Chương 17
ám ơn lần nữa nhé,” Hai ngày sau đó Katie hoan hỉ kêu lớn. Cô chà đi vệt bẩn dính trên má, rồi vẫy tay chào Rafael, vợ ông và đám con trai, những người đã giúp cô dọn dẹp ngôi nhà mới, sắp xếp đồ đạc và treo rèm cửa suốt cả hai ngày hôm nay. Cô dõi theo chiếc xe tải cũ kỹ của Rafael lục khục leo ra ngoài đường cái rồi quay sang Gabriella đang uể oải nhấc người ra khỏi ghế.
Họ đã lăn lưng ra chà dọn suốt từ sáng sớm và giờ thì đã là chiều muộn. “Cô có nghĩ Ramon sẽ ngạc nhiên không?” Katie hỏi, khuôn mặt cô cũng mang một biểu hiện kiệt sức nhưng vui sướng như của Gabriella.
“Anh ấy có ngạc nhiên không ư?” Gabriella hỏi lại, đôi mắt đen của cô sáng lên hào hứng. “Hai ngày trước, công nhân còn làm việc ở đây, ngôi nhà thì trống không. Tối nay mà anh ấy về thì đồ đạc đã gọn gàng rồi, buồng ngủ đã sắp xếp, thậm chí còn có cả nến và khăn lanh trải bàn ăn nữa. Ramon sẽ không tin vào mắt anh ấy đâu!” Gabriella tiên đoán.
“Tôi hy vọng đúng như lời cô nói,” Katie vô cùng tự hào. “Tôi đã bảo là ngôi nhà rất xinh xắn mà anh ấy không tin.”
“Xinh xắn?” Gabriella thốt lên khi cô cúi đầu xuống nhặt túi xách lên và lê bước ra cửa trước.” Đẹp mới đúng. Cô rất có tài trang trí đấy, Katie.”
Nhìn cô ấy, Katie nghĩ đến những dặm đường dài vô tận lái xe bên nhau của họ, những hành trình mua sắm điên cuồng, những giờ đồng hồ mệt mỏi kiếm tìm từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Vậy mà lúc nào Gabriella cũng tỏ ra vui vẻ và thông cảm. Katie dịu dàng lên tiếng, một cơn sóng trào dâng trong lòng cô với tình yêu mến và lòng biết ơn. “Gaby, cô cũng rất có tài trở thành một người bạn tốt.”
Một nụ cười sáng bừng khuôn mặt Gabriella. “Lạ kỳ, phải không? Tình thân thiết giữa hai chúng ta ấy? Quen nhau chỉ có 11 ngày mà cô gần như là một người em gái của tôi rồi.”
Hai người phụ nữ đã chia sẻ với nhau một chai rượu trong lúc cùng dọn dẹp trước đó, cùng nở một nụ cười ngượng ngịu, khuôn mặt cả hai hồng lên vì hơi rượu và niềm vui, rồi Gabriella quay người khuất sau cánh cửa.
Katie nhặt chiếc ly của Gabriella lên, uống nốt những giọt rượu cuối cùng trong ly của mình và liếc vào đồng hồ đeo tay, giờ đã là 5 giờ chiều rồi. Tối qua cô đã bắt Ramon phải hứa sẽ từ chỗ làm việc về thẳng đây, vậy nghĩa là anh có thể sẽ đến vào bất kỳ lúc nào trong khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa. Bên trong bếp cô rửa cả hai chiếc ly và đặt chúng vào mặt quầy Formica màu trắng mới tinh, mọi thứ đều sẵn sàng chờ Ramon tới.
Cô mở tủ bếp lấy ra một chai rượu vang đỏ khác và một cái mở nút chai. Thật ra thì cô đã cảm thấy uống đủ rượu rồi. Hơn đủ một chút, cô nhăn nhó nghĩ. Cô đang cảm thấy khá ấm áp và trên mức hồ hởi. Tuy vậy, cô tươi tỉnh nhắc mình rằng việc hoàn thành ngôi nhà này hẳn là một lý do vô cùng hợp lý để ăn mừng.
Cô đưa mắt nhìn một vòng quanh bếp. Giống y như cô đã nói với Ramon về ngôi nhà này, nó sẽ rất vui mắt và chào đón, cô tự hào. Phía trên ván ốp chân tường, những bức tường được dán bằng giấy dán màu xanh lá cây sáng và nến trắng. Một phía tường có hình cây liễu gai, những giỏ mây các loại đủ mọi kích thước, thứ giấy mà Katie đã mua được chỉ bằng một phần nhỏ so với giá tiền bán ở Mỹ. Mọi tủ kệ trong bếp được chà nhám và sơn trắng lại, hòa hợp với màu tường xanh và trắng.
Cô rời bếp, lang thang từ phòng này sang phòng khác. Trong buồng ngủ, cô dừng bước miết tay lên tấm khăn trải giường sản xuất thủ công. Tấm khăn được khâu bằng những mảnh vải lớn hình vuông, mỗi vuông vải là một mẫu hoa văn khác nhau, nhưng đều kết hợp các màu sắc cơ bản vàng, trắng và nâu. Rèm cửa màu vàng đồng treo trên các khung cửa rộng, hài hòa và kết hợp với chiếc tủ gỗ sồi thanh nhã cùng với ván đầu giường, tấm thảm dày màu vàng đồng trải trên sàn nhà lát gỗ. Cô kéo rèm sang hai bên khung cửa. Căn phòng thật hoàn hảo.
Và nam tính nữa.
Katie đẩy ra khỏi đầu dòng suy nghĩ không mong muốn, và bước sang phòng khách. Cô đã tiêu tốn ba ngàn đô tiền riêng của mình, nhưng hoàn toàn hài lòng vì cũng đáng thôi. Bộ bàn ghế sofa lớn gổm một chiếc ghế đôi kê đối diện với hai chiếc ghế đơn bọc da màu kem,
Một tấm thảm lót sàn lớn màu kem cũng được trải trên sàn lát gỗ sáng bóng. Chiếc bàn cà phê lớn bằng gỗ và khảm đồng tinh xảo là món đồ phung phí nhất mà cô đã mua, nhưng khi thấy nó rồi cô không thể nào cưỡng lại ý muốn phải sở hữu cho bằng được. Còn cả chiếc bàn đèn cổ bằng đồng đang kê giữa hai chiếc ghế kia nữa, có phải cũng là món đồ phung phí nữa của cô? Katie không nhớ nổi, nhưng cũng chẳng có gì quan trọng.
Căn phòng treo những tấm rèm màu kem vải thô và khung cửa sổ rộng, lộng lẫy, hoàn hảo và hiếu khách. Và cả nam tính nữa, một tiếng nói nhỏ xíu thì thầm vọng lên. Katie cố tình gạt đi và bước vào phòng tắm rửa mặt và chải lại mái tóc của mình. Đôi mắt cô sáng lấp lánh đầy hào hứng khi ngắm mình trong tấm gương. Hay mắt cô sáng chỉ vì do uống quá nhiều rượu chăng? Katie nhún vai liếc quanh phòng tắm. Cô lo lắng tự hỏi không biết liệu cô có trang trí nơi đây quá tối tân không. Vì mọi thứ đồ trong phòng nay đều là màu trắng, trên tường màu chủ đạo là nền trắng sáng, và những hình mẫu báo in đậm xen kẽ nhau.
Vào thời điểm đó cô đã nghĩ mình thật thông minh; nếu Ramon cảm thấy nhàm chán với những chiếc khăn tắm màu đỏ và đen anh có thể thay màu đỏ thành một màu khác, và phòng tắm có vẻ sẽ biến thành hoàn toàn mới mẻ. Cô lau khô tay vào một chiếc khăn màu đỏ nhỏ, rồi cẩn thận gấp nó lại, đặt nó lên trên chiếc khăn màu đen khác. Những chiếc còn lại chắc đã được gửi đến cửa hàng ở trong làng. Ngày mai cô sẽ đến lấy sau khi gặp Linh mục Gregorio.
Cô nhìn một lần cuối quanh phòng tắm, đầu cô quảnh sang một bên. Phần còn lại của ngôi nhà này có lẽ ít hiện đại hơn, nhưng vẫn rất sống động. Và cả nam tính nữa.
Cuối cùng Katie phải thừa nhận điều ấy – nhưng nếu thế, chắc hẳn Ramon sẽ rất hài lòng. Rốt cuộc, bản thân anh cũng cực kỳ nam tính. Cô bước qua chiếc bàn cà phê trong phòng khách và bắt đầu sắp xếp lại những bông hoa màu cam và vàng đang cắm trong bình đặt trên bàn.
Chiếc Roll-Royce màu nâu sẫm lướt nhẹ trên con đường nhỏ dẫn vào ngôi nhà. Ramon nôn nóng liếc nhìn lên vòm cây trải dài bung nở những cụm hoa rực rỡ phía trên đầu mình, cân nhắc xem có nên đề nghị Garcia lái xe đưa anh tới tận cửa trước nhà không. Anh háo hức muốn gặp Katie, và không muốn mất thời gian để đi bộ cả hai dặm đường mòn. Hơn nữa, nếu Katie biết được hàng ngày người tài xế này vẫn chở anh đi làm bằng chiếc xe Rolls, tự nhiên cô sẽ căn vặn nhiều câu hỏi khác. Những câu hỏi mà anh bắt buộc sẽ từ chối trả lời, hay sẽ lại lấp liếm đi bằng những lời nói dối. Hoàn cảnh bắt buộc anh làm cho cô hiểu sai ý của mình, nhưng sau này anh sẽ không dối gạt cô.
“Sáng ngày mai hãy chờ tôi ở chỗ cũ.” Anh đưa yêu cầu cho Gracia. Ramon mở cửa và ra khỏi xe, không chờ người tài xế đáp lại. Anh biết 7h30 sáng mai, Gracia sẽ đậu xe bên đường, chờ ở khúc quanh cách quảng trường ngôi làng nửa dặm. Không hỏi han, cũng không cần giải thích. Thậm chí Gracia không còn được trả lương, ông vẫn cứ khăng khăng đòi lái xe tháp tùng Ramon. “Chúng ta ở bên nhau quá lâu rồi, cả cậu và tôi,” Gracia đã nói với Ramon lúc ở sân bay vào cái ngày Katie đến Puerto Rico. Đôi mắt đen mờ đục và một thái độ đường hoàng, ông nói thêm. “Cho đến lúc chiếc xe này bị bán đi, tôi sẽ vẫn làm những việc mình thường làm cho cậu.”
Bước trên con đường mòn, Ramon nghĩ về Garcia với lòng yêu mến trộn lẫn sự hối tiếc. Nếu Ramon yêu cầu ông cứ nổ máy chờ sẵn ngay trước cửa ngân hàng trong lúc anh vào và tỗ chức cướp ngân hàng, Garcia cũng sẽ làm mà không hề lưỡng lự. Phần thưởng của ông cho hai mươi năm phục vụ trung thành sẽ là khoảng thời gian thất nghiệp phía trước – và một tờ giấy giới thiệu. Ramon ao ước anh có thể dành cho ông nhiều hơn những gì anh đã trao. Ông xứng đáng nhận nhiều hơn thế.
Trên ngưỡng cửa, Ramon đứng lặng người; những nỗi lo lắng và phiền muộn của ngày hôm nay tan biến đi đâu mất. Katie đứng đó, trong ngôi nhà của anh, đang đợi anh trở về. Ánh dương chiếu rọi trên cửa sổ, chiếu vào khiến cô như tắm mình trong một quầng sáng vàng rực rỡ khi cô cúi xuống thứ gì đó trong phòng khách, sắp lại những cành hoa dại tươi mới cắm trong một cái bình bằng đất nung.
Một cảm giác vô cùng mãn nguyện thấm sâu vào anh, hơi ấm chảy tràn trên khắp các tĩnh mạch. Kỳ lạ làm sao khi người khác coi anh là một trong những người đàn ông “giàu có” nhất trên thế giới, thế mà anh chưa từng trải qua cảm xúc này khi trở về nhà, chưa bao giờ từ trước tới nay. Anh đã đến với các cô tình nhân xinh đẹp, nhân viên phục vụ xung quanh, trong nhiều căn biệt thự lộng lẫy, những căn hộ penhouse tráng lệ, những khu villa bên bờ biển. Nhưng anh chưa bao giờ tìm thấy được cảm giác bình an yên ả thế này – vì anh chưa bao giờ thực sự “trở về nhà”. Katie là nhà của anh.
Trước đó người ta ghen tị với anh; giờ họ lại tỏ lòng thương hại vì anh đã mất đi sự giàu có của mình. Thật ngốc nghếch đến khó mà tin nổi! Giờ anh có Katie, và Katie khiến anh trở nên giàu có. Cô thiên thần xinh đẹp với mái tóc vàng đỏ này và đôi mắt xanh lấp lánh sẽ sinh cho anh những đứa con và chia sẻ với anh những ngày tháng còn lại của cuộc đời. Cô là tất cả những gì trong suốt cuộc đời này anh luôn thiếu. Cô là niềm vui.
Một cách lặng lẽ như một cơn gió thoảng, Ramon thốt lên. “Anh yêu em, Katie.”
Cô quay phắt lại, nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt. “Này?” cô cười với anh. “Anh nghĩ gì thế?” Cô khoanh tay lại hăm hở chờ anh trả lời.
Ramon biết cô đã nghe thấy anh, và con tim anh hụt hẫng vì cô không hề đáp lại, nhưng anh để cho cảm xúc đó trôi qua. “Anh nghĩ em xinh đẹp,” cái nhìn của anh lướt qua chiếc áo nhung len màu xanh sáng và khoảng bụng trần, và chiếc quần short lộ đôi chân dài thẳng tắp của cô.
Katie đảo tròn mắt. ‘Không phải về em mà là ngôi nhà, đồ đạc, các thứ…”
Lần đầu tiên, Ramon chuyển cái nhìn ra khỏi Katie. Thứ mà anh thấy đã khiến anh lặng người. “Làm thế nào em mua được hết toàn bộ những thứ này chỉ bằng số tiền anh đã đưa cho em? Anh không muốn em phải co kéo nên đã đưa cho em nhiều hơn khi em đi tìm mua đồ.”
Mặt cô xịu xuống. “Anh không thích ư?”
‘Thích?” anh cười toe toét. “Anh thậm chí còn chưa nhìn kỹ. Nhưng làm thế nào…”
“Đừng nghĩ đến tiền bạc nữa. Em tình cơ là một kẻ mặc cả siêu đẳng mà.” Katie khoác tay anh và dẫn anh đi hết từ phòng này sang phòng khác.
Phản ứng của Ramon làm Katie bối rối. Cô cảm nhận được rằng anh thích những món đồ mà cô đã mua, và rất hài lòng. Anh hào phóng thốt lên lời khen ngợi thực lòng, nhưng điều gì đó đang khiến anh phải băn khoăn.
Cô không phải đợi lâu mới khám phá ra được đó là gì. Căn bếp là nơi cuối cùng anh dạo qua. Khi Ramon đi vòng xem xét hết một lượt, anh tiến về phía quầy nơi cô để chai rượu vang ở đó. Katie nhìn theo thán phục cách những ngón tay dài khéo léo sử dụng cái mở nút chai. “Này?” cô mong mỏi thốt lên. “Giờ anh đã nhìn hết toàn bộ ngôi nhà rồi, anh nghĩ thế nào?”
“Anh nghĩ nó cực kỳ ấn tượng.” anh trả lời, rót rượu ra hai chiếc ly và đưa cho cô. “Em có định sống ở đây không?”
Câu hỏi làm cô sững người đến độ lặng đi một lúc, và rồi cô thốt lên. “Có.”
“Đến bao lâu?” anh thản nhiên. Thứ rượu mà cô vừa uống khiến cô cảm thấy mơ hồ.
“Sao anh lại hỏi em như thế?”
“Vì có hai phòng ngủ trong ngôi nhà này,” anh nhìn cô chăm chú. “Phòng thứ hai, anh chắc là em biết, là dành cho trẻ con. Thế mà em lại đi bày một cái bàn làm việc rất đẹp cho anh, tủ sách và một cái ghế. KHông phải là hai. Em dự tính căn phòng đó chỉ dành riêng cho anh, chứ không phải cho hai chúng ta và cũng không để cho đám trẻ. Căn hộ của em trước kia trồng rất nhiều cây, vậy mà ngôi nhà này chỉ đặt một cây duy nhất. Phòng ngủ của em trước kia vô cùng nhẹ nhàng, vậy mà…”
“Cây?” Katie chớp mắt nhìn anh, những xúc cảm trong cô chuyển từ hoảng hốt sang đùa cợt. “Em đã không nghĩ đến cây! Em sẽ tặng cho anh thành quà cưới vậy.” cô nhanh chóng quyết định.
“Và em sẽ tặng anh những đứa con?” anh hỏi, khuôn mặt bình thản.
“Không,” Katie châm biếm. “chỉ một món quà cưới thôi. Nghĩ về chuyện ngồi lê đôi mách đi.”
Cái nhìn chăm chú dò xét của Ramon quét từ vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của cô trên gò má đến cái chai rỗng đặt ngay bên cạnh cái chai mà anh vừa mở. “Em uống hết bao nhiêu rượu trong cái chai kia vậy?”
“Hơn nửa một chút,” cô tuyên bố một cách khá tự hào. “Garbiella uống phần còn lại.’
Ramon thấy muốn chụp lấy cô mà lắc cho tỉnh lại. Thay vào đó, anh bước về khung cửa sổ rộng phía góc bếp. Nâng ly rượu lên uống cạn, anh nhìn trân trân ra ngoài khung cảnh ngay trước mắt. “Tại sao em muốn kết hôn với anh, Katie?”
Katie nhìn vai anh căng ra, dáng vẻ khiên cưỡng và mạo hiểm muốn khuấy động bầu không khí cho vui hơn. “Vì anh cao lớn, mạnh mẽ và đẹp trai!” cô chòng ghẹo.
Khóe miệng anh nhếch lên không chút hài hước. “Còn lý do nào khác nữa không?”
“Ô, toàn là những lý do thông thường để người ta kết hôn” cô đùa, “chúng ta cùng thích các bộ phim giống nhau, chúng ta…”
“Ngừng đùa bỡn với anh đi!” anh cáu kỉnh. “Anh hỏi em lý do em lại muốn kết hôn.”
Nỗi hoảng hốt tràn ngập toàn thân Katie; trái tim cô bắt đầu đập cuồng loạn. “Em..” Cô cố nói ra nhưng không thể. Cô biết Ramon muốn cô nói rằng cô yêu anh, và rằng anh muốn nghe thấy cô thực hiện một lời cam kết cuối cùng, dứt khoát về việc kết hôn. Katie cũng không thể nốt. Cô không thể nói bất cứ lời nào đáp ứng lòng mong mỏi của anh, Katie chỉ đứng đó đau đớn nhìn anh trong câm lặng.
Bầu không khí im lìm tóe lửa ngự trị giữa hai người bọn họ, cô cảm thấy được tâm trí Ramon đang tránh né cô, và khi anh thốt lên có một sự dứt khoát cay đắng nghiệt ngã trong từng từ khiến cô sợ hãi. “Chúng ta sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa.”
Họ quay trở về nhà Gabriella trong câm lặng. Katie cố che đậy bản thân trong sự ấm áp dễ chịu của lượng rượu mà cô đã uống, nhưng cô càng cảm thấy e sợ hơn qua từng bước chân. Thay vì bước vào nhà ăn tối, Ramon dừng ngay trước ngưỡng cửa, chạm lên trán cô cho một nụ hôn ngắn ngủi, và nói, “Chúc ngủ ngon,”
Vang trong đầu cô một tiếng chuông báo động, câu nói ấy giống một lời tạm biệt hơn là một lời chúc ngủ ngon. “Sáng mai anh có đến gặp em trước khi đi làm không?”
Anh bước lên một bậc thềm nhìn thẳng vào cô, nét mặt anh hoàn toàn không thể nào đoán nổi. “Sáng mai anh không đi làm.”
“Thế anh sẽ gặp sau khi em nói chuyện với Linh mục Gregorio chứ? Em nghĩ mình sẽ ghé qua nhà ông ấy trước vào sáng mai. Rồi em sẽ quay lên ngôi nhà này để làm nốt một số việc.”
“Anh sẽ tìm em,” anh nói.
“Ramon,” cô thốt lên, sợ hãi phải để cho anh đi trong tâm trạng như thế này. “Em không nghĩ anh đã quá nhiệt tình với ngôi nhà. Có phải anh không thích nó không?”
‘Anh xin lỗi,” Ramon lịch thiệp. “Em đã làm rất tuyệt. Ngôi nhà phù hợp với anh một cách hoàn hảo.”
Cho dù anh không có nhấn mạnh vào từ “me” (anh), Katie vẫn nhận thấy anh đã tránh dùng từ “us” (chúng ta) ở câu nói ấy. Cô không biết phải nói gì với anh trong bầu không khí lịch sự lạnh lẽo và xa cách này. Cô mở cửa. “Thôi, chúc ngủ ngon.”
Ramon nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà cô vừa khép lại, nỗi đau và niềm cay đắng dâng lên nghẹn tức trong cổ họng anh. Anh lang thang vô định hàng giờ nghĩ về hai ngày vừa qua. Trong hai ngày ấy anh đã chờ đợi cô nói với anh rằng cô yêu anh. Anh đã trêu ghẹo cô, cười đùa với cô và làm cô phải rên lên vì đam mê trong vòng tay anh, nhưng thậm chí trong những phút giây cuồng nhiệt nhất cô cũng không hề đáp lại lời yêu của anh. Cô sẽ hôn anh hay cười với anh, xoa dịu anh như xoa dịu một cậu bé con mê đắm, nhưng cô sẽ không nói câu nói ấy.
Mặt trăng đã lên cao khi anh quay lại căn phòng tạm của mình ở nhà Rafael. Anh nằm trên giường nhìn trừng trừng vào trần nhà. Anh đã đòi hỏi cô sự trung thực, và cô đã trung thực với anh. Cô không nói dối về thứ cảm xúc mà cô không hề cảm nhận. Vô cùng đơn giản thế thôi.
Trời ơi! Làm sao cô lại không hề yêu anh, khi anh yêu cô nhiều đến thế.
Hình ảnh Katie nhảy múa trước mặt anh: Katie leo lên đồi đi về phía anh với những bước chân dài duyên dáng của cô, làn gió nhẹ vờn trên mái tóc lộng lẫy; Katie nhìn anh, đôi mắt xanh sâu thẳm của cô sáng lấp lánh ánh cười hay tối đi vì lo lắng khi anh tỏ ra mỏi mệt.
Ramon nhắm mắt lại, cố trì hoãn giây phút mà anh sẽ phải định đoạt, nhưng không ích gì. Quyết định đã được đưa ra. Anh sẽ phải gửi cô trở về nhà. Anh sẽ gửi cô đi ngày mai. Không, không phải mai, sẽ là ngày sau nữa. Anh phải giữ cô bên cạnh thêm một ngày, và một đêm nữa thôi. Chỉ một ngày. Một ngày để nhìn thấy cô dạo quanh ngôi nhà, để ghi khắc vào lòng cái nhìn của cô qua từng căn phòng – để anh có thể nhớ hình ảnh cô ở đó khi cô đã ra đi. Một đêm nữa để yêu cô trong phòng ngủ mà cô đã bài trí cho anh, để hòa quyện thân thể anh vào cô và để đánh mất mình trong cô. Anh sẽ khiến cho các giác quan của cô rung động vì sự vui sướng tinh tế mà một người đàn ông có thể mang lại cho một người đàn bà, làm cho cô phải rên lên thỏa mãn và khóc òa vì hân hoan, và rồi đưa cô trở lại với cảm xúc hạnh phúc run rẩy ấy thêm nhiều lần nữa.
Một ngày và một đêm để gom góp những kỷ niệm sẽ mang đến cho anh nỗi day dứt cũng như niềm vui, nhưng có hề gì đâu. Anh phải giữ lấy chúng cho mình.
Và rồi anh sẽ gửi cô về nhà. Cô sẽ thanh thản, giờ anh biết điều đó. Trước giờ anh cũng đã biết nhưng đều cố gạt đi. Cho dù bất cứ lý do nào đó để cô đồng ý kết hôn với anh đi chăng nữa, cô không bao giờ thừa nhận. Nếu có, cô đã không bài trí căn nhà tương lai của mình như một ngôi nhà cho một gã độc thân đẹp đẽ mà không hề để lại chút dấu vết tính cách của cô trong đó.
Tender Triumph (Tiếng Việt) Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught Tender Triumph (Tiếng Việt)