Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hiệp Ẩn Ma Tung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Chết Sống Lại
C
ao Như Đăng buông tiếng cười vang, hồi lâu mới ngưng cười, trầm giọng nói:
- Mỗi nén năm mươi lạng, mỗi rương là một ngàn nén, bốn rương tổng cộng đúng hai mươi vạn lạng.
Tiêu Nhất Phong lạnh lùng:
- Số quan ngân này lẽ ra là của Cao đà chủ, Tiêu mỗ theo đến đây chẳng qua là muốn được chia một phần, ngân phiếu Cao đà chủ đã hứa xin trao cho Tiêu mỗ.
Cao Như Đăng ha hả cười to:
- Ngọc Diện Hiệp, lời nói của tôn giá có vấn đề, chính Cao mỗ theo tôn giá đến đây, sao tôn giá lại nói...
Bỗng cười hăng hắc lạnh lùng nói tiếp:
- Để Cao mỗ nói cho tôn giá biết, phục binh do tôn giá sắp đặt đã không đến, chẳng những vậy mà còn rõ âm mưu của tôn giá từ lâu rồi.
Tiêu Nhất Phong biến sắc mặt, hai tay đột nhiên vung lên, đôi Phán Quan Bút nhanh như chớp điểm thẳng vào mặt Cao Như Đăng.
Thốt nhiên, sau lưng y vang lên tiếng quát lanh lảnh:
- Tiêu Nhất Phong, muốn sống thì đừng động đậy.
Thì ra Tiêu Ngọc Yến đã gí thanh đoản kiếm vào sau tim Tiêu Nhất Phong.
Tiêu Nhất Phong lặng người, kinh hãi nói:
- Ngọc Yến, sao ngươi lại đối xử với phụ thân...
Chưa dứt lời, Tiêu Ngọc Yến đã trầm giọng nói:
- Tiêu Nhất Phong, đừng vờ vĩnh nữa, ngươi là kẻ thù đã giết cha nhục mẹ của bổn cô nương, hôm nay ngươi đã đến ngày tận số rồi.
Tiêu Nhất Phong hơ hải:
- Ngọc Yến, ngươi đừng mắc mưu kẻ khác, ngươi là cốt nhục thân sinh của ta mà.
Cao Như Đăng mặt đầy vẻ hung tợn, cười khảy nói:
- Ngọc Diện Hiệp, điều bí mật này chính Cao mỗ đã tiết lộ với Ngọc Yến cô nương, vì để Ngọc Yến cô nương tin nơi Cao mỗ, và để cho tôn giá tâm phục khẩu phục, Cao mỗ bắt buộc phải nêu ra chút bằng chứng.
Ngưng chốc lát, chậm rãi nói tiếp:
- Hồi mười bốn năm về trước, sau khi đánh cướp quan ngân đắc thủ, tôn giá đã cứu một người đang bị đàn sói tấn công tại Bắc Thương Châu, người ấy vừa câm vừa điếc, nên tôn giá đã giữ người ấy bên mình để sai bảo. Thật ra, người ấy không hề câm điếc, chẳng qua tôn giá có mắt như mù thôi. Tôn giá có nằm mơ cũng không ngờ đến người ấy chính là Thiết Vỹ Long Giang Lưu Vân lão Thất trong Thất Long Hội.
Tiêu Nhất Phong nhướng mày:
- Y là Giang Lưu Vân ư?
Cao Như Đăng cười hăng hắc:
- Cao mỗ đã bảo lão Thất tiềm phục bên cạnh tôn giá với mục đích dò la nơi cất giấu quan ngân, nhưng không ngờ lại được chứng kiến một hành vi xấu xa của tôn giá...
Trầm giọng nói tiếp:
- Hà Linh Chi bồng theo Ngọc Yến cô nương đến tìm tôn giá hỏi thăm tin tức của Ngụy Quân Bình, tôn giá có thể trả lời là không biết hoặc giết quách đi để trừ hậu hoạn, nhưng tôn giá lại niềm nở tiếp đãi, lén bỏ thuốc loạn tình vào trong nước trà, để khiến Hà Linh Chi phải chịu ô nhục. Sự hậu là Hà Linh Chi vì Ngọc Yến cô nương, đã không quản tủi hổ hết lời van xin tôn giá nuôi dưỡng Ngọc Yến cô nương, rồi sau đó treo cổ tự tuyệt. Chẳng rõ tôn giá thật sự giữ lời hay là Ngọc Yến cô nương linh lợi khả ái, mới nuôi dưỡng nên người.
Nhưng không ngờ lại để một mầm họa, hôm nay phải đòi mạng tôn giá để báo mối thù giết cha nhục mẹ khi xưa.
Tiêu Nhất Phong mặt mày tái ngắt, vội nói:
- Ngọc Yến, đừng mắc mưu Cao Như Đăng, đó chẳng qua là y muốn lợi dụng ngươi thôi. Sau khi ngươi giết ta, nhất định y sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Ngọc Yến, xin ngươi hãy...
Cao Như Đăng ngắt lời:
- Bởi công tôn giá đã nuôi dưỡng Ngọc Yến khôn lớn nên người, Cao mỗ xin cho tôn giá biết điều này, Ngọc Yến chính là con dâu của Cao mỗ, lẽ nào Cao mỗ lại giết nàng ta?
Tiêu Nhất Phong ngớ người, tức giận quát:
- Họ Cao ngươi không hề có con cái, chớ dối gạt người.
Cao Như Đăng mỉm cười:
- Nhưng Cao mỗ có một minh linh nghĩa tử là Phùng Vũ Lân, người yêu của Ngọc Yến, tôn giá có thể yên tâm rồi chứ?
Tiêu Nhất Phong bất giác bật lên một tiếng sửng sốt.
Tiêu Ngọc Yến trầm giọng quát:
- Tiêu Nhất Phong, lẽ ra bổn cô nương phải moi tim ngươi ra để tế vong linh song thân, nhưng vị tình ngươi mười bốn năm nuôi dưỡng bổn cô nương, thôi thì để cho ngươi chết được toàn thây...
Cao Như Đăng bỗng giơ tay lớn tiếng nói:
- Ngọc Yến cô nương, hãy khoan động thủ.
Tiêu Ngọc Yến nhướng mày:
- Chả lẽ còn để y sống sao?
Cao Như Đăng không đáp, chỉ dùng tay ra dấu với nàng, sau đó cất bước đi về phía hai chiếc rương chưa mở ra.
Lúc này Phàn Cửu đã chen lên nằm bên Diêu Kiệt, khẽ nói:
- Lão đệ bao giờ chúng ta động thủ đây?
Diêu Kiệt không đáp, chỉ dùng khuỷu tay thúc nhẹ y một cái, ra ý bảo y đừng lên tiếng.
Cao Như Đăng lúc này đã mỡ nắp một chiếc rương lên, bên trong thì ra là một đống xương khô, xem chừng có đến năm sáu người.
Cao Như Đăng cúi xuống lấy từ trong rương ra một chiếc túi da, chậm rãi nói:
- Ngọc Yến cô nương, cô nương hãy bình tĩnh, trong chiếc túi này chính là Tý Ngọ Đinh chấn động giang hồ của lệnh tôn, vậy thì lệnh tôn đúng là đã ngộ hại rồi.
Tiêu Ngọc Yến nghiến răng:
- Cao gia, hãy để tiểu nữ giết chết kẻ thù...
Cao Như Đăng thấp giọng quát:
- Hãy khoan, Cao mỗ còn phải thỉnh giáo Ngọc Diện Hiệp vài điều...
Ngưng chốc lát, nghiêm giọng nói:
- Ngọc Diện Hiệp, dẫu sao tôn giá cũng là nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm, hẳn là không xem sự sống chết quá nghiên trọng, đúng chăng?
Tiêu Nhất Phong cười khảy:
- Đừng hòng Tiêu mỗ van xin tôn giá tha mạng cho.
Cao Như Đăng cười:
- Cao mỗ không bao giờ dám mơ tưởng như vậy. Thế nhưng tôn giá hãy còn một hy vọng sống, không nên bỏ lỡ là hơn.
Tiêu Nhất Phong liền phấn khởi hỏi:
- Tôn giá nói vậy là sao?
Cao Như Đăng chậm rãi nói:
- Phụ thù bất công đới thiên, lẽ ra Ngọc Yến cô nương phải băm vằm tôn giá ra làm muôn mảnh, nhưng ơn dưỡng dục cũng cao sâu như trời biển, chẳng thể không báo đền, Cao mỗ có một cách vẹn toàn đôi bên.
Tiêu Nhất Phong trố mắt:
- Nói nghe thử xem.
Cao Như Đăng nghiêm giọng:
- Tôn giá hãy ném bỏ Phán Quan Bút, với tay không tiếp Ngọc Yến cô nương ba chiêu, nếu tránh được thì kẻ như tôn giá mạng to, từ đây ân thù kết thúc. Còn như không tránh khỏi, đó là lẽ trời linh hiển, tôn giá chét cũng nhắm mắt.
Tiêu Ngọc Yến vội phản đối:
- Cao gia, như vậy không được...
Cao Như Đăng ngắt lời:
- Ngọc Yến cô nương đã sắp trở thành con dâu của Cao mỗ, đâu thể không vâng lời Cao mỗ thế này?
Tiêu Ngọc Yến tuy mặt có vẻ hậm hực, nhưng không lên tiếng phản đối nữa.
Tiêu Nhất Phong thừa cơ ném đôi Phán Quan Bút xuống đất nói:
- Tiêu mỗ xin tuân mạng.
Cao Như Đăng giơ tay nói:
- Hãy khoan, với thân thủ của tôn giá, tránh khỏi ba chiêu của Ngọc Yến cô nương cũng chẳng phải khó khăn, cho nên phải có một điều kiện phụ kèm theo.
Tiêu Nhất Phong nhướng mày:
- Tôn giá nói đi.
Cao Như Đăng chậm rãi nói:
- Cao mỗ bình sanh rất căm ghét sự giả dối, từ khi bước chân vào chốn giang hồ đến nay bao giờ cũng thích gì làm nấy, do đó, trước nay đã bị những người chính phái trong giới võ lâm chê trách và khinh khi. Thế nhưng, Cao mỗ cũng chẳng xem những kẻ đã tự phụ chính phái ra gì...
Ngưng chốc lát, giọng nghiêm túc nói tiếp:
- Tuy nhiên, Cao mỗ hết sức kính trọng một người, tuy người ấy luôn trăm phương ngàn kế đối chọi với Cao mỗ, nhưng Cao mỗ không chút oán hận người ấy.
Tiêu Nhất Phong bỗng hỏi:
- Người ấy là ai?
Cao Như Đăng nhấn mạnh giọng:
- Diêu Thập Bằng, mạc nghịch chi giao của tôn giá.
Tiêu Nhất Phong bật lên một tiếng sửng sốt, lặng thinh không nói gì nữa.
Phàn Cửu không nén được, lại khẽ nói:
- Lão đệ, xem ra chúng ta đành phải bỏ qua cho Hắc Trảo Long thôi.
Diêu Kiệt lại dùng khuỷu tay thúc mạnh y một cái.
Cao Như Đăng chậm rãi nói tiếp:
- Cao mỗ phen này đến đây không phải là vì hai mươi vạn lạng quan ngân này.
Tiêu Nhất Phong thoáng ngạc nhiên:
- Vậy chứ gì cái gì?
Cao Như Đăng giơ ba ngón tay lên - Vì ba việc, một là vén mở thân thế của Ngọc Yến cô nương, để nàng ta cùng Phùng Vũ Lân sớm nên duyên chồng vợ, hai là vạch trần bộ mặt giả dối của tôn giá, ba là điều tra sự mất tích của Diêu Thập Bằng...
Ngưng chốc lát, mỉm cười nói tiếp:
- Hẳn là tôn giá đã rõ điều kiện phụ, chính là muốn tôn giá nói cho minh bạch.
Tiêu Nhất Phong thoáng ngẫm nghĩ:
- Cao đà chủ có thể thủ tín chăng?
Cao Như Đăng cười lạnh lùng:
- Thất Long Hội từng giết người cướp của, từng làm biết bao điều thương thiên hại lý, nhưng chưa từng thất tín bao giờ.
Tiêu Nhất Phong ngẫm nghĩ một hồi, mới nói:
- Vậy thì xin mở chiếc rương cuối cùng kia ra.
- Trong chiếc rương ấy là hài cốt Diêu Thập Bằng ư?
Tiêu Nhất Phong gật đầu:
- Đúng vậy.
Diêu Kiệt rúng động cõi lòng, co người toan phóng xuống.
Phàn Cửu vội đè giữ chàng lại, nói khẽ:
- Lão đệ, chớ vội, hãy chờ xem diễn biến ra sao.
Diêu Kiệt hít sâu một hơi, quả nhiên nằm im bất động, đưa mắt nhìn xuống, Cao Như Đăng không hề mở rương, chỉ buông tiếng thở dài:
- Diêu Thập Bằng chết trong tay mạc nghịch chi giao hẳn cũng khó yên tâm dưới chín suối. Ngọc Diện Hiệp, tôn giá tàn ác quá.
Tiêu Nhất Phong cụp mắt xuống:
- Diêu Thập Bằng không phải do Tiêu mỗ sát hại. Tiêu mỗ chỉ hủy bỏ võ công của y mà thôi.
Cao Như Đăng trố mắt:
- Ồ, vậy chứ ai sát hại?
Tiêu Nhất Phong ngẩng lên:
- Vô Địch Thần Tiên Châu Bách Long.
Cao Như Đăng gật gù:
- Quả nhiên Châu Bách Long đã có nhúng tay.
- Tiêu mỗ cùng Châu Bách Long sau khi đánh cướp quan ngân tại Thương Châu đã đang đêm mua một trăm xe táo, ngầm giấu quan ngân vận chuyển đến đây chôn giấu, hơn nữa lúc hành động lại mạo danh Cẩm Y Đạo Phàn Cửu, những tưởng không ai hay biết, nào ngờ vẫn bị Diêu Thập Bằng điều tra ra.
Cao Như Đăng giọng chua xót:
- Rất tiéc là Diêu Thập Bằng tuy điều tra được quan ngân là do hai người đánh cướp nhưng lại không phát hiện được tâm địa hiểm ác của hai người.
Tiêu Nhất Phong nói tiếp:
- Diêu Thập Bằng đến Phong Lâm Độ trách mắng bọn này và bảo phải trao ra quan ngân, bọn này đã giả vờ bằng lòng, trên đường đến đây, Tiêu mỗ đã ra tay ám toán, dùng Nghịch Huyệt Thủ hủy bỏ võ công Diêu Thập Bằng...
Ngưng chốc lát nói tiếp:
- Tiêu mỗ chỉ muốn y đừng buộc bọn này trao ra quan ngân nữa, nhưng Châu Bách Long lại dùng Nhuyễn Tiên siết cổ y đến chết.
Cao Như Đăng cười khảy:
- Diệt cỏ không trừ tận gốc, xuân đến hắn lại mọc. Vì sao lúc bấy giờ lại không giết luôn đứa con trai độc nhất của Diêu Thập Bằng?
- Đó là vì Tiêu mỗ đã hết sức ngăn cản.
Cao Như Đăng lại cười khảy:
- Kể ra tôn giá cũng còn có chút lương tâm.
Ngưng chốc lát, bỗng lại hỏi:
- Một trăm xe táo hẳn cũng có một trăm xa phu, có lẽ đều bị giết cả rồi chứ gì?
- Đó là do tình thế bắt buộc.
Cao Như Đăng giơ ngón tay cái lên:
- Tàn ác thật đúng mức, có lẽ Châu Bách Long cũng là chết dưới tay tôn giá chứ gì?
Tiêu Nhất Phong lắc đầu:
- Tiêu mỗ không hề sát hại Châu Bách Long.
Cao Như Đăng lại cau mày lẩm bẩm:
- Lạ thật, vậy thì ai đã sát hại Châu Bách Long thế nhỉ?
- Tiêu mỗ cũng hết sức thắc mắc.
Cao Như Đăng thở ra một hơi dài:
- Đằng nào thì y cũng đã gặp báo ứng. Tôn giá đã không sát hại Diêu Thập Bằng và lại ngăn cản Châu Bách Long diệt trừ hậu duệ của y, nếu tôn giá tránh được ba chiêu kiếm của Ngọc Yến cô nương, khi Diêu Kiệt tìm đến báo thù, Cao mỗ sẽ đứng ra nói hộ, yêu cầu y tha chết cho tôn giá. Tuy nhiên, tôn giá phải hứa với Cao mỗ một điều ngay bây giờ.
Tiêu Nhất Phong trố mắt:
- Lại còn điều kiện nữa ư?
Cao Như Đăng mỉm cười:
- Không kể được là điều kiện, chỉ cần tôn giá quỳ trước hài cốt của Diêu Thập Bằng và cung kính dập đầu vái ba lạy, sau đó mở nắp rương ra để Cao mỗ điếu tế một phen.
Dứt lời, vung chân hất đôi Phán Quan Bút dưới chân Tiêu Nhất Phong sang bên, quay sang Tiêu Ngọc Yến khoát tay nói:
- Ngọc Yến cô nương hãy nới tay.
Tiêu Ngọc Yến liền rút kiếm về đứng sang bên.
Phàn Cửu hớn hở khẽ nói:
- Thật không ngờ Cao Như Đăng lại có tâm ý như vậy, quả làm rạng rỡ mặt mày cho hắc đạo.
Diêu Kiệt chau mày:
- Như vậy trái lại đã làm rắc rối cho tại hạ.
Phàn Cửu ngạc nhiên:
- Rắc rối gì?
- Lời lẽ một phía của Tiêu Nhất Phong chưa chắc đúng sự thật, trong khi Châu Bách Long đã chết không còn đối chứng.
Phàn Cửu ngắt lời:
- Lát nữa hẵng liệu, hãy xem Tiêu Nhất Phong đã quỳ xuống thật, để xem Cao Như Đăng xử lý thế nào.
Diêu Kiệt đưa mắt nhìn, thấy Tiêu Nhất Phong quả nhiên đã quỳ xuống trước chiếc rương gỗ đóng kín.
Tiêu Nhất Phong giọng trĩu nặng nói:
- Diêu huynh, tiểu đệ thật hết sức hối hận.
"Cốp, cốp, cốp" liên tiếp dập đầu lạy ba cái. Nghe tiếng vang, có lẽ đã toác da đầu chảy máu.
Diêu Kiệt bất giác buông tiếng thở dài trĩu nặng. Phàn Cửu khẽ nói:
- Xem ra Tiêu Nhất Phong quả là hối hận thật, và những lời nói vừa rồi cũng đáng tin, kẻ đã sát hại lệnh tôn rất có thể là Châu Bách Long.
Diêu Kiệt không màng đến những lời nói của Phàn Cửu, đăm mắt nhìn vào Tiêu Nhất Phong. Chỉ thấy Tiêu Nhất Phong chầm chậm đưa hai tay lên, mở nắp rương ra.
Thốt nhiên Tiêu Nhất Phong rú lên thảm thiết, một cánh tay phải đã lìa khỏi vai bay đi. Liền theo đó, một chuỗi cười to ghê rợn vang lên, và một bóng người từ trong rương phóng ra như bay.
Phàn Cửu khẽ reo lên:
- Châu Bách Long!
Diêu Kiệt sửng sốt:
- Không trông lầm chứ?
- Lão đệ hãy xem.
Diêu Kiệt đưa mắt nhìn, quả đúng là Châu Bách Long. Lúc trong ngôi nhà lá, chàng từng xem xét thi thể của Châu Bách Long, xác định là tâm mạch đã bị chấn đứt, vậy mà giờ đây sống lại, vậy là sao thế này?
Chàng chợt nhớ đến những lời nói của Châu Hoài Anh, lá thư thành khẩn nhưng lại hàm ý không rõ rệt kia...
Chỉ nghe Châu Bách Long cười hăng hắc nói:
- Xin chào Cao đà chủ.
Cao Như Đăng thần sắc hết sức điềm tĩnh, lạnh lùng nói:
- Thật không ngờ Vô Địch Thần Tiên lại biến thành Vô Địch Thần Chưởng.
Tiêu Nhất Phong tuy bị đứt mất một cánh tay, song chưa ngã xuống, trừng mắt nghiến răng quát:
- Châu Bách Long... ngươi thật là tàn ác.
Châu Bách Long cười khảy:
- Nhất Phong lão đệ, lão đệ chẳng những tàn ác mà còn xảo trá hơn cả lão phu. Lão đệ phái người mang thư đến, lão phu đã tử tế với rượu thịt tiếp đãi y, không ngờ y lại cố ý làm rơi phong thư vào trong ly rượu của lão phu. Lão đệ, thì ra trong phong thư có tẩm kịch độc, sau khi độc chết lão phu, lão đệ sẽ độc chiếm hai mươi vạn lạng quan ngân này, có đúng không nào?
Tiêu Nhất Phong dùng tay trái bụm lấy miệng vết thương, ngồi xuống dựa vào vách, lạnh lùng nói:
- Đó là may mắn cho ngươi, nhưng Tiêu mỗ định giết ngươi không phải là vì muốn độc chiếm quan ngân.
Châu Bách Long hất hàm:
- Vậy chứ là gì?
- Nghĩ đến việc ngươi hạ độc thủ với Thập Bằng huynh, thật đáng ghê tởm.
Châu Bách Long cười phá lên:
- Nhưng không ngờ đã bị lão phu phát giác, một chưởng đánh chết người mang thư rồi cải dạng thành lão phu, chẳng những lão đệ đã bị lừa mà kẻ khác cũng bị lừa.
Tiêu Nhất Phong cười khảy:
- Có một người không bị lừa, đó là Diêu Kiệt, đứa con trai độc nhất của Diêu Thập Bằng.
Châu Bách Long cười khằng khặc ghê rợn:
- Lão phu chẳng hề xem tên tiểu tử đó ra gì, vì để bảo vệ hai mươi vạn lạng quan ngân, đã phải tốn bao tâm huyết mới có được, lão phu đã khổ luyện chưởng pháp mười bốn năm dài, nay có thể cam đoan là thiên hạ vô địch.
Cao Như Đăng gật đầu:
- Cao mỗ là người luyện chưởng, qua sự ra tay khi nãy, tôn giá quả là không khoác lác...
Châu Bách Long ngắt lời:
- Cao đà chủ, đừng nói chuyện vẫn vơ, sở dĩ lão phu đã để cho Tiêu Nhất Phong được sống trong mười bốn năm qua, và nghe theo lời y không trừ khử đứa con duy nhất của Diêu Thập Bằng, chẳng qua là để cho Tiêu Nhất Phong đứng ra tiêu thụ quan ngân. Cuối cùng Tiêu Nhất Phong đã không phụ lòng mong muốn của lão phu, tìm được tôn giá đến đây, giờ hãy trao ngân phiếu cho lão phu đi thôi.
Cao Như Đăng thản nhiêm mỉm cười:
- Cao mỗ là thương nhân, dĩ nhiên không tiện từ chối cuộc giao dịch này, nhưng Cao mỗ hảy còn có điều e ngại.
Châu Bách Long trố mắt:
- Có điều e ngại gì?
Cao Như Đăng thẳng thắn:
- E rằng sau khi đã trao ngân phiếu, Cao mỗ sẽ không ra khỏi sơn động này được, hẳn là tôn giá không muốn cho mọi người biết về điều bí mật này.
Châu Bách Long sầm mặt:
- Cao đà chủ cũng khá thông minh đấy.
Cao Như Đăng cười khảy:
- Chẳng những vậy, Cao mỗ cũng sớm biết là tôn giá chưa chết.
Châu Bách Long ngẩn người:
- Cao đà chủ đã sớm biết ư? Vậy xin hỏi, tôn giá đã biết được là nhờ đâu?
Cao Như Đăng mỉm cười:
- Cao mổ đã bảo Phùng Vũ Lân hẹn gặp lệnh ái, giả vờ bảo tôn giá là do Diêu Kiệt sát hại, nếu như tôn giá đã chết thật thì lệnh ái nhất định sẽ bán tín bán nghi, nhưng lệnh ái lại rút nhuyễn tiên động thủ với Phùng Vũ Lân nay tại chỗ và mắng y đã ngậm máu phun người. Cao mỗ vốn đã hoài nghi về cái chết của tôn giá, phóng hỏa đốt nhà và thiêu luôn hài cốt, lại thêm dáng vẻ khác thường của lệnh ái, đã giúp cho mỗ khẳng định sự suy đoán trong lòng.
Châu Bách Long cười khảy:
- Cao minh lắm, cao minh lắm...
Đoạn chìa tay ra nói tiếp:
- Cho dù tôn giá liệu sự như thần thì bây giờ cũng phải trao ngân phiếu cho lão phu.
Cao Như Đăng lắc mạnh đầu, giọng đanh thép:
- Không bao giờ.
Châu Bách Long thấp giọng quát, đột nhiên một chưởng tung ra, liền theo đó là tiếng đá vỡ nứt, vách động lập tức bị lở.
Diêu Kiệt và Phàn Cửu nấp trong khe đá đều giật mình kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau sững sờ.
Song Cao Như Đăng vẫn thản nhiên lạnh lùng nói:
- Thành thật mà nói, chưởng lục hùng hậu của tôn giá có thể nhất cử đánh chết Cao mỗ, nhưng Cao mỗ khuyên tôn giá không nên vọng động là hơn.
Châu Bách Long gằn giọng:
- Vậy thì hãy trao ngân phiếu ra đây.
Cao Như Đăng mỉm cười:
- Cao mỗ không tro ngân phiếu, mà muốn trao ra một món quý trọng khác.
Châu Bách Long cười khảy:
- Vật khác lão phu không thèm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hiệp Ẩn Ma Tung
Giả Cổ Long
Hiệp Ẩn Ma Tung - Giả Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=hiep_an_ma_tung__gia_co_long