Người Về epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17 -
uốc Hùng ngồi sát vai với nàng, cố nén lời mãi, nhưng cuối cùng phải thốt lên ca tụng:
- Cô trang điểm đẹp tuyệt vời!
Nàng tinh nghịch hỏi lại:
- Tôi trang điểm thì đẹp? Nói vậy, con người tôi chắc phải xấu xí!
- Ðâu phải thế? (Hắn đỏ mặt bào chữă cô dư biết tôi không có ý nói như vậỵ
Nàng cao hứng, bật lên cười khúc khích ... và chốc lát chiếc xích lô rẽ vào đường Tân Sinh ...
Mới bước chân vào đám nhảy, Thanh Thanh thấy hơi thất vọng, vì cái party này khuôn khổ nhỏ nhoi, tổ chức đơn giả quá. Cả phòng khách lẫn phòng kế bên trong, được dọn dẹp thông nhau, cũng chỉ đủ kê mười mấy cái giường là cùng. Vậy mà khách tới dự có tới mười mấy cặp! Do đó, có những cặp không có ghế ngồi, cứ phải nhảy tiếp tục hết bài nọ qua bài kiạ Tiếng nhạc phát ra từ cái pick up đã cũ, lại không có nhiều dĩa, quanh đi quẩn lại chỉ vài chục bản cũ mà thôị ánh sáng thì mờ nhạt, thậm chí, sàn nhảy cũng không được đánh sáp cho bóng một chút.
“Nữ chủ nhân” bước ra, ân cần tiếp đãi, cô ta tự giới thiệu là Trần Ấu Linh, bạn học cùng ngành cùng ban với Châu Quốc Hùng.
Trần Ấu Linh có thân hình cao lớn, đường cong nét uốn trên cơ thể thật hấp dẫn gay cấn, gương mặt sắc sảo, nhưng trông cương cường như nam nhi vậỵ Tính tình cô hợp với diện mạo, Cô ăn nói thẳng thắn, bạo dạn, âm thanh nghe cứng như tiếng con traị
Thanh Thanh đang chuyện trò với nữ chủ nhân, thì một bản nhạc chấm dứt, đèn bật sáng choang; các cặp nam nữ “kỵ binh” rời khỏi piste, kéo nhau ra các ghế ngồị Lúc ấy, Thanh Thanh cảm thấy tự hào vì được “thưởng lệ” đặc biệt: Nàng thấy hết thảy các cặp mắt đều đổ dồn vào nàng, ánh nhìn sáng ngời sáng rực tỏ rõ sự ngạc nhiên và khen ngợị
Không còn nghi ngờ gì nữa: Hôm nay Thanh Thanh là thiếu nữ đẹp nhất, thanh nhã nhất, cũng khiêm tốn lịch thiệp hơn hết, nhảy cũng lại giỏi hơn hết. Ðược nàng đi kèm, Quốc Hùng thật hãnh diện sung sướng trước các bạn gái, bạn traị
Chốc lát, có một cặp nhường hai cái ghế, ở chỗ tốt nhất trong phòng, mời Thanh Thanh ngồi cùng Quốc Hùng, Rồi một chàng một nàng khác đi pha hai ly nước cam, trịnh trọng mang tới, ân cần mời hai người uống. Thanh Thanh đã trở thành cái mục tiêu duy nhất mà toàn thể đám nhảy nhắm vàọ Hết cô này đến cô nọ, liên tiếp bước đến gần, yêu cầu Quốc Hùng giới thiệụ Hắn lần lượt giới thiệu từng người với Thanh Thanh. Nàng tuy thông minh sáng dạ, cũng phải cố gắng hết sức mới nhẩm nhớ được tên họ từng thanh niên thiếu nữ xa lạ ấỵ
Mục giới thiệu vừa xong, bản nhạc BeBop nổi lên. Dĩa hát đã cũ, phát ra micro những tiếng xèo xèọ Trần Ấu Linh bước tới mời Thanh Thanh nhảỵ Cặp “nữ kỵ” này nhảy, khiến bầu không khí rộn ràng náo nức hẳn lên. Những bước nhảy của Thanh Thanh thuần túy phong vị Anh Quốc, rất thịnh hành ở Tân Gia Bạ Bước nhảy của Trần Ấu Linh thì tạp nhạp, chẳng nổi rõ nét đặc biệt của dân một xứ nàọ Thành thử, cặp nữ kỵ này không ăn khớp với nhau, khiến mọi người phá lên cười từng chập. Rồi họ còn vỗ tay, reo hò, inh ỏi, không cặp nào nhảy nữa, kéo nhau đứng bao vây thành vòng tròn quanh hai cô mà xem!
Bản nhạc thứ hai là vũ điệu Tango chậm Thanh Thanh nhảy với Quốc Hùng. Có lẽ hắn quá giữ ý lấy điệu, thành ra lúng túng, cho nên nhảy rất vụng. nàng nhận thấy mồ hôi rỉ ra ướt cả bàn tay hắn. Mấy lần hắn dẫm cả lên chân nàng, và xin lỗi nàng rối rít, đỏ mặt tía taị Nàng khẽ nói “không sao, không có sao” ... rồi hỏi hắn:
- Thường ngày anh vẫn nhảy như thế nàỷ
- Nhảy đúng hơn, bước có phần vững hơn lúc nàỵ
Và hắn cười hì hì như tự chế diễu mình:
- Nhưng cô nhảy hay quá, tôi sợ theo không kịp cộ Thêm nữa, tại mọi người nhìn chòng chọc về phía chúng ta nên tôi hơi bối rốị
Nàng khuyến khích hắn:
- Mặc họ anh đừng để ý! Cứ nới lỏng tay ra một chút, đồng thời cố gắng tập trung chủ ý vào bước nhảy, là được.
Quốc Hùng làm theo lời nàng. Quả nhiên hai người nhảy ăn khớp nhau, và bước nhảy trở lại tự nhiên hơn.
Trở về chỗ ngồi, Quốc Hùng đưa khăn lau mồ hôi liền liền. Nhà này không có máy lạnh. Chỉ có hai cái quạt đang xua đuổi không khí nồng nực của đêm hè và hơi nóng ở mấy chục con người tỏa rạ Phòng khách này tương đối nóng. Thanh Thanh mở xách ra, lấy ra cây quạt đàn hương, khẽ phe phẩy, trông càng yểu điệu khiêu gợi bội phần.
Kể từ bản nhạc thứ ba, Quốc Hùng bị ... gạt ra một bên. Hết thảy các chàng có mặt đêm nay, đều “sắp hàng” đợi lượt, để ngỏ lời xin nhảy với Thanh Thanh. Cứ vài tiếng nhạc mở đầu trổ lên, là lại có một chàng nghiêng mình cúi đầu nói:
- Thưa cô, tôi thật mạo muội, nhưng ...
Nàng lại phải gượng cười, liếc nhìn Quốc Hùng rồi nói “hân hạnh” và được dẫn ra piste nhảỵ
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ, nàng hầu như nhảy khắp lượt với các chàng trai có mặt tối nay, vừa nhảy vừa thủ thỉ nói chuyện. Họ hỏi nàng về phong cảnh và phong vị Tân Gia Ba, hỏi nàng học trường nàọ Khi được biết nàng vừa mới thi vào đại học ở Ðài bắc, ai nấy đều nhiệt liệt hoan nghênh ao ước nàng thi đậu để học ở đâỵ
Nàng vốn vui tính, cười nói lí nhí:
- Chắc hơn năm mươi phần trăm là tôi thi trượt. Ngày yết bảng kết quả, là tôi chuẩn bị xách va li trở vè Tân Gia Ba đấy!
Một chàng trai thấp lùn, mập mạp kêu lên:
- Không! Không thể được! vạn nhất mà cô thi trượt chúng tôi sẽ kêu gọi toàn thể sinh viên tập hợp, sắp hàng kéo lên xin gặp ông Viện trưởng, đưa thỉnh nguyện, xin thâu nhận cô như một sinh viên danh dự đặc biệt!
Nàng thích chí, phá lên cười dòn dã. Lúc này nàng không còn thầm chê buổi dạ vũ nhỏ nhoi nữạ Trái lại, nàng dần dần cảm thấy cái party rất thú vị, rất vui nhộn, bởi vì mọi người đều rất hòa ái, rất thân thiết với nhaụ
Mỗi lầ nàng nhảy dứt một bản, trở lại chỗ ngồi Quốc Hùng lại ân cần săn đón:
- Có mệt không? ... cô cần tạm nghỉ một bản không?
- Không cần nghỉ! (nàng hân hoan cười bảo) Khiêu vũ không làm cho người ta mệt bao giờ.
Hắn cao hứng nói:
- Tôi thật không ngờ Thanh lại thích khiêu vũ đến thế!
Nàng lắc đầu thẳng thắng thừa nhận:
- Không phải hoàn toàn khiêu vũ mà thôị Tôi thật mến thích bầu không khí ở đây: Thật buông thả nhẹ nhõm, hoạt bát và tự dọ
Hắn trịnh trọng hứa với nàng:
- Từ nay, thỉnh thoảng tôi xin đưa cô đi tham dự.
Tiếng cười vui lại nổi lên khắp nhà. Và thêm một chàng trai không quen, bước tới mời nàng nhảy ...
Khi trở lại chỗ ngồi, nàng áy náy nhìn Quốc Hùng, mỉm cười bảo hắn:
- Bản nhạc tới đây, tôi sẽ từ chối mọi ngườị Nếu không, cứ để anh ngồi một mình mãi, buồn chết được!
- Không hề chị Tôi chỉ mong được thấy cô vui thích, là đủ rồị
Thanh Thanh chợt thấy rung cảm, nhưng nàng không có thời giờ để nghiềm ngẫm câu nói chân tình của hắn, vì một bản nhạc khác lại đã trổi lên, và anh chàng mập lùn nọ bước tới, dạn dĩ nói:
- Chúng ta cùng nhảy bài này, thì bảo đảm tuyêt hảo!
Chẳng bao lâu, đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm Quốc Hùng phải đánh thức Thanh Thanh từ cơn mê hoan lạc để cùng ra về, kẻo mẹ hắn giờ này chắc đã sốt ruột lắm. Nhưng hắn vừa nói xong, các chàng trai đã bao vây bốn bề, phải đối ầm lên. Họ nhất định níu hắn và Thanh Thanh lại, đợi cuộc vui tàn, mới cho về. Lại thêm nữ chủ nhân, Trần Ấu Linh phụ họạ Cô nói rằng: Nếu Thanh Thanh về sớm buổi khiêu vũ này chẳng còn ra gì nữạ Cô diễu cợt Quốc Hùng bảo hắn về trước, rồi độ tiếng rưỡi đồng hồ nữa, cô sẽ đích thân đưa Thanh Thanh về.
Thanh Thanh quá sốt ruột khi nghĩ đến bà Phương ở nhà, nhưng nể lời Ấu Linh và các chàng trai hâm mộ, nàng không nỡ từ chối dứt khoát đòi về, nàng khéo léo dung hòa đôi bên. Nàng nhận lời nhảy thêm một bản nữa, trước khi về. Mọi người cũng đành thôi, không nỡ ép nàng thêm. Tuy nhiên, bản chót này, nàng lại nhảy với ... Quốc Hùng. Nàng thẳng thắng bảo mọi người rằng: tối nay, hắn đưa nàng đến đây dự vui, mà nàng đã xử sự không phải với hắn, nàng đã để hắn ngồi chơ vơ một mình suốt mấy bài nhảỵ Các chàng trai vẫn còn bô bô đòi nàng ở lại lâu hơn, nhưng nàng tỏ ra rất kiên quyết. Và có kẻ nào đó, như ngầm “giải vây”cho nàng, lại lắp ngay vào pickup một dĩa nhạc “đặc biệt” cho này nhảy lần chót: đó là bài nhạc Nhật bổn “sayonara” tức là “tạm biệt!”
Quốc Hùng tươi cười đứng dậy, nắm lấy bàn tay ngà ngọc, thon nhỏ mềm mại như không xương của nàng, nhịp nhàng lả lướt dẫn vào piste nhảỵ Lần này hắn không hấp tấp ngượng nghịu nữa, trổ hết tài nghệ thuật đã học được, bước những bước thật đẹp mắt, dễ yêụ Hai người dìu nhau nhảy rầt hài hòa uyển chuyển. Mọi người không vào piste, đứng bao quanh ngắm nhìn cặp Quốc Hùng Thanh Thanh biểu diễn sở năng, dặt dìu xoay chuyển. Ðặc biệt là Thanh Thanh cách điệu ung dung quí phái của nàng tạo cho người xem một ấn tượng sâu sắc. Mũi ngân trâm trên búi tóc với sợi dây rung rinh tỏa năm mầu sắc lóng lánh. Trước ngực nàng, chuỗi hạt minh châu trong sáng tăng thêm phần kiều diễm cho gương mặt trăng tròn và bộ áo mầu thúy lục. Ở cổ tay nõn nà bên trái là cái đồng hồ vỏ bạch kim. Cổ tay bên phải đeo vòng hột kim cương chóa mắt. Thế nhưng, tất cả những ánh ngọc mầu châu ấy như cũng bị cái phong tư kiều lệ của nàng lấn át. Làn da mịn như trứng gà bóc, trong như mỡ đông tuyết chảy, nhất là trên đôi má đào phây phây, và ở phần da ngực băng trinh hở ra dưới cái cổ tròn trịa ... khiến người ngắm, nhìn phải nghĩ đến câu “hải đường mơn mởn cành tơ”. tấm thân yểu điệu cao cao, với những đường cong nét uốn khêu gợi, dập dờn cuối mắt như đắm say nhạc điệu ... ”như thế mới thật là đúng phép khiêu vũ”! Nhiều thiếu nữ xinh đẹp đứng ngắm nhìn, đã thầm tự nhủ phải học lấy thái độ và tinh thần khiêu vũ này của nàng!
Trên đường về, Quốc Hùng và Thanh Thanh như tham lam hưởng lấy cái đẹp của đêm trăng. Vầng trăng trên cao, tỏa ánh sáng loáng bạc xuống, bao trùm cả chân trời mặt đất. Những nét nhọn sắc của cảnh vật, bấy giờ đều biến thành mềm mại, những vùng đen tối như được trùm che bởi lớp the mỏng sa thưạ Ðêm trầm lắng xuống, ánh trăng chỉ còn phô bầy những sự vật xinh đẹp trước mắt con ngườị Do đó, hắn và nàng không muốn gọi taxi, chậm rãi đi qua mấy đoạn đường khúc rẽ, rồi mới vẫy tay gọi một chiếc xích lộ
Gió mát trăng thanh khiến nàng như say như mộng, nhắc lại một câu mà nàng khôn nhớ đã nói bao lần rồi:
- Ngồi xích lô là một cách hưởng thụ tuyệt thú! Ðây là một điều tôi chỉ mới nhận thấy, khi đặt bước chân về Ðài Loan.
Bỗng hắn như cảm khái điều gì, cất tiếng ngâm hai câu thơ:
- Tịch dương vô hạn hảo ...
chỉ thị cận hoàng hôn!
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn:
- Anh muốn nói gì thế?
Hắn đọc nhấn mạnh từng tiếng:
- “Nắng chiều ôi tuyệt đẹp! ... tiếc nỗi sắp hoàng hôn” Cô biết không? Chính cái lúc cô khen ngợi xe xích lô, thích thú vì được ngồi đó ... thì số phận nó sắp đến ngày tàn rồi! Chính phủ đang chuẩn bị để cấm hẳn, không cho xe xích lô lưu hành trên đất nước này nữạ Báo chí đều nhao nhao khen phảị Người ta cho rằng: đạp xe xích lô có tính cách nô lệ, hạ phẩm giá con ngườị
Thanh Thanh nghe vậy thì biết vậy, chứ không bàn luận gì về tin xe xích lô sắp bị cấm, bởi vì lúc này nàng đang nghĩ đến nhiều chuyện khác quan trọng hơn. Nàng ngỏ lời cảm ơn Quốc Hùng lần nữa; nàng thật thà nhận rằng, ngày hôm nay là ngày vui vẻ sung sướng chưa từng có trong cuộc đời nàng. Và hắn hứa rằng: nàng đã thích khiêu vũ như thế, từ nay hắn sẽ đưa nàng đi dự nhiều nữa, thật nhiều nữa ...
Trước ngày ra bảng hai hôm, vào ba giờ rưỡi chiều hôm ấy, Quốc Hùng lại rủ Thanh Thanh đi nhảy nữa, và cũng nhảy tại nhà cô sinh viên Trần Ấu Linh. Hắn cũng bí mật đi trước, và hẹn chờ nàng ở quán giải khát đầu đường Thanh Thanh đã ngầm trang điểm từ lúc bà Phương nằm thiu thiu ngủ. Rồi khi nghe rõ tiếng ngáy của bà, nàng liền vận chiếc áo dài Trung Hoa (kỳ bào) mầu xanh lục, xách túi xách tay, nhẹ nhàng xuống thang lầu, ra khỏi hãng trà Chính Phương.
Ði chưa đến đầu đường, bỗng nàng thoáng thấy một bóng dáng người quen quen đi tới, nàng ngẩn người, toan nhìn kỹ xem là ai ... Nhưng chợt nghĩ đến Quốc Hùng đang đợi mình ở quán giải khát kia, sợ hắn sốt ruột, nàng bèn cúi đầu rảo bước đi cho lẹ.
Người quen quen nọ cũng bước lẹ, và lẹ hơn nàng nhiều, để theo kịp nàng. Nàng đang hối hả bước, bỗng nghe tiếng người ấp úng gọi:
- Cô Thanh! Cô Thanh ơi!
Nàng dừng chân quay nhìn, thì ra Trần Kiến Quốc. Nàng buộc miệng kêu khẽ “A!” nàng kêu giọng ngạc nhiên là vì trông hắn lúc này đã khác hẳn trước. Chàng thanh niên khôi ngô ấy, chàng sinh viên anh tuấn hoạt bát ấy, lúc này đã hốc hác mặt mũi, thất thểu dáng đi, từ đôi mắt sâu hóm, tỏa ra ánh nhìn len lén yếu ớt. Thấy nàng quay lại nhìn, hắn ai oán năn nỉ:
- Cô ơi! Cô có thể dừng lại đây một phút cho tôi được thưa chuyện?
- Ðược mà? (nàng nhận lời ngay và ái ngại hỏi) này, anh Quốc ơi, anh mới đau ốm hay sao vậỷ anh gầy gò võ vàng, trông khác hẳn đỉ
- Tôi không đau ốm gì cả, cô ạ. Nhưng tôi gặp tai hại còn tệ hơn là chết nữạ
- Ðang tuổi trẻ đầu xanh, đừng nói gở thế anh ạ.
- Vấn đề này, chưa biết thế nào mà luận được. (hắn gượng mỉm cười) Cô Thanh ơi, cô Hoa gần đây vẫn mạnh chứ?
- Hoa vẫn vui vẻ mạnh khỏẹ Nhưng lúc này Hoa rất ít khi ra khỏi nhà. Cô ấy đang chờ đợi ngày ra bảng.
Ðường phố lúc ấy đông đảo người qua kẻ lại, xe cộ ngược xuôị Kiến Quốc sực nhớ ra rằng: Ðứng ở đây không tiện. Hắn mới lấy giọng êm ái, bảo nàng:
- Thưa cô, nếu lúc này cô rảnh rỗi, chúng ta có thể kiếm một chỗ thanh tịch nói chuyện được chăng?
Nàng thành thật đáp:
- Hôm nay không được vì tôi đã có hẹn với người khác, Nếu như anh có chuyện cần thiết, nhất định phải bàn với tôi, thì xin hẹn trưa ngày mai, tôi mời anh đến khách sạn Hoàng tử xơi cơm, đúng mười hai giờ trưạ Anh cũng như tôi, hễ người sau chưa đến, thì người đến trước cứ đợi, chưa về.
Kiến Quốc phấn khởi trong lòng, xuýt xoa nói:
- Quí hóa quá! Cảm ơn cộ Trưa ngày mai chúng ta gặp nhau!
Người Về Người Về - Quỳnh Dao