Chương 16
hìn ngó xung quanh, tỏ vẻ bí ẩn, cô kéo mái tóc dài xuống hai bên gò má, đi những bước nhẹ nhàng, dè dặt di chuyển đến sạp bán đĩa.
Người bán đĩa lậu là một anh chàng trẻ tuổi, ăn vận vô cùng “thời trang”, mái tóc vàng chói, đứng cạnh xe ba bánh, vừa phì phèo điếu thuốc vừa giới thiệu với khách hàng về đủ loại đĩa.
Giang Văn Khê đến đứng cạnh đó, thì thào hỏi anh ta: “Ông chủ, có đĩa Quyền Hoàng không?”.
Cô vừa dứt lời thì mấy anh chàng đang đứng chọn đĩa xung quanh đều quay phắt lại nhìn cô. Anh chàng bán đĩa há hốc miệng, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhìn Giang Văn Khê đến mười mấy giây.
Cô không hiểu, nhủ thầm: Cái người bán đĩa và mấy người mua đĩa kia đúng là kỳ quặc, tại sao lại nhìn mình?
“Mặt tôi có gì à?”
“Không… không có gì.” Anh chàng kia hoàn hồn lại, “Nói ra thì đêm tối như mực thế này, người đẹp có thể vén lại tóc tai không, sao lại làm như Sadako[1] ra ngoài dọa người khác thế. Người dọa người, dọa chết người!”.
Bị anh ta nói thế, gò má cô nóng lên, đứng thẳng người, lấy giọng: “Đàn ông con trai gì mà nhát gan thế?”.
“Haizzz, người đẹp à, cô dọa tôi thì không sao, nhưng cô dọa khách của tôi chạy mất thì toi, cô hỏi thử xem bọn họ có bị cô dọa cho phát sợ lên không?”
Một cô gái nửa đêm nửa hôm không những xõa tóc giống Sadako, mà mở miệng ra lại đòi mua đĩa “vàng[2]”, không dọa chết người ta mới lạ!
Giang Văn Khê nhìn mấy vị khách đang chọn đĩa gật đầu lia lịa thì xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống. Cô như thế này chẳng phải là vì lần đầu mua đĩa lậu hay sao.
Cô khoát tay với anh chàng bán đĩa, định gạt bỏ sự ngượng ngùng: “Tôi… tôi đến mua đĩa”.
“Ừ hử?”, anh chàng kia nhướng mày, người đến đây chẳng phải đều mua đĩa đấy thôi.
Sợ lúc nãy anh ta chưa nghe rõ, cô lại đằng hắng: “Tôi muốn mua đĩa Quyền Hoàng, có bán không?”.
Anh ta chớp mắt, nói: “Có! Có! Cô yên tâm, loại đĩa đó tôi bảo đảm là toàn ‘vàng’”.
Cô vừa nghe có bán đĩa Quyền Hoàng thì rất hào hứng: “Vậy quá tốt, tôi muốn mua một đĩa”.
Mấy người khách xung quanh nghe thế thì khóe môi ai nấy đều giật giật, một cô Sadako phóng khoáng làm sao!
Giang Văn Khê hoàn toàn không hiểu ý nghĩa ánh nhìn của những người đó, cô chỉ nhìn anh chàng bán đĩa với vẻ nhiệt tình.
“Ở chỗ tôi đĩa vàng nào cũng có, không biết cô cần loại nào?” Anh chàng kia quỳ xuống góc tủ phía dưới xe đẩy, lục tìm.
“Cái này có rất nhiều bản hay sao?”
“Đương nhiên rồi.” Anh chàng kia cuối cùng lôi ra một chiếc túi to màu đen, sau đó dè dặt đưa cho cô, “Toàn bộ ở trong này, cô cứ chọn từ từ”.
Cô nôn nóng mở chiếc túi ra, lấy từ bên trong ra một đống đĩa lật xem từng cái, chỉ thấy bên trên phân biệt bằng các chữ “A”, “J”, “R”, “E”… mấy chữ cái tiếng Anh như vậy, cô bất giác nghi ngờ: “Ông chủ, đây là đĩa Quyền Hoàng à? Sao lạ thế này? Mấy chữ này có nghĩa gì? Cái tôi cần là loại có nam có nữ, đủ mọi quốc gia, hơn nữa là ba người cùng lên ấy”.
Mọi người xung quanh đều hít một hơi thật sâu vì lời cô nói, thì ra cô nàng Sadako này còn biết nhiều như thế.
Quả nhiên, khẩu vị của người đẹp khá nặng.
“Ôi trời, bà cô tôi ơi, tôi mở hàng ở đây đâu phải ngày một ngày hai, ai không biết Đại Phi tôi cái gì chả có. Đống đĩa này tôi đảm bảo trăm phần trăm là toàn ‘vàng’, có nam có nữ, quốc gia nào cũng có, đừng nói là ba người cùng lên, mà mười mấy người cùng lên cũng có, bảo đảm cô hài lòng. Xem không rõ thì tôi trả tiền lại ngay.” Anh chàng kia gật đầu chắc như đinh đóng cột, cầm mấy đĩa lên, chỉ chữ tiếng Anh trên đó, “Haizzz, trước kia đều có vỏ bọc cả, gần đây nếu không vì làm căng quá thì chúng tôi cũng không dùng chữ tiếng Anh để đánh dấu đâu. Đĩa A này có nghĩa là nước Mỹ, J này là Nhật, R này là Nga, E này là Anh. Cô muốn tìm nước nào thì tự tìm nhé, Âu Mỹ đều ở phía trên, Nhật ở phía dưới”.
Giang Văn Khê nghiêng đầu, nghi ngờ, một trò chơi quyết đấu nhỏ mà lại làm bao nhiêu đĩa, mấy người này đúng là biết kiếm tiền.
“Được rồi, vậy tôi mua trước bốn đĩa, bao tiền?”
“Tám tệ một đĩa.”
“Đắt thế?! Không phải năm tệ một đĩa sao?!” Hôm qua cô mới nghe đồng nghiệp nói hiện giờ đĩa lậu bán năm tệ một đĩa.
“Haizzz, người đẹp à, tình hình đang căng, làm việc không dễ dàng đâu. Cô thấy đêm hôm lạnh lẽo thế này, tôi ở đây mở hàng bán đĩa không phải vì kiếm miếng cơm ăn hay sao? Có dễ dàng gì đâu?”
Xì! Chỉ anh kiếm cơm à, cô mua đĩa cũng là kiếm cơm đó thôi.
“Có thể bán rẻ hơn không? Năm tệ một đĩa là được rồi, tôi mua cho anh bốn đĩa mà.” Cô rút năm mươi tệ trong túi ra.
“Được được được, trời lạnh thế này, nể tình người đẹp xinh xắn thế kia, hai mươi tệ vậy.” Anh ta rút từ trong ví da đeo hông ra ba tờ mười tệ đưa trả cho cô, cảm khái không ngừng, “Thời buổi này làm ăn không dễ, người đẹp thật biết trả giá, lỗ vốn rồi”.
“Chắc chắn không lỗ đâu”, cô cất tiền, cầm đĩa rồi quay lưng đi.
“Người đẹp, đi cẩn thận nhé, xem không được thì hoan nghênh quay lại đổi.”
Những người xung quanh đều nhìn theo cô.
Về đến nhà, cô nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ, ngày mai còn phải đi làm, cô phải đi nghỉ ngay.
Đặt bốn cái đĩa lên bàn, cô tắm rửa rồi đi ngủ.
Cứ tưởng Cố Đình Hòa về N rồi, cuối tuần có thể dạy cô chơi Quyền Hoàng, ai ngờ đến thứ Sáu, cô nhận được điện thoại, anh bảo lại phải chạy đi đến đâu đó phục kích.
Lý Nghiên đi công tác cũng chưa về.
Chỉ còn một tuần nữa là đến buổi liên hoan cuối năm, cô thật sự khóc không ra nước mắt. Thế này thì cô phải đợi chia tiền phạt mỗi người hai trăm rưỡi với chị Nghiêm thôi.
“Tiểu Giang, em đánh sai mấy chữ rồi. Sao vậy?” Chị Nghiêm nhìn bản báo cáo trước mặt, cũng may chị xem lại, trên đó gõ sai mấy chữ, cô bé này hôm nay bị sao thế nhỉ, tâm thần bất định quá.
Cô bĩu môi: “Haizzz, bạn em nói tối nay đến nhà em dạy Quyền Hoàng, rốt cuộc anh ấy lại đi điều tra vụ án”.
“Anh chàng cảnh sát em nói đó hả?”
“Vâng”, cô gật đầu, sau đó lại thở dài.
Nghiêm Tố nhìn cô, sau đó ánh mắt dừng ở cửa văn phòng phía trong, một suy nghĩ thoáng qua, chị mỉm cười, quay sang nói với cô: “Chị biết còn có một người là cao thủ trò này, em có thể nhờ cậu ấy giúp”.
“Thật ạ?”, đôi mắt cô tràn đầy sự kích động.
“Ừ, chính là người trong đó”, Nghiêm Tố chỉ về văn phòng bên trong.
Nghe lời Nghiêm Tố nói, đôi mắt vừa sáng lên của cô lại u ám, cầu xin Quỷ Tóc Bạc dạy cô chơi game, chi bằng trừ luôn của cô hai trăm năm mươi tệ cho rồi.
Nghiêm Tố thấy cô trầm tư thì biết cô nàng này không có gan tìm Lạc Thiên, cười phá lên: “Tổng giám đốc Lạc thích chơi trò này nhất, em đừng nghĩ cậu ta thế này thế kia, chỉ cần em mở lời thì cậu ta nhất định sẽ dạy em”.
“Em thấy thôi vậy.” Quỷ Tóc Bạc mà chịu dạy cô, trừ phi mặt trời mọc đằng tây. Lần trước trong nhà hàng còn nói gì mà ly cà phê trong tủ cứ lấy, nhưng hôm sau thấy cô, gương mặt anh giống như sương mù tháng Sáu, ai dám nhắc đến chuyện mượn ly cà phê của anh chứ.
“Tốt thôi. Tự em tính đi”, Nghiêm Tố cười khẽ.
Thời gian buổi chiều trôi qua như thể ốc sên bò, cuối cùng đã đến lúc tan sở.
Giang Văn Khê tay chống lên cằm, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đối diện.
Từ lúc buổi sáng Nghiêm Tố đề nghị cô đến tìm anh, cả ngày nay, trong đầu cô cứ xoay mòng mòng hình ảnh anh nhướng mày mím môi. Ngay cả lúc họp, cô cũng không kìm được lén lút nhìn anh, bị anh phát hiện còn giả vờ như đang chờ đợi anh phát ngôn trong cuộc họp.
Ngày mai là cuối tuần rồi, rốt cuộc cô phải nói thế nào đây? Nhưng cô thật sự muốn tiết kiệm hai trăm năm mươi tệ kia.
Ôi chao, đều tại cái người đề nghị kia, ái mộ anh ta thì cũng đừng hãm hại dân đen như thế chứ.
Cô ngẩn ngơ, rồi “cách” một tiếng, cánh cửa đối diện mở ra, cô nhìn thấy Quỷ Tóc Bạc từ trong bước ra, thần kinh căng thẳng lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
“Binh” một tiếng, chân đụng vào bàn, đau đến nỗi cô chỉ muốn túm tóc.
Lạc Thiên vừa ra khỏi văn phòng, định về thì thấy cử chỉ kỳ cục của Giang Văn Khê, anh nhíu mày: “Tan sở rồi sao cô còn chưa về?”.
Cô xoa xoa chân bị đụng đau, ấp úng: “Vâng, tôi… sắp… sắp về…”.
Lạc Thiên liếc nhìn cô rồi đi thẳng về phía cửa.
Thấy anh sắp ra khỏi văn phòng, cuối cùng cô không kìm được gọi to: “Tổng giám đốc Lạc…”.
Dừng chân, Lạc Thiên quay lại nhìn cô với vẻ nghi hoặc: “Chuyện gì?”.
“Cái đó… cái đó…” Cô nhận ra bản thân mãi vẫn không mở lời được, đành gượng nở nụ cười, “Không có gì, không có gì ạ, chỉ muốn chúc anh cuối tuần vui vẻ”.
Hơi nheo mắt, Lạc Thiên nhìn chằm chằm cô nàng với cử chỉ, ngôn ngữ đều kỳ quặc ấy, mấy giây sau, đôi môi mỏng của anh mấp máy: “Cuối tuần vui vẻ”.
Lần này, anh thật sự ra khỏi văn phòng.
Cô bỗng cảm thấy bản thân thật vô dụng, đưa tay tát nhẹ mình một cái. Cô đúng là đồ vô dụng, vừa nhìn thấy anh đã như chuột thấy mèo, lời đến cửa miệng rồi vẫn chẳng dám nói ra.
Hơn nữa, cuộc thi này vốn dĩ là tổ chức để nịnh anh, như vậy anh vốn phải có nghĩa vụ giúp cấp dưới của mình, huống hồ cô là người của văn phòng anh, nếu văn phòng tổng giám đốc xếp hạng chót, bị phạt tiền thì người mất mặt cũng là anh mà.
Đúng, anh dạy cô là chuyện đương nhiên phải làm, bảo vệ danh dự văn phòng cũng là chuyện nên làm.
Trong tích tắc nghĩ thông, cô lao ra khỏi văn phòng, đuổi theo bóng Lạc Thiên, gọi to: “Tổng giám đốc Lạc…”.
Lại nghe thấy giọng của ngọn cỏ gần hang, Lạc Thiên nhíu mày, cô nàng này rốt cuộc muốn gì, có chuyện gì khiến cô khó mở lời như thế.
Từ từ quay lại, anh nhìn cô nàng vẻ mặt đầy mong chờ đang đứng cách anh vài mét, hỏi: “Chuyện gì?”.
Giang Văn Khê cắn môi, lấy hết can đảm, nói: “Tổng giám đốc Lạc, tối nay anh có rỗi không, tôi muốn mời anh ăn cơm”. Vừa nói xong, cô đã hối hận, rõ ràng muốn nhờ anh dạy cô chơi Quyền Hoàng, sao vừa mở miệng đã biến thành mời anh ăn cơm chứ.
Không việc gì mà lại cống hiến, không là kẻ gian thì cũng là kẻ cướp.
Anh ngẩn người nhìn cô, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.
Mặt cô đỏ ửng, lắp bắp: “Tôi… tôi tôi tôi… muốn nhờ anh dạy tôi chơi Quyền Hoàng”.
Lại ngẩn người, anh chăm chú nhìn cô nàng lúc nào cũng mặt mày sầu khổ, thích cắn chặt môi, không nói câu nào.
Cô thấy anh im lặng thì tim trĩu xuống, nhất định là anh không muốn rồi, dù sao người ta là tổng giám đốc, là người xuất sắc ưu tú, hôm nay lại là cuối tuần, làm gì có thời gian rảnh dạy cô chơi game. Chắc chắn cô đã đập đầu vào tường rồi nên mới hồ đồ như vậy.
“Xin lỗi, tôi quên mất anh rất bận, xem như tôi chưa nói gì cả.”
Cô hụt hẫng quay đi, lúc này sau lưng lại vang lên giọng nói nho nhã của anh: “Tôi được gì?”.
“Gì cơ ạ?” Cô vội quay lại, “Được… được gì ạ?”.
Cô có thể cho anh cái gì? Tiền thì không có, mạng sống thì có.
“Bây giờ không nghĩ ra thì cứ nhớ đấy”, không đợi cô trả lời, anh đã trả lời thay cô.
“A?”
“Đến chỗ cô, hay đến chỗ tôi?”
“Ơ?” Câu này sao nghe có vẻ kỳ cục thế, hình như đôi nam nữ có gian tình mới thích dùng “đến chỗ anh hay đến chỗ em” thì phải.
“Cho cô mười giây suy nghĩ, đến nhà cô hay nhà tôi, nếu cô không nghĩ ra thì tuần sau tính tiếp.”
Thời gian là vàng bạc, vàng bạc chính là sinh mệnh.
Tuần sau là thi rồi, tuần sau mới học thì có nghĩa là nộp tiền phạt.
Cô vừa nghe anh bảo chuyển sang tuần sau thì vội vàng: “Thế… thế đến nhà tôi vậy”.
Đến nhà cô nếu anh dám giở trò, dù sao cô cũng có thể hét lên, như vậy cô chú nhà đối diện có thể sử dụng chiêu quét rác vô địch. Nếu đến nhà anh thì đúng là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, thời buổi này boss biến thái rất nhiều, cứ đề phòng thì hơn, huống hồ Quỷ Tóc Bạc này đã có “tiền án tiền sự”.
Lần thứ hai ngồi trong xe anh, cô chọn ngồi ghế sau.
Anh mím chặt môi, không phản đối: “Đi thế nào?”.
Cô ngồi phía sau rất căng thẳng, hai tay không biết đặt ở đâu, cảm giác như lên tàu hải tặc, run giọng nói: “Đường X”.
Hai tay đặt trên ghế ngồi bọc da, cô định nhích cơ thể cứng đơ của mình thì chiếc xe rẽ gấp, lao về một hướng khác. Trán cô đập vào kính cửa sổ bên phải, cô đau khổ xoa xoa trán. Chiếc xe đi một đoạn, cô nhìn rõ những cửa hàng sang trọng san sát hai bên đường mới biết, đây không phải là con đường đến nhà cô.
Cô nhích về phía trái, nhỏ giọng nói: “Tổng… giám đốc Lạc, đường X không phải hướng này”.
Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, hơi nhướng mày: “Nhà cô có tay cầm điều khiển trò chơi không?”.
Đó là cái gì?
“Điều khiển trò chơi có phải bỏ tiền ra mua không? Khoảng bao nhiêu tiền ạ?”, nếu còn đắt hơn hai trăm rưỡi tệ thì cô xuống xe ngay.
“Trên đời này còn có thứ gì mua mà không cần tiền à?” Anh lại liếc nhìn cô nàng có lúc rất khờ rất ngốc, nhưng lại có khi vô cùng sáng suốt qua kính chiếu hậu, có vẻ không hiểu, cô nàng này rốt cuộc là sinh vật mâu thuẫn thế nào đây?
Cô cắn môi, nắm chặt tay nắm cửa, cô muốn xuống xe, bị phạt hai trăm rưỡi còn hơn, hà tất phải hành hạ nhau thế này.
“Tay cô nắm ở đó làm gì? Ngồi xích vào trong.”
Giật mình bởi giọng nói đó, cô đành ngoan ngoãn ngồi nhích vào giữa.
Lúc cô đang rất lấn cấn thì chiếc xe đã ngừng lại trong một khu phố sang trọng.
Trước khi xuống xe, anh nói với cô: “Cô ngồi trên xe đợi tôi, tôi lên lấy điều khiển trò chơi rồi đến nhà cô”.
“Ồ”, cô ngơ ngẩn gật đầu.
Nhìn theo anh xuống xe, đi vào khu lầu cao tầng đối diện, cô thò đầu ra, quan sát khu nhà cao cấp có khung cảnh rất sang trọng này, mấy chữ to bằng đèn neon “Thiên Đô Hào Đình” đập vào mắt. Ở đây hình như là khu cao cấp, đắt giá nhất trung tâm thành phố N. Trước kia có nghe Lý Nghiên nói, căn hộ rẻ nhất cũng phải mấy triệu tệ.
Cô từ từ dựa vào lưng ghế, lặng lẽ chờ đợi.
Rất nhanh, anh cầm một bộ điều khiển trò chơi quay lại xe.
Khu Lạc Thiên ở rất gần với đường X, cứ men theo hướng đông trung tâm thành phố, rẽ một đoạn là đến.
Chú thích
[1] Sadako: Ma nữ Nhật Bản nổi tiếng trong truyện The Ring.
[2] Quyền Hoàng phát âm giống “Toàn vàng”, có nghĩa là đĩa phim sex, màu vàng ở Trung Quốc chỉ văn hóa phẩm đồi trụy.
Hướng Về Trái Tim Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần Hướng Về Trái Tim