Chương 16
ason tìm thấy Naomi Cross cạnh hồ cá cảnh, nói chuyện thân mật với một nhóm nữ. Anh tiến đến gần với nụ cười ấm áp.
"Chào Naomi. Cô có thích buổi tiệc không?"
Người nữ diễn viên quay lại khi nghe tiếng Jason. Cô là một phụ nữ cao và tóc vàng, làn da rám nắng, trông như một cô gái California thực thụ, đến khi cô cất tiếng nói.
"Chào cưng, anh biết là em luôn thích các buổi tiệc của anh mà. Em sẽ không bao giờ bỏ lỡ buổi nào." Âm điệu Ăng-lê mềm mại trong giọng cô là dấu duy nhất chỉ ra cô là người sinh ra và lớn lên ở Anh.
"Có vài phút để nói chuyện không?" Jason chỉ về phía một cái bàn khá cách biệt đó. Khi Naomi gật, anh hướng cô rời khỏi đám bạn gái của cô.
Khi Jason định ngồi xuống bàn, anh thấy Taylor từ phía đối diện hồ bơi vẫn đang nói chuyện với Hayden Stone. Quyết định là đã tới lúc kết thúc chuyện đó, anh nắm một người bảo vệ đang bước ngang qua.
"Có di động không?"
Người bảo vệ gật đầu.
"Tốt" Jason chỉ. "Hayden Stone đứng đằng kia, đang nói chuyện với một phụ nữ tóc nâu. Đi đến chỗ anh ta với cái di động đó và nói là vợ anh ta muốn nói chuyện anh ta."
Hài lòng khi thấy người bảo vệ đi đến hướng của ông đạo diễn kia - coi như giải quyết xong chuyện đó - Jason ngồi xuống bàn với Naomi.
"Cindy nói với tôi là anh và Marty đã nói chuyện với nhau," Naomi nói, nhắc đến người quảng cáo của cô.
Gần đây, hai người họ có vẻ thích làm mai. Marty đã đề nghị là chúng ta nên đi uống nước ở Peninsula." Jason đảo tròn mắt với ý tưởng không thực tế này. "Nó là nơi ông ta gửi Jen (Jennifer Aniston) và Vince (Vince Vaugh) đến trước khi phim The Break-Up được công chiếu."
Hai diễn viên nhìn nhau mỉm cười. Dù đây là lần đầu cả hai đóng phim chung nhưng họ đã biết nhau nhiều năm và khá hợp ý.
"Uống nước ở Peninsula?" Naomi bật cười. "Tôi cá 3 tuần sau tạp chí lá cải sẽ nói chúng ta đã đính hôn."
"Và lúc 5 tuần là cô đang có thai."
Naomi rên rỉ. "Lại một vụ theo dõi bụng bầu. Cindy sẽ thích lắm đây."
Jason nghiêng sát và nhìn cô chăm chú từ phía đối diện của cái bàn. Đã đến lúc bàn chuyện chính. "Naomi, tôi có chuyện cần cô giúp. Có một chuyện tôi cần cô làm giúp tôi tối nay."
Luôn là người thích thú với các chuyện li kỳ, Naomi cũng nghiêng sát vô gần anh, đầu cô khẽ đụng đầu anh. Cô hạ giọng thì thầm bí mật.
"Cưng à, chính xác thì anh đang nghĩ gì vậy?"
Taylor gật đầu cho lịch sự với những gì Hayden Stone đang huyên thuyên về dự án phim mới nhất của ông ta, môt bộ phim "bi hài" về một người đàn ông ích kỉ đang ở giai đoạn quan trọng của cuộc đời trở thành một người tốt hơn nhờ tình yêu của một người phụ nữ dễ thương và lém lỉnh. Tất cả sẽ diễn ra trên nền nhạc rock cổ điển. Với lý do Hayden Stone là người duy nhất ở buổi tiệc đã nói chuyện với cô, ngoài Jason, cô cố kềm chế ý muốn chỉ ra rằng nội dung này giống nội dung của 3 phim gần đây của ông ta một cách lạ lùng.
Trong khi Taylor đang nói chuyện với nhà đạo diễn, cô không tự chủ được mà phải để ý đến Jason đang ngồi nơi bàn gần hồ bơi cùng Naomi Cross. Cô nhớ lại cuốn báo People mà Linda đã đưa cô cách đây vài tuần đã gợi ý Naomi sẽ là "cuộc chinh phục kế tiếp của Jason."
Vài tuần trước đây, Taylor có lẽ chẳng thèm quan tâm đến những lời đồn đại này. Nhưng bây giờ, vì một lý do nào đó, nhìn thấy họ ở cạnh nhau làm cô thấy lòng xốn xang, khó chịu.
Cô ép mình rời mắt khỏi họ, vừa lúc Hayden tổng kết bài diễn văn về nỗi khổ của nhân vật chính.
"Đó là khi chúng ta thấy nhân vật chính trở nên trọn vẹn." Ông ta hỏi. "Cô nghĩ sao?"
Taylor đỏ mặt. Đây thực sự đâu phải là lĩnh vực cô biết nhiều.
"Ồ, ông hỏi không đúng người rồi," cô nhẹ nhàng nói. "Tôi không coi nhiều phim hài lãng mạn."
" Phim bi hài." Haydon sửa cô. "Và tại sao lại vậy? Cô không tin vào tình yêu?"
Taylor hơi bực bội vì sự dạn dĩ của ông ta. Nhưng cô mỉm cười, cố lịch sự. "Đương nhiên tôi tin vào tình yêu."
Cô cố tình nhấn mạnh từ "tình yêu" để tỏ ý châm biếm. "Dù tôi không tin vào tình yêu ông hay gặp trên phim."
Hayden có vẻ thích lời thách thức này. Trong giới Hollywood, như Taylor sớm nhận ra, người duy nhất kiêu căng và ngạo mạn hơn một diễn viên đã đoạt giải Oscar là một đạo diễn đã đoạt giải Oscar.
"Ồ, điều gì là cô không tin?"
Dưới ánh nhìn soi mói của ông ta, Taylor cảm thấy như cô trở lại thời gian ở trường Luật, bị tra hỏi bởi giáo sư luật môn vi phạm dân sự về vụ án Hadley v Baxendale (một vụ ở Anh năm 1854)
"Tôi không biết..." cô nói, đưa li rượu từ tay này sang tay kia. Cô thấy người đạo diễn sẽ không để cô thoát dễ dàng như vậy nên nói tiếp. "Tôi cho rằng có thể là do ý nghĩ luôn có một người nào đó dành cho mình. Một nửa hoàn hảo. Nó không phải là một khái niệm hợp lý."
Taylor nhanh chóng liếc một vòng đám tiệc để tìm đường thoát. Cả cuộc trò chuyện đã trở nên nhạt nhẽo đối với cô.
Hayden rục rịch không yên, tự mãn vì kiến thức sâu rộng của ông về đề tài này.
"Cô biết không, chỉ vì tình yêu không đến với cô không có nghĩa là nó không tồn tại."
Nghe vậy, Taylor nhớ lại vị giáo sư môn vi phạm dân sự có nói đến lý lẽ biện hộ gọi là tự vệ đúng luật khi đánh một người nào đó vào đầu, nhưng cô ráng kềm chế để khỏi phải chứng minh lý lẽ này.
"Tôi chắc là ông đúng rồi," cô nói với Hayden với một nụ cười lịch sự. "Chỉ là tôi không nghĩ tôi là khán giả phù hợp thôi."
Hayden ghé sát vô. "Để tôi cho cô một lời khuyên thân tình, Taylor. Cuộc sống không bao giờ chỉ hợp lý và có lý - đôi khi cô cần phải nhắm mắt mà nhảy, nghĩa là phải liều lĩnh, đặc biệt là trong quan hệ tình cảm."
Taylor cố kềm để khỏi đảo tròn mắt. Nhất định đây là lúc cô cần phải chạy trốn rồi.
Nhưng Hayden, rõ ràng tin (một cách sai lầm) vào kỹ năng giao tiếp hấp dẫn của ông ta nên áp sát hơn vào cô.
"Nhưng có lẽ chúng ta có thể tiếp tục cuộc thảo luận này vào một bữa ăn tối nào đó?"
Taylor lắc đầu nuối tiếc. "Rất tiếc, tôi e rằng tôi không thể. Những ngày này tôi rất bận rộn với công việc."
Hayden có vẻ bị xúc phạm - và ngạc nhiên - bởi lời từ chối của cô. "Có chuyện gì đây? Cô có biết tôi với Bruckheimer cùng làm chủ một nhà hàng không?" (Jerry Bruckheimer là đạo diễn của Những tên cướp biển vùng Ca-ri-bê)
Taylor cố nín cười. À, Hollywood đây mà: Vừa khi cô nghĩ những thành kiến về nó không phải là sự thật thì cô nhận ra, ừ, nó đúng là như vậy.
Cô nhìn Hayden. "Không phải ông đã có vợ rồi sao?" Ai cũng biết vợ ông là một diễn viên đã đóng chính trong 2 phim mới nhất của ông.
"Ly thân," ông bướng bỉnh. "Tôi với cô ấy không nói chuyện cả mấy tháng rồi."
Ngay lúc đó, một người bảo vệ tiến lại gần Hayden và Taylor với một chiếc di động trên tay.
"Xin lỗi ông Stone - vợ ông muốn nói chuyện với ông."
Taylor buồn cười nhìn mặt vị đạo diễn đỏ bừng lên vì ngượng.
"Vậy thì, tôi nghĩ tôi nên rút lui," cô nói.
Cô quay lưng tiến về phía nhà vệ sinh nữ, chỗ duy nhất cô hi vọng Hayden sẽ không tìm cách theo cô vô.
Nhà vệ sinh nằm trong khu nhà dành cho việc tắm và thay quần áo của hồ bơi nhưng vẫn được thiết kế và trang trí vói cẩm thạch màu đen và kem sang trọng, với các tủ bằng gỗ cây dái ngựa đắt tiền và một phòng ngồi chờ thật thoải mái. Nhìn cái nhà vệ sinh với vẻ ngưỡng mộ, Taylor chợt nghĩ, nếu Jason lúc nào đó quyết định lập gia đình, hợp đồng trước hôn nhân của anh sẽ phải kinh khủng lắm.
Cô vừa đóng cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng bàn tán ồn ào của 2 người phụ nữ vừa bước vô phòng chờ.
"Chắc chắn là cô ta," giọng thứ nhất nói. "Cô ta trông giống người phụ nữ trong tấm ảnh trên ban công khách sạn Bellagio. Và bà không thấy cách anh ta nhìn cô ta khi cô ta mới bước qua cổng à?"
"Nhưng tôi tưởng anh ta và Naomi Cross đã yêu nhau trong lúc quay phim?" giọng thứ 2 nói. "Bà biết Amanda làm trong phòng thư của Marty Shepherd không? Cô ta nói với tôi như vậy."
Mất một lúc Taylor mới nhận ra là 2 người phụ nữ đang nói về cô và Jason. Đúng là nhiều chuyện. May là cô chẳng bận tâm mấy chuyện này.
Cô ghé tai sát cửa để nghe rõ hơn (!)
"Chuyện về Naomi chỉ là đồn đại thôi," người phụ nữ đầu tiên nói vẻ hiểu biết. "Bà biết Max làm bồi bàn ở nhà hàng Mr.Chow's không? Anh ta nói với tôi là anh ta có mặt ở đó lúc Jason ăn tối với người phụ nữ bí mật và Jason không hề rời mắt khỏi cô ta một giây."
Không chủ định, môi Taylor nở một nụ cười.
"Và cô ta đã làm Jason cười. Nhiều lần," người phụ nữ nói tiếp.
Taylor nhanh chóng hồi tưởng lại buổi tối hôm đó. Ừ... cô đã đặc biệt quyến rũ tối hôm đó.
"Bà có nghĩ cô ta là một người mẫu không?" người phụ nữ thứ hai hỏi.
Người mẫu? Chà. Sau cánh cửa, Taylor tự hào hất mái tóc qua vai.
"Tôi cá cô ta nối tóc."
Taylor dừng tay giữa lúc đang hất tóc. Cô mở miệng tự ái. Khoan đã nào.
"Và tôi nghĩ cô ta sửa môi." Người phụ nữ thứ hai lên tiếng, cất cao giọng lên đóng kịch. "Xin lỗi bác sĩ, tôi muốn môi Angelina Jolie."
Taylor bỗng đưa tay rờ lên môi cô.
"Còn ngực của cô ta nữa?"
Taylor nhìn xuống ngực của cô. Đủ rồi, coi đã nào...
Cô nghe người phụ nữ kia cười khẩy.
"Bà đùa à? Thời buổi này còn ai có ngực thật nữa nào."
"Sao tôi biết được. Biết đâu đó là lý do Jason đã cười suốt bữa ăn tối hôm đó của họ?"
Hai người phụ nữ phá ra cười.
Taylor chờ khi giọng họ xa dần rồi mới thận trọng mở cửa bước ra phòng chờ và bước đến trước một tấm gương.
Trong tất cả những điều hai người phụ nữ nhiều chuyện đó đã nói, chỉ có 2 điều làm cô suy nghĩ nhất.
Jason đã ăn tối với người phụ nữ bí mật và anh không hề rời mắt khỏi cô ta một giây.
Và cô ta đã làm Jason cười. Nhiều lần.
Taylor không nhịn nổi nữa - cô cảm thấy một cảm giác phấn chấn ào tới. Cô nhìn vào bóng mình trong gương.
Mấy tuần nay cô đã bị sao ấy nhỉ?
Đầu tiên, cô suýt nữa đã hôn Jason ở Vegas. Rồi cô quyết định đến buổi tiệc của anh dù có cả núi công việc chờ cô ở nhà. Dù cô biết là cô không nên đi.
Đứng đó, cô nghĩ về ánh mắt của Jason khi anh đón cô lúc cô mới bước vào tòa lâu đài. Anh đã trông rất hạnh phúc khi thấy cô.
Có lẽ ánh mắt đó chân thật.
Có lẽ cô chẳng chết đâu nếu bớt đa nghi một chút.
Có lẽ cô nên... à, cô chưa biết chính xác cô nên làm gì, nhưng nghĩ đến khả năng "có lẽ" tạm thời cũng đủ vào lúc này.
Vì vậy Taylor nhìn thật kỹ mình trong gương. Rồi cô mỉm cười.
Cô quay lưng rời nhà vệ sinh, sẵn sàng để quay lại buổi tiệc. Nhưng cô dừng ngay trước lúc mở cửa và nhìn lại gương một lần nữa. Cô ngập ngừng rồi cương quyết đưa tay chỉnh lại áo đầm để khe ngực cô lộ thêm một chút nữa.
Giả hả?
Taylor cười tự tin.
Còn lâu.
Taylor vừa dừng ở quầy pha rượu để gọi thêm nước thì cô nghe thấy một giọng quen thuộc sau lưng cô.
"Cô đây rồi, cô Donovan..."
Một nụ cười nở trên môi. Đúng người đàn ông cô đang tìm đây. Với một cái hất tóc làm dáng, Taylor quay lại và...... thấy cô nhìn thẳng vào Naomi Cross.
Jason vui vẻ giới thiệu họ. "Taylor, tôi nghĩ cô muốn biết Naomi. Cô ấy là một trong các diễn viên của đoàn làm bộ phim mà cô đã giúp tôi sửa kịch bản."
Anh quay sang nữ diễn viên đó và giải thích. "Taylor là người luật sư tôi nhờ tư vấn về kịch bản đó."
Naomi bắt tay Taylor. "Ồ, vậy ra cô là người chịu trách nhiệm cho mấy thay đổi phút cuối mà họ cứ liên tục luồn qua khe cửa nhà tôi đó hả."
Vượt qua được những lúng túng lúc ban đầu mới thấy Naomi, Taylor mỉm cười. "Xin lỗi, tôi chắc đã hơi khó khăn với mấy chuyện liên quan đến luật pháp."
Naomi xua đi. "Không phải lỗi của cô. Bộ phim chính nó đã là một thử thách, nhất là với lịch làm việc mà người đạo diễn đã ra cho đoàn." Cô liếc về phía sau nhìn Jason, sau một thoáng ngập ngừng, vòng tay qua cổ anh.
"Đó là lý do tại sao cuối tuần này sẽ rất tuyệt với, cưng hả?" Với một nụ cười thật tươi, cô nhìn Taylor. "Jason có nói cô nghe chưa? Chúng tôi sẽ trốn đi thung lũng Napa - chỉ riêng 2 đứa với nhau thôi."
Và dù không muốn, Taylor cũng không nén nổi, mặt cô đầy vẻ thất vọng.
"Không," cô lặng lẽ nói. "Anh ấy không nói gì hết."
Cô quay đi cố giấu vẻ bất ngờ. Khi cô nhìn lên, cô thấy Jason đang nhìn cô chăm chú.
Naomi đưa tay vuốt ve cánh tay Jason trong khi nhìn anh âu yếm. "Sao anh có thể quên được nhỉ? Em biết hai đứa mình mong có chuyến đi này biết chừng nào. Phải không anh?"
"Anh không thể nghĩ đến điều gì khác anh muốn hơn." Jason mỉm cười tinh quái trong lúc tay anh nhẹ xoay cái đồng hồ ở cổ tay.
Naomi cũng nhìn anh với ánh mắt tương tự. "Cái gì khác anh muốn hơn hay là ai...anh muốn hơn"
Đủ rồi, lúc đó Taylor thấy đã nghe khá đủ. "Nghe này - tôi phải đi rồi," cô xen vào. "Cũng đã trễ rồi. Naomi, rất vui được gặp cô." Và cô bỏ đi sau khi gật đầu lẹ làng chào Jason.
"Jason."
Cô mới đi được vài bước thì cô nghe anh gọi với sau lưng.
"Taylor, chờ chút đã."
Cô ngừng lại và quay lại.
Jason đứng đó, nhìn cô vẻ vô tội, với Naomi bên cạnh anh.
"Thứ Nam này vẫn gặp chứ?" anh hỏi. "Có vài chỗ thay đổi trong cảnh 2 mà người viết kịch đã làm, và tôi muốn cô coi lại."
Taylor ngập ngừng nhưng rồi cố tạo vẻ bình thản. "Được mà, thứ Năm gặp." cô đều giọng nói. "Hẹn gặp sau."
Và không chần chừ, cô quay lưng bỏ đi.
Naomi và Jason đứng nhìn Taylor bỏ đi. Chờ khi cô đã an toàn ra khỏi "vùng phủ sóng", Naomi quay sang anh.
"Sao? Anh có được điều anh muốn chưa?"
"Chắc chắn rồi," Jason trả lời. Hơn lúc nào hết.
"Tôi diễn tốt chứ?"
"Cô thật tuyệt vời, Naomi, như mọi khi. Tôi nợ cô."
Cô nháy mắt lém lỉnh. "Anh biết anh có thể đền đáp tôi bất cứ lúc nào mà, cưng hả." Rồi cô điêu đà bỏ đi đến chỗ đám bạn gái của cô.
Hài lòng với cách mọi thứ đã diễn ra, Jason bước đến quầy pha rượu để gọi cho anh một ly cocktail mừng thắng lợi. Anh nhớ lại vẻ đau khổ Taylor đã không che giấu nổi lúc cô nghe anh sẽ đi chơi cuối tuần với một phụ nữ khác. Lại ở thung lũng Napa nữa. Thêm chi tiết cuối cùng đó vô quả là một chiêu tài tình.
Phải, Taylor đã cố cưỡng lại anh lâu rồi. Bây giờ thì... Jason mỉm cười khi nghĩ tới những chuyện sắp đến. Như ông bà mình vẫn nói, thắng làm vua mà.
Người pha rượu để ly cocktail xuống trước mặt Jason. Anh cầm ly lên và mỉm cười tự mãn.
"Cạn."
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại