Chương 15
rancesca nghe thấy Dallie gọi tên mình. Cô liền chạy nhanh hơn, hai mắt gần như mù vì nước mắt. Đế đôi sandal trượt trên sỏi khi cô chạy qua bãi đỗ xe ra đường cái. Nhưng đôi chân ngắn của cô không thắng nổi cặp giò dài của anh, và anh bắt kịp cô trước khi cô ra được đường cái.
Chương 15
“Nói tôi biết chuyện gì đang diễn ra?” anh hỏi lớn, chụp lấy vai cô xoay lại. “Sao em tự dưng chạy đi, chửi rủa tôi và tự làm mình mất mặt trước những người đang bắt đầu nghĩ em là một người bình thường?”
Anh ta đang quát cô như thể cô mới là người có lỗi, như thể cô mới là kẻ dối trá, lừa gạt, con rắn độc xảo trá đã biến tình yêu thành sự phụ bạc. Cô thu cánh tay và dùng hết sức tát vào mặt anh ta.
Anh tát trả lại cô.
Mặc dù anh đánh cô vì điên tiết, nhưng anh không nổi điên đến độ làm cô đau, nên anh dùng rất ít lực. Tuy nhiên vì cô quá nhỏ bé nên mất thăng bằng và va vào thành một chiếc xe. Cô chụp lấy gương cánh bằng một tay và áp tay kia lên má.
“Lạy Chúa, Francie, tôi mới chạm khẽ vào em thôi mà.” Anh lao đến định nắm lấy cánh tay cô.
“Anh là đồ khốn!” Cô quay ngoắt lại và tát anh cái nữa, lần này trúng quai hàm anh.
Anh túm lấy cả hai cánh tay cô mà lắc. “Em bình tĩnh lại đi, có nghe tôi nói không? Bình tĩnh lại trước khi em làm mình đau.”
Cô đá mạnh vào ống chân anh, và lớp da của đôi giày cao bồi đã quá cũ không bảo vệ được anh khỏi cạnh đôi sandal rất sắc của cô. “Quỷ tha ma bắt!” anh kêu lên.
Cô thu chân về để tung cú đá tiếp theo, anh đưa cái chân không đau ra ngáng cô ngã xuống nền sỏi.
“Đồ khốn kiếp!” cô la hét, nước mắt pha lẫn đất bẩn lem trên má. “Đồ lăng nhăng! Anh sẽ phải trả giá cho chuyện này!” Mặc kệ hai lòng bàn tay nhức nhối và những vết xước bẩn trên hai cánh tay, cô bắt đầu chống người dậy để lao vào anh lần nữa. Cô bất cần nếu anh ta có làm đau cô, có giết chết cô. Cô hy vọng anh ta sẽ làm thế. Cô muốn anh ta hãy giết cô luôn cho rồi. Đằng nào cô cũng chết vì nỗi đau khủng khiếp đang lan khắp người như một chất kịch độc. Nếu anh ta giết cô, ít nhất cơn đau sẽ nhanh chóng kết thúc.
“Dừng lại, Francie,” anh nói lớn khi cô loạng choạng đứng lên. “Đừng lại gần bằng không em sẽ thực sự bị đau đấy.”
“Quân khốn nạn,” cô nức nở, đưa tay quệt mũi. “Anh là tên khốn đã có vợ! Tôi sẽ khiến anh trả giá đắt!” cô lại lao vào anh, một cô mèo nhà Anh Quốc được nuông chiều tấn công con sư tử núi Mĩ sung mãn và hoang dã.
Holly Grace đứng trong đám đông xúm lại trước cửa quán Roustabout xem náo nhiệt. “Tôi không thể tin là Dallie không nói với cô ấy về tôi,” cô bảo Skeet. “Thường thì anh ấy mất chưa đến ba mươi giây để làm tôi hiện diện trong bất cứ cuộc trò chuyện nào với người phụ nữ mà anh ấy thích.”
“Đừng có lố bịch thế,” Skeet làu bàu. “Cô ta biết về cô. Chúng tôi nói chuyện về cô trước mặt cô ta cả trăm lần rồi ấy chứ - chính vì thế cậu ta mới nổi điên. Ai nấy đều biết hai cô cậu lấy nhau từ từ thuở thanh niên. Đây chỉ là một ví dụ nữa về sự ngu ngốc của đàn bà.” Lo lắng làm hằn nếp nhăn giữa cặp lông mày chổi xể của ông khi Francesca lại vừa tung một cú đánh trúng đích. “Tôi biết cậu ta đang cố giữ không cho cô ta lại gần mà không làm cô ta bị thương, nhưng nếu một trong những cú đá kia quá gần chỗ hiểm, cô ta sẽ thấy mình nằm trên giường bệnh còn cậu ta sẽ kết thúc trong nhà giam về tội tấn công và hành hung. Thấy tôi nói về cô ta đúng chưa, Holly Grace? Tôi chưa gặp người phụ nữ nào phiền hà đến thế?”
Holly Grace tợp một ngụm bia từ chai Pearl của Dallie được cô đem ở bàn ra, rồi nhận xét với Skeet, “nếu tin tức về cuộc ẩu đả này đến tai Mr. Deane Beman, Dallie sẽ bị đuổi khỏi giải chuyên nghiệp ngay tắp lự. Công chúng còn không thích những cầu thủ bóng bầu dục đánh phụ nữ, nói gì đến các tay golf.”
Holly Grace để ý thấy nước mắt lấp lánh trên má Francesca dưới ánh sáng đèn pha. Bất chấp cố gắng giữ khoảng cách của Dallie, cô ta vẫn tiếp tục xáp vào anh. Holly Grace chợt nghĩ có lẽ còn nhiều điều hơn ở cô Fancy Pants này ngoài những gì Skeet kể với cô qua điện thoại. Song người phụ nữ này đúng là khờ dại. Chỉ có kẻ ngốc mới đuổi theo Dallie mà không cầm một khẩu súng đầy đạn trong tay và roi da trong tay kia. Cô nhăn mặt khi một cú đá của Francesca trúng vào kheo chân anh. Dallie nhanh chóng trả miếng rồi khống chế cô được một phần bằng cách khóa hai khuỷu tay cô sau lưng và kẹp chặt cô vào ngực mình.
Holly bảo nhỏ Skeet. “Cô nàng lại sắp đá anh ấy đấy. Tốt hơn chúng ta hãy can thiệp trước khi sự việc đi quá xa.” Cô đưa chai bia cho người đàn ông đứng cạnh. “Anh lo phần cô ấy. Tôi sẽ xử trí Dallie.”
Skeet không tranh cãi vụ phân công này. Mặc dù ông rất ngán việc tìm cách làm Miss Fran-chess-ka hạ hỏa, ông biết Holly Grace là người duy nhất có vài phần khả năng đối phó với Dallie khi anh thực sự nổi xung. Họ nhanh chóng đi qua bãi đỗ xe, tới hiện trường, Skeet nói, “Để cô ta cho tôi, Dallie.”
Francesca kêu ú ớ vì đau. Mặt cô bị ép vào áo T-shirt của Dallie. Hai cánh tay cô, bị vặn ra sau lưng, cảm giác như sắp rời khỏi khớp. Anh đã không giết cô. Dù bị đau nhưng rốt cuộc anh cũng không giết cô. “Để tôi yên!” cô gào lên trong ngực Dallie. Không ai ngờ là cô đang hét lên với Skeet.
Dallie không nhúc nhích. Anh chiếu ánh mắt lạnh lẽo vào Skeet qua đỉnh đầu Francesca. “Anh đừng có xía vào.”
Holly Grace bước tới. “Thôi nào,” cô nhẹ nhàng nói. “Em có cả ngàn chuyện dành sẵn để kể cho anh.” Cô bắt đầu vuốt cánh tay Dallie theo một cách thoải mái và mang tính sở hữu của người phụ nữ biết mình có quyền chạm vào một người đàn ông đặc biệt theo mọi cách cô ấy muốn. “Em đã thấy anh trên ti vi ở Kaiser. Những cây gậy sắt của anh trông thực sự sẽ làm nên chuyện đấy. Chỉ cần anh biết thực hiện cú đánh nhẹ, sẽ có ngày anh trở thành một tay golf cừ.”
Nắm tay của Dallie từ từ nới lỏng, và Skeet thận trọng vươn tay kéo Francesca ra. Nhưng đúng lúc Skeet chạm vào cô, Francesca há miệng cắn mạnh vào ngực Dallie, nghiến lấy bắp thịt.
Tiếng kêu của Dallie kéo dài tới lúc Skeet lôi được Francesca vào tay ông.
“Đồ điên!” Dallie hét, thu cánh tay lại và lao bổ vào cô. Holly nhảy ra trước mặt anh, dùng cơ thể mình chặn anh lại, bởi cô không chịu được ý nghĩ Dallie bị đá khỏi tour đấu. Anh sững lại, đặt một tay lên vai cô, xoa ngực mình bằng nắm tay siết chặt. Thái dương anh nổi gân xanh. “Đem cô ta đi khuất mắt tôi! Tôi nói nghiêm túc đấy, Skeet! Mua vé máy bay về nhà cho cô ta, và đừng để tôi phải gặp lại cô ta nữa!”
Ngay trước lúc Skeet kéo cô đi, Francesca nghe thấy tiếng Dallie vọng đến sau lưng cô, giờ thì dịu dàng và nhã nhặn hơn nhiều. “Anh xin lỗi,” anh nói.
Xin lỗi…Tiếng ấy lặp đi lặp lại trong đầu cô như một điệp khúc cay đắng. Chỉ hai từ xin lỗi nhỏ nhoi cho việc hủy hoại những gì còn lại của đời cô. Và rồi cô nghe thấy phần sau.
“Anh xin lỗi, Holly Grace.”
Francesca để mặc Skeet đặt cô vào ghế trước chiếc Ford của ông và ngồi im phăng phắc khi ông vòng xe ra đường.
Chiếc xe lướt đi trong im lặng, một hồi lâu sau cuối cùng ông cũng lên tiếng, “Nghe này Francie, tôi sẽ dừng xe ở trạm xăng dọc đường và gọi cho một người bạn của tôi ở văn phòng đăng ký của hạt cho cô nghỉ nhờ qua đêm. Cô ấy là người rất tốt. Sáng mai tôi sẽ mang đồ của cô qua và đưa cô đến sân bay ở San Antonio. Chỉ loáng một cái là cô sẽ được về London.”
Cô không nói không rằng và ông nhìn sang cô vẻ không thoải mái. Ngay từ lần gặp đầu tiên, ông đã cảm thấy tiếc cho cô. Cô là một sinh vật nhỏ nhắn xinh xắn khi nào cô không nói chuyện, và ông có thể thấy cô đã bị tổn thương rất nặng nề. “Francie này, chẳng có lí do gì để cô phải bức xúc về Holly Grace cả. Dallie và Holly Grace chỉ là một trong những sự vật của cuộc sống, như bia và bóng bầu dục vậy. Nhưng từ lâu rồi họ đã ngừng soi xét đời sống chăn gối của nhau, và nếu cô không làm Dallie phát khùng lên với tất cả những sự việc vừa rồi, ắt cậu ta sẽ còn giữ cô bên cạnh một thời gian nữa.”
Francesca nhăn mặt. Dallie ắt sẽ giữ cô bên cạnh – như một trong những con chó lai của anh. Cô nuốt nước mắt và cục tức xuống khi nghĩ đến việc mình đã tự bêu riếu bản thân tới mức nào.
Skeet nhấn mạnh chân ga, vài phút sau họ rẽ vào một trạm xăng. “Cô cứ ngồi yên đây, tôi sẽ quay lại ngay.”
Francesca chờ cho Skeet đi vào trong rồi cô mới xuống khỏi xe và bắt đầu chạy. cô chạy dọc đường cao tốc, né tránh những ánh đèn pha ô tô, chạy xuyên qua màn đêm như thể cô có thể chạy trốn khỏi chính mình. Một cơn co rút ở mạng sườn cuối cùng cũng khiến cô giảm tốc độ, nhưng vẫn không dừng lại.
Cô đi thất thểu nhiều giờ đồng hồ qua những con phố vắng lặng của Wynette, không biết và cũng chẳng màng mình đang đi đâu. Khi đi qua những cửa hàng đã đóng cửa và những ngôi nhà yên ắng trong đêm, cô cảm giác như cái phần cuối cùng của cuộc sống ngày xưa đã chết…phần tươi đẹp nhất, ánh sáng lạc quan vĩnh cửu của cô. Bất kể mọi chuyện đã trở nên ảm đạm ra sao từ khi Chloe chết, cô vẫn luôn cho rằng những khó khăn của mình chỉ là tạm thời. Giờ cô mới hiểu hoàn toàn không phải thế.
Một chiếc sandal dẫm phải mảnh đèn lồng quả bí vỡ nát trên đường, thế là cô ngã đập mông xuống vỉa hè. Cô nằm đó một lúc, hai chân vặn vẹo theo một tư thế vụng về. Nước bí trộn vào máu khô từ những vết xước xát trên khuỷu tay. Cô không phải loại phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ - cô mới là người vứt bỏ bọn họ. Nước mắt bắt đầu ứa ra. Cô đã làm gì mà phải chịu cảnh này? Cô xấu xa lắm sao? Cô đã làm tổn thương nhiều người đến nỗi đây là hình phạt dành cho cô ư? Có tiếng chó sủa xa xa, và cuối phố sáng lên ánh đèn ở cửa sổ phòng tắm trên gác một ngôi nhà.
Cô không nghĩ được phải làm gì, nên cô cứ nằm trong đám đất bẩn với mảnh vỏ bí và khóc. Tất cả những giấc mơ, dự định, mọi thứ của cô…đã tan tành. Dallie không yêu cô. Anh sẽ không cưới cô. Họ sẽ không sống trọn đời hạnh phúc bên nhau.
Cô không nhớ mình quyết định đi tiếp vào lúc nào, nhưng sau một hồi cô nhận ra chân mình đang rảo bước dọc con phố mới. Trong bóng tối cô vấp vào lề đường và khi ngẩng lên cô thấy mình đang đứng trước ngôi nhà trứng Phục Sinh của Dallie.
Holly Grace lái chiếc Riviera vào lối xe chạy và tắt máy. Lúc đó là gần ba giờ sáng. Dallie ngồi xụi lơ bên ghế khách, nhưng cho dù anh nhắm mắt, cô không nghĩ là anh ngủ. Cô ra khỏi xe và đi vòng sang bên kia. Lo anh sẽ đổ nhào xuống đất, cô dùng hông giữ cửa khi từ từ mở cửa xe. Anh không động đậy.
“Nào,” cô kéo tay anh. “Chúng ta đưa anh vào nhà thôi.”
Dallie lẩm bẩm câu gì chẳng ai hiểu và trượt một chân xuống đất.
“Đúng rồi,” cô khuyến khích anh. “Tiếp tục đi.”
Anh đứng xuống và choàng tay qua vai cô như anh đã làm bao lần trước đây. Holly Grace phần muốn đẩy ra và hy vọng anh sẽ gập người trên đất như cây đàn accordion cũ, phần lại không muốn buông anh vì bất cứ điều gì trên đời – không vì một vị trí giám đốc bán hàng khu vực tây nam, một cơ hội thay chiếc Firebird của cô bằng một chiếc Porsche, ngay đến một màn đọ sức trên giường với cả bốn anh em ban nhạc Statler Brothers cùng lúc cũng không – vì Dallie là người cô gần như yêu hơn hết thảy trên đời. Gần như thôi, kể từ lúc cô học được cách yêu bản thân mình nhất. Dallie đã dạy cô điều đó cách đây nhiều năm. Dallie đã dạy cô nhiều bài học hay mà bản thân anh chưa bao giờ tự học được.
Anh đột ngột gỡ mình ra và đi vòng qua hông nhà tới mặt trước. Bước chân anh hơi loạng choạng, nhưng xét đến lượng cồn anh đã phải uống, thì anh đang thể hiện khá ổn.
Holly Grace nhìn theo anh. Đã sáu năm trôi qua, nhưng anh vẫn không để cho Danny đi.
Cô vòng ra trước nhà vừa lúc thấy anh ngồi phịch xuống bậc tam cấp trên cùng ngoài hiên. “Giờ em về nhà mẹ được rồi,” anh nói.
“Em sẽ ở lại, Dallie.” Cô bước lên bậc tam cấp, bỏ mũ và ném nó lên chiếc xích đu ở hiên.
“Về đi. Mai anh sẽ qua gặp em.”
Anh đang nói năng rành mạch hơn bình thường, dấu hiệu chắc chắn cho thấy anh đã rất say. Cô ngồi xuống cạnh anh và dõi mắt nhìn vào màn đêm, quyết định nói thẳng vào đề. “Anh biết em nghĩ gì về ngày hôm nay không?” cô hỏi. “Em nghĩ tới cảnh anh thường đi dạo với Danny ngồi chễm chệ trên vai, thằng bé túm tóc anh và hét inh ỏi. Và đôi khi, tã của thằng bé bị hở nên khi đặt nó xuống lưng áo anh đã in một vệt nước. Em thấy cảnh đó thật buồn cười – anh chồng xinh trai của em đi khắp nơi với thằng con tè trên lưng áo.” Dallie không phản ứng. Cô chờ một lát rồi thử lại. “Còn nhớ trận cãi vã dữ dội của chúng ta khi anh đưa nó đến hiệu cắt tóc và cắt sạch những lọn tóc quăn của thằng bé không? Em đã ném quyển Western Civ vào anh, và chúng ta đã làm tình trên sàn bếp…một tuần nay chẳng ai trong chúng ta quét dọn nó và toàn bộ số bột ngũ cốc rơi vãi của Danny dính vào lưng em, chưa kể đến một số chỗ khác.”
Anh dạng chân và chống tay lên hai đầu gối, gục đầu xuống. Cô chạm vào cánh tay anh, giọng dịu dàng. “Hãy nghĩ đến những thời khắc tươi đẹp, Dallie. Đã sáu năm rồi. Anh phải buông bỏ điều tồi tệ và nghĩ đến điều tốt đẹp.”
“Chúng ta là thứ cha mẹ bỏ đi, Holly Grace.”
Cô siết chặt cánh tay anh. “Không đâu. Chúng ta yêu Danny. Chưa có cậu bé nào được chúng ta yêu thương nhiều như thế. Anh có nhớ chúng ta vẫn ôm nó ngủ cùng trên giường không, kệ cho mọi người nói lớn lên nó sẽ thành đồng tính?”
Dallie ngẩng đầu lên và giọng anh càng thêm chua chát. “Điều anh nhớ là chúng ta thường đi chơi tối và để mặc nó cho những cô giữ trẻ mười hai tuổi. Hoặc kéo nó theo khi chúng ta không tìm được ai trông nó – đặt cái ghế nhựa nhỏ của thằng bé trong góc một cái bàn quán bar và cho nó ăn khoai tây chiên, hoặc rót nước Seven-Up vào bình sữa của nó nếu nó bắt đầu khóc. Chúa ơi…”
Holly Grace nhún vai và buông cánh tay anh ra. “Lúc Danny ra đời chúng ta còn chưa được mười chín tuổi. Chúng ta cũng không khác gì những đứa trẻ. Chúng ta đã làm tốt nhất theo sự hiểu biết của mình.”
“Vậy à? nó còn xa mới gọi là tốt!”
Cô làm ngơ cơn khùng của anh. Trong việc chấp nhận cái chết của Danny cô đã làm tốt hơn anh, tuy cô vẫn phải đưa mắt đi mỗi khi bắt gặp một người mẹ bế một bé trai tóc vàng kim. Halloween là ngày khó khăn nhất với Dallie vì đó là ngày Danny chết, nhưng sinh nhật của Danny mới là khổ sở nhất đối với cô. Cô nhìn trân trân vào hàng cây hồ đào rậm rì tối sẫm và nhớ lại ngày hôm đó.
Mặc dù là tuần thi cử ở trường A&M và Dallie còn bài luận phải viết, nhưng anh lại đang quần thảo với mấy anh nông dân trồng bông trên sân golf nhằm kiếm đủ tiền mua một chiếc cũi. Khi cô bị vỡ ối, cô sợ phải một mình đến bệnh viện nên đã lái đến sân golf trong một chiếc Ford Fairlane cũ mượn của một sinh viên sống cạnh nhà họ. Dù cô đã gấp một chiếc khăn tắm để dưới chỗ ngồi, nhưng chiếc ghế vẫn ướt sũng.
Người coi sân golf đi tìm Dallie và trở về cùng anh trong chưa đầy mười phút. Khi Dallie trông thấy cô đứng dựa vào thành chiếc Fairlane, chiếc áo vải bông chui đầu ướt loang lổ từng mảng, anh nhảy khỏi chiếc xe điện và chạy tới chỗ cô. “Khỉ thật, Holly Grace,” anh nói. “Anh vừa đánh đến green ở lỗ số tám – còn ba inch nữa là đoạt cúp rồi. Em không thể chờ thêm tí xíu nữa sao?” Thế rồi anh bế bổng cô lên, cùng với chiếc áo ướt và tất cả những thứ khác, và ôm ghì cô vào ngực cho đến khi một cơn co thắt làm cô kêu lên.
Giờ đây nghĩ đến chuyện đó, cổ họng cô nghẹn lại, “Danny là đứa trẻ mới đẹp làm sao,” cô thì thầm với Dallie. “Anh nhớ chúng ta đã sợ thế nào khi đưa nó từ bệnh viện về nhà không?”
Lời đáp của anh thấp và gằn. “Người ta phải có giấy phép mới được nuôi chó, nhưng bọn họ lại để em mang một đứa bé ra khỏi bệnh viện mà không hỏi một câu.”
Cô đứng bật dậy khỏi bậc thềm. “Mẹ kiếp, Dallie! Em muốn tưởng nhớ con trai chúng ta. Em muốn cùng anh tưởng nhớ thằng bé tối nay, không phải muốn nghe anh biến mọi thứ thành cay nghiệt.”
Anh sụm người về phía trước, đầu gục xuống. “Lẽ ra em không nên đến. Em biết anh trở nên thế nào vào ngày này hàng năm mà.”
Cô đặt nhẹ lòng bàn tay lên đỉnh đầu anh như một sự rửa tội. “Năm nay hãy để cho Danny đi đi anh.”
“Em có làm thế được không nếu em là kẻ giết chết thằng bé?”
“Em cũng biết chuyện cái bể mà.”
“Và em đã bảo anh sửa nó.” Anh nặng nhọc đứng lên, đi tới lan can hiên. “Em đã hai lần bảo anh là cái chốt bị hỏng và mấy thằng nhóc hàng xóm cứ kéo nó ra để ném đá vào trong. Em không phải là người ở nhà với Danny chiều hôm đó. Em không phải là người có nhiệm vụ trông thằng bé.”
“Dallie, anh đang học bài. Có phải như anh say xỉn trên sàn nhà khi thằng bé lẻn ra ngoài đâu.”
Cô nhắm mắt, không muốn nghĩ đến phần này – cảnh đứa con trai hai tuổi của cô chập chững đi qua sân tới bể nước, ngó vào trong với sự tò mò vô hạn. Rồi mất thăng bằng. Ngã xuống. Cô không muốn hình dung thân hình bé bỏng đó khóc và vùng vẫy trong làn nước tối. Con cô đã nghĩ gì vào phút cuối, khi tất cả những gì nó nhìn thấy là một vòng sáng xa xa trên đầu? Nó nghĩ đến cô, mẹ nó, người không có mặt để ôm nó trong vòng tay che chở, hay nó nghĩ đến bố, người hôn nó và chơi vật nhau với nó và ôm nó chặt đến mức nó kêu ré lên? Nó đã nghĩ gì vào thời khắc cuối cùng khi hai lá phổi nhỏ bé ngập đầy nước?
Chớp mắt ngăn nước mắt ứa ra, cô bước tới ôm lấy Dallie từ sau lưng. Rồi cô dựa trán vào sau vai anh. “Thượng Đế tặng cho chúng ta món quà cuộc sống. Chúng ta không có quyền đổ thừa vào hoàn cảnh của mình.”
Anh bắt đầu run lên, và cô ôm anh chặt hết mức có thể.
***
Francesca nhìn họ dưới bóng tối của cây hồ đào trồng sát hàng hiên. Đêm tĩnh lặng, cô nghe không sót một từ. Cô cảm thấy muốn bệnh…thậm chí tệ hơn cả lúc cô chạy khỏi Roustabout. Những đau khổ của cô giờ đây xem ra thật hời hợt so với nỗi đau của họ. Cô hoàn toàn không biết gì về Dallie. Cô không nhìn thấy gì khác ngoài một người Texas hay cười, lém lỉnh và vô lo vô nghĩ. Anh đã giấu cô một người vợ…về cái chết của con trai anh. Khi cô nhìn hai dáng người chìm trong đau buồn đứng trên hàng hiên, sự thân thiết giữa họ vững chắc như chính ngôi nhà cũ – một sự thân thiết có được từ cuộc sống chung, niềm vui và bi kịch chung. Rồi cô nhận ra cô và Dallie chẳng chia sẻ điều gì chung ngoài xác thịt của họ, và tình yêu là thứ một thứ sâu sắc cô thậm chí không tưởng tượng nổi.
Francesca dõi theo Dallie và Holly Grace biến mất vào trong nhà. Trong một tích tắc ngắn ngủi, phần tốt đẹp nhất trong cô hy vọng họ sẽ tìm được sự an ủi ở nhau.
***
Naomi chưa đến Texas bao giờ, và nếu cần phải nói lời nào về chuyện đó, thì chị không đời nào quay lại đây lần nữa. Khi một chiếc xe bán tải vượt qua chị ở làn phải với vận tốc ít nhất tám mươi dặm, chị quyết định rằng có những người không nên mạo hiểm vượt ra khỏi hệ thống giao thông tắc nghẽn thường xuyên ở thành thị cùng mùi khói dễ chịu từ ống xả những chiếc ta xi màu vàng bò trên đường thải ra. Chị là con gái thành phố; đường rộng thênh thang khiến chị đâm sợ. Hoặc có lẽ hoàn toàn không phải do đường cao tốc. Có lẽ là ở Gerry đang ngồi một đống cạnh chị trên ghế khách chiếc xe Cadillac chị thuê, cau có nhìn kính chắn gió như một đứa bé bẳn gắt.
Khi chị trở về căn hộ vào tối qua để sắp đồ, Gerry đã tuyên bố sẽ đi Texas với chị. “Anh phải ra khỏi chỗ này trước khi phát điên,” anh giải thích, cào tay lên tóc. “Anh sẽ đi Mexico ở ẩn một thời gian. Anh sẽ bay đi Texas cùng cô tối nay – cảnh sát ở sân bay không tìm kiếm một cặp đôi đi cùng nhau đâu – sau đấy anh sẽ thu xếp để vượt qua biên giới. Anh có mấy người bạn ở Del Rio. Họ sẽ giúp anh. Bọn anh sẽ tổ chức lại hoạt động.”
Chị đã bảo là không thể được, nhưng Gerry không nghe. Với sức vóc Naomi thì làm sao ngăn cản được anh, nên chị đã thấy mình đáp chuyến bay của hãng Delta đến San Antonio với Gerry khoác tay bên cạnh.
Chị duỗi người trên ghế, vô tình nhấn vào chân ga khiến chiếc xe hơi tăng tốc. Ở bên cạnh, Gerry thục sâu hai tay vào túi chiếc quần xám bằng vải flannel không biết anh kiếm đâu ra. Bộ trang phục nhằm mục đích khiến anh giống một doanh nhân chững chạc nhưng lại không thành vì anh nhất định không cắt tóc. “Thả lỏng đi,” chị nói. “Từ lúc chúng ta tới đây không có người nào để ý đến anh đâu.”
”Cảnh sát sẽ chẳng bao giờ để cho anh đi khơi khơi thế,” Gerry lo lắng liếc qua vai dễ tới trăm lần từ khi họ lái xe ra khỏi garage khách sạn ở San Antonio. ”Bọn chúng đang chơi anh. Chúng sẽ kệ cho anh đi, tới sát sạt biên giới Mexico, rồi chúng mới xáp vào anh. Lũ lợn chó chết.”
Chứng hoang tưởng những năm sáu mươi. Chị đã gần như quên khuấy. Khi Gerry biết việc FBI nghe trộm điện thoại, anh liền tin chắc rằng mỗi góc tối đều núp một tay cảnh sát, mỗi một người mới đều là một mật thám, rằng chính J. Edgar Hoover (giám đốc FBI lúc bấy giờ) hùng mạnh đang đích thân tìm bằng chứng về hoạt động lật đổ trong băng vệ sinh Kotex mà những phụ nữ tham gia phong trào phản chiến vứt trong thùng rác. Đành rằng lúc đó có lí do phải cảnh giác, nhưng cuối cùng sự sợ hãi lại khiến con người ta kiệt sức chứ không phải thực tế. ”Anh có chắc là cảnh sát quan tâm không?” Naomi hỏi. ”Chẳng có ai nhìn anh tới lần thứ hai từ lúc anh lên máy bay đến giờ.”
Gerry trừng trừng nhìn chị và chị biết mình đã sỉ nhục anh bằng việc xem thường tầm quan trọng trong vai kẻ chạy trốn của anh – Macho Gerry, một John Wayne trong cộng đồng cấp tiến. “Anh mà đi một mình,” anh đáp, “thì bọn họ sẽ phát hiện ra ngay chứ chả chơi.”
Naomi thấy băn khoăn, Gerry một mực cho rằng cảnh sát đang tung hết lực lượng để lùng bắt anh, nhưng rõ ràng họ không có vẻ tìm kiếm tích cực cho lắm. Điều đó khiến chị buồn một cách kỳ lạ. Chị nhớ lại những ngày xưa khi nhất cử nhất động của anh trai chị đều được cảnh sát theo dõi gắt gao.
Chiếc Cadillac lên một đỉnh dốc, chị trông thấy tấm biển thông báo đã đến địa phận thị trấn Wynette. Niềm vui sướng trào dâng, rốt cuộc lần này chị sẽ được gặp Sassy Girl của mình. Chị mong rằng mình đã không mắc sai lầm khi không gọi điện trước, song chị cảm thấy cuộc gặp gỡ này nên được thực hiện trên phương diện cá nhân. Với lại, những tấm ảnh đôi khi nói dối. Chị phải đích thân gặp mặt cô gái này.
Gerry nhìn đồng hồ điện tử trên bảng điều khiển. “Còn chưa đến chín giờ. Có khi cô ta vẫn đang ngủ. Anh không hiểu sao chúng ta phải khởi hành sớm thế.”
Chị không buồn trả lời. Với Gerry ngoài nhiệm vụ đơn thương độc mã giải cứu thế giới ra tất cả những chuyện khác đều không quan trọng. Chị dừng lại một trạm xăng để hỏi đường. Gerry co người trên ghế, giấu mình sau tấm bản đồ chỉ đường mở rộng phòng khi có thằng nhóc mặt búng ra sữa đứng bơm xăng lại là một mật thám cáo già của chính quyền được cử đi bắt Kẻ Thù Số Một Quốc Dân.
Lúc quay xe ra đường, chị bảo, “Gerry, anh đã ba hai tuổi rồi. Anh không mệt mỏi với cuộc sống thế này sao?”
“Anh sẽ không bán mình, Naomi.”
“Nếu anh hỏi em, thì chạy sang Mexico còn gần với việc bán mình hơn là ở đây và cố gắng làm việc trong hệ thống nhà nước.”
“Cô thôi chủ đề này đi?”
Chỉ là Naomi tưởng tượng ra hay Gerry có vẻ không chắc chắn với chính mình? “Anh sẽ là một luật sư giỏi,” chị nhấn mạnh, “dũng cảm và trung thực. Như một hiệp sĩ trung cổ chiến đấu cho công lý.”
“Anh sẽ suy nghĩ, được chưa?” anh gắt gỏng. “Anh sẽ suy nghĩ sau khi đến Mexico. Nhớ là cô đã hứa đưa anh đến sát Del Rio trước sẩm tối đấy.”
“Trời đất, Gerry, anh không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài bản thân sao?”
Anh nhìn chị vẻ ghê tởm. “Thế giới sắp sửa tự làm nó nổ tung, vậy mà tất cả những gì cô quan tâm chỉ là bán được nước hoa.”
Chị không muốn lao vào một trận khẩu chiến nữa với anh, và họ im lặng trên suốt chặng đường còn lại tới ngôi nhà. Khi Naomi dừng chiếc Cadillac lại, Gerry lo lắng ngoái nhìn con phố. Không thấy có gì đáng ngờ, anh yên tâm đủ để rướn người tới trước quan sát ngôi nhà. “Ê, anh thích chỗ này đấy.” Anh chỉ những con thỏ bằng sơn. “Nó toát ra sự rung cảm mãnh liệt.”
Naomi cầm lấy ví và cặp tài liệu. Chị đang định mở cửa xe thì bị Gerry túm tay. “Chuyện này rất quan trọng với cô à, em gái?”
“Em biết anh không hiểu, Gerry, nhưng em yêu công việc của mình.”
Anh chậm chạp gật đầu rồi mỉm cười với chị. “Chúc may mắn, nhóc.”
***
Tiếng sập cửa xe làm Francesca tỉnh giấc. Thoạt tiên cô không biết mình đang ở đâu, rồi cô nhận ra rằng – giống như một con thú đi vào hang để chết một mình – cô đã bò vào băng sau chiếc Riviera và ngủ thiếp đi. Những hồi ức của tối qua tràn về, gây nên một cơn đau mới. Cô ngồi thẳng dậy và khẽ rên rỉ khi mọi bắp thịt trên cơ thể phản đối sự thay đổi tư thế của cô. Con mèo, đang nằm cuộn tròn trên sàn xe phía dưới cô, ngẩng cái đầu méo mó lên và kêu ngoao một tiếng.
Rồi cô thấy chiếc Cadillac.
Cô nín thở. Theo như cô nhớ được, những chiếc xe lớn, đắt tiền luôn đem đến những điều tuyệt vời cho cuộc sống của cô – những người đàn ông sang trọng, những nơi chốn thời trang, những bữa tiệc xa hoa. Một luồng hy vọng phi logic quét qua cô. Có lẽ một người bạn đã lần theo dấu vết của cô và đến để đưa cô về với cuộc sống cũ. Cô vuốt tóc khỏi mặt bằng bàn tay nhem nhuốc, run rẩy. Cô tụt xuống xe, rón rén bước vòng ra đằng trước nhà. Cô không thể đối diện với Dallie sáng nay, và cô đặc biệt không thể đối diện với Holly Grace. Khi cô nhón chân lên bậc cấp, cô tự dặn lòng không được quá hy vọng, rằng chiếc xe có thể chỉ đưa một phóng viên đến phỏng vấn Dallie mà thôi, hoặc thậm chí là một người bán bảo hiểm – nhưng mọi thớ thịt trên người cô đều căng lên mong đợi. Cô nghe thấy giọng phụ nữ lạ qua cánh cửa mở và bước sang một bên để có thể lắng nghe mà không bị trông thấy.
“…đã tìm cô ấy khắp nơi,” tiếng một phụ nữ đang nói. “Cuối cùng tôi đã tìm được cô ấy qua những tìm hiểu về Mr. Beaudine.”
“Rước lấy từng đấy rắc rối chỉ vì một bài quảng cáo trên tạp chí,” Miss Sybil đáp lời.
“Ồ không,” giọng phụ nữ phản bác. “Điều này quan trọng hơn nhiều. Blakemore, Stern, và Rodenbaugh là một trong những công ty quảng cáo có thế lực nhất Manhattan. Chúng tôi đang chuẩn bị một chiến dịch lớn để cho ra mắt sản phẩm nước hoa mới, và chúng tôi cần một người phụ nữ nhan sắc nổi bật như Cô nàng Ngổ ngáo của chúng tôi. Cô ấy sẽ lên truyền hình, các bảng quảng cáo. Cô ấy sẽ tham gia các sự kiện xã hội trên cả nước. Chúng tôi dự định biến cô ấy thành một trong những gương mặt quen thuộc nhất nước Mĩ. Tất cả mọi người sẽ biết đến Cô nàng Ngổ ngáo.”
Francesca cảm thấy như mình vừa được hồi sinh. Cô nàng Ngổ ngáo! Họ đang tìm cô! Họ đang tìm cô! Một luồng phấn khích chạy suốt các mạch máu cô như chất adrenaline cùng với nhận thức rằng giờ đây cô sẽ có thể chia tay Dallie trong tư thế ngẩng cao đầu. Bà tiên từ Manhattan này sắp trả lại cho cô sự tự tôn.
“Nhưng e rằng tôi không biết cô ấy ở đâu,” Miss Sybil đáp. “Tôi rất tiếc phải làm cô thất vọng khi cô đã cất công đi xa như thế, nhưng nếu cô cho tôi danh thiếp, tôi sẽ chuyển nó cho Dallas. Cậu ấy sẽ lo giao cho cô ấy.”
“Không!” Francesca chụp lấy tay nắm cửa và đẩy cửa vào, lo sợ một cách phi lí rằng người phụ nữ đó sẽ biến mất trước khi cô gặp được. Khi chạy ào vào, cô trông thấy một người phụ nữ cao gầy tóc đen trong bộ đồ công sở màu xanh navy đứng cạnh Miss Sybil. “Không!” Francesca kêu lên. “Tôi đây! Tôi ở đây –“
“Có chuyện gì thế?” một giọng khàn nhừa nhựa cất lên. “Ồ, cô khỏe chứ, Miss Sybil? Tối qua em chưa kịp chào hỏi cô. Cô có cà phê không?”
Francesca đứng đờ ra nơi ngưỡng cửa khi Holly Grace Beaudine bước xuống cầu thang. Cặp giò dài thẳng tắp để trần bên dưới một trong những chiếc áo sơ mi xanh nhạt của Dallie. Cô ta há miệng ngáp, và những cảm xúc vị tha của Francesca đối với cô ta đêm trước bay sạch. Kể cả để mặt mộc và mái tóc bù xù khi ngủ dậy, trông cô ta vẫn lộng lẫy.
Francesca hắng giọng và bước vào phòng khách, để tất cả mọi người biết sự hiện diện của mình.
Người phụ nữ mặc bộ vét xám thở dốc thành tiếng. “Lạy Chúa! Những bức ảnh đó thật bất công với cô.” Cô ta bước tới, cười rạng rỡ. “Hãy để tôi là người đầu tiên gửi lời chúc mừng đến Cô nàng Ngổ ngáo mới của chúng ta.”
Và sau đó cô ta đưa tay cho Holly Grace Beaudine.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)