Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hủ Nữ Gaga
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16:Ba Nó
“P
him kinh dị, được không?”
“Tôi ghét nữ nhân hét chói tai.”
“Phim đại họa?”
“Tất cả đều là kỹ xảo máy tính, có cái gì hay?”
“Phim đấu súng?”
“Sốt cà chua đổ đầy người giả làm người chết, ghê tởm.”
“Phim nghệ thuật, không có vấn đề gì chứ?”
“Ngủ ở trong rạp, tôi sợ tối.”
Điểm bán vé rạp chiếu phim, ta cào điên cuồng lên tường. Hiếm khi người vắt cổ chày ra nước là ta chịu mời ai đó đi xem phim, không ngờ đối phương còn hạch sách như vậy.
Cào loạn một hồi, ta nghiến răng nghiến lợi, “Rốt cuộc anh muốn xem cái gì?! “
Người bán vé tươi cười cũng dần dần cứng ngắc, “Hay là hai vị đi chọn cho kỹ rồi lại tới xếp hàng?”
“Đúng rồi!” Bác gái phía sau giận dữ kêu gào, “Các cô các cậu chọn đi chọn lại tới bao giờ nữa?”
Ta buông tay, ý bảo tình huống gấp gáp, “Lão đại, rốt cuộc xem phim nào đây?”
Nghe vậy, Nhậm đại công tử không nhanh không chậm vuốt cằm, từ từ nói: ” ‘Cừu vui vẻ và sói xám – Hổ con dũng cảm’ đi.”
Choáng váng ba giây, ta tự nói với bản thân: Thế giới to lớn, không chuyện lạ nào không có.
Hóa ra đàn ông cũng thích cừu vui vẻ.
Bước vào phòng chiếu, đã có rất nhiều phụ huynh mang theo trẻ nhỏ ngồi vào chỗ.
Nhìn đám trẻ chạy tới chạy lui trong phòng chiếu, ta cảm thấy kỳ diệu. Vì còn chưa bắt đầu chiếu, trong đại sảnh vẫn vang lên OST của phim. Nhớ tới tiếng chuông di động của Nhậm Hàn, ta không kìm nổi hỏi.
“Nhậm tổng bình thường anh vẫn thích xem cừu vui vẻ?”
Nhậm Hàn liếc mắt, “Ra ngoài công ty không cần gọi tôi là Nhậm tổng.”
Ta nghẹn họng, yếu ớt nói: “Nhậm Hàn.”
Nhậm băng sơn hài lòng nhướng mày, còn chưa kịp nói chuyện, một mỹ nữ đội nón đồ chơi cừu vui vẻ đã hướng chúng ta đi tới, nhìn trái ngó phải xem xét, kỳ quái hỏi: “Xin hỏi chỉ có hai vị đến xem phim sao?”
Ta chớp mắt, không rõ ý tứ của mỹ nữ.
Mỹ nữ thấy vậy quơ quơ n cái mũ trên tay, giải thích: “Là như thế này, trong dịp này rạp chiếu phim chúng tôi kỷ niệm một năm khai trương, chỉ cần các bạn nhỏ đến xem ‘Hổ con dũng mãnh’ đều có thể nhận được một chiếc mũ quả dưa cừu vui vẻ, xin hỏi hai vị ——-”
Ta đảo mắt nhìn lại, quả nhiên những người khác cơ bản đều là người một nhà mang cục cưng đến xem phim, ta cùng Nhậm Hàn ở trong này ngược lại trở thành quái vật, đang muốn giải thích, lòng bàn tay ta nóng lên, bàn tay đã bị ai đó nắm lấy.
Nhậm Hàn nói: “Bé được bà nội đưa đi mua bỏng rồi, có thể đưa mũ cho chúng tôi trước được không?”
“Dạ được.” Mỹ nữ nghe vậy, tươi cười đưa chiếc mũ cho Nhậm Hàn, trước khi rời đi còn quay lại nói, “Hai vị thật là có hiếu, không chỉ mang theo bé đến xem phim, còn đưa cả cha mẹ đi nữa! “
Mỹ nữ đi xa, ta triệt để xấu hổ.
“Nhậm Hàn, anh lừa người ta như vậy không hay lắm đi?”
“Cô gọi tôi là gì?”
Nhìn Nhậm Băng Sơn vẻ mặt biến đổi, ta nhất thời không biết nên nói gì, “Không phải anh bảo tôi gọi anh bằng tên?
Nhậm Hàn không nói, trực tiếp đem chiếc mũ chụp lên đầu ta, nheo mắt lại nhìn màn hình phía xa nói: “Trước khi ra khỏi rạp, tôi là ba của đứa nhỏ của em.”
Ta không muốn một ông xã bang sơn, rồi sinh ra một đứa con mặt lạnh.
“Nhà anh có trẻ con?”
“Không có.”
“Thế vì sao còn lừa lấy mũ cừu vui vẻ?”
“Nhìn nhân viên làm việc đội rất đáng yêu.”
“…”
Phim đã bắt đầu chiếu trong nháy máy, ta đi đến một kết luận: Nhậm Băng Sơn chính là một ông chú đại kỳ quái thích phim hoạt hình, thích thu thập đồ chơi trẻ con.
Phim đã chiếu được một nửa, ý chí ta đã rã rời. Không phải vì phim không hay, mà vì nghĩ đến người ngồi bên cạnh là một tên đại quái thúc biến thái, ta không nhịn được lạnh run từng đợt, vì thế kiên quyết lấy cớ ra ngoài hít thở.
Không nghĩ tới là, người còn chưa đi tới toilet, trước mặt lại đột nhiên nhảy ra một bóng người. Ta thấy hắn đứng chắn đường, cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu đi tới nói: “Xin lỗi, làm phiền anh nhường đường một chút.”
Lời vừa dứt, chợt nghe trên đầu truyền đến từng trận cười quái dị, ngẩng đầu liên nhìn, oan gia ngõ hẹp.
Đối phương cười gian, “Còn nhớ anh không, cô em?”
Ta líu lưỡi, “Trông có chút quen mặt.”
Lời nói chưa dứt, đối phương bùng nổ, “Cái gì mà có chút quen mặt, con bà nó, nhìn cho rõ, đêm đó cướp ví của cô em là đại gia ta!! “
Ta chết cứng tại chỗ, tiến lùi không xong. Hiện nay, lòng người quả thật dễ thay đổi, làm cướp mà còn càn rỡ như thế.
“Cái gì bị giựt tiền, gần đây tôi không có bị cướp, chắc chắn là chú nhận nhầm người rồi.” Dứt lời, ta liền xoay người muốn chạy. Còn chưa kịp xoay người, trước mắt ánh sáng lóe lên một cái, một con dao sắc đã kề lên cổ ta. Thượng thiên tại thượng, lần này quả có thông minh hơn, tên côn đồ nghiệp dư không ngờ biết mang theo dao, mà đau đớn là, bây giờ mọi người hầu như đều ở trong phòng chiếu, không có ai đi ra. Lối vào toilet lại được xây dựng cực kỳ kín đáo, hiện tại không có ai phát hiện ra tình huống ở đây.
Ta đây là cái vận khí gì a! Một tuần bị cướp hai lần, đều là một người.
Nghiệt duyên a!
Ta lệ chảy đầu hàng, “Chú à, làm sao mà anh lại ưu ái tôi đến vậy? Tiền mới bị chú cướp hai ngày trước, bây giờ tôi không một xu dính túi a! Hơn nữa, túi của tôi vẫn còn ở trong phòng chiếu.”
Nghe xong lời này, tên lưu manh hừ hừ nói: “Lão tử hôm nay không cướp bóc, chủ định tìm mày báo thù. Vừa rồi ở cửa rạp chiếu nhìn thấy mày, lại thấy bên cạnh mày có một tên nam nhân nên không dám xuống tay, vốn nghĩ phải chờ đến tối mới có thể xử mày, không ngờ được mày lại đến tận cửa.”
Ta nghe gã lưu manh cười gian, nhất thời buồn vui lẫn lộn. Buồn là, xem ra thằng cha lưu manh này đã nhận ra ta. Vui là, xem ra đêm đó hắn không phải là không muốn cướp sắc, chỉ là không nhìn được rõ, trải qua mấy tối dặt vặt nhung nhớ, chúng ta vừa gặp lại hắn liền lập tức “theo đuổi” kịch liệt. Xem ra bổn tiểu thư vẫn còn có điểm tư sắc, ít nhất mê đảo hai tên lưu manh vẫn có dư. Nhưng mà, cảm giác bị người lấy dao theo đuổi như vậy vẫn là không được hay cho lắm.
Bên này ta còn đang do dự tìm cách khuyên gã lưu manh “Phóng hạ đồ đao, lập địa thương thảo”, bên kia trong mắt gã lưu manh đã dấy lên ngọn lửa hừng hực: “Nói! Vì sao đêm đó rõ ràng cái gì tao cũng chưa cướp được, mày báo cảnh sát lại cố ý nói mất cái máy chụp ảnh? Làm đồng lõa của tao nói tao nuốt riêng! Cục cảnh sát cũng tuyên truyền khắp nơi, nói tao cướp máy ảnh, mày làm như vậy không phải là hủy đi danh dự của tao sao? A!”
Một lượt nói chuyện này, ta mới hiểu được bản thân lại khổng tước đa tình.
Thì ra, gã lưu manh thật sự là muốn báo thù, không phải định theo đuổi ta.
Ta yên lặng rơi lệ, nhất thời không biết nên giải thích với gã lưu manh như thế nào, chỉ có thể chống đỡ tự nhắc nhở bản thân bình tĩnh: “Chú à chú không nên kích động, để dao xa tôi một chút. Nếu chú thật sự thích máy ảnh, hôm nay tôi vừa mua một cái mới, tặng cho chú.”
“Ông phỉ nhổ!” Gã lưu manh dậm chân hung hăng văng tục, càng nói càng nổi khùng, “Lão tử không cần máy ảnh của mày, lão tử muốn danh dự! Mày nói mày, đường đường là một tiểu cô nương không ngờ lại nói dối, mày có biết trộm cũng có quy tắc không? Mày có biết xã hội đen bọn tao coi trọng nhất chính là tình nghĩa huynh đệ không? Bây giờ tao bị mày hại khiến cho các huynh đệ đều không tin tao, người trong xã hội đen cũng khinh bỉ phỉ nhổ. Tao mặc kệ, bây giờ mày phải theo tao đến đồn cảnh sát, nói rõ ràng mọi việc ra.”
“Hả?” Ta nghiên đầu trợn mắt, “Đến đồn cảnh sát với chú?” Lời thoại này, hình như là ta nên nói mới đúng?
Gã lưu manh nghiệp dư cũng nhận thức được câu này đại khái có chút không đúng, vì thế tiếp tục phun ra mấy câu thoại điên cuồng: “Dù sao… Dù sao trong sạch của tao đều bị hủy trong tay mày, mày phải chịu trách nhiệm! Chịu hoàn toàn trách nhiệm!”
Ta kinh hãi, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra, “Bị cướp đoạt, còn muốn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm?!” Đại ca a, lời này của ngươi tại sao càng nói càng kỳ quái, người không biết còn cho rằng đêm đó ta hấp ngươi. Bên này ta cùng tên lưu manh nghiệp dư chiếp chiếp quác quác, cò kè mặc cả thương lượng xem chịu trách nhiệm như thế nào, chỉ thấy thoáng chốc, gã lưu manh thân hình xiêu vẹo, tiếp đó ngã xuống.
Ta tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện có người từ phía sau đánh về phía ông chú lưu manh, nhờ đó mới giúp ta thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng mà thằng cha lưu manh cũng không phải vô tích sự, có kinh nghiệm lần trước, lần này con dao liền phát huy tác dụng, ngã xuống đất một cái, tiện đó xoay người một vòng dưới sàn, con dao trong tay vung tới khua lui, ta nhìn mà kinh hồn vỡ mật.
“Con bà nó, mày đánh lén, đồ không biết xấu hổ.”
“Phù phù, con bé lừa đảo kia đứng im không được cử động, mày phải đến đồn cảnh sát với tao.”
Ta kinh hồn choáng váng, nghiêng đầu nhìn lại, người cùng lưu manh đại thúc ẩu đả loạn xạ kia, không ngờ là Nhậm Hàn Nhậm phó tổng!
“Nhậm, Nhậm ——”" Ta chưa nói xong, chỉ thấy con dao của lưu manh đại thúc như ánh chớp vung lên, không kịp sợ hãi gào lên nhắc nhở, con dao kia đã đâm về phía Nhậm Hàn. Sau một phút động ngột tĩnh lặng, ta chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ kìm nén của Nhậm Hàn. Lúc đó, ta sợ tới mức hoàn toàn ngây ngốc, chỉ nghe chính mình hô to một tiếng, “Ba nó ——- “
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hủ Nữ Gaga
Mèo Lười Ngủ Ngày
Hủ Nữ Gaga - Mèo Lười Ngủ Ngày
https://isach.info/story.php?story=hu_nu_gaga__meo_luoi_ngu_ngay