Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khám Phá Rượu Vang
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tản Mạn Bên Lề
2
. Giải vô địch bóng đá thế giới 2006 và rượu vang
Đức.
Viện rượu vang quốc gia Đức (DWI) đã ký hợp đồng độc quyền về việc
bán rượu vang trong thời gian diễn ra Cúp bóng đá thế giới 2006 ở Đức với
Liên đoàn bóng đá quốc tế (FIFA).
Hợp đồng này qui định chỉ có rượu vang Đức được bán trong các sân
vận động hay ở những nơi sẽ diễn ra các sự kiện do Ủy ban tổ chức Cúp thế
giới quy định. Ngược lại, hãng sản xuất bia Mỹ Budweiser được toàn quyền
bán bia Budweiser trong các sân vận động nơi sẽ diễn ra các trận đấu của
Cúp thế giới 2006.
3. Hình ảnh rượu vang Pháp ở nước ngoài
Hãng sản xuất rượu vang Mỹ Gallo vừa ký một hợp đồng với công ty
rượu Taillan có trụ sở ở vùng Bordeaux (Pháp) nhằm kinh doanh rượu Côtes
du Rhône 2003 với nhãn chai có tên” Cầu qua thành phố Avignon”. Cây cầu
nói trên vừa là một di tích lịch sử vừa là tên một bài hát cho trẻ em rất nổi
tiếng ở Pháp và còn được biết đến ở nước ngoài, nhất là Mỹ. Hãng Gallo đã
phải đầu tư đến 5 triệu đô la Mỹ để mua lại bản quyền từ thành phố Avignon
và để quảng cáo cho 6 triệu chai rượu có tên “Cầu qua thành phố Avignon”
sẽ được đưa ra bán trong năm 2005 tại 1.500 cửa hàng chuyên môn và 800
tiệm ăn ở Mỹ, với giá 15 đô la/chai.
Hãng Gallo cũng không ngần ngại khoác cho chai rượu có tên “Chiếc xe
đạp đỏ”, vốn do hợp tác xã sản xuất rượu Sieur d’Arques ở thành phố
Limoux (vùng Languedoc - Roussillon - Pháp) xuất sang Mỹ, nhãn chai với
hình ảnh một nông dân Pháp với chiếc mũ nồi truyền thống đang đi xe đạp,
chạy lon ton phía sau là con chó ngậm trong mõm một chiếc bánh mì, với giá
10 đô la Mỹ/chai.
Theo Liên đoàn các nhà xuất khẩu rượu vang và rượu mạnh Pháp
(FEVS), không chỉ các công ty Mỹ chú trọng đầu tư vào một ngành đã đem
lại đến 7,81 tỷ euros cho cán cân thương mại Pháp, mà các công ty nước
ngoài khác, ví dụ như công ty Hà Lan Dirkzwaser, cũng vừa trở thành cổ
động viên thiểu số cùng với gia đình MAU trong vốn cố định của lâu đài
Cantenac - Brown, một trong những lâu đài lâu đời và nổi tiếng nhất vùng
Bordeaux. Trước đó ít lâu, cũng hãng Dirkzwaser đã cùng gia đình MAU
hùn vốn mua lại lâu đài Preuillac.
4. Bã rượu champagne dùng để sản xuất điện “sạch”
Tháng 01/2005, bộ công nghiệp Pháp đã chọn dự án sản xuất điện
“sạch” từ bã rượu champagne. Dự án này được chọn trong số 15 dự án “năng
lượng tái sinh” và sẽ được triển khai vào năm 2007.
Tổng cộng các nhà máy sản xuất rượu mạnh ở các vùng rượu
Champagne, Bordeaux và Luberon sẽ bán hơn 300.000 mê ga oát điện/năm
cho công ty điện lực quốc gia Pháp (EDF) thông qua công ty EBV, chuyên
sản xuất điện từ các phế thải thực vật.
Ông Thierry Pousse, phụ trách phát triển của công ty EBV, cho rằng
“đây là thử nghiệm sản xuất điện từ bã rượu đầu tiên ở Pháp”, trong khi đó
phương pháp này đã được thực hiện thành công ở Argentina. Italia và Tây
Ban Nha dùng hạt ô liu, còn Malaysia dùng trấu để sản xuất điện “sạch”.
Ông Jean - Marie Keene, tổng giám đốc hãng rượu mạnh Goyard ở
Mareuil - sur - Ay (Marne - Champagne), được thành lập từ năm 1911 và là
một trong những hãng lớn nhất chuyên sử dụng nho vùng Champagne để
làm rượu mạnh, cho rằng đây là phương án tối ưu để thanh lý các phế thải từ
nho. Ông nói: “Năm 2004, chúng tôi đã phải thanh lý tới 113.000 tấn phế
thải từ nho bằng các biện pháp khác: bán lại cho công nghiệp mỹ phẩm, công
nghiệp dược phẩm, dùng làm nhiên liệu hoặc bán rẻ để nuôi gia súc hoặc làm
phân bón”.
Ông Keene thừa nhận rằng việc chuyên chở các phế thải đến nơi tiêu thụ
khiến công ty ông chẳng lời lãi là bao. Trái lại, ông Pousse cho rằng “đây là
một sự hợp tác trên cơ sở hai bên cùng có lợi. Công ty chúng tôi trả tiền mua
bã rượu và thuê đất làm nhà máy điện, còn nhà máy rượu trả tiền khí đốt và
tiết kiệm được phí vận tải”.
Đúng vậy, hợp đồng ký với công ty EBV quy định hãng Goyard chỉ phải
cho thuê một khoảnh đất để đặt một nhà máy điện nhỏ. Bã rượu sẽ được đốt
để tạo khí mê tan, từ khí mê tan sẽ sản xuất ra điện và nhiệt lượng.
Điện sẽ được bán lại cho công ty điện lực quốc gia với giá cao gấp đôi
giá thông thường, vì đó là “điện sạch”.
Nhiệt lượng sản xuất từ bã rượu sẽ đáp ứng từ 80 - 85% nhu cầu về nhiệt
của nhà máy rượu Goyard.
5. Một số bài viết và trả lời phỏng vấn của ông Tô Việt
Ông Tô Việt - liên đoàn chuyên gia nếm thử rượu Pháp
“Có văn hóa trong ẩm thực cũng là cách để hội nhập”
(06:53’ 10/12/2004 (GMT+7) Người Viễn Xứ)
KIM NGÂN thực hiện
Theo đề nghị của ông Giuseppe Vaccarini, chủ tịch hiệp Hội Chuyên gia
nếm thử rượu quốc tế (ASI), chuyên gia rượu giỏi nhất thế giới 1978 và hội
những người bạn Đà Lạt của thành phố Montpellier (Adaly); ông Tô Việt
(người Pháp gốc Việt), thành viên của Liên đoàn chuyên gia nếm thử rượu
Pháp (USDF) với cương vị là Tùy viên Adaly và giám đốc chương trình văn
hóa rượu vang Việt Nam (PFSCViệt Nam) do Chính phủ Pháp tài trợ, đã
sang Việt Nam đảm nhận việc đào tạo chuyên gia thử nếm và phục vụ rượu ở
Việt Nam. Chúng tôi đã gặp và trao đổi với ông Tô Việt về nội dung chương
trình, xin giới thiệu với bạn đọc.
• PV. Xin ông cho biết đôi chút về bản thân?
Ông Tô Việt: Tôi sống lâu năm ở Pháp và ở Monoco, lấy vợ người Việt
và cũng thường xuyên về Việt Nam. Tôi may mắn được làm học trò của ông
Frank Thomas (Pháp), chuyên gia rượu giỏi nhất Châu Âu năm 2000; đã
từng làm việc ở nhiều khách sạn 4 sao Luxe ở Pháp. Cũng đã có thời gian
sang Anh làm việc với tập đoàn khách sạn Hotel du Vin của chuyên gia rượu
giỏi nhất Châu Âu 1996, nhì thế giới 1992 và 2004 - Gerard Basset.
• Chương trình làm việc của ông lần này ở Việt Nam bao gồm những
nội dung gì?
Tôi sang Việt Nam với tư cách là giám đốc chương trình văn hóa rượu
vang do Chính phủ Pháp tài trợ với sự hợp tác của nhiều trường đại học của
Hà Nội, TP HCM, Đà Lạt, dự định mỗi năm sẽ kéo dài 6 tháng, năm nay sẽ
từ 10/2004 - 02/2005. Chúng tôi sẽ đảm nhận việc đào tạo chuyên gia thử
nếm và phục vụ rượu ở Việt Nam. Đi cùng tôi còn có một đội ngũ các
chuyên gia thuộc hàng quốc tế: ông Giuseppe Vaccarini (Italia), chuyên gia
rượu giỏi nhất thế giới năm 1978; ông Gerard Basset (Anh), chuyên gia rượu
giỏi nhất Châu Âu 1996, thứ nhì thế giới 1992 và 2004; ông Thomas (Pháp),
chuyên gia rượu giỏi nhất Châu Âu 2000; bà bác sĩ Anna Owhadi -
Richatdson (Pháp), chuyên gia về rượu và sức khoẻ.
• Tại sao hiệp hội và cá nhân ông lại chọn Việt Nam là nơi đến cung
cấp những kiến thức hiểu biết về văn hoá rượu vang?
Tất nhiên, Việt Nam không phải là đất nước có truyền thống sản xuất và
tiêu thụ rượu vang, song lại là đất nước có rất nhiều tiềm năng. Thứ nhất,
Việt Nam là một quốc gia đông dân, vì thế sức tiêu thụ rất lớn. Thí dụ như
nước Nhật thì 10 năm trước tính theo bình quân đầu người tiêu thụ một
lượng rượu rất ít (chưa đến 0,5 lít/năm), nay thì đã lên đến 2,8 lít/người/năm.
Thứ hai, là tuy lượng rượu vang tiêu thụ hàng năm không nhiều lắm so với
bia và các loại rượu mạnh, nhưng Việt Nam không lạ lẫm với rượu vang bởi
ảnh hưởng khá đậm nét của văn hoá Châu Âu, Châu Mỹ, nhất là văn hóa
Pháp. Thứ ba, là trong thời hiện đại, không chỉ yêu cầu của quá trình giao
lưu, hội nhập, đòi hỏi phải có nhiều hiểu biết hơn về các nền văn hoá khác
mà khi nền kinh tế phát triển, mức sống được nâng cao, nhu cầu của cuộc
sống cũng ngày càng đa dạng và phong phú hơn. Người ta không chỉ muốn
mặc đẹp hơn, ăn ngon hơn mà trình độ văn hoá cả trong ăn uống cũng đặt ra
cấp thiết hơn. Thứ tư, Việt Nam đang là nước rất có tiềm năng trong thu hút
khách du lịch quốc tế. Nhiều khách sạn cao cấp, nhà hàng được xây dựng,
khách quốc tế nhiều khi rất khó tính, đòi hỏi sự phục vụ phải mang tính
chuyên nghiệp và đạt chuẩn quốc tế... Thật ra lý do có rất nhiều, nhưng với
tôi còn một lý do cá nhân nữa là tôi muốn được mang kiến thức, hiểu biết và
sức lực của mình về phục vụ quê hương.
• Những chuyên gia đạt đến trình độ như ông ở Pháp có đông không,
thưa ông?
Hiệp hội nếm, thử rượu vang ở Pháp được thành lập năm 1968, suốt từ
đó đến nay số chuyên gia được đào tạo về lĩnh vực này là khoảng 4.000
người. Chỉ ở những thành phố lớn mới có trường và có khoa chuyên ngành
đào tạo về rượu, người ta lại chọn ra mỗi năm chỉ một số ít các sinh viên
không chỉ có năng khiếu mà phải cả lòng say mê nghề nghiệp để đào tạo
chuyên gia thử nếm rượu. Còn ở Nhật thì số lượng chuyên gia về nghề này
phát triển khá nhanh, tuy mới hình thành từ 10 năm nay, nhưng con số
chuyên gia được đào tạo đã vào khoảng 8.000 người.
• Vậy còn ở Việt Nam theo đánh giá của ông, các chuyên gia thử, nếm
rượu hiện nay có nhiều không?
Theo tôi biết thì số chuyên gia về thử, nếm rượu ở Việt Nam khá ít, có
thể đếm trên đầu ngón tay. Như con số tôi nắm được là khoảng 20 người
được đào tạo về chuyên ngành rượu vang, về sản phẩm lên men ở các nước
Châu Âu (Pháp, Đức), chủ yếu họ tập trung ở Hà Nội và TP HCM, các tỉnh
không có mấy.
• Ông có thể cho biết về những nội dung chính của khóa học về văn
hóa rượu vang?
Chúng tôi đã lên chương trình đào tạo ngắn hạn 34 giờ, sẽ cung cấp cho
học viên các kiến thức về: các giống nho chính, các vùng trồng nho của Pháp
và thế giới; hương vị rượu; từ vựng về nếm rượu; phương pháp đánh giá
rượu tốt, xấu; lựa chọn và mua rượu; chọn món ăn và rượu sao cho hợp khẩu
vị; cách thưởng thức rượu vang và các loại rượu khác (uống có mức độ để có
lợi cho sức khoẻ); văn hoá phục vụ rượu ở bar, tiệm ăn và khách sạn.
• Các đối tượng được tham dự khóa học?
Chúng tôi đã và đang đào tạo cho cán bộ cao cấp của ngành ngoại giao,
thương mại, ngân hàng, tài chính, du lịch, hàng không, đường thủy; những
người phục vụ tại các nhà hàng, khách sạn; những người làm việc tại các nhà
máy rượu, bia, cửa hàng, đại lý bán rượu, bia và tất cả những ai quan tâm.
Người dự đến kết thúc khoá học sẽ được cấp chứng chỉ của hiệp Hội Chuyên
gia thử nếm rượu vang quốc tế ASI.
• Xin cám ơn và chúc ông thành công mỹ mãn trong những ngày ở
Việt Nam.
Nói chuyện xa quê quanh chén rượu
(10:29’ 07/02/2005 (GMT+7) Người Viễn Xứ)
TÔ VIỆT (Pháp) (Chuyên gia thử nếm - Hiệp hội thử nếm rượu Quốc tế)
Tối qua, sau gần mười năm, mới lại có tuyết rơi ở Nice.
Lúc đầu, tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng mới chỉ kịp vào bếp pha ly cà phê,
ngoảnh ra lan can đã thấy tuyết bay tơi tả ngoài trời, như một đàn ong
trắng. Tuyết ơi, đẹp lắm! Thủa bé thơ, tôi thường trèo lên cây đại cổ thụ cuối
sân đọc truyện cổ tích Phần Lan và mơ một ngày nào đó được sang xứ sở
của tuyết, ngồi trên xe do những con tuần lộc kéo, hoặc bên một lò sưởi rưc
hồng, mặc cho bão tuyết gầm rú ngoài trời.
Nhưng hoa tuyết đẹp cũng như một người đàn bà khó tính. Chỉ có thể
nhìn xa, khẽ động vào là tan biến, mong manh. Hơn thế, những buổi mưa
tuyết thế này, còn làm gì được ngoài mời mấy ông bạn vàng đến nhà chơi,
khui một chai vang ngon uống nhâm nhi với pho mát, xúc xích, hoặc giả nếu
cuối tháng hết tiền thì cũng bày ra bàn vài hột lạc rang, dăm ba quả dưa
chuột muối. So với ớ Việt Nam, uống rượu trắng “sếch” với vài quả cóc
hoặc chuối xanh, ngồi bệt ở vỉa hè, lòng đường như mấy anh đạp xích lô
hoặc chở xe Honda “ôm” thì thế này vẫn còn sang chán.
Ừ, thế mà cũng chỉ mấy ngày nữa là đã Tết rồi. Cái không khí gần kề
ngày Tết nó mới lạ làm sao, nó lâng lâng, xao xuyến, bồi hồi, như tình cảm
của một nàng dâu mới, nửa muốn về nhà chồng, nửa muốn ở lại nhà mẹ đẻ.
Tết của người Việt tha hương thấm buồn, nhất là đối với những kẻ ở độ tuổi
hờ hững ngoài 40, chưa đến 50 như tụi chúng tôi. Nhóm sinh viên Việt nam
ở Nice còn có gì để vui thú (tụ họp bạn bè trong khu học xá, sinh viên nữ
làm nộm, bánh chưng, sinh viên nam trang trí, chuẩn bị rượu, bia...). Tôi
cầm điện thoại gọi cho ông bạn cố tri (vẫn bị vợ tôi nói nửa đùa nửa thật là
“một trong những đệ tử trung thành của thần Bacchus”).
Nói đến rượu, bia, dân tộc nào cũng như nhau, “phi tửu bất thành lễ”. Đã
là lễ thì không thể thiếu rượu, ta hay tây cũng vậy. Nhưng giữa ta và tây lại
có nhiều sự khác nhau căn bản, cả về rượu và cách uống. Người phương tây,
khi có điều kiện, thường uống rượu tại bàn, trải khăn trắng muốt, ngày không
sao, tối phải thắp đèn nến sáng trưng. Ly, cốc cũng phải là đồ thứ dữ, không
pha lê thì cũng thủy tinh loại sang như Riedel (Áo) hay Schott (Đức). “Rượu
trẻ”, mạnh mẽ thì rót ra bình thủy trước một hai tiếng để hương vị rượu thêm
thơm ngát, cơ thể rượu được thư giãn, mịn màng, xênh xang, êm ái như
nhung như lụa, uống đến đâu đã đời đến đó. Rượu lâu năm nhiều khi cũng
được rót ra bình thủy để tránh không cho cặn rượu đi theo dòng chảy vào cốc
bạn hiền. Những rượu lâu năm mà sự cân bằng sinh thái mong manh như
trứng để đầu đẳng thì được thận trọng, nâng niu đưa vào lẵng rót rượu và
được mở nút với tất cả sự cẩn trọng như ta nâng đỡ bố mẹ già, rồi khẽ khàng
rót cho bè bạn, người thân như thể “giọt rượu - giọt vàng”. Người uống rượu
cầm ly soi ra trước đèn, trìu mến, nâng niu, đắm say như thể đang giải y một
cô gái đẹp. Những lời bình phẩm về rượu cũng thật là “tửu sắc tương liên”
(rượu và sắc đẹp không thể tách rời); nào là “gương mặt thuỳ mị, hào hoa,
phong nhã”, “cơ thể mảnh mai hoặc tròn trịa, duyên dáng, đầy nữ tính”,
“chân dài quý phái”, “nước mắt như mưa”, “mẫn cảm, đầy sức quyến rũ”...
Đấy thực sự là những ngôn từ chuyên môn của Tây về rượu dịch ra tiếng
Việt, tôi mà nói láo tôi... chết (!)
Người Việt mình uống đơn giản hơn nhiều, rượu trắng thường uống
bằng bát hay ly uống nước, sang hơn thì ly uống rượu Whisky (Tumbler) hay
ly uống rượu khai vị hay tráng miệng. Tựu trung cũng chỉ vì dân mình còn
nghèo, ít có điều kiện trang bị trong gia đình những thứ vẫn còn bị coi là “xa
xỉ phẩm” ấy.
Vẫn chuyện rượu vang. Người Tây phương dùng rượu khá nhiều trong
một bữa ăn dịp tết Noel hay đầu năm mới. Chỉ tính riêng rượu vang họ đã
dùng champagne đầu bữa, tiếp đến là rượu vang ngọt như Sauternes, Sainte -
Croix - du - Mont, Jurancon hoăc Montbazillac với món gan ngỗng hoặc vịt
béo, các loại rượu trắng rượu trắng khô với các món xà lát, súp và sò huyết.
Họ tiếp tục dùng rượu vang trắng khô hoặc đậm với các món tôm, cá, sau đó
là rượu vang đỏ nhẹ (Bourgogne) với món thịt gà tây hầm hạt dẻ. Các món
thịt bỏ lò hoặc thịt rừng bao giờ cũng đi kèm một vài chai vang đỏ Bordeaux
trứ danh như Pauillac, Saint-Julien hoặc Saint- Estèphe. Cùng với món tráng
miệng, hoặc họ quay trở lại dùng rượu Sauternes, hoặc rượu champagne dịu
(champagne demi - sec), hoặc rượu ngọt tự nhiên (vin Doux Naturel). Những
kẻ nô lệ của xì gà bao giờ cũng kết thúc bữa ăn tất niên bằng một ly rượu
rum cao tuổi hoặc một ly Cognac VSOP (Very Special Old Pale) hoặc XO
(Extra Old). Người Việt mình giản tiện hơn nhiều, nhà sang uống Whisky,
Cognac hoặc gần đây hơn là rượu vang, nhà tầm tầm hoặc nghèo chăng nữa
cũng vài chai rượu trắng, nhưng thường là uống từ đầu đến cuối bữa.
Nói về rượu trắng: mấy ông bạn Việt kiều của tôi ở Nice Tết nào cũng
nhăm nhe kiếm chút “mộc tồn”, không phải ăn trong Tết, sợ xui, mà ăn ra
giêng để giải hạn. Bàn tính với nhau đã mấy năm mà có bao giờ thực hiện
được đâu. Ông bạn thân nhất của tôi, đâu có họ hàng dây mơ rễ má gì với
cựu hoàng Bảo Đại, năm nào cũng nhờ mua tận Việt Nam mấy lít “cồn”
chính hiệu làng Vân. Anh thường hỏi tôi: “Việt, mày có biết tại sao thịt
“cầy” không có cái chất “cồn” vào là “vứt”?”. Thấy tôi ngơ ngẩn, anh cười:
“Ấy bởi thịt chó ít nhiều có vị hôi hám, tanh tưởi. Ví như anh Nga ăn trứng
cá tầm mà không sử dụng rượu vodka để cho tiêu cái chất tanh, chất béo,
chất mỡ, chất nhờn của trứng cá tầm”. Vợ tôi ngồi cạnh, từ nãy đến giờ
không nói câu nào, bật cười, lên tiếng: “Gớm, các ông nói ghê ghê là, liệu có
ai còn dám ăn trứng cá tầm với thịt chó nữa?”. Chỉ chờ có thế, anh bạn tôi
giảng giải: “Đàn bà các chị đầu óc chim sẻ, chẳng kể làm gì. Thịt chó, với
cái hôi hám của nó, cũng như người đàn bà ở tuổi 40, bà nào chẳng hôi hám,
khó chịu? Nhưng chính cái hôi hám ở người đàn bà “tứ tuần” ấy lại quyến rũ
đàn ông hơn là các cô mười tám, đôi mươi”. Vợ tôi ngượng đỏ mặt, đánh
trống lảng: “Thôi, để em vào bếp làm cho các bác ít đồ xào nữa”. Anh bạn
tôi rung đùi khoái chí, vỗ tay đánh đét một cái: “Việt, mày thấy chưa, tụi
mình ở xứ người cả mấy chục năm nay, nhưng văn hóa ẩm thực Việt Nam
vẫn còn sâu sắc lắm. Mà cô vợ mày cũng tinh ý đáo để. Thôi, bữa nào tao
phải thết vợ chồng chú mày một chai Saint Emilion Château Cheval Blanc
(*) 1989 là năm gia đình chú mày tao ngộ”. Anh ngồi đến quá nửa đêm, gọi
là để mừng “tuyết mới” và đón “giao thừa trước Tết”. Hai anh em uống hết 4
chai vang thì anh đứng dậy, ôm hôn vợ tôi thắm thiết, rồi về. Chỉ tội nghiệp
vợ tôi, thương chồng mệt, chưa kịp đón giao thừa đã phải quét dọn tưng
bừng đến gần 2 giờ sáng.
Không biết ở quê hương, những người thân của tôi đang làm gì và có
nhớ đến những người con ở phương xa không? Còn chúng tôi thì dẫu ở nơi
nào trên trái đất, dẫu bận bịu mấy thì cũng luôn nhớ về họ, nhất là trong
những ngày Tết này.
T.V (Nice - những ngày giáp Tết Ất Dậu 2005)
6. Bài phát biểu tại hội thảo rượu vang Bordeaux,
Thành phố Hồ Chí Minh, 31/05/2005
Hôm nay, tôi rất vinh dự được thuyết trình về rượu vang Bordeaux và sẽ
cố gắng trong vòng 2 buổi cùng anh Đỗ Vĩnh Bảo, chuyên gia làm rượu
được đào tao tại Pháp, vén lên phần nào bức màn bí mật bao trùm sản phẩm
vốn được coi là “cực kỳ huyền ảo, lung linh nhưng cũng hết sức phức tạp”
này.
Nhà thơ La Mã nổi tiếng Ausone (thế kỷ thứ IV sau Công nguyên) từng
nói: “Tôi tự hào về các ruộng nho vùng Bordeaux hơn là các tác phẩm nghệ
thuật của tôi”. Tại sao như vậy? Bởi Ausone cho rằng rượu vang Bordeaux là
nghệ thuật, là con đường ngắn nhất đưa người đến với người.
Nhà văn Mỹ nổi tiếng Ernest Hemingway lại nói: “rượu vang là sản
phẩm văn minh nhất thế giới”, bởi theo ông, xung quanh ly rượu, các nhà
ngoại giao tìm hiểu nhau kỹ hơn để sau đó đấu khẩu với nhau ít hơn.
Rượu vang tạo ra 3 sự đồng cảm: đồng cảm với đất trồng nho, đồng cảm
với chính mình khi ta uống rượu và đồng cảm với những người khác khi ta
nói chuyện về rượu vang.
Một chai rượu vang Bordeaux ngon là kết quả của một năm nhà trồng
nho vất vả: đó là nụ cười của cô gái hái nho, mồ hôi tầm tã của người thợ ép
nho, tình yêu và nỗ lực của chuyên gia làm rượu để hoàn thành kiệt tác. Tất
cả tinh hoa của con người được truyền vào rượu vang: can đảm, niềm vui,
lòng tin, tính kiên trì, tình yêu, sự lạc quan... Tất cả tinh hoa của thiên nhiên
cũng được đưa vào rượu vang: sức mạnh, ánh sáng, màu sắc, hơi ấm, những
điều bí ẩn... Rượu vang, đó là sự chuyển hóa từ vật chất sang tinh thần mà ta
thấy rất rõ qua thành cốc thuỷ tinh.
Một chai rượu vang Bordeaux ngon, cũng như hội họa, văn chương và
âm nhạc, phải xuất phát từ tình cảm tự nhiên của con người, mà đã là cảm
xúc thì không thể ép buôc hoặc lừa đảo được. Một chai rượu vang Bordeaux
ngon thể hiện tình cảm nội tâm của người làm ra nó. Chính vì nó là tình cảm
của con người nên nó có thể lay động, cảm hóa con người và có được tác
dụng giáo dục thầm lặng, tự nhiên. Cũng như một bản nhạc hay, một tác
phẩm nghệ thuật tuyệt vời, một chai vang Bordeaux thượng hảo hạng có thể
thầm lặng ảnh hưởng đến người tiêu thụ, cảm hóa được người tiêu thụ. Cái
mà các nghệ sĩ gọi là “hồn”.
Chẳng thế mà nhà thơ Charles Baudelaire của Pháp đã ngất ngưởng say
sưa trước vẻ hoàn thiện, hoàn mỹ ấy như trước một thực thể sống, một CON
NGƯỜI. “Trong mỗi chai rượu vang có một linh hồn, và tối tối, linh hồn
ca hát”.
Xin cám ơn sự chú ý của tất cả các bạn.
7. Chuyên gia nếm vang quốc tế Tô Việt
Vang cũng có... linh hồn!
(20/08/2005 02:29 GMT +7 Người Lao động chủ nhật)
Chuyên gia thử nếm
vang quốc tế Tô Việt
(phải) tại lễ trao giải
Pionnier Award tại
Philadelphia - Mỹ
Từ tình cờ đam mê
đến trở thành chuyên gia,
anh Tô Việt, người Pháp
gốc Việt, đã bộc bạch
tình yêu đối với thú tao
nhã là thử nếm những
chai vang ở đẳng cấp
chuyên gia quốc tế của
anh
• Phóng viên: Tại
sao anh lại chọn cái
nghề “chơi cũng lắm
công phu” này?
• Anh Tô Việt: Tôi vốn hay thích hội hè và đã có ý định tìm hiểu về
vang từ khi còn trẻ. Tôi thú vị với 2 câu thơ của thi sĩ Pháp thế kỷ 19 Charles
Beaudelaire: “Trong mỗi chai rượu vang có một linh hồn. Đêm đêm, linh
hồn đó nhảy múa”. Lúc mới sang Pháp, tôi học Công pháp quốc tế. Trong
lớp, các bạn tôi đều là con cái của các luật sư và bác sĩ giàu có. Gia đình các
bạn thường có hầm rượu lớn. Tôi có cảm giác tôi đã mê tìm hiểu về vang từ
lâu lắm rồi nên khi được tiếp xúc với nó, tôi như bị cuốn hút, muốn đi đến
cùng. Tôi theo học khóa đào tạo chuyên gia thử nếm vang trong một năm.
Khóa học dạy chủ yếu về lý thuyết nên tôi tự mày mò khám phá thêm.
Năm 2000, tôi theo học thầy Franc Thomas - chuyên gia thử nếm vang
giỏi nhất Châu Âu. Được học thầy giỏi cộng với đam mê, linh cảm mách bảo
tôi là tôi đã đi đúng hướng.
• Trên thế giới hiện có bao nhiêu chuyên gia thử nếm vang?
• Không có thống kê chính thức nhưng ở Pháp có khoảng 4.000, trong
đó số người được đào tạo không nhiều. Tuy sinh sau đẻ muộn nhưng Nhật
Bản có đến 8.000 chuyên gia...
• Muốn được công nhận là chuyên gia thử nếm vang quốc tế cần có
tiêu chuẩn gì?
• Trước hết phải có mặt trong một số cuộc thử nếm vang quốc tế. Ở
Pháp tương đối có nhiều cuộc như vậy nhưng nổi tiếng là ở Maçon,
Strasbourg; ở Bỉ là Bruxelles; Italia có Venice... Ngoài ra phải tham gia các
cuộc thỉnh giảng, viết sách về văn hóa vang. Quan trọng hơn là phải có tên
tuổi ở nước sở tại.
• Trong 3 bí quyết để trở thành một chuyên gia,
“ngửi” đóng vai trò
như thế nào?
• Ngoài vị giác và xúc giác, khứu giác đóng vai trò đặc biệt quan trọng
trong khâu thẩm định vang. Một chuyên gia giỏi có thể “ngửi” được đến vài
trăm hương vị khác nhau, còn thường thường khoảng từ 10 - 20 hương vị.
Mỗi giống nho đều mang dấu ấn của từng vùng. Loại rượu Nero d’Avola
mang hương vị núi lửa rất đặc trưng của đảo Sicile - Italia. Giống nho Merlot
của Bordeaux, Pháp lại có hương vị đất sét pha sắt rất khó quên. Chỉ riêng
giống nho Gewurztraminer ở vùng Alsace đã mang đến 750 hương vị khác
nhau.
• Vào nhiều cửa hàng mua vang, tôi thường được khuyên mua loại
càng lâu năm uống càng ngon. Có những chai giá khoảng 100.000 đến
200.000 đồng nhưng đều có mác AOC. Đánh giá như vậy đúng hay sai?
• Người Việt Nam nhận thức về vang còn khá mơ hồ. Nói đến vang
Pháp thì họ chỉ coi vang Bordeaux và phải có mác AOC (Appellation
d’Origine Controlée) mới là vang chính cống. Nói chung, vang có mác AOC
thường có chất lượng cao được Cơ quan Kiểm nghiệm quốc gia (INAO)
chứng nhận. Nhưng ở Pháp còn có rất nhiều loại vang “khét tiếng” tranh
hùng với vang Bordeaux mà không cần mác AOC. Mỗi chai vang xuất
xưởng vùng Mas de Daumas Gassac cũng có giá đến 120 euros (khoảng hơn
2 triệu đồng). Italia có loại Sassicaia nổi tiếng toàn thế giới với giá cả rất
cao. Khái niệm vang càng để lâu càng tốt chỉ đúng với loại Grand Cru. Vang
Château Latour, một trong 5 loại vang Bordeaux nổi tiếng nhất, phải để từ 25
- 50 năm uống mới “phê”. Có thể để khoảng từ 5 - 10 năm, tùy thuộc vào
năm đóng chai cũng như độ ngon của nho. Thông thường, thời gian sử dụng
cho vang trắng từ 2 - 3 năm, còn vang đỏ từ 3 - 5 năm kể từ khi đóng chai.
• Đang yên ấm ở Pháp, sao anh lại quay về quê hương?
• Trong huyết quản của tôi vẫn tuôn chảy dòng máu Việt. Tôi cho rằng
tài của tôi ở Pháp chẳng là gì, trong khi đó nếu về Việt Nam tôi làm được
nhiều việc hơn. Kể từ khi trở lại Việt Nam năm 2003, tôi đã tổ chức được
nhiều cuộc hội thảo ở thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội. Tham gia thỉnh
giảng ở một số trường đại học như Bách khoa Thành phố Hồ Chí Minh, Cao
đẳng Công nghệ thực phẩm Thành phố Hồ Chí Minh, Trường Du lịch -
Khách sạn. Sắp tới, tôi sẽ cho ra cuốn từ điển về từ vựng vang và sách hướng
dẫn về nhập khẩu vang.
• Cảm tưởng của anh khi nhận phần thưởng Pionnier Awards tại
Philadelphia - Mỹ?
• Rất tự hào, vì tôi là người Việt Nam duy nhất trở thành chuyên gia thử
nếm vang quốc tế.
Trích ngang: Thạc sĩ Tô Việt sinh năm 1958 tại Hà Nội, quốc tịch
Pháp:
- Thành viên Hội Thử nếm vang quốc tế (ASI), thành viên Hội Thử nếm
vang Pháp. Giải thưởng Pionnier Award dành cho người có nhiều cố gắng
quảng bá văn hóa vang ở Việt Nam nói riêng và Châu Á nói chung tại cuộc
thi quốc tế vang Starwine lần thứ hai năm 2005 tại Philadelphia (Mỹ).
- Giám đốc chương trình đào tạo chuyên gia thử nếm vang Việt Nam do
Hội Thử nếm vang quốc tế, Hội Những người bạn Đà Lạt (Adaly) và hội
đồng hành chính vung Languedoc - Roussillon tài trợ; cố vấn xuất nhập khẩu
và đào tạo cho các công ty: Thiên Linh Wine & Spirits, Les Cliers d’Asie,
Ware House, các tập đoàn khách sạn Accord và Six Sens.
Bích Diệp thực hiện
8. Chuyên gia quốc tế rượu vang - Tô Việt
“Tôi trở về Việt Nam vì dòng máu Việt”
(08:44’ 29/08/2005 (GMT+7) Người Viễn Xứ)
Minh Diệu
Sinh năm 1958 tại
Hà Nội, năm 1984, Tô
Việt thi đậu học bổng về
Công pháp quốc tế và
theo học tại đại học
Nice. Thành phố Nice là
cửa ngõ biên giới giữa
Pháp và Italia cũng là
nơi giao nhau của hai
nền văn hoá rượu vang
lầu đời nhất Châu Âu.
Cái duyên, cái may mắn
và sự đam mê đã đưa
chân Tô Việt trở thành
một trong những chuyên gia nếm rượu vang hàng đầu thế giới hiện nay.
Từ Duyên nợ và sự đam mê.
Những ngày học, Việt theo chân các bạn đến những hầm rượu nổi tiếng
ở Pháp, những cánh đồng nho, những nơi sản xuất rượu như có một sức hút
mãnh liệt với Việt.
“Nhưng từ đam mê để trở thành một chuyên gia về nếm thử rượu vang
là cả một quá trình mày mò, học hỏi và tích luỹ kinh nghiệm cá nhân và nhất
là phải được đào tạo cơ bản”, anh Việt nhớ lại. Người thực sự khơi dậy đam
mê về rượu vang trong anh chính là ông Frank Thomas, chuyên gia rượu giỏi
nhất Châu Âu năm 2000. Sau một thời gian làm việc, Ông Frank Thomas
sớm phát hiện ra những năng khiếu bẩm sinh, khả năng kỳ lạ của Tô Việt
nên giới thiệu Việt với ông Gérard Basset, một chuyên gia giỏi nhất Châu
Âu năm 1996, thứ nhì thế giới năm 1992 và 2004, lúc đó đang là chủ tập
đoàn khách sạn rượu vang ở Anh quốc. Một năm làm việc với ở Anh dưới sự
dìu dắt của chuyên gia hàng đầu thế giới, Tô Việt đã khám phá ra rất nhiều
điều mới lạ trong “Văn hoá rượu vang”. Anh bảo: “Anh Quốc cũng là vùng
đất phì nhiêu cho tất cả trào lưu văn hoá rượu vang trên thế giới. Ở xứ sở
này, vốn là một quốc gia đa chủng, mỗi người trong cách thưởng thức rượu
vang, Whisky hay vodka đều cố gắng tìm về với bản thể của chính mình. Tôi
biết thử và thưởng thức rượu vang cũng là tìm đến nhân cách phương Đông.
Đó là cái Chân, Thiện, Mỹ”.
Đến chuyên gia hàng đầu
Tô Việt đã nếm hàng ngàn loại rượu vang, có những loại rượu đắt, quý
không thể chỉ mua được bằng tiền mà chính bằng cái tâm, cái hồn của người
biết thưởng thức. Việt bảo: “Nếu như ai cũng có thể ngửi và cảm nhận được
vài chục mùi vị thông thường thì chuyên gia nếm thử rượu phải là một nghệ
sỹ, một nhà văn, một nhạc sỹ, một họa sỹ và nhiều hơn thế bởi để nếm và
thưởng thức rượu là nắm bắt “cái hồn” của rượu và miêu tả cái hồn đó bằng
những từ ngữ vừa cụ thể, chính xác, vừa trừu tượng, bay bướm, hoan hỉ, siêu
phàm...” Những tháng ngày lưu lạc tận Hungary hay Rumania để tìm hiểu
về văn hoá rượu vang, Việt đã được ăn, được ngủ giữa những cánh đồng nho
bạt ngàn hay lên rừng, lên núi tìm hiểu từng cái riêng, nét đặc trưng của mỗi
vùng trồng nho để “cảm” được rượu và vì thế mới nhập vào “hồn rượu”.
Điều thú vị nhất là anh đã được đi nhiều nơi, đến nhiều vùng, không chỉ
thưởng thức được những loại rượu vang đắt nhất thế giới như Pétrus,
Château Latour, Château Lafitte Rothschild, Romanée - Conti (Pháp),
Pingus, Val Buena, Vegas Sicilia (Tây Ban Nha), Tokaj Excencia (Hungary)
mà còn biết đến cả những loại rượu hiếm hoi như rượu hồng Hatten
(Indonesia), rượu Château Merciar (Nhật Bản), Rượu Mehico, rượu Thái
Lan, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ...
Đi đến đâu, dừng chân ở quốc gia, địa phương nào, Tô Việt cũng tìm
hiểu rõ nét đặc trưng của từng loại rượu và anh rút ra được những nhận xét,
triết lý sâu sắc từ những ly rượu. Anh cho biết: “Mùi vị rượu vang mang đậm
dấu ấn của các loại hoa quả Châu Âu, Châu Mỹ hay Châu Úc, thường không
có ở Châu Á, vì thế một người Châu Á miêu tả các mùi vị rượu thường gặp
rất nhiều khó khăn. Việt Nam cũng như phần lớn các nước Châu Á hầu như
không có văn hoá rượu vang mà chỉ có văn hoá rượu gạo (Việt Nam, Trung
Quốc, Lào, Campuchia...) hoặc rượu Sake (Nhật Bản). Cũng là rượu nhưng
đó là rượu ủ từ men chứ không phải từ chưng cất”. Để trở thành một chuyên
gia nếm thử rượu vang, theo Việt cần có các yếu tố: đam mê, năng khiếu
bẩm sinh, thâm niên nghề nghiệp và lòng tin. Anh nói: “Muốn trở thành
chuyên gia nếm thử rượu giỏi cần phải nếm rất nhiều, không ngại khó, ngại
khổ và sẳn sàng đi xa để thăm thú các vườn nho, chịu hy sinh về tiền bạc để
có thể cập nhật những thông tin mới nhất và nếm những loại rượu hiếm hoi
nhất. Người ta có thể tiếc vì mua một món đồ đắt nhưng sẽ không tiếc khi
mua một chai rượu đắt để đãi bạn hiền... Mọi cái đều phải trả giá và không
ai có thể thành công mà không vấp ngã một vài lần”. Theo anh, một chai
rượu vang ngon phải được cảm nhận bằng các giác quan thông qua ba giai
đoạn sau: Kiểm tra bằng mắt: phải quan sát màu sắc, sắc thái, độ trong suốt
và độ ánh của rượu. Kiểm tra bằng khứu giác: cảm nhận hương thơm của
rượu bằng cách ngửi rượu xem đó là mùi của trái cây hay hoa cỏ đồng nội.
Cuối cùng là kiểm tra bằng vị giác: phải phân biệt được các vị khác nhau của
rượu như độ lan toả, độ sánh, độ cồn. Rượu vang ngon phải tổng hợp hài hoá
nhiều vị khác nhau chủ yếu là vị chua, ngọt và chát. Anh ví von: “Rượu vang
ngon như một cô gái đẹp nên khi thưởng thức phải biết nâng niu. Rượu cũng
có đời sống như người đẹp... Khi rượu đạt đến độ tuyệt đỉnh cũng như một
phụ nữ đạt đến độ chín của tài và sắc...”
Là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới và nhất là người Châu
Á hiếm hoi trong làng nếm thử rượu vang nhưngTô Việt khiêm tốn bảo:
“Trình độ của tôi cũng chỉ là hàng học trò vì còn phải học hỏi nhiều. Rượu
vang là một thực thể lung linh luôn biến động, đòi hỏi mỗi chuyên gia thử
nếm phải thường xuyên trau dồi nghiệp vụ chuyên môn, không lúc nào đựơc
tự cao tự đại, thoả mãn là tự giết chết mình”.
Dòng máu Việt trong huyết quản
Tô Việt tâm sự: “Thị trường rượu vang Việt Nam phát triển rất mạnh
trong 2 - 3 năm gần đây do mức sống người dân được nâng cao, do khách du
lịch vào nhiều và ít nhiều cũng do cả ảnh hưởng của Văn hóa Pháp. Người
Việt Nam sử dụng chủ yếu các loại vang có chất lượng trung bình và giá tiền
hợp vói mức thu nhập của mình.Trong tiềm thức của người Việt, đã là rượu
vang Pháp thì phải là vang Bordeaux, tuy Bordeaux cũng chỉ là một trong
nhiều vùng trồng nho... Xuất phát từ nhận thức mơ hồ như vậy nên trình độ
thưởng thức vang của đại đa số vẫn dừng ở mức độ uống cho có không khí,
uống như uống rượu mạnh, uống 100%. Một anh bạn Việt kiều, chủ một
tiệm ăn có tên tuổi ở Hà Nội kể với tôi: “Nhiều lúc tớ đau lòng lắm cậu ạ.
Hôm vừa rồi có 5 thanh niên vào ăn, đòi chủ quán đem ra loại rượu vang
mắc tiền nhất. Lẽ dĩ nhiên là tớ đưa ra giới thiệu sản phẩm Barolo của nhà
sản xuất lừng danh Antinori. Họ lấy liền một lúc 4 chai, giá mỗi chai 250
USD. Nhưng họ uống như uống nước lã hoặc bia hơi, toàn “dô, dô, 100%”.
Một sản phẩm văn hóa như rượu Barolo lẽ ra phải được nâng niu, trân trọng,
uống nhâm nhi. Nói vậy để biết cậu còn có rất nhiều việc phải làm”.
Và Tô Việt quyết định về Việt Nam
Lúc mới về Việt Nam, nhiều bạn bè thân của tôi chân tình góp ý, khuyên
nên quay lại Pháp vì họ cho rằng cuộc sống ở quê mình còn nghèo khó lắm.
Thậm chí có người còn nói thẳng: “Cậu ở bên ấy đang yên ấm, lương làm 6
tháng cũng đủ sống cả năm, tội gì về đây để làm việc gì cũng như húc đầu
vào bức tường đá? Ở bên ấy nhà cửa đàng hoàng, về bên này tứ cố vô thân...
Quả là thời gian đầu thấy sự mất mát khá lớn: vợ chồng phải xa nhau, tốn
kém về kinh tế vì phần lớn vé máy bay đi về giữa Pháp và Việt Nam do
mình tự lo liệu, phong thổ không hợp vì mình đã sống quá lâu bên Pháp...
Nhưng suy đi tính lại thì thấy chẳng đâu hơn nơi mình đã sinh ra và lớn lên,
với những sắc mầu gợi lại tuổi thiếu thời, con đường mình thường đi, bóng
dáng người con gái đầu tiên mình yêu, rồi bè bạn, gia đình, mùi hoa phong
lan trong mảnh vườn nhỏ nhà bên cạnh, tiếng đàn dương cầm trong hẻm
phố... Nhưng hơn cả vẫn là tiếng nói tự đáy lòng: bên Pháp, dù có giỏi, mình
cũng chỉ là một chuyên gia trong hàng ngàn chuyên gia khác, còn ở Việt
Nam, mình có thể giúp được rất nhiều trong việc quảng bá văn hóa rượu
vang”. “Đến nay công việc của anh tại Việt Nam là gì?” Tôi hỏi. Tô Việt cho
biết: “Tôi về Việt Nam với tư cách là Giám đốc chương trình văn hoá rượu
vang do Chính phủ Pháp tài trợ với sự hợp tác của nhiều trường đại học ở Hà
Nội, thành phố Hồ Chí Minh, Đà Lạt. Tôi đang đào tạo cho cán bộ cao cấp
của ngành ngoại giao, thương mại, ngân hàng, tài chính, du lịch, hàng không,
đường thuỷ, những chuyên gia phục vụ tại các nhà hàng, khách sạn, chủ đại
lý bán rượu bia và bất kỳ ai quan tâm đến văn hoá rượu vang. Người dự khoá
học đến khi kết thúc sẽ được cấp chứng chỉ của Hiệp Hội Chuyên gia thử
nếm rượu vang quốc tế ASI. Tuy nhiên, điều tôi muốn làm lại xuất phát từ
sâu thẳm trái tim: tôi muốn mang những hiểu biết, kiến thức và sức lực của
mình để phục vụ cho quê hương. Ai cũng có nguồn cội để quay về”.
M.D
Chuyên gia rượu quốc tế Tô Việt
• Sinh năm 1958, tại Hà Nội • Tốt nghiệp khoá 11 - Đại học Ngoại giao
năm 1981. • Thạc sỹ Công pháp quốc tế tại đại học Nice (Pháp).
• Thạc sỹ Luật và Kinh tế các nước đang phát triển tại Đại học Nice
(Pháp).
• Chứng chỉ Chuyên gia thử nếm Rượu vang tại Trường Trung học Du
lịch - Khách sạn Nice (Pháp).
• Thành viên Hội thử nếm Rượu vang quốc tế (ASI)
• Thành viên Hội thử nếm rượu Pháp (USDF),
• Giải “Pioneer Award” dành cho người có nhiều cố gắng quảng bá Văn
hóa rượu vang ở Việt Nam nói riêng và Châu Á nói chung tại cuộc thi quốc
tế Rượu vang Starwine lần thứ hai (23 - 27/02/2005) ở Philadelphia (Mỹ)
• Giám đốc Chương trình đào tạo Chuyên gia thử nếm rượu vang Việt
Nam (PFSViệt Nam) 2004 - 2005 do Hội thử nếm rượu vang quốc tế, Hội
đồng hành chính vùng Languedoc - Roussillon và Hội những người bạn Đà
Lạt (Adaly) thành phố Montpellier (Pháp) tài trợ.
• Giảng viên liên kết của các trường Đại học Bách khoa Hà Nội, Đại học
Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh, trường Cao đẳng Công nghiệp Thực
phẩm Thành phố Hồ Chí Minh, trường Đại học Đà Lạt, trường tư thục Du
lịch - Khách sạn Hoa Sữa Hà Nội.
• Cố vấn xuất nhập khẩu và đào tạo cho các công ty “Les Celliers
d’Asie”, “Ware House”, “Arowines”, “Ladofoods”, “Dalatfoods”, “Van
Gres”, các tập đoàn khách sạn “Accord” và “Six Sens” Việt Nam.
• Tùy viên pháp ngữ “Vì sự phát triển lâu dài” của Hội những người bạn
Đà Lạt (Adaly) thành phố Montpellier (Pháp).
Bài phát biểu tại hội thảo rượu champagne, Hà Nội, 24/11/2005
Rượu vang nói chung và rượu champagne nói riêng, từ trưóc đến nay,
luôn luôn là một chủ đề được mọi người thích thú mạn đàm như một chủ đề
gắn liền với hội họa, văn chương, âm nhạc, ngoại giao, quân sự và phái đẹp.
Trong một bữa ăn tại một tiệm ăn sang trọng, ở bất cứ đâu, sự có mặt
của một chai champagne trên bàn tiệc bao giờ cũng là một sự kiện đáng ghi
nhớ: nút chai bật nổ như tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ dậy thì, vị giác và
khứu giác ta chỉ vừa cảm nhận thấy mùi vị tuyệt vời, quyến rũ của hương thì
thị giác đã no nê với màu sắc rực rỡ của nhãn chai, vẻ lung linh huyền ảo của
chất lỏng trong chai, nét mảnh mai của dòng bọt sủi lăn tăn và sau đó nổ
tung như một chùm pháo hoa, nhất là chuyển động từ dưới lên trên của bọt
rượu làm ta liên tưởng đến những vui thú của cuộc đời như một dòng sông
trôi về vô tận. Thính giác cũng dỏng tai lắng nghe tiếng nút chai nổ bốp vui
vẻ hay thở dài ngao ngán.
Nói đến rượu champagne trong một buổi Hội thảo như ngày hôm nay,
tôi không hề có tham vọng truyền bá một kiến thức uyên thâm mà nhằm trao
đổi thông tin, giải thích và làm cho tất cả mọi người hiểu được:
- Lịch sử rượu champagne và cách nhận biết một chai rượu ngon qua các
tố chất hương vị và sự cấu thành của rượu.
- Lựa rượu champagne cho các món ăn
- Chia sẻ niềm vui sống...
Trước cả tôn giáo, rượu vang nói chung và rượu champagne nói riêng
mang lại cho người ta cảm thức về một tình trạng siêu thoát hay một viễn
tưởng giải thoát khỏi sự hạn hẹp của kiếp nhân sinh.
Người Pháp cho rằng rượu champagne là biểu hiện rõ nét nhất của tự do
- bình đẳng - bác ái, vì nó không là đặc quyền đặc lợi của một giai cấp nào
mà của chung tất cả mọi người. Trong công chuyện làm ăn, ly rượu
champagne dễ dàng thay thế một tách cà phê, vì nó sẽ làm cho câu chuyện
trở nên hấp dẫn. Nó sẽ xoá dần mọi trở ngại và làm cho các quan điểm đối
nghịch trở nên gần nhau hơn.
Rượu champagne còn là cầu nối của các dân tộc. Nếu như Đô đốc Hải
quân Nelson của Anh từng nói “phải căm thù người Pháp như căm thù quỷ
dữ”, ông lại là người vô cùng thích uống rượu champagne. Uống rượu
champagne cũng là cách để chứng tỏ cho người khác thấy đẳng cấp xã hội
của mình. “Hãy nói cho tôi biết bạn ăn uống gì, tôi sẽ nói bạn thuộc đẳng cấp
nào trong xã hội”, câu ngạn ngữ này lúc nào cũng đúng vì nếu bạn gọi một
chai champagne trong một tiệm ăn thì điều đó chứng tỏ sự thành công trên
thương trường hoặc địa vị xã hội của bạn. Đó cũng là một nét rất đặc trưng
của văn hóa phương Tây.
Rượu champagne là cánh cửa của mộng mơ và niểm hoan lạc không bao
giờ dứt. Nhiều khi trong khi sử dụng rượu champagne, bạn sẽ tình cờ trở
thành nhà văn hay nhà thơ với những ý tưởng táo bạo bồng bềnh trong đầu
như những đám mây trắng xốp.
Uống toàn rượu champagne trong một bữa ăn có lợi thế là bạn sẽ không
phải pha trộn các loại rượu, vì thế đầu óc sẽ tỉnh táo, cơ thể nhẹ nhàng.
Rượu champagne có thể coi là loại rượu vang duy nhất có thể phục vụ
với tất cả các món ăn trên bàn tiệc vì nó rất hài hòa với các mùi vị và chất
liệu khác nhau.
Rượu champagne đem đến cho khách sành ăn niềm hân hoan, cuồng
nhiệt và những khoảnh khắc hiếm hoi của sự trao đổi và chia sẻ.
Đối với văn nghệ sỹ, rượu champagne là nguồn cảm hứng, là một nhân
tố không thể thiếu của hội hè và văn hóa.
Uống rượu, trong bất kể tình huống nào, phải là những khoảnh khắc
tuyệt vời trong như pha lê của niềm hạnh phúc chia sẻ cùng bè bạn. Rượu
champagne uống có mức độ sẽ là người bạn đồng hành thân tín luôn sánh
bước cùng ta trên những nẻo đường của một chủ nghĩa hoan lạc tinh xảo
nhưng không vì thế mà tách rời với đời thường.
Nếu như ngày xưa phụ nữ uống rượu phải vụng trộm, uống rồi đỏ mặt
lên, ý tứ nhìn người yêu hay chồng với một ánh mắt chứa chan bao điều
muốn nói thì ngày nay các cô gái trẻ không còn phải giấu giếm khi uống
rượu và cũng không hề đỏ mặt ngượng ngùng khi nhìn vào mắt người yêu.
Điều đó chứng tỏ xã hội đã có một cách nhìn nhận khoan dung, độ lượng
hơn đối với phụ nữ.
Một cô bạn nhà báo Pháp từng nói với tôi “Với rượu Whisky, cậu không
thể chinh phục được phụ nữ, nhưng với rượu champagne thì điều đó trở nên
đơn giản”.
Rượu champagne có sức quyến rũ với nhiều lợi thế: nó đưa lại niềm vui,
làm cho buổi mạn đàm trở nên náo nhiệt, người thuyết trình trở nên tự tin
hơn, lạc quan hơn, choáng ngợp trong hạnh phúc và niềm vui sống.
Rượu champagne cũng được nói đến nhiều như là hình ảnh của những
tình yêu vụng trộm. Nhưng rượu champagne cũng là người bạn đồng hành
của những cặp tình nhân, những đôi vợ chồng thủy chung như nhất, cùng
chia sẻ những giây phút tuyệt vời của năm đầu mới cưới. Nếu trong tình yêu
có những phút sóng gió thì rượu champagne sẽ là tố chất hòa giải không thể
thay thế được.
Rượu champagne là rượu của hoan lạc, nhưng cũng là rượu để giải sầu.
Nếu bạn thất bại trong tình yêu hay trên thương trường, rượu champagne sẽ
giúp bạn quên đi những mặc cảm, tâm tư, giúp bạn vững tin hơn và sẵn sàng
vượt qua những khó khăn, thử thách để tìm đến một tương lai tươi sáng. Đầu
thế kỷ 20, tiêu chí tuyển chọn kỵ binh trong một số trung đoàn kỵ binh tinh
nhuệ của Pháp là trong 3 giờ đồng hồ các tân binh cực kỳ khỏe mạnh phải
vượt một quãng đường 30km với 3 con ngựa bất kham, làm tình với 3 cô gái
làng chơi và uống hết 3 chai rượu champagne. Tiêu chí này ở kỵ binh Anh
còn khó hơn nữa vì quãng đường phải vượt qua là 30km và 48km.
Sau khi về đích, chàng tân binh hân hoan hát bài “Ta uống rượu
champagne vì ngựa, vì phụ nữ và những kẻ khuất phục được những sinh vật
cứng đầu cứng cổ này. Quân chủng kỵ binh muôn năm!”.
Cố Thủ tướng Anh Winston Churchill từng đặt tên rượu champagne Pol
Roger cho 1 con ngựa của ông. Tổng thống Mỹ Gerald Ford chỉ uống rượu
California với một ngoại lệ rượu nước ngoài duy nhất là rượu champagne
Pháp.
Rượu champagne có một ma lực huyền bí: nó kích động công chúng và
tạo ra ảo tưởng là sự hoàn thành tất yếu của một giấc mơ rất lâu không thực
hiện được. Nó vừa là vật thể vừa là phi vật thể. Nó là sự chuyển hóa từ vật
chất sang tinh thần mà ta thấy rất rõ qua thành cốc thuỷ tinh.
Louis Pasteur cho rằng triết lý trong một chai rượu champagne còn hơn
tất cả sách vở trên thế giới. Còn Max Jacob thì quả quyết rằng tiếng rì rào
của bọt rượu champagne khi chạm vào thành cốc thủy tinh giống như tiếng
sóng ru bờ cát.
Vì thế, trước, trong và cả khi kết thúc hội thảo này, mong các bạn hãy
mở lòng đón nhận hình ảnh đầy thơ mộng của rượu champagne, Hoàng đế
của rượu vang và Hoàng đế của đàn bà đẹp, như một kho báu của tâm hồn,
với những đam mê, dằn vặt, khổ đau và khát khao tình yêu cuộc sống.
Xin cám ơn sự chú ý của tất cả các bạn
.
Hà Nội, ngày 24/11/2005
.
Tô Việt.
Tô Việt - duyên nợ, đam mê và thành công
Báo CuoihoiNet - Mục Chân dung Doanh nhân
Một cách tình cờ tôi
biết đến công ty của anh và
khi liên hệ với anh qua điện
thoại tôi đã hình dung đó
phải là một con người thật
lịch lãm. Nhưng giọng nói
trầm ấm và lịch thiệp ấy lại
mang đến một cảm giác gần
gũi lạ lùng. Sự hiếu kỳ
trong tôi càng tăng khi biết
anh là người rất nổi tiếng
tại đất nước Việt Nam xinh
đẹp này. Bắt đầu từ sự tò mò đến khâm phục, ngưỡng mộ, đó là những gì tôi
có thể nói sau buổi gặp gỡ với anh. Tôi đã đứng đợi và đi thang máy cùng
anh song tôi không thể nghĩ đó là anh. Và đến khi biết chắc là thế thì tôi đã
không khỏi thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên. Anh khác xa với những gì tôi hình
dung, bình dị và mộc mạc, nhưng cái sự thân mật vẫn mãi hồn hậu như tự
nhiên phải là thế.
Nếu bạn là người am hiểu về rượu vang, hẳn bạn phải biết đến những
dòng vang Pháp, Italia, Tây Ban Nha hay Hungari..., và sẽ biết đến anh
trong thế giới của những chuyên gia thử nếm rượu vang. Đó là Tô Việt - một
chuyên gia người Pháp gốc Việt hàng đầu thế giới trong lĩnh vực thử nếm
rượu vang. Gắn liền với tên tuổi của một Tô Việt thành danh ngay tại quê
hương là nước Pháp hào hoa, phong nhã ấy là một người thoạt nhìn “hết
sức” bình thường. Không chau chuốt bề ngoài như vẻ tráng lệ vốn dĩ của
Pháp, không cầu kỳ, kiểu cách như cái “danh” anh đang có, không tự phụ,
không kiêu hãnh với những gì anh đã trải qua..., đó là tất cả những gì đẹp đẽ
đến không tưởng mà tôi cảm nhận được từ con người anh toát ra. Người ta
có thể biết nhiều về anh với những thông tin sát thực cho những thành công
trên khắp nẻo đường thế giới anh đã đi qua, bất kỳ nơi đâu bước chân anh
đặt đến, có thể là Châu Âu, Châu Á hay một châu lục nào đó..., sự chào đón
nồng nhiệt của những người dân trồng nho, sản xuất rượu, hay các nhà chức
trách, giới chuyên gia...luôn là sự thể hiện niềm tin yêu và mến mộ anh sâu
sắc. Tô Việt đáng được nhận những tình cảm chân thành như thế cho tất cả
những gì anh đã nỗ lực cống hiến trong lĩnh vực truyền bá nền văn hóa rượu
vang này. Song, sẽ có một điều ít ai ngờ rằng cái thú tao nhã đó lại được ấp
ủ, nuôi dưỡng từ khi anh còn rất trẻ và cũng lại từ những câu thơ đầy hình
ảnh sinh động của một thi sĩ người Pháp thế kỷ thứ 19 “Trong mỗi chai rượu
vang có một linh hồn. Đêm đêm, linh hồn đó nhảy múa” (Charles
Beaudelaire). 26 tuổi, thi đậu học bổng Công pháp quốc tế và theo học tại
đại học Nice (Pháp) và cái duyên nợ đã thật khéo đưa anh đến với vùng đất
là cửa ngõ biên giới giữa Pháp và Italia - nơi giao nhau của hai nền văn hóa
rượu vang lâu đời nhất của Châu Âu. Và cái duyên ấy cũng một lần nữa lại
khéo sắp đặt để anh được gặp gỡ với chuyên gia rượu giỏi nhất Châu Âu
năm 2000 - ông Frank Thomas - người đã khơi dậy sự đam mê về rượu vang
trong anh. Cái khao khát của tuổi trẻ, cái sức mạnh tuổi thanh niên, cái đam
mê của người am hiểu, cái năng khiếu bẩm sinh của một thiên tài, thêm cái
duyên nợ với vang đã lôi cuốn anh vào cái thế giới thanh tao và quý tộc đó -
một sức cuốn không thể cưỡng.
Sự dìu dắt của chuyên gia hàng đầu thế giới cùng những nỗ lực tự thân
cao độ đã giúp anh khám phá vô vàn những điều mới lạ trong “văn hóa rượu
vang”. Đi nhiều, hiểu nhiều, biết nhiều, Tô Việt đã nhanh chóng trở thành
“hợp thể” của một nghệ sỹ danh tiếng với cái hồn của một nhà văn, một nhạc
sỹ và một họa sỹ. Chính điều kỳ diệu đó đã giúp anh có thể nắm bắt được
“cái hồn” tinh túy của rượu và thể hiện nó bằng ngôn ngữ của một tiết chế
nghệ thuật đầy hoan hỉ, trừu tượng, và siêu phàm song lại hết sức cụ thể và
chính xác.
Trước sự ngạc nhiên của đồng nghiệp, của người dân nước Pháp, của
bạn bè trên toàn thế giới, của những ai đã từng gắn bó cùng anh trong những
ngày tháng “rong ruổi” với văn hóa rượu vang, anh đã quay về đất mẹ với
niềm mong ước cháy bỏng được truyền bá nét văn hóa độc đáo này. “Rượu
vang là một thực thể lung linh biến động, mỗi chai rượu sẽ ẩn chứa một linh
hồn” - hiểu được điều đó mới thấy để biết thưởng thức thôi cũng không phải
là chuyện đơn giản. Mang tất cả những gì đã dày công vun đắp bao năm qua,
bỏ lại sau lưng những thú vui sum vầy cùng gia đình, những khoản chi phí
khổng lồ mỗi lần đi lại giữa hai quê hương Pháp, Việt, anh đã quay về nơi
chôn rau cắt rốn, quay về với những hoài niệm tuổi thiếu thời, với bóng dáng
người con gái đầu tiên, với mảnh vườn tỏa hương phong lan thơm ngào ngạt
của nhà bên... Đó là quyết định của anh - một chuyên gia hàng đầu thế giới,
người Châu Á hiếm hoi, người Việt Nam duy nhất trong làng nếm thử rượu
vang quốc tế được nhận giải thưởng cao quý Pionnier Award tại Philadelphia
(Mỹ), một thạc sỹ Công pháp quốc tế, một thạc sỹ Luật và kinh tế các nước
đang phát triển... Tôi không thể kể hết những cái “danh” anh đang gánh trên
vai, dường như nó quá nặng với một con người Việt Nam bé nhỏ trong tầm
vóc quốc tế, song lại quá lớn trong niềm tự tôn dân tộc - đó là anh - một
người sinh năm 1958, chảy trong huyết quản dòng máu Việt để biết trong
sâu thẳm trái tim là mong muốn cống hiến cho quê hương đất nước, để biết
rằng “Ai cũng có nguồn cội để quay về”./.
Phương Anh
Nâng cao chất lượng rượu vang Việt Nam lên tầm quốc tế
(13:49’ 06/12/2005 (GMT+7) Người Viễn Xứ)
Minh Diệu - Thùy Mai
Chuyên gia Việt kiều Tô Việt đang trình bày về cảm quan và chất
lượng rượu vang tại lớp học
Sáng ngày
05.12.2005, Công ty Cổ
Phần Thực Phẩm Lâm
Đồng đã phối hợp với
ông Tô Việt, Việt kiều
Pháp - chuyên gia cao
cấp rượu vang thế giới,
Giám đốc chương trình
văn hóa rượu vang Việt
Nam tổ chức hội thảo
chuyên đề mang tên
“Cảm quan và đánh giá
về chất lượng rượu vang
Việt Nam”.
Sau buổi hội thảo này là một khóa bồi dưỡng và đào tạo ngắn hạn kéo
dài ba ngày (từ thứ hai 05/12 đến thứ tư 07/12/2005) nhằm bổ sung kiến
thức, bồi dưỡng những nghiệp vụ chuyên môn sâu về văn hóa rượu vang
cũng như những cách thức trong việc tuyển lựa chất lượng giống nho và
những yếu tố khác nhằm tìm cách nâng chất lượng rượu vang trong nước,
đặc biệt là rượu vang Đà Lạt lên tầm quốc tế.
Anh Phạm Hữu Hà, nhân viên phòng tổng hợp công ty Cổ Phần Thực
Phẩm Lâm Đồng cho biết: đây là lần đầu tiên công ty đã mời một chuyên gia
người Việt có quá trình công tác lâu năm tại nước ngoài, có kinh nghiệm và
bề dày về rượu vang đến giảng dạy và chia sẻ kinh nghiệm trong lĩnh vực
cảm quan và văn hóa rượu vang.
40 thành viên đã theo học và sau khóa học này họ chính là những người
truyền đạt và hướng dẫn trực tiếp lại cho công nhân của nhà máy, những
người trực tiếp tham gia vào quá trình sản xuất và chế biến rượu vang.
Được biết, hiện tại có khoảng 100 công nhân đang làm việc tại các bộ
phận sản xuất và chế biến của công ty. Cũng theo anh Hà, hiện tại sản phẩm
rượu vang của công ty ngoài việc phân phối trong nước cũng xuất khẩu đi
một số nước khác như Nhật Bản, Hàn Quốc, Malaysia và Campuchia.
Trong tương lai, công ty dự kiến sẽ đẩy mạnh việc xuất khẩu sản phẩm
đi nước ngoài và dự kiến sẽ tiến hành mở rộng thị phần xuất khẩu này.
Trong hướng phát triển của mình, Công ty cổ phần thực phẩm Lâm
Đồng sẽ chú trọng việc xuất khẩu rượu vang Đà Lạt sang các nước nhất là
những nước có đông người Việt sinh sống.
Trên thế giới hiện nay có khoảng 8 triệu ha đất trồng nho đề làm rượu
vang. Tại Việt Nam, rượu vang Đà Lạt đang từng bước khẳng định uy tín,
thương hiệu của mình và được nhiều nước nhất là cộng đồng người Việt ở
nước ngoài ưa chuộng như tại Nhật, Malaysia...
Theo chuyên gia Tô Việt, văn hoá rượu ở Việt Nam đã có từ lâu trong
tổng thể văn hoá ẩm thực của dân tộc nhưng rượu vang còn ít người biết cảm
thụ và thưởng thức. Trong quá trình hội nhập quốc tế và bùng nổ du lịch,
khách nước ngoài, Việt kiều về nước đầu tư, làm ăn ngày càng đông nên việc
nâng cao kiến thức về văn hoá rượu vang cùng các dịch vụ về du lịch, nhà
hàng, khách sạn rất cần thiết..
M.D - T.M
Hội thảo rượu champagne và Alsace tại Hà Nội
CuoihoiNet
9h00 ngày 15/12/2005 tại Trung tâm thể thao văn hóa - 65 Quán Sứ - Hà
Nội sẽ diễn ra hội thảo rượu champagne và Alsace. Đây là một trong những
hội thảo về rượu champagne được tổ chức thường niên tại Việt Nam nhằm
truyền bá nền văn hóa rượu. Hội thảo được tổ chức với sự có mặt của công
ty Thiên Linh Wine và chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực thử nếm
rượu vang - Tô Việt. Tại hội thảo lần này, ông Tô Việt (giám đốc đào tạo và
quan hệ quốc tế, chuyên gia
quốc tế rượu vang, thành
viên Hiệp hội thử nếm rượu
vang quốc tế...) sẽ có bài
phát biểu về lịch sử rượu
champagne và cách nhận
biết một chai rượu hảo
hạng, cũng như việc lựa
champagne cho các món ăn
phù hợp...
Thực chất, văn hóa
rượu đã có từ lâu đời trong
tổng thể nền văn hóa ẩm
thực ở Việt nam, song về rượu vang thì ít người sành trong cả thưởng thức
và cảm thụ. Vì vậy, có thể coi Hội thảo về rượu champagne là một trong
những hoạt động thiết thực nhất thu hút sự tham gia đông đảo của mọi
người. Tại buổi Hội thảo tất cả mọi người đều có cơ hội lắng nghe, giao lưu,
trao đổi với các chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực thử nếm rượu
vang.
Người Pháp luôn tự hào rằng “Không có rượu champagne ngoài nước
Pháp” đủ để thấy rượu vang nói chung và champagne nói riêng được tôn
vinh thế nào tại Pháp - một đất nước đứng đầu thế giới về sản lượng rượu
vang hàng năm, dù diện tích trồng nho tại Pháp chỉ đứng thứ hai thế giới sau
Tây Ban Nha. Tại Pháp rượu champagne được coi là biểu tượng của tự do -
bình đẳng - bác ái, bởi nó không đặc quyền, đặc lợi cho bất kỳ một giai cấp
nào... Và không chỉ có Pháp, ở khắp mọi nơi trên thế giới, nơi nào có sự
hiện diện của thứ chất lỏng mê hoặc đó, nơi đó có sự sáng tạo đến bất tận.
Rượu vang, champagne - những thức uống quý tộc - luôn luôn là một
chủ đề mạn đàm đầy ngẫu hứng và thi vị như mọi chủ đề nghệ thuật khác,
bởi vốn dĩ uống rượu cũng là cả một nghệ thuật và cái nghệ thuật chính
thống này luôn mang đến cho con người một cảm giác bình an, ấm áp. Mọi
câu chuyện sẽ trở nên hấp dẫn hơn nếu có sự góp mặt của một ly champagne,
và mọi khoảng cách, mọi trở ngại sẽ bị xóa bỏ, những quan điểm đối nghịch
vì thế cũng xích lại gần nhau hơn.
Hơn thế nữa, uống champagne là cách chứng tỏ cho người khác biết
đẳng cấp xã hội của bạn, cũng như sự am hiểu của bạn về nét văn hóa độc
đáo này.
Hội thảo hứa hẹn mang lại nhiều điều thú vị, không chỉ đơn giản về
champagne, về vùng đất trồng nho Alsace...
Phương Anh.
Hướng tới văn hóa ẩm thực Pháp
17:17’ 15/12/2005 (GMT+7) Người Viễn Xứ
Nhị Hà
Những hiểu biết lý thú, tinh tế,
đa dạng và phong phú bất ngờ về
hai loại rượu vang khai vị nổi tiếng
có xuất xứ từ Pháp: rượu vang
Alsace và rượu champagne, đã
được ông Tô Việt (Việt kiều Pháp) -
một Chuyên gia về rượu trình bày
tại 65 Quán Sứ - Hà Nội sáng
15/12/2005. Hội thảo dành cho tất
cả những nhà nhập khẩu, phân phối
rượu, những người phục vụ rượu tại
các nhà hàng, khách sạn và những
ai yêu thích ẩm thực Pháp. Có thể
nói, tất cả những người tham dự
Hội thảo trên đã gặp nhau ở niềm
đam mê về rượu cũng như mong
muốn được bổi bổ những kiến thức
quý giá về văn hoá ẩm thực Pháp.
Năm 2005, lần đầu tiên các hội thảo về rượu khai vị kiểu Pháp như trên
được tổ chức tại Việt Nam (2 lần tại thành phố Hồ Chí Minh và 2 lần tại Hà
Nội) đưa lại những thông tin bổ ích cho người quan tâm. Được biết, đây là
một chương trình miễn phí hoàn toàn, nằm trong khuôn khổ của các hoạt
động giới thiệu nền văn hoá ẩm thực Pháp ra thế giới của cơ quan phát triển
các sản phẩm Nông nghiệp và Công nghiệp thực phẩm Pháp (Sopexa). Hà
Nội và thành phố Hồ Chí Minh là 2 trong 31 thành phố thuộc 21 quốc gia
trên toàn thế giới tham gia “Lễ hội rượu khai vị kiểu Pháp” - một sáng kiến
độc đáo của Sopexa nhằm quảng bá các sản phẩm nông nghiệp.
N.H
Kỷ niệm xưa
“Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa...”
(16:08’ 26/12/2005 (GMT+7) Người Viễn xứ)
Tô Việt (Việt kiều Pháp) (Chuyên gia nếm thử rượu vang quốc tế)
Chuyến xe Thành Bưởi xuất phát từ thành phố Hồ Chí Minh hồi 18 giờ
ngày chủ nhật đưa tôi lên thành phố Đà Lạt. Theo lịch trình, tôi sẽ lên giảng
về cảm quan rượu vang ở nhà máy rượu vang Đà Lạt trong 3 ngày, từ 05/12
- 07/12/2005.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi lên giảng ở Đà Lạt. Từ 2 năm nay,
trong khuôn khổ những hoạt động giảng dạy về văn hóa rượu vang của tôi ở
Việt Nam, tôi thường xuyên tổ chức các khóa đào tạo và các buổi thử nếm
rượu vang với khách sạn Sofitel Palace Đà Lạt.
Tuy nhiên, mỗi lần lên Đà Lạt thế này, ít nhiều đều có những cảm giác
thương nhớ bâng khuâng.
Đà Lạt gợi cho tôi nhiều kỷ niệm về một vùng xứ lạ tôi đang sống, vùng
Alpes - Maritimes của Pháp. Cũng những con đường ngoằn ngoèo trên núi,
những đồi thông ngút ngàn và đây đó thấp thoáng qua cây lá những ngôi biệt
thự nhỏ mang nét kiến trúc Châu Âu. Không phải ngẫu nhiên mà người Pháp
thời thuộc địa gọi thành phố này là xứ “Thụy Sĩ nhỏ” của Việt Nam, với
những liên tưởng đến khí hậu mát lành, núi đồi, rừng cây, hồ nước.
Xe chúng tôi bị kẹt trong Thành phố Hồ Chí Minh hơn một tiếng đồng
hồ do dân chúng đổ ra những nơi công cộng nhằm theo dõi và cổ động cho
trận chung kết bóng đá khu vực Viêt Nam - Thái Lan. Dẫu không phải là một
fan bóng đá, tôi như cũng hòa chung vào cơn sốt của dòng nguời bất tận
đang nhích từng bước trên các trục phố chính của thành phố. Vào những
ngày như thế này, mới thấy sự kẹt xe ở Thành phố Hồ Chí Minh thật ghê
gớm, chẳng kém gì Paris hay trên các xa lộ mùa hè ở Châu Âu.
Xe ra đến Biên Hòa thì trời lác đác mưa. Một người bạn lữ hành cho tôi
biết năm nay mưa muộn. Hai luồng pha đèn chiếu một khoảng sáng nhạt
nhòa trước mũi xe, những giọt mưa bụi bay xiên ngang lúc dập dồn, khi thư
thả. Hàng quán bên đường thưa thớt, thảng hoặc một vài chiếc xe chạy
ngược chiều với những khuôn mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ của hành khách trên
xe làm tôi chạnh lòng nghĩ đến quê nhà, vẫn còn nghèo khó lắm.
Trong những đêm mưa thế này, kỷ niệm tuổi thơ dồn dập về, tíu tít trong
đầu như những bầy ong nhỏ. Thủa ấy, gia đình tôi 5 người sống trong một
căn phòng nhỏ khoảng 20m2 ở phố Thợ Nhuộm - Hà Nội. Cả nhà ngủ trên
một chiếc giường đôi khai nồng mùi nước đái đứa em trai mới lên 3 tuổi.
Giữa nhà là đường máng nước cho cả 2 khối nhà, vì thế mỗi khi mưa to, bố
mẹ tôi phải mang chậu to chậu nhỏ ra hứng nước mưa dột, cả nhà như có
chiến tranh.
Cái giường đôi độc nhất ấy nằm cạnh cửa sổ trông ra sân. Tôi vừa sợ
vừa thích thú ngắm những bọt nước sủi tăm trong sân qua ánh sáng của
những tia chớp. Sau một tiếng sét khủng khiếp làm rung cửa, cậu em út của
tôi òa khóc, vừa ôm chặt lấy mẹ vừa ngây thơ nói: anh Việt nằm ngoài cùng,
thế nếu sét đánh vào anh thì làm sao? Thương anh! Thương anh!
Năm lên 8 tuổi, tôi đi sơ tán. Hành trang chỉ 2 bộ quần áo xanh và con
cá nhựa mầu đỏ Bordeaux là thứ đồ chơi xa xỉ bố tôi mua cho trong một lần
đi công tác ở Liên Xô. Cũng lần đầu tiên tôi thấy những cơn mưa đầu hè, xối
xả. Đang đêm mà cả nhà nao nức dậy lấy đơm đi hôi cá tràn từ ao cá hợp tác
xã lên đường làng. Tôi nín thở nhìn cô hàng xóm học lớp 7 vén quần đi xúc
cá. Tuy là gái nhà quê mà đùi cô trắng quá, nõn nà. Chúng tôi mê mải đuổi
theo những chú cá rô đang ra sức rạch qua đường làng lát gạch. Vô tình,
cùng thò tay vào đơm bắt cá, tay tôi chạm vào tay thôn nữ. Cô rụt tay lại,
không hiểu cô có đỏ mặt lên không, nhưng tôi nhớ rất rõ ánh mắt cô lấp lánh
qua những giọt mưa, làm cho hồn tôi lên mây. Trong nhiều năm trời, cô thôn
nữ ấy là thần tượng của tôi, là mối tình đầu thầm kín của tôi, cho đến khi tôi
rời nông thôn về thành phố.
Thời gian thấm thoát trôi. Rồi các em tôi lớn lên, bố mẹ già đi. Tôi lưu
lạc du học sang trời Tây, lòng vẫn đau đáu nhớ về những kỷ niệm thân
thương nơi quê nhà. Dù là trời mưa ở Pháp, ở Đức, ở Anh hay Mỹ, tôi đều
có những liên tưởng đến các cơn mưa ở Việt Nam. Đến nỗi nhiều khi vào
cuối đông, lặn lội mặc áo gió đi ra phố để cảm nhận cái lơn phơn của cơn gió
lạnh và những giọt mưa bụi mặn mòi ve vuốt má... Chiếc xe vẫn lầm lũi rũ
mưa đi. Mưa ơi, vô tình hay hữu ý, những cơn mưa thi vị giúp cho con
đường dài hơn hay ngắn lại tùy theo tâm tưởng của khách lữ hành...
Chiều nay, trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, cũng những đồi thông nho
nhỏ, cũng cái lạnh buốt thịt da, tôi lại nhớ về Đà Lạt, nhớ về cơn mưa muộn
ở Sài Gòn, nhớ về những kỷ niệm của quê hương một thời luôn nhoi nhói
trong tim...
Alpes - Maritimes - những ngày cuối năm 2005 - T.V
Thư phương xa
Đêm tất niên ở Nice
(11:26’ 04/01/2006 (GMT+7) Nguoi Vien Xu)
Tô Việt (Việt kiều Pháp)
“Ok, tối nay anh và hai đứa nhỏ sẽ lên nhà Nicolas đón giao thừa. Em đã
gọi điện cho Michel, hai vợ chồng nó sẽ ghé qua đón anh vào 7 giờ 15”. Vợ
tôi, vẫn vẻ tất tả thường ngày, tuy đã lấy 1 tuần phép để có thể gần gũi chồng
con nhiều hơn trong quãng thời gian tôi trở lại Pháp, vừa đẩy máy hút bụi
quanh phòng khách vừa nói. Tôi vốn biết vợ không thích đi đường núi ngoằn
ngoèo, vì hay bị say ô tô, nhưng vẫn cố nài nỉ: “Thôi, em cố lên chút xíu, cả
năm chỉ có một ngày”. Đứa con trai cũng hùa theo bố: “Đúng thế, nếu mẹ
không đi thì bạn gái con cũng ở nhà luôn”.
Dù đã làm áp lực đến thế, hai bố con chúng tôi vẫn không lay chuyển
được tình thế. Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, vợ tôi rút cuốn “Cánh đồng bất
tận” mà cô bạn gái phóng viên Người Viễn Xứ tặng trước khi tôi về Pháp,
thoải mái ngả người trên ghế canapé và chỉ loáng sau đã bị hút hồn theo
những nhân vật trong truyện. Lắc đầu chán nản, con trai tôi vào buồng lấy ra
chiếc chăn len nhẹ tôi mang về trong một đợt đi công tác ở Anh, đắp lên
người mẹ. Nó làm thế cho bõ ghét, vì tôi biết vợ tôi không thích chiếc chăn
này, nói đắp vào thường bị ngứa. Nhưng cô ấy vẫn thản nhiên như không có
chuyên gì xảy ra. Hai bố con đành chịu trận, gọi điện khẳng định lại với
Niclolas là sẽ lên 3 người đón tất niên chứ không phải là 4. Cậu bạn tôi lùng
bùng câu gì không rõ trong điện thoại, vẻ không được hài lòng cho lắm.
Nicolas rất muốn vợ tôi lên núi, vì hai gia đình quen biết nhau hơn 10 năm
nay, từ thủa hai đứa chúng tôi sống chết có nhau trong những cuộc đua thể
thao chạy việt dã, marathon hay trèo núi.
Biết đem gì lên nhà Nicolas đây? Suy đi tính lại, tôi chọn trong đống đồ
mang ở Việt Nam về một gói mứt gừng, một gói kẹo lạc, ít bò khô, gọi là
của ít lòng nhiều.
Anh bạn Nicolas của tôi, vốn sinh ra ở Guadeloupe, một tỉnh hải ngoại
của Pháp trong biển Caraibes, rất thích xài đồ ăn Châu Á. Tôi còn nhớ, mội
lần đi Guadelouupe về, thế nào Nicolas cũng mang cho tôi vài chai rượu
Rhum “cất tại nhà - fait main”, anh nhấn mạnh vào chữ “fait main” như kiểu
một anh nông dân chân đất mắt toét cậy cục đem một bình rượu đất nung nút
lá chuối ra thành phố tặng người thân và tự hào khoe: “Rượu này bu nó nhà
em chọn kỹ từng hạt thóc, chưng cất lấy nước đầu tiên, lại còn cất công hạ
thổ 9 tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau ghê gớm lắm bác ạ”.
Lo xong khoản khai vị và tráng miệng rồi, tôi xuống hầm rượu chọn vài
chai thết bạn (và cả tự thưởng cho mình).
Xa nhà đã vài tháng, tôi không có thời gian ngó ngàng đến cái “vườn
cấm” nho nhỏ của tôi. Khu vườn địa đàng này chỉ rộng khoảng 4m vuông,
nhưng tôi cũng khéo xếp được vài trăm chai rượu, kỷ niệm của những lần đi
thử nếm khắp nơi trên thế giới. Thôi thì đủ cả rượu Pháp, Tây Ban Nha,
Italia, Australia, Anh, Đức, Thụy Sĩ, Algeria, Ma-rốc, Nam Phi... Đối với
tôi, mỗi một chai rượu có một cuộc đời riêng, một tình cảm riêng, một linh
hồn riêng, một nét văn hóa riêng, muôn màu muôn vẻ... Mỗi khi vào “cái
thế giới của riêng tôi ấy”, tôi ở lại hàng giờ, say đắm trong cái không gian
mờ mờ ảo ảo, nửa tối nửa sáng qua khung cửa tò vò rộng chừng 15cm. Tôi
tưởng như nghe thấy mỗi chai rượu rì rầm ca hát, kể lại cho tôi những gì đã
xảy ra trong thời gian tôi vắng nhà, những vui buồn chúng đã trải qua, những
đổi thay mà chúng cảm nhận được về thời tiết, khí hậu, ánh sáng, về những
tia nắng ban mai, những vì sao le lói, cả những đêm trăng rời rợi khiến cây lá
bên ngoài khung cửa tò vò cũng như sáng rực lên, tràn trề sức sống. Tôi hít
căng lồng ngực cái không khí hơi tù hãm đượm mùi ẩm mốc và phảng phất
hương rượu, cái phần bay hơi tinh túy, phần của các thiên thần “la part des
Anges” đó, như hít hương của vợ hoặc một tình nhân lâu lắm rồi không gặp.
Tôi sờ lên những nhãn chai xù xì hay trơn láng và tưởng tượng đó là làn da
mềm mại của phụ nữ hay một anh lực điền suốt ngày bán mặt cho đất, bán
lưng cho trời. Này nhé, chai rượu Muffalar đến từ Rumania vẫn còn nồng
hương cô gái nông dân vùng núi Carpates. Chai Ice Wine (rượu từ nho thu
hoạch trên tuyết) đến từ Canada mang hơi thở nóng rực của lũ sói săn tìm
hươu Caribou trên băng tuyết tháng 1...
Lần lữa mãi, cuối cùng tôi cũng chọn được 1 chai vang trắng Savoie và
hai chai vang đỏ vùng Provence, niên hiệu 2001.
Michel và vợ đến đón chúng tôi rất đúng giờ. Đêm tất niên, lại thêm cái
lạnh 3
0C khiến trời như cao thêm, mông mênh, với muôn vàn vì tinh tú. Con
đường lên núi thật đẹp, lượn lờ giữa cây lá và những ngôi biệt thự lấp lánh
ánh đèn trang trí của các cây thông, tự nhiên hay nhân tạo. Một cơn mưa nhỏ
chợt đến, chợt đi, chỉ đủ láng mặt đường và lòng chúng tôi mềm lại, với
những xúc cảm lẫn lộn nửa vui nửa buồn. Vui vì sắp được đón năm “Bính
Tuất”, buồn vì sắp phải ly biệt năm “Ất Dậu”.
Hồi ba tôi còn sống, vẫn kể rằng cứ mỗi giao thừa, cậu em trai út của tôi
thường hỏi ba giao thừa là gì? “Là lúc giao nhau của năm cũ và năm mới”.
“Thế năm cũ và năm mới giao nhau vào lúc nào và ở đâu hở ba?”.
Ba giải thích rằng năm cũ và năm mới giao nhau vào 12 giờ đêm, và ở
bất cứ đâu, trong mỗi gia đình, mỗi thành phố, mỗi quốc gia trên thế giới.
Cậu em trai tôi lè lưỡi, nói: “Khiếp, thế giao thừa còn nhanh hơn cả máy bay
phản lực của Mỹ à”.
Xa lắm rồi những kỷ niệm êm đềm ấy. Và cuộc sống vẫn trôi. Nicolas
và lũ nhỏ ra tận cửa đón chúng tôi. Con gái anh tên Laura, còn con trai tên
Jérémy. Laura 11 tuổi, Jérémy 14.
Lâu không gặp, tôi thấy Laura lớn bổng lên, còn Jérémy đã có dáng dấp
của một thanh niên tuy vẫn còn giữ nhiều tính cách hồn nhiên của thiếu niên.
Cả nhà vồn vã đưa chúng tôi vào phòng khách. Vợ Nicolas, Sophie, bận tíu
tít trong bếp. Khi được hỏi chị sẽ đãi khách những gì, chị cười hiền hậu, nói:
“Gan béo, cá hồi hun khói, thịt bò bỏ lò, còn món tráng miệng là kem”.
Chúng tôi ngồi hàn huyên bên lò sưởi rực hồng, nhâm nhi rượu
champagne với bánh mì, trứng cá tầm và pho mát Kiri. Sophie là bác sỹ
chuyên về thể thao, chị mới chuyển phòng mạch từ Nice lên Sainte Blaise từ
hơn một tháng nay và tỏ ra rất hài lòng vì phòng mạch mới của chị chỉ cách
nhà hơn cây số.
Bữa ăn kéo dài khá lâu, vì theo phong tục phương Tây, mọi thành viên
trong gia đình và bè bạn sẽ đón giao thừa ngay tại bàn tiệc. Chai vang trắng
Savoie tuyệt vời với món cá hồi. Nicolas mở một chai vang ngọt
Montbazillac để dùng với món gan béo. Món bò bỏ lò, còn hơi rỉ máu, rất
hợp với hai chai vang đỏ tôi mang lên.
Mải trò chuyện, chợt chúng tôi nghe thấy nhiều tiếng nổ lớn, liên tiếp.
Tôi chạy ra sân. Cả một vùng núi non sáng rực lên dưới ánh pháo bông và
pháo hoa. Thú vị nhất là nhà ai trong xóm còn đốt cả một tràng pháo tép,
chắc mua ở một tiệm tạp hóa Châu Á trong phố.
Chủ và khách hôn nhau, nói những lời chúc mừng cho một năm mới
2006 hạnh phúc, sức khỏe và thành đạt.
Khi chúng tôi xuống núi, đường chân trời phía biển Địa Trung Hải đã có
ráng phớt hồng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Xin chúc mừng năm mới
mẹ và các em ở Việt Nam!
Đêm 31/12/2005 - T.V
Những ngày trên đảo Sicile
07:27’ 12/01/2006 (GMT+7) Nguoi Vien Xu
Tô Việt (Pháp)
03.01.2006
Tôi bay từ Nice bằng máy bay của Alitalia, Mac Donald Douglas MD -
80, 2 động cơ phản lực, thường được mệnh danh là taxi bay vì chở được
nhiều khách và điều khiển dễ dàng. Trên đường băng, chiếc máy bay này
giống như 1 con cá lóc khổng lồ, không biết trên trời sẽ ra sao?
Bay 1 giờ 30 phút thì đến Rome, sau đó chuyển máy bay để đi Palermo.
Phi công Italia lái máy bay như lái xe đua Ferrari, chạy nhanh, ngoặt gấp
làm nhiều khi đứng tim hành khách.
Chiêu đãi viên tỉnh khô nói tiếng Italia dù bạn có biết hay không.
Người soát vé ở cửa ra sân bay Fiucimino (Rome) rất hài hước, thấy tôi
là người ngoại quốc, anh kiểm tra hộ chiếu rồi... vờ đưa cho cô gái Sicile
xinh đẹp đứng bên cạnh tôi trước khi cười rất tươi và xin lỗi, cũng bằng tiếng
Italia.
Tiếng Anh: nếu có bạn đọc nào đó phản ánh trên Vietnam Express Daily
rằng trình độ tiếng Anh của nhân viên tiếp thị Vietnam Airlines là không thể
chấp nhận được thì tôi sẽ lấy làm sung sướng được nghe thứ tiếng Anh đó
hơn là nghe chiêu đãi viên hàng không Alitalia nói (tất nhiên, tôi không vơ
đũa cả nắm, có những tiếp viên nói rất giỏi).
Rời sân bay Rome, máy bay bay dọc bờ biển, ở độ cao tương đối thấp,
vì thế tôi có thể quan sát thấy các thành phố lung linh ánh điện như những
chuỗi ngọc trai đeo cổ.
Đến Palermo 11 giờ 30 tối, chậm 40 phút so với dự kiến.
Sân bay sát biển, một bên là những vách núi dựng đứng. Vào phòng chờ
lấy hành lý, tôi thất vọng vì mãi không thấy dây chuyền chuyển động. Đến
khi hành lý chạy ra thì mọi người chen lấn xô đẩy để lấy cho nhanh, chẳng
khác gì cảnh lấy hành lý ở Nội Bài hay Tân Sơn Nhất.
Hải quan sân bay đứng sẵn với chó nghiệp vụ ngửi va ly tìm thuốc
phiện. Tôi liên tưởng đến phim “Bố già” và gia đình Corleonne.
Vừa kéo va ly ra đến cửa, đã thấy cả gia đình Việt kiều Trần Thị Hằng,
Giuseppe Giusto, Salvatore, Daniela ra đón. Giuseppe Giusto, 50 tuổi, chồng
Hằng, làm nghề kiểm lâm. Hằng, 33 tuổi, sang Italia từ năm 1995, làm bác sĩ
châm cứu ở thị trấn Alcamo, cạnh Palermo. Salvatore, 5 tuổi, con trai
Giuseppe và Hằng. Em gái Salvatore là Daniela, 4 tuổi.
Đêm, cả nhà ăn mì gói, uống rượu Nero d’Avola + Merlot. Chai rượu
tương đối ngon, nhưng vì quá mệt sau chuyến đi dài nên tôi chỉ mong bữa ăn
chóng xong để đánh răng đi ngủ.
Ngủ trong phòng tụi nhỏ, 2 giường, 2 máy vi tính, sạch sẽ và ngăn nắp.
Đêm Sicile khá lạnh nên ngủ ngon, chỉ thức dậy lúc 8 giờ sáng, tuy nhiên rất
tiến bộ là không phải nhờ ai đánh thức.
Lẳng lặng đi tắm, đánh răng, rửa mặt. Mặc quần áo xong xuôi thì vợ
chồng Hằng cũng thức giấc. Giuseppe pha cà phê, còn Hằng xuống phố mua
bánh mì.
Cà phê rất ngon, nhưng đặc đến mức người Việt mình gọi là “cà phê
cắm tăm”. Khi Hằng dịch câu nói đùa này của tôi cho Giuseppe nghe, anh rất
khoái và ép tôi uống thêm một tách nữa.
Chúng tôi rời thị trấn Alcamo lúc 9 giờ sáng. Cùng đi với chúng tôi có
thêm 2 người bạn Italia là Giuseppe “pépé”, vì ông đã nghỉ hưu, và cô Tecla,
phụ trách kinh doanh của một hãng rượu ở Palermo.
Ra khỏi Alcamo đã thấy những ruộng nho mênh mông nằm sát đường
quốc lộ hay trên những sườn đồi thoai thoải. Sicile có khoảng 150.000ha đất
trồng nho, lớn hơn cả vùng Bordeaux của Pháp tuy diện tích đảo chỉ có
25.708km vuông.
Cảnh quan Sicile rất đa dạng. Nếu như dải đồng bằng ven biển khá xanh
tốt với những ruộng rau, những vườn cây ăn quả và đồng cỏ thì vùng cao
nguyên (từ độ cao 350m trên mực nước biển) lại khá cằn cỗi, với những
ruộng nho và vườn ôliu, đây đó trên sườn đồi một trang trại bỏ không, hoặc
một xưởng làm rượu đã đóng cửa. Chúng tôi dừng lại tham quan một pháo
đài cổ hoang tàn, xiêu vẹo đã từ nhiều thế kỷ nay, nghe gió hú qua từng kẽ
đá và nhớ về cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn với bài hát “hỏi đá rêu phong bao
nhiêu tuổi đời?”. Nhiều thế hệ đã qua đi trên mảnh đất này, nhưng sỏi đá vẫn
trơ gan cùng nhật nguyệt.
Chúng tôi đến lãnh địa Monte Olympo hồi 10 giờ sáng. Lãnh địa này có
800ha đất trồng nho. Các giống nho trắng địa phương nổi tiếng là Cataratto,
Greanico, Grillo và Insolia. Các giống nho đỏ địa phương là Nero d’Avola
và Nerello Mascalese. Lãnh địa có một số giống nho quốc tế như
Chardonnay (trắng), Cabernet Sauvignon, Merlot và Syrah (đỏ).
Xưởng làm rượu được trang bị những máy móc hiện đại nhất thế giới
của Pháp và Italia. Hầm nuôi rượu có 1.000 thùng gổ sồi nhập từ Slovénie.
Sau khi đi thăm các ruộng nho và hưởng cái thú được lội bì bõm trong bùn,
trong cái lạnh 10
0C, chúng tôi quay lại thử nếm:
- Một chai Greanico, nhiều tính chất hoa quả tươi mát;
- Một chai Grillo + Chardonnay, vừa có tính khoáng chất của dòng nho
Grillo, vừa đậm đà, tròn trịa với dấu ấn rõ rệt của dòng nho Chardonnay;
- Một chai Nero d’Avola, mang hương vị hoa quả, mùi đá núi lửa và gia
vị thảo mộc vùng đồi núi;
- Một chai Nero d’Avola + Syrah tinh tế, rất hợp với phụ nữ;
- Và cuối cùng, 1 chai Luxus tuyệt vời, là sự phối hợp của 5 dòng nho
Cabernet Sauvignon, Merlot, Syrah, Nero d’Avola và Petit Verdot.
Niềm hân hoan ấy còn được tiếp tục trong tiệm ăn ngon nhất của thị trấn
Sambucca, với những món ăn rất đặc trưng của đảo Sicile và món mì
Spaghetti “al Dente - giòn sần sật” của Italia. Bữa ăn kết thúc lúc 3 giờ
chiều, với tách “cà phê cắm tăm” đậm đặc đến mức có thể quật ngã bất cứ
thanh niên nào nếu người đó chưa có gì lót dạ.
Cơn mưa núi ập đến tiễn chúng tôi ra cửa. Con đường xuống núi nhòe
trong một tấm màn nước trắng xóa, nhưng hai chiếc gạt nước, dù đã làm việc
hết công xuất, vẫn không xóa được những dư âm của tình bạn Việt Nam -
Italia trong sâu thẳm trái tim.
05.01.2006
Sáng, dậy từ 7 giờ 30 nhưng vẫn nán lại giường thêm chút nữa để tận
hưởng cái cảm giác thú vị của cuộc sống trong một thị trấn nhỏ không có
tiếng ồn. Qua khung cửa sổ trông sang dãy phố đối diện, tôi thấy một cô
nàng dậy sớm đang đứng trên ban công nhìn ra phố. Cái cảm giác ấy thật dễ
chịu làm sao: một vẻ đẹp rất phụ nữ và tươi tắn, một chấm sáng nhỏ lung
linh sưởi ấm cho đời trong buổi mai se lạnh. Tôi không khỏi bật cười khi
nghĩ rằng phụ nữ cũng có lúc ba máu sáu cơn, làm cho ngay cả những anh
hùng hảo hán nhất cũng phải kiềng mặt. Ít nhất là lúc này, tôi thấy lòng mình
ấm lên, mọi mặc cảm, muộn phiền, vất vả, nhọc nhằn của cuộc sống nay đây
mai đó biến mất, và quyết định tung chăn nhỏm dậy để không phí một ngày
tuyệt vời như thế.
Giuseppe và Hằng hôm nay dậy sớm hơn tôi (chắc tại hôm qua đi ngủ
sớm). Giuseppe làm cho tôi một ly Cappuccino và một ly Expresso “cắm
tăm”, Hằng tranh thủ xuống dưới phố mua bánh mì ăn sáng. Giuseppe không
dùng Expresso, nói với tôi rằng bụng dạ anh sáng nay hơi lủng củng.
Trong khi đợi một người bạn Sicile đến đi cùng, tôi tranh thủ vào mạng.
Phương Anh, phóng viên báo Cưới Hỏi Net gửi bài viết về rượu champagne
nhờ mình xem hộ. Cô bé này quả là một hiện tượng độc đáo, rất chăm chú
tìm hiểu về rượu vang và có những bài viết mang tính chuyên môn tương đối
sắc sảo.
9 giờ sáng, Giuseppe “pépé” đến, chúng tôi khởi hành đi thăm một hầm
rượu ở Marsala mang tên hầm rượu Mathia. Công ty tư vấn về tất cả các vấn
đề liên quan đến rượu vang với một phòng thí nghiệm nằm cạnh bãi biển
Marsala và đầu tư có chiều sâu vào 20ha nho, mua ở những vùng tương
đương với khái niệm “Terroir” của Pháp, dù chỉ là vang vùng (IGT).
Giám đốc hầm rượu Mathia, anh Gaspare Vinci, còn rất trẻ, rất đam mê
về rượu. Anh được đào tạo về làm rượu ở Marsala, nhưng cũng như tất cả
các chuyên gia rượu Italia nổi tiếng khác, anh tu nghiệp 5 năm tại vùng
Piemont là cái nôi sản sinh ra các thiên tài về thử nếm và làm rượu.
Đứng từ phía biển, tôi có cảm giác tấm biển đồng in phù hiệu của hầm
rượu hơi kỳ quái, với hình hai chú khuyển đực đang say sưa hoan lạc với
một nàng khuyển cái cả từ phía trước và phía sau. Nhưng tôi tự nhủ: có thể
lắm chứ, người Việt Nam mình chả nói: xực như cẩu, hỗn như cẩu, vậy thì
loạn như cẩu có gì là lạ, nhất là trong những lúc say sưa bí tỉ với thứ chất
lỏng tuyệt vời này? Tuy nhiên, khi tiến lại gần, tôi mới rõ đó là hình chạm
hai con sư tử đực đang vồ xé một con trâu rừng lực lưỡng. Được hỏi tại sao
hầm rượu Mathia lại chọn biểu tượng nói trên, anh Gaspare cười và trả lời tôi
rằng hình tượng sư tử cắn xé trâu rừng là hình ảnh mạnh gắn liền với lịch sử
dân tộc La Mã, vốn đam mê các cuộc đấu giữa nô lệ và thú dữ, hoặc trâu
rừng và thú dữ trong các đấu trường. Vả lại, theo anh, rượu vang của hầm
rượu Mathia mạnh đến mức có thể quật ngã bất cứ tửu đồ lực lưỡng nào. Đó
là chưa nói đến khía cạnh nghề nghiệp trong thời buổi này, muốn cạnh tranh
được với các đối thủ khác cần phải hết sức hùnh mạnh, như beo, như cọp,
như sư tử.
Chúng tôi cùng thử nếm một chai Grillo, một chai Insolia (2 dòng nho
trắng đặc trưng của Sicilia) và một chai Grillo - Chardonnay. Quả thật rượu
rất ngon, nhưng để có thể đè bẹp được mọi đối thủ với rượu này thì tôi chưa
tin lắm. Dù sao sự liên tưởng cũng rất thú vị, nó nói lên tham vọng của một
giám đốc trẻ đầy nhiệt huyết.
Anh Gaspare cũng mời tôi thử nếm một chai Nero d’Avola, một chai
Nero d’Avola - Cabernet Sauvignon và một chai Nero d’Avola nuôi trong
thùng gỗ sồi.
Cũng cần nói thêm là đảo Sicilia không có truyền thống làm rượu Nero
d’Avola trong thùng gỗ sồi, vì các chuyên gia Italia cho rằng giống nho này
không chịu được gỗ sồi; hơn thế, khi nuôi trong thùng gỗ sồi, rượu sẽ mất đi
tính chất hoa quả tươi mát. Anh Gaspare rất khoái khi tôi đưa ra các nhận
xét, đánh giá về rượu vang, và nói anh rất hân hạnh được đón tiếp chuyên gia
rượu người Châu Á đầu tiên đến hầm rượu Mathia, đồng thời bày tỏ với
chúng tôi nguyện vọng của các nhà làm rượu đảo Sicilia muốn hợp tác lâu
dài với Việt Nam trong lĩnh vực này.
Thử rượu xong, chúng tôi lên xe đi thăm các ruộng nho Chardonnay và
Grillo của lãnh địa Mathia. Các ruộng nho này có khi chỉ nằm cách bờ biển
10 - 15m, vì thế các luống nho luôn được những làn gió biển mặn mòi ve
vuốt cả mùa đông lẫn mùa hè, đem lại cái hương vị có một không hai là mùi
i-ốt.
Để có thể vào thăm các ruộng nho, xe chúng tôi chạy dọc bờ biển, qua
vùng làm muối. Gaspare giải thích cho tôi rằng nếu như nước biển có màu
xanh thì nước ruộng muối có màu phớt đỏ vì hàm lượng muối trong nước rất
lớn.
Sau khi thăm các ruộng nho và được Gaspare thuyết trình rất say sưa về
thổ nhưỡng, khí hậu và cách làm rượu ở hầm rượu Mathia, cụ thể đến từng
chi tiết nhỏ, chúng tôi đi ăn trưa trong thành cổ Marsala. Tiệm ăn bình dân,
bàn ghế mộc mạc, song đồ ăn rất ngon và rất đặc trưng (bạch tuộc xào, tôm
hùm nấu mì ống). Ông chủ tự mang tôm cá (vẫn còn giẫy đành đạch do dân
chài vừa mới đánh bắt từ vịnh biển lên) ra cho khách chọn, sau khi nấu xong
lại tự tay phục vụ cho khách để tỏ lòng quý mến theo phong tục Sicilia.
Do người dân đảo Sicilia ăn trưa rất muộn (2 - 3 giờ chiều) nên sau khi
uống cà phê, chúng tôi vội vã đưa Hằng về phòng mạch vì chị có hẹn với
khách đến châm cứu, còn tôi đi tiếp với Giuseppe Giusto và Giuseppe
“pépé”. Buổi chiều hôm ấy, chúng tôi thăm cơ sở sản xuất đồ chuyên dụng
nhà hàng - khách sạn Verat của anh Vito Amodeo, sau đó chạy xe dạo quanh
thành phố Alcamo. Trên một trục chính của thành phố, tôi buột miệng “Cây
Bao báp”. Giuseppe “pepe” nhìn tôi cười và nói “Không phải cây Bao báp
đâu, vì Bao báp mọc ở châu Phi, còn đây là cây Erythria của Sicilia, rất
giống cây Bao báp”.
Chạy chừng 15 phút, chúng tôi vào thị trấn Castellammare và lên đỉnh
cao nhất, nơi có một tiệm ăn nổi tiếng nằm chênh vênh trên vách núi, dưới
chân là vịnh biển sâu thăm thẳm. Trong vịnh có bè nuôi cá hợp tác với Nhật
Bản (cá thu).
Giuseppe “pépé” kể với tôi rằng, năm ngoái, trong một lần biển động, bè
cá bị vỡ khiến một số cá thu thoát được ra ngoài. Tuy nhiên, do không quen
với cuộc sống tự do nên nhiều con lại quanh quẩn vào bờ kiếm mồi và nhiều
người dân ở Alcamo, trong đó có Giuseppe Giusto, đã dùng lao đâm cá bắt
được vài con nặng đến 400kg.
06.01.2006
Là ngày lễ nên Giuseppe và Hằng dậy muộn. Hẹn với vài người bạn đi
uống cà phê trong một quán Bar ở Alcamo. Hằng muốn tôi thử một loại bánh
ngọt với nhân làm từ sữa cừu. Chần chừ giây lát, tôi gọi một chiếc, thấy rất
ngon. Hơn thế, tôi thấy ai vào bar cũng gọi một chiếc bánh này, uống với cà
phê Cappuccino hoặc Expresso. Thấy tôi có vẻ thòm thèm, Giuseppe gọi
thêm một chiếc nữa. Tôi làm ra vẻ từ chối, nhưng khi anh đưa thì ăn ngay.
Ngon tuyệt!
Đi tham quan một hầm rượu (Paradoxo) với Giovanni, phụ trách về
nông nghiệp của tiểu bang Sicilia.
Người phụ trách hầm rượu Paradoxo còn trẻ, rất có cảm tình, tên
Salvatoré Giuffrida. Lãnh địa Paradoxo có 120ha nho, với nhà máy rất hiện
đại, sản lượng 1.000.000 chai/năm.
Ngoài các giống nho địa phương, Paradoxo còn trồng nhiều giống nho
quốc tế như Cabernet Sauvignon, Merlot, Petit Verdot, Syrah (đỏ).
Chardonnay, Viognier (trắng). Sau khi thử nếm, tôi nói với Salvatore rằng
anh rất thành công với các giống nho Petit Verdot, Syrah và Merlot.
Salvatore rất thích thú và nói nếu có dịp anh sẽ gửi sang Việt Nam cho tôi
vài chai niên hiệu 2005, vẫn còn nuôi trong bồn inox.
Trên đường từ lãnh địa Paradoxo về thành phố, Giovanni mời chúng tôi
vào thăm trang trại của gia đình anh (bỏ hoang, chỉ có một công nhân ở trong
ngôi nhà nhỏ bên cạnh để trông nom và làm vườn). Trang trại rất rộng, kiến
trúc kiểu thế kỷ 18 (sau cánh cổng sắt là cả một quần thể khép kín, với sân
gạch ở chính giữa, đối diện với cổng là nhà chính với ban công trông ra
vườn, hai bên là dãy nhà phụ để máy móc nông nghiệp). Giovanni rất hăng
hái vào nhà phụ, thay bộ comple đang mặc bằng một bộ quần áo bảo hộ lao
động, đi ủng cao su ra vườn hái cho chúng tôi cả chục ký chanh và quýt.
Quýt ở đảo Sicile rất đậm đà.
Chiều tối, tôi sang phòng mạch của Hằng ngồi viết lách. Không có cảm
hứng lắm nên giết thời giờ bắng cách lên mạng tìm các hình ảnh về đảo
Sicile.
07.01.2006
Thứ bảy, các nơi đều nghỉ nên ông Eligio Asta, Chủ tịch Liên hiệp các
doanh nghiệp vừa và nhỏ ở Italia, đồng thời là chủ một hãng bán xe ô tô
Citroen của Pháp ở tỉnh Trapani hẹn tôi và Giuseppe đi ăn sáng. Trên đường
đi gặp Giuseppe Corso, chủ hãng làm đồ gỗ Corso của tỉnh Trapani. Ngoài
các hoạt động về đồ gỗ, Giuseppe còn có ruộng nho và mỗi năm anh đặt làm
khoảng vài chục ngàn chai như là quà biếu của công ty. Uống cà phê và ăn
sáng xong, Giuseppe Corso mời chúng tôi về nhà, đích thân xuống hầm rượu
lấy 12 chai, tặng tôi 6 chai, những người khác 2 chai.
Chiều, tranh thủ làm việc trong phòng mạch của Hằng vì có mạng.
Tối, đi ăn cùng Hằng, Giuseppe Giusto, Eligio Asta và vợ là chị Maria
Asta, Vito Amodeo và vợ là chị Francesca Amodeo ở tiệm ăn trên núi. Đồ ăn
rất ngon, nhưng quá nhiều món làm cho Giuseppe Giusto phải hai ba lần cản
không cho Vito Amadeo gọi thêm món. Kết thúc bữa ăn, chủ quán đem ra 3
chai rượu mạnh, ra sức nài chúng tôi cùng uống. Kết quả là tôi lăn quay ra
ngủ trong xe trên đường về Alcamo. Không biết tôi có ngáy như bò rống hay
không, nhưng khi về đến nhà, tôi cứ để nguyên cả quần áo, chỉ kịp tháo giầy
và tất, nằm vật xuống giường ngủ một mạch đến 8 giờ sáng hôm sau.
08.01.2006
Đánh răng rửa mặt xong, vào bếp, đã thấy Hằng đang dọn dẹp. Nghe
Hằng kể lại là cả nhóm còn ngồi nán lại nhà Hằng đến 3 giờ sáng để chờ lên
mạng xem một vụ xì căng đan liên quan đến con gái một nhân vật quan trọng
trong chính quyền địa phương, nghe đâu các hình ảnh khỏa thân của cô bị
nhân tình đưa lên mạng như vụ Đinh Thoại - Yến Vy hồi nào. Tôi nhớ một
cô bạn nhà báo phàn nàn với tôi rằng ở Việt Nam bây giờ quanh đi quẩn lại
chỉ thấy dân chúng háo hức tìm đọc trên báo các mục cướp, giết, hiếp. Thì
ngay ở Sicile là nơi có truyền thống văn minh Hy Lạp - La Mã từ hàng ngàn
năm nay, những người bạn mới của tôi, tri thức đầy người, còn không thoát
khỏi những ham muốn tầm thường như vậy.
9 giờ 30, một nhóm các nhà sản xuất rượu đến gặp chúng tôi để bàn về
chương trình hợp tác trong tương lai. Họ tỏ ra rất quan tâm đến việc tôi giúp
họ quảng bá văn hóa và các sản phẩm rượu vang đảo Sicilia ở Việt Nam.
Hiền, em gái Hằng, xuống phố mua lên một hộp bánh ngọt. Tôi ăn liền 3 cái,
vì cũng như mọi sáng, Giuseppe Giusto ép uống đến 3 ly cà phê Expresso
“cắm tăm” làm tôi chóng mặt, nhức đầu và ruột non ruột già sôi sục biểu tình
đòi miếng cơm manh áo.
Chiều, tiếp tục làm việc trong phòng mạch. Tòa nhà quá rộng, không để
sưởi nên có lẽ bị cảm lạnh, thấy người gây gây. Tối không muốn ăn cơm,
nhưng Hiền và Hằng nài nỉ mãi nên lên nhà ăn súp. Được cái hoa quả ở
Sicile rất sẵn nên Hiền vắt một lô nước cam cho Giuseppe và tôi. Cô bé thật
chu đáo.
Lần đầu tiên kể từ hôm tôi sang Sicile, đi ngủ từ 8 giờ 30.
09.01.2006
Ngày cuối cùng ở Sicile. Tôi dậy từ sớm tắm rửa và chuẩn bị hành lý.
Lúc đi mang ít đồ, vậy mà khi về tay xách nách mang vì Giuseppe Corso
tặng 6 chai, Gaspare Vinci tặng 3 chai, Giovanni Maggio tặng 1 chai Luxus.
Hiền lại còn chạy xuống phố mua cho 2 ổ bánh mì kẹp xúc xích, nói là để tôi
ăn trong lúc chờ máy bay ở Rome (máy bay đến Rome lúc 2 giờ chiều,
nhưng tôi phải đợi đến 5 giờ hơn mới có máy bay đi Nice) và 1 hộp bánh
ngọt, “quà đặc biệt của Sicile cho chị ấy và cháu Nam”.
Trên đường ra sân bay Falcone, Giuseppe tranh thủ đưa tôi đi thăm Chủ
tịch phòng thương mại và công nghiệp Sicile, ông Giuseppe Pace. Ông này
còn trẻ, rất vui tính, cứ bắt tôi phải đem về Nice 2 chai Marsala và 1 đống
sách vở bằng tiếng Italia, tuy tôi đã giải thích rằng tôi chỉ bập bẹ được chút
ít.
Vào phòng làm thủ tục lên máy bay, Hằng giữ hai túi xách ở ngoài vì sợ
rằng khách đông, người làm thủ tục bay sẽ gây khó dễ. Quả thế, khi cô này
thấy ông khách đứng trước tôi có 2 túi xách to thì cứ nhất định đòi cân, làm
ông này phải chuyển bớt một ít đồ cho vợ. Điều tôi ngại nhất là 6 chai rượu
để trong va ly không biết có bị vỡ không, của một đồng công một nén.
Máy bay ra đường băng, tăng tốc rồi nhẹ nhàng rời mặt đất. Phía bên
phải là biển xanh thăm thẳm, còn phía bên trái là những ngọn đồi thoai thoải
như những phụ nữ để ngực trần, với hoa cúc dại vàng như mắt ai thương
nhớ.
Sicile ơi, tạm biệt!
Thư phương xa
Tết Việt và cành đào ở Nice
07:42’ 17/01/2006 (GMT+7) Nguoi Vien Xu
Tô Việt (Pháp)
Yann, anh ban người Pháp có một thời gian cùng làm việc với tôi ở
Công quốc Monaco, gọi điện hỏi xem vợ chồng tôi có tổ chức ăn uống gì
trong dịp Tết Bính Tuất sắp đến.
Lẽ tất nhiên, từ hai năm nay, năm nào Yann cũng đến cùng cô bạn gái
Sophie, không đúng Tết vì bận việc thì cũng chỉ một vài ngày sau đó. Đặc
biệt, Yann là một trong những người bạn Pháp hiếm hoi rất khoái bánh
chưng, nên năm nào vợ tôi cũng đặt xôm ra vài chiếc, vừa để chồng con ăn
cho thoải mái, vừa để đãi khách của chồng.
Đồ đón Tết, hai vợ chồng tôi đã lo tàm tạm. Bánh chưng đặt đám sinh
viên Việt Nam trường Đại học Văn khoa Nice, măng, miến, mộc nhĩ, đợt về
Việt Nam dạy học vừa rồi, tôi mang sang cả một va ly có dư, giò chả mua ở
cửa hàng tạp hóa người Việt. Chỉ còn thiếu cành đào và chậu quất thì dù ở
xứ người mình vẫn có thể hưởng trăm phần trăm Tết Việt Nam. Vui hơn nữa
là thời tiết dường như cũng chiều lòng người, mấy hôm trước vừa lạnh vừa
có tuyết thì từ sáng nay, trời chỉ còn hơi se lạnh.
Chợt tôi nhớ mấy hôm trước, khi chạy xe qua môt chỗ ngoặt trên núi
cách nhà tụi tôi khoảng năm mươi cây số, trên đường đi Puget - Thénier, có
môt bãi hoang với vài cây đào dại đang trổ hoa rất đẹp. Tôi ướm thử xem
Yann có đồng ý qua nhà đón tôi cùng lên núi để làm cái việc không được
đường hoàng cho lắm là xin thiên nhiên một cành nhỏ đón xuân. Không
ngần ngại, Yann lấy ngay xe hơi xuống Nice. Vừa mới vào phòng khách,
Yann đã hỏi ngay “Việt ơi, tụi mình có thể ghé vào đâu uống chút cà phê
trước khi hành sự được không?”. “Lẽ tất nhiên, tụi mình có cả buổi chiều
nay để làm chuyện đó mà”. Là một chuyên gia rượu trẻ ham học hỏi, khi
cùng làm với tôi ở khách sạn 4 sao Luxe Grand Hotel du Cap Ferrat, mỗi kỳ
nghỉ phép, hai đứa từng ngao du khắp nơi trên đất Pháp, thăm thú các vùng
trồng nho, làm rượu và cũng từng có những kỷ niệm uống rượu vang “lên bờ
xuống ruộng” khi bà xã tôi và cô bạn gái của Yann bận việc không thể đi
cùng.
Tôi lấy áo khoác, rồi hai thằng chúng tôi ra xe, nổ máy, nhằm hướng
Puget - Thénier. Yann cầm lái, tôi ngồi bên. Rời thành phố, bắt đầu vào
đường núi ngoằn ngoèo, chiếc xe như trôi đi trong thời gian, trong khoảng
không bát ngát những rừng cuối đông trơ trụi. Đây đó điểm xuyết một vài
khóm cây thay lá, vàng rực trong ánh chiều tà.Chạy được chừng nửa tiếng,
chúng tôi quyết định dừng xe lại nghỉ trong một làng nhỏ ven đường, nhân
thể ghé vào quán uống cà phê. Chủ quán, một người đàn ông xấp xỉ năm
mươi, vồn vã đón khách với tất cả những gì chân chất của một người “nhà
phê” quen đón dân thành phố lên leo núi.
Hỡi những ai chưa từng một lần ghé vào những quán nhỏ trong một làng
hẻo lánh trên đất Pháp. Những quán này thực sự có hồn. Ta hãy thử tưởng
tượng một ngôi nhà bằng đá, tường dầy gần một thước, với vòm trần thấp mà
những ai cao to gần hai thước như anh bạn Yann của tôi không cẩn thận cúi
gập người thì có thể vỡ đầu sứt trán như chơi. Bàn ghế trong nhà bằng gỗ sến
hoặc gỗ sồi, mặt ghế hoặc bàn đều nhẵn bóng vì nhiều thế hệ trong làng và
cả khách qua đường đã ngồi lên hoặc đặt tay lên đó. Giữa nhà là một lò sưởi
lớn, trên bệ để các vỏ chai rượu vang rỗng hoặc rượu mạnh, kỷ niệm của
những sự kiện đáng ghi nhớ. Cạnh lò sưởi là một thùng rượu vang rỗng bằng
gỗ sồi, trên mặt bày các dụng cụ mở rượu mà nhiều cái đã hàng trăm năm
tuổi. Thấy tôi đi đi lại lại ngắm nghía không biết chán những thứ đồ mở rượu
này, ông chủ quán khẽ khàng gợi chuyện. Biết chúng tôi là chuyên gia thử
nếm rượu chuyên nghiệp, ông cao hứng hẳn lên, kể cho chúng tôi về xuất xứ
của những đồ gia bảo đó.
Thì ra không phải thứ dụng cụ mở rượu hoen gỉ nào cũng tầm thường.
Lần đầu tiên, tôi được biết rằng những người đầu tiên phát minh ra dụng cụ
mở rượu là người Anh. Lúc đầu, đó là một dụng cụ hình chữ T, lưỡi xoắn
bằng thép, nhưng tay cầm có thể bằng gỗ hay một khúc thân cây nho (phải
chăng để nâng cao tính nghệ thuật?). Mãi về sau này dụng cụ mở rượu hình
chữ T mới được cải tiến thành dao mở rượu như bây giờ. Ông chủ quán còn
tự hào khoe trong số đồ mở rượu được trưng bày, có thứ đồ cổ trị giá ngang
một chai rượu vang Pétrus là loại rượu vang Bordeaux mắc tiền nhất. Vẻ bí
hiểm, ông nháy mắt với tôi rồi hạ giọng “Ông có biết tại sao tôi lại để chúng
ở chỗ tranh tối tranh sáng thế không?”. Chừng thấy tôi chậm trả lời, ông
giảng giải “Sự giáp giới giữa ánh sáng và bóng tối bao giờ cũng gợi sự tò
mò, ví như một kẻ nói nửa nạc nửa mỡ, người đàn bà nửa đứng đắn nửa
phong tình. Nhưng thôi, bởi các ông là người sành rượu, tôi xin thết các ông
một sản phẩm cây nhà lá vườn gọi là để làm quen”.
Ông cao giọng gọi “Claire ơi!”. Một giọng phụ nữ du dương đáp lại
“Thưa cha, con đây!”. Rồi như từ một khoảng hư vô nào đó, có thể từ trong
bếp đi ra, có thể từ hầm rượu đi lên, một thiếu nữ mười tám đôi mươi. Trong
khoảng một giây, cả Yann và tôi như bị hút hồn bởi cái luồng sáng huyền bí
ấy. Cô gái vào, như đem vào phòng cái ánh sáng huyền ảo lung linh của
khoảng trời xanh sắp tắt nắng bên ngoài và mùi hăng hăng của thảm lá mục
mùa đông. Cô dong dỏng cao, mặc quần bò, phủ ra ngoài là một chiếc áo len
màu xanh da trời, làn tóc vàng óng ả chảy mượt trên đôi vai gầy nhỏ. Mặt cô
đỏ hồng màu nắng, rõ ra một thôn nữ tiếp xúc nhiều với thiên nhiên. Mắt cô
lóng lánh sắc nâu pha xanh lá cây, cái nhìn chăm chú và mẫn cảm. Đôi chân
nhỏ xinh bó gọn trong đôi giày da thú lót lông bên trong với những dây tua
rua bên ngoài, loại giày của thổ dân da đỏ Châu Mỹ.
Cô khẽ lướt qua, như thể không để ý đến chúng tôi. Ông chủ quán hả hê
ngắm cô con gái xinh đẹp của ông như một anh hà tiện ngắm ngọc ngà châu
báu. “Claire này, con xuống hầm rượu lấy cho cha và hai ông khách đây chai
Vouvray 1989 của nhà làm rượu Huet. Xin giới thiệu để hai ông rõ, nhà làm
rượu trứ danh Huet vùng Loire Valley có họ với gia đình tôi, vì thế tôi mới
dám thưa là hầu rượu hai ông sản phẩm cây nhà lá vườn”. “Vâng, thưa cha”.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng rời xa. Chừng vài phút sau, cô gái quay lên với
một chai rượu ngọt màu vàng hổ phách. “Thưa cha, con có phải chuyển rượu
ra bình thủy không ạ?”. “Con gái yêu của cha ơi, chuyển đứt đuôi ra chứ lị.
Con phải nhớ rằng chai rượu này đã có 15 năm tuổi, không thể tránh được có
cặn dưới đáy”. “Vâng, nếu hai ông đây cho phép”. Yann nhanh nhẩu nói
ngay “Xin cô cứ tự nhiên”. Cô gái quay vào bar lấy ra một bình thủy tinh
tròn cao cổ, dùng dao mở rượu cắt một đường xung quanh cổ chai, sau đó
chậm rãi bỏ phần nút thiếc đã được cắt vào một đĩa đựng tách nhỏ bên cạnh,
nhẹ nhàng ấn mũi xoắn vào tim nút bấc, dùng đòn bẩy lấy nút bấc ra một
cách thành thạo, như thể suốt đời cô chỉ làm chuyện đó. Cô xin phép chúng
tôi rót một chút rượu ra ly, khẽ nghiêng người thử nếm, rồi bằng một động
tác quả quyết, đưa bình thủy hướng ra phía cửa sổ và chuyển rượu từ chai
vào bình. Yann và tôi im lặng ngắm những động tác chuẩn xác của con gái
ông chủ quán, không khỏi thán phục. Trong ánh nắng chiều hôm vàng rực
rọi vào phòng qua khung cửa, tôi có cảm giác như cô gái là hiện thân của
dòng chảy vàng óng ấy...
Mãi trôi theo dòng suy nghĩ, tôi chợt giật thót người khi Yann nói “Việt,
mày ngủ hay sao, đã gần sáu giờ chiều, thôi mình thanh toán rồi còn đi lấy
cành đào để còn kịp về Nice trước khi trời tối hẳn”.
Chúng tôi đứng dậy trả tiền, nhưng ông chủ quán nhất định chỉ lấy tiền
cà phê. “Hai ông uống rượu cùng tôi để lấy hên cho cô Claire vừa trúng
tuyển hoa hậu vùng này”. Yann và tôi chẳng biết làm gì hơn là cám ơn ông
chủ quán và chúc cô Claire gặp nhiều may mắn trong những vòng thi hoa
hậu quốc gia và quốc tế.
Mãi tận tám giờ tối Yann và tôi mới về đến Nice. Tết này, trong căn hộ
của chúng tôi, có một cành đào nhỏ cứ sáng mãi lên những đốm đỏ như gợi
lại một kỷ niệm khó quên, đâu đó, qua một chỗ quẹo nơi hẻm núi.
T.V
Tết tha hương này, ai tỉnh ai say?
Tô Việt (Pháp)
Giữ đúng lời hứa, như mọi năm, mấy ngày trước Tết Việt Nam, tôi ghé
qua siêu thị Promo Asia mua 1 hộp mứt và 2 chiếc bánh chưng cho anh bạn
thân Guy Meulnart, chủ lãnh địa Clos Bernarde, một vùng sản xuất rượu có
nguồn gốc xuất xứ được xác định ở vùng Provence, cách thành phố Nice
khoảng 100km.
Siêu thị khá đông người, chủ yếu là người Việt Nam, Trung Quốc, Lào,
Campuchia vào mua sắm Tết, nhưng cũng có cả một vài cặp vợ chồng trẻ
người Pháp, chồng đẩy xe nôi, vợ xách làn đi chợ. Cô bé bán hàng người
Campuchia gốc Trung Quốc, nhưng nói tiếng Việt Nam rất giỏi vì có một
thời gian dài sống ở Sài Gòn. Cô giúp tôi chọn hai chiếc bánh chưng làm ở
Marseille, vì theo cô, “bánh chưng Marseille dền hơn là bánh chưng đặt chị
Lan ở Nice”.
Mọi năm, vợ tôi vẫn thường đặt chị Lan, vì thế tôi lấy thử 2 chiếc bánh
chưng Marseille xem có gì khác. Đi ngang qua quầy đồ hộp, tôi lấy thêm 1
hộp kiệu, 1 hộp vải thiều và 1 chai rượu mạnh Mei kei lu của Trung Quốc.
Thường thì tôi vẫn mang vài chai rượu nếp Từ Sơn (Bắc Ninh) về Nice làm
quà cho bè bạn, nhưng không hiểu sao đợt này gấp gáp quá nên ra đến sân
bay Nội Bài mới ngã ngửa người, không làm thế nào vớt vát lại nỗi đau khổ
ngàn đời đó. Người ta đi một ngày đàng, học một sàng khôn, còn tôi đi đó đi
đây khá nhiều mà đầu óc vẫn quên quên nhớ nhớ.
Ái chà, đúng như cô bán hàng giới thiệu, chuẩn bị cho Tết có khác,
trong siêu thị có đủ cả măng, miến, mộc nhĩ, nấm hương, bánh đa nem, lá
dong, gạo nếp, đậu xanh, bánh, mứt, kẹo hộp lớn hộp nhỏ nhập từ Việt Nam
và Thái Lan, bánh chưng, bánh tét, giò, chả.... Một vài Việt Kiều có nhà trên
núi còn mang cả cành đào xuống bán.
Tôi lân la khoảng nửa tiếng trong siêu thị. Dù đã rất cố gắng, la cà trong
các cửa hàng không phải là cái thú của giới mày râu, càng không phải của
tôi. Họa chăng là la cà trong các cửa hàng bán rượu hay trong các hầm rượu
tranh tối tranh sáng. Cũng xin bật mí ở đây là cảm giác ấy cũng giông giống
cảm giác của anh trai tơ mới yêu lần đầu, anh ta lên chín tầng mây thế nào
trong vòng tay người yêu thì khoái cảm tột đỉnh của tôi khi nhìn thấy chiếc
thùng tô nô trong hầm rượu cũng không hơn không kém.
Xe chạy từ Nice đến Le Luc mất khoảng 1 giờ. Xa lộ A8 đường tốt,
ngày thường lại ít người nên tôi chạy 45 phút đã đến đoạn rẽ vào nhà Guy.
Từ đây, còn phải lấy một con đường nhỏ chạy giữa rừng, dài khoảng 700m.
Lãnh địa Clos Bernarde có khoảng 80ha, trong đó 50ha trồng nho, gồm
các dòng Grenache, Syrah, Cinsault, Mourvedre (đỏ) và Grenache Blanc,
Rolle, Viognier, Clairette (trắng). Đất rất nghèo nàn, chủ yếu là đất cát, sỏi
trên một tầng đá vôi, nằm ở độ cao 150m so với mực nước biển. Toàn bộ các
ruộng nho của lãnh địa Clos Bernarde bị bao bọc bởi các khu rừng sồi và
rừng cây lúp xúp rất đặc trưng cho vùng Địa Trung Hải.
Tôi dừng xe giữa rừng, không dằn lòng được trước một vẻ đẹp thiên
nhiên tuyệt vời như thế. Bây giờ hãy còn là mùa đông. Con đường nhỏ phủ
đầy lá mục kêu lạo xạo dưới mỗi bước chân. Rừng sồi vươn những cành
khẳng khiu trụi lá trên nền trời xanh xám màu chì, bồng bềnh những đám
mây trắng đục. Không gian tĩnh lặng đến mức tôi chỉ nghe thấy tiếng lá vỡ
vụn dưới chân. Cái lạnh, sắc và khô, như cứa vào da thịt.
Đúng như dự đoán, xe tôi chạy vào trong sân, chỉ có con chó Bill cao
lớn lông xù vui vẻ vẫy đuôi ra đón. Guy còn mê mải với công việc trên cánh
đồng nho. Tháng giêng là tháng tỉa cành. Jacqueline, cô bạn gái của anh,
đang đi phố mua sắm.
Tôi rút điện thoại di động gọi Guy. Anh lập cập bỏ tất cả đồ lề vào thùng
xe, chạy ngay về đón tôi.
Guy vẫn như thế, mặc dù tôi xa Nice đã gần 5 tháng. Dong dỏng cao,
đeo kính cận, trông anh giống một nhà khoa học làm việc trong phòng thí
nghiệm hơn là một nhà trồng nho, cho dù anh có là ông chủ lãnh địa đi
chăng nữa.
Guy mời tôi vào văn phòng. Anh nói sơ qua về vụ thu hoạch nho 2005,
những vui buồn tỉnh lẻ. Sau đó, chúng tôi cùng đi thăm hầm nuôi rượu bằng
bê-tông quét sơn thực phẩm (Epoxy), lên phòng thí nghiệm của anh thử vài
loại rượu đang nuôi, cả đỏ và trắng, sau đó vào phòng thử nếm, “khu vườn
cấm” chỉ dành cho những bạn bè thân thiết và những khách đặc biệt.
Chúng tôi mê ly trong những ly rượu Clos Bernarde 2003 trắng làm từ
nho Grenache Blanc và Rolle, những ly Clos Bernarde 2000 và 2001 đỏ làm
từ nho Grenache đỏ, Syrah và Mourvedre. Rượu của lãnh địa Clos Bernarde
đặc biệt ở chỗ Guy nuôi 1 năm trong thùng bê tông, sau đó đóng chai và nuôi
ít nhất 2 năm nữa trong hầm rượu trước khi đem bán. Kết quả là những dòng
rượu hoàn toàn tự nhiên, không chịu ảnh hưởng của gỗ sồi, nhưng đậm đặc,
đầy tính chất hoa quả khi còn trẻ; được nuôi một thời gian trong hầm rượu sẽ
trở nên đa dạng, phức tạp, muôn hình muôn vẻ, như một “bàn tay sắt trong
chiếc găng nhung”.
Thử nếm xong thì đã khoảng gần 1 giờ chiều. Guy mời tôi ở lại ăn trưa
và gọi điện cho Jacqueline, nhắn cô mua về ít đồ nguội.
Trong khi chờ đợi, chúng tôi xuống khu nhà ở vốn dành cho công nhân
vào mùa thu hoạch nho. Guy giữ lại 3 phòng làm nhà nghỉ mùa hè và nơi
tiếp khách “thân tình, suồng sã”, nghĩa là những người anh không muốn mời
ra tiệm ăn.
Ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm giữa rừng sồi và cánh đồng nho. Những
cánh cửa sổ sơn màu xanh da trời. Ngói ống màu đỏ, như tất cả những ngôi
nhà dung dị khác của vùng Provence.
Một khóm hồng gai trước cánh cửa gỗ. Qua khung cửa kính, chúng tôi
thấy một khoảng trời xám xịt vần vũ những đám mây trĩu nước. Juan thở dài
nói “từ năm 2001 đến giờ, trông thì có vẻ ghê gớm lắm, nhưng thực tế là
mưa chỉ lất phất vài ngày, không đủ nước cho nho, vì thế sản lương năm
2005 chẳng hạn thấp hơn cả năm 2004”.
Tôi bỏ ra bàn mấy món quà cho Guy và bạn gái của anh: 1 chiếc cà vạt
lụa tơ tằm, 1 chiếc khăn lụa cho Jacqueline, 2 chiếc bánh chưng, 1 hộp mứt,
1 hộp kiệu, 1 hộp vải thiều, 1 chai rượu Mei kei lu. Guy nói: “Thằng này
được, vẫn không quên rượu mạnh sau bữa ăn. Chỉ buồn là không phải rượu
Việt Nam, nhưng tao tha thứ cho mày vì người Việt Nam và người Trung
Quốc có chung cái Tết”. Tôi giúp Guy bầy dao, nĩa, bát lên bàn, cắt bánh mì
cho vào lẵng, vừa kịp Jacqueline về đến nơi.
Chị vẫn thế, xinh đẹp, dịu dàng, mẫn cảm, đôi mắt to màu xanh lá cây
với đồng tử pha chút ánh vàng, mái tóc bạch kim ngả sang màu vàng sậm,
“màu của mùa đông” như chị thường hài hước pha trò. Căn phòng chưa đủ
ấm nên sau khi cởi áo măng-tô, Jacqueline cho thêm một khúc gỗ to vào lò
sưởi. Củi cháy nổ lách tách, tung ra ngoài những đốm nhỏ như sao. Mùi khói
nhựa thông thơm dễ chịu. Bữa ăn trưa có xà lách trộn dầu giấm, bánh mì
giăm bông và cơm với thịt gà quay Jacqueline mua trên đường về. Guy lấy
cho tôi thử một chai Clos Bernarde đỏ 1999. Rượu ngon tuyệt, màu sắc đậm
đặc, chất chát tuy chưa hoàn toàn nhuần nhuyễn xong lại tạo cho ta cảm giác
về một dư vị kéo dài, ngòn ngọt, nồng nàn mùi gia vị phương Đông như quế,
vani và hạt tiêu, mùi nấm hương và da lông thú. Khi tôi nói những nhận xét
đó, Guy cười và nói “Nhưng dứt khoát không phải là mùi lông chú chó Bill
vừa đi nhởn ngoài đồng về này”.
Bill, từ nãy giờ vẫn nằm dưới gầm bàn, vội nhổm lên và kêu ư ử. Bill là
dòng chó chăn cừu cao gần 1m và nặng khoảng 70 ký. Bill có bộ lông dầy và
dài, che lấp cả hai con mắt. Tuy cao to như vậy nhưng giống chó này lại rất
hiền. Thủa xa xưa, khi chó sói vẫn còn trong những cánh rừng ở Châu Âu,
giống chó Saint Bernard này là trợ thủ đắc lực của những người chăn cừu, nó
không những bảo vệ cừu mà bảo vệ luôn cả trẻ nhỏ chống lại chó sói.
Chúng tôi ăn xong thì đã khoảng 3 giờ chiều. Trong lúc Jacqueline pha
cà phê, Guy và tôi ngả người trên ghế phô tơi, tận hưởng mỗi người 1 ly to
rượu Mei kei lu mà tôi cố vớt vát với anh bạn thân ấy rằng về cơ bản nó
không khác gì rượu quốc lủi Việt Nam. Guy cười cười, nói sự khác nhau có
rất nhiều, nhưng tốt nhất là anh để yên cho đến khi hết Tết Viêt Nam sẽ gọi
tôi lên nhà anh lần nữa để trị tôi về cái tội “treo đầu dê bán thịt chó”.
“À, mà trời sắp mưa to, thôi mày ở đây với tụi tao, sáng sớm mai hãy về
Nice. Nếu sợ vợ thì để tao gọi cho Oanh Oanh”.
Quả như lời Guy nói, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi trên mái nhà
lộp bộp, hắt cả vào khung cửa kính. Gió đẩy tung cánh cửa ra vào, làm căn
phòng tràn ngập mùi lá ẩm mục. Guy nhấp một ngụm rượu, mơ màng nhìn
vòm cây lay động qua khung cửa kính “Cuộc đời thật tuyệt phải không Việt,
nhất là trong một ngôi nhà nhỏ giữa rừng như thế này, với những người bạn,
cùng chia sẻ một chai vang”. Jacqueline cũng đồng tình “Vua Henri IV
chẳng từng nói: rượu ngon bếp khéo là thiên đường trên mặt đất là gì”.
Tôi không nói gì, mơ màng trong một trạng thái bồng bềnh, không tỉnh
không say, nhưng vô cùng dễ chịu. Ngoài trời, gió tạt mưa như đưa đẩy áo
xiêm một nàng tiên nữ. Đêm nay, trên những thửa ruộng nho và trên con
đường nhỏ trong rừng lấp loáng những vũng nước mưa, sẽ có những thần dê
(Satyre) say sưa cuồng nhiệt trong một vũ điệu mê hồn cùng những nàng
tiên, hay nói đúng hơn là những hồn nho lả lướt.
T.V - Đêm 24/01/2006
Chuyên gia rượu vang Tô Việt: vang sẽ mãi là mối tình đầu của tôi
Thu Huyền (thực hiện)
Bài trong Tạp chí ý tưởng Sản phẩm, số 52 - 53, tháng 1 - 2/2006.
• Sinh năm 1958, tại Hà Nội
• Tốt nghiệp khoá 11 Đại học Ngoại giao năm 1981.
• Thạc sỹ Công pháp quốc tế tại Đại học Nice (Pháp).
• Thạc sỹ Luật và Kinh tế các nước đang phát triển tại Đại học Nice
(Pháp).
• Chứng chỉ Chuyên gia thử nếm rượu vang tại Trường Trung học Du
lịch - Khách sạn Nice (Pháp).
• Thành viên Hội thử nếm rượu vang quốc tế (ASI)
• Thành viên Hội thử nếm rượu Pháp (USDF)
• Giải “Pioneer Award” dành cho người có nhiều cố gắng quảng bá văn
hóa rượu vang ở Việt Nam nói riêng và Châu Á nói chung tại cuộc thi quốc
tế rượu vang Starwine lần thứ hai (23 - 27/02/2005) ở Philadelphia (Mỹ)
• Giám đốc chương trình đào tạo Chuyên gia thử nếm rượu vang Việt
Nam (PFSViệt Nam) 2004 - 2005 do Hội thử nếm Rượu vang quốc tế, Hội
đồng hành chính vùng Languedoc - Roussillon và Hội những người bạn Đà
Lạt (Adaly) thành phố Montpellier (Pháp) tài trợ.
• Giảng viên liên kết của các trường Đại học Bách khoa Hà Nội, Đại học
Bách khoa Thành phố Hồ Chí Minh, trường Cao đẳng Công nghiệp Thực
phẩm Thành phố Hồ Chí Minh, trường Đại học Đà Lạt, trường tư thục Du
lịch - Khách sạn Hoa Sữa Hà Nội.
Mặc dù đã định cư tại Pháp trên 20 năm, nhưng đối với giới sành rượu
vang ở Việt Nam, anh nổi tiếng chẳng kém một minh tinh màn bạc! Họ kháo
rằng, anh có một cái mũi thính đặc biệt, phân biệt được đến 30 mùi trong
một ly rượu vang! Đó là chàng Việt kiều Pháp, Thạc sĩ Tô Việt - người Việt
Nam đầu tiên trở thành chuyên gia nếm rượu vang đẳng cấp thế giới. Sự tò
mò, hiếu kỳ và ngưỡng mộ đã khiến tôi không thể cưỡng lại ý muốn viết về
anh. Dịp đầu xuân này, tôi đã được chát với anh qua mạng, khám phá anh
như lần đầu tiên khám phá một chai rượu vang danh tiếng vậy!
• Chào anh! Niềm đam mê rượu vang ở anh bắt đầu từ khi nào vậy?
Th.s Tô Việt: Cũng không biết chính xác từ khi nào nữa. Còn nhỏ, mình
thường hay lục lọi xem những bộ sưu tập sách nước ngoài của bố, trong đó
có nhiều hình ảnh các nền văn hóa thế giới và có cả văn hóa rượu vang. Khái
niệm ban đầu của mình về rượu vang rất sơ khai, chỉ là ấn tượng về các
chùm nho chín mọng, các cánh đồng nho xanh rời rợi mùa hè, vàng rực mùa
thu, các hầm rượu tranh tối tranh sáng, vẻ đẹp thiên thần của các cô gái hái
nho. Lớn lên, đi du học ở Pháp, được tiếp cận với hai nền văn hóa rượu vang
lớn là Pháp và Italia do mình học ở Đại học Nice, cửa ngõ biên giới giữa hai
nước, mình càng cảm thấy cái duyên nợ ấy đã có từ lâu lắm trong tâm tưởng
rồi.
• Phải chăng, vì học ở Nice nên anh đã được hiểu hơn về rượu vang?
Th.s Tô Việt: Hồi ấy, bọn mình hay có những buổi dã ngoại tại các vùng
trồng nho, làm rượu của Pháp, đặc biệt hơn là những tối say sưa trong các
hầm rượu gia đình, để cảm nhận “hồn” rượu trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo
của cây bạch lạp và ánh mắt long lanh của nữ chủ nhân. Kỷ niệm đáng nhớ
nhất là khi một cô bạn gái lỡ va chai rượu quý Cheval Blanc 1983 vào thành
hầm và anh bạn thân nhất của mình đã thè lưỡi liếm ngay trên tường cái
dòng chảy xênh xang màu ngói đó trước khi nó chạm đất. Nhưng hiểu vang
thật sự thì mãi đến sau này, khi mình gặp các chuyên gia rượu vang quốc tế!
• Những người thầy ấy hẳn đã giúp anh rất nhiều trong nghề nếm
rượu đặc biệt này?
Th.s Tô Việt: Người thầy đầu tiên của mình là Frank Thomas, chuyên
gia đứng thứ nhất Châu Âu năm 2000. Theo thầy, nhược điểm lớn nhất của
các chuyên gia rượu người Việt là luôn in đậm trong tâm trí những hương vị
thân quen như mùi phở buổi sáng, mùi chua nồng của măng, miến, mộc nhĩ,
bánh đa nem, mùi tanh của tôm, cua, ốc, hến ngoài chợ. Trong khi rượu vang
là một sản phẩm truyền thống của Châu Âu. Thầy cũng nói rằng nghề thử
nếm rượu vang đòi hỏi rất nhiều nỗ lực về thể chất, trí tuệ để tạo cho mình
một sự tinh thông đến mức chỉ cần nhìn một bức ảnh vệ tinh cũng có thể nói
được vùng trồng nho đó ở đâu, hoặc chỉ ngửi và nếm thôi cũng đã nói được
đó là giống nho gì, trồng ở khu vực nào, đóng chai năm nào. Người thầy thứ
hai của mình là Gérard Basset, chuyên gia rượu đứng thứ nhất Châu Âu năm
1996, thứ nhì thế giới 1992 và 2004, có những liên tưởng táo bạo hơn:
chuyên gia thử nếm rượu cần có sự đam mê, và sự đam mê đó phải thường
xuyên, như không khí, thức ăn và nước uống vậy.
• Anh có thể bật mí về năng khiếu hay tố chất đặc biệt trong việc
nếm rượu của mình không?
Th.s Tô Việt: À, chắc do bố mẹ “đẻ nhầm ngày nhầm giờ” thì phải!
Mình tuổi Tuất (1958), có thể vì thế mà có cái mũi thính... như cẩu chăng?
Sau là nỗ lực học hỏi, công phu lắm chứ. Phải thử nếm hàng trăm, hàng ngàn
loại rượu trong một năm, mình mới có thể nói được một câu mà nhiều người
cho là vớ vẩn: rượu này uống được! Rượu này ngon! Rượu này nhạt như
nước ốc!.
• Anh còn nhớ lần đầu tiên nhấp rượu vang chứ?Và đến giờ, cảm
xúc về vang của anh là gì?
Th.s Tô Việt: Này, bên đó có phải là tửu đồ của vang không mà hỏi kỹ
thế? Thú thực, chỉ là một sự vô cảm, nhà báo à, dù là rượu đắt tiền! Mình đã
nghĩ như bất cứ một người Việt Nam nào khác: chua chua, chát chát, thà
uống nước hoa quả hay uống bia còn thú vị hơn! Sau này mới biết, rượu
vang cũng như mối tình đầu, lúc đầu thấy hồi hộp lắm, nhưng càng tìm hiểu
thì càng say mê. Cái chua chua chát chát ấy càng uống càng say. Rượu chỉ
ngon khi ta hiểu tường tận về nó.
• Vậy, có khi nào anh gặp sự cố khi nếm rượu không? Ví dụ là phán
đoán nhầm lẫn chẳng hạn?
Th.s Tô Việt: Sự cố ấy à? Có chứ! Là những khi bị cảm cúm chẳng hạn,
hoặc khi bị xáo động mạnh về tinh thần. Nhưng không thể nhầm lẫn rượu
vang đỏ với rượu vang trắng được, vì nhìn là biết mà.
• Anh có thể cho biết đặc trưng của rượu vang các vùng không?
Th.s Tô Việt: Dễ ợt! Y như thầy bói đoán rằng truyện Kiều có mùi son
phấn...Ví dụ như rượu Chablis có mùi vỏ sò (cả vùng này nằm trên một tầng
trầm tích vỏ sò), rượu Pomerol có mùi gỉ sắt, rượu Sancerre có mùi đá lửa,
rượu Nero d’Avola của Italia có mùi nham thạch, rượu Xerez của Tây Ban
Nha có mùi i-ốt...
• Vừa rồi, về nước với vai trò là giám đốc chươngtrình quảng bá văn
hoá rượu vang ở Việt Nam, vậy, anh có thể cho biết qua về sự phát triển
của chương trình này và dự định sắp tới của mình?
Th.s Tô Việt: Dự án này bắt đầu cuối năm 2004, khi ông Giuseppe
Vaccarini, Chủ tịch Hội thử nếm rượu vang quốc tế vào Việt Nam để tổ chức
các buổi hội thảo và thử nếm rượu. Năm 2005, chương trình này tiếp tục
thực hiện với Cơ quan phát triển các sản phẩm nông nghiệp xuất khẩu Pháp
(Sopexa). Hiện mình làm việc với Sopexa và Hội đồng hành chính vùng
Languedoc - Roussillon về chương trình cụ thể năm 2006 ở Việt Nam. Nhiều
khả năng các đối tác khác sẽ tham gia chương trình này.
• Liệu 20 năm nữa, cụ già Tô Việt sẽ ở hẳn Việt Nam không nhỉ? Và
sáng sáng tay cầm ly rượu vang sánh đỏ, khà khà thưởng thức, nhâm
nhi?
Nhiều người khuyên hãy cố làm việc ở nước ngoài đi rồi an nhàn hưởng
tuổi già ở Việt Nam. Nhưng mình đang ở độ tuổi có thể làm việc và giúp ích
được nhiều nhất cho đất nước, như một dòng sông không ngừng nghỉ đem
phù sa bồi đắp cho đời, thì tại sao lại phải đợi đến tuổi già? Ước vọng lớn
nhất là mình giúp được các nhà máy sản xuất rượu vang trong nước cải tiến
chất lượng sản phẩm, đưa rượu vang Việt Nam lên ngang tầm quốc tế.
• Một chút tò mò! Tô Việt ơi, hồi nhỏ anh là cậu bé như thế nào?
Một cậu bé nhút nhát, nhưng rất thích đọc sách, rất tò mò, đã muốn làm
cái gì là làm cho kỳ được, thích ngắm cảnh và miên man với các ước mơ.
Những đặc tính này giúp cho mình rất nhiều trong nghiệp thử nếm rượu
vang: tò mò, ham hiểu biết, đam mê, cũng như định hình cho mình về cảm
quan với rượu vang: biết cảm nhận, phân tích và lý giải những hương vị.
Sinh viên Việt Nam ăn tết ở Nice, Pháp
15:38’ 30/01/2006 (GMT+7) NVX
Việt Hương Châu (Pháp)
Năm nay, theo lệ thường, sinh viên Việt Nam du học tại Nice biểu quyết
tổ chức Tết ở khu học xá Jean Medecin. Đây là môt khu học xá nằm trên đồi.
Từ sảnh tiếp tân, chúng tôi có thể nhìn thấy vịnh “Các thiên thần” và biển
Địa Trung Hải.
Mấy hôm nay, trời mưa suốt. Không phải là những cơn mưa ào ạt chỉ
một lúc tạnh, mà là những cơn mưa dai dẳng, đìu hiu trong một bầu trời màu
xám chì, với những đám mây trĩu nước. Ở khu học xá trên đồi cao này, vào
những chiều mưa, chúng tôi có cảm giác như sống trong một câu chuyện cổ
tích, với mây và bụi nước bồng bềnh lãng đãng ngang người, bay cả vào
sảnh đợi.
Ở một khía cạnh nào đó, cơn mưa này gợi nhớ lại những cơn mưa xuân
ở Việt Nam, chỉ khác ở chỗ khí hậu bên này đỡ ẩm ướt hơn, không có hiện
tượng “tường chẩy nước” như ở quê nhà. Dù sao đi nữa thì đối với đám du
học sinh chúng tôi, khung cảnh nên thơ của khu học xá cũng không làm
chúng tôi nguôi ngoai được nỗi nhớ quê hương, thứ tình cảm nhiều khi
không nói được nên lời, như cảnh biệt ly trong thơ Thâm Tâm:
Đưa người ta không đưa sang sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Nắng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Tôi mê mải ngắm những con sóng bạc đầu như một đàn ngựa hoang phi
nước đại vào bờ vịnh “Các thiên thần”, rồi lại rút ra xa, tít tắp.
Phía bên kia, sau Địa Trung Hải, sau Đại Tây Dương, sau Thái Bình
Dương, có một dải đất hình chữ S. Quê hương tôi đó.
Giờ này, đã là đêm mồng Một. Chúng tôi bên này mới chỉ là trưa.
Do bận thi cử, tôi được miễn không tham gia công tác chuẩn bị, chỉ bị
“sai” đi chợ Liberation mua một cành đào. Lẽ dĩ nhiên là tôi không thể đi
một mình, vì quả thật tôi rất đoảng trong việc mua bán. Cả sáng thứ bảy 30
Tết, tôi gạ gẫm bố mẹ tôi đi cùng để chọn cành đào. Đang mải mê với cuốn
sách ông đang viết về rượu vang, bố tôi từ chối. Mẹ tôi miễn cưỡng nhận lời
sau giây phút đắn đo. Tôi biết mẹ chẳng từ chối tôi điều gì, thật đúng là lòng
mẹ yêu con như trời như biển.
Mẹ mua cho tôi một cành đào nhỏ, giá 8 euros, nhưng rất đẹp, với
những nụ hồng chúm chím. So với cành đào bố tôi “chôm” ở Puget - Thénier
tuần trước thì không được “hoành tráng” bằng, nhưng thôi, mỗi người mỗi
cảnh, tôi không có đủ can đảm nài bố lái xe đưa lên núi hái đào lần nữa.
11 giờ trưa, đi xe buýt với cô bạn gái học cùng lớp, chúng tôi lên khu
học xá Jean Medecin, tay xách nách mang nào là rượu vang, nào là cành đào,
nào là hộp các-tông đựng bát, đũa lỉnh kỉnh.
Các sinh viên nữ được phân công làm công tác tiếp tân, dịu dàng, tươi
như hoa, đón chúng tôi từ cổng. Các bạn chỉ cho chúng tôi chỗ ngồi đã được
ghi số thứ tự từ đêm hôm trước. Hôi trường được trang hoàng rất lộng lẫy,
chăng đèn, kết hoa, với lá cờ đỏ sao vàng treo chính giữa sảnh, hai bên là đôi
câu đối. Dưới lá cờ Tổ Quốc là ban thờ với đầy đủ bài vị và các đồ cúng lễ.
Sau bài phát biểu của anh Duy, Chủ tịch hội sinh viên Việt Nam du học
ở Nice, một bạn trai được cử lên đốt pháo. Dư âm của những tiếng nổ chát
chúa và mùi diêm tiêu còn phảng phất, chúng tôi đứng dậy nâng cốc chúc
mừng sinh viên, những kẻ tha hương và gia đình, bè bạn còn lại ở Việt Nam
một năm mới tốt lành. Trên bàn, tùy hứng, chúng tôi có thể chọn rượu
champagne, vang trắng hoặc vang đỏ. Mấy tay sinh viên nghịch ngợm của
Viện đại học Kỹ thuật (IUT) còn mang tới cả mấy thùng bia Hà Nội, nói là
để dành cho trận đấu bóng đá giao hữu đầu năm giữa sinh viên Việt Nam và
sinh viên khu nội trú Jean Medecin.
Món ăn đầu được bưng ra: bánh cuốn nhân thịt mà các bạn Thảo, Hà,
Thủy và Thu Hà đã đặt tất cả tình yêu đất nước vào đó trong chiều thứ bảy.
Tiếp đến là món nộm đu đủ với thịt bò khô. Sau ly rượu đầu tiên, câu chuyện
đã nổ như pháo rang. Ai muốn uống rượu nữa nào? Tất cả đám con trai đều
giơ tay không sót một ai, kể cả những người ngày thường không uống rượu.
Đáng uống quá đi chứ, cả năm chỉ có một ngày vui vẻ, tụ bạ như thế này!
Sau mỗi một ly theo đúng phong cách sinh viên Việt Nam, nghĩa là 100%,
có cậu nào còn hét tướng lên: “Ta uống ly này cho tình yêu, cho sự nghiệp,
cho người thân và mong rằng sẽ có nhiều dịp trong năm như thế này để...
uống”. Tất cả cùng phá lên cười vui vẻ.
Các món ăn khác lần lượt được bầy ra bàn: bánh chưng, giò lụa, giò bì,
canh măng, miến xào, nem, thịt lợn quay, thịt gà luộc với mấy đĩa nhỏ muối
tiêu và lá chanh.
Trước món tráng miệng, phái nữ túm tụm lại trong một góc phòng để
bầu một...hoa hậu sinh viên Việt Nam tại Nice. Ngoài những tiêu chí bình
thường như chiều cao, cân nặng, số đo... hoa hậu tương lai còn phải đáp ứng
một tiêu chí đặc biệt nữa là... lãng tử và có tửu lượng không kém giới mày
râu. Sau một hồi thảo luận, chị em nhất trí bầu Thu Hiền, cô sinh viên Đà Lạt
xinh đẹp, giỏi giang, nhưng cũng rất chịu chơi, uống bia không kém gì
những sinh viên bợm nhậu nhất ở Nice. Chỉ trong 15 phút, Thu Hiền đã bị
“phái yếu” lột phăng bộ áo dài Việt Nam, thay vào đó là một bộ váy áo xanh
lá cây với những chùm nho bằng kim tuyến điểm xuyết đây đó. Các bạn nữ
không quên đặt trên đầu “nữ thần” của ruộng nho và rượu vang chiếc vương
miện kết bằng dây gai, với những chùm nho chín mọng mua vội ở siêu thị.
Thu Hiền, với sự giúp đỡ của một bạn gái nữa, luồn lách qua các bàn
tiệc với một bình rượu 3 lít, đổ vào miệng các chàng sinh viên tranh nhau
nhận ân huệ của người đẹp tới mức rượu sặc cả lên mũi lên miệng! Đã chuẩn
bị từ trước, cô bạn gái đi cùng Hiền có một chiếc khăn vải, sẵn sàng lau cằm
cho những đấng nam nhi quá say sưa.
Sau bữa ăn, tất cả các bạn sinh viên nữ trong những tà áo dài truyền
thống Việt Nam ra vườn chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm. Mưa vẫn nặng
hạt, nhưng đâu đây, có tiếng mùa xuân về trong cây lá và hương đất mẹ
trong từng miếng bánh chưng mới luộc đêm qua, béo ngậy thịt ba chỉ, nhuần
nhuyễn nhân đỗ xanh và nồng nàn mùi nếp mới quê nhà.
Ai dám bảo Tết sinh viên là khổ?
Nice, chiều 29/01/2006
V.H.C
Gương mặt nữ doanh nhân việt nam. Tại hội chợ rượu vang
Vinisud (Pháp).
Tô Việt (Pháp)
19/02: Qua chị Anna Ohwadi - Richardson, một bác sĩ đã nghỉ hưu, Chủ
tịch Hội những người bạn Đà Lạt theo vết chân Yersin (Adaly) của thành
phố Montpellier, tôi được biết có vài nhà nhập khẩu rượu Việt Nam sẽ sang
dự hội chợ rượu vang Vinisud (Montpellier) từ 20 - 22/02/2006.
Vào trang Web của Hội chợ Vinisud, tôi thấy tên Võ Thị Thu Hồng,
giám đốc chi nhánh Thành phố Hồ Chí Minh của công ty nhập khẩu rượu
vang trực tiếp vang Pháp Vàng (Les Celliers d’Asie) và Đinh Thu Hường,
giám đốc điều hành công ty Thiên Linh Wine&Spirits, Hà Nội.
Đến phút chót, chị Đinh Thu Hường bận việc công ty nên không sang
được. Tôi thực tình tiếc cho chị vì Vinisud là một sự kiện chỉ kém quan
trọng hơn hội chợ rượu vang Vinexpo Bordeaux chút ít.
Tôi biết Võ Thị Thu Hồng từ năm 2004 và rất có cảm tình với cô bé dễ
thương gốc Huế này. Hơn nữa, đã lâu không gặp gỡ hàn huyên với người
Việt, tôi quyết định đi dự hội chợ Vinisud, chẳng gì cũng một công đôi việc:
thử nếm các sản phẩm rượu vang mới và hỏi thăm Hồng những tin tức sốt
dẻo nhất ở quê nhà.
Sáng chủ nhật 19/02, tôi ra bến xe buýt trước cửa nhà đợi lấy chuyến xe
số 23 là xe sẽ chạy qua ga Nice, rồi từ đó lấy tàu đi Montpellier. Bến xe buýt
vắng tanh, một ông già uể oải đạp xe trong phố, những đám mây xám vần vũ
trong bầu trời. Nghe nói trong ngày sẽ có mưa lớn ở Nice.
Xe đến trễ 20 phút, tôi đã tính gọi điện thoại về nhà nhờ con trai đưa ra
ga. Vừa rút điện thoại ra bấm số máy bàn thì xe số 23 rà tới. Trên xe chỉ có
lác đác vài người: một phụ nữ đứng tuổi với chiếc làn mây đi chợ; một cặp
vợ chồng già, mỗi người kẹp chặt trong đùi một túi da nhỏ, mắt láo liên dò
xét chung quanh, đầy vẻ nghi ngại, như thể trong xe có kẻ cắp rình mò; một
cô bé chừng 14 - 15 tuổi đang mải mê nghe nhạc từ chiếc máy MP3 nhỏ xíu
màu trắng bạc đeo lủng lẳng trước ngực, chân gõ nhịp dưới sàn xe; một
thanh niên da đen cao to đang rụt cổ ngủ thiêm thiếp trong chiếc áo bluson ở
hàng ghế cuối, có vẻ như một bảo vệ trở về nhà sau giờ gác đêm mệt nhọc.
Cả bác tài cũng có vẻ thất thần, lơ đễnh ngó trân ngoài cửa sổ khi tôi hỏi
mua vé xe buýt. Bằng một động tác máy móc, bác ta xếp tiền lẻ vào ngăn
kéo, bấm số để chiếc vé tự động tòi ra khỏi ổ vé, tâm hồn vẫn để đâu đâu.
Tôi tự hỏi không biết bác ta có nhìn đường khi lái?
Đến ga, tôi không phải chờ lâu, cũng chỉ có vài người đứng xếp hàng
mua vé.
Tôi hài lòng vì lấy được tàu chạy thẳng từ Nice xuống Montpellier chứ
không phải đổi tàu ở Marseille. Tàu chạy được một lúc thì trời mưa to. Cùng
với những tiếng động lách cách đều đều của bánh xe trên đường ray là tiếng
mưa rơi lộp bộp trên nóc toa và tiếng rào rạt vi vu khi xa khi gần của dòng
nước chạy xiên trên cửa kính, tùy theo chiều gió.
Tôi thiu thiu ngủ trong một cảm giác êm ái dễ chịu.
Tàu đến ga Montpellier lúc 14 giờ 50, chậm hơn 20 phút so với dự kiến.
Từ lúc nào, trời đã sáng bừng lên và nắng vàng rực rỡ như chưa từng thấy
bao giờ. Chỉ tội nghiệp ông Robert Amalric, giám đốc khu vực Châu Á của
cơ quan xuất khẩu các sản phẩm nông nghiệp (Septimanie Export) của vùng
Languedoc - Roussillon phải chờ tôi khá lâu.
Sau khi chào hỏi nhau và trao đổi danh thiếp, chúng tôi lên xe về khách
sạn Mercure Antigone là nơi hai đoàn Việt Nam và Trung Quốc ở.
Ông Amalric nói sơ qua về những dự định trong năm 2006 của cơ quan
Septimanie Export ở Châu Á, trong đó có những nỗ lực hợp tác với Việt
Nam trong việc xuất - nhập khẩu các sản phẩm nông nghiệp. Ông đã sang
Việt Nam năm 2004, khi còn là giám đốc Septimanie Export ở Bắc Kinh.
Được hỏi ông đã đi những đâu ở Việt nam, ông cười và nói: “Tôi chỉ có một
tuần ở Việt Nam nên đâu có đi được nhiều, chỉ đi tham quan vịnh Hạ Long
và một số danh lam thắng cảnh ở Hà Nội. Đất nước của các bạn rất đẹp,
nhưng ấn tượng nhất của tôi về Hà Nội là nhưng dòng xe ô tô, xe máy đi như
mắc cửi, đến nỗi tôi không dám đi qua đường. Vả lại, các phố ở Hà Nội có
quá ít đèn xanh đèn đỏ; khi đèn đã đỏ rồi vẫn còn nhiều xe máy cố tình vượt
ẩu. Luật ở bên này rất coi trọng người qua đường, đã có đèn đỏ hoặc khi có
người đi bộ qua đường là mọi phương tiện cơ giới đều phải dừng lại”.
Ông nói đến đó thì cô hướng dẫn viên của đoàn Châu Á, một cô gái trẻ
người Nhật lấy chồng Pháp và đã ở Montpellier 7 năm, đến nói nhỏ với tôi
rằng đã đến giờ đoàn phải lên xe đi thăm hầm rượu của tu viện Valmagne.
Tôi vội xin lỗi ông Amalric, ra lễ tân lấy chìa khóa phòng và lên phòng tôi ở
tầng 3.
Tắm rửa vội vàng trong vòng 15 phút, tôi lộn xuống sảnh đợi. Võ Thu
Hồng đã ở đó, nhỏ nhắn, dễ thương.
Hồng nói với tôi rằng em rất có cảm tình với người dân ở thành phố
Montpellier, rằng họ rất nhiệt tình giúp đỡ người nước ngoài và cảm giác
đầu tiên của em về thành phố này là “cái gì cũng sạch sẽ, ngăn nắp, quy
hoạch đâu ra đấy, và toát lên tính thẩm mỹ và văn hóa”.
Trên xe, Hồng tíu tít khoe với tôi rằng em mang sang một va li đầy
những loại mắm và đồ ăn đặc sản Huế cho cô em gái đang học tiến sĩ về
Toán ở Paris, đồng thời ngạc nhiên hỏi tôi “Ủa, mà em không thấy hải quan
bên này khám đồ chi cả. Nếu khám thì em ngượng quá đi mất vì trong va-li
toàn là gói, bọc với chai, lọ lỉnh kỉnh đủ kiểu”.
Rồi Hồng mở máy ảnh kỹ thuật số ra khoe với tôi hàng chục kiểu ảnh
em chụp trong hai ngày thứ sáu 17/02 và thứ bảy 18/02. Cô bé rất có ấn
tượng với chuyến đi thăm vùng Camargues, được tham quan những ngôi nhà
nông dân tường đất quét vôi trắng, mái tranh (tất nhiên là nhà bảo tàng).
“Anh biết không, tối thứ bẩy tụi em được mời ăn cơm ở nhà một cặp vợ
chồng người Pháp, trồng nho, làm rượu, nhưng thích nhất là họ đã từng sang
và rất có cảm tình với Việt Nam. Nhà của họ to như một tòa lâu đài, và rượu
vang thì ngon tuyệt. Chỉ tiếc là tối đó em bị mệt nên dùng cơm được rất ít”.
Tôi như cũng vui lây
niềm vui rất con trẻ của
Hồng.
Xe đến tu viện
Valmagne khoảng 5 giờ
chiều.
Tu viện nằm dưới chân
một ngọn đồi nhỏ, giữa
những
ruộng nho trơ gốc. Hàng
bầy quạ đen xao xác bay
lượn giữa những hàng cây
ngô đồng hàng trăm năm
tuổi, như trong một câu
chuyện cổ tích. Bên bờ ao,
dưới ánh hoàng hôn, một chú vịt trời đứng lặng trong một chậu hoa bằng đá
khối, các chú khác trên bờ chân co chân duỗi ngắm mặt nước bí ẩn, âm u.
Tôi tưởng như sống lại thời Trung cổ, với những tu sĩ mặc áo dài đen khắc
khổ, vừa đi trên những lối đi rải sỏi vừa lần tràng hạt, càng làm tăng thêm vẻ
huyền bí của chốn linh thiêng.
Tu viện Valmagne, một trong những tu viện đẹp nhất nước Pháp của
dòng tu Cisteaux, được xây dựng năm 1139. Nhà thờ lớn của tu viện với kiến
trúc kiểu gô tích của các nhà thờ lớn vùng phía Bắc nước Pháp, dài 83m, cao
24m, chỉ thua kém nhà thờ Đức Bà Paris về chiều cao.
Năm 1789, với cuộc Cách mạng Pháp, những tu sĩ cuối cùng của tu viện
Valmagne bị những nông dân vũ trang truy đuổi, thư viện bị đốt cháy cùng
với những tranh ảnh nghệ thuật vô giá, bàn ghế đồ đạc bị chiếm dụng làm
của riêng. Nhà nước cách mạng bán lại tu viện như một tài sản quốc gia cho
gia đình ông Granier. Nhà trồng nho này đã sử dụng tu viện như một hầm
rượu khổng lồ, mà ngày nay du khách vẫn còn có thể chiêm ngưỡng các
thùng rượu bằng gỗ sồi chứa được đến hàng trăm ngàn lít, dưới các vòm đá
khổng lồ của nhà thờ lớn.
Sau tu viện Valmagne, chúng tôi được mời đi ăn tối ở nhà hàng “Le
Prana”, nằm trên một doi đất
trông ra vịnh Thau. Vịnh
Thau rất nổi tiếng với việc
nuôi hải sản nhân tạo, nhất là
sò điệp. Bữa cơm rất ngon,
có gan béo, sò điệp nướng, cá
Cabillaud sốt kem béo trộn
cơm. Chủ quán đem ra đãi
khách rượu vang trắng
Domaine Puech - Haut từ hai
dòng nho Marsanne -
Roussanne, và rượu vang đỏ
cũng cùng một lãnh địa, từ
các dòng nho Grenache -
Syrah và Mourvedre.
Đêm nay, ngồi trong một
tiệm ăn trông ra biển, nơi có
hàng ngàn đốm sáng nhỏ
nhấp nháy như sao sa, cùng
với những người bạn Pháp,
Canada, Nhật, Ấn Độ và
Trung Quốc, tôi và Hồng
cùng ngất ngây trong men rượu say nồng. Chúng tôi cảm nhận rõ ràng rằng,
cũng như một bản nhạc hay, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, một bữa ăn
ngon với những chai vang Puech - Haut thượng hảo hạng có thể thầm lặng
ảnh hưởng đến người tiêu thụ, cảm hóa được người tiêu thụ. Cái mà các
nghệ sĩ gọi là “hồn”.
Trong tiệm ăn “Le Prana”
Chẳng thế mà nhà thơ Charles Baudelaire của Pháp đã ngất ngưởng say
sưa trước vẻ hoàn thiện, hoàn mỹ ấy như trước một thực thể sống, một CON
NGƯỜI. “Trong mỗi chai rượu vang có một linh hồn, và tối tối, linh hồn ca
hát”.
11 giờ tối, chúng tôi lên xe về lại khách sạn Mercure Antigone. Xe chạy
ngay sát bờ biển. Những con sóng nhỏ ánh lân tinh dạt dào xô bờ cát và xa
lắm ngoài khơi, có ánh đèn của một chiếc thuyền câu như mắt nàng tiên cá
nhấp nháy, mời chào.
20/02. Xe đến khách sạn đón chúng tôi từ 9 giờ. Hội chợ khai mạc vào
10 giờ. Tôi nóng lòng muốn tham gia buổi họp báo của ông Georges Freche,
Chủ tịch Hội đồng hành chính vùng Languedoc - Roussillon.
Nghe nói hoa hậu
Pháp 2005 Alexandra
Rosenfeld, gốc vùng
Languedoc - Roussillon,
sẽ đến dự buổi họp báo
này theo lời mời của ban
tổ chức hội chợ.
Cửa vào hội chợ
chật như nêm cối. Chúng
tôi đang đứng chờ sau
một hàng người dài dằng
dặc thì một người trong
đoàn bỗng thốt lên “Ô
hay, sao mình lại đứng
xếp hàng ở đây, cửa này dành cho những người chưa có thẻ ra vào cơ mà,
còn bọn mình ai cũng đã có thẻ”.
Quả là cửa phía bên kia, dành cho những người đã làm thẻ, vắng hơn
đến mấy lần. Chúng tôi nhanh chóng vào sau khi bảo vệ dùng máy scan mã
số thẻ.
Vì tôi phải lên phòng họp báo, tôi và Hồng chia tay nhau.
Phòng họp báo được tổ chức rất chu đáo, có khoảng 10 máy vi tính với
mạng internet cho phóng viên làm việc, 2 máy fax và 1 máy photocopy. 3 nữ
tiếp viên xinh đẹp với nụ cười thường trực luôn miệng hỏi phóng viên có cần
gì không để họ phục vụ, nào là cà phê, bánh ngọt, nước hoa quả, nước
khoáng, nào là photocopy hay fax giùm bài vở.
Tôi tranh thủ chạy lên ngắm bàn chủ tọa: quả là ngoài cùng bên phải có
tên Alexandra Rosenfeld. Tôi quyết phải chụp một bức ảnh của cô Hoa hậu
này để gửi cho Người Viễn Xứ.
10 giờ 15 phút, có tiếng ồn ào ngoài cửa rồi một nhóm phóng viên nhiếp
ảnh ùa vào phòng, phía sau họ là hoa hậu Pháp 2005, rực rỡ, trẻ trung. Các
quan chức của Hội đồng hành chính vùng Languedoc - Roussillon theo sát
gót.
Trong vòng 5 phút, flash máy ảnh nháy liên tục. Biết mình không chen
lấn nổi trong đám phóng viên được trang bị những kỹ thuật tân tiến nhất kia,
tôi im lặng chờ thời với chiếc máy Canon kỹ thuật số cậu con trai thải hồi
cho, vì theo lớp trẻ ngày nay, loại 3,2 triệu pixels đã trở nên quá lỗi thời.
Ông Georges Freche, Chủ tịch Hội đồng hành chính vùng Languedoc -
Roussillon đọc lời khai mạc. Lợi dụng lúc đám phóng viên kia đổ xô đến
chụp ảnh cận cảnh ông Georges Freche, tôi len lén nhích đến gần hàng ghế
đầu, chớp được 2 kiểu ảnh hoa hậu Pháp 2005. Tuy mới tham gia ngày đầu
Vinisud 2006 mà tôi cảm thấy như đã mãn nguyện được một nửa rồi. Bao
người khác phải mất tiền mà chắc gì đã được đứng gần nàng đến thế, chỉ
cách chừng 5m.
Trong lúc trên
phòng họp báo, hoa hậu
Pháp 2005 là trung tâm
điểm của mọi sự chú ý
thì trong hội chợ, Võ
Thu Hồng cũng là Hoa
hậu một ngày của đoàn
Châu Á khi phóng viên
báo địa phương Midi
Libre đã có một cuộc
phỏng vấn chớp nhoáng
với em về cảm tưởng của
người Việt Nam và Châu
Á nói chung với thứ đồ
uống này. Võ Thu Hồng nói “Ở Việt Nam, chúng tôi bắt đầu uống rượu
vang, nhưng chủ yếu rượu vang vẫn được dùng làm quà tặng sinh nhật hay
uống trong các dịp lễ Tết”.
Sáng sớm hôm sau, câu nói này của em đã xuất hiện trong báo Midi
Libre và còn được nhiều tờ báo khác đăng lại. Xuống ăn sáng, tôi cẩn thận
lấy ở chỗ tiếp tân một tờ Midi Libre, định dành cho Hồng một bất ngờ nho
nhỏ. Không ngờ khi em xuống chờ xe, đã có cả một đám fan Nhật Bản và
Trung Quốc chen lấn, xô đẩy nhau đến nhìn mặt cô gái sông Hương. Không
kém gì một chính trị gia nổi tiếng hay một minh tinh màn bạc. Tôi tiu nghỉu
như chó cụp tai, nhét tờ báo vào trong cặp.
Cả ngày hôm đó, chúng tôi bận rộn với những cuộc thử nếm liên miên
trong 13 phòng hội chợ rộng mênh mông. Tôi nhận thấy ngày càng có nhiều
phụ nữ là giám đốc hay giữ các vị trí quan trọng trong các hãng sản xuất và
nhập khẩu rượu lớn, và phải công nhận một điều là dung nhan, trí thông
minh, cách ứng xử khéo léo của chị em đã góp một phần không nhỏ vào
thành công của công ty. Mãi đến tối, trong buổi chiêu đãi do Hội đồng hành
chính vùng Languedoc - Roussillon tổ chức, tôi mới gặp lại Hồng và đưa lại
em tờ báo. Hồng có vẻ ngạc nhiên và bẽn lẽn hỏi tôi “Anh ơi, lúc họ phỏng
vấn, em bối rối quá nên nói đại, không hiểu mọi người ở nhà khi đọc báo có
cười em không?”. Có thể cười vì câu trả lời hơi... lạc hậu so với thực trạng
sử dụng rượu vang ở Việt Nam, nhưng tự hào lắm chứ, vì em là người Châu
Á duy nhất, lại là phụ nữ, được trả lời phỏng vấn.
21/02. Sau một ngày lê mòn chân qua các quầy thử nếm, tối đó, khi về
khách sạn, tôi và Hồng quyết định đi ăn cơm Việt Nam.
Hồng hỏi lễ tân khách sạn và được họ đưa cho cuốn hướng dẫn khách du
lịch. Tuy nhiên, vì đã đến Montpellier nhiều lần nên tôi mang máng nhớ rằng
trong khu đi bộ gần khách sạn Mercure Antigone có một vài nhà hàng Việt
Nam và Trung Quốc.
Hồng không muốn đi bộ mà muốn lấy tàu điện, song cuối cùng tôi cũng
thuyết phục được cô bé đi bộ ra quảng trường Antigone.
Đi chừng 15 phút, chúng tôi gặp một tiệm ăn Trung Quốc có tên “Thuốc
phiện đen”. Tôi nói đùa với Hồng: “Anh cứ tưởng chỉ ở Việt Nam mới có
chuyện hút chích thuốc phiện, không ngờ ở xứ sở văn minh này cũng có”.
Chủ tiệm là một phụ nữ trẻ người Trung Quốc, còn người phục vụ là
một thanh niên gốc Lào, bố mẹ sang Pháp năm 1978.
Chúng tôi vừa ngồi yên chỗ thì trời đổ mưa. Một cơn mưa nhỏ, như chỉ
đủ láng cho mặt hè thêm bóng, cho cây lá thêm xanh. Qua ô cửa tiệm ăn,
chúng tôi thấy một khoảng tối ngoài hè với những bóng lá thông run rẩy.
“Này anh, tại sao bên xứ này lắm thông như vậy, ở phố này chỗ nào em
cũng thấy thông?”.
Tại sao, ừ nhỉ, tại sao? Tôi giải thích cho Hồng rằng người Pháp rất chú
trọng đến việc trồng cùng một loại cây trong một khu phố, nhiều khi trong cả
một thành phố, có lẽ để tạo thuận lợi cho việc gây giống, chăm nom, và cũng
để dễ xử lý khi cây ngã bệnh.
Chúng tôi gọi hai bát xúp, sau đó ăn cơm với thịt bò xào nấm hương và
thịt gà cà-ri. Khi đang ăn, tôi sực nhớ ra rằng ở Pháp cũng đang ồn ã vụ mấy
con chim trời chết vì cúm H5N1.
Hồng kể cho tôi về công việc của em, về gia đình em ở Huế, về người
bạn trai sắp sang với em ở Paris để rồi lại cùng về Việt Nam trên một chuyến
bay.
Tôi cười và nói “Tình yêu trong thời buổi @ phơi phới thật, chắp cánh
cho tất cả các lứa đôi”.
Hồng phản công lại ngay “Anh chỉ được cái hay đùa, nhưng có lẽ vì anh
hay đùa mà anh giữ được tuổi trẻ”.
Lúc ra cửa, đi ngang chiếc gương lớn, tôi lén nhìn trộm mình trong đó.
Đuôi mắt tôi đã có những nếp nhăn, và tóc trên đỉnh đầu đã hói gần hết. Phụ
nữ, vô tình hay hữu ý, có những lời khen tuyệt vời như vậy! Chúng tôi chia
tay nhau trước cửa khách sạn Mercure Antigone. Khi tôi hỏi em có những dự
định gì trong những ngày đến, em sôi nổi nói:
“Em sẽ đi tham quan Bordeaux với những lâu đài rượu vang nổi tiếng,
tham quan Amsterdam với những kênh đào đã trở nên bất tử với bài hát của
ca sĩ Jacques Brel, và nếu như nước Anh mở cửa hơn nữa với những qui
định của Công ước Schengen về tự do đi lại thì dứt khoát là em sẽ bay sang
London để thơ thẩn dọc sông Thames hay trong công viên Hyde Park”.
“Nhưng em sợ đi nước ngoài nhiều quá rồi lại thấy thương cho người
Việt Nam mình, mới thấy rằng dân tộc mình còn kém xa các nước khác ”.
Hồng cười, mắt sáng rỡ. Qua ánh mắt em, tôi thấy rõ hạnh phúc là
những cuộc gặp gỡ kỳ thú, là những ước mong cho một ngày mai sáng lạn
hơn ở quê nhà, nơi chưa phải tất cả mọi cái đều đã hoàn hảo; nhưng nếu như
ở những xứ sở văn minh hiện đại nhất Châu Âu mà ta còn tìm ra nhiều
khiếm khuyết thì liệu có thể có cái gì hoàn hảo trên đời?
Nice, tối 07/03/2006.
Tham khảo:
Hội chợ rượu vang quốc tế Vinisud 2006
Tô Việt, Chuyên gia quốc tế rượu vang.
Hội chợ quốc tế rượu vang và rượu mạnh các nước ven
Địa Trung Hải lần thứ 7 đã được tổ chức ở thành phố Montpellier (Pháp) vào
các ngày 20 - 21 và 22/2/2006.
Nếu như trong lịch sử, vùng Địa Trung Hải từng là cái nôi văn hóa rượu
vang của nhân loại thì vai trò đó vẫn được duy trì cho đến tận hôm nay. Năm
2004, các nước ven bờ Địa Trung Hải sản xuất ra 138 triệu hectolit rượu
vang, chiếm 50% sản lượng toàn thế giới.
Vào thời điểm mà sự cạnh tranh trên thế giới trong lĩnh vực sản xuất và
kinh doanh rượu vang rất khốc liệt, hội chợ quốc tế rượu vang và rượu mạnh
Vinisud là nơi giới thiệu cho các nhà nhập khẩu đến từ các quốc gia trên thế
giới hình ảnh rượu vang vùng Địa Trung Hải, mềm mại, tròn trĩnh, đầy
hương vị mặn mòi của biển và ánh nắng mặt trời. Đây cũng là nơi các nhà
sản xuất và nhập khẩu gặp gỡ, trao đổi kinh nghiệm, thử nếm, lựa chọn sản
phẩm và ký kết các hợp đồng xuất nhập khẩu.
Mở rộng thị trường xuất khẩu sang các quốc gia khác trên thế giới và
đón tiếp ngày càng nhiều khách tham quan, đó là mục tiêu hàng đầu của ban
tổ chức hội chợ rượu vang quốc tế này.
Tuy là một trong những sự kiện quốc tế lớn trong năm 2006, Ban tổ
chức hội chợ đã hết sức cố gắng hạn chế số lượng các gian hàng tham gia hội
chợ để đảm bảo tính chất vừa chuyên môn vừa thân hữu “cây nhà lá vườn”
của sự kiện. Số lượng các gian hàng vì thế được ấn định là 1.500, trong đó
các gian hàng của vùng Languedoc - Roussillon chiếm phần lớn nhất (741
gian hàng), vùng Côtes du Rhône (319 gian hàng), vùng Tây Nam (111 gian
hàng), vùng Provence và đảo Corse (101 gian hàng). Các vùng trồng nho,
làm rượu khác của Pháp như Bordeaux, Bourgogne, Champagne, Alsace,
Loire Valley và Jura - Savoie không có đại diện tham gia, do không nằm ven
bờ Địa Trung Hải.
Các nhà sản xuất rượu vang của Tây Ban Nha (102 gian hàng), Italia (81
gian hàng) đã chứng tỏ quyết tâm thâm nhập mạnh hơn vào thị trường rượu
vang thế giới. Bên cạnh đó, sự có mặt của nhiều nhà sản xuất rượu vang đến
từ Bồ Đào Nha, Thổ Nhĩ Kỳ, Algeria, Tunisia, Ma-rốc cũng nói lên hội nhập
kinh tế thế giới là xu thế tất yếu của thời đại.
Được tổ chức 2 năm một lần ở thành phố Montpellier như hội chợ rượu
vang quốc tế Vinexpo ở Bordeaux, năm nay Vinisud hy vọng đón nhận
khoảng 32.500 lượt khách, được chia thành các nhóm lớn. Theo các số liệu
năm 2004, tỷ lệ giữa các nhóm như sau: 41% là các nhà nhập khẩu, buôn bán
rượu, 7% là các nhà phụ trách về mua bán cho các tập đoàn siêu thị lớn, 25%
là các đại lý bán buôn, bán lẻ, 17% là các chuyên gia trong các lĩnh vực nhà
hàng, khách sạn...
Năm nay, ngoài các đoàn khách đến từ các vùng của nước Pháp, trọng
tâm của Vinisud 2006 sẽ nhằm vào các đại diện đến từ Nhật Bản, Nam Triều
Tiên, Singapore, Đài Loan, Trung Quốc, Ấn Độ, Việt Nam, các nước ven
biển Baltic, Nga, Mỹ, Brésil...
Cũng như các năm trước, Cung đại hội Địa Trung Hải sẽ được dành cho
các buổi thử nếm do Hiệp hội các chuyên gia làm rượu của Pháp tổ chức.
Mỗi nhà sản xuất tham gia Hội chợ Vinisud 2006 sẽ gửi đến Cung đại hội
các loại rượu vang ngon nhất của họ nhằm tạo điều kiện cho khách tham
quan thử nếm và lựa chọn sản phẩm trong những điều kiện tối ưu.
Tại các gian hàng, nhiều chủ đề về thử nếm rượu vang đã được đề cập
đến: thử nếm mù, thử nếm theo niên hiệu, thử nếm theo dòng nho, sự kết hợp
giữa rượu vang và các món ăn, sự kết hợp giữa rượu vang và pho mát, giữa
rượu vang và gan béo, giữa rượu vang và chocolates, giữa rượu vang và các
món ăn Châu Á...
Hội chợ bế mạc chiều tối ngày 22/02/2006.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khám Phá Rượu Vang
Tô Việt
Khám Phá Rượu Vang - Tô Việt
https://isach.info/story.php?story=kham_pha_ruou_vang__to_viet