Qua Cơn Ác Mộng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17
ucia Santa cho tổ chức đám cưới thật linh đình cho thiên hạ lé mắt chơi. Thức ăn, thức uống ê hề. Gian nhà bầy biện hoa hòe hoa sói không ngại tốn kém.
Gần như tất cả những người ở Đại lộ Thứ Mười đều tới chia vui, cả mấy ông chú bà bác có nhà cửa bên khu sang trọng ở Long Island cũng tới. Một dịp tốt để họ lên mặt với gia đình bà con nghèo nàn.
Bọn trẻ ôm nhau khiêu vũ trong phòng lớn, tiếng nhạc từ chiếc đĩa hát cổ lỗ mượn của ông thợ hớt tóc tuôn ra ông ống. Trong phòng ăn và nhà bếp, những thực khách đứng tuổi chuyện trò vang như pháo tết.
Lucia Santa mân mê những phong bì tiền mừng. Thật là ngày trọng đại. Nhưng một ngày vui tới đâu cũng có chuyện cắc cớ.
Một bạn học cũ từ thời trung học của Octavia, Angelina Lambrecora ghé thăm chốc lát, mang theo món quà mắc giá. Cô gái Ý này gia đình sống trong nhà riêng có điện thoại, thứ xa xỉ dân nhà nghèo không bao giờ dám mơ tưởng. Cô em tuy mồm hơi rộng, nhưng làn môi khéo phủ một lớp son trông cứ như nho chín, đôi mắt đa tình ngây thơ cụ, và bộ ngực núi lửa làm cho bọn trẻ dán mắt vào như muốn ăn tươi nuốt sống luôn. Ai cũng săn đón em. Larry bỏ mụ vợ đến nhảy với em luôn một hơi ba bài, làm vợ nó tủi thân khóc thút thít. Angelina ve vãn tất cả, nhún nhẩy cái mông khi khiêu vũ, ông chủ lò bánh mì, thằng Guido, lão thợ hớt tóc, ông cụ Angelo năm nay bảy mươi lăm tuổi đầu tóc trắng như tuyết, thôi ăn thôi uống, đứng nhìn lõ mắt. Một lát, Angelina đâm hoảng, xin ra về. Octavia mau mắn hôn tiễn bạn, thở phào thoát nạn.
Thiên hạ lục tục quay vào, nhưng thiệt rủi Angelina đã thấy thằng Gino, tuy chỉ mới mười sáu nhưng cao lớn, mạnh khỏe và đẹp trai đang súng sính trong bộ đồ lớn mới tinh rất mốt.
Gino lăng xăng đi tới đi lui mang đồ uống cho khách. Ai cũng khen thằng nhỏ lễ độ, chịu khó. Chỉ có Lucia Santa là biết nó làm bộ vậy thôi, chứ nó chẳng hề quan tâm đến bất cứ ai.
Họ hàng trầm trồ khen Lucia Santa có phước được thằng em trai có hiếu, nhất là ông anh họ xa Piero Santini râu xồm, chủ nhân bến xe vận tải ở Tuckahoe, người ông dong dỏng cao, ốm như cây sậy. Bà vợ ông mập mạp, đeo đồ trang sức đầy mình, cô con gái mười bảy ngồi giữa cha mẹ nhìn Gino không chớp.
Piero Santini thấy điệu bộ khác thường của cô con gái ngay. Lúc đầu ông rất bực, nhưng ráng dằn lòng, suy nghĩ một chút. Ông đã nuôi Caterina theo lối xưa, kiểu ấy không có chuyện quen biết hẹn hò bất cứ thằng con trai nào; kể cả nhảy đầm ngoài khuôn khổ gia đình. "Mẹ cha nó chứ, con nhà người ta con lành mà, để chúng nó cạ sát bậy bạ sao, còn khuya mấy cháu", ông Santini thường nghĩ thầm. Ông còn lạ gì chúng mày, chỉ muốn thổi cho bụng con gái người ta phồng tướng lên là ca bài tẩu mã, mặc cho sự đời muốn đến đâu thì đến. Nhưng Caterina đã nảy nở đến mức rồi. Cứ để mãi như vầy được bao lâu nữa? Bà vợ thì ù lì ngu độn và chính ông còn muốn làm giàu thêm, kiếm thêm hai xe vận tải nữa. Sẽ bận rộn đếm tiền đến mỏi cả tay và trông nom bọn người làm quen thói dính tay, sểnh ra một chút cũng không được.
Piero Santini rất khôn ngoan. Trước đây ông ta bỏ chở hàng thì quay sang chở rác, đôi khi lãnh chở cả uých ky lậu, nếu thiên hạ chi đúng mức. Hắn nghĩ đến việc bắt thằng Gino cho con gái. Thằng bé có vẻ lễ phép, nhanh nhẹn, dám khuân hàng, dỡ hàng nhanh hơn cả hai thằng làm công cộng lại lắm. Thấy bà vợ lẻn đi kiếm thêm đồ ăn và Gino mời mình ly rượu vang, hắn vỗ vào cái ghế trống:
- Ngồi đây nói chuyện chút cháu.
Cử chỉ ưu ái của nhà triệu phú làm mọi người chú ý. Lucia Santa hiểu lão, anh họ xa muốn kiếm rể đây. Mọi người hướng về cô gái trẻ trung căng đầy nhựa sống Caterina Santini. Em vừa đẹp vừa ngoan, má đỏ hồng như trái táo đúng độ, bắt mắt hết sức.
Piero hỏi Gino.
- Cháu này, cháu vẫn còn đi học chứ? Sau này cháu định làm gì?
Thằng nhỏ trân trân ngó không trả lời. Piero cho nó cả thẹn, vỗ vai nhè nhẹ:
- Cháu gái bác đang khát. Cháu mang cho em nó một ly kem sô đa nhé. Caternia, con đang khát, đúng không con?
Caterina cúi gầm mặt, ngượng chín cả người. Thằng Gino đứng dậy nhanh như máy, ngoan ngoãn phục vụ người đẹp. Nhưng nó chẳng hiểu mô tê gì ráo trọi. Nó lỉnh đi chỗ khác, không biết Piero Santini còn muốn nói chuyện với nó. Piero Santini rùn vai khinh khi sự ngu dốt của thằng nhỏ. Lucia Santa cũng rủa thầm, nó điên như bố nó, đúng là con nhà vô phúc!
Chính vào lúc thiên hạ lúng túng như vậy mà người đẹp Angelina xuất hiện chào mọi người xin về. Ai cũng ngạc nhiên, thằng Gino có diễm phúc được người đẹp chấm. Trước tiên là vì cô nàng để ý thằng bé bất cần đời. Thứ nữa, thiên hạ có vẻ tò mò, nàng cho kẻ nào tò mò thì chết luôn. Nàng khoác vai Gino, nói với Lucia Santa:
- Con trai bác bô quá!
Gino tỉnh hẳn. Cánh mũi phập phồng đánh hơi mùi nước hoa thơm phức, làn da ấm mượt như nhung, đôi môi mọng đỏ chỉ muốn hôn ngấu hôn nghiến. Nó chẳng hiểu ra sao hết, nhưng ngó sướng ngây cả người. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ ra đây là lần đầu tiên nó biết mùi đàn bà.
Khi Angelina hỏi áo choàng của nàng anh nào cũng cuống lên tình nguyện phục vụ người đẹp, nhưng nàng làm mấy anh cụt hứng liền:
- Gino sẽ tiễn tôi ra ga. Một thanh niên ngoan ngoãn, đàng hoàng.
Vì giường phải tạm dùng làm bàn soạn đồ ăn, khách để áo ngoài ở gian phòng của Larry và Louisa ở tầng dưới. Angelina nói:
- Tôi sẽ đi cùng với Gino.
Nàng nắm tay Gino kéo đi.
Tiệc cưới vẫn tiếp diễn. Lucia Santa định bảo Vincenzo xuống nhà Larry ở lầu dưới, để Gino không dám làm gì bậy bạ, nhưng bà chợt nảy ra một ý kiến thú vị. Thằng Gino đã lớn, thấy cu cậu vừa nghệt mặt ra đủ biết, lần này may ra nó được nếm mùi đời thực sự, biết đâu chẳng là điều hay, rồi sau đó chịu lo lắng làm ăn không chừng.
Dưới lầu hai, Angelina và Gino lúi húi tìm cái áo ngoài của người đẹp. Cơ hội có đấy nhưng cô cậu còn non quá. Lucia Santa hơi nhiều tưởng tượng. Angelina lắng lơ nhưng chưa đến nỗi hư hỏng. Chỉ có trước khi chia tay, nàng ôm hôn thằng bé thật lâu, môi nàng ấm và thơm. Thân nàng toát ra một mùi vị đặc biệt làm Gino muốn nghẹt thở. Về sau mà nó còn nhớ mãi!
o O o
Đám cưới thiệt vui, ai cũng hết lời khen ngợi, Lucia Santa mời gia đình Piero Santini dự bữa cơm thân mật vào chiều chủ nhật tới, để Gino có dịp gặp Carterina và sau đó có thể dẫn cô bé đi xem thành phố. Lâu nay cô bé chỉ sống ở vùng quê Tuckahoe, chưa biết cảnh phồn hoa đô hội.
o O o
Một người từng trải như Piero Santini không câu nệ, tự ái không đâu. Một tay đã kiếm được bốn chiếc xe vận tải và vận động bao thầu đổ rác cho thành phố, tất phải lì lợm. Đúng hẹn hắn đưa cả gia đình đi dự tiệc.
Lần này Lucia Santa rất cẩn thận. Sáng hôm đó bà cầm muỗng đập vào đầu Gino một cái choáng người, ra lệnh cho nó phải ở nhà, không được đi đá banh. Rồi bà vào bếp sửa soạn nấu nướng.
Gino được xếp ngồi cạnh Caterina, có vẻ ngượng ngập. Sau bữa ăn, Vincenzo bói bài cho bà Santini. Salvatire và Lena dọn bàn, rửa bát. Sau hết, Gino thi hành lệnh ngầm của mẹ, mời Caterina đi coi chớp bóng. Theo đúng sách vở, cô bé nhìn cha dò ý.
Piero Santini thấy khó xử quá. Thằng nhỏ tiến hơi nhanh hơn dự trù. Nhưng làm sao được đây là đất Mỹ mà. Hắn gật đầu, nhưng nói thêm:
- Đừng về muộn quá nghe con, mai ba phải đi làm.
Lucia Santa rất sung sướng, dẫn đôi trẻ ra cửa. Bà rót thêm cho Piero Santini một ly rượu vang, mời bà vợ Santini ăn bánh ngọt. Lúc đó Larry và Louisa mới ra góp chuyện, uống một ly cà phê đặc sánh có pha thêm rượu anisette. Piero Santini và Lucia Santa nhìn nhau thỏa ý. Họ nói chuyện thân mật cứ như sắp thành sui gia với nhau đến nơi. Chưa tới một giờ sau, Caterina từ đâu chạy bổ vào nhà, một mình, ngơ ngác, khuôn mặt còn ngấn lệ, cô bé đến ngồi lại bàn không nói một lời.
Ai nấy chưng hửng. Trời đất, có cái gì ghê gớm xảy ra vậy? Santini chửi thề ầm ĩ. Lucia Santa lầm bầm cầu nguyện. Thằng thú vật Gino đã hiếp con gái cưng người ta ở hốc hẻm nào dó, hay ngay trong rạp hát đây hả trời? Lúc đầu Caterina không chịu nói, mãi sau cô bé mới hé môi chút xíu, cô bé bỏ mặc thằng Gino trong rạp hát, thằng cù lần coi một cuốn phim mà cô bé không thích. Chẳng có gì quan trọng.
Ai mà tin cô bé? Chẳng ai tin cả. Mới vừa nói nói cười cười mà nay chẳng ai buồn lên tiếng tình thân ái phút chốc nhuốm màu thù hận. Nhưng thử bình tâm suy xét coi cái gì đã xảy ra chứ? Bọn trẻ thời nay gớm thật, hỗn như gấu, ác như quỷ. Nhưng dỗ ngon dỗ ngọt làm sao Caterina cũng nhất định chẳng thèm nói thêm gì hết, Lucia Santa sượng sùng ra mặt, hai vợ chồng lủi thủi dắt con gái về.
Gia đình Angeluzzi Corbo ngong ngóng chờ thằng bợm. Sau cùng, Gino lững thững dẫn xác về, ngơ ngác thấy bao con mắt ngó nó trân trân.
Lucia Santa giận run người.
- Thằng khốn, mày đã làm gì con gái bác Santini trong rạp chớp bóng?
Gino ngẩn tò te:
- Con có làm gì đâu?
Câu trả lời làm Lucia Santa càng bực mình, thằng này điên thật rồi, nó chẳng biết phân biệt xấu tốt gì ráo.
Bà ráng kiên nhẫn:
- Cớ sự tại sao Caterina bỏ mày về trước?
Gino rùn vai:
- Thì cô ta nói có việc ra ngoài một chút. Cô ta mang cả áo ngoài đi luôn. Khi cô ta không trở lại, con nghĩ cô ta không thích con. Con cũng chẳng thiết nữa. Con ngồi coi phim một mình. Má, nếu cô ta không thích con, má và bác Santini tìm cách cho bọn con đi với nhau làm chi? Cô ta có vẻ khác lạ làm sao ấy, nói chuyện cũng không chịu nói.
Larry lắc đầu thương hại. Nó nói đùa:
- Má, phải tay con, nhà ta đã có thêm mấy chiếc xe vận tải rồi.
Louisa cười nụ. Vinnie bảo Gino:
- Mày ngu quá mày. Cô ấy mê mày tít thò lò mà mày không biết?
Mọi người cười vui thoải mái, quên đi tai họa tưởng tượng. Nhưng Lucia Santa vẫn chưa hết giận. Bà muốn lấy roi quất cho thằng nhỏ một trận tan tành xí quách, quả thật nó cũng thuộc loại điên khùng như cha nó trước đây.
Ôi một thằng con trai bị gái chê mà không có phản ứng nào, tức thị thuộc loại gà nuốt dây thun rồi. Như vậy nó coi Caterina ra sao? Thương hay ghét? Con nhà người ta tốt lành như vậy mà ngoảnh mặt bỏ qua sao? Con gái nhà triệu phú dư sức bảo đảm cho đời sống và tương lai của nó, thân hình thứ tốt, da thịt mây mẩy, thế mà thằng nhỏ tỉnh bơ khi một đứa con gái quý giá như vậy không thích sao? Dĩ nhiên là thích mê nhưng nó phải biết cách cư xử đúng điệu chớ? Nó tưởng nó là vua sao? Nhưng thật ra nó cù lần hết thuốc chữa. Nhất định nó cũng nửa điên nửa khùng như cha nó vậy. Một thằng hết sức buồn cười!
Qua Cơn Ác Mộng Qua Cơn Ác Mộng - Mario Puzo Qua Cơn Ác Mộng