Chương 4
ừ đêm hôm trước tôi đã biết thế nào tôi cũng sẽ là đứa đến trước nhất. Nhưng bây giờ điều đó cũng không phải là điều đáng quan tâm nữa.
Không những chưa một ai trong bọn đó tới mà tôi còn chẳng biết tìm căn phòng đã giữ sẵn cho chúng tôi ở chỗ nào nữa. Bàn ăn chưa bày gì hết. Thế là ra làm sao? Hỏi mãi, sau mấy tên bồi mới cho tôi biết rằng bữa ăn được đặt vào hồi sáu giờ chứ không phải năm giờ, và những người ở quầy rượu cũng xác nhận với tôi như thế. Chính tôi cũng thấy sượng cả mặt khi hỏi họ. Mới năm giờ hai mươi. Nếu bọn chúng đổi giờ ăn thì ít nhất cũng phải báo cho mình biết trước chứ – nhà bưu điện đặt ra chỉ để làm cái việc ấy – và đừng để mình phải ngượng với… bọn bồi bếp như thế chớ! Tôi ngồi xuống. Một tên bồi ra bày bàn, và có mặt nó ở đó tôi lại càng tức hơn. Gần sáu giờ, thêm vào những đèn đã thắp sáng căn buồng ăn, một tên bồi mang nến ra: nhưng nó đã chẳng thèm nghĩ tới việc đó lúc tôi mới bước vào đây! Trong buồng bên cạnh có hai người đàn ông ngồi ăn, mỗi người một bàn, lặng lẽ và ủ dột, buồn bã. Nhưng ở những buồng xa hơn thì rất ầm ĩ. Tôi nghe thấy cả những tiếng hò hét, cười đùa của một đám đông, những tiếng nói oang oang bằng một thứ Pháp ngữ hạng bét… Chắc phải có đàn bà cùng dự tiệc. Nói tóm lại, tôi cảm thấy chán nản. Rất hiếm khi tôi thấy thời giờ chờ đợi chán ghét hơn thế; đến nỗi lúc sáu giờ đúng, khi cả bọn đến cùng một lúc, tôi dã hân hoan đứng dậy đón chúng như những vị cứu tinh và quên bẵng đi lẽ ra ngay phút đầu tiên tôi phải tỏ ra tức giận.
Zverkov bước vào trước tiên, như người dẫn đầu cả bọn. Cả bọn đều cười đùa vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy tôi, Zverkov làm điệu bộ trịnh trọng, thủng thẳng tiến lại phía tôi, uốn éo người như một mụ đàn bà làm dáng, giơ tay cho tôi bằng một điệu bộ thân mật, nhưng không quá mức, với một sự lễ phép thận trọng của một ông lớn, tựa hồ khi giơ tay cho tôi bắt như thế hắn phải đề phòng một bất trắc gì xảy ra. Tôi đã tưởng tượng trái hẳn rằng vừa bước vào hắn sẽ cười lên hô hố như hồi xưa, và sẽ nói những câu pha trò vô duyên. Tôi mường tượng từ đêm hôm trước như thế, nên không hề ngờ đến cái giọng khinh người như vậy, cái lễ phép kênh kiệu như vậy. Thế ra hắn đã tự coi hắn ở trên tôi cao đến thế trong mọi phương diện ư? Nếu hắn dùng cái giọng ông hoàng ấy với tôi cốt chỉ để làm nhục tôi thì cái đó có lẽ chưa sao hết: tôi có thể trả miếng hắn đích đáng. Nhưng làm sao bây giờ khi hắn thật sự không buồn nghĩ đến việc làm nhục tôi, mà trong cái đầu bò trì độn ấy của hắn chỉ có một ý nghĩ nghiêm chỉnh rằng hắn ở cao hơn tôi rất nhiều và chỉ có thể nói với tôi bằng một giọng của bề trên che chở? Chỉ nội một suy nghĩ như thế đủ để tim tôi đập dữ dội.
Tôi hết sức ngạc nhiên khi biết anh muốn nhập bọn chúng tôi hôm nay, – hắn bắt đầu nói với một lối phát âm rất rõ, kéo dề từng chữ, điều mà hồi trước hắn không có. – Hồi này đã lâu mình chẳng còn gặp nhau nữa nhỉ. Anh đã trốn chúng tôi nhớ! Anh lầm: Chúng tôi đâu có kinh khủng như anh tưởng. Nhưng dù sao, tôi cũng rất sung sướng được nối lại…
Hắn quay đi quẳng mũ lên thành cửa sổ bằng một cử chỉ lơ đãng.
– Anh đợi đã lâu chưa? – Trudoliubov hỏi.
Tôi tới đây lúc năm giờ đúng như hôm qua đã hẹn, – tôi sẵng tiếng trả lời cho biết rằng tôi sắp nổi giận.
– Thế mày không báo cho anh ấy biết trước là đã đổi lại giờ ăn à? – Trudoliubov hỏi Simonov.
– Không. Tao quên béng đi mất,- Simonov trả lời nhưng chẳng tỏ vẻ gì hối hận; và cũng chẳng buồn xin lỗi tôi, chàng bước đi đặt chỗ ăn.
– Hóa ra anh ngồi chờ đây suốt một tiếng đồng hồ rồi cơ à, tội nghiệp! – Zverkov la lên với giọng giễu cợt, bởi theo hắn thì chuyện đó phải tức cười lắm. Rồi tiếp ngay theo đó, tên Ferfichkin khốn nạn cũng bắt chước phá lên cười the thé, đểu giả, y hệt như một con chó con. Bởi chắc hắn cũng cho tình cảm của tôi là tức cười lắm.
– Đâu có gì đáng cười? – Tôi nói lớn với Ferfichkin, mỗi lúc một cáu. – Đó là lỗi người khác chứ đâu phải lỗi tôi. Người ta đã quên không báo cho tôi biết trước. Thật là… thật là… bậy hết sức!
– Không những bậy, còn tệ hơn thế nữa chứ, – Trudoliubov cằn nhằn nói ra cái điều bênh vực tôi. – Anh hiền quá. Thật là vô cùng bất lịch sự, dù là không cố ý… Mà sao thằng Simonov có thể quên như thế được?… A hèm!
– Nếu ai mà chơi tôi thế, tôi sẽ… – Ferfichkin nói.
– Thì cậu cứ bảo hầu bàn mang cho thứ gì, nhắm đã, – Zverkov xen vào, – hoặc cứ tự động ăn trước, khỏi chờ đợi làm gì…
– Tôi đã có thể làm như vậy mà không cần các anh cho phép, – tôi nói – Nhưng nếu tôi đã chờ thì, thì đó là vì…
– Xin mời quý vị ngồi vào bàn cho!- Simonov bước vào phòng nói lớn. – Xong cả rồi. Tôi bảo đảm với quý vị rượu sâm banh rất vừa lạnh… Tôi không biết chỗ ở của anh thì làm thế nào kiếm anh được? – Chàng bỗng quay sang tôi nói, nhưng không nhìn tôi. Chắc chàng có điều gì hơi tức với tôi. Chàng hẳn đã nghĩ ngợi nhiều từ sau buổi hôm qua.
Mọi người kéo ghế ngồi, tôi cũng ngồi xuống. Bàn ăn hình tròn. Bên trái tôi là Trudoliubov, bên phải là Simonov. Zverkov ngồi trước mặt tôi, Ferfichkin ngồi giữa hắn và Trudoliubov.
– À anh, anh ở… Bộ phải không? – Zverkov hỏi tôi. Thấy tôi lúng túng, hắn lại cứ tưởng là phải tỏ ra thân tình để làm cho tôi dạn dĩ hơn. Tôi điên tiết nghĩ thầm: “Hay là nó muốn mình ném cho nó chai rượu vào mặt?” Tôi đã nổi cáu quá nhanh, có lẽ là vì thiếu kinh nghiệm chăng?
– Vâng, tôi làm ở Bộ… – tôi dấm dẳn trả lời, mắt nhìn vào đĩa thức ăn.
– Và… ở đó có dễ chịu không? À này, mà tại sao anh bỏ cái nghề cũ của anh nhỉ?
– Chẳng tại sao hết, chỉ tại tôi chán ngấy. – Bây giờ tôi kéo dề từng chữ gấp ba hắn. Tôi không giữ bình tĩnh được nữa. Ferfichkin cười phì vào đĩa của hắn. Simonov ném cho tôi một cái nhìn mỉa. Trudoliubov ngừng ăn và nhìn tôi trừng trừng.
Zverkov hơi chạnh lòng nhưng hắn làm như không để ý tới.
– Thế còn bổng lộc thế nào?
– Bổng lộc gì?
– Lương ấy?
– Thẩm vấn hay sao đây?
Tuy nhiên tôi vẫn nói số tiền lương của tôi cho hắn biết. Tôi đỏ rần cả mặt.
– Chẳng là bao. – Zverkov nói trịnh trọng.
– Ừ, đâu có thể đi ăn nhà hàng được! – Ferfichkin nói kháy đểu giả.
– Theo tôi như vậy thậm chí là nghèo đói. – Trudoliubov nói thêm, mặt nghiêm lại.
– Thấy anh gầy đi nhiều, thay đổi đi nhiều! – Zverkov nói, lần này không phải không có ác ý, với một giọng thương hại láo xược, và vừa nói vừa ngắm tôi từ đầu đến chân, cả quần áo tôi nữa.
– Thôi! Đừng làm anh ấy mất tự nhiên nữa! – Ferfichkin cười xỏ lá.
– Xin ông bạn quý nên biết là tôi không hề mất tự nhiên chút nào – tôi la lớn. – Ông bạn nghe rõ không? Tôi đi “ăn nhà hàng” bằng tiền túi của tôi, tiền túi của chính tôi, xin ông bạn Ferfichkin lưu ý giùm như vậy, chứ không phải bằng tiền của người khác đâu.
– Làm sao? Ai ăn ở đây mà chẳng bỏ tiền mình ra? Anh muốn nói gì đấy?
Đỏ hỏn lên như một con tôm luộc, Ferfichkin nhìn thẳng vào mặt tôi giận dữ.
– Nghĩa là tôi nói thế… – Tôi cảm thấy mình hơi lố. – Nhưng tôi thiết tưởng ta nên nói những chuyện gì trí thức một chút thì hơn.
– Nghĩa là anh định trổ cái trí thức của anh ra chứ gì?
– Xin ông bạn cứ yên trí. Ở đây làm như vậy là hoàn toàn thừa.
– Nhưng có gì mà anh phải hậm hực. Hay anh bị mất trí vì làm ở cái Bộ của anh?
– Thôi, xin quý vị thôi cho, đủ rồi! – Zverkov nói lớn, hách dịch.
– Thật lắm chuyện quá! – Simonov càu nhàu.
– Đúng, thật là quá lắm chuyện! – Trudoliubov nói rất vô lễ riêng cho tôi nghe. – Bạn bè người ta họp nhau lại ở đây để tiễn người bạn thân của người ta đi, mà anh lại bắt đầu sinh sự. Chính anh hôm qua đòi đi cùng với chúng tôi chứ. Vậy yêu cầu anh đừng làm mất hòa khí giữa mọi người.
– Đủ rồi! Đủ rồi! – Zverkov quát lên. – Xin quý vị thôi cho! Lôi thôi quá! Để tôi kể hầu quý vị chuyện hôm kia tôi suýt lấy vợ cho mà nghe.
Thế là ông bạn quý đó bắt đầu cho chúng tôi nghe một câu chuyện không có liên hệ gì đến cưới xin của ông ta ráo, mà là chuyện về các Tướng, Tá, và cả các quan trong Triều, trong số đó cố nhiên Zverkov phải là nhân vật chính. Và mọi người phá lên cười tán thưởng, Ferfichkin còn rú lên nữa.
Mọi người đã bỏ rơi tôi, tôi ngồi cô đơn, tủi nhục và cảm thấy bị bóp bẹp.
“Trời! – Tôi nghĩ – đây đâu phải cái hạng người mình giao du với! Thế mà mình đã vừa đóng một vai trò ngu xuẩn trước mặt chúng nó! Mình đã để cho cái thằng Ferfichkin kia được thể lên giọng. Mấy quân ngu, tưởng là đã cho mình một vinh dự được ngồi ở bàn này, không hiểu rằng chính mình, phải, chính mình đây mới làm cho chúng nó vinh dự. ‘Mình đã gầy đi! Quần áo của mình!’ A, cái quần khốn kiếp! Chắc Zverkov ban nãy đã trông thấy cái vết ố vàng ở đầu gối mình rồi. Chỉ còn một cách: đứng dậy khỏi bàn, lấy mũ và bỏ đi, không một lời… Như thế để tỏ cho chúng nó biết mình khinh bỉ. Dù ngày mai có phải quyết đấu cũng được. Đồ hèn cả lũ! Không phải là mình tiếc bảy rúp.. Chắc chúng nó sẽ tưởng vậy… Thì kệ mẹ chúng nó! Mình không tiếc gì bảy rúp đó hết… Nào… đi ngay thôi!
Dĩ nhiên tôi đâu có nhúc nhích một li nào.
Để quên sầu, tôi uống cả rượu đắng lẫn rượu ngọt bằng những cốc lớn, và vì không quen nên tôi bị say rất nhanh; tôi lại càng tức hơn nữa. Bỗng nhiên tôi nảy ra ý nghĩ là trước khi đi phải sỉ vả bọn chúng một trận nên thân đã. Chờ một lúc nào đó, cho chúng biết mình là hạng người nào… Để về sau chúng sẽ nói: thằng cha tuy tức cười nhưng quả có thông minh!… Nghĩa là… nghĩa là… Ờ, mà kệ mẹ chúng nó!
Tôi đảo mắt nhìn hỗn xược cả bọn, nhưng hình như bọn chúng đã hoàn toàn quên tôi. Bọn chúng với nhau thì đã hẳn là vui vẻ và ồn ào. Zverkov vẫn tiếp tục tán phét. Tôi lắng tai nghe Zverkov đang nói về một bà nào rất đẹp mà hắn đã đi theo tán rất hay đến nỗi về sau bà ta phải thú nhận là yêu hắn (cố nhiên là thằng cha nói phét); trong vụ đó có một người bạn thân giúp hắn, một hoàng thân trẻ tuổi, Kolia, chủ nhân ông của ba ngàn nông nô.
– Thế mà cái ông hoàng thân Kolia có ba ngàn nông nô ấy không có mặt ở đây để tiễn chân anh nhỉ. – Tôi ném câu nói đó vào giữa cuộc nói chuyện. Trong một phút mọi người im lặng.
– Anh say quá rồi đó, – Trudoliubov nói, bây giờ hắn đã dám thẳng cánh chỉ trích tôi và nhìn tôi khinh miệt. Tôi cúi mặt xuống. Simonov vội vàng rót sâm banh vào các li.
Trudoliubov nâng cốc lên. Mọi người, trừ tôi, đều bắt chước hắn.
– Chúc anh sức khỏe và lên đường may mắn! – Hắn quay sáng Zverkov nói.- Chúc cho những năm đã qua, thưa quý vị, và những năm sắp tới! Hu-ra!
Mọi người uống cạn và tranh nhau tới ôm hôn Zverkov. Tôi không nhúc nhích; vại sâm banh còn đầy nguyên trước mặt tôi.
– Còn anh? Anh không uống sao? – Trudoliubov quay lại hét vào mặt tôi dọa nạt.
– Tôi muốn đọc một bài diễn từ của riêng tôi đã, thưa ông bạn Trudoliubov thân mến, rồi tôi mới uống…
– Khả ố! – Simonov lẩm bẩm.
– Tôi ngồi thẳng dậy và nâng cốc lên. Người tôi nóng ran, tôi suy nghĩ trong đầu để chuẩn bị nói ra một ý tưởng gì rất đặc biệt mà chính tôi cũng không biết sẽ nói gì.
– Silence 1! – Ferfichkin nói lớn – Và bây giờ đến lúc chúng ta được nghe những câu chuyện trí thức.
Zverkov chờ đợi, nét mặt rất nghiêm, biết là sắp có chuyện gì xảy ra.
– Kính thưa Trung tá Zverkov, – tôi bắt đầu, – nên nhớ rằng tôi ghét những câu nói đẹp, tôi ghét những kẻ thích nói đẹp và tôi ghét những bộ lễ phục bó sát vào người. Đó là điểm thứ nhất. Và đây là điểm thứ hai.
Tôi thấy mọi người đều cựa quậy.
– Điểm thứ hai: tôi ghét những kẻ Sở Khanh. Điểm thứ ba: tôi yêu chân lí, lòng thành thực, sự trung thực – tôi nói như máy, cảm thấy lạnh thấu xương sống, không hiểu sao tôi dám nói như vậy. – Tôi quý trọng tư tưởng, thưa ông Zverkov, tôi quý trọng tình bằng hữu chân thành, trên một căn bản bình đẳng… chứ không phải… A hèm!… A hèm!… Nhưng tại sao lại không nhỉ? Tôi cũng xin uống để chúc ông được sức khỏe, monsieur Zverkov. Hãy chinh phục cho hết các thiếu nữ Kavkaz, hãy giết hết mọi kẻ thù của tổ quốc, và… chúc ông bạn được sức khỏe, monsieur Zverkov!
Zverkov đứng dậy, nghiêng mình chào tôi và nói:
– Tôi rất cảm ơn anh!
Hắn giận hết sức và thậm chí mặt tái hẳn đi.
– Đồ khốn kiếp! – Trudoliubov vừa hét lên vừa đấm một đấm rất mạnh xuống bàn.
– Không phải thế! Phải vả vỡ mồm hắn ra. – Ferfichkin la lên the thé.
– Tống nó ra cửa. – Simonov càu nhàu.
– Xin quý vị yên lặng hết, đừng ai nói gì, đừng ai làm gì hết! Zverkov trịnh trọng nói lớn để can. – Tôi xin cảm ơn tất cả, nhưng riêng tôi, tôi có thể chứng minh được giá trị những lời nói của anh ta.
– Monsieur Ferfichkin! – Tôi quay về phía Ferfichkin gọi bằng một giọng quan trọng. – Ngay sáng mai đây tôi yêu cầu ông thi hành những gì ông nói!
– Cái gì, cái gì? Quyết đấu chăng? Xin sẵn sàng! – Hắn trả lời.
Nhưng lúc thách thức hắn có lẽ tôi đã quá khôi hài và câu nói của tôi đã quá trái ngược với bộ dạng tôi lúc bấy giờ nên mọi người, kể cả Ferfichkin, đã phá lên cười ngặt ngẽo trên ghế.
– Thôi, mặc kệ hắn. Hắn say quá rồi. – Trudoliubov bực dọc nói.
– Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi cái tội đã cho hắn đi cùng, – Simonov lại càu nhàu.
“Bây giờ là lúc phải ném một chai rượu vào mặt tất cả chúng nó”, tôi nghĩ thầm như thế và tóm vội lấy một chai rượu đầy nguyên… và… tôi lại điềm nhiên rót thêm cho tôi một li nữa.
“Không, nên ở lại đến phút chót. Nếu tôi để cho các ngài ở lại với nhau chắc các ngài sẽ sung sướng lắm. Nhưng còn lâu! Tôi sẽ cố tình ở lại đây và tôi cứ tiếp tục uống đều, để cho biết rằng tôi chẳng coi các ngài đáng giá một trinh nào hết! Tôi cứ ở lại, tôi cứ uống, bởi vì đấy là nhà hàng và tôi đã mất tiền vào ăn. Tôi sẽ ở lại, để uống; bởi vì tôi coi các anh như những hình nộm, những kẻ không có mặt. Tôi sẽ uống… tôi sẽ hát nếu tôi thích. Phải, tôi sẽ hát, bởi vì tôi có quyền hát… A hèm…
Nhưng tôi đâu có hát! Tôi chỉ cố làm sao không ngó một ai trong bọn. Tôi làm ra vẻ rất thản nhiên, bất cần đời và sốt ruột đợi chính bọn nó phải nói với tôi trước. Nhưng than ôi! Bọn chúng không hề nói với tôi một lời. Và không hiểu sao lúc đó bỗng dưng tôi lại muốn làm lành với bọn chúng đến thế! Tám giờ rồi chín giờ. Bọn chúng rời bàn ăn và ra chỗ đivăng ngồi. Zverkov ngả lưng xuống một chiếc gối nệm, chân gác lên một chiếc bàn tròn nhỏ. Người ta chuyển cả rượu sang đó. Hắn đã đãi bọn kia ba chai sâm banh. Riêng tôi, cố nhiên hắn không mời. Cả bọn vây quanh hắn. Chúng lắng nghe chuyện hắn như những kẻ sùng bái một thần tượng. Chúng quý hắn, hiển nhiên rồi. “Nhưng tại sao? Tại sao?” – Tôi tự hỏi thế. Đôi khi trong lúc say sưa, bọn chúng ôm lấy nhau. Chúng nói ba hoa về Kavkaz, về tình yêu thực sự, về những chức vụ “bở“, về bổng lộc của viên sĩ quan kị binh Podharjevsky mà không một đứa nào trong bọn biết tới; và chúng đều lấy làm hả hê rằng bổng lộc đó thật là lớn, lớn đến thế là cùng. Chúng còn nói về cái vẻ kiều diễm của nữ bá tước D. mà chúng cũng không hề biết tới và cũng chẳng bao giờ được trông thấy. Rồi nói tới chuyện Shakespeare bất tử.
Tôi mỉm cười khinh bỉ, đi đi lại lại từ bàn ăn tới lò sưởi và quay trở lại, dọc theo bức tường đối diện cái đivăng. Tôi thật sự muốn chứng tỏ cho bọn chúng biết là tôi hoàn toàn không cần gì đến bọn chúng, cho nên lúc đi đi lại lại tôi cố tình nện gót giầy cồm cộp trên sàn gỗ. Nhưng vô ích. Chúng không thèm để ý đến tôi. Tôi cứ chịu khó đi đi lại lại trước mặt chúng như thế, từ bàn ăn tới chỗ lò sưởi và quay trở lại, suốt từ tám đến mười một giờ. “Tao đi đi lại lại thế này là vì tao thích thế, không ai có quyền cấm tao hết!” Tên bồi rượu vài lần dừng lại ngó tôi hết sức ngạc nhiên. Vì cứ vòng đi vòng lại mãi như thế nên đầu tôi quay cuồng, và đôi khi tôi có cảm tưởng tôi đang mê sảng. Trong ba tiếng đồng hồ đó ba lần tôi vã mồ hôi, và ba lần tôi lại khô hẳn.
Có một vài lúc tim tôi nhói lịm hẳn đi vì cái ý tưởng đau đớn rằng sau mười năm, hai mươi năm, bốn mười năm nữa, tôi vẫn sẽ nhớ mãi trong ê chề và tủi nhục những giây phút này, những giây phút đớn hèn nhất, lố bịch nhất, ghê tởm nhất trong đời tôi. Thực tình không còn cách nào để tự làm nhục mình một cách trơ trẽn hơn, cố ý hơn thế này nữa. Tôi biết điều đó lắm chứ, nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục đi đi lại lại từ bàn ăn tới lò sưởi và quay trở lại. “A! Giá các anh có biết tôi có những tư tưởng nào, những tình cảm nào trong đầu này! Giá các anh biết tôi thông minh đến mức nào!” Đôi lúc tôi nói chuyện thầm như thế với bọn kẻ thù tôi đang ngả ngốn ở đằng đivăng kia. Nhưng bọn chúng coi như tôi không còn đấy nữa. Chỉ một lần chúng quay sang ngó tôi là lúc Zverkov đang bắt đầu nói về Shakespeare và tôi phá lên cười khinh bỉ. Cái cười của tôi giả dối, xỏ lá đến nỗi bọn chúng bỗng nín bặt và bắt đầu chú ý ngó theo tôi đi bách bộ dọc theo bức tường, ngó rất nghiêm chỉnh độ một hay hai phút, xem tôi không thèm để ý đến bọn chúng ra sao. Nhưng rồi chẳng có gì hết. Chúng chẳng nói gì, và chừng hai phút sau lại quên bẵng tôi đi. Đồng hồ điểm mười một giờ.
– Thưa quý vị! Zverkov vừa nói lớn vừa nhỏm dậy, – bây giờ ta đi xuống đó!
– Dĩ nhiên! Dĩ nhiên! – Mọi người đều đồng tình.
Tôi bỗng quay phắt sang Zverkov. Tôi đã bị bóp bẹp, bị đập vỡ tan tành đến cái độ tôi sẵn sàng làm bất cứ cái gì, cả tự sát nữa nếu cần, để chấm dứt vụ đó ngay bây giờ. Toàn thân tôi hầm hập như lên cơn sốt. Tóc tôi đẫm mồ hôi lòa xòa xuống trán và dính vào hai bên thái dương. Tôi nói với giọng rõ ràng, dứt khoát.
– Zverkov, tôi xin anh tha lỗi. Và tôi cũng xin anh nữa, Ferfichkin, và tất cả mọi người, tất cả. Tôi đã làm mọi người phật ý.
– A ha!… Nghĩa là anh sợ quyết đấu rồi chứ gì… – Ferfichkin nói bằng cái giọng nham hiểm lí nhí của hắn.
Tim tôi nhói lên một cái.
– Không, không phải là tôi sợ quyết đấu, Ferfichkin ạ. Tôi sẵn sàng quyết đấu với anh ngay ngày mai, nhưng chỉ sau khi chúng ta đã giảng hòa với nhau. Và tôi còn xin nhấn mạnh điều đó nữa. Và anh không thể từ chối tôi được. Tôi muốn chứng tỏ cho anh biết rằng không phải tôi sợ quyết đấu. Anh sẽ bắn tôi trước, và sau đó tôi sẽ bắn lên trời.
– Khôi hài!- Simonov nói.
– Hay là khùng?- Trudoliubov nói xen vào.
– Lui ra cho chúng tôi đi! Anh làm cản đường người ta… Bây giờ anh muốn gì nữa? – Zverkov khỉnh bỉ nói.
Cả bọn mặt đỏ gay, mắt ánh lên: chúng đã uống quá nhiều rượu.
– Tôi chỉ muốn anh nhận tôi là bạn, Zverkov, tôi đã làm mếch lòng anh, nhưng,…
– Anh đã làm mếch lòng tôi? Anh? Tôi? Ông bạn quý, xin ông bạn nên nhớ rằng không đời nào ông bạn có thể làm tôi mếch lòng được hết, không đời nào!
– Xong rồi! Bước đi cho được việc! – Tridoliubov kết luận. – Ta đi thôi!
– Thưa quý vị, nàng Olimpia là của tôi đấy nhé, tôi giao hẹn trước đấy! – Zverkov la lớn.
– Đúng, đúng, khỏi phải nói! – Bọn kia cười cợt trả lời.
Tôi đứng lại đó, ngơ ngác và tâm hồn vỡ vụn tan tành. Bọn chúng bước ra cửa ầm ĩ. Trudoliubov hát một bài hát ngu xuẩn. Simonov ở lại vài phút để cho bồi bàn tiền pourboires. Thốt nhiên tôi chạy vội lại chỗ chàng.
– Simonov! Cho tôi mượn sáu rúp, – tôi nói với chàng bằng một giọng đầy tuyệt vọng.
Chàng nhìn tôi sững sờ, mắt dại hẳn đi: chàng cũng đã say mềm.
– Làm sao? Anh cũng muốn xuống đó với chúng tôi?
– Vâng!
– Tôi không có tiền. – Chàng cười khinh bỉ cắt ngang và tiến ra phía cửa.
Tôi nắm vạt áo măng tô chàng lại. Thật là một cơn ác mộng!
– Simonov! Tôi đã nhìn thấy anh có tiền mà, sao anh lại nỡ từ chối tôi? Tôi đâu có phải một tên khốn nạn, phải không? Anh chớ nên từ chối tôi… Giá anh biết, giá anh có thể biết được tại sao tôi phải hỏi mượn anh. Tất cả tương lai của tôi tùy thuộc vào đó… tất cả mọi kế hoạch của tôi…
Simonov móc túi lấy tiền và gần như ném vào mặt tôi.
– Đó, cầm lấy, nếu quả là anh thiếu nhân phẩm đến như thế! – Chàng nói tàn nhẫn, rồi chạy ra cửa đuổi theo bọn kia.
Tôi đứng lại đó một lúc. Chung quanh tôi thật là bừa bộn. Thức ăn thừa, li vỡ, rượu đổ, những đầu mẩu thuốc lá. Nỗi ê chề, sầu muộn bóp trái tim tôi ngột ngạt, men rượu tràn lấn trong đầu. Và góc kia một tên bồi đứng đó nhìn thấy hết, nghe thấy hết, ngó tôi trân trân.
– Đi tới đó! Tôi hét lên. – Một là chúng phải quỳ xuống hôn chân mình và van xin mình tình bạn, hai là … hai là mình sẽ cho tên Zverkov một cái tát.
Chú thích
1. Nguyên văn tiếng Pháp: Yên lặng! (ND).
Hồi Ký Viết Dưới Hầm Hồi Ký Viết Dưới Hầm - Fyodor Mikhailovich Dostoevsky Hồi Ký Viết Dưới Hầm