Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18: Diệu Kế Phá Tan Thế Cục
N
gày hôm sau, khi đại quân Ô Hoàn chuẩn bị công thành, Ngụy Du thân hình mệt mỏi leo lên trên lầu quan sát, phóng ra quân sư kỹ “Miễn chiến”, đại quân Ô Hoàn lại một lần nữa bị ép phải lui binh. Trương Thuần tức giận đứng ngoài cửa thành vung loạn “Bôn xạ”. Tuy nhiên trên đầu thành một quân lính trông coi cũng không có, “Bôn xạ” của nàng đành phải bắn vào đá trên tường thành.
Tuy nhiên lúc này Ngụy Du đi xuống lầu quan sát, thân hình lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệnh, nàng duỗi một ngón tay ra nói:
- Còn … có… một … ngày…Qua … ngày mai, ta sẽ … không thể dùng … quân sư kỹ nữa.
Làm sao đây? Viện quân từ Bắc Bình tới cũng phải mất vài ngày, nếu như “Miễn chiến” chỉ còn dùng được một ngày nữa, ngày sau Ô Hoàn bắt đầu công thành, Quản Tử thành nho nhỏ này chỉ sợ không cần đến nửa ngày đã bị hạ.
Ngày thứ ba, Ngụy Du sử dụng xong “Miễn Chiến” liền té xỉu luôn trên lầu quan sát, Nghiêm Cương cõng nàng từ lầu quan sát xuống, sắc mặt Ngụy Du đã vàng bệch, tinh lực của nàng đã tiêu hao đến khô kiệt, ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.
Lần này quân đội Công Tôn đã bị rơi vào tuyệt cảnh, ngày mai nhất định sẽ phải đối mặt với đợt tổng công kích của Ô Hoàn.
- Tôn tướng quân, Điền tướng quân, Nghiêm tướng quân … Chúa công tỉnh rồi!
Một binh lính chạy lên đầu tường, hưng phấn hô to với ba người.
Tôn Vũ mừng rỡ, Công Tôn Toản tỉnh, thực là tốt a.
Vài viên đại tướng tranh thủ thời gian đi vào phòng bệnh của Công Tôn Toản, thấy Công Tôn Toản sắc mặt tái nhợt, tinh thần rất kém, nhưng hai mắt nàng mở to, còn đang uống từng ngụm cháo loãng Triệu Vân đút cho.
- Chúa công!
Điền Dự và Nghiêm Cương chảy nước mắt, cùng nhau quỳ sát trước giường.
Tôn Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra, Công Tôn Toản mệnh tốt, một thương này rõ ràng không giết chết được nàng. Ồ! Chẳng lẽ Vương Môn chọc một thương này cũng hạ thủ lưu tình sao? Dù sao đây cũng là nữ nhân hắn yêu mến, mặc dù ra tay hiểm ác, nhưng cũng không muốn lấy mạng nàng.
- Tình hình bây giờ thế nào?
Công Tôn Toản yếu ớt hỏi.
Tôn Vũ vội vàng nói rõ chi tiết tình hình đại quân cho Công Tôn Toản biết.
Nghe xong, Công Tôn Toản thấp giọng nói:
- Chúa công vô dụng, không dùng đúng người, hại chư quân lâm vào hiểm cảnh, tình hình này ta sợ không qua nổi ngày mai, nếu viện quân không đến kịp, chư quân hãy dùng võ tướng kỹ tự mở đường máu cầu sinh.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy áp lực.
Nghiêm Cương luôn đối với Công Tôn Toản trung thành và tận tâm, nàng hạ giọng nói:
- Mạt tướng sẽ dùng thiết thương, liều chết bảo hộ chúa công ra khỏi vòng vây.
Công Tôn Toản lắc đầu nói:
- Bạch Mã Nghĩa Tòng vì ta bị thương mà mất hết sĩ khí, đã không đủ sức chiến đấu. Đối phương có “Kỵ tướng” Trương Cử, nếu so về khoái mã, chúng ta sẽ không thể vượt qua nàng, Trương Cử tất nhiên sẽ theo sát ngươi liều chết chiến đấu, ngươi không thể thoát thân được, như vậy sẽ bị quân địch vây khốn, tốt nhất chư quân hãy tự mình chạy đi.
Vừa nói tới Bạch Mã Nghĩa Tòng, một vài đại tướng sắc mặt đều biến đổi, đây luôn được coi là trụ cột của Công Tôn gia, không nghĩ tới một lần Công Tôn Toản ngã xuống, Bạch Mã Nghĩa Tòng lại không có can đảm chiến đấu nữa.
Tôn Vũ chấn động, kỳ thật mấu chốt là ở trên đại quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, chỉ cần Bạch Mã Nghĩa Tòng có thể phát huy chiến lực như bình thường, dù không có kỹ năng “Bạch Mã” của Công Tôn Toản, cũng là đại quân mạnh mẽ hiếm có. Tuy không thể dùng năm nghìn địch lại bốn vạn, nhưng một hai vạn chắc chắn là không có vấn đề gì.
Mấu chốt là ở hai chữ sĩ khí.
Sĩ khí là từ nội tâm, đây là một loại lực lượng có từ trong nội tâm.
Khi lực lượng nội tâm mạnh mẽ, sĩ khí sẽ dâng cao, cho dù là một quân đội nhỏ cũng có thể trở nên mạnh mẽ. Khi nội tâm mềm yếu, sĩ khí sẽ xuống thấp, lúc ấy cho dù là sức lực đại Hán cũng có thể bị một tiểu hài tử đánh ngã.
Muốn cho Bạch Mã Nghĩa Tòng khôi phục sĩ khí, ngoại trừ việc Công Tôn Toản xuất ra “Bạch Mã” thì không còn biện pháp nào khác.
Tôn Vũ nghĩ thầm, chỉ cần để cho Công Tôn Toản sử dụng “Bạch Mã”, mọi việc sẽ giải quyết dễ dàng … chi bằng …
Tâm niệm vừa lóe lên, trong đầu hắn liền có một kế sách tuyệt diệu.
Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều đang ngủ, Tôn Vũ lén lút đi tới phòng Công Tôn Toản.
Ánh trăng nhu hòa, Triệu Vân đang ghé vào trên đầu giường Công Tôn Toản im lặng ngủ, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh đáng thương. Ba ngày nay nàng luôn đi theo Tôn Vũ, bỏi vì Tôn Vũ đã nói với nàng, nhất định phải chiếu cố kỹ lướng chúa công tỷ tỷ, cho nàng ăn no. Kết quả Triệu Vân quả thực luôn ngoan ngoãn ở trong phòng trông coi Công Tôn Toản trong ba ngày.
Tôn Vũ nhẹ nhàng ôm Triệu Vân ra, sau đó ngồi xuống bên người Công Tôn Toản, hắn duỗi tay ra nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Công Tôn Toản, thấp giọng nói:
- Chúa công, tỉnh, ta có việc cần nói với ngươi.
Công Tôn Toản mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Tôn Vũ ngồi ở đầu giường, sắc mặt nàng ửng hồng, trong lòng thầm nói: hắn đêm hôm khuya khoắt tới đầu giường ta làm gì? Chẳng lẽ ngày mai phải quyết chiến, hắn đến cùng ta chia tay sinh ly tử biệt?
Nàng nghĩ tới ngày mai có lẽ sẽ chết, trong lòng không biết lấy đâu ra dũng khí, tinh thần hưng phấn, dịu dàng nói với Tôn Vũ:
- Tôn tiên sinh, ngươi không cần luôn miệng gọi ta chúa công, ngày mai chúng ta đều sẽ chết, người cứ kêu tên chữ của ta đi,tên ta gọi là Bá Khuê.
- Ách.
Tôn Vũ đến từ hậu thế, không có chú ý nhiều, mọi người đều gọi Bá Khuê, hắn tự nhiên cũng nghe theo đa số, nói khẽ:
- Bá Khuê, ta muốn nói với ngươi một chuyện, ngươi nghe cho rõ …
Công Tôn Toản nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ thầm, ngày mai phải chết, ngươi lúc này là tới muốn nói với ta “ngươi yêu ta” sao? Ta tuy rất cao hứng, nhưng việc này lại không kéo dài tới một ngày, haizz, sao ngươi không tới nói sớm hơn một chút?
Tôn Vũ nói với nàng:
- Bá Khuê, ngày mai cùng ta cưỡi chung ngựa, ngồi trong lòng ta…
- Aiii
Công Tôn Toản tim đập loạn, khí huyết tăng vọt, miệng vết thương vô cùng đau nhức, nàng than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm: trên chiến trường còn lãng mạn như vậy. Cũng được, được chết trong lòng người yêu mến, so với chết ở nơi khác tốt hơn.
Tôn Vũ tiếp tục nói:
- Sau đó, ta sẽ thay Bá Khuê xuất ra “Bạch Mã”
- A?
Công Tôn Toản nhất thời không kịp nghĩ
- Ngươi đang nói cái gì?
Tôn Vũ thấp giọng nói:
- Mạt tướng tuy không thể xuất “Bạch Mã”, nhưng có thể tự phóng ra lam quang, hơn nữa trên đỉnh đầu có thể mô phỏng hai chữ này, ngày mai Bá Khuê ngồi trong lòng ta, trên đỉnh đầu ta xuất ra hai chữ lam sắc “Bạch Mã”, người chung quanh sẽ tưởng là Bá Khuê phóng, sĩ khí của Bạch Mã Nghĩa Tòng có thể khôi phục.
Tôn Vũ tiếp tục nói:
- Một khi Bạch Mã Nghĩa Tòng khôi phục sĩ khí, chúng ta có thể từ cửa nam xông ra, quân địch chia nhau bao vây bốn cổng, từng cổng chỉ có khoảng một vạn quân bao vây, Bạch Mã Nghĩa Tòng chúng ta chỉ cần khôi phục sĩ khí, đánh úp quân địch, giết một vạn quân là hoàn toàn có thể, như vậy sẽ có thể chạy thoát.
- A…
Công Tôn Toản không nghĩ tới Tôn Vũ đêm hôm khuya khoắt lại tới nói với nàng việc này, trong lòng không khỏi cảm thấy thật thất vọng, nàng thở dài nói:
- Hóa ra Tôn tiên sinh tới là để nói việc này.
Thấy Công Tôn Toản dường như không vui, Tôn Vũ thấy rất kỳ lạ. Ách … Lòng của nữ nhân, quả là như kim đáy biển. Ta rõ ràng tới là muốn đưa ra diệu kế giúp nàng chạy thoát, tại sao nàng lại có bộ dáng không vui vẻ gì? Thực là kỳ quái.
Công Tôn Toản xoay cổ cứng ngắc, lạnh lùng nói:
- Nếu Tôn tướng quân tới chỉ để nói việc này, bây giờ nói xong rồi ngươi có thể đi đi.
Lần này không thèm gọi Tôn tiên sinh nữa, trực tiếp gọi luôn thành Tôn tướng quân.
Trong lòng Tôn Vũ đổ mồ hôi, hắn vừa muốn nhấc chân đi, đột nhiên lại đứng lại, ôn nhu nói:
- Bá Khuê.
- Bá Khuê là để cho ngươi gọi sao?
Công Tôn Toản cả giận nói:
- Gọi ta chúa công.
- Ách.. Chúa công.
Tôn Vũ vẫn nhẹ nhàng nói:
- Ngươi vẫn luôn đối xử tốt với ta, ta cũng vậy. Ngày mai người chỉ cần ngồi yên trong lòng ta, không nên lộn xộn, ta sẽ sắp xếp tất cả, nhất định sẽ bảo vệ người chạy thoát.
Công Tôn Toản vừa nghe xong, lập tức đổi giận thành vui, hóa ra trong lòng hắn vẫn có ta.
- Hay là, ngươi vẫn nên gọi ta Bá Khuê đi.
Công Tôn Toản đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Ngày mai … Tất cả nhờ Tôn tiên sinh.
Hắc, vừa mới gọi là Tôn tướng quân, giờ lại biến thành Tôn tiên sinh.
Tôn Vũ lắc đầu nghĩ thầm, nữ nhân quả là kỳ lạ, không thể hiểu nổi, hoặc là không muốn cho người khác hiểu được. Hắn xoay người đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, liền gặp Triệu Vân đang nằm sấp một bên thân thể run run, trượt dần trên mặt đất.
- Tiểu la lỵ đáng thương.
Tôn Vũ ôm nàng đặt lên một chiếc giường khác, ta rõ ràng là một nhà khoa học lý trí tỉnh táo, gặp phải loại chuyện phiền toái này, hẳn là nên tìm cách tự mình chạy trốn thì dễ hơn, nhưng mà em gái này lại khiến ta cảm thấy thật đáng thương.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
32++
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++
https://isach.info/story.php?story=manh_nuong_tam_quoc_dien_nghia__32