Chương 17
á thư, như Amanda thấy, đã được viết trên cùng loại giấy sổ tay mà Paul đã dùng để viết tờ giấy nhắn. Thấy hai tay mình đang run khẽ, Amanda tì hẳn tay xuống bàn.
Rồi hít một hơi thật sâu, cô cúi xuống đọc.
Cô Adrienne thân mến,
Ngồi đây, cháu nhận ra rằng mình thậm chí không biết phải mở đầu lá thư này thế nào. Dù sao thì chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, và dù cháu có biết cô thông qua bố cháu, nhưng biết và gặp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Một phần trong cháu ước gì cháu có thể trực tiếp làm việc này, nhưng vì các vết thương nên cháu chưa thể đi được. Bởi vậy mà cháu ở đây, vật lộn với từng câu chữ, và tự hỏi không biết những điều cháu viết có ý nghĩa gì hay không.
Cháu xin lỗi vì đã không gọi điện cho cô, nhưng mặt khác, cháu tin là việc nghe những điều cháu nói cũng sẽ không dễ dàng hơn chút nào. Cháu vẫn đang cố gắng tự trấn tĩnh, và đó là một phần lý do cháu viết cho cô.
Cháu biết là bố cháu đã kể về cháu, nhưng cháu nghĩ một điều quan trọng là cô cần biết về quá khứ của hai bố con từ góc nhìn của cháu. Cháu hy vọng có thể cho cô biết rõ hơn về người đàn ông yêu cô.
Cô phải hiểu rằng trong khi cháu lớn lên, cháu không có bố. Đúng là ông ấy sống trong nhà; đúng là ông ấy chu cấp cho mẹ con cháu, nhưng ông ấy không bao giờ có mặt bên cháu, trừ khi để quở trách cháu về điểm B cháu nhận trên giấy báo điểm. Cháu nhớ rằng khi còn nhỏ, trường cháu có tổ chức một hội chợ khoa học mà năm nào cháu cũng tham gia, vậy mà từ mẫu giáo cho đến lớp tám, bố cháu chưa bao giờ đến một lần nào. Ông ấy không bao giờ đưa cháu đi xem bóng chày, hay chơi ném bắt bóng với cháu trong sân, hay thậm chí là cùng đi với cháu một vòng xe đạp. Ông ấy nói rằng đã kể với cô một vài điều trong đó, nhưng xin cô hãy tin cháu khi cháu nói thực tế tệ hơn ông ấy kể rất nhiều. Khi cháu bỏ đi Ecuador, cháu thực sự đã hy vọng sẽ không bao giờ gặp ông ấy nữa.
Thế rồi, trong tất cả mọi sự lựa chọn, ông ấy quyết định đến đây, để ở bên cháu. Cô phải hiểu rằng trong thâm tâm, bố cháu luôn có một sự ngạo mạn khiến cháu ghét cay ghét đắng, thế nên cháu cho rằng ông ấy đến là vì sự ngạo mạn đó. Cháu có thể tưởng tượng ông ấy đột nhiên cố gắng đóng vai trò một người cha, đưa ra những lời khuyên mà cháu không cần và không muốn. Hay là tổ chức tại phòng khám để nó hoạt động hiệu quả hơn, hay là nghĩ ra những sáng kiến để khiến cuộc sống dễ thở hơn cho chúng cháu. Hay thậm chí là dần dần khiến chúng cháu mắc nợ ông trong nhiều năm bằng cách gọi đến cả một đội bác sĩ tình nguyện trẻ để làm việc tại phòng khám, đồng thời luôn đảm bảo rằng toàn bộ báo đài ở nhà biết rõ ai là tác giả của tất cả những việc làm tốt đẹp đó. Bố cháu luôn thích thấy tên mình trên mặt báo, và ông ấy nhận thức rất rõ việc có tiếng tăm tốt có lợi cho mình trong nghề nghiệp như thế nào. Khi ông ấy tới nơi, cháu quả thực đã nghĩ đến việc gói ghém đồ đạc về nhà, để mặc ông ấy lại. Cháu đã nghĩ ra hàng tá câu trả lời để sẵn sàng phản pháo lại bất cứ điều gì cháu nghĩ ông ấy sẽ nói. Xin lỗi ư? Hơi muộn rồi đấy. Rất vui được gặp lại con? Giá mà tôi cũng nói được như thế. Bố nghĩ chúng ta nên nói chuyện? Tôi cho là không cần đâu. Nhưng thay vì nói những câu đó, tất cả những gì ông ấy nói chỉ là "Chào con," và khi thấy nét mặt của cháu, ông ấy chỉ thản nhiên gật đầu và bước đi. Đó là lần tiếp xúc duy nhất của bố con cháu trong tuần đầu tiên ông đến.
Tình hình không mấy tiến triển trong một sớm một chiều. Trong mấy tháng liền, cháu luôn đợi sẵn đến ngày ông ấy trở lại cách hành xử cũ của mình, và cháu quan sát ông ấy, chỉ chực đối phó với việc đó. Nhưng ông ấy không bao giờ làm thế. Ông ấy không bao giờ phàn nàn về công việc hay điều kiện sinh hoạt, ông ấy chỉ đưa ra những gợi ý khi người ta hỏi tận nơi, và dù ông ấy không hề kể công, giám đốc cuối cùng cũng đã thừa nhận bố cháu mới là người cung cấp những thuốc men và thiết bị mới mà chúng cháu đang rất cần, dù ông ấy một mực muốn những món quà luôn để khuyết danh người tặng.
Điều mà cháu nghĩ khiến mình trân trọng nhất chính là ông ấy không bao giờ cố tỏ ra thân thiết với cháu hơn quan hệ thực sự giữa hai bố con. Suốt nhiều tháng, bố con cháu không phải là bạn và cháu cũng không coi ông ấy là cha, nhưng ông ấy không bao giờ cố gắng bắt cháu đổi ý về điều đó. Ông ấy không ép cháu ở bất kỳ phương diện nào, và cháu nghĩ đó là khi cháu bắt đầu bớt cảnh giác với ông hơn.
Điều cháu muốn nói là bố cháu đã thay đổi, và dần dần, cháu bắt đầu nghĩ có điều gì đó ở ông ấy xứng đáng để cho ông ấy một cơ hội thứ hai. Và dù cháu biết ông đã thay đổi trước khi gặp cô, cô vẫn là lý do chính khiến ông ấy trở thành con người như lúc đó. Trước khi gặp cô, ông ấy đang cố gắng tìm kiếm gì đó. Sau khi cô xuất hiện, bố cháu đã tìm thấy.
Bố cháu kể về cô suốt, và cháu có thể tưởng tượng hẳn ông ấy đã gửi bao nhiêu thư cho cô. Ông ấy yêu cô, điều này thì cháu chắc chắn rằng cô đã biết. Điều có thể cô không biết là trước khi cô đến, cháu không hẳn tin rằng ông ấy biết yêu ai đó có nghĩa là gì. Bố cháu đã đạt được nhiều thứ trong cuộc đời, nhưng cháu chắc chắn ông ấy sẽ đổi tất cả để được trọn đời bên cô. Biết rằng ông ấy đã cưới mẹ cháu, nói ra điều này thật không dễ dàng, nhưng cháu nghĩ rằng cô sẽ muốn biết. Một phần trong cháu biết ông ấy sẽ hài lòng khi nghĩ cháu hiểu cô có ý nghĩa với ông như thế nào.
Bằng cách nào đó, cô đã thay đổi bố cháu, và nhờ có cô, cháu sẽ không đổi một năm qua lấy bất cứ thứ gì. Cháu không biết cô đã làm thế nào, nhưng cô đã khiến bố cháu trở thành một người đàn ông mà ngay lúc này cháu đã rất nhớ. Cô đã cứu ông ấy, và khi làm thế, nói theo cách nào đó, cô đã cứu cả cháu nữa.
Ông ấy đã đến phòng khám ngoại vi trên núi là vì cháu, cô biết không. Đó thực sự là một đêm khủng khiếp. Trời đã mưa nhiều ngày, đường sá khắp nơi đều ngập bùn. Khi cháu báo qua bộ đàm về phòng khám chính rằng cháu không thể quay lại được vì xe Jeep hết máy, và rằng sắp có một trận lở đất lớn đến nơi, ông ấy là người đã điều một chiếc xe Jeep khác - bất chấp ông giám đốc phản đối kịch liệt - để cố lên đón cháu. Bố cháu đã đến cứu cháu, và khi nhìn thấy ông ngồi sau tay lái, cháu cho rằng đó là lần đầu tiên cháu nghĩ về ông như thế. Trước lúc đó, ông ấy luôn là cha cháu, chứ không phải là bố, nếu cô hiểu ý cháu.
Hai bố con thoát ra vừa kịp lúc. Chỉ trong vài phút, bố con cháu nghe thấy tiếng gầm ầm ầm khi cả sườn núi lở xuống, phá hủy hoàn toàn căn phòng khám ngoại vi trong tích tắc, và cháu nhớ rằng khi đó bố con cháu đã quay nhìn nhau, không thể tin mình đã thoát trong đường tơ kẽ tóc như thế nào.
Cháu ước gì có thể kể với cô sau đó có cái gì không ổn, nhưng cháu không thể. Bố cháu đang lái xe rất cẩn thận và chúng cháu đã sắp về đến nơi. Cháu thậm chí có thể nhìn thấy ánh đèn từ phòng khám dưới thung lũng. Nhưng đột nhiên, chiếc xe Jeep bắt đầu trượt đi khi bố cháu vòng qua một khúc cua ngoặt, và điều tiếp theo cháu biết là hai bố con đã văng khỏi đường và đang lao xuống núi.
Cháu bị gãy tay và vài chiếc xương sườn, còn đâu không sao cả, nhưng cháu biết ngay rằng bố cháu thì không được như vậy. Cháu nhớ mình đã thét gọi rằng ông hãy cố gắng gượng, rằng cháu sẽ đi tìm người giúp đỡ, nhưng ông đã nắm tay mà giữ cháu lại. Cháu nghĩ cả ông cũng đã biết mọi chuyện sắp kết thúc, và ông muốn cháu ở bên.
Rồi, người đàn ông đã cứu sống cháu xin cháu tha thứ cho ông.
Ông ấy yêu cô, cô Adrienne ạ. Xin cô đừng bao giờ quên điều đó. Dù khoảng thời gian cô ở bên ông thật ngắn ngủi, ông ấy tôn thờ cô, và cháu vô cùng xin lỗi vì mất mát của cô. Mọi chuyện đối với cháu cũng thật khó khăn, khi biết rằng không những ông ấy cũng sẽ hành động vì cô đúng như ông ấy đã làm vì cháu, mà còn nhờ có cô, cháu đã có cơ hội được hiểu rõ, và yêu bố cháu.
Có lẽ điều cháu muốn nói là, cám ơn cô.
Mark Flanner
Amanda đặt lá thư xuống bàn. Căn bếp lúc này gần như tối đen, và cô có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Mẹ cô ở trong phòng khách, một mình suy tư, và Amanda gập lá thư lại, nghĩ về Paul, về mẹ cô, và lạ thay, về Brent.
Cô cố gắng hồi tưởng lại dịp Giáng sinh nhiều năm về trước - mẹ cô đã lặng lẽ như thế nào, những nụ cười luôn có vẻ gượng gạo, những giọt nước mắt không lời giải thích mà họ đinh ninh là liên quan đến bố.
Và trải qua tất cả, bà vẫn không nói gì.
Dù mẹ cô và Paul không được ở bên nhau nhiều năm như cô và Brent, Amanda đột nhiên biết chắc rằng cái chết của Paul cũng khiến mẹ cô suy sụp không kém gì Amanda đã phải chịu khi ngồi bên giường Brent lần cuối cùng, chỉ khác có một điều.
Không như cô, mẹ cô cũng chẳng có cơ hội để nói lời vĩnh biệt.
Khi nàng nghe thấy tiếng thổn thức lặng lẽ của con gái, Adrienne quay lại từ cửa sổ phòng khách và bước vào bếp. Amanda yên lặng nhìn lên, đôi mắt cô tràn ngập nỗi đau không thể nói thành lời.
Adrienne đứng yên bất động, quan sát con gái mình, rồi cuối cùng mở rộng vòng tay. Amanda đứng dậy theo bản năng, cố gắng ngăn nước mắt nhưng không thể, và rồi hai mẹ con họ đứng trong bếp, ôm chặt lấy nhau thật lâu.
Những Đêm Ở Rodanthe Những Đêm Ở Rodanthe - Nicholas Sparks Những Đêm Ở Rodanthe