên tĩnh hơn và chúng tôicó thể ngưng hét lên khi trò chuyện.
"Bao giờ cha cũng muốn nhìn ngắm ngọn tháp này," cha nói,giọng bình thường. "Con muốn leo lên đỉnh chứ?"
Tôi đi trước, thích thú bước trên những bậc cầu thang sắt.Trong khu chợ ngoài trời gần bến cảng mà thỉnh thoảng tôi nhìn xuống qua mộtkhung tò vò bằng đá cẩm thạch, cây cối đã chuyển sang màu nâu vàng, trên nềnnâu vàng đó những cây bách dọc dòng nước trông như có màu đen hơn là màu xanhlá. Khi trèo lên, tôi có thể nhìn thấy mặt nước xanh thẫm ở bến cảng phía bêndưới, các thủy thủ đang nghỉ phép trông như những chấm trắng nhỏ xíu lang thangqua các quán cà phê ngoài trời. Doi đất cong cong ở xa phía bên kia khách sạnđồ sộ nơi chúng tôi ở như một mũi tên chỉ thẳng vào vùng nội địa thế giới nóitiếng Xlavơ, nơi chẳng bao lâu cha sẽ bị cuốn vào cơn lũ hòa giải đang lan rộngkhắp vùng.
Chúng tôi đứng thở hổn hển dưới mái tháp. Chỉ có một sàn sắtdưới chân đỡ chúng tôi khỏi rớt xuống mặt đất, từ đó, chúng tôi có thể nhìnsuốt được tới mặt đất bên dưới qua những bậc cầu thang sắt xoáy trôn ốc chằngchịt như mạng nhện mà chúng tôi vừa leo lên. Bên ngoài các khung cửa sổ đá, thếgiới xung quanh như trải rộng ra, mỗi cửa sổ đều thấp đến nỗi du khách nào bấtcẩn có thể té lộn nhào qua chín tầng tháp xuống mảnh sân nhỏ rải sỏi bên dưới.Chúng tôi chọn một ghế dài ở giữa, nhìn ra biển, ngồi lặng yên đến độ một conchim én đã liệng vào, đôi cánh gồng lên trong ngọn gió biển ào ào thổi, rồibiến mất dưới những mái hiên. Có một vật gì đó ánh lên trong mỏ con én, một cáigì đó lấp lánh dưới ánh mặt trời khi con én vọt bay từ dưới biển lên đây.
Buổi sáng hôm sau, cha kể, cha thức dậy sớm, khi đã đọc hếtđống giấy tờ của thầy Rossi. Cha chưa bao giờ cảm thấy mừng rỡ khi nhìn thấyánh mặt trời như sáng hôm đó. Việc tồi tệ trước tiên là chôn cất Rembrandt. Sauđó, cha đến thư viện mà không gặp trở ngại gì đúng lúc người ta vừa mở cửa. Chamuốn dành trọn ngày hôm đó để chuẩn bị cho đêm sắp đến, cho cuộc tấn công kếtiếp của bóng tối. Đã nhiều năm, đêm là thời gian yêu thích của cha, là vỏ kéntĩnh lặng nơi cha đắm mình vào để đọc và viết. Bây giờ, nó đã trở thành một mốiđe dọa, một mối hiểm nguy không thể tránh được, sẽ xảy đến trong vài giờ tới.Cha cũng đang lên kế hoạch cho chuyến đi sắp tới, cùng những sự chuẩn bị cầnthiết. Mọi việc hẳn sẽ dễ dàng hơn một chút, cha buồn rầu nghĩ, nếu cha biết đượcmình sẽ đi đâu.
Gian sảnh chính của thư viện rất yên lặng, chỉ có tiếng bướcchân vang vang của những người thủ thư tới lui vì công việc; rất ít sinh viênđến đây sớm thế này, nên cha sẽ được yên ổn và tĩnh lặng trong ít nhất nửa giờnữa. Cha tìm kiếm trong danh mục thẻ rối rắm của thư viện, mở sổ ghi chép vàbắt đầu kéo ra những ngăn hộc mà cha cần. Có vài tài liệu liên quan đến vùngCarpates, một trong số đó là về văn hóa dân gian vùng Transylvania. Một cuốnsách về ma cà rồng - những huyền thoại về chúng trong truyền thống Ai Cập. Chatự hỏi chuyện về ma cà rồng sẽ giống nhau đến mức nào trên khắp thế giới. Liệunhững con ma cà rồng Ai Cập có gì giống ma cà rồng Đông Âu? Đó là lĩnh vựcnghiên cứu của các nhà khảo cổ học, không phải của cha, nhưng dù sao cha vẫnghi lại số hiệu của cuốn sách về truyền thống Ai Cập ấy.
Sau đó, cha tìm kiếm về Dracula. Các chủ đề và nhan đề xếplẫn lộn với nhau trong danh mục thẻ; giữa tấm thẻ "Drab- Ali Vĩ đại" và thẻ"Rồng, châu Á," hẳn phải có ít nhất một thẻ nữa: thẻ của cuốn Dracula của BramStoker mà hôm qua cha thấy người phụ nữ trẻ đó đọc ở đây. Với một tác phẩm kinhđiển như vậy, thư viện thậm chí có thể có hai bản. Cha cần cuốn sách đó ngay;thầy Rossi đã nói đó là bản tóm lược công trình nghiên cứu của Stoker về nhữngkiến thức và truyền thuyết về ma cà rồng, nó có thể chứa đựng cả những biệnpháp bảo vệ mà cha có thể áp dụng cho chính mình. Cha đã tìm đi tìm lại. Khôngcó một thẻ "Dracula" nào - không, không có gì cả. Cha không cho rằng truyềnthuyết là một yếu tố quan trọng trong công tác nghiên cứu học thuật, nhưng chắcchắn một cuốn sách như vậy hẳn phải được lên danh mục ở đâu đó.
Và rồi cha chợt thấy một thứ thực sự nằm giữa thẻ mục"Drab- Ali" và "Rồng". Một mảnh giấy bị vặn xoắn lại nằm ở đáy hộc cho thấy rõ ràngít nhất một tấm thẻ đã bị rứt ra. Cha vội vàng tìm đến ngăn hộc "St". Không cómục từ "Stoker" ở đó - chỉ có thêm những dấu vết của một vụ đánh cắp chóngvánh. Cha nặng nề ngồi xuống chiếc ghế đẩu gỗ gần nhất. Sự việc quá kỳ lạ. Saolại có kẻ phải thủ tiêu những tấm thẻ cụ thể này?
Cha biết cô gái tóc đen là người mượn cuốn sách sau cùng.Phải chăng cô ta muốn xóa bỏ dấu vết của cuốn sách cô ta mượn? Nhưng nếu muốnđánh cắp hoặc che giấu cuốn sách, tại sao cô ta lại công khai đọc nó, ngay giữathư viện? Chắc hẳn một người nào khác đã rứt các tấm thẻ ra, có lẽ là ai đó - nhưng vì sao? - không muốn bất kỳ người nào khác tìm thấy cuốn sách ở nơi đó.Bất kỳ kẻ nào đã làm việc đó, họ đã hành động hấp tấp, quên không xóa các dấuvết việc làm của mình. Cha suy ngẫm sự việc này một lần nữa. Ở đây, danh mụcthẻ là thứ bất khả xâm phạm; bất kỳ sinh viên nào thậm chí chỉ để quên một ngănhộc danh mục trên bàn, hoặc bị bắt gặp vi phạm lỗi lầm này đều bị các thư kýhoặc thủ thư lên lớp ra trò. Chắc chắn là bất cứ hành động vi phạm nào đối vớithẻ danh mục hẳn phải được thực hiện chớp nhoáng, vào khoảnh khắc nào đó khôngcó ai ở chung quanh hoặc nhìn về hướng đó. Nếu người phụ nữ trẻ kia không tựmình phạm vào hành động xuẩn ngốc này, thì có lẽ cô ta cũng không biết có mộtngười khác không muốn ai khác mượn cuốn sách này. Và có thể cô ta vẫn còn đanggiữ nó. Cha đi gần như chạy đến quầy chính.
Thư viện này, được xây dựng theo phong cách Gothic thời Phụchưng đậm nét vào thời điểm thầy Rossi tốt nghiệp Oxford (hẳn nhiên, đó là nơiông sống giữa những sự việc có thực), luôn hấp dẫn cha bởi nó vừa đẹp vừa kỳcục. Để đến được quầy chính, cha phải băng qua một sảnh giống như gian giữathánh đường, quầy cho mượn và nhận trả sách nằm ở vị trí, đáng lẽ là của bệ thờnếu đây là một thánh đường thực sự, dưới bức bích họa Nữ thần - thần Tri Thức,chắc thế - trong bộ váy áo màu xanh da trời, hai tay ôm những tập sách thầntiên. Việc làm thủ tục mượn sách ở đó có đầy đủ tính thiêng liêng của một lễchịu ban thánh thể. Hôm nay, đối với cha, điều này có vẻ như một trò đùa mỉamai nhất, cha lờ đi gương mặt dịu dàng vô thưởng vô phạt của vị Nữ thần khi bắtchuyện với người thủ thư, cố làm ra vẻ bình tĩnh.
"Tôi đang tìm một cuốn sách mà hiện không thấy có trên kệ,"cha bắt đầu, "tôi không biết hiện giờ thực ra nó đã được cho mượn, hay sắp đượctrả lại chưa."
Người thủ thư, một phụ nữ độ tuổi sáu mươi, lùn, mặt màynghiêm nghị, từ bàn làm việc liếc nhìn lên. "Xin vui lòng cho biết tên sách,"bà ta nói.
"Cuốn Dracula, của Bram Stoker."
"Xin vui lòng chờ một lát; tôi sẽ xem liệu nó có còn haykhông." Bà ta lật một hộp nhỏ, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. "Rất tiếc.Hiện giờ, cuốn sách này vừa được cho mượn."
"Ồ, thật đáng tiếc," cha thốt lên, vẻ chân thành. "Khi nàonó mới được trả lại?"
"Khoảng ba tuần nữa. Nó mới được cho mượn hôm nay."
"Tôi e là không thể chờ đợi lâu như vậy. Bà biết đó, tôiđang dạy một khóa…" Đây là câu nói thường rất có tác dụng.
"Nếu muốn, ông có thể đặt mượn trước ngay từ bây giờ," bàquản thư nói giọng lạnh nhạt. Bà ngoảnh cái đầu tóc bạc đội mũ ni đi, dường nhưmuốn trở lại với công việc đang bỏ dở.
"Có thể một trong những sinh viên của tôi đã mượn cuốn sáchđó, để đọc chuẩn bị trước cho khóa học. Nếu bà có thể cho biết tên, tôi sẽ tựliên hệ với anh ta."
Bà ta nheo mắt nhìn cha chằm chằm. "Thường chúng tôi khônglàm vậy." bà ta nói.
"Đây là một trường hợp bất thường," cha giãi bày. "Tôi xinnói thẳng với bà. Tôi thực sự phải sử dụng một đoạn trong cuốn sách đó để ra đềthi cho họ, và… tôi đã cho một sinh viên mượn cuốn sách của mình và giờ anh tađể lạc nó đâu rồi. Đó là lỗi của tôi nhưng bà cũng biết, với đám sinh viên, thìnhững vấn đề này xảy ra như thế nào. Lẽ ra tôi phải lường trước mọi chuyện."
Mặt bà ta dịu lại và gần như có vẻ thông cảm. "Thật kinhkhủng, đúng không?" bà ta nói, gật đầu. "Chúng tôi mất cả đống sách mỗi học kỳ,tôi khẳng định đấy. Thôi được để tôi xem liệu có tìm được cái tên đó cho ônghay không, nhưng xin đừng rêu rao là tôi làm việc đó, được chứ?"
Bà ta quay đi để xáo tung chiếc tủ có ngăn kéo ở phía sau,cha đứng đó, suy ngẫm về tính hai mặt mà cha chợt nhận ra trong bản chất củamình. Cha đã học nói dối một cách trơn tru như vậy từ bao giờ? Điều đó đã manglại cho cha một cảm giác vừa thích thú vừa lo lắng. Khi đang đứng ở đấy, chathấy một người quản thư khác, từ sau một cái bệ lớn tiến đến gần cha hơn, nhìncha chăm chú. Ông ta là một người cha thường thấy ở đây, tuổi trung niên, gầy,chỉ cao hơn bà bạn đồng nghiệp một chút, trông có vẻ lôi thôi với cái áo khoácvải tuýt và chiếc cà vạt cũ mòn. Có lẽ vì đã chú ý đến ông ta từ trước nên chabất ngờ kinh ngạc khi thấy sự thay đổi trên vẻ mặt ông ta. Gương mặt tái xám vàtrông như nghiện ma túy, thậm chí có vẻ như bệnh nặng. "Tôi có thể giúp gì choông không?" ông ta đột nhiên lên tiếng, tựa như nghi ngại cha có thể cuỗm ngaymột thứ gì ở quầy nếu không có ai để ý.
"Ồ, không, cám ơn." Cha vẫy tay trỏ vào lưng bà quản thư."Tôi đã được giúp đỡ rồi."
"Tôi hiểu." Ông ta bước qua bên trong lúc bà quản thư quaylại với một mảnh giấy nhỏ và đặt nó trước mặt cha. Ngay khoảnh khắc đó, chakhông biết nhìn về đâu - mẩu giấy nhỏ như đang quay tròn dưới mắt cha. Bởi khiquay qua bên cạnh, người thủ thư kia chồm lên để xem số sách được trả lại tạiquầy và đang chờ để xử lý. Khi ông ta cúi sát mặt xuống chúng, trong khoảnhkhắc, cần cổ ông ta nhô lên trên cổ áo mòn trơ chỉ, và cha thấy trên đó hai vếtthương đã đóng vảy trông rất khủng khiếp, một vết máu khô nhỏ trên khoảng dangay phía dưới hai vết thương, tạo thành một tác phẩm trang trí trên da trôngrất tởm lợm. Sau đó, ông ta đứng thẳng lên, quay đi, mang theo các cuốn sách.
"Có phải đây là cái ông cần?" bà quản thư hỏi. Cha nhìnxuống tờ giấy bà đang đẩy về phía cha, "Ông thấy đấy, đó là giấy ghi thông tinmượn- trả của cuốn Dracula. Chúng tôi chỉ có một bản cuốn sách đó."
Tay quản thư lôi thôi kia bỗng đánh rơi xuống sàn một cuốnsách, tiếng động vang dội cả đại sảnh cao ngất. Ông ta thẳng người lên, nhìnthẳng vào cha, và cha chưa bao giờ nhìn thấy - hoặc cho đến giây phút đó chưabao giờ thấy - ánh mắt trừng trừng của con người nào đầy thù hận và cảnh giácnhư vậy.
"Đó là thứ ông cần, đúng không?" bà quản thư nhắc lại.
"Ồ, không," cha trả lời, suy nghĩ thật nhanh, cố gắng trấntĩnh. "Chắc hẳn bà đã hiểu nhầm. Tôi tìm cuốn Sự suy tàn và sụp đổ của đế chếLa Mã của Gibbon. Như đã nói với bà, tôi đang dạy một khóa về chủ đề đó vàchúng tôi cần thêm một bản."
Bà ta cau mày. "Nhưng tôi tưởng…"
Cha không muốn lợi dụng tình cảm của bà ta, ngay cả trongkhoảnh khắc khó chịu đó, khi bà ta đã trở nên quá dễ tính đến thế với cha."Thôi được," cha nói. "Có thể tôi đã không tìm kỹ. Tôi sẽ trở lui và kiểm tralại danh mục xem sao."
Tuy nhiên, ngay khi thốt lên từ danh mục, cha biết mình đãlạm dụng cái tài ăn nói lưu loát mới có của mình. Đôi mắt tay quản thư cao gầynhíu lại, đầu khẽ nghiêng, như một con thú đang rình rập từng động tác của conmồi. "Cám ơn bà rất nhiều," cha lịch sự nói khẽ và bước đi, cảm nhận ánh mắtsắc bén đang xoáy trên lưng mình suốt con đường dẫn xuống lối đi rộng giữa cácdãy ghế. Cha vờ trở lại bộ phận danh mục khoảng một phút, sau đó đóng cặp giấytờ lại và cố tình đi ra bằng cửa trước, cánh cửa lúc này đã lũ lượt những tínđồ trung kiên của thư viện kéo vào. Bên ngoài, cha tìm được một chiếc ghế dàidưới ánh nắng mai rực rỡ, lưng dựa vào một bức tường phong cách tân Gothic, ởđó cha có thể an toàn nhìn mọi người xung quanh đến đến đi đi. Cha cần năm phútđể ngồi suy nghĩ - việc suy tư, như thầy Rossi luôn dạy, nên diễn ra đúng lúcthay vì tiêu tốn nhiều thời gian.
Tuy nhiên, toàn bộ những chuyện đã xảy ra là quá nhiều để cóthể nhanh chóng tiêu hóa hết. Trong khoảnh khắc bàng hoàng mê muội đó, chakhông chỉ nhớ lại ánh mắt thoáng qua của mình với vết thương trên cổ của taythủ thư mà còn cả tên của người khách thường xuyên lui tới thư viện đã đưa đẩycha đến với cuốn Dracula. Tên cô ta là Helen Rossi.
Gió trở lạnh và không ngừng mạnh lên. Cha dừng lại ở đó vàlôi từ trong túi đựng máy ảnh hai cái áo mưa, mỗi người chúng tôi một cái. Chađã cuộn chặt chúng lại để có thể nhét vừa chung với các thứ khác trong chiếctúi đựng máy chụp hình, mũ vải bạt, và một ít dụng cụ sơ cứu. Không nói mộtlời, chúng tôi khoác áo mưa ra ngoài áo khoác, và cha tiếp tục.
Ngồi ở đấy trong ánh nắng cuối xuân, nhìn ngôi trường đạihọc cựa mình thức giấc với những hoạt động thường lệ, cha chợt cảm thấy ganh tịvới đám sinh viên và các giảng viên dáng vẻ bình thường đang rảo bước đây đó.Hẳn họ đang nghĩ kỳ thi ngày mai là một thách thức quan trọng, hoặc những tròđấu đá trong khoa đúng là một vở kịch hấp dẫn, cha cay đắng nghĩ. Không một aitrong họ có thể hiểu được tình thế khó khăn của cha, hoặc có thể giúp cha thoátra khỏi tình thế đó. Đột nhiên cha cảm thấy cô đơn, khi đứng ngoài ngôi trườngcủa mình, vũ trụ của mình, như một chú ong thợ bị trục xuất khỏi tổ. Và cha ngạcnhiên nhận ra tình trạng này mới chỉ bắt đầu từ bốn mươi tám tiếng đồng hồtrước.
Bây giờ, cha phải gấp rút suy nghĩ cho ra mọi lẽ mọi điều.Trước tiên, cần xem xét những gì thầy Rossi đã kể lại: còn một người nào đó ởbên ngoài mối đe dọa trực tiếp đối với thầy Rossi - trong trường hợp này ngườiđó là một tay thủ thư dơ dáy, dáng vẻ kỳ dị - bị cắn ở cổ. Cứ cho rằng, cha tựnhủ, gần như muốn cười chế giễu tính phi lý của những sự việc mà cha bắt đầutin, cứ cho rằng tay thủ thư của chúng ta bị một con ma cà rồng cắn, mới gầnđây thôi. Thầy Rossi đã bị cuốn ra khỏi văn phòng của ông - với vết máu trênbàn làm việc, cha nhớ lại - chỉ hai đêm trước. Dracula, nếu hắn còn tự do, hìnhnhư không chỉ ưa chuộng những học giả xuất sắc nhất (đến đây, cha nhớ đến anh bạnHedges tội nghiệp của thầy Rossi) mà còn cả những người thủ thư, những chuyênviên lưu trữ văn thư. Không - cha ngồi thẳng lên, chợt nhận ra mấu chốt của vấnđề - hắn ưa chuộng những người làm việc với những văn thư lưu trữ có dính líuvới truyền thuyết về hắn. Đầu tiên là tay quan chức nhà nước, kẻ đã tước đoạttấm bản đồ của thầy Rossi ở Istanbul. Nhà nghiên cứu ở Viện Smithsonian cũngvậy, cha nghĩ, nhớ lại lá thư cuối cùng của thầy Rossi. Và, tất nhiên, bị đedọa ngay từ đầu là chính bản thân thầy Rossi, người có một bản in của "mộttrong những cuốn sách thú vị này" và đã từng nghiên cứu những tài liệu có thểcó liên quan. Tiếp đó là người thủ thư này, dù cha chưa có bằng chứng là gã đãtừng liên quan đến bất kỳ tài liệu nào về Dracula. Và sau cùng - là cha?
Cha cầm cặp giấy tờ lên và vội vàng đến một trạm điện thoạicông cộng gần khu căng tin sinh viên. "Vui lòng cho xin Phòng thông tin trườngĐại học." Không ai đi theo cha đến đây, theo như cha thấy, nhưng cha vẫn đóngcửa lại và qua đó vẫn để mắt quan sát những người qua lại. "Cô có trong danhsách một cô tên là Helen Rossi đấy chứ? Vâng, nghiên cứu sinh," cha thử đánhbạo thăm dò.
Cô trực tổng đài trường đại học trả lời vắn tắt; cha có thểnghe tiếng cô ta chậm rãi lật từng tờ giấy. "Chúng tôi có một người tên H.Rossi đăng ký tại ký túc xá nữ nghiên cứu sinh," cô ta trả lời.
"Đúng là cô ấy. Cám ơn cô rất nhiều." Cha ghi vội số điệnthoại và lại gọi. Một nữ quản lý trả lời, giọng sắc và cảnh giác. "Cô Rossi à?Vâng? Xin lỗi, ai gọi đấy?"
Ôi, lạy Chúa. Cha đã không nghĩ đến việc này. "Anh cô ấy,"cha trả lời ngay. "Cô ấy bảo tôi là cứ gọi số máy này."
Cha có thể nghe tiếng bước chân xa dần máy điện thoại, rồitiếng sải chân mạnh bạo hơn quay trở lại, âm thanh sột soạt của bàn tay cầm lấyống nghe. "Cám ơn cô Lewis," một giọng nói lạnh lùng, tựa như muốn xua đi. Rồicô ta nói vào tai cha, vẫn cái giọng trầm mạnh mẽ trong thư viện ấy. "Tôi chẳngcó anh trai nào cả," cô ta nói. Câu nói nghe như một lời cảnh báo, chứ khôngđơn thuần là thông báo một sự thật. "Ai đấy?"
Cha tôi xoa hai tay trong cơn gió lạnh giá, làm cho hai ốngtay áo khoác nhăn nheo như giấy lụa. Helen, tôi nghĩ, dù không dám lặp lại cáitên đó to lên. Đó là cái tên mà tôi hằng yêu thích; nó gợi cho tôi nhớ đến mộtcái gì đó can đảm và xinh đẹp, như nàng Helen thành Troy trong bức tranh theotrường phái nghệ thuật Tiền Raphael ở trang đầu cuốn Truyện Iliad dành cho Trẻem mà tôi có ở nhà tại Mỹ. Trên hết, đó là tên của mẹ tôi, và bà là một chủ đềcha không bao giờ bàn đến.
Tôi nhìn cha chăm chú, nhưng cha tiếp tục nói. "Trà nóngtrong một quán cà phê dưới kia," cha nói. "Đó là món cha cần. Con thì sao?" Tôichú ý nhận thấy đây là lần đầu tiên gương mặt của cha - một khuôn mặt đẹp, lịchthiệp của một nhà ngoại giao - trông thảm hại vì những quầng tối nặng nề baoquanh hai mắt và khiến mũi ông có một vẻ tiều tụy như thể chưa bao giờ được ngủđủ giấc. Cha vươn vai đứng dậy, chúng tôi nhìn khung cảnh qua những ô cửa sổmột lần nữa. Cha kéo tôi lui lại một chút, dường như sợ tôi ngã xuống.
Chú thích
1 Diocletian: hoàng đế La Mã (245- 313) - được tấn phonghoàng đế năm 284; những cải cách hành chính của ông thành công, nhưng cáccốgắng để khôi phục lại tôn giáo truyền thống của La Mã bằng cách khủng bố vàngược đãi tín đồCông giáo thì thất bại, ông thoái vị năm 305.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Dracula
Elizabeth Kostova
Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_dracula__elizabeth_kostova