Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thức Nhữ Bất Thức Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17 - Danh Sư Cao Đồ [8]
H
ách Quả Tử hết nói.
Đông cô nương quả là người si tình, cư nhiên cứ như vậy kiên quyết chờ hắn phí hoài năm năm tuổi xuân. Thảo nào trong thành đồn đãi nàng đanh đá hung hãn, chắc là để bảo vệ ước định với Thái Phong Nguyên. Nhưng tên Thái Phong Nguyên này có phần cũng không chịu thua kém.
Thái Phong Nguyên nói: “Lần thi hương này, ta nắm chắc mười phần, nhất định có thể trúng cử. Đến lúc thượng kinh phó khảo, kim bảng đề danh, quang tông diệu tổ, mới có thể mở lời cầu thân với Đông phủ.”
Đào Mặc nghi hoặc nói: “Đây là yêu cầu của Đông lão gia Đông phu nhân?”
Thái Phong Nguyên nói: “Dù chưa phải chính miệng họ nói, nhưng Đông phủ là đại hộ nhân gia, nếu thân không có gì, họ làm sao để mắt đến ta? Đương nhiên phải sau khi vượt trội hơn người mới có thể nói đến chuyện này.”
Hách Quả Tử nói: “Vậy hóa ra lại tốt. Hôm nay Đông cô nương vừa mất, ngươi thích thi mấy năm thì thi bấy năm, thích thi bao lâu thì thi bấy lâu. Cùng lắm thì khi đỗ cao đến Đông phủ cầu thân, cũng coi như thành toàn niệm tưởng cả đời của Đông cô nương.”
Thái Phong Nguyên bị hắn chặn họng nói không nên lời, lúc sau mới đau thương vừa khóc vừa nói: “Ta nào biết, nào biết nàng sẽ như vậy. Chắc chắn là phụ mẫu nàng hồ đồ, ép bức nàng. Bằng không nàng sao lại nghĩ quẩn như vậy? Hai tháng trước, nàng rõ ràng còn rất khỏe.”
Đào Mặc nói: “Hai người các ngươi hai tháng trước có gặp nhau?”
Thái Phong Nguyên nói: “Đó là ngày mười lăm mỗi tháng, chúng ta sẽ gặp nhau ở miếu Quan Âm. Ta nói với nàng phải chuyên tâm khoa thi, tạm thời không thể gặp nhau. Nàng cũng đáp ứng rồi, tịnh không thấy nửa điểm không ổn a.”
Đào Mặc nói: “Không hề oán thán?”
Mắt Thái Phong Nguyên lóe lên, “Nhiều, nhiều năm như vậy, nàng cũng hy vọng có thể sớm ngày có thể xuất giá.”
Hách Quả Tử hừ lạnh một tiếng, vừa trào phúng vừa khiếm phụng!
Đào Mặc nghĩ nghĩ, cũng không hỏi cái gì khác nữa, chỉ nói: “Ngươi đối với Đông cô nương nếu là thật lòng, sao không đến Đông phủ bái tế? Đông lão gia Đông phu nhân cũng không hẳn giống như ngươi tưởng tượng vậy. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chung quy là chuyện đau buồn trong cuộc đời. Hơn nữa, Đông cô nương đã chết, cho dù có ân oán cũng nên vì Đông cô nương vứt bỏ hiềm khích lúc trước mới phải.”
Thái Phong Nguyên im lặng.
Hách Quả Tử lại không nhịn được.”Ai cũng biết chọn quả phải chọn quả mềm mà nắm. Trách chỉ trách thiếu gia là người ngoài, cùng Đông cô nương kia không hề liên quan, lại bị hắn đem làm người thế tội, châm chọc khiêu khích. Đông lão gia Đông phu nhân là thân sinh của Đông cô nương, hắn nào có mặt mũi đi gặp người ta.”
Thái Phong Nguyên sắc mặt xám ngắt, nhất định là bị nói trúng tim đen.
Đào Mặc thầm than một tiếng, kéo Hách Quả Tử ra ngoài.
Hách Quả Tử nói: “Thiếu gia, người kia rõ ràng là mềm nắn rắn buông. Người chớ để ý hắn nữa.”
Đào Mặc nói: “Nỗi đau mất đi người yêu, cũng là một nỗi đau lớn của đời người.”
Hách Quả Tử thấy Đào Mặc có chút đăm chiêu, sợ hắn nhớ tới chuyện cũ, vội nói: “A, ta đói bụng rồi, chúng ta không bằng trước tiên đi ăn chút gì đi.”
Đào Mặc thẩn thờ gật gật đầu.
Hai người ra khỏi cửa khách điếm, Hách Quả Tử đột nhiên dừng bước.
Đào Mặc nói: “Sao không đi?”
“Ở đó có một người cứ nhìn chúng ta. A, hắn chạy tới rồi.” Hách Quả Tử lấy cùi chỏ thúc Đào Mặc.
Đào Mặc quay đầu lại, đó là Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp tới đưa tin không tình nguyện, “Công tử nhà ta cho mời.”
Đào Mặc ánh mắt sáng lên, đang muốn nhấc chân, lại bị Hách Quả Tử ngăn lại, “Công tử nhà ngươi nói mời là mời sao? Thiếu gia nhà ta cũng là Huyện thái gia của Đàm Dương huyện.”
Cố Tiểu Giáp liếc mắt, “Chậc chậc. Lần trước còn đứng ở cổng phủ đệ của công tử ngóng trông đưa bài thiếp đây? Chớp mắt lại thiếu gia nhà ta là Huyện thái gia rồi?”
Hách Quả Tử nghi ngờ nhìn hắn, “Ngươi là ai?”
Cố Tiểu Giáp nói: “Họ Cố.”
Hách Quả Tử ngẩn ra, “Cố Xạ?”
Cố Tiểu Giáp đen mặt, “Công tử nhà ta mới là Cố Xạ.” Hắn lời còn chưa nói hết, đã thấy Hách Quả Tử liều mạng kéo Đào Mặc chạy sang hướng khác.
“Ngươi ngươi ngươi…” Cố Tiểu Giáp cất bước đuổi theo, chặn lại nói, “Các ngươi chạy cái gì?”
Hách Quả Tử nói: “Về nhà ăn cơm.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Ta nói công tử nhà ta cho mời.”
Hách Quả Tử không nhường nửa bước, nói: “Lão Đào nhà ta mời trước rồi.”
Cố Tiểu Giáp cau mày nói: “Lão Đào là ai?”
Hách Quả Tử nói: “Người mời ăn cơm.”
Cố Tiểu Giáp: “…”
Tay Hách Quả Tử đột nhiên buông lỏng, cùng Cố Tiểu Giáp quay đầu nhìn lại.
Cố Xạ đứng ở trước xe ngựa, Đào Mặc đang chạy như điên tới.
Cố Tiểu Giáp đắc ý nói: “Xem ra mị lực của Lão Đào cũng chỉ như vậy.”
Hách Quả Tử: “…”
.
Đào Mặc chạy đến trước mặt Cố Xạ, tim thình thịch đập loạn một trận, “Ngươi, ngươi sao lại tới đây?”
Cố Xạ nói: “Đi ngang qua.”
Đào Mặc nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, chợt nói: “Ngươi đi Đông phủ sao?”
Cố Xạ nghiêng người nói: “Lên xe.”
“Nga.” Đào Mặc ngoan ngoãn leo lên xe.
.
Chờ khi Cố Xạ lên xe, mới phát hiện thùng xe có chút chật hẹp. Đào Mặc chắn ở cửa, hắn đi qua thì hai người không thể tránh khỏi sẽ chạm vào nhau.
Cố Xạ lại lui ra.
Đào Mặc không biết gì nói: “Sao không lên xe?”
Cố Xạ nói: “Ngươi đi nói với tiểu tư nhà ngươi một tiếng.”
Đào Mặc vỗ vỗ trán, cười ngượng nói: “Thiếu chút nữa quên cái này.”
Cố Xạ chờ sau khi hắn xuống xe, thi thi nhiên nhiên lên xe.
Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử cù cưa cù nhằng đi qua.
Cố Tiểu Giáp hét lên: “Ngươi đi nói với Lão Đào, thiếu gia nhà ta được công tử nhà ta mời.”
Hách Quả Tử sầm mặt nói: “Lão Đào nhất định sẽ bị tức chết.”
“Ha ha. Ai bảo Lão Đào nhà ngươi không anh tuấn tiêu sái bằng công tử nhà ta chứ.” Cố Tiểu Giáp tưởng rằng Lão Đào tức là vì Đào Mặc lỡ hẹn.
Hách Quả Tử thấy Đào Mặc xuống xe ngựa, vội vàng xông lên nói: “Thiếu gia, chúng ta quay về huyện nha đi.”
Đào Mặc liếc sang Cố Tiểu Giáp đang hả hê cười, thấp giọng nói: “Ta đi cùng với Cố công tử, ngươi về trước đi.”
“Đi đâu?” Hách Quả Tử đề phòng hỏi.
Đào Mặc bị hỏi đến sửng sờ, nửa ngày mới nói: “Chắc là, chắc là đi Đông phủ. Ta vừa lúc muốn hỏi Đông lão gia và Đông phu nhân về án của Đông cô nương.”
Hách Quả Tử thầm nói: “Phá án là chuyện nha môn, chẳng biết Cố Xạ muốn xem náo nhiệt gì.”
Cố Tiểu Giáp thính tai, nghe vậy không phục nói: “Hắc. Công tử nhà ta chình là người thông minh đệ nhất thiên hạ, lại nguyện ý hạ mình giúp thiếu gia Huyện thái gia nhà các ngươi đã là thiên đại ban ân rồi. Ngươi lại còn không biết tốt xấu.”
Hách Quả Tử cười lạnh nói: “Người thông minh đệ nhất thiên hạ? Khẩu khí của ngươi có quá nhỏ rồi không, không bằng ngươi nói công tử nhà ngươi là người thiên thượng thiên hạ đệ nhất thông minh tuyệt đỉnh khổng vũ hữu lực văn võ song toàn tiêu tiền như nước mồ hôi như mưa đi.”
“… Công tử nhà ta đâu có tiêu tiền như nước mồ hôi như mưa?” Cố Tiểu Giáp trừng mắt nhìn.
Hách Quả Tử nói không nên lời. Hắn vừa rồi chỉ là nói cho thuận miệng mà thôi.
Đào Mặc thấy điệu bộ bọn họ có mà lải nhải đến vô cùng vô tận, liền nói: “Ta đi một chút rồi về, sẽ không lưu lại lâu. Ngươi về trước đi.”
Hách Quả Tử cũng không muốn làm mất mặt thiếu gia nhà mình trước mặt Cố Tiểu Giáp, không tình không nguyện nói: “Vâng. Thiếu gia.”
Đào Mặc lại lần nữa nhảy lên xe ngựa, Cố Tiểu Giáp đánh xe nhắm thẳng hướng Đông phủ chạy đi.
***
Đông phủ nhìn qua đã không còn giống trước kia.
Cố Tiểu Giáp đập cửa, người gác cổng thấy Đào Mặc từ trên xe ngựa nhảy xuống, sắc mặt tức thời biến đổi.
Đào Mặc không hề biết gì, chờ sau khi Cố Xạ xuống xe, mới theo sau y đi tới đại môn.
Người gác cổng đề phòng liếc nhìn Đào Mặc, cung kính nói với Cố Xạ: “Cố công tử.”
“Lão gia nhà ngươi có ở trong phủ không?” Cố Xạ hỏi.
Người gác cổng nói: “Có.” Ánh mắt hắn vẫn như trước lưu luyến trên người Đào Mặc.
Đào Mặc nói: “Chúng ta đã gặp qua.”
Người gác cổng nói: “Tư thế oai hùng của đại nhân tiểu nhân đến bây giờ vẫn không quên.”Người đã hạ táng đại nhân còn muốn khai quan nghiệm thi hắn thật đúng là khó quên.
Đào Mặc khó xử nói: “Kỳ thực ta cũng rất bình thường.”
Cố Tiểu Giáp phì một tiếng bật cười.
Cố Xạ đang nhấc chân vào cửa, đột nhiên quay đầu lại, nói với Đào Mặc: Giữa những người bình thường, ngươi cũng xem như là một người không tầm thường.”
“…”
Cố Xạ… Là đang tán thưởng hắn?
Đào Mặc chân nhẹ bước, cả người cơ hồ bay vào phủ.
.
Đông lão gia nghe hạ nhân thông báo Cố Xạ và Đào Mặc cùng đến phủ, không khỏi cả kinh, vội vàng ra ngoài nghênh đón.
“Cố công tử, Đào đại nhân.” Xưng hô trước sau khác biệt, đủ có thể thấy trong lòng lão hai người trước sau khác nhau.
Đào Mặc chắp tay nói: “Đông lão gia.”
Đông lão gia cười lấy lệ, hướng về phía Cố Xạ nói: “Xin hãy vào trong thượng toạ.”
Cố Xạ không khước từ.
Ba người ngồi xuống, chính xác là Cố Xạ ngồi cao hơn Đào Mặc.
Đào Mặc cũng không để ý, ngược lại lấy làm vui mừng.
Đông lão gia chờ hạ nhân dâng trà, mới thử dò xét hỏi: “Không biết Cố công tử vì sao mà đến?”
Cố Xạ nói: “Đào đại nhân hôm qua đến phủ ta, muốn vì Đông cô nương khai quan nghiệm thi.”
Đông lão gia sắc mặt bỗng nhiên tối sầm. Chuyện này người gác cổng cũng đã bẩm báo cho lão, lão nguyên tưởng rằng quan tài hạ táng, việc này sẽ coi như không có gì nữa. Không ngờ Đào Mặc lại tìm Cố Xạ cùng tới cửa, chẳng lẽ không nghiệm thi không thôi?
Trong lòng lão không khỏi do dự. Đuổi Đào Mặc thì dễ, chỉ là Cố Xạ… lại không thể đắc tội.
Đào Mặc vội nói: “Bây giờ không cần khám nghiệm nữa.”
Đông lão gia thản nhiên nói: “Là cái gì khiến đại nhân hạ thủ lưu tình?” Câu này thực sự hết sức không lưu tình.
Đào Mặc nói: “Là ta lỗ mãng. Chưa lấy lời khai của Thái Phong Nguyên, đã lỗ mãng đến đây trước, mong Đông lão gia thứ lỗi.”
Đông lão gia thấy hắn nhận lỗi, sắc mặt bình thường lại, nói: “Không dám không dám. Chỉ là không biết vị Thái Phong Nguyên kia là người nào?”
Đào Mặc nói: “Là người trong lòng của Đông cô nương.”
Mặt Đông lão gia lại tối sầm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Tô Du Bính
Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Tô Du Bính
https://isach.info/story.php?story=thuc_nhu_bat_thuc_dinh__to_du_binh