Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Đẹp Trả Thù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17
T
hế là anh quyết định không nhảy nữa. Anh cũng không giải thích nổi tại sao lúc đó mình lại có thể bình tĩnh được như vậy nữa. Anh lại lầm lũi một mình xuống cầu. Lúc đi tới bờ sông, chỗ Lê Hồng vừa rơi xuống, anh đốt một điếu thuốc, khói thuốc bao phủ quanh anh.
Nước sông phẳng lặng, anh có cảm giác dường như dòng sông đang đứng im, không có vết tích của dòng chảy nữa. Cách chỗ anh đứng không xa, ánh đèn rực rỡ phủ lên trên mặt nước mờ ảo, ánh đèn đó phản chiếu xuống mặt nước rồi đung đưa, dập dềnh với gợn sóng khiến cảnh tượng như thật như mơ.
Diêu Thiên Bình cứ ngồi mãi như thế tới tận khi mặt trời lấp ló đằng đông. Tới lúc này anh mới đứng dậy rồi rời đi. Lúc đi trên đường anh cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cứ như rỗng vậy. Trái tim anh cũng trống rỗng. Anh cũng không hiểu nổi cảnh tượng anh nhìn thấy tối qua là thực hay mơ nữa. Anh chỉ biết rằng, hạnh phúc đã không còn thuộc về anh mặc dù có lúc anh đã rất gần với nó.
Lúc Thẩm Lực đón Diêu Thiên Bình ở bến xe trời đã nhá nhem tối. Mới có hai ngày không gặp mà Thẩm Lực có cảm giác Diêu Thiên Bình gầy rộc. Thẩm Lực gợi chuyện:
- Vừa hay Tạ Viễn Kiều gọi điện hẹn mình uống vài chén, cậu lại tới vậy bọn mình cùng đi nhé!
Tạ Viễn Kiều là bạn học cùng lớp của họ.
Uống rượu ư? Diêu Thiên Bình rùng mình, trông anh lúc này giống như người vừa tỉnh cơn say vậy. Thẩm Lực cũng nhận ra điều này, hôm Thẩm Lực rời khỏi Thanh Thành, anh đã trả phòng khách sạn rồi tới tạm biệt Diêu Thiên Bình. Khi anh dùng chìa khoá Diêu Thiên Bình đưa cho để mở cửa thì phát hiện Diêu Thiên Bình đang say sưa trên ghế sofa. Trên bàn, trên ghế, trên đất vương vãi rất nhiều vỏ chai bia. Thẩm Lực liền đỡ Diêu Thiên Bình lên giường rồi bỏ đi, bởi đúng lúc đó anh nhận được điện thoại của mẹ thông báo em gái anh đã nhập viện chờ sinh rồi.
Chính vì lí do này, Thẩm Lực không biết tới sự việc xảy ra tối qua.
Khi Diêu Thiên Bình tỉnh táo lại sau cơn hoảng hốt thì đã hai ngày hai đêm trôi qua. Bỗng anh nhớ tới chuyện tối qua, anh lao như tên bắn ra bờ sông Thanh Hà. Bờ sông vẫn tĩnh lặng, yên ắng như mọi khi. Anh đi vòng quanh bờ sông rồi hỏi rất nhiều cư dân sinh sống xung quanh đó có biết về vụ cô gái nhảy sông hai ngày trước không nhưng họ đều không biết về chuyện này. Diêu Thiên Bình tĩnh tâm trở lại, nếu anh biết được hôm đó Lê Hồng đã thực sự chết do nhảy xuống sông thêm vào đó anh lại là người chứng kiến thấy chết mà không cứu, thì cả đời này anh sẽ day dứt không thể tha thứ cho bản thân được. Nhưng tới tận lúc này, anh vẫn không thể lý giải nổi tại sao anh lại có thể trở lên lí trí như vậy sau khi bị cơn gió lạnh thổi qua, anh có thể lí trí như thế thật khó hiểu.
Cũng có thể đó là nỗi sợ hãi từ tận sâu thẳm trong lòng anh chăng? Có lẽ nào, đó là do anh không muốn đối mặt với sự thật mà anh không mong chờ chăng? Bản thân anh cũng không giải thích nổi nữa. Anh cũng chẳng quan tâm tới nguyên nhân nào nữa, có lẽ xét về khía cạnh bản chất đó là sự trốn tránh bản năng.
Họ vừa nói chuyện vừa vội vàng lên xe taxi. Thẩm Lực hỏi:
- Hôm nay bọn mình đi ăn thịt nướng bia kiểu Mỹ, bọn mình uống bia còn cậu ăn thịt nướng được không? Sau đó cậu ở chỗ mình vài ngày để bọn mình cùng nghiên cứu các phương án giải quyết vấn đề.
Ba người ngồi phòng bao trên tầng hai. Đã rất lâu họ không gặp nhau, giờ lại được tụ tập khiến họ thấy vô cùng hào hứng.
Quán ăn mang phong cách Mỹ, các bức hoạ sơn dầu và thứ nhạc Jazz nhẹ nhàng đặc sệt phong cách Bắc Mỹ khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái, thư giãn vô cùng.
Tạ Viễn Kiều nhìn hai người bạn rồi cười:
- Sao trông điệu bộ hai cậu lại trái ngược nhau như vậy nhỉ? Mình thấy Thẩm Lực rất giống như chú rể mới còn Diêu Thiên Bình thì giống như người mất hồn vậy?
Diêu Thiên Bình gượng cười trả lời:
- Thẩm Lực vui như vậy là do cậu ấy vừa được làm cậu. Ăn xong bọn mình đi thăm cháu Thẩm Lực nhé!
Tạ Viễn Kiều vẫn không rời mắt khỏi Diêu Thiên Bình, anh phân vân muốn nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Lực ra dấu đá vào chân dưới gầm bàn. Anh chuyển sang nhìn Thẩm Lực, nhìn thấy ám hiệu của Thẩm Lực anh ghìm lòng hiếu kỳ lại. Tâm trạng của Thẩm Lực lúc này vô cùng phức tạp. Vừa nghe thấy Tạ Viễn Kiều nói đùa trông anh rất giống chú rể mới, nhưng thật ra mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Anh biết đó là vì khi anh đang trên đường ra bến xe đón Diêu Thiên Bình đã gặp một cô gái. Tới tận lúc này, nhớ lại cô gái đó khiến anh còn rung động, xốn xang trong lòng. Mà cảm giác xốn xang lúc đó giống hệt với cảm giác mười năm trước khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Tần Nhược Yên.
Đầu bếp đã bắt đầu cắt thịt rồi. Một tay anh ta cầm xiên thịt còn tay kia cầm dao. Tay anh ta giơ lên thì dao hạ xuống, từng lát thịt đã được nướng thơm phức, mềm xốp rơi xuống đĩa của họ. Đầu bếp thay đổi cách cắt thịt liên tục khiến hình dạng miếng thịt cũng không ngừng biến đổi khiến thực khách háo hức muốn thưởng thức ngay.
Ba người họ cụng bia đen, câu truyện giữa họ từ đó cởi mở hẳn. Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình đều không phải là người biết nói chuyện, mỗi người lại đang theo đuổi tâm sự của mình. Tự dưng trách nhiệm tìm chủ đề câu chuyện dồn lên vai Tạ Viễn Kiều.
Tạ Viễn Kiều là người tương đối lắm chuyện. Dường như mọi chuyện trên đời từ lớn tới nhỏ anh đều biết hết. Nghe anh ta tán dóc, bạn có thể tin hay không tin là tuỳ thuộc vào bạn.
Tạ Viễn Kiều thấy Diêu Thiên Bình dường như đang bức xúc nên anh quyêt định lôi chủ đề tủ của mình "chuyện kinh dị". Anh xiên một miếng thịt rồi tỏ vẻ kỳ quặc hỏi hai bạn:
- Bọn cậu vẫn thích nghe chuyện kinh dị chứ? Nhưng hôm nay câu chuyện mình kể là sự thật một trăm phần trăm: Truyền thuyết kinh dị về cô y tá đeo khẩu trang.
Thẩm Lực ngước mắt nhìn Tạ Viễn Kiều, bất giác anh cảm thấy trong lòng không yên khó tả. Cô y tá đeo khẩu trang ư? Có gì lạ đâu kia chứ? Y tá làm việc thì phải đeo khẩu trang thôi mà. Tại sao Tạ Viễn Kiều lại kể câu chuyện vớ vẩn như thế nhỉ?
Thẩm Lực rùng mình khi nghe thấy hai chữ khẩu trang. Dường như một cảm giác lạ phủ lên đầu anh. Anh nhớ tới cô gái anh gặp trên xe bus lúc chiều.
Cô gái đó thu hút sự chú ý của Thẩm Lực cũng bởi cô ta không giống với mọi người khác, cô ta đeo khẩu trang màu trắng.
Đời người ta dường như bị một số sự việc ngẫu nhiên thay đổi tương lai của chính họ. Những chuyện ngẫu nhiên này ban đầu cứ nghĩ là vô tình nhưng thực ra nó đã được sắp đặt bởi bàn tay số phận từ lâu rồi, không những thế còn được sắp đặt rất hoàn hảo.
Cũng giống như lúc đó, tuyến xe bus 33 đang rong ruổi trên đường phố tấp nập tại Vân Thành. Nó cứ đi rồi dừng lại tại các bến đỗ. Tới mỗi bến lại có hành khách lên và còn có cả hành khách xuống. Tất cả hành khách đều rất chú tâm tới tuyến đường của mình, có người thì vội vàng, có người lại ung dung.
Thẩm Lực rời khỏi bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em tới bến xe khách đường dài. Bắt xe bus tuyến 33, anh phải ngồi qua chín bến mới tới nơi cần đến. Đúng lúc anh lên xe là giờ cao điểm nên trong xe rất đông. Mọi người đứng chen chúc trên xe giống như lũ cá sadin trong hộp vậy, ai cũng sợ bị người khác xô đẩy.
Thẩm Lực nắm chắc tay cầm tròn, chen chúc trong đám người, lúc này tâm trạng anh hỗn loạn vô cùng. Anh vừa vui mừng vì mới được lên chức cậu, vừa lo lắng cho Diêu Thiên Bình. Vừa mới được nghỉ chút xíu trong phòng bệnh của bệnh viện thì đã phải vội vàng đi đón Diêu Thiên Bình. Khi nói chuyện điện thoại với Diêu Thiên Bình, anh nhận thấy tâm trạng bạn anh rất tệ, anh biết lúc này bạn anh rất cần anh bởi họ là bạn thân của nhau mà.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Đẹp Trả Thù
Hoa Tưởng Dung
Người Đẹp Trả Thù - Hoa Tưởng Dung
https://isach.info/story.php?story=nguoi_dep_tra_thu__hoa_tuong_dung