Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17
ại bệnh viện.
Khi Hạ Du tỉnh lại, bác sĩ tới khám và cho biết: Không có gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe.
Thủy Phương thì mừng rỡ ôm lấy bạn:
- Cảm tạ Ơn trời.
Hạ Du ngơ ngác:
- Tại sao?
- Mày đã bất tỉnh một ngày một đêm rồi. Cứ nằm im lìm làm mọi người cứ cuống quýt lên. Nhất là anh chàng Phong Vũ của mày. Công ty gặp chuyện, bề bộn công việc thế mà vẫn thức đêm ở đây canh chừng mày.
- Tao đâu mượn.
- Nhưng mà con tim muốn thế.
- Phong Vũ đã có Uyển Hoa còn quan tâm đến tao làm gì?
- Thôi đi cô nương, biết đầu đuôi câu chuyện mà vẫn trách hờn người ta. Nếu có gì đó với Uyển Hoa, Phong Vũ còn tỏ tình với mày làm gì?
- Nhưng...
- Làm ơn tỉnh táo một chút đi. Mày bị Uyển Hoa gạt đấy. Sau khi biết chuyện, Phong Vũ đuổi cô ta về Anh Quốc rồi.
- Chú Nam không có ý kiến gì à?
- Lý lẽ con tim, ai mà có thể ép buộc được. Uyển Hoa với Phong Vũ có duyên nhưng không nợ. Còn mày với anh ấy vừa có nợ vừa có duyên.
Hạ Du nạt:
- Thôi đi, đừng nói nhảm nữa.
- Hứ! Mạnh miệng được rồi ư? Nghĩa là không còn chết nữa.
- Con quỷ! Mày không móc họng tao không được hay sao ấy?
Thủy Phương cười khì, cô hất mặt:
- Mày có biết vì sao ở đây không?
Hạ Du nhăn mặt như cố nhớ lại. Thủy Phương vội khoát tay:
- Thôi, không nhớ được thì thôi, để tao nói cho nghe.
- Khoan đã! Hôm ấy, tao đang đi trên đường, thì hình như có người theo dõi tao. Sau đó, có một chiếc xe vượt lên và ép tao... và tao nhìn thấy được khuôn mặt khá quen. Phải rồi! Chính Vũ Vinh và Lam Dung cố tình làm tao té xe.
- Mày nói cái gì?
- Tao không biết vì sao họ làm vậy nữa, chẳng lẽ vì ghét tao?
- Chưa đúng lắm đâu.
- Vậy vì cái gì?
Thủy Phương thở nhẹ:
- Họ không muốn mày biết cái gì mày không nên biết.
- Nghĩa là...
Hạ Du rùng mình:
- Ôi! Đáng sợ thật.
- Nếu không có Minh Quân, thì mày đã tiêu đời rồi. Chính Minh Quân đưa mày vào đây và cũng chính anh ấy gọi điện cho bọn tao biết.
- Minh Quân nào vậy?
- Con cô giáo chủ nhiệm thời trung học của mình.
Hạ Du reo lên:
- A! Tao nhớ rồi. Sao anh ấy đúng lúc vậy?
- Hôm ấy, anh Quân lái tắc xi thế cho một người bạn, ngang qua đoạn đường và đã nhìn thấy, khi đến gần mới biết người bị tai nạn là mày. Sau khi đưa mày vào bệnh viện, anh Quân đã gọi điện thoại cho tao.
Hạ Du im lặng. Thủy Phương nói tiếp:
- Người lo lắng và đau khổ nhất vẫn là Phong Vũ đấy. Anh ấy luôn tự trách mình vì tai nạn của mày.
- Đừng nhắc đến tên anh ta. Đồ giả dối!
- Tao biết là mày rất giận Phong Vũ, nhưng mày cũng phải suy nghĩ. Tại sao mày không hiểu là Uyển Hoa vì quá yêu Phong Vũ mà bịa chuyện? Chứ nếu Phong Vũ có gì đó Uyển Hoa thì anh ấy tỏ tình với mày làm gì? Phong Vũ là người luôn có trách nhiệm. Tại sao mày yêu mà mày không tin tưởng người mày yêu?
- Nhưng... quả thật không có gì thì Uyển Hoa nói với tao làm gì?
- Uổng công nói mày thông minh, nhưng thật ra mày khờ hết chỗ nói. Không phải mày không biết tính tình của Uyển Hoa sao? Cô ta yêu Phong Vũ từ chối thẳng nên cô ta đau khổ và cũng muốn mày phải đau khổ.
Hạ Du hơi chùng lòng:
- Tại sao anh ấy không giải thích với tao?
- Mày có cho người ta cơ hội đâu mà giải thích? Bản tính nông nổi và hấp tấp đâu phải là của mày. Ngày hôm đó, Phong Vũ và Duy Trường đi tìm mày khắp nơi. Phong Vũ gần như lục tung cả thành phố khi bước sang giờ chiều mà vẫn không thấy mày về. Đến khi nhận tin mày bị tai nạn, anh ta lo lắng và rất giận dữ khi nghĩ Uyển Hoa bày trò, để thỏa mãn lòng tự ái bị tổn thương. Tao không biết sau đó, Phong Vũ làm gì Uyển Hoa nữa.
Thủy Phương nhẹ giọng:
- Tao biết có yêu mới có ghen, nhưng mày đừng giận Phong Vũ nữa. Mấy ngày nay, vừa chuyện của mày vừa chuyện của công ty, Phong Vũ mệt mỏi và ốm đi rất nhiều. Đêm hôm qua, anh ấy còn thức canh mày cả đêm nữa đấy.
Hạ Du chạnh lòng:
- Tao... tao đâu nghĩ Phong Vũ yêu tao nhiều đến như vậy. Tao...
- Thôi, đừng tao tao nữa. Để tao cho mày biết thêm một chuyện nè. Cùng ngày mày bị tai nạn, kho hàng số hai của công ty Phong Vũ đã bị cháy.
Hạ Du nhỏm nhanh dậy, Thủy Phương đỡ bạn:
- Mày chưa được khỏe lắm đâu.
- Công ty bây giờ ra sao rồi?
- Rối ren. Nghe nói sáng nay Phong Vũ mở một cuộc họp khẩn, vì anh ấy nghi ngờ vụ cháy kho hàng không phải là một tai nạn.
- Ai đã làm?
- Duy Trường cho tao biết tại hiện trường cháy có tìm được vật chứng. Sớm muộn gì cũng sẽ biết ai là thủ phạm thôi.
Thấy bạn bỏ chân xuống giường, Thủy Phương hỏi:
- Mày đi đâu?
- Đến công ty Phong Vũ.
- Để làm gì?
- Tao muốn chia sẻ với anh ấy.
- Không được đâu. Mày vừa mới tỉnh lại thôi. Với lại, tao cũng đã gọi điện cho Phong Vũ rồi. Anh ấy đang trên đường đến đây.
Thủy Phương vừa dứt lời thì cửa phòng bật mở. Hạ Du vui mừng:
- Anh Hai! Anh Vũ!
Duy Trường nghiêm mặt:
- Em làm khó gì Thủy Phương đấy?
Thủy Phương trả lời:
- Hạ Du đòi đi gặp anh Vũ.
- Để làm gì? Hạ Du! Em đừng làm mọi người lo lắng nữa có được không? Em muốn gặp Phong Vũ, thì bây giờ anh ta tới rồi đây. Muốn hành hạ bao nhiêu thì tùy em.
Duy Trường đẩy vai Phong Vũ:
- Đến đó đi.
Anh nắm lấy tay người yêu:
- Bây giờ tao đưa Thủy Phương đi ăn đây.
Đi được vài bước, Thủy Phương quay lại:
- Chúc anh Vũ thành công!
- Cám ơn em.
Trong phòng còn lại hai người, Hạ Du cứ cúi gằm mặt, cô không dám ngẩng lên nhìn Phong Vũ.
Lúc nãy đòi đi gặp Phong Vũ, bởi cô có rất nhiều chuyện để nói. Bây giờ anh có mặt ở đây rồi, câu chữ bay đâu mất tiêu.
Phong Vũ bước gần lại:
- Em tỉnh lại anh vui rồi. Còn đau đớn gì nữa không?
- Dạ không.
- Anh xin lỗi vì đã làm liên lụy đến em.
Hạ Du ngẩng lên:
- Anh đừng nói vậy mà.
Phong Vũ ngồi lên mép giường, nắm lấy hai tay của cô bé:
- Em có biết thấy em nằm im không có chút phản ứng, anh lo lắng như thế nào không, nhóc con? Anh sợ em ngủ mãi không tỉnh.
- Thì bây giờ em tỉnh rồi nè.
- Cho nên anh vui lắm.
Hạ Du nhỏ giọng:
- Em xin lỗi anh, Phong Vũ.
- Khờ quá! Quên hết chuyện không vui đó đi.
- Anh không giận em chứ?
- Về việc gì?
- Em đã hiểu lầm anh với chị Uyển Hoa và còn mắng anh.
Phong Vũ hiền từ:
- Anh đã quên chuyện đó rồi. Bây giờ, điều anh quan tâm là sức khỏe của em.
- Em đã khỏe rồi. Em chỉ muốn về nhà thôi.
- Bác sĩ chưa cho xuất viện mà.
- Nhưng em không thích ở đây.
- Có ai thích ở bệnh viện bao giờ. Cố gắng đi em, thật sự khỏe đã.
Phong Vũ cụng trán Hạ Du:
- Hai, ba ngày nay, chú Nam lo và nhớ em lắm.
- Em cũng nhớ chú ấy nữa.
- Không nhớ anh à?
Hạ Du cong môi:
- Không.
- Không một chút nào luôn.
- Ừ, ai biểu anh cứ làm cho em buồn và sợ...
- Sợ gì?
Cô bé đỏ mặt:
- Người ta cướp anh đi.
- Ồ!
Phong Vũ vỡ òa niềm vui, anh vòng tay ôm người yêu vào lòng. Hạ Du kêu nhỏ:
- Anh! Coi chừng anh Hai và Thủy Phương nhìn thấy.
- Họ đi ăn rồi mà.
- Nhưng còn y bác sĩ?
- Họ hiểu và thông cảm thôi.
- Anh lì quá đi.
- Lì mới có được em chứ, mùa hạ xa xô của anh.
Hạ Du rúc trong vòng tay Phong Vũ, cô nghe niềm hạnh phúc tuôn tràn. Thì ra cái cảm giác yêu và được yêu nó như thế này đây, vậy mà bấy lâu nay cô đã cố tình khước từ nó.
Hạ Du hơi nhích người ra ngắm Phong Vũ, cô đưa tay lên sờ mặt anh:
- Anh có vẻ ốm đi.
- Tại em đó.
- Và không còn đẹp trai nữa.
- Thật sao? Anh thấy anh vẫn vậy mà.
Cô bé lúc lắc cái đầu:
- Không. Lần đầu gặp, anh phong độ và đẹp trai lắm.
Phong Vũ bặm môi:
- Em còn dám nhắc sao? Để người ta đứng dầm mưa suốt cả buổi trời, vừa lạnh vừa mệt vừa tức.
Hạ Du khúc khích:
- Lạ quá ai dám cho vào nhà, lỡ có chuyện gì thì sao. Với al.i nhìn mặt anh gian gian làm sao ấy.
- Người ta đẹp trai, phong độ, thật thà như thế này mà nói gian. Thế bây giờ có nhìn kỹ lại chưa?
Hạ Du ngắm nghía:
- Rồi, không đến nỗi nào. Tạm chấp nhận.
Phong Vũ nắm mũi cô bé:
- Em mà không chấp nhận, anh liều thật đó.
Hạ Du rùng mình:
- Sợ quá!
- Biết sợ thì tốt.
Phong Vũ vuốt tóc cô bé:
- Ngày mưa ấy đã để lại kỷ niệm trong anh một ấn tượng không bao giờ phai. Với em, anh mới có cảm giác yêu, nhớ nhung và được chia sẻ. Bé con! Anh yêu em bằng một trái tim chân thành. Anh muốn mang lại hạnh phúc cho em.
Hạ Du xúc động:
- Em không ngờ mình có cái phước được anh yêu, và tôn trọng. Phong Vũ! Anh đừng lo lắng cho tình yêu của mình nữa. Em mãi mãi thuộc về anh.
- Hạ Du!
Hai người ôm lấy nhau, tình yêu của họ thật đẹp.
Phong Vũ siết lấy người yêu trong vòng tay mình.
- Không gì quan trọng đối với anh ngoài em và chú Nam. Tiền tài, danh vọng chỉ là hư không mà thôi. Nó có thể tô điểm cho cuộc sống, nhưng nó không phải là hạnh phúc của anh, chính là em đó Hạ Du ạ.
Hai người bên nhau quên cả thời gian, không gian đó cũng tưởng chừng như là của họ.
Phong Vũ và Hạ Du đâu hay ngoài cửa đã có một người nhìn thấy tất cả. Người đó không ai khác hơn chính là Uyển Hoa.
Cô đến thăm Hạ Du, nhưng vô tình... hai người yêu nhau như thế, cô nỡ nào chia rẽ họ chứ? Họ đau khổ thì cô hạnh phúc sao?
Tình yêu ơi! Thôi hãy cố mà quên. Tôi thành thật chúc phúc cho hai người. Phong Vũ nói đúng, cô và anh có duyên nhưng không nợ.
Uyển Hoa quay lưng bỏ đi. Cô biết mình cần phải làm gì.
Hạ Du chợt hỏi Phong Vũ:
- Nghe nói công ty đang gặp rắc rối, kho hàng bị cháy phải không anh?
Phong Vũ nới lỏng vòng tay:
- Thủy Phương nói cho em biết, phải không?
Hạ Du gật nhẹ:
- Dạ. Nhưng em muốn biết sự thật nó như thế nào? Em muốn chia sẻ cùng anh.
Phong Vũ để Hạ Du dựa vào mình, anh trầm giọng:
- Kho hàng bị cháy không phải là tai nạn, mà có người cố tình hãm hại anh. Cũng may anh có sự đề phòng nên không tổn thất nặng.
- Thế có tìm được người nào đã làm chuyện đó chưa?
- Anh có một thám tử riêng, thêm sự giúp đỡ của cảnh sát. Trong vòng hai ngày, hung thủ đã bị bắt.
Hạ Du hồi hộp:
- Ai vậy anh?
- Nhân viên công ty, Lam Dung đã giúp đỡ Vũ Vinh làm chuyện ấy.
- Anh nói... em không tin đâu.
- Đúng, không ai tin và cả anh cũng không dám tin. Lam Dung là một thư ký tài giỏi, thông minh và là cô gái đức hạnh trong mắt mọi người. Có ai ngờ...
Phong Vũ hơi buồn:
- Chú Nam mà biết được tin này, không biết ông sẽ nghĩ gì?
- Vì chú Nam rất thương và tin tưởng Lam Dung mà?
- Ừ.
- Em nghĩ chú Nam hiểu mà. Nhưng em vẫn chưa rõ tại sao Lam Dung phải làm như vậy?
- Tình cảm đã lợi dụng cô ta. Lam Dung bị mù quáng trong tình yêu mà không nghĩ đến kết quả của nó.
- Hèn gì... Vậy tất cả những gì Lam Dung làm là vì Vũ Vinh hết sao?
Phong Vũ nhìn người yêu:
- Em nói gì?
- Thật ra em vô tình biết được quan hệ giữa Vũ Vinh và Lam Dung từ lâu.
Phong Vũ tiếp lời:
- Cho nên tai nạn của em cũng do họ làm ra.
- Anh...
- Hạ Du! Tại sao em khờ vậy? Cha con Vũ Đức Bình rất là nguy hiểm em có biết không?
- Em không nghĩ, em chỉ biết là phải giúp anh thôi.
- Nhưng lỡ như em có chuyện gì thì anh sẽ ân hận suốt đời.
Hạ Du nhoẻn miệng cười:
- Bây giờ thì em đâu có gì.
- Em đó, bản tính bướng bỉnh không đổi được. Nhưng chỉ một lần này thôi, sau này có làm việc gì cũng phải nói với anh một tiếng.
- Hơ! Chưa gì đã muốn quản thúc người ta rồi sao?
- Anh yêu em và cũng không muốn điều gì không hay xảy ra với em.
- Chỉ vậy thôi à?
- Ừ. Nghe lời anh một chút nhé bé con.
Hạ Du mân mê cúc áo của Phong Vũ:
- Vũ Vinh và Lam Dung bị bắt phải rồi, ông Vũ Đức Bình liên quan gì mà cũng bị bắt?
- Dựa theo tư liệu và cảnh sát điều tra được, công ty Bình Minh có nhiều vụ làm ăn không hợp pháp. Em tưởng cha con Vũ Đức Bình phất lên nhanh như vậy là nhờ làm ăn chân chính sao? Tại cảnh sát chưa có đủ hồ sơ khởi tố ông ta thôi.
Phong Vũ mím môi:
- Lần này, xem ông ta chạy đâu cho thoát. Còn anh thì cũng được trả được mối thù xưa.
Hạ Du nắm tay Phong Vũ áp lên má mình:
- Vất vả cho anh quá!
- Vậy thì thương anh nhiều một chút đi.
Cô bé đẩy anh ra:
- Đừng thừa cơ hội nha.
Phong Vũ kề tai Hạ Du bỏ nhỏ:
- Đợi xét xử cha con Vũ Đức Bình xong, chúng mình đính hôn nghe.
- Ôi!
- Sao hả? Trả lời anh đi, em có đồng ý không?
Hạ Du e thẹn:
- Nhanh vậy! Chúng ta...
- Yêu nhau thật lòng, đâu cần tính ngày tháng lâu dài. Chúng ta đính hôn, chú Nam rất mừng đấy. Hạ Du! Em nói đi.
- Em không biết. Anh hỏi anh Hai em ấy.
- Tao đồng ý.
Hai người giật mình quay ra. Phong Vũ hỏi:
- Hai người về khi nào vậy?
Duy Trường cười cười:
- Đúng lúc nghe được câu nói của Hạ Du ấy.
- Vậy...
- Tao đồng ý gả em gái tao cho mày. Sao, gọi anh Hai đi chứ?
Phong Vũ vòng tay lễ phép:
- Chào anh Hai.
- Tốt! Tốt lắm!
Hạ Du níu tay anh Hai:
- Anh Hai! Sao không hỏi ý kiến em?
- Hỏi làm gì khi biết em đồng ý từ lâu.
- Anh...
Thủy Phương trêu ghẹo:
- Đừng giả vờ vùng vằng nữa. Tao đã đọc được trong mắt mày một trời hạnh phúc.
- Mày còn trêu tao?
- Không có. Thấy mày tìm được hạnh phúc, tao mừng nhiều lắm.
- Hừ!
Duy Trường chen vào:
- Thôi, em đừng trêu Hạ Du nữa. Không khéo lại tội cho Phong Vũ khi bị con bé hành hạ.
Hạ Du tức lắm, nhưng cô chẳng làm gì khác hơn được. Duy Trường nhìn đồng hồ, rồi đập vai bạn:
- Ê! Vào giờ chiều rồi, mày không định về công ty sao?
- Về chứ, chiều nay tao có cuộc hẹn mà.
Phong Vũ cầm tay Hạ Du:
- Bây giờ anh về công ty, em nghỉ ngơi cho khỏe. Tối anh vào thăm em.
Anh nhìn Thủy Phương:
- Cho anh gởi Hạ Du nhé.
- Vâng.
Duy Trường bẹo má em gái:
- Nè! Giận thật hả? Anh Hai đùa cho vui thôi mà. Nếu em không chịu làm vợ Phong Vũ thì anh không ép.
Phong Vũ la lên:
- Ê! Đâu có được mậy.
Nhưng Duy Trường đã kéo Phong Vũ ra khỏi phòng.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân