Chương 16
oda mới quyên góp cho Viện mười triệu yên đấy.”
Viện trưởng Shima đặt ống nghe điện thoại xuống, rạng rỡ thông báo với Chiba Atsuko khi cô bước vào văn phòng.
“Trời, nhiều đến thế sao!”
“Anh ta giàu nứt đố đổ vách mà. Thế chắc trị liệu thành công tốt đẹp rồi nhỉ?”, Shima đứng dậy, mời Atsuko ngồi vào chiếc ghế bành, bản thân ông vẫn như thường lệ, ngồi xuống một góc ghế sofa.
“Tôi nghĩ ông ấy gần như hồi phục hoàn toàn rồi.”
“Anh ta vui lắm đấy. Nhưng quả nhiên là Paprika có khác, chữa khỏi cho bệnh nhân trong khoảng thời gian ngắn như thế”, Shima hơi ngập ngừng, như thể vòng vo để hỏi một câu quan trọng hơn, “Tôi cũng muốn biết cô đã chữa cho Noda như thế nào đấy.”
“Thì cũng có gì đâu”, hiểu được mối quan tâm thực sự của Shima, Atsuko cười. “Tôi và ông Noda cũng hợp tính nên mới suôn sẻ được vậy. Mà vì ông ấy mắc chứng rối loạn lo âu, tôi chỉ phân tích giấc mơ thôi, không làm những chuyện như hồi tôi chữa trị cho Viện trưởng đâu. Nhưng lúc chia tay, tôi có hôn tạm biệt ông ấy một lần.”
“Hôn ư?”, Shima Toratarou ấp úng. “Hôn trong mơ như lúc cô điều trị cho tôi?”
“Không, hôn thật ấy. Ông Noda hấp dẫn quá nên xảy ra rapport ngược ấy mà.”
“Không thể chấp nhận được!”
“Xin lỗi Viện trưởng.”
Hai người nhìn nhau một lúc rồi bật cười. Nhưng Shima dù cười cũng không gạt được hết vẻ hờn ghen trên gương mặt ông.
“Viện trưởng”, Atsuko ngồi thẳng lên, “Chuyện buổi họp hôm trước ấy…”
“Ừ”, giọng Shima chùng xuống, nhìn Atsuko với ánh mắt hối lỗi. “Cô Chiba và cậu Tokita chắc buồn lòng lắm. Tôi cũng khá bất ngờ. May là họp Hội đồng quản trị sớm.”
Nhìn Shima có vẻ không muốn nói chuyện cho lắm. Ông vốn không giỏi chịu đựng những rắc rối phiền hà nảy sinh trong các mối quan hệ.
“Tôi biết Viện trưởng không thích những cuộc trò chuyện kiểu này”, Atsuko nói, “Nhưng chúng ta buộc phải bàn cách giải quyết vấn đề ngay thôi.”
“Ừm, đúng rồi. Bây giờ không chỉ cậu Tsumura mà cô Kakimoto cũng thành ra như thế, chắc Inui cũng thông báo hết với các thành viên Hội đồng quản trị rồi.”
“Tôi xin lỗi.”
Kakimoto Nobue sau lần nổi trận lôi đình trong phòng khám của Atsuko, hiện đang bị cách ly trong phòng bệnh riêng. Atsuko đương nhiên phải chịu trách nhiệm trong việc này bởi Kakimoto là trợ lý của cô. Buổi họp tiếp theo chắc chắn cô sẽ bị chất vấn.
“Đã liên lạc với người nhà cô ấy chưa?”
“Rồi ạ”, Atsuko cúi đầu ăn năn. “Tôi nghĩ đây chỉ là cơn bộc phát nhất thời, nên tạm thời chưa nói cô ấy đã phát bệnh được. Chẳng qua do Kakimoto có vẻ mệt mỏi căng thẳng quá nên tôi muốn cô ấy được điều trị hẳn hoi.”
Nhà Kakimoto ở Aomori, giờ cô ấy đang trọ một mình ở Komae. Atsuko ngẩng mặt lên, nói đầy quyết tâm. “Tôi sẽ chữa cho Kakimoto, chắc chắn sẽ hồi phục ngay thôi.”
“Nhờ cô đấy”, Shima khẩn thiết nhìn Atsuko, “Tôi không muốn thấy cô Chiba bị mọi người quở trách.”
“Chắc chắn sẽ khỏi thôi”, phải nhờ Tokita kiểm tra ngay hình ảnh trong chiếc máy chiếu Kakimoto Nobue đã nhìn vào, “Còn chuyện người thay thế anh Yamanobe nữa.”
“À, việc này Inui phụ trách nhỉ.”
“Người làm sổ sách chắc chắn phải do Viện trưởng chọn. Tôi không thể tin tưởng Viện phó được.”
“Ừm”, Shima nhíu mày, nếp nhăn trên trán ông xô lại với nhau. “Inui không chỉ muốn ép tôi thôi việc mà còn muốn cả cô lẫn cậu Tokita rời Viện nữa. Thật không thể hiểu nổi. Không biết anh ta định làm gì. Lại còn ngay trong lúc hai người có khả năng giành giải Nobel nữa chứ.”
“Thầy ơi”, Atsuko gọi Shima như ngày xưa và cúi người xuống. “Có phải ngày trước Inui cũng được đề cử giải Nobel không ạ?”
“Ừ, nhưng đó là chuyện của mười hai năm trước rồi. Khi ấy số lượng bệnh nhân mắc bệnh tâm lý tăng đột biến, chính Inui đã nghĩ ra một cách trị liệu rất hiệu quả, nhờ thành tựu đó mà anh ta đã trở thành ứng cử viên nặng ký cho giải Nobel. Nhưng thời ấy hiểu biết của giới y khoa về tâm lý học vẫn còn hạn chế lắm, nên người nhận giải cuối cùng lại là một nhà nghiên cứu nội khoa đã áp dụng thành công lý thuyết của Inui”, Shima nói và dần nhận ra điều Atsuko muốn ám chỉ. “Đúng rồi, từ dạo ấy tính cách anh ta thay đổi nhiều lắm, cứng đầu ương ngạnh hơn, cực kỳ nghiêm khắc với người khác, hơn nữa còn bắt đầu ám ảnh với công lý rồi đạo đức của y sĩ và nhà nghiên cứu đến mức phải gọi là cuồng tín luôn”, Shima Toratarou đang ngả người ra trên ghế sofa ngồi thẳng dậy. “Chắc dạo gần đây anh ta cáu kỉnh hơn là bởi mọi người đều nói về chuyện hai cô cậu là ứng cử viên cho giải Nobel đây mà.”
Shima tròn mắt trước những điều mình vừa nói. Atsuko tiến lại gần Shima, cô nhận thức rõ vẻ đẹp và mùi hương nước hoa Poison ma mị trên cơ thể mình. “Sự sùng bái chính nghĩa của Inui rất nguy hiểm. Hơn nữa ông ta cũng đang kiềm chế sự ghen tỵ của bản thân. Thầy cũng biết nhân cách ông ta vặn vẹo thế nào rồi mà.”
“Đúng, đúng thế”, Shima gật đầu hai ba lần, nhìn Atsuko với đôi mắt trống rỗng vô hồn như thể bị thôi miên. “Gần đây mặt anh ta sát khí đằng đằng như ma vương vậy.”
“Lượng LSI anh Tokita mua rất ít thôi, nhưng không hiểu sao anh Katsuragi lại nói ‘nhiều một cách phi lý’. Em nghĩ có gì đó không đúng.”
“Phải rồi”, Shima ngả về phía sau, lặng lẽ gật đầu như người vô hồn. “Vậy là đến cả Katsuragi cũng…”
“Tất nhiên cũng là đồng phạm cấu kết với nhau cả thôi. Mấy người đó đều muốn bẫy anh Tokita. Bây giờ quan trọng nhất là tìm một người kiểm toán có thể giúp chúng ta kiểm tra sổ sách.”
Shima suy nghĩ một hồi.
Atsuko cảm thấy tội lỗi vì đã làm dấy lên nghi ngờ trong lòng người thầy tốt bụng hiền lành của mình, nhưng vẫn quyết tâm nói tiếp. “Chắc chắn họ đang toan tính điều gì đó. Tsumura và Kakimoto đã trở thành vật hy sinh cho âm mưu ấy. Em nghĩ có lẽ họ đã bí mật cài gì đó vào máy thu và máy chiếu, bây giờ đang trong quá trình tìm hiểu”, Atsuko nhẹ nhàng đặt tay lên đùi Shima. “Thế nên thầy ơi, chúng ta phải chiến đấu cùng nhau.”
“Thầy biết, thầy biết mà”, Shima Toratarou đứng dậy, loạng choạng bước tới cửa sổ. Tâm trí ông dường như không còn ở đây nữa. “Cùng nghĩ xem, đúng rồi, phải nghĩ cho thật kỹ”, Shima phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm như thể nói mớ.
Atsuko cúi đầu chào, “Vậy em xin phép. Lần sau nếu có gì em sẽ lại tới đây thông báo cho thầy biết.”
“Được, được.”
Shima quay lại, cười mỉm nhìn người học trò cũ của mình. Atsuko gật đầu, bước về phía cánh cửa ngăn cách phòng Viện trưởng với căn phòng nhỏ cạnh đó. Trong căn phòng ấy có kê một chiếc giường nhỏ để Shima ngả lưng chợp mắt khi công việc mệt mỏi hoặc khi có chuyện không hay xảy ra. Thói quen ấy thoạt nghe có vẻ trẻ con, nhưng đó là một cách riêng để ông ổn định tinh thần.
Có điều, tính cách ôn hòa nhu nhược của Shima khiến ông trở thành một người đồng minh không đáng tin cậy trong mắt Atsuko. Cô bước qua hành lang, tiến tới cổng bệnh viện, tự nhủ rằng mình phải tự chiến đấu, rằng không thể trông cậy gì ở Viện trưởng Shima được.
Bệnh viện và Viện Nghiên cứu cách nhau một lối đi ngắn. Cô lên tầng năm bằng thang máy. Khi Atsuko đang đứng trước quầy trực trong sảnh, y tá trưởng của tầng năm gật đầu chào cô và tiến lại gần.
“Cô Chiba.”
“Chào chị Hanemura, tôi muốn đến xem tình hình Kakimoto thế nào rồi ấy mà.”
“Ôi”, gương mặt y tá trưởng tái đi, lộ rõ vẻ bối rối. “Anh Osanai ra chỉ thị không cho phép ai được gặp Kakimoto.”
“Sao cơ, ý anh ấy là không để khách khứa vào thăm cô ấy ư?”
“Vâng, các bác sỹ khác cũng không được vào.”
Atsuko giận dữ nói, “Vậy là thế nào? Ai đã quyết định anh Osanai là người chịu trách nhiệm việc chữa trị cho Kakimoto?”
“Tôi không biết, nhưng tầng này do bác sỹ Osanai phụ trách mà.”
Atsuko trong lúc bối rối trước hành động của Kakimoto Nobue, không kịp suy nghĩ gì đã vội vã đưa cô ta lên phòng bệnh ở tầng năm. Chắc chắn việc này đã được tính toán ngay từ trước khi Kakimoto phát bệnh.
“Nhưng cô ấy là trợ lý của tôi, nên việc chữa trị phải do tôi đảm nhiệm mới đúng.”
“Bác sỹ đừng gây khó dễ cho tôi”, y tá trưởng mặt đỏ lựng lên như sắp khóc tới nơi. Y tá trưởng hơn Atsuko hai, ba tuổi, là mỹ nhân trong viện. Atsuko cũng nghe phong thanh lời đồn về mối quan hệ giữa Osanai và cô y tá này.
“Chị biết mà đúng không, tôi có quyền khám cho mọi bệnh nhân trong bệnh viện.”
“Tôi biết, nhưng bác sĩ Osanai đã nói lần này là ngoại lệ. Ngoài ra anh ấy còn nói triệu chứng bệnh của cô Kakimoto trở nặng hơn mỗi khi gặp bác sĩ Chiba.”
Các y tá đều nghi ngờ rằng Atsuko chính là người làm cho Kakimoto phát bệnh, việc này đương nhiên đã được Osanai tính toán dự liệu từ trước. Atsuko giận mờ mắt, nhưng vẫn cố bình tĩnh mỉm cười. “Chắc có hiểu lầm gì ở đây rồi, Kakimoto phát bệnh không phải do tôi đâu. Mà thôi, để tôi liên lạc trực tiếp với anh Osanai vậy. Cô cho tôi mượn điện thoại nhé?”
Nhưng Osanai hiện không ở Viện Nghiên cứu. Atsuko cúp máy, mừng thầm vì anh ta vắng mặt. Cãi nhau tay đôi trên điện thoại với Osanai sẽ chỉ làm giảm uy tín của Atsuko trong mắt y tá trưởng và bốn cô y tá đang dỏng tai lên nghe từ đằng xa kia.
Cô quay trở về Viện Nghiên cứu và tiến thẳng tới phòng của Tokita Kousaku. Atsuko cảm giác như mình đang bỏ bê công tác nghiên cứu để nhúng tay vào những việc chính trị tủn mủn, tất cả hòng đoạt được cái danh nhà khoa học đạt giải Nobel. Vả chăng có lẽ đúng thật là như thế, Inui Seijirou cũng muốn quở trách cô cũng nên, nhưng chẳng làm cách nào được, Atsuko thầm nghĩ, vừa đi vừa cười, miệng méo xệch đi. Vẫn còn thong dong mà cười được là tốt rồi, Atsuko tự nhủ và mở cửa phòng Tokita. Cảnh tượng trước mắt làm cô hết cười nổi.
Không thấy Himuro đâu cả. Trong căn phòng nhỏ với đủ loại màn hình lóe sáng, những chiếc hộp nhỏ rải rác khắp nơi, sàn nhà tung tóe những con chip tự thiết kế. Nhìn như thể có ai đã lục tung căn phòng lên để tìm cái gì đó, hoặc ở đây vừa xảy ra một cuộc ẩu đả xô xát. Cửa phòng Tokita trong góc cũng mở. Atsuko bước vào và thấy Tokita Kousaku ngồi trên ghế, đầu tóc rối bù, thở hổn hển. Nhìn anh ta cũng thê thảm không kém gì tình trạng căn phòng bây giờ.
“Sao thế?”, chắc chắn đã có gì không hay xảy ra rồi. Atsuko rụt rè hỏi.
“Mất DC Mini rồi”, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi mắt Tokita vằn lên những tia máu. Có lẽ anh đã lục tung cả phòng lên để tìm DC mini.
“Bị đánh cắp rồi”, cô bật thốt và khóc nấc lên. “Chắc chắn là vậy rồi. Bây giờ anh có tìm cũng không thấy đâu. Có bao nhiêu cái tất cả?”
“Năm, à không sáu. Một cái từ lâu đã không thấy rồi.”
“Anh làm tổng cộng sáu cái đúng không?”
Tokita yếu ớt gật đầu, dường như không còn sức lực.
“Làm sao bây giờ?”, Atsuko bật ra tiếng nấc nghẹn ngào như một người phụ nữ cố gắng níu kéo tình nhân, âm thanh bất lực mà cô ghét nhất. “Himuro đâu rồi?”
“Không biết. Từ sáng tôi đến đây đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Tôi tìm rồi nhưng vẫn không thấy”, Tokita hướng về phía Atsuko với gương mặt rầu rĩ như muốn từ bỏ tất cả, anh gục đầu xuống. “Không biết đi đâu rồi.”
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ