Tiền Chuộc Mạng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17
ọn bắt cóc gọi đến cho Fernanda lần cuối cùng để báo cho bà biết chúng gia hạn cho bà hai ngày nữa để gửi tiền cho chúng. Lần này chúng tỏ ra hết kiên nhẫn. Chúng không để cho bà nói chuyện với Sam và ở nhà bà, mọi người đều biết thời gian sắp hết hay có lẽ đã hết, đã đến lúc phải hành động, nhưng không ai biết phải làm gì. Vì hoàn toàn không có đầu mối nào để lần tìm, nên cảnh sát không biết phải làm gì nữa. Họ làm theo bất cứ nguồn tin nào mà họ có được để cầu may, nhưng nguồn tin vu vơ không có xuất xứ, không có tin của tình báo xác nhận, nên công việc của họ chẳng đi đến đâu.
Khi chúng đưa tối hậu thư hai ngày cho Fernanda, Peter hướng dẫn bà cách thức chuyển tiền. Bà phải đánh điện chuyến toàn bộ số tiền một trăm triệu đô-la vào tài khoản của một công ty ở Bahamia, chứ không chuyển đến công ty ở đảo Cayman như chúng đã có dự định trước đây. Ngân hàng ở Bahamia đã được chỉ thị của chúng gửi tiền vào một loạt công ty ma, rồi từ đó, phần chia của Peter và Phillip sẽ được chuyển sang Geneva. Ba phần kia sẽ được điện chuyển đến Costa Rica. Khi Waters, Stark và Free đến Colombia hay Brazil, chúng sẽ chuyển tiền qua đấy.
Fernanda không biết gì về các chi tiết phức tạp này. Bà chỉ biết một điều là tên của ngân hàng ở Bahamia, nơi bà phải điện chuyển một trăm triệu đô-la trong vòng hai ngày, nhưng bà không có gì để chuyển. Bà chỉ biết trong cậy vào cảnh sát và FBI để tìm Sam trước thời hạn chót của chúng và bà sợ họ sẽ không tìm ra chú bé đúng hạn. Hy vọng mất dần từng giờ.
- Phải để cho tôi thời gian lâu hơn thế mới có được tiền. - Fernanda nói với Peter khi gã gọi cho bà. Bà cố giữ giọng nói cho bình tĩnh, nhưng giọng bà vẫn lộ vẻ hoảng sợ. Bà đang chiến đấu để cứu mạng sống của Sam. Dù cảnh sát và FBI đã cố gắng hết sức, đem hết cả sức người lẫn kỹ thuật máy móc hiện đại, nhưng họ vẫn không giúp gì được cho bà. Hay họ không gặt hái được kết quả.
- Thời gian hết rồi - Peter nói giọng cương quyết - Những người hợp tác với tôi không muốn đợi. - Gã nói tiếp, cố không để lộ sự thất vọng của mình. Bà phải làm gì chứ. Hằng ngày, Waters và đồng bọn cứ nói đến việc giết Sam. Đối với chúng, việc giết chú bé chẳng nghĩa lý gì. Thực vậy, nếu chúng không có tiền, chúng nghĩ đây là sự trả thù thích đáng. Thằng bé đối với chúng không bằng chai rượu Tequila hay đôi giầy.
Chúng không quan tâm đến việc Sam có thể nhận diện chúng. Ba thằng vô đạo ấy đã hoạch định chương trình biến mất trong vùng hoang dã của Nam Mỹ. Chúng đã có hộ chiếu giả chờ đợi chúng ở phía Bắc Mexico. Chúng chỉ có việc đến đấy, lấy hộ chiêu, biến mất rồi sống như vua suốt đời. Nhưng trước hết bà phải trả tiền chuộc mạng. Và với thời gian trôi qua từng giờ từng ngày, Peter biết lời Sam nói với gã là đúng. Bà không có tiền để điện chuyển vào tài khoản ở Bahamia. Peter không biết bà sẽ làm gì, Fernanda cũng không. Gã muốn hỏi bà, nhưng gã nghĩ chắc có người đang hướng dẫn bà phải làm gì.
Jack báo cho bà biết ông ta có thể vay cho bà một số tiền lớn nhất là bảy trăm ngàn đô-la, nhưng dùng ngôi nhà làm vật thế chấp. Với số tiền này bà cũng không đủ để trả cho bọn bắt cóc. Ngoài ra, không biết ngân hàng có biết trường hợp của bà hay không, nhưng họ cho bà biết phải mất ba mươi ngày bà mới có tiền, vì họ còn phải chờ xác nhận về quyền sở hữu ngôi nhà. Waters và đồng bọn thì muốn trong vòng hai ngày.
Bà không biết làm gì. Ted, Rick và lực lượng FBI hùng hậu cũng không biết làm gì. Họ đã thề phải dùng đủ mọi cách để cứu cho được chú bé, nhưng đối với Fernanda, họ không có cơ may tìm ra được con bà như ngày đầu nó mới bị bắt. Và Peter cũng nghĩ thế.
Sau khi gọi cho bà xong, Waters giận dữ nói:
- Bà ấy đùa với chúng ta!
Ở bên kia đầu dây, Fernanda khóc.
- Một trăm triệu đô-la không phải là dễ kiếm -Peter đáp, gã cảm thấy đau đớn cho bà. Gã có thể mường tượng ra bà đang sống trong cảnh bức bách - Tài sản của chồng bà ta đang đợi tòa chứng thực, bà ta phải đóng thuế thừa kế trên tài sản của ông ấy và người thực hiện di chúc của ông ấy không thể giao tài sản cho bà ta nhanh như chúng ta mong muốn được.
Peter cố du di thời gian cho bà, nhưng gã không dám nói với chúng rằng gã tin chắc bà không có tiền, vì gã sợ chúng sẽ nổi giận và giết Sam ngay tức khắc. Đối với Peter, con đường tốt nhất là phải từ từ mà đi. Và đối với Fernanda cũng thế.
- Chúng ta không đợi nữa - Waters nói, mắt hắn đằng đằng sát khí - Nếu trong hai ngày nữa mà bà ta không điện chuyển tiền, thì thằng bé phải chết và chúng ta đi khỏi đây. Chúng ta không thể ngồi đây lâu được, để đợi cảnh sát xuất hiện. - Sau khi gọi cho Fernanda xong, hắn hết sức tức tối, hắn nói bà kéo dài thời gian để giữ chân chúng ở đây cho cảnh sát đến bắt. Và khi hắn nhận ra chúng đã hết rượu Tequila lẫn bia, hắn càng nổi cơn thịnh nộ hơn nữa. Hắn nói hắn ngán thức ăn của chúng rồi và bọn kia đồng ý với hắn.
Ở San Francisco, ngày nào Fernanda cũng ngồi khóc trong phòng bà suốt ngày, bà sợ chúng sẽ giết Sam, hay đã giết rồi. Còn Will thì đi quanh trong nhà như bóng ma. Cậu xuống bếp với cảnh sát, nhưng bất cứ cậu đi đâu hay nói chuyện với ai, cậu cũng không thấy giảm bớt căng thẳng trong lòng. Và mỗi khi Ashley gọi về, Fernanda lại nói với cô rằng mọi việc ở nhà đều tốt đẹp. Cô gái vẫn không biết chuyện Sam đã bị bắt và Fernanda cũng không muốn cô biết, để cho cô phát điên lên, tình hình càng thêm tệ hơn mà thôi.
Sau khi bọn chúng gọi điện cho Fernanda, Sam hỏi Peter:
- Họ sẽ giết tôi phải không? - Chú bé đã nghe chúng nói chuyện. Chúng tức giận vì phải chờ đợi quá lâu.
- Tôi đã hứa với cậu, tôi sẽ không để chuyện ấy xảy ra. - Peter thì thào đáp. Sau khi gọi điện thoại cho Fernanda xong, gã ra phòng sau để kiểm tra chú bé. Nhưng Sam biết Peter khó mà giữ lời hứa. Nếu Peter giữ lời hứa, thì bọn chúng sẽ giết luôn cả gã.
Khi Peter trở lại phòng khách, bọn chúng rất khó chịu vì thiếu bia, cũng như vì tiền chuộc bị hoãn lại chưa trả. Peter bèn đề nghị để gã ra phố mua bia cho chúng. Gã có diện mạo không làm cho người ta chú ý. Người ta sẽ nghĩ gã là người tử tế đi nghỉ hè ở hồ và có lẽ là đi với con. Chúng liền để gã đi mua bia, và dặn gã đem về ít chai Tequila và đồ ăn Trung Quốc. Chúng ngán cảnh nấu ăn và gã cũng vậy.
Peter lái xe ra phố, qua khỏi thị trấn đến chỗ bán bia định mệnh. Gã lái qua ba thị trấn nữa, nghĩ đến công việc sắp làm. Không đắn đo gì nữa, Sam nói đúng, thời gian sắp hết rồi. Bây giờ theo chỗ gã biết thì bà Fernanda không thể trả được tiền chuộc mạng. Gã chỉ còn quyết định duy nhất là có để cho chúng giết Sam hay không. Gã đã liều sinh mạng của mình để cứu con gã khi nhận làm việc này, bây giờ gã biết gã phải làm gì cho Sam.
Gã lái chiếc xe tải rẽ sang một bên đường, gần chỗ người ta dùng để cắm trại, lấy máy điện thoại di động ra. Điều duy nhất gã nghĩ đến là gã sẽ không quay lại nhà tù Pelican Bay. Trong giây lát gã có ý muốn lái xe đi thẳng luôn, nhưng nghĩ nếu làm thế, khi thấy gã không quay về, chúng sẽ giết Sam, chắc chắn là như vậy.
Gã bấm số máy, chờ đợi. Như mọi lần trước, Fernanda nhấc ống nghe khi chuông điện thoại mới reo hồi đầu tiên. Giọng gã lịch sự, báo cho bà biết Sam bình an, rồi gã yêu cầu được nói chuyện với người cảnh sát ở gần bên bà. Bà ngần ngừ một lát, nhìn Ted, rồi trả lời không có cảnh sát nào hết.
- Không sao đâu. - Peter nói, giọng mệt mỏi, gã nghĩ là chuyện này chấm dứt rồi, gã không quan tâm nữa. Bây giờ điều quan trọng đối với gã là Sam. Gã nhận ra rằng, khi gã nói chuyện với bà là gã đang làm việc này cho bà. Gã bình tĩnh nói tiếp - Tôi biết đang có người theo dõi đường dây nói. Bà Barnes à, để cho tôi nói chuyện với cảnh sát. - Bà nhìn Ted, ánh mắt lo âu, rồi đưa máy điện thoại cho ông. Bà không biết gã muốn nói gì.
- Thanh tra cảnh sát Lee đây. - Ted gay gắt lên tiếng.
- Ông có chưa đầy bốn mươi tám giờ để đưa chú bé ra khỏi đây. Ở đây có bốn người kể cả tôi. - Peter nói. Gã không những cho ông biết thông tin mà gã còn cho biết cả số người bắt cóc. Gã nghĩ phải làm thế, vì số phận của gã, cũng như số phận của bà Fernanda và của Sam. Gã chỉ có thể làm được cho họ như thế thôi.
- Có phải anh là Morgan không? - Ted hỏi, ông nghĩ chỉ có gã mới làm việc này thôi. Chỉ có gã mới nói chuyện với ông thôi. Peter không xác nhận mà cũng không từ chối. Gã có nhiều việc cần phải làm. Gã cho Ted biết địa chỉ ngôi nhà ở Tahoe, miêu tả cách bài trí ngôi nhà cho ông biết.
- Hiện giờ chúng giữ thằng bé ở phòng sau. Tôi sẽ làm những gì tôi có thể giúp ông được, nhưng chúng có thể giết luôn cả tôi.
Ted bèn hỏi gã một câu và rất muốn được gã trả lời. Cuộc gọi được thu băng, như những cuộc gọi đòi tiền chuộc mạng trước đó.
- Có phải người tổ chức vụ này là Addison không?
Peter ngần ngừ một lát rồi đáp:
- Phải, chính hắn ta. - Đối với gã thế là xong. Gã biết dù gã đi đến bất kỳ đâu, Addison cũng sẽ tìm gã để giết. Nhưng có lẽ Waters và đồng bọn sẽ giết gã trước khi y làm việc đó.
- Tôi sẽ không quên chuyện này. - Ted nói với giọng thành thật trong khi Fernanda nhìn ông, không dám rời mắt khỏi ông. Bà nghĩ có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng không biết chuyện xảy ra tốt hay xấu.
- Chuyện ấy không phải là lý do khiến tôi làm việc này - Peter đáp, giọng buồn bã - Tôi làm việc này là vì Sam… Và vì bà ấy… nhờ ông nói với bà ấy là tôi rất ân hận. - Nói xong lời ấy, gã tắt máy, ném cái điện thoại di động lên ghế ngồi bên cạnh gã, rồi chạy đến nhà hàng bán rượu, gã mua bia và rượu Tequila cho chúng uống say suốt đêm. Khi gã vào nhà, gã bê bốn bao đựng đồ ăn Trung Quốc, miệng cười vui. Bỗng gã có cảm giác được tự do. Đây là lần đầu tiên trong đời gã làm điều chính đáng.
- Anh đi đâu mà lâu thế? - Stark hỏi, nhưng khi nhìn thấy thức ăn, bia và ba chai Tequila thì hắn hết nóng.
- Họ bắt tôi đợi suốt một giờ mới bán thức ăn cho tôi. - Peter phàn nàn, rồi vội đi ra phòng sau để xem Sam ra sao. Chú bé đang ngủ. Peter đứng nhìn chú một hồi lâu rồi quay lại ra khỏi phòng. Gã không biết khi nào thì họ đến. Gã hy vọng họ đến thật nhanh.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng