Chương 17
ái gì?” Emily thốt lên. “Ngươi không làm vậy đâu!”
“Bọn ta đã làm thế đấy!” đặc vụ B nói. “Cũng vừa mới làm thôi. Theo báo cáo mới nhất, chẳng còn ai sống sót cả. Trái đất sẽ không còn phải lo lắng rằng lũ Olympus sẽ đến đây một lần nữa. Mày chính là kẻ còn sót lại trong số lũ cổ nhân đó.” “Không!” Emily kêu lên. “Các ngươi không thể làm thế. Thực sự không thể làm thế. Kể cả CRU cũng không thể phá hủy toàn bộ tộc người đó…” “Chúng ta có thể và đã làm như thế đấy,” tên đặc vụ nói. “Nó đã kết thúc rồi, Emily ạ. Giờ mày không có lựa chọn nào khác là gia nhập cùng bọn ta. Chúng ta sẽ tiếp tục công việc đã bắt đầu ở Khu 51. Không có bọn Olympus quanh quẩn bên cạnh, chúng ta có thể tập trung làm việc cùng nhau. Nhanh thôi, mày và ta sẽ trở thành những người bạn thân thiết nhất.”
“Không bao giờ,” Emily kiên quyết nói.
“Chúng ta sẽ xem xét việc đó,” đặc vụ B nói.
“Giờ thì nhanh lên, xe đang đợi bên ngoài bảo tàng để đưa chúng ta đến London. Chúng ta sẽ cùng nhau sắp xếp lại trật tự cho cái thế giới hỗn loạn này. Và mày, Emily yêu quý của ta, mày sẽ là vũ khí tối thượng dành cho những kẻ chống đối lại chúng ta.”
“Vũ khí tối thượng ư?” Emily thì thầm. “Ngươi coi ta là một loại vũ khí sao?”
Tên đặc vụ gật đầu. “Thế mày không là một loại vũ khí của Olympus thì còn có thể là gì khác chứ? Từ báo cáo ta đã đọc, thậm chí mày cũng không còn sống nữa cơ.”
“Không!” Emily nói dứt khoát. “Ta không phải là vũ khí. Ta là một con người. Ngươi nghe rõ chưa? Không phải là vũ khí!”
Phát hiện ra nguồn gốc của mình có liên quan đến người Xan, nhìn thần Jupiter và những người khác phải chết, nhìn Pegasus yêu dấu đang từng giây phút bị già đi và cuối cùng biết được rằng bọn CRU đã sử dụng Dòng Mặt Trời để khởi động vũ khí đó chống lại Olympus - tất cả những điều đó thật quá sức chịu đựng.
Thứ gì đó trong cơ thể Emily đang nổ tanh tách. “TA LÀ MỘT CON NGƯỜI!”
Emily ngửa đầu ra sau và gào thét trong khi nhiệt độ cơ thể cô đang tăng vọt, cao hơn cô đã từng cảm thấy trước đây. Cô chưa bao giờ thấy cơn giận nào như thế. Thậm chí cả lúc bọn Nữ thần tóc rắn đe dọa những người cô yêu quý thì cô vẫn có thể kiềm chế được. Nhưng nghe những điều bọn CRU đã làm thì cô không thể chịu nổi nữa. Ngọn lửa bắn ra điên loạn từ hai bàn tay, đôi mắt và miệng của cô khi năng lượng dâng trào và cô hoàn toàn mất kiểm soát.
Những Ngọn lửa dữ dội bắn ra khắp căn phòng, vọt lên trên nhà, xuyên qua tất cả các tầng nhà trong bảo tàng Acropolis và bay lên bầu trời đêm của Athen.
Đôi mắt sôi sục căm giận của Emily hướng vào đám đặc vụ CRU. Từng tên một, chúng biến mất trong chớp mắt như chưa hề tồn tại. Cô nghe thấy tiếng Joel đang gọi tên cô từ phía sau và van nài cô dừng lại. Nhưng Emily không thể ngừng lại được. Đám đặc vụ từ bên ngoài lao vào phòng và nổ súng. Nhưng không viên đạn nào bắn trúng người cô, Joel, Stella hay con chó được. Ngọn lửa được giải phóng và hoàn toàn tự do. Cho dù nó đang phá hủy viện bảo tàng và cả Athens xung quanh, nhưng nó lại bảo vệ những người mà cô yêu quý.
Cảm xúc của cô quá bộc phát và dữ dội để có thể kìm nén Ngọn lửa cuồng loạn. Nỗi đau mà cô cất giấu tận sâu trong đáy lòng giờ cũng đang thoát ra. Cô có thể cảm nhận được năng lượng của mình đang lan tỏa, đang thiêu rụi viện bảo tàng và mọi thứ xung quanh nó.
“Emily, dừng lại!” Joel la lên.
Nhưng Emily không thể dừng lại được. “Riza,” Joel gọi to, “làm ơn hãy ngăn Emily lại trước khi quá muộn!”
Từ bên trong, Emily cảm nhận được Riza đang gọi cô và cố gắng giành quyền kiểm soát. “Hãy thả lỏng ra Emily,” Riza nói với cô. “Hãy để những nỗi đau thương trôi đi! Vẫn còn cách khác mà, ta hứa với em. Em vẫn còn quá trẻ để có thể kiểm soát được tất cả nguồn năng lượng này. Em không hiểu việc mà em có thể làm được. Xin đừng hủy diệt thế giới này. Hãy thu hồi lại. Thu hồi năng lượng lại đi.”
Lời nói của Riza cắt ngang cơn giận dữ. “Phá hủy thế giới ư? Ý cô ấy là gì?”
Cô tập trung vào giọng nói điềm tĩnh của Riza và tìm được một tia sáng để bấu víu. Cô bắt đầu cân bằng lại năng lượng đang thoát ra từ sâu trong cơ thể mình và dần dần lấy lại khả năng kiểm soát.
Cô nhanh chóng thu hồi lại năng lượng.
Emily khụy xuống và thở hổn hển. Khi các giác quan của cô hoạt động trở lại, cô có thể ngửi thấy mùi khói nồng nặc, ngột ngạt và nghe thấy tiếng kính vỡ vụn, khung nhà kêu cót két và tiếng lửa cháy dữ dội.
“Chúng ta bị mắc kẹt rồi,” Joel rên rỉ một cách khó nhọc vì cơn ho. “Không có lối nào để thoát ra được!”
Họ đang mắc kẹt nơi địa ngục. Ngọn lửa vẫn đang cháy dữ dội xung quanh trong khi toàn bộ viện bảo tàng bùng lên như một quả cầu lửa khổng lồ. Nhưng năng lượng của cô đang bao bọc và bảo vệ họ.
Joel lôi viên ngọc xanh từ trong túi áo chùng ra và giơ lên cao. “Olympus!” giọng cậu như nghẽn lại. “Đưa chúng ta về Olympus!”
Dòng Mặt Trời mở ra và cắt ngang những Ngọn lửa đang bùng cháy. Joel túm lấy chiếc xe lăn của Stella và bắt đầu di chuyển. “Nhanh lên nào,” cậu gào lên. “Trước khi toàn bộ nơi này đổ sụp xuống chúng ta!”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus