Chương 17 - Thung Lũng Của Bóng Tối
ỗi buồn ban đầu qua đi. Mọi người chấp nhận điều không thể tránh khỏi và cố gắng chịu đựng nó một cách vui vẻ nhất, bằng cách hỗ trợ nhau với một tình thương sâu đậm hơn! Mỗi người đều cố che giấu tâm trạng đau buồn của mình, mong sao mọi chuyện qua đi nhẹ nhàng.
Beth được đặt vào căn phòng dễ chịu nhất trong nhà, tất cả các đồ vật em yêu thích đều được tập trung tại đấy: hoa, tranh vẽ, chiếc đàn dương cầm, chiếc bàn nhỏ ngồi thêu, mấy chú mèo thương yêu của em. Cả mấy quyển sách hay nhất của bố, chiếc ghế mẹ thích nhất, chiếc bàn giấy của Jo và mấy bức họa đẹp nhất của Amy.
Hằng ngày, Meg đều đưa các con của cô đến, mang thêm ánh mặt trời cho cuộc sống của dì Beth bé nhỏ. John lén tiết kiệm một chút tiền để có được niềm vui biếu bệnh nhân thương yêu hoa quả hiếm mà em rất thích. Vú Hannah không mệt mỏi trong việc tạo ra sự ngon miệng hay đổi thay bằng cách nấu những món ăn thật cầu kì. Và từ phía bên kia đại dương, những món quà nhỏ cùng những lá thư vui vẻ được gửi về tràn ngập một luồng hơi ấm, thơm tho của những vùng đất không bao giờ biết đến mùa đông.
Được yêu thương như một công chúa, Beth ngồi trên giường của em, bình thản và bận rộn như thuở nào. Không gì có thể biến đổi con người dịu hiền luôn luôn quan tâm đến người khác, cả khi em chuẩn bị rời xa cuộc sống. Em cố gắng làm cho cuộc sống được tốt nhất đối với những người em sẽ bỏ lại phía sau. Mấy ngón tay yếu ớt của em không bao giờ để yên. Và một trong các niềm vui của em là làm những món đồ nho nhỏ cho các em học sinh hằng ngày đi qua cửa sổ phòng em.
Mấy tháng đầu thật là hạnh phúc. Beth nhìn quanh em đầy kinh ngạc thán phục, khi cả nhà tụ tập trong căn phòng tràn ngập ánh nắng của em. Mấy đứa trẻ chơi trên sàn. Mẹ và các chị làm việc. Còn bố thì đọc to những quyển sách cổ đầy những đạo lí xưa như trái đất nhưng lúc nào cũng thời sự.
Thật là tốt khi họ có được những ngày yên bình đó để chuẩn bị cho những giờ phút u tối hơn đang chờ đợi họ. Vì, dần dần, Beth bảo là cây kim của em nặng quá và dẹp nó qua một bên để không bao giờ cầm lại. Nói chuyện làm cho em mệt, nhìn các gương mặt khiến em bị choáng, đau đớn hành hạ em, và đầu óc tĩnh lặng của em bị xáo trộn bởi căn bệnh đang tấn công thân thể yếu ớt của em. Bao nhiêu ngày cực nhọc, bao nhiêu đêm dài, bao nhiêu trái tim se thắt và bao nhiêu lời cầu nguyện van xin, khi những người yêu thương em nhất bắt buộc phải nhìn thấy đôi bàn tay ấy đưa về phía họ và nghe thấy những câu xé lòng: “Hãy giúp con! Hãy giúp con!” và hiểu rằng họ không thể cứu giúp em được. Sự ra đi thật buồn của một tâm hồn thanh thản, sức kháng cự mãnh liệt của một cuộc sống non trẻ chống lại thần chết. Nhưng thật ngắn ngủi, sự phẫn nộ tự nhiên lịm tắt và sự bình an trước đây trở lại, đẹp hơn bao giờ hết với chút sức tàn còn lại trong cơ thể yếu đuối, linh hồn của Beth trở nên mạnh mẽ. Em nói rất ít, nhưng những người quanh em đều cảm thấy em đã sẵn sàng, và cùng em chờ đợi cỗ xe ánh sáng đến đón em đi.
Jo không bao giờ đi lâu quá một tiếng đồng hồ từ khi Beth bảo là sự có mặt của cô khiến Beth cảm thấy mạnh mẽ hơn. Cô ngủ trên một chiếc ghế dài trong phòng Beth. Cô thường thức giấc để khơi lại lửa, cho em ăn, đỡ em ngồi dậy hoặc chăm sóc em, một bệnh nhân nhẫn nại không bao giờ muốn quấy rầy, ít khi đòi hỏi thứ gì. Cô ở đấy suốt cả ngày, không muốn có bất kì nữ y tá nào khác và tự hào vì đã được chọn hơn là mọi danh dự mà cuộc sống có thể dành cho cô. Những giờ phút ấy thật quý báu đối với Jo, vì trái tim cô giờ đây nhận được bài học thật quý giá: thái độ nhân hậu với tất cả mọi người, cái tinh thần đáng yêu có thể tha thứ và thật sự bỏ qua những gì không tốt, lòng trung thành khiến cho những gì khó khăn nhất cũng trở nên dễ dàng, và đức tin mãnh liệt không biết sợ điều gì, mà chỉ biết tin tưởng tuyệt đối.
Rất thường xuyên, khi tỉnh giấc, Jo nhìn thấy Beth đang đọc cuốn sách nhỏ, nghe thấy em hát khe khẽ cho khuây khỏa trong những đêm mất ngủ ấy, hay nhìn thấy em úp mặt vào hai bàn tay, trong khi những giọt nước mắt từ từ lọt qua các kẽ tay. Jo nằm im nhìn em, không dám khóc, với những ý nghĩ trong sâu thẳm, cảm thấy rằng Beth, bằng cách thức giản dị và bao dung của em, đang cố dứt bỏ cuộc sống cũ kĩ thân quen để thích nghi với cuộc sống sắp tới, bằng những lời an ủi thiêng liêng, những lời cầu nguyện âm thầm, và bằng thứ âm nhạc mà em rất yêu thích.
Một đêm, khi Beth tìm vật gì đó trên bàn giữa mấy quyển sách của chị để quên đi cái mệt lả, khó chịu đựng không khác gì sự đau đớn, thì em tìm thấy giữa những trang sách mà chị em yêu thích nhất, một trang giấy đầy chữ viết của Jo. Vài chữ bị nhòe đi cho em hiểu rằng có những giọt lệ đã rơi trên đó.
“Chị Jo đáng thương! Chị ấy đã ngủ, mình sẽ không đánh thức chị dậy để xin phép chị. Chị ấy cho mình xem tất cả những gì chị ấy viết, chị sẽ không nói gì nếu như mình đọc trang này.” Cô bệnh nhân trẻ tuổi nghĩ.
Beth của chị
Nhẫn nại ngồi trong bóng tối
Cho đến khi ánh sáng ban phúc đến,
Một con người thánh thiện và bình thản,
Đã thánh hóa ngôi nhà phiền muộn của chúng ta
Niềm vui trên thế gian này, hi vọng và đau khổ
Tan đi như sóng vỗ bờ
Con sông sâu và uy nghi
Nơi đôi chân bé nhỏ biết chấp nhận của em đang đứng.
Ôi em yêu, đang xa rời chị,
Xa những phiền muộn của con người và những xung đột,
Hãy làm quà cho chị những đức tính
Đã làm đẹp đời em.
Em yêu, hãy chuyển sang chị tính nhẫn nại lớn lao
Có khả năng nâng đỡ,
Và tinh thần vui vẻ không biết than phiền
Trong ngục tù đau khổ của thế gian.
Hãy cho chị, vì chị rất cần,
Lòng can đảm, đúng mực và ôn hòa,
Thứ đã khiến cho con đường bổn phận
Xanh tươi dưới bước đi biết chấp nhận của em.
Hãy cho chị tính tình độ lượng
Nhờ ơn Chúa
Có thể tha thứ điều xấu thay bằng tình thương. Hỡi trái tim dịu hiền, hãy tha thứ cho lòng chị! Nhờ vậy sự chia cách của ta, mỗi ngày bớt đi một chút đắng cay.
Và trong khi chị học bài học đau đớn này
Sự mất mát to lớn của chị biến thành cơ may. Vì gặp phải nỗi buồn sẽ khiến bản chất hung hãn của chị ôn hòa hơn, cuộc sống sẽ cho chị những khát khao mới và một lòng tin to lớn đối với Đấng vô hình.
Từ đây nguôi ngoai trên dòng sông trần thế
Chị sẽ luôn nhìn thấy
Nàng tiên thân yêu của ngôi nhà
Đang chờ chị cạnh bờ nước
Hi vọng và niềm tin, trỗi dậy qua cơn đau buồn,
Sẽ là thiên thần hộ mệnh cho chị
Và có em đi trước
Vì cánh tay họ sẽ dẫn chị về nhà.
Trong khi Beth ngồi đấy, trang giấy đã xếp lại trong tay, thì mấy khúc củi cháy vỡ tan. Jo tỉnh dậy, khơi lại lửa và đi về phía giường, nghĩ rằng em gái đang ngủ.
– Em không ngủ mà thật hạnh phúc chị yêu. Chị xem đây này, em đã tìm thấy nó và đã đọc. Em biết là chị sẽ không giận em. Có thật em là tất cả những thứ đó đối với chị không, chị Jo? – Em hỏi một cách hồ hởi, và nhún nhường.
– Ôi Beth, còn nhiều hơn, nhiều hơn thế nữa! – Jo nói, đặt đầu lên gối, bên cạnh em gái.
– Vậy thì em sẽ không có cảm giác là đã đánh mất cuộc đời của em. Em không tốt như chị nói đâu, nhưng em đã cố gắng. Và vì bây giờ đã quá muộn để có thể cố gắng làm tốt hơn, thật là một an ủi lớn khi biết có một người thương yêu em nhiều đến thế và nghĩ là em có thể giúp người ấy.
– Hơn bất cứ ai trên đời này, Beth à. Chị nghĩ, chị sẽ không thể để em ra đi, nhưng chị đã hiểu ra là chị không mất em và em sẽ thuộc về chị hơn bao giờ hết. Cái chết không thể chia cách chúng ta, mặc dù bề ngoài là như vậy.
– Em biết là nó không thể, và em không còn sợ nữa. Em cũng biết, em sẽ vẫn là Beth của mọi người. Em sẽ yêu thương mọi người và giúp đỡ mọi người hơn bao giờ hết. Chị phải thế chỗ của em, chị Jo, và chị sẽ làm tất cả những gì có thể cho bố mẹ khi em đi rồi. Cả hai sẽ hướng về chị, đừng để cho họ bị thất vọng. Và nếu đó là một công việc khó khăn, hãy nhớ rằng em không quên chị, và rằng em sẽ càng hạnh phúc khi làm việc đó hơn là viết ra những cuốn sách hay nhìn xuống thế giới. Vì tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi chúng ta đi. Nó làm cho mọi kết cục trở nên dễ dàng.
– Chị sẽ cố gắng, Beth à.
Ngay lúc đó Jo từ bỏ tất cả những tham vọng cũ của cô và thề là sẽ có những tham vọng cao cả hơn. Rồi cô cảm thấy được an ủi khi nghĩ đến sự bất diệt của tình yêu thương.
Vậy là những ngày xuân đến rồi đi, bầu trời trong hơn, mặt đất xanh hơn, hoa nở bừng, và những chú chim tìm về đúng lúc để chào tạm biệt Beth. Như một cô bé mệt mỏi nhưng ngoan ngoãn, em nắm lấy những bàn tay đã dẫn em đi trọn cuộc đời, vì cha và mẹ đã dịu dàng dẫn em đi qua Thung lũng Bóng tối để đưa em về với Chúa.
Như Beth từng hi vọng, thủy triều đã rút đi thật êm ái. Trong những giờ phút đen tối nhất trước bình minh, tựa trên ngực mẹ, nơi em đã khóc tiếng khóc đầu tiên, em nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng, không lời từ giã nhưng với một cái nhìn tràn ngập yêu thương.
Khi mặt trời lên, lần đầu tiên từ nhiều tháng qua, lửa đã tắt, chỗ ngồi của Jo bỏ trống và căn phòng yên ắng một cách lạ thường. Một chú chim hót vui vẻ trên cành cây đầy những nụ, hoa xuyên tuyết nở rộ trên bệ cửa sổ và mặt trời mùa xuân mơn trớn gương mặt bình thản đặt trên gối, một gương mặt tràn đầy thanh thản khiến cho những người yêu thương em mỉm cười với em qua các giọt nước mắt và trong lời cầu nguyện họ đã cảm ơn Chúa cho Beth lại được hạnh phúc.
Những Người Vợ Tốt Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott Những Người Vợ Tốt