Trên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
[2]
ồ đạc thằng em trai tôi được đóng gói và để ở phía sau xe, đến sẩm tối chúng tôi khởi hành, cầm chắc sẽ quay về trong vòng ba mươi tiếng đồng hồ, ba mươi giờ để chạy khứ hồi một quãng đường dài tới một ngàn dặm Bắc-Nam. Nhưng Dean muốn thế. Thật là một chuyến đi gian truân nhưng chẳng ai trong số bọn tôi quan tâm. Máy sưởi không chạy và hậu quả là kính chắn gió đóng đầy hơi lạnh và băng; Dean cứ phải thò đầu ra ngoài trong khi vẫn cho xe chạy bảy mươi dặm một giờ, luôn tay lấy giẻ lau kính để hở ra một lỗ đủ nhìn thấy đường mà đi. “Ôi, cái lỗ thần thánh!” Trong cái Hudson nhiều chỗ này, bốn người bọn tôi ngồi cả băng trước vẫn còn thấy rộng rãi. Bọn tôi đắp một cái chăn lên đùi cả bốn. Radio cũng không mở được. Một cái xe mới toanh, mới mua đúng năm ngày trước, thế mà đã hỏng rồi. Nói đúng ra thì mới chỉ đặt cọc trước một số tiền chứ đã trả hết tiền xe đâu. Xe chạy lên hướng Bắc về phía Washington, đường hai chiều 301 thẳng tắp chỉ có ít xe cộ đi lại. Và Dean cứ toàn nói lảm nhảm một mình. Hắn có những cử động quá khích, thỉnh thoảng lại ngả người sát sang tôi chỉ trỏ gì đấy, có khi lại buông hẳn tay lái, thế mà xe vẫn lao thẳng đi như một mũi tên, không một lần chệch ra khỏi các vệt trắng giữa đường.
Dean đã đến với tôi hết sức bất chợt, sau một chuỗi tình cờ hoàn toàn vô nghĩa lý, và cũng như vậy tôi đi theo hắn luôn, chẳng vì mục đích gì cả. Ở New York, tôi theo một khóa ở trường đại học và cưa cẩm được một nàng tên là Lucille, một cô gái xinh đẹp người Ý có mái tóc màu mật ong mà tôi thực sự muốn lấy làm vợ. Suốt mấy năm nay, tôi vẫn tìm kiếm một cô để lấy làm vợ. Gặp cô nào, tôi cũng tự hỏi mình: liệu cô này khi làm vợ sẽ thế nào? Tôi kể về Lucille với Dean và Marylou. Marylou muốn biết mọi thứ về Lucille, muốn được gặp nàng. Bọn tôi phóng nhanh qua Richmond, Washington, Baltimore, đến tận một con đường nông thôn ngoằn ngoèo ở Philadelphia, vừa đi vừa chuyện. “Tôi muốn lấy vợ, để tâm hồn được nghỉ ngơi bên cạnh tâm hồn nàng cho đến khi đầu bạc răng long,” tôi tâm sự với họ. “Chuyện phiêu bạt giang hồ thế này không thể kéo dài mãi được. Cuối cùng vẫn phải đến một nơi nào đó, tìm ra một điều gì đó.”
“A a, thế cơ đấy, này ông,” Dean nói, “tôi đã để ý nghiên cứu ông trong nhiều năm và phát hiện ra rằng tổ ấm, hôn nhân, mọi thứ mỹ miều tuyệt diệu ấy luôn tồn tại trong tâm hồn ông.” Đó là một đêm buồn; cũng là một đêm vui. Đến Philadelphia, bọn tôi vào một quán bên đường và tiêu đồng đô la dành cho việc ăn uống vào mấy cái hamburger. Lúc này đã là ba giờ sáng, tay chủ quán nghe thấy chúng tôi nhắc đến chuyện tiền bèn ngỏ ý sẽ đãi không hamburger cộng cả cà phê miễn phí nếu bọn tôi vào bếp rửa bát cho hắn vì người vẫn rửa bát bữa đó không thấy đến. Chúng tôi nhận lời liền. Ed Dunkel khoe hắn là dân mò ngọc trai đang trên đường về nhà và thọc sâu cánh tay vào chậu rửa bát. Dean cầm khăn lau đứng giương mắt nhìn quanh, Marylou cũng thế. Cuối cùng hai người đấy bắt đầu hôn hít nhau ngay giữa đống xoong chảo; rồi rút vào chỗ tối. Tay chủ quán chẳng ý kiến gì, miễn là tôi và Ed rửa xong bát. Bọn tôi hoàn thành sự nghiệp trong vòng mười lăm phút. Khi bình minh ló dạng, chúng tôi đã đang băng qua New Jersey, đám mây lớn của kinh thành New York đã thấy lửng lơ trước mặt, trong khoảng xa xa trắng tuyết. Dean phải lấy áo len trùm lên tai cho đỡ lạnh. Hắn nói bọn tôi là một toán người Ả Rập xông vào làm nổ tung New York. Chúng tôi lao vun vút qua đường hầm Lincoln đâm sang Quảng trường Thời Đại; Marylou muốn được thăm nơi này.
“Ôi, lạy Chúa, tôi hy vọng tìm thấy Hassel. Chú ý nhé, may ra ta có thể mò ra nó.” Tất cả lùng sục trên vỉa hè. “Hassel, thằng bạn cũ chết tiệt, lẽ ra ta phải gặp hắn ở Texas rồi mới phải.”
Vậy là Dean đã lái xe vượt được khoảng bốn ngàn dặm, từ Frisco, qua Arizona rồi ngược lên Denver, tất cả trong vòng bốn ngày, muối mặn gừng cay đã nhiều. Nhưng đây mới chỉ là bước mở đầu thôi.
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường