Ruồng Bỏ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17
ông việc của họ ở bệnh viện chấm dứt vào ngày Chủ nhật. Chiếc kombi chở đầy những con chó chết. Việc vặt cuối cùng của ông là lau sàn phòng mổ.
- Tôi sẽ làm việc ấy cho - Bev Shaw từ ngoài sân bước vào nói - Chắc ông muốn về nhà. - Tôi chẳng có việc gì gấp.
- Ắt là ông phải quen với một kiểu sống khác hẳn.
- Một kiểu sống khác hẳn? Tôi không biết cuộc sống lại có nhiều kiểu đấy.
- Tôi nghĩ, chắc ông thấy cuộc sống ở đây hết sức buồn tẻ. Chắc ông phải buồn nhớ thế giới của riêng ông. Chắc ông thiếu những người bạn nữ.
- Bà nói những người bạn nữ. Chắc Lucy đã kể với bà vì sao tôi rời Capte Town. Những người bạn nữ ở đó chẳng mang lại cho tôi điều gì may mắn.
- Ông đừng gay gắt với cô ấy.
- Gay gắt với Lucy? Tôi không thấy tôi có gì gay gắt với Lucy hết.
- Không phải Lucy, mà là người phụ nữ trẻ ở Cape Town. Lucy nói ở đấy có một người phụ nữ trẻ đã gây cho ông nhiều chuyện rắc rối.
- Vâng, đã có một người phụ nữ trẻ thật. Nhưng tôi mới là người gây nên chuyện rắc rối cho vụ này. Tôi đã gây cho cô ấy lắm chuyện chẳng kém gì cô ấy đã gây cho tôi.
- Lucy nói ông đã từ bỏ cương vị của ông ở trường đại học. Chắc là khó khăn lắm. Ông có tiếc không?
Thật tọc mạch! Lạ thay chỉ một luồng hơi nhỏ của vụ bê bối cũng kích thích đám đàn bà. Cái sinh vật bé nhỏ, chất phác này tưởng ông không có khả năng làm bà ấy xúc động hay sao? Hay ông chỉ là người xúc động vì những công việc khác mà bà đảm nhận?
- Tôi có tiếc không ư? Tôi không biết. Chuyện xảy ra ở Cape Town đã đưa tôi đến đây. Ở đây tôi cũng chẳng đến nỗi không vui.
- Nhưng lúc ấy - lúc ấy ông có tiếc không?
- Lúc ấy? Bà định nói là trong lúc hành động sôi nổi? Tất nhiên là không rồi. Chắc chắn là đã có những lúc hành động sôi nổi. Vì tôi chắc bà phải tự hiểu.
Bà đỏ bừng mặt. Đã lâu lắm rồi ông mới thấy một phụ nữ trung niên đỏ mặt đến thế. Đỏ đến tận gốc tóc.
- Vậy chắc ông thấy Grahamstown quá yên ổn - bà lẩm bẩm - Để so sánh ấy mà.
- Tôi không chú ý đến Grahamstown. Ít ra tôi cũng tránh được sự cám dỗ. Hơn nữa, tôi không ở Grahamstown. Tôi sống ở nông trại với con gái tôi.
Tránh được sự cám dỗ: nói với một người phụ nữ như thế thật nhẫn tâm, dù là một người chất phác. Trong con mắt mọi người, chẳng có sự chất phác. Chắc hẳn đã có thời Bill Shaw nhìn thấy điều đó trong con người cô Bev trẻ trung. Có khi cả những người đàn ông khác cũng thế.
Ông cố hình dung bà lúc hai mươi tuổi, khi bộ mặt lộn ngược trên cái cổ ngắn kia chắc hẳn ngộ nghĩnh và nước da có những nốt tàn nhang, mạnh khỏe và giản dị. Trong một cơn bốc đồng, ông đưa một ngón tay lướt trên môi bà.
Bev cụp mắt xuống nhưng không hề nao núng. Trái lại, bà hưởng ứng, cọ đôi môi vào bàn tay ông - thậm chí, có thể nói là đang hôn nó - và trong lúc đó, mặt bà đỏ dừ.
Tất cả chỉ có thế. Họ chỉ đi xa đến thế. Ông rời bệnh viện, không nói lời nào. Ông nghe thấy tiếng bà tắt đèn phía sau ông.
Chiều hôm sau, bà gọi điện cho ông.
- Chúng ta có thể gặp nhau lúc bốn giờ ở bệnh viện - bà nói. Không phải là câu hỏi mà là một lời tuyên bố, giọng bà mạnh mẽ và căng thẳng. Suýt nữa ông hỏi: “Sao thế?”, nhưng ông biết là không nên hỏi. Ông chẳng ngạc nhiên gì. Ông tin chắc rằng trước kia bà chưa làm như thế này bao giờ. Trong đầu óc ngây thơ của bà, bà cho là đang tiến hành một vụ ngoại tình: một người đàn bà gọi điện cho một người đang theo đuổi mình, tuyên bố là đã sẵn sàng.
Bệnh viên không mở cửa vào các ngày thứ Hai. Ông vào, khóa cửa lại phía sau. Bev Shaw đang ở trong phòng mổ, đứng quay lưng lại ông. Ông ôm lấy bà; bà dụi tai vào cằm ông; đôi môi ông chà lên những búp tóc dày quăn tít của bà.
- Có mền đấy - bà nói - Trong tủ. Ở ngăn dưới cùng.
Hai tấm mền, một màu xám, một màu hồng, mang lén từ nhà người đàn bà một giờ trước đây mới tắm rửa, đánh phấn và thoa dầu sẵn sàng; người mà ông biết là chỉ đánh phấn và thoa dầu vào ngày Chủ nhật, và để mền trong tủ chỉ trong trường hợp này. Ai mà tưởng tượng nổi, vì ông đến từ một thành phố lớn, vì tai tiếng là ông làm tình với nhiều phụ nữ và thèm muốn làm tình với bất cứ ai tạt qua đường, đã gắn liền với tên tuổi ông.
Phải chọn giữa bàn mổ và sàn nhà. Ông trải những tấm mền lên sàn, tấm màu xám ở dưới, tấm màu hồng ở trên. Ông tắt đèn rồi ra khỏi phòng, kiểm tra cửa sau đã khóa chưa, và đợi. Ông nghe tiếng cởi quần áo loạt xoạt. Chưa bao giờ ông nghĩ ông sẽ làm tình với một người như Bev.
Bà nằm trong mền, chỉ thò đầu ra ngoài. Ngay cả trong bóng tối lờ mờ, cảnh tượng cũng chẳng có gì duyên dáng. Ông cởi quần lót, rồi chui vào cạnh bà, đưa tay lướt khắp người bà. Có thể nói bà không có ngực. Cứng cáp, gần như không có eo, giống như một cái bình nhỏ bè bè.
Bà nắm lấy tay ông, đưa cho ông một thứ gì đó. Một bao cao su ngừa thai. Tất cả được chuẩn bị kỹ lưỡng, từ đầu đến cuối.
Ông có thể nói ít nhất ông đã hoàn thành nhiệm vụ trong cuộc chung chạ của họ. Không thắm thiết nhưng cũng chẳng chán ghét. Để đến lúc cuối cùng Bev Shaw có thể cảm thấy tự hài lòng. Bà đã đạt được mọi mục đích bà đề ra. Ông, David Lurie, đã được cứu rỗi, là người đàn ông đã được một người đàn bà cứu giúp; cô bạn Lucy Lurie của bà đã được giúp đỡ nhờ cuộc thăm viếng khó khăn này.
Mình sẽ không quên ngày hôm nay, ông tự nhủ lúc nằm bên bà khi đã mãn cuộc. Sau làn da thịt trẻ trung, mềm mại của Melanie Issacs, đây là thứ mà mình phải chịu. Đây là thứ mà mình phải quen, có khi còn tệ hơn thế này.
- Muộn rồi - Bev Shaw nói - Em phải về đây.
Ông gạt tấm mền sang một bên và đứng dậy, chẳng hề có ý che giấu. Cứ để cho cái nhìn chăm chú của bà tràn khắp người chàng Romeo của bà, lên đôi vai khum khum và đôi chân gầy guộc của ông, ông nghĩ.
Trời đã muộn thật. Một màu đỏ thắm cuối cùng ánh lên trên đường chân trời; mặt trăng đã treo trên đầu; khói lửng lơ trong không khí; qua dải đất thừa, những giọng nói ồn ào huyên náo vọng đến từ dãy lều đầu tiên. Đến cửa, Bev áp sát vào ông lần cuối, tựa đầu vào ngực ông. Ông
để yên cho bà làm thế, như ông đã để cho bà làm tất cả những gì bà cảm thấy cần làm. Ông nghĩ tới Emma Bovary vênh váo trước gương sau buổi chiều hò hẹn đầu tiên. Mình đã có một người tình! Mình đã có một người tình! Emma thầm hát. Vậy đấy, cứ để cho Bev Shaw khốn khổ về nhà và hát như thế. Và ông cũng đừng gọi bà là Bev Shaw khốn khổ nữa. Nếu bà là người nghèo, thì ông là kẻ phá sản.
Ruồng Bỏ Ruồng Bỏ - John Maxwell Coetzee Ruồng Bỏ