Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Kiếp Tam Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17: Yêu Mà Phải Biệt Ly
L
ại là một đêm cô tịch ở kinh thành.
Người canh phu gõ chiêng báo đã qua canh ba ngáp một cái, đi vào con ngõ nhỏ phía sau phủ tướng quốc, mệt mỏi gõ chiêng.
Từ trong những bức tường không cao lắm của phủ tướng quốc hắt ra ánh nến. Người canh phu nhón chân nhìn vào trong sân, vẫn là một rừng mai, vừa mới qua đông, hoa mai đã rụng, những chồi non cũng chưa mọc ra nhiều lắm. Khi gió thổi qua chỉ có những cành cây trơ trụi đung đưa.
Phía trong rừng mai có một gian nhà giản dị, lúc này đang hắt ra ánh nến dịu dàng. Dân gian tương truyền tướng quốc đại nhân không thích xa xỉ, ngày ngày ngủ trong một gian nhà đơn sơ.
Nói dóc! Canh phu bĩu môi, thế nào gọi là “ngủ” ở trong nhà, rõ ràng là tướng quốc đại nhân gần như đêm nào cũng thức. Từ khi vị đại nhân này sống ở đây, đêm nào anh ta cũng điểm canh, đêm nào cũng nhìn thấy phòng của tướng quốc đèn đuốc sáng trưng.
Canh phu vô cùng hiếu kỳ. Vị tướng quốc đại nhân này rốt cuộc là người như thế nào. Rõ ràng là quyền khuynh thiên hạ, dưới một người trên vạn người mà lại thích sống ở trong căn nhà bình dân như vậy. Không sợ có người âm mưu hãm hại ông ta sao? Hay là ông ta tin chắc rằng mình cây ngay không sợ chết đứng? Hằng ngày ông ta đều không cần ngủ sao?
Nhưng việc của người bề trên thì một người canh phu như anh ta làm sao có thể hiểu được, thế nên lại tiếp tục ngáp, đoán già đoán non đủ các loại khả năng rồi lại loạng choạng rời khỏi đó.
Canh phu không hề nhận ra rằng sau khi anh ta đi xa, cửa của căn nhà gỗ đơn sơ đó mở ra. Người chủ căn nhà vội vàng chạy ra như đang đuổi theo một cái gì, chạy đến khoảng sân trống vắng, chàng đột nhiên dừng bước.
Đưa mắt nhìn bốn phía, tất cả chỉ là một vùng trống trải cô tịch.
Người nam tử đó thân hình gầy guộc, sắc mặt hiện rõ vẻ xanh xám yếu ớt, rõ ràng chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng tóc đã bạc nửa đầu. Như thể chỉ một cơn gió đêm lạnh giá thổi đến cũng có thể làm cho chàng bị thương.
Có ai ngờ người nam tử yếu ớt như vậy lại chính là vị tướng quốc quyền lực, có khả năng hô phong hoán vũ trong triều. Khẽ thở dài một tiếng, Mạch Khê cười tự giễu: “Lại là một giấc mộng”.
Đêm xuân lạnh giá, chàng chỉ khoác một chiếc áo mỏng nhưng không vội vào phòng. Đứng ở trong sân lặng lẽ nhìn trăng tàn một lúc, đột nhiên nói nhỏ: “Vì sao ngay cả mơ cũng không để cho ta được mơ hết?”.
Chàng chầm chậm đi vào rừng mai sau nhà. Ở dưới một gốc mai, chàng lập một bia đá nhỏ, trên mặt đá khắc bốn chữ “Ngô thê[1] Tam Sinh”. Chàng ngồi xuống bên bia đá, nhìn cành mai đã rụng hết hoa, nói khẽ: “Vì sao lại không trở về thăm ta? Nàng không nhớ ta sao? Ngày ngày đêm đêm ta đều rất nhớ nàng”.
“Ta đã dâng tấu lên hoàng thượng, xử tru di cửu tộc đại tướng quân, nàng không cần phải ghen với Thi Sảnh Sảnh một cách ngốc nghếch nữa, cũng sẽ không bị họ ức hiếp nữa. Lúc nhỏ nàng luôn nói ta dễ mềm lòng. Nàng chưa bao giờ hiểu, ta chỉ mềm lòng đối với nàng thôi, chỉ thấy bối rối trước nàng thôi”.
“Tam Sinh, trả lời ta một câu được không?”. Gió cắt qua má chàng, lạnh buốt xương.
“Tam Sinh, đừng chơi trò ú tim với Mạch Khê nữa, nàng biết ta sợ nhất chính là không tìm thấy nàng mà”. “Điều ta sợ nhất là không tìm thấy nàng...”.
“Nàng làm sao có thể để cho ta không tìm thấy nàng lâu như vậy?”.
Làm gì có ai trả lời chàng, làm gì còn có người từ phía sau cây mai đột ngột nhảy ra, làm gì có người mắt không chớp nhìn chàng không rời, muốn chàng làm hôn lễ cho chàng và nàng.
“Ngày mai nhé, sau khi bọn họ bị chém đầu ở cửa chợ, nàng hãy hết giận mà về nhé. Ta đợi nàng”. Chàng tự nói với mình, cũng không quan tâm đến việc có người đáp lại hay không.
Ngày hôm sau khi buổi triều sáng kết thúc, lúc chàng đi ra khỏi triều đường đột nhiên cảm thấy choáng váng. Quan viên bên cạnh vội vàng đỡ lấy Mạch Khê, nói: “Tướng quốc đại nhân trong người có chỗ nào khó chịu? Hạ quan thấy sắc mặt của ngài không được tốt”.
Mạch Khê khẽ ho hai tiếng, xua tay nói không sao. Nhưng vừa đi được hai bước, chàng lại càng ho dữ dội hơn, nhất thời không thể đứng thẳng lên được. Các quan viên vây lấy chàng, nói: “Có cần phải bẩm báo hoàng thượng về việc giám sát chém đầu trưa nay không”.
“Không cần”. Mạch Khê lạnh lùng cắt ngang lời viên quan đó, liếc ông ta một cái. Che miệng kìm tiếng ho tự bước đi. Các quan đại thần phía sau chẳng ai dám bước lên tỏ vẻ quan tâm nữa.
Vị quan đại thần bị trách mắng gượng gạo cười, một vị đại thần khác vốn có quan hệ tốt với ông ta đi đến nói nhỏ vào tai: “Ai mà không biết mấy năm qua tướng quốc chờ đợi ngày hôm nay như thế nào. Câu nói của ông gây họa rồi đấy”.
Người đó mặt xanh lét, nhìn theo bóng hình gầy gò của tướng quốc đang xa dần, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng vô cùng hối hận. Ra đến cửa cung đã có người chuẩn bị kiệu. Mạch Khê vén rèm định bước vào kiệu, chợt thấy một bóng người quen thuộc lại gần, chàng ngước mắt nhìn, hóa ra là đại quốc sư.
Trong lòng có chút xao động, chàng không kìm được lại ho hai tiếng.
Hai vị này đều là hai người cực kỳ cao ngạo, ngày thường nếu gặp nhau thì không ai thi lễ chào hỏi, nhưng hôm nay đại quốc sư lại chủ động tìm gặp Mạch Khê.
Đại quốc sư mở lời trước: “Những người thuộc cửu tộc kia có can hệ gì? Chẳng qua là ân oán giữa một vài người, sao lại làm liên lụy đến những người vô tội khác?”.
Mạch Khê ho một cơn dữ dội, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, cười nhạt nói: “Câu nói này của ngài muộn rồi”. Đại quốc sư trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Năm đó là sai lầm của tôi. Tôi gieo nghiệt nên để cho tôi trả mới phải”. Mạch Khê không để ý đến ông ta nữa, cúi người ngồi vào trong kiệu.
Chiếc kiệu dần dần chìm lấp trong biển người hối hả của chốn kinh thành. Cửa chợ.
Mạch Khê ngồi ngay ngắn trên giám trảm[2] đài, chàng đăm đăm nhìn vào giữa pháp trường. Trước kia ở đó từng có một cái đài cao, nơi thiêu cháy Tam Sinh của chàng.
Tam Sinh duy nhất trong cuộc đời này của chàng.
Tim đột nhiên nhói đau, Mạch Khê cúi mắt nhìn xuống che giấu tất cả thần sắc của mình.
Giờ Ngọ sắp đến, chàng phất tay một cái, nhóm phạm nhân đầu tiên được dẫn lên. Đại tướng quân đã cắn lưỡi tự sát trong ngục, đám người bị giải lên là các bà vợ, ba người con trai và một người con gái duy nhất của ông ta - Thi Sảnh Sảnh.
Mạch Khê che miệng ho một lúc, tên thị vệ đứng cạnh nhìn mặt trời hỏi chàng có hành hình không. Chàng gật đầu. Thị vệ giơ tay nhưng tiếng “Trảm” còn chưa phát ra, người con gái tóc tai rũ rượi mặt mày nhem nhuốc đột nhiên hét lên một tiếng xé tai: “Mạch Khê! Kiếp sau! Kiếp sau ta quyết không thích ngươi nữa! Ta cũng nguyền rủa cho ngươi vĩnh viễn không thể ở bên người ngươi yêu! Ngươi vĩnh viễn không thể chung sống cùng cô ta”.
Trả lời cô ta chỉ có một trận ho như xé gan xé phổi.
Tên vệ sĩ thân hình lực lưỡng như beo từ phía sau Thi Sảnh Sảnh tiến lên bịt miệng cô ta lại, Thi Sảnh Sảnh cố sức vùng vẫy, gào lên: “Kiếp này ngươi giết chín họ nhà ta! Nếu như có kiếp sau ta nhất định để ngươi phải tự tay giết chết người ngươi yêu nhất! Ngươi và cô ta sẽ đời đời kiếp kiếp không được an lành”.
Mạch Khê nghe đến câu đó, vô cùng phẫn nộ, ánh mắt dữ tợn đến mức khiến cho thị vệ bên cạnh cũng cảm thấy khiếp sợ.
Mạch Khê cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lồng ngực, rút lệnh bài trên bàn, ném mạnh xuống đất: “Đại náo pháp trường, tội càng thêm tội, chém ngang lưng”.
Đám đông nghe thấy vô cùng khiếp sợ.
Thi Sảnh Sảnh ngửa đầu nhìn trời cười lớn, như thể bị điên: “Các người sẽ bị quả báo! Người tưởng rằng cô ta sẽ quay về sao? Cô ta chết rồi! Cô ta chết rồi!”.
Mạch Khê siết chặt nắm tay, giọng nói ôn hòa lễ độ thường ngày lúc này còn lạnh hơn băng giá: “Chém ngang lưng, bổn quan muốn cô ta phải tận mắt nhìn thấy chín họ của mình bị giết sạch như thế nào”.
Hôm đó ở cửa chợ, máu tươi chảy đầy mặt đất, tiếng gào khóc và tiếng thét chói tai của người con gái đó cho đến lúc kết thúc buổi hành hình vẫn còn văng vẳng trong không trung. Giống như tiếng kêu oan của ác quỷ đâm vào màng nhĩ. Cuối cùng thi thể của cô ta cũng giống như những người khác bị bó lại sơ sài, không biết ném đi đâu.
Từ đó về sau, mỹ danh “Quân tử ôn hòa” của tướng quốc không còn tồn tại nữa.
Đêm hôm đó, Mạch Khê sinh bệnh, nằm liệt giường. Hoàng đế lệnh cho thái y đến khám, kết quả chẩn đoán là bệnh lao. Cả triều đình đều thất kinh.
Thế nhưng người bệnh lại có vẻ bất cần, uống chút thuốc chống lại mấy ngày phát bệnh rồi lại lên triều, tất cả mọi việc vẫn xử lý như ngày thường. Chàng không nói thì cũng không ai biết chàng đã bệnh đến mức nào, trông không có gì khác với người bình thường. Cũng không ai thấy chàng ho nhiều.
Lâu dần mọi người cũng quên việc chàng là người mắc bệnh lao. Lại một mùa đông rét đậm.
Hoa mai trong sân nở rất đẹp. Mạch Khê khoác chiếc áo ngoài đứng trước cửa gian nhà gỗ nhìn vườn mai rất lâu, mãi đến khi trời dần tối không thể nhìn rõ thứ gì, chàng mới từ từ về phòng, thắp nến. Ánh nến khiến gương mặt chàng hiện rõ vẻ xanh xao nhợt nhạt đến kinh người, hai má chàng hóp lại, quầng thâm dưới mắt trũng sâu.
Chàng ngồi trước thư án, trải ra một tờ giấy Tuyên, từ từ phác ra hình thể của một cây mai. Đặt bút xuống, chàng lặng lẽ nhìn một hồi, quỷ thần xui khiến thế nào lại khiến chàng cầm bút lên, vẽ thêm một chút, bóng dáng một người con gái như ẩn như hiện sau cây mai, dường như nàng đang say sưa ngửi mùi hương dịu dàng trên cây mai, đắm chìm trong đó.
Mạch Khê nhìn người trong tranh, lại như thể không nhìn thấy gì. Chàng đưa tay ra, ngón tay chạm vào dấu mực vẫn chưa khô trên tờ giấy.
Cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay đến tim chàng, chàng nhắm mắt lại, nhưng không kìm được tiếng ho. Chàng bất ngờ gập người, thổ huyết trên mặt giấy, đỏ tươi hệt như hoa mai thật trên cành.
“Mạch Khê!”.
Nghe thấy có người gọi chàng, chàng vội mở mắt. Người con gái đó ngồi trên giường, trong tay còn cầm áo của chàng, đang tỉ mỉ khâu cho chàng: “Mạch Khê, áo của chàng sao lại rách thế này? Bị bắt nạt sao? Có đánh lại bọn chúng không?”.
Mạch Khê không dám chớp mắt, lặng người nhìn như ngây dại. “Tam Sinh...”.
Tiếng chiêng điểm canh bên ngoài vọng lại, bóng hình đó chao nghiêng rồi tiêu tan theo cơn gió.
Mạch Khê vùng dậy muốn đuổi theo, nhưng cơ thể không nghe theo sự sai khiến của chàng, thân hình chàng đổ về phía trước, ống tay áo quét đổ nến trên bàn.
Lửa cháy bùng bùng, Mạch Khê cũng không thèm để tâm, nỗi đau trong lòng chàng không có cách nào kìm nén được, mắt nhìn đăm đăm về nơi Tam Sinh vừa biến mất, thì thào nói: “Ai sẽ lại khêu đèn vá áo cho ta... Tam Sinh, ai nguyện khêu đèn vá áo cho ta?”.
Ngọn lửa bén lên rèm cửa. Mạch Khê nhìn thấy ánh lửa rừng rực nhưng chỉ nhếch mép cười....
Canh phu đi qua sân của phủ tướng quốc, đi qua hai con phố, gõ chiêng hô: “Cẩn thận củi lửa”, rẽ qua góc phố, liếc thấy ánh sáng. Phía phủ tướng quốc đã cháy đỏ một vùng trời.
[1] Vợ ta.
[2] Giám sát việc hành hình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Kiếp Tam Sinh
Cửu Lộ Phi Hương
Tình Kiếp Tam Sinh - Cửu Lộ Phi Hương
https://isach.info/story.php?story=tinh_kiep_tam_sinh__cuu_lo_phi_huong