Chương 16 - Boggart
àn tay màu nâu láng nhẫy sờ soạng dọc theo mạn xuồng, lần về phía Jenna. Rồi nó tóm lấy mái chèo của cô bé. Jenna giật mạnh mái chèo và định giáng cho cái vật nhớt nhợt màu nâu ấy một cú... thật mạnh... thì mọt giọng nói cất lên:
"Oi, khong cằn thé đau."
Một sinh vật trông giống như hải cẩu mình đày lông nâu, trơn nhẫy búng lên cho đầu ngoi khỏi mặt nước. Hai con mắt tròn xoe, đen tuyền trố ra nhìn Jenna, cô bé vẫn chòn giơ mái chèo lơ lửng trên không.
"Phải chỉ co thả cái đó xuống. Khong là làm đau người ta. Ròi, nãy giờ máy người ở đau?" Sinh vật nọ hỏi giật cục bằng cái giọng đùng đục, lè nhè của dân đầm lầy. "Toi đợi máy tiếng ròi. Ở đây lạnh cóng. Máy người thế nào? Kẹt trong rạch. Cứ chờ thoi."
Jenna chỉ có thể đáp lại bằng cách ré lên một tiếng nhỏ, giọng cô bé như không thoát ra được.
"Gì thế, Jen?" Nicko hỏi, vì đang ngồi đằng sau Con Trai 412 để canh chừng không cho thằng này không giở trò ngu ngốc gì nữa, nên không trông thấy cái sinh vật kia.
"Cái... cái này..." Jenna chỉ vào sinh vật, con này coi bộ rất phật ý.
"Cô nói cái này là sao" nó hỏi. "Cô nói toi? Cô nói Boggart?"
"Boggart? Không. Tôi không nói thế," Jenna lắp bắp.
"Đúng, toi là Boggart. Là toi. Toi là Boggart. Boggart, thằng Boggart. Tên hay, ha?"
"Hay" Jenna lịch sự đáp.
"Chuyện gì đó?" Silas hỏi, đã đuổi kịp cả bọn. "Yên, Maxie. Tao nói yên!"
Chó Maxie đã trông thấy Boggart và đang sủa như điên. Boggart nhìn Maxie mọt cái và biến mất tăm xuống nước. Chính những cuộc đi săn Boggart khét tiếng nhiều năm trước, mà tổ tiên của Maxie đã góp phần mọt cách hữu hiệu đã khiến Boggart của Đầm Cỏ Thô trở thành mọt sinh vật hiếm hoi. Hiếm và nhớ dai.
Boggart xuất hiện trở lại nhưng cách một khoảng xa.
"Máy người khong mang nó theo chớ?" Nó vừa nói vừa nhìn Maxie mọt cách hằn học. "Bà áy đau có nói là có con nào của tụi nó đau!"
"Phải tôi nghe tiếng Boggart không đó?" Silas cất tiếng hỏi.
"Ừ," Boggart đáp.
"Boggart của dì Zelda hả?"
"Ừ" Boggart đáp.
"Tốt" Silas nói, nhẹ cả người. "Vậy thì tụi này sẽ theo anh"
"Ừ" Boggart nói, rồi nó bơi dọc ra khỏi Rạch Nước Sâu và quẹo vô một ngã rẽ độc đạo.
Ngã rẽ độc đạo này hẹp hơn Rạch Nước Sâu nhiều và ngoằn ngoèo tiến sâu vào đầm lấy ngập ánh trăng tuyết phủ trắng. Tuyết rơi đều đều, bốn bề im phăng phắc và vắng lặng, ngoài trừ tiếng rẽ nước ộp oạp của Boggart đang bơi phía trước đoàn xuồng. Thỉnh thoảng nó lại nhô hẳn đầu lên và gọi:
"Máy người còn theo hả?"
"Em không biết chớ nói nghĩ tụi mình còn làm gì hơn được nữa" Jenna nói với Nicko khi chúng khua mái chèo dọc thoe con rạch càng lúc càng hẹp. "Coi bộ chẳng còn chỗ nào khác mà đi"
Nhưng Boggart cứ thi hành bổn phận của mình một cách nghiêm túc và tiếp tục hỏi mãi câu hỏi đó cho tới khi họ đến được mọt cái đầm lầy nhỏ chi chít, từ đó toả ra vô số những con kênh con.
"Tốt nhất đợi mấy người kia" Boggart nói. "Không mốn họ đi lạc"
Jenna ngoái lại coi bà Marcia và Silas đã tới đâu. Họ tụt lại đằng sau khá xa, vì có mỗi một tay chèo là Silas. Bà Marcia đã bỏ cuộc và hai tay ôm chặt lấy đỉnh dầu. Sau lưng bà, cái mõm dài nhọn của mọt con chó săn sói giốgnn Abyssinian đang ngạo nghễ khảo sát cảnh vật phía trước và thỉnh thoảng lại nhễu một dải nhớt dài, sáng lấp lánh thẳng xuống đầu bà.
Silas vừa đẩy cái xuồng vào đầm và mệt mỏi thả mái chèo xuống, bà Marcia liền tuyên bố:
"Tôi sẽ không nồi trước cái con vật này thêm một giây nào nữa. Nước dãi chó nhểu xuống khắp đầu tôi rồi. Gớm quá. Tôi ra thôi. Thà đi bộ còn hơn"
"Bà khong muốn làm thé đau, thưa bà" từ dưới mặt nước, ngay bên bà Marcia, giọng nói Boggart vọng lên. Nó người nhìn bà Marcia chằm chằm, đôi mắt đen láy chớp chớp qua bộ lông nâu, kinh ngạc trước sợi thắt lưng Pháp sư Tối thượng cảu bà sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Tuy là mọt sinh vật của đầm lầy, nhưng Boggart rất mê những vật gì sáng loáng. Và nó chưa bao giờ thấy vật gì lại sáng và óng ánh như chiếc thắng lưng vàng lẫn bạch kim của bà Marcia.
"Bà khong muốn đi bọ đau, thưa bà" Boggart nói với vẻ tôn kính. "Bà sẽ đi theo Ma trơi, và nó sẽ dẫn bà vào Bãi Lún mà bà khong hay. Đã có nhiều người đi theo Ma trơi và khong ai quay trở lại"
Một tiếng tru bất bình phọt ra từ tít sâu trong cổ họng chó Maxie. Túm lông phía sau cổ nó dựng ngược lên, và thình lình, bị bản năng của chó săn từ xa xưa thúc giục, Maxie phóng ào xuống nước rượt theo Boggart.
"Maxie! Maxie! Trời, đò chó ngu xuẩn" Silas thét vang.
Nước trong đầm lạnh giá. Maxie tru lên một tiếng và hốt hoảng bơi trở lại xuồng của bà Marcia và Silas.
Bà Marcia xua nó đi.
"Con chó đó không được quay lại đây" bà tuyên bố thẳng thừng.
"Marcia, nó chết cóng mất" Silas phản đối.
"Ta cóc cần biết"
"Lại đây, Maxie, nhóc" Nicko gọi. Túm lấy cái dây choàng cổ của Maxie, và với sự giúp sức của Jenna, cậu kéo con chó vào trong xuồng. Chiếc xuồng lắc lư thật nguy hiểm, nhưng Con Trai 412, vì khôgn muốn có mọt kết cục dưới nước giống như Maxie, đã cố giữ thăng bằng cái xuồng bằng cách túm chặt lấy một cái rễ cây.
Maxie đứng run lẩy bẩy một lúc, rồi nó làm cái việc mà một con chó ướt cần phải làm: rũ mình.
"Maxie!" Nicko và Jenna kêu om xòm.
Con Trai 412 không nói gì. Nó không thích chó chút nào. Loại chó duy nhất mà nó biết là bọn cảnh khuyển bảo hộ dữ dằn, và mặc dù thấy rõ là Maxie chẳng hề giống bọn đó, nhưng nó vẫn phập phồng sợ bị cắn bất cứ giây phút nào. Và vì vậy, khi Maxie ngồi xuống, gác đầu lên đùi Con Trai 412 và ngủ, thì đó đúng là một khoảnh khắc tệ hại nữa trong cái ngày tệ hại nhất đời của Con Trai 412. Nhưng chó Maxie thấy hạnh phúc. Cái áo khoác da cừu của Con Trai 412 vừa ấm vừa dễ chịu. Và chó săn sói trải qua quãng thời gian còn lại cảu cuộc hành trình mơ màng trong giấc mơ là nó đang ở nhà, cuộn mình trước lò sưởi cùng với tất cả mọi người trong gia đình Heap.
Nhưng Boggart đã trốn biệt dạng.
"Boggart? Chú ở đâu? Chú Boggart ơi?" Jenna gọi một cách lễ phép.
Không lời đáp lại. Chỉ có cái im ắng đến từ đầm lầy khi một tấm mền tuyết phủ lên những bãi sình và bãi lún, làm im luôn cả tiếng ùng ục, oàm oạp và đuổi tất cả moi sinh vật nhầy nhẫy lặn trở xuống mặt bùn phẳng lặng.
"Giờ chúng ta đã mất Boggart dễ thương chỉ vì cái con vật ngu ngốc của anh," bà Marcia cáu kỉnh nói với Silas. "Tôi không biết tại sao anh lại mang nó theo."
Silas thở dài. Đi chung xuồng với Marcia Ovestrand là việc ông chưa bao giờ tưởng tượng nổi là có ngày mình sẽ phải làm. Còn nếu trong một lúc điên loạn lắm ông có tưởng tượng ra, thì đây chính xác là nó đã xảy ra.
Silas quét mắt một lượt khắp đường chân trời, hy vọng có thể thấy túp lều của Người Giữ Đầm, nơi dì Zelda sống. Túp lều dựng trên Cù Lao Trôi, một trong vô số những cù lao của đầm lầy, và khi đầm lầy bị lụt, những cù lao này chính thức trở thành những hòn đảo. Nhưng giờ đây, tất cả những gì Silas thấy chỉ là một đồng bằng trắng xoá trải dài trước mặt và về mọi hướng. Tình thế còn tẹ hơn nữa khi ông nhìn thấy sương mù đầm lầy bắt đầu nổi lên và giăng giăng khắp mặt nước, và ông biết rằng nếu sương mù xuất hiện thì cho dù có tới gần cỡ nào, họ cũng sẽ không bao giờ trông thấy được túp lều của Người Giữ Đầm.
Rồi ông sực nhớ là túp lều đã được Ếm bùa, có nghĩa là khôgn ai có thể trông thấy nó.
Giờ chính là lúc họ cần Boggart nhất.
"Con thấy một đốm sáng!" Jenna la lên đột ngột. "Chắc là bà Zelda tới đón chúng ta. Coi kìa, ở đằng kia kìa!"
Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía ngón tay Jenna chỉ.
Một đốm sáng lập loè nhảy nhót trên đầm lầy, như thể đang phóng từ búi cỏ này sang búi cỏ kia.
"Bà ấy đang đến chỗ chúng mình đấy," Jenna reo lên, đầy phấn khích.
"Không phải đâu," Nicko gạt đi. "Coi kìa, bà ấy lại đi mất rồi kìa"
"Có lẽ chúng ta phải tới đón bà ấy thôi" Silas bảo.
Bà Marcia không tin tưởng cho lắm:
"Làm sao anh chắc đó là Zelda? Đó có thể là bất cứ ai. Bất cứ cái gì"
Tất cả mọi người bỗng im bặt với ý nghĩ về một vật phát sáng đang tiến về phía họ, cho tới khi Silas nói:
"Zelda đó. Coi đây, tôi thấy bà ấy mà"
"Không đúng," bà Marcia kăhng khăng. "Đó là Ma trơi giống y hệt cái mà cái cậu Boggart thông minh ấy đã nói."
"Marcia, trông thấy dì Zelda là tôi biết liền mà, và tôi đang thấy bà ấy mà. Bà đang cầm một ngọn đuốc. Bà đang trên đường đi kiếm chúng ta thế mà chúng ta lại ngồi đây. Để tôi ra đón bà ấy"
"Người ta nói kẻ ngốc thường trông thấy thứ mà họ muốn thấy ở Ma trơi", bà Marcia nói vè chanh chua, "và anh chỉ chứng minh câu ngạn ngữ đó là đúng thôi, Silas à."
Silas vừa tính ra khỏi xuồng, bà Marcia vội níu vạt áo chùng ông lại.
"Ngồi xuống!" Bà quát như thể quát Maxie.
Nhưng Silas dằng ra, nửa mơ nửa tỉnh, nhóng vè phía ánh sáng lập loè và cái bóng của dì Zelda thoáng ẩn thoáng hiện qua làn sương mù. Thỉnh thoảng như trêu ngươi, bà tiến đến rất gần, làm như sắp gặp tất cả moi người và dẫn họ về đống lửa ấm áp cùng cái giường êm ái, rồi có lúc bà lại lùi xa một cách sầu não và mời gọi họ đi theo bà. Nhưng Silas không thể chịu nổi việc cứ ở cách xa đốm sáng mãi. Ông leo ra khỏi xuồng và bước thấp bước cao đi về phía quầng sáng.
"Ba!" Jenna kêu lên. "Tụi con cũng theo chứ?"
"Không, cháu không được đi" bà Marcia nghiêm khắc. "Và tôi buộc phải lôi cái của nợ già nua ấy về"
Bà Marcia vừa mới hít một hơi để tung bùa Boomerang thì Silas đã trượt chân và ngã đập đầu xuống mặt đất lầy lội. Nằm dí ở đấy, không thở được, Silas có cảm giác như đầm lầy bên dưới mình bắt đầu chuyển động, tựa hồ như có những sinh vật sống đang ngó ngoáy trong lớp bùn sâu. Ông cố gượng đứng lên, nhưng không thể. Cứ như ông đã bị dán chặt vào mặt đất. Trong trạng thái mê mụ vì Ma trơi, Silas bàng hoàng không biết tại sao mình lại không nhúc nhích gì được. Ông cố ngóc đầu lên coi chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không được nốt. Chính lúc đó ông nhận ra mọt sự thật kinh hoàng: có cái gì đó đang kéo tóc ông.
Silas giơ hai tay lên ôm chụp lấy đầu, và thất kinh, ông cảm tâhý có nhữgn ngón tay xương xẩu trong tóc mình, quấn lấy, làm rối beng những lọn tóc quăn bù xù của ông và kéo rị ông sâu xuống bãi lầy. Tuyệt vọng, ông giãy giụa mong thoát ra, nhưng ông càng giẫy thì những ngón tay lại càng tóm lấy tóc ông chặt hơn. Từ từ và đều đều, chúng lôi Silas xuống cho đến khi bùn che mắt ông, và rất nhanh, bao phủ mũi ông.
Bà Marcia đã thấy những gì đang diễn ra, nhưng bà biết tót hơn là đừng chạy tới cứu Silas.
"Ba!" Jenna thét lên, chạy ra khỏi xuồng. "Để con giúp ba"
"Không!" Bà Marica bảo cô bé. "Không. Đó là Ma trơi hoạt động đó. Đầm lầy sẽ kéo cháu xuống luôn"
"Nhưng...nhưng chúng ta không thể nhìn ba chết đuối."
Thình lình một hình thù màu nâu trơn láng, có dáng ngồi chầu hẩu ngoi lên mặt nước, cập rập leo lên bờ và nhảy thành thạo từ búi cỏ này tới búi có kia, chạy về hướng Silas.
"Ngài làm gì trong Bãi Lún, ngài" Boggart nói vẻ bực bội.
"Hảảả?" Silas ngáp ngáp, lỗ tai ông đã đầy bùn và chỉ có thể nghe tiêng slít rít cùng tiếng tru tréo của sinh vật bên dưới mình. Những ngón tay ngều ngào vẫn tiếp tục lôi vặn, và Silas bắt đầu cảm thấy những vết cắt đau đớn của hàm răng sắc như dao cạo nhằn vào đầu ông. Ông vùng vẫy điên cuồng, nhưng mỗi cú quẫy lại kéo ông sâu xống Bãi Lún hơn và lại làm nổi lên một đợt rít chói tai nữa.
Jenna và Nicko nhìn Silas từ từ chìm xuống Bãi Lún mà kinh hãi tột cùng. Sao Boggart không làm gì đó ngay đi? Ngay tức khắc, trước khi Silas biến mất vĩnh viễn. Thình lình, Jenna không thể chịu đựng thêm được nữa, phóng ra khỏi xuồng, và Nicko định lao ra theo cô bé. Con Trai 412, vốn đã nghe tất cả về Ma Trơi từ kẻ sống sót duy nhất trong trung đội Thiếu sinh quân bị mất tích trong Bãi Lún cách đây vài năm, vội chụp lấy Jenna và cối lôi cô bé trở vào xuồng. Tức giận, cô bé đẩy nó ra.
Những cử động đột ngột khiến Boggart chú ý.
"Ở đó, co" nó nói gấp gáp.
Con Trai 412 giật mạnh chiếc áo khoác da cừu của Jenna một cái nữa, khiến cô bé ngồi phịch xuống xuồng. Maxie tru lên.
Đôi mắt đen rực của Boggart lộ vẻ lo lắng. Nó biết chính xác những ngón tay xoắn xuýt, nổi mấu đó là cảu ai, và nó biết là những ngón tay đó sẽ gây ra lắm chuyện.
"Bọn Giun nhép!" Boggart quát. "Bọn nhãi gớm ghiếc. Thử nếm một hơi thở Boggart đay, đò ác thú"
Boggart chồm lên Silas, hít một hơi dài rồi thở phà vào những ngón tay đang kéo giật. Từ sâu trong đầm lầy, Silas nghe có tiếng rít rợn óc như ai đó cào móng tay lên một tấm bảng đen, rồi những ngón tay rối rắm ấy bỗng tuột khỏi tóc ông, và bãi lầy chuyển động khi ông cảm thấy lũ sinh vật bên dưới chuồn đi khỏi.
Silas đã được giải thoát.
Boggart giúp ông ngồi dậy và lau bùn khỏi mắt ông.
"Toi đã nói là Ma trơi sẽ dãn ong tới Bãi Lún mà. Toi có nói khong?" Boggart quở trách.
Silas không nói gì. Ông đang váng vất vì mùi hăng nồng của hơi thở Boggart vẫn còn vương trên tóc.
"Ỏn ròi, ngài" Boggart bảo. "Nhưng suýt nữa thì tiêu. Đúng thế đáy. Chưa từng thở vào con Giun nhép nào từ lúc tụi nó phá ngoi nhà tranh. À, hơi thở Boggart là thứ tuyệt đáy. Có người khong thích nó, nhưng toi vãn bảo họ, 'máy người cứ bị Giun nhép Bãi lún bắt đi rồi biết'".
"Ồ...À... Đúng đấy... Cảm ơn Boggart. Cảm ơn nhiều" Silas lẩm bẩm, vẫn còn ngơ ngác.
Boggart cẩn thận xốc ông trở lại xuồng.
"Tốt nhất bà ra trước, thưa bà" Boggart nói với bà Marcia. "Ong áy lái máy thứ này giờ là khong được"
Bà Marcia giúp Boggart đưa Silas vào xuồng, xong Boggart trườn xuống nước.
"Toi sẽ dãn máy người tới nàh co Zelda, nhưng làm ơn giữ con vạt kia ra xa toi" nó nói, liếc chó Maxie. "Làm toi phát ra cả đóng sản. Nỏi u khắp người toi ròi. Sờ đay là tháy"
Rồi Boggart chìa cái bụng tròn căng của nó ra mời bà Marcia sờ.
"Cảm ơn, nhưng không, không phải bây giờ" bà Marcia nói vẻ uể oải.
"Làn khác vạy"
"Đúng"
"Ròi," Boggart bơi về hướng một con kênh nhro mà không ai nhận thấy trước đó.
"Nào, máy người vãn bám theo chớ?" Nó hỏi, không phải là lần cuối cùng.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật