Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Trái Tim Vàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17
S
au khi Melanie đến Mexico, nàng gọi Maggie báo cho xơ biết tin. Nàng kể rằng mọi việc ở đây rất tuyệt, các em bé thì dễ thương và cha Callaghan thật tốt bụng. Nàng nói chưa bao giờ nàng sung sướng như bây giờ và nàng cám ơn Maggie vì đã đã đề nghị nàng gọi cho cha.
Maggie cũng nghe tin của Sarah. Bà đã làm việc ở bệnh viện. Bà còn có nhiều chuyện phải giải quyết để thích ứng với cuộc sống mới, khi Seth đã ra tòa. Rồi sau đó, bà phải quyết định một vấn đề quan trọng. Bà đã hứa với Seth và các luật sư rằng bà sẽ đứng về phe chồng. Nhưng Sarah phải quyết định có nên ly dị và tha thứ cho ông ta hay không. Bà đã nói chuyện với Maggie rất nhiều về vấn đề này. Maggie khuyên Sarah hãy năng cầu nguyện, tự nhiên câu trả lời sẽ đến. Sarah chỉ nghĩ đến điều khủng khiếp Seth đã gây ra cho mọi người, ông đã phản bội vợ con, phản bội chính mình, làm việc phi pháp. Đối với Sarah, những tội như thế là không thể tha thứ được.
Maggie vẫn còn làm việc cho bệnh viện của Presidio. Trại đã hoạt động bốn tháng rồi và Cơ quan Dịch vụ Khẩn cấp đã nghĩ đến chuyện đóng cửa trại vào tháng sau. Vẫn còn có người sống trong các nhà kho, các hành lang và các trại lính xây bằng gạch cũ, nhưng không nhiều như trước. Hầu hết người ở đấy đã về nhà, hay dọn đi chỗ khác. Maggie định trở về căn hộ cũ ở Tenderloin vào cuối tháng. Bà chắc sẽ rất nhớ những người quen thân mà bà đã gặp ở Presidio. Kỳ lạ thay, đây là thời gian vui sướng nhất của bà. Căn hộ chung cư ở Tenderloin rất cô đơn lạnh lẽo. Bà tự nhủ chắc bà sẽ phải cầu nguyện rất nhiều để khỏi nhớ trại tị nạn Presidio.
Vào cuối tháng chín, Everett gọi cho xơ mấy ngày trước khi bà về lại chỗ cũ. Ông nói ông sẽ đến San Francisco để viết bài về Sean Penn, và muốn mời Maggie đi ăn tối. Bà ngần ngừ, cố tìm lý do để từ chối, nhưng không được, nên cuối cùng bà phải nhận lời mà lòng cảm thấy rất ngại ngùng. Bà đã cầu nguyện cho việc này suốt đêm, bà cầu cho mình hết bối rối khi nhìn vào mắt ông và muốn hai người họ chỉ là những người bạn bình thường.
Nhưng khi thấy Everett, Maggie cảm thấy tim mình đập thình thịch. Ông đi từ ngoài đường vào bệnh viện, đến chỗ xơ đứng đợi, đôi ủng chăn bò làm cho ông có vẻ như là một gã cao bồi thứ thiệt. Ông nhoẻn miệng cười thật tươi khi thấy bà, và mặc dù ngại ngùng, nhưng nụ cười trên môi cũng làm cho khuôn mặt bà ngời sáng. Họ rất sung sướng khi gặp nhau. Ông quàng tay ôm ghì bà thật mạnh, rồi nhìn bà đăm đăm.
- Maggie, trông bà tuyệt vời quá! - Everett vui vẻ nói. Ông đi thẳng từ phi trường đến. Ngày mai ông mới phỏng vấn. Tối nay ông dành trọn cho bà.
Ông đưa bà đến một nhà hàng Pháp tại phố Union Street để ăn tối. Thành phố bây giờ đã trở lại hoạt động như cũ. Những chỗ đổ vỡ đã được dọn sạch hết, và nhiều nơi đang được xây cất lại.
- Tôi sẽ về nhà cũ vào tuần sau, - Maggie buồn rầu nói.
- Có lẽ sống ở tu viện còn sướng hơn ở nhà cũ. - Họ bắt đầu ăn. Xơ gọi cá, còn Everett ăn miếng thịt bò bít tết to tướng. Như mọi lần trước, họ nói chuyện rất sôi nổi và vui vẻ. Họ bàn về rất nhiều vấn đề, rồi cuối cùng Everett nói đến việc Seth Sloane sẽ bị đưa ra tòa. Nghe đến chuyện ấy, Maggie rất buồn cho Sarah. Cuộc đời một người đàn ông tài giỏi đã bị bỏ phí một cách oan uổng. Ông ta đã hành động quá điên cuồng và làm cho nhiều người khổ lây. Bà hỏi:
- Ông có định sẽ viết về vụ này không?
- Tôi thích làm việc ấy. Không biết tờ Scoop có quan tâm đến vụ này không. Xơ hay gặp Sarah chứ? Bà ấy thế nào rồi?
- Bà ấy khỏe, - Maggie đáp. - Thỉnh thoảng chúng tôi có nói chuyện. Bây giờ bà ấy đang làm việc ở bệnh viện, trong phòng gây quỹ đầu tư và phát triển. Việc này cũng gây cho bà ấy rất nhiều phiền phức. Seth đã làm cho nhiều người khổ sở theo mình.
- Người như ông ta luôn luôn làm thế, - Everett nói, không chút thương cảm. Ông chỉ thương xót cho Sarah và các con của họ thôi. Nếu ông ta đi tù hai hay ba mươi năm, thì các con của Sarah sẽ không biết gì về bố chúng. Nghĩ đến chuyện đó, bỗng Everett nhớ đến con trai mình. Mỗi khi nói chuyện với Maggie là ông nghĩ đến Chad, như thể họ có sợi dây vô hình nào đó ràng buộc nhau. - Sarah có ly dị chồng không?
- Tôi không biết, - Maggie thản nhiên đáp. Sarah cũng chưa quyết định, nhưng Maggie nghĩ mình không nên nói chuyện này với Everett, bà liền đổi đề tài.
- Tôi nghe người ta đồn Melanie đang ở Mexico, - Everett nói và Maggie cười. - Bà có liên quan gì đến chuyện này không? - Bà cười lớn.
- Chỉ gián tiếp thôi. Có một linh mục tuyệt vời quản lý cơ sở truyền giáo ở đấy. Tôi nghĩ họ có thể hợp tác với nhau. Chắc Melanie sẽ ở đó như một tình nguyện viên cho đến Giáng sinh. Cô ấy rất dễ thương.
- Tôi cam đoan mẹ của Melanie sẽ nổi điên khi cô bé đi. Làm tình nguyện viên cho một cơ sở truyền giáo không phải là việc của một ngôi sao âm nhạc. Chắc mẹ cô bé sẽ không đến đó đâu! - Ông cười khi nghĩ đến cảnh tượng ấy, Maggie cũng cười và lắc đầu.
- Phải, bà ta không đi đâu. Tôi nghĩ đấy là điểm quan trọng. Melanie cần được tự do một thời gian. Cô ấy cần đi xa khỏi mẹ để được sống độc lập. Và chuyện này cũng hay cho cả mẹ của cô ấy. Con người ta rất khó cắt đứt sợi dây máu mủ.
- Và cũng có những người không có sợi dây nào ràng buộc hết, như tôi đây. - ông nói với vẻ ân hận. Và bà nhìn ông.
- Ông có đi tìm con trai mình chưa? - Bà hỏi với giọng dịu dàng, nhưng không quá thúc bách. Không bao giờ xơ hối thúc ai cái gì. Bà thường nhỏ nhẹ, từ tốn, nhưng chính nhờ thế mà có hiệu quả. Trong trường hợp của ông cũng thế.
- Chưa, nhưng tôi sẽ đi tìm con trong một ngày gần đây. Tôi nghĩ đã đến lúc rồi.
Ăn tối xong, hai người đi theo đường Union Street để về. Ở đây không có dấu vết gì còn lại của trận động đất. Thành phố sạch đẹp. Trời tháng chín trong lành, se lạnh vì đã sang thu. Maggie luồn bàn tay vào dưới cánh tay ông, vẻ thoải mái, và hai người vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện trên đời. Họ không có ý định đi bộ về trại Presidio, nhưng cuối cùng họ đã làm vậy. Họ cần có thêm thời gian ở bên nhau.
Ông đi bộ với xơ, về đến chỗ bà ở thì đã hơn 11 giờ, trời khá khuya nên không còn ai ở ngoài.
- Cám ơn vì đã cho tôi một buổi tối vui vẻ, - bà nói và cảm thấy việc cố tránh ông là rất ngu ngốc. Lần trước, khi gặp ông, bà rất bối rối. Nhưng bây giờ bà cảm thấy ông rất thân thiết và có sức thu hút đặc biệt. Ông nhìn xơ với ánh mắt chan chứa tình thương và lòng kính phục.
- Maggie, tôi rất sung sướng được gặp bà. Cám ơn vì đã đi ăn tối với tôi. Ngày mai trước khi ra về tôi sẽ gọi cho bà. Nếu có thể được, tôi sẽ ghé thăm bà, nhưng tôi nghĩ buổi phỏng vấn sẽ kéo dài, nên tôi phải đi cho kịp chuyến bay cuối cùng. Nếu không tôi sẽ ghé bà để cùng uống với nhau một tách cà phê. - Xơ gật đầu và nhìn ông. Ông rất hoàn hảo về mọi mặt. Đôi mắt ông, gương mặt ông, tâm hồn cao quí của ông, cả những lầm lỗi và mong muốn được chuộc tội của ông nữa. Khi nhìn ông, bà thấy mặt ông hơi cúi xuống gần bà. Bà định hôn lên má ông, nhưng chưa kịp thì bà cảm thấy môi ông đã áp lên môi bà, và hai người hôn nhau. Bà không hôn ai từ khi học trường điều dưỡng, suốt thời gian từ ấy đến nay, bà không hôn một người đàn ông nào. Thế mà bây giờ, bà bỗng cảm thấy rung động, bị ông thu hút, cả trái tim lẫn linh hồn, hai người đã hòa nhau làm một trong nụ hôn say đắm. Khi họ dừng hôn, bà cảm thấy choáng váng. Không phải chỉ có ông hôn bà, mà bà cũng hôn lại ông, cho nên bà cảm thấy hoảng sợ. Một việc không tưởng tượng nổi đã xảy ra. Và bà cầu nguyện sao cho nó đừng xảy ra nữa.
- Ôi lạy Chúa... Everett... không!... - Bà cố vùng ra nhưng ông níu bà lại, ôm bà vào lòng.
- Maggie, đừng... Tôi không muốn làm thế... tôi không biết điều gì đã xảy ra... như có một sức mạnh phi thường đã khiến chúng ta đến với nhau. Tôi nghĩ chuyện ấy không nên xảy ra... nhưng tôi phải thành thật nói với bà là nó đến thật tự nhiên. Tôi cảm thấy chuyện ấy đã thôi thúc tôi từ khi mới gặp bà. Tôi yêu bà, Maggie à... Tôi không biết chuyện này có làm cho bà thay đổi gì không... nhưng tôi thì có... Tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì bà muốn. Tôi không muốn làm bà đau khổ. Tôi yêu bà rất nhiều nên mới bằng lòng làm theo ý bà chứ không đấu tranh cho tình cảm của mình. - Xơ nhìn ông không nói một lời nào, đôi mắt ông chan chứa tình yêu thương, chân thành, trong sáng.
- Chúng ta không thể gặp nhau nữa, - xơ nói và lòng đau đớn vô cùng. - Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi cũng yêu ông, - xơ thì thào nói. - Nhưng tôi không thể... Everett, đừng gọi tôi lại. - Xơ đau khổ khi nói ra điều này, và ông gật đầu. Bà đã làm chủ trái tim ông.
- Tôi rất ân hận.
- Tôi cũng vậy, - xơ buồn bã đáp, rồi lặng lẽ đi vào trong nhà. Ông đứng nhìn cánh cửa đóng lại, cảm thấy lòng mình như giá lạnh. Ông thọc tay vào túi và đi về phía khách sạn ông ở tại Nob Hill.
Nằm trên giường trong bóng tối, Maggie nghĩ có lẽ thế giới đã đến ngày tận diệt. Bà đau đớn, kinh ngạc khi thấy mình không thể tập trung cầu nguyện. Bà chỉ nằm yên, nghĩ đến lúc hai người hôn nhau say đắm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Trái Tim Vàng
Danielle Steel
Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel
https://isach.info/story.php?story=nhung_trai_tim_vang__danielle_steel