Chương 16
ike, Sulley và Boo chạy lên tầng Hù Dọa. Mike quẹt thẻ khóa vào một trạm và bồn chồn chờ cánh cửa xuất hiện.
Randall và Fungus đuổi theo sát gót. “Chúng ở đằng kia!” Randall gào lên. Nhưng bỗng một giọng nói vang lên trên hệ thống thông tin nội bộ. “Toàn bộ nhân viên chú ý. Randall Boggs vừa phá kỷ lục hù dọa mọi thời đại!”
Trước khi Randall và Fungus kịp nhích thêm một bước, cả hai bị vây kín bởi một đám đông quái vật đang phấn khích. Họ chúc mừng và tung hai gã lên cao.
Đứng gần đó, Celia gác điện thoại nội bộ và nhếch miệng mỉm cười.
Đám quái vật cầm chân Randall được một lúc, nhưng cũng không đủ lâu. Sulley nín thở khi gã quái vật thằn lằn xông về phía họ. Suy tính trong chớp nhoáng, cậu đập vào bàn phím. Cánh cửa đang chuẩn bị hạ xuống trạm đột ngột đảo chiều và bắt đầu quay trở lại kho chứa.
“Bám chắc lấy, Mike!” Sulley hét lên. Bế Boo bằng một tay, tay kia Sulley bám lấy một cánh cửa đang nâng lên. Mike bám vào đuôi cậu. Cả ba vút lên trên không − cao và xa ngoài tầm với của Randall.
Bên trong kho chứa, bạt ngàn những cánh cửa nối tiếp nhau trên băng chuyền kéo dài ngút mắt. Mike, Boo, và Sulley hét lên khi cánh cửa họ đang bám vào lao vút vào kho.
Đột nhiên Mike reo lên, “Nó kia rồi!” Ngay phía trước trên băng chuyền là cánh cửa của Boo!
Nhưng trước khi họ kịp tóm lấy nó, cánh cửa đã tách sang một băng chuyền khác và bắt đầu trôi ra xa.
Cánh cửa họ đang bám vào bỗng di chuyển chậm lại. Mike nhìn về phía trước và nuốt xuống. “Cùng đường rồi, Sulley,” cậu nói. Quay lại phía sau, họ thấy Randall đang tiến về phía mình trên một cánh cửa khác. Đúng thực là cùng đường!
Bỗng Sulley nảy ra một ý. “Chọc Boo cười đi Mike!” cậu thốt lên. Họ có thể sử dụng nguồn năng lượng đó để kích hoạt các cánh cửa!
“Sao cơ?” Mike bối rối hỏi lại.
“Cứ làm đi!” Sulley gào lên. Mike miễn cưỡng chọc vào mắt mình khiến Boo cười khanh khách.
Khi tiếng cười của cô bé vang khắp kho chứa, đèn hiệu trên tất cả những cánh cửa đều sáng lên! Vừa lúc Randall sắp tóm được họ, cả ba mở một cánh cửa và nhảy vào thế giới loài người. Họ đáp xuống một ngôi nhà trên bãi cát trắng tuyệt đẹp ven biển.
“Nhanh lên!” Sulley giục. “Chúng ta phải tìm một cánh cửa khác.” Lao vào một căn nhà khác, cả ba tìm thấy một chiếc tủ quần áo và mở cửa. Họ đã quay trở lại kho chứa, đứng trên một ngưỡng cửa cao cách mặt đất vài trăm mét. Những cánh cửa tiếp nối nhau thành hàng dài ở bên dưới. Vừa lúc cánh cửa của Boo dừng lại ngay trước mặt. Họ bắt đầu thận trọng bám đến chỗ đó.
Nhưng Randall vẫn đuổi theo sát gót! Chui vào rồi chui ra nhiều cánh cửa khác nhau, Sulley, Mike và Boo cứ thế di chuyển giữa hai thế giới loài người và quái vật, với Randall bám dai dẳng theo sau.
“Nhảy đi!” Mike nói với Sulley, mở một cánh cửa và vẫy tay ra hiệu cho bạn mình nhảy qua. “Tớ sẽ theo sát cậu!” Khi Randall vừa đuổi đến nơi, Mike sập cửa vào mặt hắn.
“Hy vọng đó là một cú trời giáng!” Mike hét lên khi cậu chui vào một cánh cửa chuyển động ngay sau Sulley và Boo.
“Tuyệt lắm, anh bạn. Tớ nghĩ chúng ta đã cắt đuôi được gã rồi,” Sulley nói. Nhưng còn quá sớm để nói vậy. Đột nhiên Randall xuất hiện ngay cạnh và bám vào cánh cửa của họ. Gã giật Boo khỏi vòng tay Sulley bằng cái đuôi thằn lằn. Cô bé thét lên.
“Boo!” Sulley kêu to. Ngay lúc đó, Randall giật mạnh khớp nối cánh cửa Mike và Sulley đang bám ra khỏi băng chuyền. Cánh cửa lao thẳng xuống mặt đất hun hút.
“Rất vui được làm việc cùng hai đứa mi!” Randall nói với một nụ cười mỉa. Cửa của Mike và Sulley rơi thẳng xuống kho chứa. Còn Randall cùng cô nhóc Boo kẹp dưới cánh tay, đang trôi ra xa.
“Mau mở nó ra đi!” Sulley gào lên khi cánh cửa lao xuống.
“Tớ đang cố đây!” Mike nói, giật mạnh tay nắm cửa. Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra. Mike nhảy qua đó cùng với Sulley lao theo sát sườn và lập tức đóng cửa lại. Cánh cửa rơi xuống đất và vỡ tan tành.
Rồi họ lại trở về kho chứa bằng một cánh cửa khác. Cách một quãng xa, Sulley trông thấy Randall! Sulley leo lên trên cánh cửa cậu và Mike đang đứng. Theo sau Sulley, Mike nhảy lên một cánh cửa khác. “Áaaaa!” Cậu hét váng. Hai người bạn di chuyển dọc theo băng chuyền với tốc độ chóng mặt.
“Cứ như đang bắt tàu tốc hành ấy, anh bạn!” Mike kêu lên.
Trong nháy mắt họ đã bắt kịp Randall và Boo. Nhưng đúng lúc Sulley sắp tóm được, Randall nhảy qua cánh cửa gã đang bám vào. Sulley liền nhảy theo vào phòng ngủ của một đứa trẻ.
“Boo!” Sulley gọi to. Cậu hấp tấp chạy qua chỗ người bạn nhỏ đang đứng phía bên kia căn phòng. Nhưng trước khi cậu đến được chỗ cô bé, Randall đã giáng xuống một đòn. Sulley bay vèo ra ngoài cánh cửa đang mở. Lơ lửng trên độ cao vài trăm mét, Sulley bám vào khung cửa chỉ bằng một tay.
“Mi đã dẫn đầu lâu quá rồi,” Randall hét vào mặt Sulley. “Thời của mi sẽ chấm dứt tại đây thôi. Đừng lo gì cả, ta sẽ chăm sóc con bé đâu ra đấy.” Randall bắt đầu gỡ các ngón tay của Sulley ra khỏi cánh cửa.
Đột nhiên Randall gào lên đau đớn! Boo đã trèo lên lưng và giật mạnh những ngạnh gai trên đầu gã! Trong lúc Randall vùng vẫy để hất bé ra, Sulley trèo vào phòng và lao tới bóp cổ Randall.
Boo bi bô nói gì đó với Sulley. Cậu cúi sát mặt Randall. “Cô bé đã hết sợ mi rồi,” cậu nói. “Coi bộ mi sắp mất việc đấy.” Boo gầm gừ đồng ý.
Đứng cách đó không xa, Mike mở một cánh cửa ra. “Được rồi, Sulley. Ném qua đây nào. Luyện lại chiêu cũ đi, anh bạn. Và đây là cú ném…” Sulley lấy đà và ném Randall qua cánh cửa như một quả bóng chày. “Và thế là gã đã… biến khỏi đây!” Mike kêu lên, đóng sầm cửa lại.
Randall rơi vào tủ quần áo, trong một ngôi nhà giữa đầm lầy. Một cậu bé trông thấy gã.
“Mẹ ơi!” Cậu bé gọi. “Lại một con cá sấu nữa lọt vào nhà mình kìa.”
“Lại cá sấu nữa hả?” Mẹ cậu bé hỏi lại. “Lấy cái xẻng đi con.”
“Ốiii!” Randall rên rỉ khi cậu bé dùng xẻng nện tới tấp lên đầu gã.
“Quay lại đây,” cậu bé vừa nói vừa vung cái xẻng lên một lần nữa.
Trong khi đó, Mike nâng cánh cửa đến một mép sàn và ném xuống. Cánh cửa lao thẳng xuống và nát vụn thành từng mảnh. Randall đã biến mất − vĩnh viễn.
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật