Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Phản Bội
Đ
ã muộn rồi, và Leonora một mình tại xưởng. Cô đã cho than vào và chất cao cho tất cả các lò lửa và để chúng ngủ bạn đêm, trừ một cửa lò lẻ loi mà cô đang làm việc.
Cô ít khi gặp Alessandro, nhưng anh, ít ra, tối qua đã gọi cho cô. Anh đang ở Vicenza, đang theo một khóa học để hoàn tất việc đề bạt lên vị trí Điều tra viên, miễn là anh qua được bài thi nghiêm ngặt sẽ dự vào cuối khóa. Suốt thời gian khóa học, Leonora đã thề sẽ ở lại xưởng đền chiều tối để tiếp tục hoàn thiện kỹ năng của mình, để cô sẽ không mong mỏi tiếng chuông cửa hay điện thoại. Trong bong bóng tình yêu mới mà cô đang sống này, cô sợ rằng mình sẽ đánh mất động cơ của mình, và rằng thủy tinh, như một người bạn bị bỏ lơ, sẽ trờ nên thù địch với cô. Cô cũng biết là cô cần giữ cho dòng sống này tiếp tục bởi lẽ không biết được khi nào thì cái lọ chứa hạnh phúc của cô sẽ rạn nứt hay nổ tung dưới sức mãnh liệt niềm đam mê mới mẻ của cô.
Vì ngọn lửa cô dành cho Alessandro vẫn cháy rỡ ràng, Cô sống trong căn hộ mới chỉ hơn một tháng, và chỉ có mỗi vài ngày họ gặp nhau. Vậy mà cô nghĩ đến anh liên miên. Việc anh tập trung vào sự thăng tiến, việc anh trách cứ về sự sao lãng trong mắt cô. Cô miễn cho anh. Cô an ủi mình bằng sự thân mật những khoảnh khắc họ bên nhau, và sống bằng những mơ màng về những khoảng thời gian ấy. Cô đã biết được thêm về anh, từ những khúc đoạn chuyện trò. Anh kể cho cô nghe về bố mẹ anh – bố anh là một cảnh sát về hưu, mẹ anh à y tá về hưu. Họ đã chuyển đến sống ở đời Umbria để tránh cái du lịch không ngớt ở Venice. Cô bám víu vào những chi tiết này, hy vọng chúng sẽ đưa anh lại gần hơn, và cố phớt lờ sự thật là cô chưa một lần đến nhà anh.
Nhưng giờ thì khoảng cách vật lý cho cô cơ hội cần để làm trống đầu óc cà biện hộ cho vị trí của mình ở trung tâm chiến dịch quảng cáo Manin. Cô tiếp tục hoàn thiện thủy tinh của mình không biết mệt, trong khi ngoài kia trăng lên trên phá. Mục đích của cô tối nay thật giản dị, và, đồng thời, khó khăn. Cô muốn học cách làm trái tim thủy tinh, như cái Corradino làm mà cô được tặng. Cô vẫn còn đeo nó, luôn luôn, quanh cổ mình. Giờ đây, cô tháo sợi ruy băng xanh ra và nhẹ nhàng để trái tim trên bàn thợ của mình – đủ gần để cô nhìn mà so sánh, nhưng đủ sức xa sức nóng có thể làm hòng nó. Cô nhớ lại, trong những tuần đầu cô ở đây, thử làm một cái, tưởng nó khá dễ dàng so với những vật kỳ diệu mà các thợ cả nặn ra từ tay họ mỗi ngày. Nhưng anh chàng Francesco tử tế, đồng minh duy nhất của cô, nhẹ nhàng cười cô – trái tim thủy tinh, anh ta nói. Là một trong những thứ khó làm nhất. Nhất là trái tim có sự cân xứng tuyệt đối như vậy, với một hình cầu toàn hảo gói kín lại trong tâm, như cái cô đang đeo.
Cương quyết, cô bắt đầu. Cô vét lấy một giọt nhỏ thủy tinh nấu chảy trong lò ra, quay nó môt giây rồi khéo léo chuyển nó qua một ổng thổi to hơn cái cô thường dùng. Cô hít vào một hơi ngắn rồi thở ra, nhẹ nhàng, và cái bong bóng lớn lên như một giọt nước. Cô nhanh tay ngắt trái bóng ra và bắt đầu lăn nó bằng cái kẹp borselle của mình, làm một nếp trũng giữa hai tai của trái tim. Nhưng quá trễ - bong bóng bên trong đã sụp xuống và tách ra, hai vành tai có kích thước khác nhau. Leonora làm nguội trái tim, rồi thả nó vào trong cái xô dưới chân, để nấu lại sau. Cô bắt đầu lại. Lần này, cô thổi cái bong bóng thật nhanh, như một cái thở hắt, và thành công hơn, nhưng rồi trái tim thứ hai này cũng lại theo trái tim thứ nhất vào trong xô. Cô tiếp tục làm, đâu chứng một giờ, không để ý thấy tiếng nhân viên rời phòng trưng bày, tiếng đóng cửa và khóa của. Cô thật sự giật mình vì cái vỗ bên vai cô.
Đó là Adelino. "Leonora, tới giờ tôi phải về nhà rồi. Do vậy mà tôi dám cá là cũng đã đến giờ cô phải về nhà". Ông nói bằng giọng điệu nửa trìu mến nửa cộc cằn như mọi khi.
Nhưng giọng ông ấm lại khi ông nhìn thấy công việc cô đang buộc mình phải làm. "À, trái tim thủy tinh khó nắm bắt hả. Rất khó, đúng không?"
Leonora gật đầu rầu rĩ. Adelino cúi xuống và bắt đầu lựa chọn trong cái xô chứa đầy những thứ bị loại – giờ đã đầy. "Phải, cô thấy đấy, khó lắm. Nhưng mấy cái này không tệ đâu. Cô thấy cái này có gì không đạt yêu cầu hả?".Ông giơ cái cô thử làm sau cùng cả lên. Ông thấy nó dường như đã hoàn hảo, nhưng Leonora lại thấy chút khiếm khuyết ở nó. Cô cứ mãi kiếm cớ và dung thứ để duy trì niềm hy vọng của mình. Ở xưởng, cô lại kiếm sự hoàn hảo và không chấp nhận ít hơn. Dù mọi thứ trông bình thường, nhưng mắt cô lại tìm kiếm những vết nứt khó thấy, những ánh phản chiếu khiếm khuyết, sự chiếu sáng lệch.
"Nó vẫn chưa phải," cô nói ương bướng.
Adelino mỉn cười rồi đứng thẳng lên. "Lúc nào cũng là người cầu toàn hả? Thật ra tôi mừng là cô ở đây. Tôi muốn cho cô xem cái này". Ông chìa ra một tấm hình boáng loáng. "Đó là quảng cáo báo chí đầu tiên. Thứ Hai này sẽ ra." Leonora với sự hờ hững cố ý, đóng cửa lò và tắt bình ga. Cô chuẩn bị tinh thần cho bức hình – bức hình sẽ tung cô ra trước công chúng. Cô cầm lấy tấm hình và nhìn chăm chú. Nó không tồi. Trớ trêu thay, họ lại làm hình Titian trước – một mô hình cô mặc như Thiếu phụ với chiếc gương nổi tiếng của Titian. Một tay nắm lấy mớ tóc bồng bềnh còn tay kia cầm một quả cầu thủy tinh. Hình ảnh trong tấm gương cho thất xưởng bận bịu, hình ảnh cô ngày nay khom người bên bếp lò nung. Cô nhìn hình một lúc lâu. Adelino cho sự im lặng của cô là không tán thành.
"Leonora," ông có vẻ ngần ngại. "Tôi không phải là người xấu. Đây là một chiến dịch thanh tao, có đẳng cấp.
Nó sẽ làm lợi cho tất cả chúng ta. Và hơn nữa, "cuối cùng cô cũng nhìn vào mắt ông. "Tôi nghĩ cô đã sẵn sàng là một thợ cả rồi. Tôi nghĩ cô có khả năng làm ra những món đồ mà chúng ta bán rồi"
Leonora cảm thấy chết lặng, tìm trong mắt ông để phát hiện vẻ đùa cợt. Cô mới chỉ ở đây bốn tháng. Dĩ nhiên như vậy là quá nhắn để chuyển mình từ một thợ học việc thành thợ cả.
"Adelino chuyện này có bao nhiêu phần liên quan đến chiến dịch Manin? Tôi muốn được đề bạt nhờ chính công lao của mình, không phải nhờ mấy quảng cáo này."
Adelino lấy lại bức hình. "Nghe này. Hiển nhiên là sẽ có ích cho chiến dịch nếu cô là một thợ cả ở đây mà không chỉ là một người học việc. Nhưng tôi sẽ không cho cô cơ hội nếu tôi không thấy cô xứng đáng. Nếu bấy nhiêu tuần vừa qua này dạy cô điều gì về tôi thì cô sẽ biết là tôi coi trọng danh tiếng của doanh nghiệp mình hơn bất cứ gì. Tôi sẽ không để thủy tinh hạng thứ phẩm bán ra từ xưởng này đâu." Adelino cúi xuống nhặt trong xô trái tim của cô làm sau cùng. "Cái này thật chính xác, và trong sáng. Nó tốt mà. Đừng có miễn cưỡng thế. Đây là một cơ hội tuyệt vời cho cô đấy."
Leonora dịu lại. "Tôi biết ơn. Cám ơn ông. Tôi sẽ không làm ông thất vọng." Khi cô quay qua nhặt áo khoác lên thì Adelino len lén đút trái tim cô làm vào túi của mình.
"Giờ, làm đẹp cái đống lộn xộn xấu đau xấu đớn này đi. Và biến đi, đặng tôi còn khóa cửa". Họ cùng mỉn cười vì sự cộc lốc trìu mến của ông.
Sự giải cứu kín đáo của ông đến kịp lúc. Vì Leonora, trước khi đóng cửa lò cuối cùng, đã hắt xô nước chứa những trái tim khiếm khuyết vào trong sức nóng đang nguội dần của than, để nấu chảy cho thủy tinh ngày hôm sau. Cô chụp túi xách nói "cám ơn" Adelino lần chót, rồi chạy ra thuyền của mình, vừa đi vừa đeo trái tim của Corradino lên quanh cổ.
Adelino cảm thấy cái hình dạng chắc nịch của trái tim trong tim trong túi áo khoác. Rồi không hiểu sao, ông mở cửa lò để nhìn những trái tim thủy tinh đang chảy thành một khối. Ông đã nói sự thật. Ông biết cô gái đã đủ giỏi để làm thợ cả đầu tiên trên đảo Murano, nhưng ông hy vọng cánh đàn ông sẽ chấp nhận chuyện này. Ông đóng cửa và rùng mình. Như Leonora trước đó, ông đã nhìn chằm chằm vào ngọn lửa và chuốc lấy rắc rối.
Rắc rối đã sớm đến và từ một hướng hoàn toàn không ngờ.
"Sao?" Tiếng Roberto del Piero quát lên nghe có vẻ cao không tự nhiên. Người thổi thủy tinh chộp tác phẩm y làm sau cùng lên – một lọ hoa pasta vitrea 1tuyệt đẹp, thủy tinh trong có những hạt màu sáng chôn bên trong – rồi ném nó đập vào thành lò lửa, nơi nó vỡ vụn thành muôn ngàn viên đá quý. Buổi sáng Adelino đã tập hợp các thợ cả lại và thông báo vắn tắt về việc đề bạt Leonora. Một sự im lặng lạnh nhạt trong cánh đàn ông – trừ một người.
"Ông không thể làm vậy được. Ông không thể biển con điếm này thành một thợ cả được. Đầu tiên là mấy cái quảng cáo lố bịch đó và giờ thì chuyện này. Chúng ta sẽ là một trò cười." Roberto lắp ba lắp bắp.
Leonora phản ứng tức thì lại lời lăng mạ. Và khi cả phòng chết trân sau khi lọ hoa bị ném tan – dù là khi hai lông mày bạc của Adelino rủ xuống thành một cái chau mày – cô bước qua phòng và giáng một cái bạt tai nảy lửa vào mặt Roberto lần thứ hai trong thời gian quen biết ngắn ngủi của họ. "Không điếm đến mức tôi ngủ với một gã như anh đâu. Đó là cái làm anh thấy bực tức – anh đã bị cự tuyệt."
Cuối cùng Adelino đã can thiệp, tóm cả hai người họ như hai con mèo đang ầm ĩ. "Vào phòng tôi, cả hai người." Với một sức mạnh ngược với tuổi tác của mình, ông lôi họ vào phòng riêng bên trong, nắm chặt cứng hai cánh tay trên của họ. Khi đã vào trong rồi và được buông ra. Leonora và Roberto nhìn nhau, cô thì với cơn giận còn y thì với vẻ ác ý làm cô lạnh thấy xương. Cô khó tin được lòng căm ghét như thế lại là do sự cự tuyệt bên ngoài một quán rượu ở Murano.
Adelino ngồi sau bàn, thở dài. Rắc rối ông thấy trước đã xảy ra. Ông đã nghe được vụ đấu khẩu của họ ở quán rượu. Mấy chuyện tán gẫu giữa đám nhân viên luôn tới tai ông. Nhưng ông cũng cảm thấy sự căm hận của Roberto đã trở nên sâu sắc hơn nhiều, và đã cầu chúa cho hắn ngậm câm trước khi sự thật sáng tỏ, dù đó là gì đi nữa. "Roberto" Adelino bắt đầu nói, "Lọ hoa đó có lẽ ra cũng kiếm được ba trăm euro. Số tiền đó sẽ được trích từ lương của anh."
"Cứ lấy gì ông muốn đi," y cười nhếch mép. "Nhưng tôi sẽ không làm việc với con, con…"
"Đứng lặp lại chữ đó nữa đấy," Leonora cắt ngang hết sức trầm trọng.
Adelino xen vào. "Leonora, im lặng. Nào, Roberto, tôi có phải hiểu là anh đang đưa ra một tối hậu thư không? Là nếu tôi để Leonora làm thợ cả thì anh sẽ ra đi?"
Roberto, lạnh lùng, gật đầu. Adelino lại thở dài, không chịu nhìn vào cặp mắt dò hỏi của Leonora. Cô không thể tin nổi cái sắp sửa xảy ra. Tối qua cô đã nghĩ rất lung trên tàu về nhà và kết luận là, dù tình trạng hiện tại với Alessandro có thể nào đi nữa thì cô cũng đã đạt được một điều lớn lao. Cô là phụ nữ thổi thủy tinh đầu tiên ở Murano, một thợ cả. Cô đã có được công việc mình muốn – một lối thoát cho những đam mê sáng tạo và nghệ thuật của cô.
Và sau một đêm ngắn ngủi nó sẽ bị tước mất, mình sẽ bị đẩy xuống làm người học việc lại, vì ác ý của một gã mình không mấy quen. Bởi Adelino sẽ không bảo giờ đuổi Roberto. Y là thợ thổi thủy tinh giỏi nhất đảo.
Cuối cùng Adelino nói. "Chuyện này rất khó cho tôi." Ông nhướng mắt, nhưng nhìn vào mắt của gã thanh niên mà không phải cô gái trước mặt. "Roberto, anh là thợ cả giỏi nhất ở đây. Nhưng cái đầu anh thì nóng như lò nung. Anh có thể lấy tiền của mình ở bộ phận kế toán và ra đi. Cái lọ hoa thì để tôi chịu."
Leonora há hốc, rồi quay qua Roberto, gần như chờ thất y tấn công Adelino. Nhưng thay vì vậy y quay qua cô. Adelino chưa kịp ngăn thì Roberto đã dí Leonora vào tường. Bàn tay y tàn nhân vận xoắn cổ họng cô, nắm trái tim thủy tinh của cô trong tay, sợi duy băng xanh quấn quanh mấy ngón tay. Tư thế của họ lặp lại thô bạo màn tán tỉnh yêu đương của y lại khác hẳn.
"Phải, cô đã len lỏi vào đây, con điếm, nhưng tôi dám cá là người ta chưa cho cô biết là con cháu của một kẻ phản bội? Ông tổ yêu quý của cô đã phản bội lại ông tổ của tôi, và bán các bí quyết thủy tinh cho nước Pháp, nơi ông ta đã chết giàu có? Chiến dịch quảng cáo ghê gớm của cô là một trò hề, dựa trên một sự dối trá."
"Chính anh mới dối trá!" Leonora đốp vào bộ mặt đểu cánh. "Corradino đã sống ở đây, làm việc ở đây, chết ở đây."
"Cô bé ngu ngốc à. Lão chết trên đất Pháp."
Adelino cuối cùng cũng bị khích động, rít lên, "Roberto, thả cô ấy ra, và đi khuất mắt tôi."
Roberto như thể dịu lại vì những tiết lộ của mình, thả Leonora ra, và đánh sầm cửa ra khỏi phòng.
Cô gái chìm trong ghế, như thể choáng váng. Adelino luẩn quẩn quanh cô, thất kinh vì cảnh tượng mình đã để cho xảy ra. Ông rót nước cho cô, và khi cô xua những ân cần chu đáo của ông, ngồi xuống lại, cũng bàng hoàng. Cuối cùng cô ngước lên. "Ý của y là sao, về Corradino ấy? Làm sao ông ấy lại là một kẻ phản bội được? Và ông ấy đã làm hại gia đình của Roberto ra sao?"
Adelino lắc đầu, bàng hoàng. "Roberto là một người dòng họ del Piero. Bấy nhiêu thế kỷ trước ấy, ông tổ Giacomo của y là một bậc thầy lớn, và là thầy của Corradino. Theo chỗ tôi biết thì họ đã là bạn tâm giao."
"Thế sao Roberto lại có thể nói cái y vừa nói? Sao y lại có thể ghét Corradino và tôi được? Và ý của y về sự phản bội là gì – và về nước Pháp? Tôi tưởng Corradino đã mất ở đây?"
Adelino gật đầu. "Dĩ nhiên là ông ấy mất ở đây, vì bị ngộ độc thủy ngân, sách sử nói vậy."
Leonora cố thẩm thấu điều này. Những sợ chỉ của hàng trăm chuyện kể nhớ mang máng về Corradino giăng chằng chịt trong đầu óc đã rối mù của cô. Chẳng mấy chốc cô nhận ra là mình cứ gật đầu liên tục. "Vâng" cô nói, "Điều đó chắc là đúng…"
Adelino bước qua phòng và nắm vai cô. "Nghe này. Sao hôm nay cô không nghỉ phép đi? Tôi sẽ thu xếp êm xuôi mọi chuyện ở bên này. Mai cứ đến như thường lệ và tất cả chuyện này sẽ qua đi. Mai là một ngày trọng đại đấy. Quảng cáo báo chí đầu tiên sẽ phát hành. Đi về nghỉ ngơi chút đi."
Leonora ghi nhận giọng điệu tử tế của ông nhưng ruột gan cô se thắt khi nghĩ đến thử thách sắp tới. Cô vui mừng lảo đảo ra ngoài nắng và rẽ bước về phía con đường thân quen chẳng mang lại cho cô niềm an ủi. Trái lại cô ngước lên nhìn nó và nói với tấm biển phai màu. "Corradino, ông đã làm gì?"
Chú thích
1 Loại thủy tinh mày mờ đục có vẻ như gốm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano
Marina Fiorato
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato
https://isach.info/story.php?story=nguoi_thoi_thuy_tinh_xu_murano__marina_fiorato