Chương 17
ảo Huy dừng xe trước ngôi biệt thự của Hải Du, nhưng nàng chưa vội vào nhà. Ngần ngừ một lát, nàng lên tiếng:
- Anh vào nhà em một chút nhé.
Hình như Bảo Huy không chờ gì hơn ngoài câu nói này. Và không chờ Hải Du nói thêm tiếng thứ 2, anh đã vội vàng đẩy xe vào cổng. Nhưng lúc này Hải Du nói:
- Bây giờ đã khuya rồi, chắc là ba em đã ngủ. Hay là chúng ta ngồi ở băng đá nói chuyện nhé.
Ở đâu cũng được, miễn được cận kề người đẹp và được nói chuyện với nàng là Bảo Huy thấy vui lắm rồi. Anh nhanh nhẩu:
- Được rồi, ngồi ở đây càng mát chứ sao. Hải Du đừng khách sáo.
Họ ngồi trên ghế đá phía trước là hòn non bộ, tiếng nước chảy thánh thót càng làm cho màn đêm thêm huyền diệu. Nhưng Hải Du cố giữ một khoảng cách khá xa. Nàng lên tiếng:
- Bảo Huy! Em xin lỗi anh nhé.
Hơi ngạc nhiên, Bảo Huy hỏi lại:
- Xin lỗi? Nhưng là chuyện gì?
- Là em đã tự động giới thiệu với ba em, anh là người yêu của em.
- Ôi, tưởng chuyện gì. Chuyện đó có gì đâu phải xin lỗi.
- Nhưng em đã đem anh ra làm người yêu giả để trả thù Trọng Khôi.
Đang lâng lâng với nhiều cảm xúc, nghe Hải Du nói thế, Bảo Huy thấy hụt hẫng. Nhưng nhờ trời tối nên Hải Du không phát hiện ra điều đó.
Bảo Huy ấp úng:
- Thế...
- Lẽ ra em nên bàn trước với anh nhưng vì không có thời gian. Dù sao thì em rất cám ơn anh. Lúc đó em chỉ sợ anh lên tiếng phủ nhận thì xem như mọi chuyện đã hoài công.
Làm sao anh phủ nhận được, đó là điều anh mơ ước và bất chấp thủ đoạn để có được. Bảo Huy nghĩ thầm như thế.
Anh hỏi:
- Nhưng nếu sau này có gặp lại Trọng Khôi, chúng ta sẽ như thế nào đây?
- Bây giờ chúng ta là bạn của nhau, nhưng khi nào có mặt của Trọng Khôi, mong anh tiếp tục đóng giả người yêu của em. Trước mặt hắn ta, anh và em phải là một đôi tình nhân tình tứ nhất. Em muốn cho hắn biết, hắn phải một lần nếm trải những gì hắn đã từng ruồng bỏ những cô gái khác.
Bảo Huy thấy hài lòng khi máu sôi sục đang dâng trong lòng Hải Du. Nhưng có điều làm anh hơi thất vọng là chỉ là người yêu giả của nàng thôi. Nhưng không sao, dần dần anh sẽ chinh phục được trái tim người đẹp. Làm chủ được nàng, làm chủ căn biệt thự nguy nga này và làm chủ cả công ty địa ốc kia. Vâng. Bảo Huy gật đầu hài lòng và tự tin mình chắc chắn sẽ làm được. Chợt nhớ, Bảo Huy hỏi tiếp:
- Phải rồi Hải Du, còn về phía ba em thì sao?
- Em đã nói với ba em là chúng ta còn trong thời gian tìm hiểu. Mà ba em thì rất tôn trọng quyền quyết định của em, cho nên đó không có vấn đề gì lo lắng cả. À phải rồi! Anh còn nhớ lời đề nghị của ba em không?
Làm sao mà Bảo Huy quên cho được, đó chính là mơ ước của anh mà. Bây giờ nó vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhưng Bảo Huy giả vờ ngập ngừng:
- Vâng, anh nhớ chứ. Nhưng anh cần có thời gian suy nghĩ. Bởi vì anh làm ở công ty cũ lâu rồi, bây giờ chuyển đi thì cũng hơi buồn.
- Tùy anh, em tôn trọng quyết định của anh.
Làm một động tác vươn vai, nàng tiếp:
- Vất vả cả ngày, bây giờ cũng đã trễ rồi. Thôi anh đi về nghỉ đi.
Dù rất muốn được ngồi lại bên nàng, nhưng Hải Du nói thế anh đành bịn rịn:
- Ờ được. Anh về nhé Hải Du. Chúc em ngon giấc!
- Hẹn gặp lại!
Tiễn chân Bảo Huy, nàng khóa cửa cổng rồi thẫn thờ trở lại ngồi trên ghế đá. Trời khuya, ghế đá thật lạnh nhưng cũng không bằng sự trống trải lạnh lùng trong tim nàng. Cứ ngỡ đâu vừa trả được mối thù với gã sở khanh bỉ ổi thì nàng sẽ thỏa mãn và sung sướng lắm. Nhưng không, lòng nàng càng u uất trĩu nặng thêm. Nhất là đôi mắt ấy, đôi mắt ngỡ ngàng, bàng hoàng hụt hẫng của Trọng Khôi lúc ấy như đang xoáy vào tim nàng. Nàng rên rỉ: Trọng Khôi ơi! Em yêu anh thật lòng mà. Dù cho quá khứ của anh có như thế nào, em cũng yêu anh. Ước gì anh không có hành động bỉ ổi với em thì hay biết mấy. Yêu anh, em có tiếc với anh tấm thân ngà ngọc này đâu, nhưng mà không phải lúc đó.
Trọng Khôi ơi! Anh đã xử sự với em giống như một kẻ trộm, một kẻ trộm tình bỉ ổi nhất. Và nàng đã bật khóc.
Trong đêm, nàng khóc ngon lành và đơn độc. Nàng nhớ lại buổi bình chọn kết quả sáng nay. Nàng muốn nhân cơ hội này sẽ làm cho Trọng Khôi trước bàn dân thiên hạ thân bại danh liệt vì tội hoán đổi kiến trúc của người khác. Có điều nàng hơi ngạc nhiên và lấy làm lạ là tại sao người đứng đầu bảng không phải là anh mà là Bảo Huy. Vì trước đó, ban giám khảo đã có vòng sơ khảo vàn nàng nhận thấy bản thiết kế mang tên Trọng Khôi thì thật tệ, đến nỗi ban giám khảo phải lắc đầu, còn của Bảo Huy thì quá xuất sắc. Nhưng cũng thật may mắn, vì con người như hắn thì không có tư cách đứng trên bục vinh quang.
Còn riêng nàng rất khó khăn mới thuyết phục được ông Hải Phi để được điều khiển chương trình. Nàng muốn nhân cơ hội này để làm nhục Trọng Khôi, nhưng cuối cùng nàng cũng không làm được. Trái tim nhân hậu của nàng đã không cho phép nàng làm như thế. Rồi nàng bâng khuâng nhớ lại thái độ rất lạ của Trọng Khôi khi nàng chuẩn bị xướng tên người đoạt giải. Đôi mắt ấy ngời sáng hạnh phúc rồi vụt tắt khi tên người đoạt giải được công bố. Đôi mắt không mang sự ganh ghét hay đố kỵ, nhưng hụt hẫng, hình như mang nhiều câu hỏi. một lần nữa đôi mắt ấy lại bàng hoàng đau đớn và tối sầm khi nàng tình tứ cặp vai cùng Bảo Huy. Cuối cùng nàng thấy mình đã làm được việc mình cần làm. Nhưng nàng xót xa thầm nghĩ: Hình như kẻ vừa bị đánh gục không phải là Trọng Khôi mà chính là bản thân mình. Nàng thấy toàn thân rã rời mệt mỏi.
- Bảo Huy về rồi hả con?
Nàng giật mình quay lại vì tiếng nói của ông Hải Phi.
- Ồ ba, ba chưa đi ngủ sao?
Ông bước tới ngồi bên con gái:
- À, ba cũng vừa định đi ngủ đây. Nhưng thấy con ngồi có một mình. Hải Du à, hình như con có tâm sự phải không?
Câu hỏi của cha làm nàng chạnh lòng. Nhưng nàng cố gắng không khóc.
- Con đâu có sao đâu. Sao ba lại hỏi thế?
- À, thì thấy con ngồi một mình ba hỏi thế cơ mà. Hải Du này! Ba xin lỗi con vì đã để cho con thiếu thốn.
Hải Du nhìn cha ngạc nhiên:
- Ba nói gì lạ thế? Con có bao giờ thiếu thứ gì đâu.
- Sự thiếu thốn lớn nhất của con đó là một người mẹ. Lẽ ra...
- Đừng nói nữa ba à. Đối với con, có được một người ba như ba là hạnh phúc lắm rồi. Con không mong muốn điều gì thêm đâu.
- Nhưng dù sao...
Nàng không muốn nhắc đến điều ấy nữa nên nói:
- Khoan đã ba! Con có chuyện này muốn hỏi ba này.
Ông cũng chiều nàng:
- Ba sẵn sàng nghe đây.
- Ba thấy Bảo Huy là người như thế nào?
Im lặng một lúc, ông nói:
- Cho ba nợ một câu trả lời nhé con gái.
- Tại sao thế ba?
- Vì còn quá sớm để kết luận mọi thứ. Con không phật ý chứ?
Nếu Bảo Huy là người nàng yêu thì chắc chắn nàng đã phật ý rồi. Nhưng đây chỉ là câu hỏi để giải quyết tình thế, nên nàng không để tâm. Nàng cười thật tươi:
- Ba thận trọng như thế thảo nào ba luôn thành công. Con phục ba lắm.
- Thế còn con?
- Con thì sao nào?
- Với Bảo Huy ấy.
- Con đã nói với ba rồi, chúng con đang tìm hiểu. Nếu hợp thì yêu nhau, còn không thì sẽ làm như bao người khác thôi.
Ông gật đầu hài lòng. Rồi nói:
- Thôi đã khuya rồi, vào ngủ đi con.
Nàng ngoan ngoãn khẽ dạ rồi theo ông vào nhà.
Đêm đang dần chuyển sang một ngày mới.
Dù đã trải qua một cú sốc quá nặng nề và khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình, thế nhưng dường như Trọng Khôi gần như không có thời gian để gặm nhấm nỗi đau đó. Nhờ có bà Bảo Thu luôn bên cạnh an ủi và công việc kiến trúc quá nhiều, cho nên suốt ngày anh chỉ vùi đầu vào những bản thiết kế, nhờ đó mà anh nguôi ngoai nỗi buồn.
Sáng nay vừa hoàn thành một công trình thiết kế, Trọng Khôi hăm hở định mang lên cho giám đốc xem thì đã đụng ngay Bảo Huy ở cửa phòng. Anh chựng lại, cơn tức giận chợt bùng phát. Nhưng cũng thật nhanh, nhớ tới những lời của bà Bảo Thu, anh đã kịp dừng lại, rồi lạnh lùng lên tiếng:
- Mày đến tìm tao đấy à?
Gương mặt Bảo Huy không tỏ ra một chút ái ngại hay hối hận nào cả, mà còn kênh kênh:
- Không, tao đã chuyển công tác rồi.
- Tao đã có nghe nói. Thế mày đến đây làm gì?
- Ờ, thì dọn một ít đồ cá nhân ấy mà.
Thái độ khinh khỉnh của Bảo Huy đến thật là trơ trẽn. Kể từ hôm xảy ra chuyện đến nay, Bảo Huy chưa lần nào về căn nhà trọ và cũng chưa hề tới công ty. Và đây cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ sau hôm đó. Chợt Bảo Huy cười vênh váo:
- À! Tao vẫn chưa cho mày biết, ba của Hải Du tức ông Lâm Hải Phi đã mời tao về đấy công tác rồi. Công ty cũng đã sắp xếp cho tao chỗ ở luôn. Căn phòng trọ đó, từ nay mày tự lo lấy nhé. À phải! Ở đó tao còn một ít đồ, khi nào cần tao sẽ cho người đến lấy. Mày không có ý định mang ném ra ngoài chứ?
Trước thái độ hách dịch của Bảo Huy, Trọng Khôi không thèm trả lời mà chỉ cười một cách khinh bỉ.
- Bảo Huy! Tao có chuyện muốn hỏi mày đây.
Bảo Huy không chút lo lắng mà còn bước tới kéo ghế ngồi rồi hất mặt:
- Được thôi. Dù sao từ đây tao với mày cũng ít gặpnhau. Mày có thắc mắc gì thì cứ hỏi, tao sẵn sàng trả lời.
- Hãy cho tao biết, chuyện của mày và Hải Du đã bắt đầu từ khi nào?
- Chuyện ấy à? Làm sao tao nhớ được. Bây giờ tao chỉ biết là chúng tao yêu nhau tha thiết, và sẽ kết hôn một ngày gần đây.
Thái độ kênh kênh tự đắc của Bảo Huy làm cho Trọng Khôi càng tức giận hơn. Anh chồm tới gằn giọng:
- Có phải chính mày đã dụ dỗ cô ấy không?
- Điều đó tao có cần thiết trả lời cho mày biết sao. Vả lại, Hải Du là một người lớn, cô ấy muốn yêu ai là do cô ấy quyết định chứ làm sao tao có thể dụ dỗ được. Vả lại, Hải Du cũng đã từng nói với tao rằng chưa bao giờ cô ấy yêu mày.
- Mày nói dối.
- Tin hay không là ở mày. Hải Du còn bảo từ trước tới giờ, mày luôn ngộ nhận và chỉ là một kẻ yêu đơn phương mà thôi. Nếu không tin thì mày có thể trực tiếp đi hỏi cô ấy.
Trọng Khôi chua chát gật đầu:
- Dù sao thì tao cũng chúc mừng mày có được người yêu như Hải Du. Mày hãy cố mà giữ gìn.
Bảo Huy cười ngạo nghễ:
- Cám ơn lời khuyên của mày, tao dư sức biết tao phải làm gì mà.
- Còn nữa Bảo Huy, tao muốn xác định chính xác chuyện này, mong mày hãy nói thật.
- Còn chuyện thắc mắc nữa à? Cứ hỏi đi!
- Đó là bản thiết kế. Hãy nói cho tao biết, tại sao đó là tác phẩm của tao mà sao lại mang tên mày.
Bảo Huy giả vờ ngơ ngác:
- Chuyện đó à? Làm sao tao biết được, đó là công việc của bạn giám khảo mà.
- Nhưng tại sao lúc đó mày...
- Sao lại là tao? Tao có liên quan sao? Nếu mày không hài lòng thì tại sao lúc đó không đứng lên mà kiện họ. Nói thật nhé, lúc đó tao vui quá nên không phát hiện ra sự nhầm lẫn. Nhưng thôi, mày tức làm gì, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Vả lại, bây giờ mày cũng khá nổi tiếng rồi, phải không?
Trọng Khôi gằn giọng:
- Đủ rồi Bảo Huy. Bây giờ tao cũng không còn gì thắc mắc nữa đâu. Nếu mày thấy ở đây không còn việc gì của mày thì hãy đi đi.
- Được thôi. Vả lại, lúc này ở công ty của ông Hải Phi, tao cũng bận lắm. Công việc cứ như núi ấy. Tao đi đây. Hôm nào rảnh đi uống vài chai nhé.
- Không cần đâu Bảo Huy. Tao vẫn còn điều này muốn nói với mày nữa.
Bảo Huy hách dịch nhướng mày:
- Thế à?
- Bảo Huy! Tình cảm bạn bè giữa tao và mày từ đây về sau sẽ chấm dứt. Tao thật sự thất vọng về sự thay đổi của mày. Tao chỉ muốn nói bao nhiêu đó thôi. Mày đi đi!
Bảo Huy gật gật đầu cười ngạo nghễ:
- Cũng hơi tức đấy. Nhưng không sao, chỉ là một tình bạn thôi mà... OK. Vả lại, dạo này tao cứ tiếp khách mãi, mà toàn là "VIP" không à. Còn bạn bè hả, lôi thôi lắm. Thôi, bye bye nhé!
Bảo Huy hất mặt bỏ đi nhưng không quên bỏ lại một nụ cười đầy mỉa mai. Đụng Song Hạ ngay cửa, nhưng anh tỏ ra phớt lờ như chưa hề quen biết. Bảo Huy bỏ đi thẳng.
Song Hạ bước vào với đôi mắt buồn buồn nói với Trọng Khôi:
- Chuyện của anh và Bảo Huy tại sao đến nông nỗi này hả Trọng Khôi?
Trọng Khôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Em đã biết tất cả rồi sao Song Hạ?
- Xin lỗi anh, nãy giờ em đứng ở ngoài cửa và đã vô tình nghe hết mọi chuyện rồi. Hải Du... Chẳng lẽ Hải Du với Bảo Huy là thật sao?
- Đến bây giờ anh vẫn còn bàng hoàng, tại sao Hải Du có thể đối xử với anh như vậy.
- Hải Du là một cô gái dễ thương có lẽ vì quá nhẹ dạ nên đã bị Bảo Huy dụ dỗ. Trọng Khôi! Sao anh không trực tiếp gặp Hải Du để hỏi cho ra lẽ.
Trọng Khôi chán chường:
- Anh cùng đã từng điện thoại cho cô ấy, nhưng cô ấy không nhận điện. Anh nghĩ chuyện đã quá rõ ràng rồi. Họ đã phản bội anh.
Song Hạ thở dài:
- Em đã từng nói với anh, Bảo Huy đã thay đổi rồi, nhưng không ngờ anh ấy lại bỉ ổi đến như vậy. Còn nữa, bản thiết kế ấy là của anh tại sao lại mang tên của Bảo Huy. Rõ ràng Bảo Huy đã cướp công của anh mà. Tại sao anh không đi khiếu nại?
- Thật ra, lúc đầu anh cũng có ý nghĩ đó, nhưng sau đó nghĩ lại sự tại ba đều có ở mỗi người, còn vinh quang ấy chỉ có thể xảy ra một, 2 lần thôi. Nó không thể cướp công của người khác được mãi.
- Từ lâu em biết Bảo Huy là người có nhiều tham vọng, nhưng không ngờ cách mà anh ấy muốn mau tiến lại là cách này. Cũng mày là em chưa trao trọn trái tim này cho hắn, nếu không thì đã khổ rồi. À Trọng Khôi! Bảo Huy chuyển công tác đến công ty nào vậy?
- Công ty của ba Hải Du, ông Lâm Hải Phi đấy.
Song Hạ rùng mình:
- Bảo Huy này khủng khiếp thật. Hắn ta muốn dựa vào Hải Du để tiến xa hơn mà, thật là bỉ ổi.
Trọng Khôi nói vẻ an phận:
- Thôi Hạ à. Đó là chuyện của họ, chúng ta không nên bàn làm gì. Bây giờ việc của chúng ta là làm tốt công việc của mình, hy vọng ở bên Bảo Huy, Hải Du sẽ tìm được hạnh phúc.
Song Hạ dường như chưa an tâm nên hỏi:
- Anh thật sự không sao chứ Trọng Khôi?
Trọng Khôi bật cười:
- Bộ tôi là người yếu đuối lắm sao? Nếu có sao thì đã xảy ra rồi. Nhưng nói thật, nếu không có dì ấy, tôi nghĩ mình khó vượt qua.
Song Hạ ngạc nhiên:
- Dì nào thế?
- một người đàn bà mà anh cũng vừa biết. Dì ấy tên là Bảo Thu.
- Em chưa hiểu anh vừa nói gì.
- Dì ấy biết rất nhiều về chuyện của anh. Thời gian này, cũng nhờ dì ấy luôn an ủi, nếu không anh nghĩ mình gục ngã mất rồi.
Song Hạ cảnh giác:
- Nhưng tại sao bà ấy giúp đỡ anh. Liệu bà ấy...
Hiểu được suy nghĩ của Song Hạ, Trọng Khôi lại cười:
- Anh biết Hạ định nói gì. Lúc đầu anh cũng có suy nghĩ ấy. Nhưng sau khi tiếp xúc với dì, anh thấy dì ấy rất đàng hoàng và trí thức. Anh nghĩ dì ấy không có ý định gì xấu đâu.
- Nhưng em thấy lạ lắm.
- Thôi, để có dịp nào đấy, anh sẽ đưa em đến làm quen với dì. Hy vọng rồi em sẽ thích dì ấy.
Song Hạ mỉm cười đầy háo hức:
- Nghe anh nói em cũng tò mò lắm. Anh nhất định giữ lời hứa nhé.
- OK.
- Thôi em đi làm việc đây. Không làm phiền anh nữa.
Trọng Khôi mỉm cười nhìn theo bóng Song Hạ, lòng dâng lên niềm thương cảm.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn