Hoa Lệ Mạo Hiểm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17
au khi dùng xong bữa trưa đơn giản cùng Hạ Vũ Thần,Tiêu Tử Uý đưa cô đến xem khu nhà của hắn.
Căn nhà rất đẹp và ngăn nắp.
Phía sau tủ rượu là phòng bếp nhỏ,phòng ăn cùng phòng khách thì dùng bình phong giấy kiểu nhật ngăn cách,sau tủ sách cao đến trần nhà chính là phòng ngủ của hắn,ngay cả phòng tắm cũng chỉ dùng rèm mỏng manh ngăn lại.
Chỉ có một căn phòng duy nhất có cửa là phòng tối dùng rửa ảnh.
“Đây là phòng tối,chủ yếu là những tác phẩm khi rãnh rỗi.Có khi làm không xong tại công ty hắn sẽ mang về nhà làm thêm” Hắn tỉ mỉ giải thích cách dùng.
“Đây là những tác phẩm của anh?” Cô cũng muốn xem thử.
“Hình treo trên tường phần lớn nằm trong bộ ảnh.” Hắn chỉ mấy khung lớn nhỏ không giống nhau trên tường.
Hạ Vũ Thần từ từ thưởng thức, “Nhìn ra được anh thật rất thích chụp ảnh.”
Bất kể phong cảnh,người,tất cả tác phẩm đều tràn đầy sức sống,nếu như không phải yêu thích công việc này,làm sao có thể cho ra những tác phẩm động lòng người như vậy.
“Điều đó đương nhiên,cũng là chuyện thứ hai anh thích nhất.”
“Sao!Vậy còn chuyện gì anh thích nhất?” Cô cười duyên nói.
Hắn đi tới,từ phía sau ôm chặt eo cô,kéo cô vào trong ngực, “Chuyện anh thích nhất! Là một cô gái rất rất đẹp cũng rất bướng bỉnh.”
“Ghét! Lại còn nói em bướng bỉnh!” Cô không nghe theo nhéo lên tay hắn,bắt đầu trừng phạt.
“Ơ,bộ anh nói em sao?” Hắn làm bộ rất kinh ngạc.
“Tiêu Tử Uý,anh khi dễ em!” Cô kéo ra tay hắn,bỉu môi tránh sang bên cạnh
Đột nhiên,hắn ôm cô ngã lăn trên ghế sa lon lớn.
……………
Cô đẩy hắn ra, “Lại gì nữa?”
“Anh đang khi dễ em!” Bàn tay to của hắn xấu xa kéo quần cô ra,vuốt ve qua lại bắp chân bóng loáng non mịn.
“Không nên nữa! Ban ngày.”
“Thì thế nào, người nào quy định người yêu không thể ân ái vào ban ngày?” Hắn nhíu lông mày,bàn tay to lại đang bò lên phía trước,vuốt nhẹ vật gợi cảm bên trong bắp đùi.
“Ngụy biện!” Con ngươi lưu chuyển mở to trừng mắt nhìn hắn,cả người buông lỏng,hưởng thụ bàn tay ma lực đang uyển chuyển chạm vào mình.
“Đừng nói nhiều lời,hôn anh.”
Tiếp theo bốn cánh môi lập tức gần sát nhau,ngôn ngữ đối với bọn họ đã không còn ý nghĩa.Chiếc lưỡi nóng bỏng đã len vào cuốn lấy lẫn nhau,yêu cầu nhiều hơn.
Trong nháy lửa tình đã hừng hực thiêu đốt hai người bọn họ,cho dù băng sơn cũng không thể làm đắm chìm bọn họ.
“Ừm,em thật thơm.” Hắn hôn lên cổ trắng của cô,hai tay khẩn cấp kéo đi quần,khu cấm địa xinh đẹp bị bao vây bởi một mảnh vải trắng mỏng như cánh ve.
“Tử Úy......”
Hắn dùng môi cởi từng nút từng nút trên áo sơ mi,nghênh đón hắn chính là một mảnh cảnh xuân kiều diễm.
Trên làn da trắng bị lây một tầng phấn hồng,non mềm trơn mịn vừa đầy đặn vừa co dãn,toàn thân cao thấp không có một chỗ dư thừa,còn có cặp đùi thon dài đẹp cân xứng đang kẹp hông hắn.
Một cô gái như thế,hắn vĩnh viễn đều không chán.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chăm chú từng vị trí trên người cô,cô theo bản năng muốn che dấu mình,cô thật sự giữa ban ngày ban mặt để mình trần truồng.
“Đừng nha.” Hắn kéo tay cô ra, thưởng thức vẻ đẹp trên người cô.
“Nhưng......”
“Anh đã không thể chờ.” Một phút đồng hồ cũng không thể đợi.
Hắn cởi xuống áo sơ mi đen trên người,quần jean,còn có quần lót nhỏ màu đen khêu gợi......
…………..
Khi từng luồng ánh sáng chiếu vào Hạ Vũ Thần,cô từ từ mở mắt ra.
“A! Tử Úy,anh đang làm gì?” Hạ Vũ Thần phát hiện mình nằm trên mặt giường lớn,cô vội vàng nắm chăn che kín người.
Thì ra hắn đang cầm cameras chụp cô.
“Không nên.” Hắn kéo ra tay cô,đồng thời kéo theo cả chăn, “Đừng che dấu thân thể xinh đẹp của mình,anh muốn chụp khoảng khắc đẹp nhất của em.”
Xuyên thấu qua ống kính,hắn ghi chép mỗi một khắc quá trình yêu nhau,tròng mắt thâm tình lưu luyến nhìn thẳng vào cô,chụp lấy thân người lõa lồ của cô,từng vẻ mặt mê người khi rơi vào bể tình.
Đây là cô gái hắn yêu.
“Tử Úy......” Cô nhẹ giọng gọi tên hắn.
Là hắn làm cô biết tình yêu giữa nam và nữ,hơn nữa làm cô vui vẻ thoải mái,khiến cô trở thành một người phụ nữ thành thục.
Hoa Lệ Mạo Hiểm Hoa Lệ Mạo Hiểm - Tôn Tiểu Thiên