Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17: Ma Đầu Xưng Bá Võ Lâm - Anh Hiệp Diệt Trừ Tai Ách
iếng nói và tiếng cười của người đó làm mọi người váng tai nhức óc, đủ thấy công lực của người này rất siêu phàm. Vì thế, ai cũng tưởng tượng người có công lực như thế ít nhất cũng phải là người tuổi phải ngoài bảy mươi và là người đã có tên tuổi trên giang hồ lâu năm nhưng khi nhìn kỹ mới hay người ấy không những tuổi chưa đầy ba mươi mà lại là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Thiếu nữ ấy mặc võ trang màu đen lưng đeo bảo kiếm, thân hình rất yểu điệu tuy mặt không đẹp nhưng cũng có thể gọi là mày thanh mục tú được. Cho nên mọi người nghe tiếng cười như dạng bò rống, mới hoài nghi không phải là nàng ta mới cười.
Thiến Thiến chưa ra đời bao giờ, không những ngây thơ mà lại chất phác. Nàng nghe thấy thiếu nữ nọ có tiếng cười ồ ồ như của đàn ông, không sao nhịn được liền cười khúc khích luôn, tiếng cười của nàng vừa êm tai vừa trong không khác gì đổ hạt châu vào chậu đồng vàng.
Các tửu khách đang nhìn thiếu nữ nọ, nghe thấy tiếng cười của nàng đều phải quay người lại, và thấy nàng lại đẹp như tiên nữ như thế ai nấy đều ngây người liền.
Thiên Tứ nghe Kỳ Bội nói hào hùng của các nơi đều tụ tập ở Lan Châu, định lên núi Tây Khuynh để tranh giành thần công của tiền nhân để lại với Lạt Ma của Tứ Xuyên và Tây Tạng, nên chàng biết trên lầu này chính là nơi ngoạ hổ tàng long.
Chàng thấy Thiến Thiến bỗng thất thanh cười biết là nguy tai, đang định ra hiệu cho nàng ta không nên cười nữa thì người thiếu nữ có giọng nói ồ ồ như đàn ông đã phi thân tới trước bàn của bốn người, giận giữ quát tháo:
- Con nhãi này, mi dám cười ta Hùng Phụng Vương Mai này, chắc mi cũng không phải là tay thường. Có giỏi canh ba đêm nay lên núi Cao Lan để ta thử xem mi có bao nhiêu đạo hành mà dám coi thường anh hùng của thiên hạ như thế?
Thiên Tứ với Thích Thích Ông đều bất mãn Vương Mai đã gán tội bừa cho Thiến Thiến như vậy. Vì Thiến Thiến là người rất ngây thơ tâm hồn rất trong sạch, ai trông thấy cũng biết ngay. Vừa rồi khi nàng nói câu nên giúp bên nào như vậy, đủ tỏ rõ nàng cũng là nhân vật của võ lâm và đồng thời cũng biểu lộ nàng là người không có thành kiến gì cả.
Nay Vương Mai gán tội coi thường anh hùng của thiên hạ cho nàng như vậy, có khác gì là y thị đã cố ý hà hiếp người không?
Thiến Thiến không ngờ đối phương lại thách mình đấu như vậy liền cau mày lại hỏi:
- Thế cô nương muốn rủ tôi đánh nhau ư?
Thấy nàng nói ngây thơ như thế tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Thấy Vương Mai kiêu ngạo gật đầu nhìn nhận, Thiến Thiến liền quay đầu lại hỏi Thiên Tứ:
- Đại ca, người ta rủ chúng ta đánh nhau đấy, chúng ta có đánh không?
Vương Mai cứ trố mắt lên nhìn Thiến Thiến và lộ liền vẻ khát vọng dâm dục, tuy nàng ta cũng là đàn bà nhưng không hiểu tại sao Thiên Tứ trong lòng cũng cảm thấy rùng mình. Chàng nghe thấy Thiến Thiến hỏi một cách ngây thơ như vậy, vừa tức cười vừa thương hại. Cũng vì vậy sự giận dữ của chàng liền giảm bớt già nửa, chàng liền gật đầu nhận lời và cố ý để xem Thiến Thiến đối phó ra sao.
Thiến Thiến thấy đại ca đã nhận lời mừng rỡ khôn tả liền trả lời Vương Mai luôn:
- Được! Đại ca của ta đã nhận lời rồi, canh ba đêm nay thế nào cũng gặp nhau đúng giờ ở trên đỉnh núi Cao Lan, đấu với nhau một trận kịch liệt… nhưng… ngươi đừng có thất tín không lên đó đấy nhé!
Thái độ của nàng không khác gì là một đứa con nít và cho cuộc đấu thách thức này như trò chơi trẻ con vậy. Nhất là câu dặn dò cuối cùng, hình như nàng sợ đối phương thất ước thì mình sẽ thất vọng vậy.
Các tửu khách có mặt tại đó đang lắng tai nghe, thấy nàng nói như vậy lại cười ầm lên ngay. Cả Thích Thích Ông là người không cười bao giờ, cũng phải nhếch mép tủm tỉm cười tức thì. Tất cả những người có mặt ở trên đại sảnh chỉ có một mình Vương Mai là không cười thôi. Y thị trợn tròn đôi mắt hung ác lên liếc nhìn mọi người, liếc tới đâu người nào người ấy vội cúi đầu giả bộ nhậu nhẹt tới đó liền. Y thị cất tiếng cười đắc chí và mỉa mai một hồi, rồi mới quay đầu lại nhìn mặt Thiến Thiến và nói tiếp:
- Được! Quân tử nhất ngôn, không gặp mặt không giải tán…
Nói tới đó y bỗng ngắt lời, đưa mắt nhìn Thiên Tứ các người.
Không hiểu tại sao Thích Thích Ông bỗng nổi tính trẻ con khác hẳn ngày thường, thấy Vương Mai nhìn mình lại nháy mắt liếc nhìn nàng ta một cái, vẻ mặt trông rất tức cười.
Vương Mai thấy ông ta chế nhạo mình, tức giận khôn tả hậm hực nói tiếp:
- Kể cả ba người, nếu các người không dám lên đó. Hừ hừ…
Y vừa cười nhạt vừa phi thân đi luôn, chỉ trông thấy người của y phi qua cửa sổ và lộn ngược một cái đã nhảy lên nóc nhà đi mất dạng liền. Trước khi đi, y thị còn giở tiếng cười nhạt “Triền Khí Như Lôi” (gió hơi ca kêu như sấm), với môn khinh công nhanh như điện chớp. Tuy võ công của y thị chưa được mười thành hỏa hầu nhưng cũng đã kinh người rồi.
Thích Thích Ông thấy vậy cũng phải khen ngợi:
- Thảo nào con nhỏ lại ngông cuồng như thế! Thì ra nó cũng có hai miếng võ nhưng…
Ông ta vừa nói tới đó thấy Kỳ Bội mặt biến sắc, cau mày lại trông rất ủ rũ liền ngạc nhiên hỏi:
- Ngụy huynh làm sao thế?
Kỳ Bội gượng cười nói:
- Có thật Thích huynh không biết lai lịch của Hùng Phụng Vương Mai này không?
Thích Thích Ông lừng danh giang hồ lâu năm, trải qua rất nhiều trận phong ba bão táp, ông ta biết Ngụy cục chủ là người rất can đảm và hào phóng, nay bỗng tỏ vẻ như vậy, chắc việc này phải nghiêm trọng lắm nên ông ta vội trả lời:
- Mấy năm nay lão chỉ chuyên môn đi lại ở mấy tỉnh biên cương thôi, các nhân vật của Trung nguyên như thế nào lão không hay biết gì hết. Chẳng hay Hùng Phụng là nhân vật gì mà Ngụy huynh lại có vẻ…
Kỳ Bội khẽ đáp:
- Hùng Phụng Vương Mai là một tên ma đầu rất kỳ lạ, không khác gì người trong ở trong truyện vậy. Y thị ra đời chưa đầy hai năm nhưng võ công quái dị và thủ đoạn ác độc của y thị đã làm chấn kinh cả năm hồ bốn bể, bụng dạ y thị ác độc và thủ đoạn tàn nhẫn không kém gì sư phụ của y. Điều đáng lo âu nhất, thủ hạ tử sĩ của y thị có rất nhiều, tên nào tên ấy võ công đều cao siêu thần bí khôn lường, người trong võ lâm nào hễ gây hấn với chúng là mang họa vào thân liền, thậm chí còn bị tiêu diệt cả gia đình nữa. Hiện giờ người trong võ lâm bị chúng giết sạch cả nhà có Kim Lăng Tam Hiệp, Kinh Đô Nhất Bá, Lỗ Trung Lục Khấu vân vân… có tất cả đến hai ba chục người. Những người đó tuy chưa phải là cao thủ hạng nhất trong võ lâm nhưng cũng là hào hùng của một địa phương, cho nên cái tên của Hùng Phụng Vương Mai bây giờ không khác gì lá bùa thối mạng. Người trong võ lâm bất cứ Hắc Bạch hai đạo thấy y thị cũng phải kiêng nể ba thành…
Thích Thích Ông không sợ gì Vương Mai nhưng nghe nói y thị là đồ đệ của ma đầu số một trong võ lâm cũng phải nơm nớp không yên.
Thiên Tứ và Thiến Thiến đều không biết chuyện của võ lâm, thấy Kỳ Bội nói một cách đáng sợ đáng hận như thế, hai người cũng phải tức giận và ngạc nhiên vô cùng.
Thiến Thiến không sao nhịn được, với vẻ mặt hoài nghi lên tiếng hỏi:
- Ma đầu là cái gì?
Kỳ Bội vừa nghe thấy nàng hỏi như vậy, mặt đã biến sắc ngay với giọng run run vội đỡ lời:
- Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện. Cô nương muốn hỏi gì, hãy về tệ xá đã rồi hãy hỏi sau…
Nói xong y liền gọi phổ cây đến trả tiền, rồi rủ ba người về tiêu cục ngay.
Thiên Tứ cũng muốn lên tiếng hỏi nhưng thấy thần sắc của Kỳ Bội và thấy mặt của Thích Thích Ông nghiêm nghị như vậy, biết việc này thế nào cũng nghiệm trọng lắm nên chàng không hỏi nữa mà lẳng lặng đứng dậy, theo các người xuống lầu. Kỳ Bội đi qua đâu cũng có người gật đầu hay giơ tay chào hỏi nhưng cũng có người cúi mặt xuống giả bộ không trông thấy.
Thiên Tứ thấy vậy rất cảm xúc và nghĩ bụng:
“Cổ nhân dạy: Thế thái diệm lượng thật không sai chút nào. Chắc Vương Mai phải là một nữ ma đầu rất hung ác, bằng không người trên tửu lầu này đa số là người trong võ lâm và người nào người ấy đều quen biết Kỳ Bội cả. Nay chỉ vì nữ ma đầu ấy gây hấn với ta cùng Thiến Thiến mà đã có một số người giả bộ làm như không thấy Kỳ Bội vậy…
Nghĩ tới đó chàng tức giận khôn tả, vừa hậm hực vừa liếc nhìn chúng và nghĩ tiếp: “Hôm nay Hùng Phụng Vương Mai đã gây hấn với ta, dù y thị lợi hại đến đâu ta cũng phải đấu với y thị một phen và ít nhất phải làm cho nữ ma đầu ấy mất nhuệ khí mới được.”
Vẻ mặt lo âu, Kỳ Bội cúi đầu đi nhanh, dẫn ba người về Kim Ưng tiêu cục của mình.
Thiến Thiến lại trái hẳn Thiên Tứ trong lòng không có một chút tâm sự gì hết và rất vui vẻ, vừa đi vừa nhìn ngang nhìn dọc xem các tiệm bán hàng ở hai bên đường, nàng nhận thấy rất tân kỳ.
Kim Ưng tiêu cục là một tòa nhà rất hùng vĩ cửa rộng lầu cao, trên cửa có treo một tấm bảng đề bốn chữ “Kim Ưng tiêu cục” rất lớn, trên có khắc một đôi chim ưng thiếp vàng, trông rất sống động.
Đi qua cửa lớn tới một quảng trường. Trong quảng trường ấy đậu rất nhiều xe cộ, có mười mấy đại hán mặc võ trang đang bận rộn đi lại giữa xe với trong nhà, hình như họ đang thu xếp hàng lên trên xe để đi xa vậy.
Giữa quảng trường có trồng một cột cờ khá cao, trên có treo một lá cờ lớn, nền đen mép kim tuyến. Lá cờ bay phấp phới trước gió càng làm cho tiêu cục sống động thêm.
Các đại hán ở quảng trường thấy Cục chủ về tới, ai nấy vội cúi đầu vái chào. Kỳ Bội nhất nhất đáp lễ rồi mời bọn Thích Thích Ông ba người vào trong sảnh. Nhưng vào tới đại sảnh không thấy y mời ba người ngồi mà tiếp tục dẫn ba người xuyên qua đại sảnh, tới một cái vườn hoa có ao nước có núi giả.
Đi hết hành lang khúc khuỷu mới tới trước một gian phòng kín, lúc ấy y mới mời mọi người vào trong phòng.
Mọi người vào trong phòng đó, thấy phòng này bề ngoài cũng như các phòng khác nhưng khi đi qua cửa ngách vào căn phòng bên thì phòng này rất kín đáo, bốn bề không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa ra vào thôi. Nên chờ mọi người vào xong, Kỳ Bội đóng ngay cửa phòng lại rồi mới mời ba người ngồi xuống. Lúc này y thở nhẹ một cái như vừa trút một gánh nặng vậy.
Thiến Thiến thấy căn phòng này bốn bên vách đều có treo màn vải dài chấm đất, có trải một tấm thảm, bàn ghế đồ đạc đều làm bằng gỗ trầm rất lịch sự, nhất là cái giá để đồ cổ, trên bày toàn những đồ cổ rất quí giá. Mải ngắm nhìn những vật kỳ lạ đó, nàng quên cả vấn đề định hỏi hồi nãy.
Thiên Tứ chờ Kỳ Bội ngồi xuống xong liền lên tiếng hỏi luôn:
- Xin hỏi cục chủ tên ma đầu số một của thiên hạ ấy là ai? Y có tài đức gì mà người của thiên hạ võ lâm là phải sợ y như thế? Hơn nữa, đồ đệ của y là Vương Mai hoành hành vô kỵ như vậy, chả lẽ các đại môn phái không ai can thiệp tới hay sao?
Kỳ Bội gượng cười và nghĩ bụng: “Thực là bê con mới ra chuồng không sợ hổ có khác nhưng việc của giang hồ xảo trá và gian hiểm khôn lường, không có việc gì dễ đối phó như cậu tưởng tượng một cách ngây thơ…”
Y nghĩ như vậy nhưng chỉ gượng cười thôi, trầm ngâm giây lát mới nghĩ tiếp: “Sao ta lại tầm thường đến thế? Người nào chả có một lần chết, dù Vương Mai có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, y thị cũng không thể nào làm cho ta chết hai lần được…”
Nghĩ tới đó y phấn chấn ngay, vội đứng dậy cầm một cái dùi con gõ vào một cái chuông kêu đến “coong” một tiếng.
Thiến Thiến và Thiên Tứ ngạc nhiên vô cùng, Kỳ Bội liền cười ha hả và lên tiếng nói:
- Các vị ở xa tới tệ cục, Ngụy mỗ tiếp đãi không được chu đáo. Mong ba vị lượng thứ cho.
Y chưa nói dứt thì tấm màn treo ở bên phía Nam không gió mà tự động từ từ rẽ sang hai bên, trên vách hiện ra một cánh cửa, đồng thời cánh cửa ấy từ từ mở ra, hai con nữ tỳ mặt mũi thanh tú bưng khay nước chè ra mời bốn người uống.
Thích Thích Ông cầm chén nước lên uống một hụm liền khen chè ngon và nói với Thiên Tứ rằng:
- Chú em mới ra đời nên chưa biết rõ tình hình của võ lâm Trung nguyên.
Thiến Thiến tủm tỉm cười, cũng bắt chước uống thử một hớp và khen ngợi:
- Thơm lắm! Thơm lắm!… Phải đấy, đại ca còn chưa biết thì tất nhiên tiểu muội cũng không biết gì. Lão đại ca đã biết rõ như vậy thì mau nói ra cho chúng em nghe đi!
Vì nàng thấy Thiên Tứ với Thích Thích Ông gọi nhau là anh em, nên nàng mới gọi Thiên Tứ là đại ca, còn Thích Thích Ông già như vậy, chả lẽ lại gọi là đại ca hay sao? Nên nàng mới gọi là lão đại ca là thế.
Hai nữ tì không biết ba người có sự liên quan với nhau như thế nào, nhưng thấy Thiến Thiến gọi một cách ngây thơ như vậy, chỉ bịt mồm cười thôi.
Thích Thích Ông không tức giận, trái lại còn nói tiếp:
- Trong võ lâm của thiên hạ, mấy chục năm gần đây, có đồn rằng: “Tất cả cao thủ thượng thặng trong thiên hạ, không phân thiện ác, với hiệp nghĩa, đều bao quát trong một đôi câu đối. Đôi câu đối ấy có tất cả bốn câu, hai mươi bốn chữ…
Thiến Thiến vội xen lời hỏi:
- Câu đối gì thế hả, đại ca?
Thích Thích Ông thủng thắng lớn tiếng đáp:
- Vế câu đối trên là: “Lục Như Trại Mạnh Thường, song hiệp ngũ bá trấn tứ hải”. Vế dưới là: “Thiết diện Truy Huyết Ma, quỷ khóc thần tiếu náo tam giang.
Thiên Tứ nghe tới đó cảm thấy rất hứng thú. Thiến Thiến không biết rõ, vội hỏi:
- Thế là nghĩa lý gì? Bên trong bao quát bao nhiêu người tất cả?
Thích Thích Ông uống một hớp trà, thấy thái độ của nàng ta ngây thơ một cách đáng yêu như vậy, liền hớn hở đáp:
- Đôi câu đối ấy tuy chỉ có hai mươi bốn chữ, nhưng mỗi người giải thích mỗi cách, nên có thể bảo trong đó có nhiều người cũng được mà bảo có ít người cũng được nốt. Như câu thứ nhất chẳng hạn, “Lục Như Trại Mạnh Thường”, là ám chỉ Lục Như cư sĩ, thiện nhân số một của thiên hạ. Nhưng lại có người nói: Lục Như cư sĩ với Trại Mạnh Thường là hai người chứ không phải là một.
Nghe tới đây, Thiên Tứ không nhịn được, liền xen lời hỏi:
- Hai người ấy là ai mà tên của họ lại được đứng đầu câu đối như thế?
Thích Thích Ông đưa mắt nhìn Kỳ Bội, nói tiếp:
- Lục Như cư sĩ có thể nói là một đại quái nhân từ xưa tới giờ. Y họ Lưu, tên là Đại Khánh, giàu có bạc tỷ, xưa nay vẫn ở trên bờ Tây hồ tại thành phố Hàng Châu. Y không biết võ nhưng tính rất hào phóng, thích giao thiệp với người trong võ lâm, làm bạn với tất cả các danh sĩ trong thiên hạ, ai túng thiếu đến hỏi vay mượn, thế nào cũng được y tặng cho một số tiền rất hậu. Điều ấy không lấy gì làm lạ, còn điều lạ hơn là y xây một tòa lâu đài rất lớn rộng ở cạnh Hồ Tây, lấy tên là Lục Như Sơn Cư để nghênh đón các nhân vật võ lâm tới ở.
Thực khách của y không những được ăn được ở hàng tháng, lại còn có tiền tiêu vặt. Sau khi cha mẹ y tạ thế, y lên làm chủ tới giờ đã hơn ba mươi năm rồi, những người ở đó có trên vạn người và những người không ở đó chỉ được y tiếp tế không thôi, thì nhiều đến nỗi không sao đếm xuể…
Thiên Tứ nghe đến đó cũng phải kính mến Lục Như cư sĩ, vì từ trước đến nay, lúc nào chàng cũng mộng tưởng xây một căn nhà thật lớn rộng để đón người nghèo đến ở, để họ coi căn nhà đó như Lạc Viện của họ.
Thiến Thiến cũng rất hâm mộ, kêu “ủa” một tiếng và nói:
- Hiếm có thật! Không ngờ trên thế gian này lại có người hào phóng đến như thế. Sao y lại lấy tên là Lục Như cư sĩ? Chẳng hay lão đại ca đã gặp y bao giờ chưa? Hình dáng của y…
Thích Thích Ông lắc đầu đáp:
- Lão ca chưa gặp qua, nhưng chắc Ngụy huynh đã gặp y rồi…
Kỳ Bội cười ha hả đáp:
- Tuy đệ đã tới Lục Như Cư rồi nhưng tiếc thay chưa được gặp Lục Như Cư Sĩ. Tuy vậy, đệ nghe người ta nói vì Lục Như Cư Sĩ tay trái có sáu ngón khác hơn người thường, hơi giống Đường Bá Hổ, tài tử của người đời trước, nên y mới tự đặt tên mình là Lục Như cư sĩ là thế.
Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Thế còn Trại Mạnh Thường là ai?
Thích Thích Ông mỉm cười đáp:
- Vừa rồi lão đã nói rồi. Cái tên Trại Mạnh Thường đó là người đặt biệt hiệu cho Lục Như cư sĩ. Nhưng cũng có người nói, đó là chỉ nhạc phụ chú em tên là Bác Viễn Hầu Trương lão viện chủ.
Thiên Tứ không ngờ nhạc phụ của mình lại là người có tên tuổi lừng lẫy như vậy, liền kêu “ủa” một tiếng, mặt tỏ vẻ hoài nghi, nhìn Thích Thích Ông.
Thấy Thiên Tứ có vẻ hoài nghi, Thích Thích Ông liền giải thích:
- Chú em đừng có coi thường lệnh nhạc phụ. Năm xưa, ông ta viễn du Trung nguyên, tuy bản thân không có võ công gì cả nhưng tính nết cũng như Lục Như cư sĩ vậy, đi tới đâu hễ thấy dân nghèo là khẳng khái giúp đỡ cho họ luôn. Cho nên ông ta rất được giới hiệp nghĩa tán thưởng nên mới được thiên hạ ban cho cái tên Trại Mạnh Thường như vậy. Sau vì tuổi già mới sinh hạ được một cô con gái, lại mắc bệnh quái dị như vậy, ông ta mới dẹp chuyện du lịch để đi tìm kiếm danh sư về chữa trị cho con.
Thiên Tứ nghe tới đó mới vỡ nhẽ. Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Thế còn song hiệp, ngũ bá trấn tứ hải lại là những ai?
Kỳ Bội vội đỡ lời:
- Nhất hiệp là người chưởng môn hiện thời của phái Võ Đang, Vạn Pháp chân nhân, còn nhất hiệp nữa là Vô Ngã đại sư, đương kim chưởng môn của phái Thiếu Lâm. Ngũ bá: một là Trường Bạch công chúa Liễu Như Mỵ ở quan ngoại, hai là Bàn Long kiếm khách Dương Ngọc Hổ, bảo chủ của Đông Nhạc Bảo ở Sơn Đông, ba là Kinh Đô nhất bá Đồng Kỳ, bốn là Tần Châu nhất quân Hoa Sương Văn, và người thứ năm là Vô Hình Tú Sĩ Triệu Canh Thạch, sơn chủ Hải Tâm Sơn ở Thanh Hải. Còn Tứ Trấn Hải là một vị kỳ nhân ở Hải ngoại, tên là Tứ Hải Thượng Nhân, quanh năm ở trên hải đảo ngoài bể.
Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Còn lão ma đầu rất huyền bí là ai thế?
Thích Thích Ông đáp:
- Ma đầu ấy là người đứng đầu ở vế dưới câu đối. Biệt hiệu của y là Thiết Diện Điểu Trảo. Nghe đồn bảy tám mươi năm về trước, trong võ lâm bỗng có một quái vật hai đầu xuất hiện. Y không có tên họ gì hết. Người ta gọi y là Huyết Diện Oai Ma. Y…
Thiên Tứ nghe thấy Thích Thích Ông nói đến sư phụ mình và lời lẽ lại có vẻ rất khinh bỉ, nên chàng cảm thấy rất khó chịu, vội xen lời nói:
- Việc này tiểu đệ đã biết rồi, đại ca đừng nói nữa. Đại ca cứ nói chuyện của Thiết Diện Điểu Trảo trước đã.
Thích Thích Ông thấy sắc mặt của Thiên Tứ khác lạ, ngạc nhiên vô cùng. Đồng thời ông ta rất thắc mắc, không hiểu tại sao Thiên Tứ lại không thích nghe chuyện của Huyết Diện Oai Ma như vậy?
Ông ta liền nghĩ bụng: “Chả lẽ chú em này có liên quan gì với Huyết Diện Oai Ma chăng, nhưng… tuổi của y chưa đầy hai mươi, kém Huyết Diện Oai Ma chừng năm mươi tuổi, như vậy thì làm sao... Trừ phi y đã lượm được bí kíp gì của Huyết Diện Oai Ma, cho nên…
Tuy nghĩ như vậy, Thích Thích Ông vẫn không tiện lên tiếng hỏi, hơn nữa ông ta rất thương chú em này, nên ông ta chiều lòng mà nói sang chuyện khác tiếp:
- Thiết Diện Điểu Trảo nổi lên ở Trung nguyên vào hồi ba mươi năm về trước, chuyên môn giết người cướp của, gây nên rất nhiều tội ác, thủ đoạn lại rất ác độc. Quan binh nào đi điều tra những vụ án của y đã gây nên, hễ bị y bắt gặp, không một ai thoát chết cả. Nhất là lại có một nhóm thủ hạ, ngấm ngầm thành quần kết đảng, nhờ oai thế của y, chuyên đi hành hung gây tội ác, mà không bao giờ cho ai trông thấy mặt mũi thực của chúng cả.
Nghe tới đây Hàn Thiến Thiến vội xen lời hỏi:
- Bọn chúng độc ác và hư hỏng như vậy, sao Song Hiệp, Ngũ Bá, Trấn Tứ Hải các người lại để yên cho chúng mà không ra tay diệt trừ?
Thích Thích Ông thở dài một tiếng rồi đáp:
- Người trọng hiệp nghĩa nào chả muốn diệt trừ chúng? Nhưng khốn nỗi tên ma đầu ấy công lực cao cường lắm, tin tức lại tinh thông, hành tung lại phiêu kết không nhất định, nên khó mà biết rõ chúng ở đâu cả. Hai mươi năm trước đây, Song hiệp với Bàn Long Kiếm Khách cùng mấy vị hiệp sĩ nữa đã đi khắp nơi tìm kiếm chúng rồi. Chỉ có một lần, Song Hiệp gặp tên ma đầu dẫn bọn thủ hạ đang cướp tiêu xa, liền xông lên đánh luôn. Ngờ đâu lần ấy tuy đã đả thương và giết được mấy tên thủ hạ của y nhưng vẫn để cho y tẩu thoát.
Thiến Thiến lại xen lời nói:
- Song Hiệp ngu xuẩn thực, tại sao lúc ấy người lại không bắt sống một tên thủ hạ của y, để tra hỏi sào huyệt của y ở đâu?…
Thích Thích Ông thở dài nói tiếp:
- Có phải Song Hiệp không biết bắt sống một tên để tra hỏi đâu. Nhưng vừa bắt sống được tên thủ hạ của y, chưa tra hỏi thì tên ấy đã bị thuốc độc vừa nuốt trong khi bị bắt, dẫn tới tim chết luôn, mình mẩy của y thối nát ngay. Độc khí nước độc ở mình mẩy của tên ấy lan ra, suýt tí nữa làm cho Song Hiệp đứng cạnh đó cũng bị vạ lây…
Thiến Thiến với Thiên Tứ nghe thấy Thích Thích Ông nói như vậy đều giật mình kinh hãi. Đồng thời Kỳ Bội cũng tỏ vẻ rầu rĩ chứ không còn hào khí như trước nữa.
Thích Thích Ông lại nói tiếp:
- Có thế mà thôi đâu. Từ đó trở đi, các môn hạ đệ tử của phái Võ Đang với Thiếu Lâm hành đạo ở bên ngoài, không đầy một năm trời đã có mấy chục người bị người ta giết lén. Cũng không biết là bị ai giết cả? Hai vị chưởng môn của hai phái hoảng sợ vô cùng đoán chắc hung thủ thế nào cũng là Thiết Diện Điểu Trảo với bộ hạ của y. Bất đắc dĩ hai phái phải niêm yết cáo thị ở khắp mọi nơi, tuyên bố từ nay trở đi sẽ không xâm phạm đến việc làm của chúng, và cũng không can thiệp hành động của chúng nữa.
Thiên Tứ nghe tới đó, phẫn uất khôn tả, liền nghĩ bụng:
- Song Hiệp tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ như vậy, sao lại quá nhu nhược đến như thế?
Nhưng chàng nghĩ lại, nếu phải là mình vì tính mạng của mấy nghìn môn hạ, cũng phải làm như thế, chứ nhất thời làm sao mà bảo vệ nổi tính mạng của lắm người như vậy?
Tuy nghĩ như vậy, Thiên Tứ vẫn lẳng lặng suy tính việc đó nên làm như thế nào mới hợp lý? Đầu óc giản dị hơn, Thiến Thiến không nghĩ như chàng, mà chỉ hoảng sợ vì câu chuyện quá kinh khủng ấy thôi.
Thích Thích Ông thấy thái độ của hai người như vậy, ngừng giây lát mới nói tiếp:
- Từ đó trở đi, quả nhiên môn hạ của hai môn phái không bị giết chóc một cách bất ngờ như trước nữa. Đồng thời, hình như tên ma đầu ấy cũng biết việc làm của mình thái quá, dễ bị trời trừng phạt, nên hành sự của y cũng bớt độc ác như trước, và cũng không dám giết bừa bãi. Sau đó, y lại còn lập một điều kiện thu hút tiền tài, gởi cho các tiêu hãng ở các nơi, với các đại trại của Hắc đạo. Nghĩa là y thu tiền tháng của các tiêu cục với thu tiền mãi lộ của mọi người. Thiên hạ võ lâm sợ thủ đoạn ác độc của y, nên đành phải tuân theo điều kiện đó mà nộp tiền cho y, cho mãi tới ngày nay…
Thiến Thiến ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Kỳ Bội ngồi cạnh đó và hỏi:
- Có thật không?
Kỳ Bội nghe thấy tiếng hỏi của nàng ta mặt đỏ bừng, đành phải gật đầu nhìn nhận.
Thiến Thiến không để ý đến đối phương hổ thẹn, còn hỏi tiếp:
- Nếu vậy, chắc Cục chủ đã gặp y rồi?
Kỳ Bội mặt đỏ bừng thêm nhưng không trả lời không được, đành phải gượng cười đáp:
- Đừng nói Ngụy mỗ chưa gặp mặt tên ma đầu ấy, ngay cả thủ hạ của y, hình dáng thế nào mỗ cũng không biết nốt…
Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Nếu vậy chúng thu tiền của các người bằng cách nào?
Thiên Tứ thấy Kỳ Bội ngượng nghịu như vậy, liền lên tiếng ngăn cản Thiến Thiến và nói:
- Sao hôm nay Thiến muội lại hỏi nhiều như thế?
Kỳ Bội gượng cười và đỡ lời:
- Hàn cô nương là người trực tính, cho nên không biết gì là lên tiếng hỏi luôn. Vấn đề nào Ngụy mỗ biết, thế nào cũng nói cho biết ngay. La huynh hà tất phải ngăn cản Hàn cô nương như vậy.
Nói tới đó, y bỗng hăng hái nói tiếp:
- Từ khi Thiết Diện Điểu Trảo (mặt sắt vuốt chim) đặt điều lệ ấy đến giờ, trong hai mươi năm nay ở các nơi cốt yếu của giao thông với các chỗ hiểm yếu của núi non hay sơn cốc, y đều lập một cái trạm thu ngân, hễ tiêu xa nào đi qua, bất cứ hàng hóa hay tiền bạc của chuyến bảo tiêu ấy là bao, đều phải lấy ra một phần mười nộp cho trạm thu ngân ở chỗ đường lối mình đi qua.
Những trạm thu ngân ấy không có người canh gác, nếu ai xảo quyệt, thấy trạm không có người không nộp tiền mãi lộ, hay nộp không đủ con số đã định, thì ba ngày sau tiêu cục thế nào cũng bị một ngọn lửa vô tình thiêu rụi, cục chủ với tiêu đầu và cả gia đình đều bị người bịt mặt đến giết chết. Cho nên hai mươi năm nay, không riêng gì tệ cục, mà tất cả tiêu cục của thiên hạ cũng đều phải nộp cho y và không dám sai.
Thiến Thiến vừa kinh ngạc vừa thất vọng, nhưng vẫn hỏi tiếp:
- Chả lẽ người trên thiên hạ này không ai thấy mặt y hay sao?
Thích Thích Ông đỡ lời:
- Người được gặp y không ít đâu, nhưng ngoài Song Hiệp ra không một người nào sống sót cả. Theo Song Hiệp nói, tên ma đầu ấy đeo một cái mặt nạ hình ma quỷ bằng sắt bóng nhoáng, chỉ để lộ đôi mắt ra thôi. Người y mặc võ trang đoạn đen, hai tay đặc biệt to hơn người, ngón và móng tay vừa dài vừa bén nhọn. Có một điều rất lạ, da của y đen như mực, tựa như đôi vuốt của chim ưng vậy.
Lúc đối địch, mười móng tay của y duỗi thẳng như mười thanh đoản kiếm và có chất độc rất lợi hại, hễ người nào bị y cào phải một chút, thế nào chất độc ở móng tay của y cũng làm cho người ấy chết ngay tại chỗ, không có thuốc gì cứu chữa được.
Kỳ Bội ngẫm nghĩ giây lát, lại xen lời nói:
- Cách đây chừng mười tám mười chín năm, ở Bắc Kinh có một lão tiêu đầu tên là Bát Phương Vũ Truy Hồn Tiêu La Vĩnh rất nổi tiếng và còn là lãnh tụ của các tiêu cục ở ba tỉnh Hồ Bắc, Sơn Đông và Hà Nam. Con dâu của ông ta là Tô Thiến Nương, không hiểu tại sao, cả gia đình mười mấy người của bên ngoại Thiến Nương, đều bị giết chết hết. Sau cả La Vĩnh lẫn con trai và con dâu cũng bị vạ lây, bỗng có một đêm, Thiến Diện Điểu Trảo sai người đến đốt nhà La lão tiêu đầu.
Cả gia đình không ai thoát chết, riêng có con trai duy nhất của ông ta là Phi Tiêu Đoạt Mệnh La Ngọc Lân với con dâu Phi Yến Tô Thiến Nương vừa đi vắng chưa về mới thoát nạn thôi. Hai vợ chồng Ngọc Lân hay tin ấy vội vong mạng ra ngoài quan ải. Sau không biết đi đến chỗ nào ở tỉnh Cam Châu, rốt cuộc vẫn bị thủ hạ của ma đầu đuổi kịp. Thế là cả vợ chồng đều bị giết chết nốt. Giới tiêu cục trên thiên hạ hay tin ấy đều hoảng sợ vô cùng, không ai dám trái lệnh y nữa.
Thiên Tứ với Thiến Thiến nghe tới đó, lửa giận bốc lên đùng đùng không hẹn mà nên, đồng thanh hậm hực nói:
- Tên ma đầu ấy khốn kiếp thật. Thế nào cũng có ngày chúng tôi bắt gặp, lúc ấy chúng tôi thế nào cũng sẽ diệt trừ đại họa cho thiên hạ…
Hai người nói tới đó mới phát giác không hiểu tại sao hai người lại nói giống nhau như thế, nên cả hai đưa mắt nhìn nhau, và cười khì một tiếng. Kỳ Bội thấy vậy đều lo thay hộ hai người. Đồng thời, thấy lời nói của hai người hơi quá trớn, y kinh hoảng, vội đứng dậy nhìn bốn xung quanh, hình như sợ người ta nghe thấy vậy.
Sau y phát giác mình đang ở trong mật thất nên y mới yên tâm, nhưng cũng đã toát mồ hôi lạnh ra rồi, và có vẻ oán trách Thiên Tứ với Thiến Thiến hai người trẻ người non dạ, không biết trời cao đất rộng gì hết.
Thích Thích Ông biết võ công của Thiên Tứ có đấu với tên ma đầu kia, dù không thắng nổi, nhưng cũng không đến nỗi bị mất mạng. Vì vậy, ông ta vội đỡ lời:
- Chú em có chí lớn như vậy, thật đáng kính đáng mừng. Nếu chú diệt trừ nổi tên ác ma ấy, không những tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, ai cũng sẽ cảm ơn chú đời đời…
Thiên Tứ thấy Thích Thích Ông khen ngợi mình như vậy, lại ngượng nghịu, vội khiêm tốn đáp:
- Xin lão ca đừng có tâng bốc tiểu đệ quá như thế. Tài nghệ của tiểu đệ hèn mọn như vậy thì địch sao nổi ác ma ấy? Nhưng hành vi của ác ma tàn ác và bị thiên hạ ghét như vậy, nếu tiểu đệ bắt gặp y, dù tự biết không địch nổi, nhưng tiểu đệ thế nào cũng liều mạng đấu với y một phen…
Thiến Thiến đang cúi đầu suy nghĩ, bổng vỗ tay một cái và nói:
- À, tôi đã có cách rồi.
Mọi người thấy thế đều giật mình đến thót một cái, nhất là Kỳ Bội càng hoảng sợ thêm. Y liền oán trách thầm, oán trách mình, oán trách Thích Thích Ông, đồng thời cũng oán trách Thiên Tứ với Thiến Thiến nữa.
Thiên Tứ vội hỏi:
- Thiến muội có cách gì thế? Sao lại mừng rỡ đến như vậy?
Thiến Thiến rất đắc chí, cười khanh khách đáp:
- Các người vừa nói, muốn gặp Thiết Diện Điểu Trảo khó khăn lắm phải không?
Thiên Tứ đáp:
- Phải, vừa rồi…
Thiến Thiến lại cười tiếp, giọng nói tỏ vẻ rất đắc chí, hai tay ôm ngực, và nói tiếp:
- Em đã có một cách, khỏi cần phải đi kiếm y, mà y sẽ tự dẫn thân tới cho…
Thiên Tứ là người rất thông minh, chỉ đảo ngược đôi ngươi một vòng, đã vỡ nhẽ ngay, vội hỏi lại:
- Có phải Thiến muội định nói, đánh đứa nhỏ người lớn phải…
Thiến Thiến vừa nghe chàng nói tới đó, đã vội nhảy lên nắm lấy hai bàn tay chàng, vẻ mặt ngây thơ và khen ngợi:
- Đại ca thông minh thực, chỉ dẫn một cái đã biết rõ kế của em ngay. Em vừa nghĩ tới, tên hư thân ái nam ái nữ kia chả là đồ đệ của tên ma đầu là gì? Nếu chúng ta đánh chết tên đồ đệ ấy, sư phụ của y thế nào mà chả phải ra mặt trả thù cho y. Lúc ấy chờ tên ma đầu tự động dẫn thân tới, chúng ta hợp nhau lại giết y đi, để diệt trừ tai hoạ cho thiên hạ, như vậy chả là một công đức rất lớn là gì?
Nàng vừa nói vừa nắm tay Thiên Tứ nhảy nhót vui cười, khiến Thiên Tứ cũng phải ngượng vô cùng.
Kỳ Bội nghe thấy Thiến Thiến nói như vậy vẻ mặt rầu rĩ ngay. Vì y nghĩ tới gia đình của y sẽ bị chết một cách rất thảm thương đến nơi. Như vậy y không lo âu và buồn rầu sao được?
Thích Thích Ông vừa mừng rỡ vừa lo sợ, liền xen lời nói:
- Ý kiến của cô nương tuy hay thực, nhưng cô nương phải nên biết thủ đoạn của Thiết Diện Điểu Trảo rất ác độc và xảo quyệt lắm. Nếu chúng ta giết chết đồ đệ của y rồi, chưa chắc y đã lộ mặt chỉ danh thách đấu để trả thù cho đồ đệ của y đâu…
Thiến Thiến vội hỏi lại:
- Y làm cách nào để trả thù?
Thích Thích Ông dõng dạc đáp:
- Y sẽ dùng độc… giở mưu kế.
Thiến Thiến không ngờ tên ma đầu lại xảo quyệt như vậy, có vẻ thất vọng hậm hực nói tiếp:
- Y thực không biết xấu hổ. Như thế y hèn lắm…
Thích Thích Ông với Thiên Tứ thấy thái độ của nàng như vậy cũng phải phì cười. Lúc này Kỳ Bội mới đỡ lo âu. Không ngờ y mới vui vẻ một chút, lại lo âu ngay, vì nghe Thiên Tứ nói:
- Y chỉ sử dụng chất độc như vậy thì sợ quái gì, tiểu đệ bất tại, hơi thông hiểu y lý, biết cách giải độc, đồng thời cũng may mắn đã lượm được bốn trái khử độc thánh dược rồi.
Thiến Thiến nghe nói cả mừng vội nhảy lên hỏi:
- Có thực không đại ca? Mau mau cho em xem với, đó là vật gì thế?
Thiên Tứ thấy nàng ngây thơ như vậy, không nhẫn tâm làm trái ý nàng vội móc túi lấy một hạt châu có ánh sáng hồng và tía ra.
Thiến Thiến hai tay bưng lấy hạt châu đó lắc đi lắc lại, hạt châu ở trong tay nàng, ánh sáng tía và đỏ cứ lấp lóe hoài trông rất sống động, nên nàng khoái trí cười khúc khích hoài.
Thích Thích Ông với Kỳ Bội là người giàu kiến thức, trông thấy hạt châu có đường kính dài một tấc có ánh sáng bóng nhoáng như vậy, biết ngay là một vật báu rất có giá trị, nhưng không biết cách dùng của nó ra sao?
Thiên Tứ xem sắc mặt của hai người hiểu biết ngay, liền giải thích rằng:
- Hạt châu này tên là khử độc châu, tên thực của nó là Cổ Độc Tê hay Cốt Đốc Tê trong Sơn hải kinh có chú thích rằng: “Sừng con rắn ở Cố Đô tên là Bích Tê” tức là hạt châu này đấy. Loại châu này thường thường sản xuất ở trên đầu những con trùng xà ký độc ngàn năm mới kết thành châu và phải đến một vạn năm nó mới có màu tía như thế.
Vì thân rắn có kỳ độc hạt châu này không những có thể giải bách độc và còn có thể thử thách được cả những vật gì có độc hay không, thực là thần diệu vô cùng. Tiểu đệ ngẫu nhiên được hạt châu này kể cũng là nhờ ở sự may mắn mà nên. Tiểu đệ thiết nghĩ có hạt châu này rồi thì tha hồ Thiết Diện Điểu Trảo muốn dùng độc vật gì cũng không làm gì nổi tiểu đệ hết.
Thích Thích Ông cả mừng và đỡ lời:
- Như vậy quả thực là hay lắm! Theo ý lão ca nghĩ thì chú em có võ nghệ kinh người như vậy, nếu chịu khó luyện tập thêm lâu lâu nữa thế nào cũng thắng nổi Thiết Diện Ác Ma.
Nói tới đó ông ta quay lại trông thấy Kỳ Bội đang rầu rĩ và cúi đầu suy nghĩ liền nói tiếp:
- Cuộc hẹn ước đêm nay tốt hơn hết thì Ngụy huynh đừng đi, nhưng xin huynh chớ có hiểu lầm là già này khinh thường huynh. Sở dĩ mỗ không muốn huynh đi như vậy là vì huynh còn có gia đình, nếu kết thù kết oán với Thiết Diện Điểu Trảo tuy huynh không hãi sợ gì cả, nhưng chỉ sợ khó đề phòng nổi thủ đoạn đê hèn của chúng rồi Kim Ưng tiêu cục của huynh đã tốn công gây dựng bấy lâu nay mà bị chúng phá hủy thì rất lấy làm ân hận đấy thôi…
Kỳ Bội đang vì việc này mà lo âu, nhưng vì y là bạn cũ của Thích Thích Ông hai người kết giao đã mấy chục năm nay, khi nào y lại chịu khoanh tay đứng yên, trông thấy bạn già của mình đi cùng với hai thiếu niên không biết trời cao đất rộng gì hết, khiêu chiến với Thiết Diện Điểu Trảo đệ nhất ác ma của thiên hạ như vậy.
Người giang hồ rất chú trọng nghĩa khí vì bạn có bị đâm hai nhát dao vào hai bên hông cũng không bao giờ kêu đau, huống hồ xưa nay y vẫn tự phụ cho mình là người can đảm hào hiệp hơn người, trong giai đoạn gay cấn này khi nào y lại tỏ vẻ hèn kém để cho bạn coi mình là kẻ bất nhân bất nghĩa vô trí vô dũng như thế?
Thiên Tứ cũng biết hoàn cảnh của Kỳ Bội rất khó xử nên chàng không để cho y lên tiếng nói, đã vội cướp lời nói trước:
- Lão đại ca nói không sai tý nào, thiết nghĩ Thiết Diện Điểu Trảo với Hùng Phụng Vương Mai đều là những ma đầu rất hung ác, thủ đoạn lại rất tàn nhẫn, chúng tôi một thân một mình vô lo vô âu không sợ gia thuộc bị liên lụy cho nên mới dám đứng ra đương đầu với chúng, còn cục chủ không những có gia đình có thuộc hiệu phổ cây, người làm lại nhiều, nhỡ Thiết Diện Điểu Trảo biết chuyện mà báo thù, như vậy có phải là quý quyến với quý thuộc hạ các tiêu sư sẽ bị liên lụy oan không? Cho nên La mỗ mới dám xin cục chủ nên nghĩ kỹ lại thì hơn.
Lời nói này của chàng đã tỏ rõ không muốn để cho Kỳ Bội nhập bọn mà để chịu sự hy sinh vô ích ấy, đồng thời lại giữ được sĩ diện cho đối phương. Như vậy lời nói của chàng có nghĩ là không phải chàng sợ tài ba của Kỳ Bội hèn kém địch không nổi Thiết Diện Điểu Trảo, mà là sợ y tham gia vào thì sẽ có nhiều người khác bị liên lụy đấy thôi.
Thích Thích Ông gật đầu khen ngợi thầm, ông ta không ngờ một thằng nhỏ như chàng mà lại khéo ăn nói đến thế.
Kỳ Bội nghe thấy chàng nói như vậy cũng khoái trí, vừa rồi trong đầu óc y cho Thiên Tứ là một thằng nhỏ không biết trời cao đất rộng là gì cả, nhưng bây giờ thì lại chịu phục chàng ta vô cùng, đồng thời y lại thấy Thiên Tứ không có vẻ gì là kiêu ngạo cả, và chuyến này Thiên Tứ đi đấu với Thiết Diện Điểu Trảo là muốn diệt trừ tai hoạ cho võ lâm và dân chúng chứ không phải là có ý định muốn giương danh lập tên tuổi. Người có tiết tháo cao quý như vậy trên thiên hạ dễ gì kiếm ra được vài người?
Kỳ Bội càng nghĩ càng tự hổ thẹn với lương tâm, Thiến Thiến thấy ba người bỗng đều ngắt lời hết, nàng ngạc nhiên vô cùng định lên tiếng hỏi, nhưng Thiên Tứ đã vội xua tay ra hiệu bảo nàng đừng nói.
Kỳ Bội cúi đầu suy nghĩ một hồi mới ngẩng đầu lên ngắm nhìn Thiên Tứ thở dài rồi khảng khái đáp:
- Thích huynh với La huynh nói như vậy thực là lo âu hộ Kỳ mỗ một cách rất chu đáo. Ngụy mỗ có phải là người không biết tiến thoái đâu, nhưng cứ sự thực mà nói với tài ba của Ngụy mỗ bây giờ thì đừng nói là đấu với Thiết Diện Điểu Trảo ngay địch với đồ đệ của y là Hùng Phụng Vương Mai cũng hãy còn kém xa. Cho nên hai vị có ý kiến như vậy Ngụy mỗ thực cảm ơn vô cùng…
Thích Thích Ông thấy Kỳ Bội khảng khái nói như vậy và vẻ mặt rất thành khẩn mới thấy lời nói của Thiên Tứ vừa rồi rất chu đáo và làm cho lão cục chủ này cảm động vô cùng. Ông ta định lên tiếng khuyên bảo Kỳ Bội đã thao thao bất tuyệt nói tiếp:
- Nhưng Ngụy mỗ tự nghĩ mình bình sinh hành hiệp trừ gian không chịu lép vế ai, lần này gặp tên đại gian ác ấy tuy đệ không dám ra mặt hiệp trợ các vị, nhưng các vị có cần dùng tới Ngụy mỗ thì cứ việc lên tiếng dù có phải nhảy vào đống lửa Ngụy mỗ cũng chẳng dám từ chối.
Thiên Tứ biết có khuyên nữa cũng không được, nên chàng vội đỡ lời:
- Cục chủ quá khiêm tốn, nếu sau này La mỗ có điều gì cần thiết thế nào cũng xin cầu cứu đến cục chủ…
Chàng vừa nói tới đó ngoài phòng bỗng có hai tiếng kêu “coong coong” vọng vào, chàng vội ngắt lời luôn. Thiến Thiến ngạc nhiên vội hỏi:
- Có việc gì xảy ra thế?
Kỳ Bội cười ha hả đáp:
- Đó là chuông gọi ăn cơm đấy. Mời ba vị hãy vào hậu đường xơi chén rượu nhạt, ăn bữa cơm thường với Ngụy mỗ đã.
Thích Thích Ông vội đứng dậy xoa bụng nói:
- Thảo nào bụng lão cứ reo hoài, thì ra đã đến bữa ăn rồi…
Thiên Tứ rất ngạc nhiên và nghĩ bụng:
- Từ trước đến nay có bao giờ Thích Thích Ông nói đùa như thế này đâu, sao ngày hôm nay lại ngẫu nhiên nói bông hoài như thế?
Thiến Thiến đã cười khì xen lời nói:
- Tôi cũng đói rồi, còn đại ca có thấy đói không?
Thiên Tứ là người biết lễ phép không dám trả lời trực tiếp mà chỉ ầm ừ thôi. Ngụy cục chủ đã mở cửa phòng dẫn ba người vào trong một khách sảnh nho nhỏ, nơi đây đã có một mâm cơm bày sẵn, trong phòng lại có một cái lồng rất lớn bên trong có năm sáu con chim ưng nho nhỏ, chúng đang lim dim ngủ nghe tiếng người liền mở mắt ra ngay.
Lòng tinh nghịch chỗi lên, Thiến Thiến mồm cười khì và giơ tay định thò vào trong lồng, Kỳ Bội thấy thế cả kinh vội quát bảo:
- Cô nương chớ…
Y chưa nói dứt lời thì một con chim to nhất đã nhằm tay Thiến Thiến mổ luôn. Giật mình đến thót một cái, Thiến Thiến vội rụt tay lại.
Kỳ Bội vội lại gần hỏi:
- Cô nương có việc gì không…
Thiến Thiến đáp:
- Chỉ hơi kinh hoảng thôi, cũng may tôi giật lại ngay bằng không đã bị nó mổ trúng rồi! Sao loại chim ưng này lại hung ác đến như thế?
Thích Thích Ông vội đỡ lời:
- Cô nương không biết ư? Chim ưng này là nhãn hiệu của Ngụy huynh thì tất nhiên nó phải hung ác chứ?
Thiên Tứ thấy trong lồng có năm con chim ưng tất cả hai con to ba con nhỏ, con nào cũng mắt xanh lông vàng thực là loại chim rất hiếm có.
Chàng cũng biết loại chim này rất khỏe, không những ngày có thể đi được ngàn dặm mà lại có đôi mắt sáng, dân chăn nuôi ở biên cương rất hay nuôi loại chim này cũng quý giá lắm, có con dù trả nghìn vàng chủ nhân cũng không chịu bán, không ngờ nơi đây lại có những năm con như thế.
Thiến Thiến đang định lên tiếng hỏi tiếp thì Kỳ Bội đã vội mời ba người vào bàn ngồi. Trong khi ăn Thiến Thiến lại lên tiếng hỏi Kỳ Bội rằng:
- Ngụy cục chủ đã có tên là Kim Ưng Thiết Dực, tại sao lão đại ca lại còn bảo những con chim này là nhãn hiệu của cục chủ như thế?
Thích Thích Ông liền giải thích:
- Cô nương chớ có coi thường mấy con chim ưng này, hai con lớn là trợ tá rất đắc lực của Ngụy huynh đấy. Năm xưa Ngụy huynh đi lên Thiên Sơn ngẫu nhiên thu phục được chúng đem về huấn luyện, bây giờ nó không những có thể ngày bay ngàn dặm và còn biết thông tin báo động lại rất sở trường về thuật công thủ. Lúc ấy Ngụy huynh mới sáng lập Kim Ưng tiêu cục, lần nào đi bảo tiêu cũng thường gặp những giặc cỏ định cướp tiêu hóa, ngờ đâu không cần phải Ngụy huynh đích thân ra tay chỉ đôi chim ưng cũng đủ dẹp nổi bọn giặc cỏ ấy rồi.
Có nhiều lần Ngụy huynh đích thân đi bảo tiêu, hai con chim đứng ở trên hai đầu vai của Ngụy huynh, không cần bảo chúng giúp sức tấn công mà chỉ bảo chúng để ý đến ám khí của đối phương cũng đủ ích lợi lắm rồi. Cho nên không bao lâu nhờ có hai con chim ưng này tên tuổi của Ngụy huynh đã hiển hách hơn trước nhiều…
Đột nhiên Kỳ Bội cười ha hả và xen lời nói:
- Thích huynh đừng có khen ngợi Ngụy mỗ quá đáng như thế, nếu năm xưa không được huynh ra tay cứu giúp thì có lẽ Ngụy mỗ đã chết từ lâu rồi.
Bốn người lại tiếp tục ăn nhậu, Thiến Thiến lại lên tiếng nói:
- Đại ca sau này chúng ta cũng nghĩ cách bắt được mấy con về nuôi để dùng nó đi săn mồi thì thực là thích thú quá!
Kỳ Bội vội đứng dậy cười ha hả nói:
- Có phải cô nương thích nuôi những con chim điêu ấy không? Cô nương nên rõ năm con chim điêu này của Ngụy mỗ là linh cầm dị chủng rất hiếm có trên thế gian này giá trị liên thành, đã có nhiều người muốn bắt trộm mấy con chim này của mỗ nhưng chúng không ăn thua gì cả …
Thiến Thiến vội đỡ lời:
- Xin cục chủ chớ có hiểu lầm, tuy tôi thấy mấy con chim này của cục chủ rất thích thú thực, nhưng tôi không muốn cướp của cục chủ đâu.
- Cô nương thích luôn, mỗ xin tặng cô nương một đôi để nuôi ngay.
Thiến Thiến định từ chối thì Kỳ Bội đã nói tiếp:
- Nhưng bây giờ không được nữa! Không phải là mỗ tiếc của, sự thực là vì chúng đã quen thuộc chủ nhân của chúng nếu bây giờ chia rẽ chúng ra đưa cho chủ mới chưa chắc chủ mới đã nuôi nổi chúng. Hễ có dịp là chúng sẽ bay về với chủ cũ ngay. Cho nên lúc này tôi không tiện biếu cô nương được là thế.
Thích Thích Ông xen lời nói:
- Thôi được, chờ lúc nào nó đẻ con bạn nhớ dành một đôi chim nhỏ để tặng cho cô nương vậy.
Mọi người đang chuyện trò thì Thiên Tứ chợt nghĩ đến lời hẹn ước với Vương Mai đã sắp tới, nên chàng liền bảo Thích Thích Ông với Thiến Thiến phải chuẩn bị trước, bằng không đến giờ đi lại không kịp chuẩn bị.
Thích Thích Ông vội ngồi xuống vận công điều tức, một lát sau ông ta đứng dậy từ biệt Kỳ Bội rồi phi thân lên trên mái nhà đi luôn.
Thiên Tứ với Thiến Thiến cũng chào Kỳ Bội một tiếng: “Tái kiến!”. Rồi cả hai cũng giở khinh công tuyệt đỉnh ra đi liền.
Kỳ Bội đứng nhìn theo lắc đầu thở dài…
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu