Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hannibal Trỗi Dậy
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
I.16
H
ANNIBAL DẬY SỚM, lấy cái bát và cái bình đựng nước ở trên bàn đêm để rửa mặt. Một sợi lông vũ nhỏ dập dềnh trên mặt nước. Thằng bé chỉ có một ký ức mơ hồ lộn xộn về buổi tối hôm qua.
Thằng bé nghe vọng từ sau lưng tiếng một tờ giấy trượt trên sàn nhà đá, một chiếc phong bì vừa được nhét qua khe cửa vào trong phòng. Một nhánh liễu tơ được đính vào lá thư. Hannibal khum hai bàn tay đỡ lá thư giơ lên trước mặt rồi mới đọc.
Hannibal,
Cô rất mong được gặp cháu tại phòng vẽ của cô vào giờ Mùi. (Tính theo giờ Pháp là 10 giờ sáng.)
Murasaki Shikibu
Hannibal Lecter, mười ba tuổi, mái tóc ướt dính bết vào da đầu, đứng bên ngoài cánh cửa phòng vẽ đang đóng kín. Thằng bé nghe thấy tiếng đàn dây. Không phải cùng một giai điệu nó đã nghe vọng ra từ phòng tắm. Thằng bé gõ cửa. “Vào đi.”
Thằng bé bước vào một căn phòng, vừa là phòng làm việc vừa là phòng tiếp khách, có một khung thêu đặt cạnh cửa sổ và một cái giá dùng để viết thư pháp.
Phu nhân Murasaki đang ngồi bên một bàn trà bệt. Tóc cô bới cao, được kẹp lại nhờ mấy cái kẹp tóc bằng gỗ mun. Hai bên tay áo kimono của cô khẽ loạt soạt lúc cô cắm hoa.
Các cử chỉ lịch sự ở mọi nền văn hóa đều khớp nhau, vì đều có một mục đích chung. Phu nhân Murasaki chậm rãi, duyên dáng nghiêng đầu, tỏ ý chào thằng bé.
Hannibal hơi cúi lưng xuống, theo đúng cách cha nó đã dạy. Nó nhìn thấy một dải khói nhang màu xanh dương bay ngang qua khung cửa sổ, như thể một đàn chim chấp chới xa xa, và một tấm mạng màu xanh dương hiện lờ mờ trên trán phu nhân Murasaki khi cô cầm một bông hoa, ánh mặt trời nhuộm hồng tai cô. Tiếng đàn dây của Chiyoh êm ái vẳng ra từ sau một tấm rèm.
Phu nhân Murasaki mời thằng bé ngồi đối diện cô. Giọng cô trầm ấm dễ chịu, thỉnh thoảng pha lẫn một vài âm điệu không hiện diện trong bảng thang âm phương Tây. Nghe cô nói, Hannibal có cảm tưởng như thể đang nghe một giai điệu ngẫu nhiên phát ra từ một chiếc chuông gió.
“Nếu cháu không muốn nói bằng tiếng Pháp, tiếng Anh hay tiếng Ý thì chúng ta có thể dùng một số từ tiếng Nhật, chẳng hạn như kieuseru. Nó có nghĩa là ‘biến mất’.” Cô để một cuống hoa xuống, ánh mắt dời khỏi những bông hoa, nhướng lên nhìn thẳng vào thằng bé. “Thế giới Hiroshima của cô đã tan biến trong chớp mắt. Thế giới của cháu cũng đã bị tước đoạt khỏi cháu. Giờ cháu và cô có một thế giới để chúng ta dựng xây - cùng với nhau. Trong giây phút này. Trong căn phòng này.”
Cô nhặt những bông hoa khác lên khỏi tấm thảm chùi chân cạnh chỗ ngồi và đặt chúng lên mặt bàn, cạnh cái lọ. Hannibal có thể nghe thấy tiếng những chiếc lá đồng thanh xào xạc và cả tiếng ống tay áo của cô lay động khi cô đưa mấy bông hoa cho nó.
“Hannibal, theo cháu ta đặt những bông hoa này ở đâu là đẹp nhất? Bất cứ đâu cũng được, tùy ý cháu.”
Hannibal nhìn những bông hoa nở rộ.
“Hồi cháu còn nhỏ, cha cháu đã gửi cho cô chú xem các bức tranh cháu vẽ. Cháu có con mắt đầy hứa hẹn đấy. Nếu cháu thích vẽ bố cục này thì cứ dùng tập giấy bên cạnh cháu nhé.”
Hannibal cân nhắc một hồi. Thằng bé cầm hai bông hoa và con dao lên. Nó nhìn các khung cửa sổ hình vòm, đường lượn của cái lò sưởi đang có một ấm trà treo bên trên ngọn lửa. Thằng bé cắt cành hoa cho ngắn bớt lại rồi cắm hoa vào bình, tạo thành một véc tơ cân đối với bố cục và với căn phòng. Thằng bé đặt hai cuống hoa vừa bị cắt bỏ lên trên mặt bàn.
Phu nhân Murasaki có vẻ hài lòng. “Ái chà. Chúng ta sẽ gọi nó là moribana*, dạng nghiêng” Cô đặt vào tay thằng bé một cành mẫu đơn cánh hoa mịn màng. “Còn cành này thì sao nhỉ? Cháu có định dùng đến nó không?”
Nơi lò sưởi, nước trong bình trà sủi tăm rồi sôi lên sùng sục. Hannibal nghe thấy âm thanh ấy, nghe thấy tiếng nước sôi, nhìn vào mặt nước đang sôi và rồi vẻ mặt nó thay đổi, căn phòng biến mất.
Chậu tắm của Mischa trên bếp lò trong căn nhà nghỉ, cái đầu lâu còn nguyên sừng của con nai con đập vào thành bồn tắm giữa dòng nước đang sôi sùng sục như thể nó đang cố húc đầu tìm đường thoát ra ngoài. Xương kêu lạch cạch trong dòng nước đang cuộn trào.
Thằng bé quay trở lại với hiện tại, trong căn phòng của phu nhân Murasaki, và bông mẫu đơn, lúc này đã nhuốm máu, nằm lăn lóc trên mặt bàn, con dao rung lên lạch cạch bên cạnh. Hannibal lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng dậy, giấu bàn tay chảy máu ra sau lưng. Thằng bé cúi chào phu nhân Murasaki và dợm bước rời khỏi phòng.
“Hannibal.”
Thằng bé mở cửa.
“Hannibal.” Phu nhân Murasaki đứng dậy, bước vội tới chỗ thằng bé. Cô chìa tay ra cho nó, đôi mắt khóa chặt mắt thằng bé, không chạm vào nó mà chỉ vẫy vẫy ngón tay. Cô nắm bàn tay rỏ máu của thằng bé và đôi mắt thằng bé lộ ra phản ứng trước sự đụng chạm của cô, một thay đổi rất nhỏ trong kích thước hai con người.
“Tay cháu phải khâu mất. Serge sẽ lái xe đưa chúng ta tới thị trấn.”
Hannibal lắc đầu, hất cằm về phía khung thêu. Phu nhân Murasaki nhìn thẳng vào mặt thằng bé một hồi, cho tới khi cô chắc chắn về ý định của thằng bé.
“Chiyoh, đi luộc kim chỉ đi.”
Bên cửa sổ, dưới ánh sáng chan hòa, Chiyoh mang tới cho phu nhân Murasaki một cây kim cùng chiếc kẹp tóc bằng gỗ mun quấn chỉ, vẫn đang bốc hơi nhờ được đun trong nước trà sôi. Phu nhân Murasaki giữ chắc tay thằng bé và khâu ngón tay cho nó, sáu mũi khâu khéo léo. Máu nhỏ xuống chiếc kimono bằng lụa trắng của cô. Trong lúc phu nhân Murasaki khâu vết thương, Hannibal bình tĩnh nhìn cô. Thằng bé chẳng có phản ứng gì với cơn đau. Thằng bé dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó khác.
Thằng bé nhìn sợi chỉ bị kéo căng, được tháo dần khỏi chiếc kẹp tóc. Đường vòng cung của lỗ xâu kim là hàm số của đường kính chiếc kẹp tóc, thằng bé nghĩ. Những trang sách của Huyghens vương vãi trên tuyết, dính những mảnh óc.
Chiyoh đắp một cái lá lô hội vào vết thương và phu nhân Murasaki băng tay cho thằng bé. Khi cô thả tay nó ra, Hannibal bèn tới cạnh bàn trà, nhặt bông mẫu đơn lên tỉa gọn cuống. Nó cắm cành hoa mẫu đơn vào bình, hoàn thành một tác phẩm cắm hoa tao nhã. Nó nhìn thẳng vào phu nhân Murasaki và Chiyoh.
Cơ mặt Hannibal thoáng chuyển động, như thể một sóng nước lăn tăn vừa chạy lướt qua mặt thằng bé và nó cố gắng nói “Cảm ơn”. Phu nhân Murasaki trao cho thằng bé nụ cười mỉm thấp thoáng xinh đẹp tuyệt trần, tán dương nỗ lực này, nhưng cô không để thằng bé phải trầy trật cố mãi.
“Cháu đi với cô nhé, Hannibal? Cháu cầm hoa giúp cô được không?”
Họ cùng nhau leo lên dãy cầu thang dẫn đến phòng áp mái. Cánh cửa phòng áp mái ngày xưa vốn được lắp vào một chỗ khác trong căn nhà; một khuôn mặt được khắc lên cửa, một cái mặt nạ hài kịch Hy Lạp. Phu nhân Murasaki, cầm theo cây đèn nến, dẫn đường đi sâu vào trong căn phòng áp mái rộng mênh mông, băng qua bộ sưu tập ba trăm năm tuổi những món đồ lưu kho, những rương hòm, đồ trang hoàng Giáng sinh, đồ trang trí bãi cỏ, các món nội thất bằng liễu gai, trang phục kịch Noh và kịch Kabuki*, cùng một dãy con rối dùng cho các lễ hội kích cỡ như người thật treo lủng lẳng trên một thanh xà.
Ánh sáng yếu ớt len qua tấm rèm chắn sáng trên cửa sổ mái nằm cách xa cửa vào. Cây nến phu nhân Murasaki đang cầm chiếu sáng một bàn thờ nhỏ, một thần bằng* nằm đối diện cửa sổ. Trên bàn thờ, đặt ảnh các bậc tổ tiên của cô và của Hannibal. Một đàn hạc giấy, rất nhiều hạc giấy, vây xung quanh các bức ảnh. Ở đây, có một bức ảnh chụp cha mẹ Hannibal trong ngày cưới. Hannibal chăm chú nhìn cha mẹ dưới ánh nến. Mẹ thằng bé toát lên vẻ hạnh phúc rạng ngời. Ánh nến từ cây đèn là ngọn lửa duy nhất trong căn phòng - trang phục của mẹ nó không bị cháy.
Hannibal cảm nhận được một sự hiện diện đang lừng lững bên cạnh nó, bên trên nó, và nó liếc nhìn vào bóng tối. Khi phu nhân Murasaki kéo tấm rèm che cửa sổ mái lên, ánh sáng đầu ngày bao trùm lên Hannibal, bao trùm lên sự hiện diện tối đen bên cạnh nó, bao trùm lên bàn chân bọc thép, cây quạt chiến* được nắm trong hai bàn tay đeo găng sắt, giáp che ngực và cuối cùng là chiếc mặt nạ sắt và cái mũ sắt có sừng của một chỉ huy samurai. Bộ áo giáp được đặt theo tư thế đang ngồi trên một cái bệ nâng. Vũ khí của vị samurai, đoản kiếm và trường kiếm, đoản đao và một cây rìu chiến, nằm trên một cái giá phía trước bộ áo giáp.
“Để hoa xuống đây đi, Hannibal,” phu nhân Murasaki nói, dọn quang một khoảng trên bàn thờ trước hai bức ảnh cha mẹ thằng bé.
“Cô vẫn thường cầu nguyện cho cháu ở đây và cô rất mong cháu sẽ đích thân cầu nguyện, để xin tổ tiên phù hộ cho cháu được mạnh khỏe thông thái.”
Theo đúng phép lịch sự, Hannibal cúi đầu một lúc trước bàn thờ, nhưng thằng bé không ngừng cảm thấy sức hút mãnh liệt của bộ giáp, dường như sự hiện diện ấy đang choán lấy thằng bé. Nó bước tới chỗ cái giá, định sờ thử mấy món vũ khí. Phu nhân Murasaki giơ bàn tay lên ngăn thằng bé lại.
“Bộ giáp này được đặt trong đại sứ quán ở Paris hồi cha của cô làm đại sứ tại Pháp thời kỳ trước chiến tranh. Cô chú đã giấu không để nó rơi vào tay quân Đức. Mỗi năm, cô chỉ chạm vào bộ giáp một lần. Mỗi năm, đến ngày sinh của cụ tổ cô, cô lại được vinh hạnh lau chùi bộ giáp cùng các vũ khí của cụ, dùng dầu hoa trà và dầu đinh hương lau hết lượt những món này, mùi hương dễ chịu lắm.”
Cô tháo nút một cái chai và chìa cái chai ra cho thằng bé ngửi thử.
Có một cuộn giấy da nằm trên cái bệ trước bộ giáp. Cuộn giấy mở ra một đoạn vừa đủ để lộ khung hình đầu tiên, vị samurai mặc giáp trong một buổi tiếp kiến tùy tùng. Trong lúc phu nhân Murasaki bày biện lại thần bằng, Hannibal mở cuộn giấy ra thêm một đoạn nữa, đến khung hình tiếp theo, vị samurai mặc giáp trước một dãy những cái đầu samurai, mỗi một cái đầu kẻ thù đều được đi kèm với tên của kẻ đã chết, thẻ tên được gắn vào mái tóc, còn trong trường hợp kẻ này trọc đầu thì thẻ tên sẽ được gắn vào tai.
Phu nhân Murasaki nhẹ nhàng gỡ cuộn giấy ra khỏi tay thằng bé và lại cuộn tấm da vào, chỉ để lộ ra khung hình cụ tổ của cô trong bộ giáp.
“Cái này là sau trận chiến lâu đài Osaka,” cô nói. “Còn có những cuộn giấy khác phù hợp hơn, chắc cháu sẽ thích cho xem. Hannibal, cô và chú của cháu sẽ rất mừng nếu cháu trở thành một người đàn ông giống như cha cháu, giống như chú của cháu.”
Hannibal liếc nhìn bộ giáp, ánh mắt hàm chứa một câu hỏi không lời.
Cô đọc được câu hỏi đó từ nét mặt thằng bé. “Cũng giống như cụ ấy nữa hả? Theo một cách nào đó thì đúng vậy, nhưng cần giàu lòng trắc ẩn hơn” - cô liếc nhìn bộ giáp như thể nó có thể nghe được cô nói, rồi mỉm cười với Hannibal - “nhưng cô sẽ không nói thế trước mặt cụ ấy bằng tiếng Nhật đâu.”
Cô tiến lại gần hơn, tay vẫn cầm cây đèn nến.
“Hannibal, cháu có thể rời bỏ vùng đất ác mộng. Cháu có thể trở thành bất cứ con người nào cháu hình dung. Hãy tiến đến với cây cầu của những giấc mơ. Cháu sẽ đi cùng cô chứ?”
Phu nhân Murasaki khác một trời một vực so với mẹ thằng bé. Cô không phải mẹ nó, nhưng thằng bé cảm nhận được sự hiện diện của cô trong lồng ngực mình. Ánh mắt nồng nhiệt của thằng bé có lẽ đã khiến cô bất an; cô quyết định phá vỡ bầu không khí này.
“Cây cầu của những giấc mơ sẽ dẫn tới mọi nơi, nhưng trước hết, nó phải bắc qua văn phòng của bác sĩ và trường học,” cô nói. “Cháu sẽ đi chứ?”
Hannibal đi theo cô, nhưng trước lúc đó, thằng bé cầm bông mẫu đơn vấy máu, vốn lọt thỏm giữa đống hoa, và đặt nó lên cái bệ trước bộ giáp.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hannibal Trỗi Dậy
Thomas Harris
Hannibal Trỗi Dậy - Thomas Harris
https://isach.info/story.php?story=hannibal_troi_day__thomas_harris