Chương 17 -
ại có tiếng chuông gọi cửa. Quốc Uy nhíu mày. Ai đến vào lúc như thế này, thật là phiền. Anh đi xuống sân mở cổng. Minh Quang đang ngồi trên xe chờ. Anh nhướng mắt:
- Đi đâu vào giờ này vậy ông? Vô đi.
Vừa ngồi xuống salon, Minh Quang hỏi ngay:
- Mày để Hoàng Thúy đi như vậy à?
Quốc Uy nhún vai:
- Cô ta tự ý bỏ đi, bây giờ tao cũng không biết cô ta đang ở đâu nữa. Sao mày biết nhanh vậy?
- Lúc trưa tao gặp cổ dọn đồ, cô Hương Chi gì đó phụ, tao có cản, nhưng cổ không quan tâm.
Quốc Uy nhíu mày:
- Thì ra vậy.
- Nghĩa là sao, mày không nghĩ ra hay là không cần biết?
- Có vẻ như mày đến hỏi tội tao vậy? Mày cũng thừa biết chuyện tụi tao mà.
- Nhưng bỏ mặc cổ như vậy, tao thấy mày vô lương tâm quá.
- Suy cho cùng, như vậy lại hay hơn. Cái gì không thể cứu vãn được thì dứt khoát. Cổ làm như vậy tao cũng có chút áy náy. Nhưng còn hơn để quan hệ kéo dài.
- Mày đúng là thằng vô lương tâm, như vậy tao đủ hiểu rồi.
Nói xong anh đứng dậy, bỏ về. Quốc Uy đứng giữa phòng khách nhìn theo, hoàn toàn không gọi lại thanh minh. Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu được thái độ của Minh Quang. Không phải chỉ là sự quan tâm bình thường giữa bạn bè. Mà là nóng nảy, sốt ruột. Rõ ràng là Minh Quang quá quan tâm đến sự bỏ đi của Hoàng Thúy. Chuyện gì nữa đây? Không lẽ trong mắc bạn bè, anh là thằng vô lương tâm đến vậy sao?
Hôm sau hết giờ làm, anh đến nhà Hương Chị Cô tiếp anh với thái độ bình thản, pha chút lạnh nhạt:
- Anh ngồi chơi, tìm em có chuyện gì không?
- Thúy đã về đây với em phải không?
- Phải, thì sao?
- Cho anh gặp cổ một chút!
- Chi vậy? Anh bàn cụ thể chuyện ly dị phải không, nó đoán trước thế nào anh cũng nói chuyện đó.
- Vậy Chi cho anh gặp cổ đi.
Hương Chi lắc đầu:
- Nó về quê rồi, đi lúc sáng.
- Cổ có nhắn gì không?
- Em nói để anh yên tâm, nó nhắn rằng anh cứ lo thủ tục ly dị. Không cần phải phân chia tài sản gì cả. Nó không đòi điều kiện gì đâu. Còn nữa, khi nào có giấy mời thì anh nhận giùm, và mang đến đưa em, em chuyển cho nó sau.
Quốc Uy suy nghĩ một lát, rồi ngẩng lên:
- Em khuyên Thúy đi Hương, cổ đừng nên tự ái như vậy, về chuyện kinh tế anh không hẹp hòi gì đâu. Anh chỉ cần nói như vậy thôi, em nhắn Thúy giùm anh được không?
- Em nghĩ chắc nó không thay đổi ý định đâu. Nhưng em sẽ nói ý anh.
Quốc Uy chuyển đề tài:
- Chuyện của em đến đâu rồi, chừng nào đám cưới vậy?
- Cuối tháng.
- Nhanh vậy sao? Dù sao anh cũng chúc mừng em.
Hương Chi hơi cười:
- Thúy nó bảo cuộc hôn nhân của em kỳ cục, anh lại chúc mừng, anh với nó lúc nào cũng đối nghịch cả.
- Anh theo chủ nghĩa tự do, thích cái gì cứ làm cái ấy, không việc gì phải để dư luận ràng buộc mình. Nhưng này, chuyện của anh với Thúy như vậy, em không ghét anh chứ?
- Em tức chứ không ghét, mà em nghĩ không ai ghét nổi anh đâu.
Quốc Uy mỉm cười:
- Cám ơn.
Anh đứng dậy ra về. Hương Chi tiễn ra cửa. Cô nói một cách đầy ngụ ý:
- Có lẽ anh đề cao chủ nghĩa tự do mà hơi thiếu trách nhiệm đấy. Anh chỉ muốn rũ bỏ nhỏ Thúy. Còn đời sống tinh thần của nó thì không chịu tìm hiểu, anh ác lắm đó, vô tâm nữa.
Quốc Uy đứng lại, nhướng mắt:
- Em muốn nói gì vậy?
- Không có gì cả, anh về đi.
Cách nói của Hương Chi làm Quốc Uy hơi khựng lại, suy nghĩ. Cuối cùng anh khẽ nhún vai, cho quạ Đó là bản năng của anh khi không muốn dính đến chuyện phiền toái. Mà hai cô này không là vua nhiễu sự thì là gì. Anh biết tính Hương Chi quá rồi mà.
Mấy ngày sau, Quốc Uy không còn vướng bận về chuyện Hoàng Thúy nữa. Chỉ còn chờ toà án giải quyết là xong. Không có người phụ nữ bên cạnh để quấy rầy, anh cảm thấy một sự nhẹ nhàng đến mức lạ lùng. Thậm chí lúc nào cũng có thể cười vì sự thăng hoa của tinh thần.
Nhưng điều làm anh khó chịu nhất là thái độ phê phán của Minh Quang. Những lúc sau này cả hai không uống cà phê hay nhậu với nhau. Mà sự xa cách đó không phải bắt nguồn từ anh. Minh Quang lúc nào cũng có gì đó gay gắt ngấm ngầm mà anh không hiểu được. Có lúc Quốc Uy suy nghĩ và phán đoán, rằng mọi cử chỉ đó đều xuất phát từ sự bênh vực Hoàng Thúy? Nhưng có cần phải quá đáng vậy không?
Hình như không ai hiểu được sự khốn đốn mà Hoàng Thúy gây ra cho anh. Vậy thì anh có lỗi gì nếu muốn chạy trốn cộ Nếu vậy thì anh không cần thanh minh hay níu kéo tình bạn với Minh Quang, muốn hiểu thế nào cũng được.
Sáng nay vào nhận cả. Quốc Uy nghe trong phòng bàn tán loáng thoáng về một người đẹp nào đó xuất hiện trong bệnh viện. Đến giờ khám, anh gặp Trung Thái đi ngược chiều trên hành lang. Anh ta nheo mắt:
- Lát nữa mày sẽ gặp mỹ nhân trên phòng ấy, báo trước để ông chuẩn bị tinh thần, đừng có choáng vì người đẹp rồi mất hồn đấy. Nhớ khám cho nàng chu đáo nhé.
Quốc Uy nhướng mắt:
- Ghê vậy sao? Ai vậy?
- Nàng là người mẫu, vừa đoạt giải á hậu, dân tỉnh lên, nhưng sắc sảo lắm đấy. Mới nhập viện tối quạ Chắc phải chuẩn bị một phòng riêng để chứa hoa của nàng. Hôm qua nay có ít nhất một chục cú điện thoại hỏi thăm. Khiếp.
- Nổi đến vậy kia à?
- Vào thử rồi biết.
Anh ta cười khà rồi tiếp tục đi. Cô y tá đi vấn lên Quốc Uy:
- Thật đấy bác sĩ, cô ta đẹp kinh khủng. Vào bệnh viện mà lộng lẫy như lên sân khấu. Sáng giờ tụi nó xôn xao lắm, y như lần chị Thúy vào đây vậy.
- Vậy hả?
Dư luận quanh nhân vật yêu kiều ấy làm Quốc Uy thấy tò mò thú vị. Anh khám xong các phòng rồi vào phòng cô nàng. Cô y tá không nén được cái nhìn quan sát cô gái ấy. Cô ta đang ngồi tựa lưng vào thành giường. Mỹ miều và tươi tắn với khuôn mặt đã được trang điểm rất kỹ. Nhan sắc thế này mà không được đăng quanh hoa hậu kể cũng lạ.
Quốc Uy đọc bệnh án của nàng. Nàng tên Kiều Mỹ, hai mươi tuổi, bị một chứng bệnh tiêu hóa. Chỉ là bệnh xoàng như vậy mà phải nhập viện. Mà lại nằm phòng đặc biệt. Nàng có vẻ được gia đình chăm chút quá mức cần thiết thật.
Ý nghĩ đó làm Quốc Uy mỉm cười. Anh khám cho nàng với vẻ quan tâm. Và không ngần ngại ngắm nét mềm mại của đôi môi tô thật kéo. Nàng đẹp làm rung tim những tên con trai đa tình. Quốc Uy thấy rất rõ điều đó. Và anh cũng không còn là thằng bé.
Thấy nụ cười của anh, Kiều Mỹ lên tiếng:
- Em có sao không bác sĩ, bao giờ em có thể ra viện được?
Cô y tá quay mặt giấu nụ cười. Chao ơi là nũng nịu. Giọng nói nhỏ thẻ như oanh vàng, uốn nắn rất kỹ đây. Phải rồi, nàng là người của công chúng mà.
Quốc Uy ngồi xuống cạnh giường, nheo mắt:
- Em muốn bao giờ ra?
- Em muốn càng sớm càng tốt thôi. Còn bao nhiêu chương trình mà em cần thực hiện, vào đây là em phải bỏ dở hợp đồng quay phim quảng cáo và chụp hình, tối mai lại phải diễn thời trang, em bận ghê lắm.
Cô y tá nhìn nàng một cái, cách nói chuyện cũng có vẻ lên gân quá. Nàng đang than thở về nỗi bận rộn của vinh quang. Nghe kêu thật. Nhưng xem ra bác sĩ Uy không bận tâm về điều đó, và rõ ràng là bị sắc đẹp của nàng làm xiêu lòng.
Nàng nhìn Quốc Uy chăm chăm, mắt lúng liếng:
- Em làm việc căng thế này, có ảnh hưởng đến sức khỏe không hả bác sĩ?
Quốc Uy cười cười:
- Không đến nỗi đâu, em còn trẻ thế này mà, sắc diện của em thể hiện một sức khỏe tốt, không sao cả.
- Nhưng ba mẹ em lo lắm. Ba mẹ em sợ em làm việc nhiều rồi đổ bệnh, hôm qua em vào đây ở nhà lo cuống lên, ai cũng sợ hết hồn.
- Vậy hả?
- Thế lát nữa em có phải bị chích không? Ôi, em sợ đau lắm.
- Nếu em muốn thì có thể uống thuốc thôi, không cần làm gì khác cả.
- Bác sĩ tuyệt thật.
- Cám ơn em.
Quốc Uy đứng dậy:
- Nằm nghỉ đi nhé, bao giờ muốn ra viện thì cứ nói. Nhưng em nên tranh thủ lúc này để nghỉ ngơi.
Anh đi ra cửa, cô y tá đi theo. Kiều Mỹ chợt gọi lại:
- Bác sĩ.
Quốc Uy quay lại, cô y tá tò mò nhìn Kiều Mỹ nghiêng đầu làm duyên:
- Thế chiều nay anh có khám cho em không?
- Có chứ, nếu em muốn.
- Thế thì chỉ mình anh khám thôi nhé, em không chịu để người khác đâu.
- OK.
Quốc Uy búng tay cái tách. Rồi đi ra. Thấy cái cười ngụ ý của cô y tá. Anh khẽ nhún vai một cái. Gặp Trung Thái trên hành lang, hắn túm anh lại ngay:
- Thế nào, có bị chói mắt không. Mày thấy nàng ra sao?
- Có vẻ nhõng nhẽo quá mức.
- Chứ sao, chuyện hiển nhiên thôi.
Anh ta cười tinh quái:
- Xem ra mày đủ tiêu chuẩn đấy, tấn công đi kẻo uổng. Mày là người tự do mà. Chà, tên của nàng cũng kiểu cách như người nghe thật là kiêu.
Quốc Uy đùa đùa:
- Tấn công thì được rồi, nhưng sợ có nhiều đối thủ quá, tao chống không nổi.
- Quốc Uy mà cũng thiếu tự tin vậy sao?
Quốc Uy khẽ nhướng mắt, với một chút giễu cợt. Cả hai cười phá lên, có vẻ thú vị. Quốc Uy cũng cảm thấy buồn cười vì chính mình cũng bị lôi kéo vào sự xôn xao quanh người đẹp mới xuất hiện. Quả thật anh cũng thích tiếp xúc với nàng. Đẹp và lại rất biết cách lôi kéo, làm sao không quan tâm cho được.
oOo
Hoàng Thúy dắt xe vào nhà. Cô buông mình xuống giường một cách mệt mỏi. Suốt ngày ngồi ở phòng tranh làm công việc sao chép, cô thấy chán chường và mệt nhoài cả thể xác lẫn tinh thần. Về nhà thì lại một mình để rơi vào nỗi cô đơn. Bây giờ Hương Chi đã có chồng. Cô hoán đổi với nó để sống những ngày lay lất ảm đạm. Không có niềm vui, chỉ có đau khổ. Cũng giống như Hương Chi cách đây một năm vậy.
Cô lăn mình nằm xấp xuống gối. Khép hờ mắt. Chợt bà chủ nhà đi vào:
- Cô Thúy, có người tìm này.
Hoàng Thúy mở mắt ngồi lên. Đi ra ngoài. Một người phụ nữ không quen đang chờ cô trên ghết. Thấy cô, bà nói ngay:
-Cháu có phải là Thúy không?
- Dạ phải.
- Là con của chị Hương?
- Dạ phải - Cô đáp một cách lơ mơ.
Người phụ nữ mím nhẹ đôi môi tô sơn thật đậm. Bà nói như tự giới thiệu:
- Cô là bạn của mẹ cháu, bạn rất thân đấy cháu.
- Vậy sao. Dạ, mẹ con lúc này ra sao ạ?
- Sao lúc này cháu không đến thăm mẹ?
Hoàng Thúy lưỡng lự một lát, rồi nói thật:
- Tại vì ban ngày cháu phải đi làm, còn tối thì không dám đến. Ông ấy không muốn thấy cháu, cháu sợ mẹ bị khó khăn lắm.
- Bây giờ lại còn khó khăn hơn nữa. Cô nói thật để cháu chuẩn bị tinh thần. Chị ấy bị ung thư ở giai đoạn cuối, không còn hy vọng nữa đâu.
Hoàng Thúy thốt lên một tiếng, điếng người. Cô thì thầm:
- Sao lại như vậy? Bao lâu rồi cô, sao trước đây mẹ không cho con hay?
- Chị ấy không muốn làm gánh nặng của con nên bảo cô giấu. Nhưng thấy cảnh chị ấy như vậy cô chịu không nổi, đừng bỏ mặc mẹ như vậy Thúy ạ.
- Con không bỏ mặc mẹ con, không bao giờ.
- Vậy đến với mẹ đi. Mẹ đang ở chung với cô đấy.
Hoàng Thúy ngạc nhiên:
- Sao lại ở với cô, thế còn nhà mẹ thì sao?
- Đã bán rồi, bà vợ Ông ấy đến đập phá tan hoang, ông ấy cũng không dám đến tìm nữa. Với lại mẹ cháu bệnh nặng như vậy, ông ta sợ trách nhiệm, và cũng đâu còn say mê được nữa.
Hoàng Thúy cúi đầu nhìn xuống, cố nén cảm giác gai gai người. Cách nói chuyện của bà làm cô chịu không nổi. Mẹ sống lang bang như vậy. Dĩ nhiên bạn của mẹ cũng phải là người như thế. Nhìn cách ăn mặc của bà, cô đoán bà không phải là mẫu phụ nữ đức hạnh.
Tuy nhiên, bà đã tốt bụng với mẹ cộ Mà cô thì, dù cho xấu hổ vì cách sống của mẹ, cô vẫn không thể xa lánh.
Cô thay đồ rồi đi theo bà. Nhà của bà rất đẹp cũng có vẻ cách biệt với thành phố ồn ào. Hoàng Hương đang nằm trên ghế dài. Thấy cô đến, chị cười yếu ớt:
- Mẹ biết con sẽ không bỏ mẹ một mình.
Hoàng Thúy ngạc nhiên:
- Sao mẹ biết con đến?
- Mẹ nhờ dì Sương tìm con thì phải biết chứ.
Hoàng Thúy hơi lạ lùng. Nhưng không hỏi. Chờ bà Sương ra ngoài cô nói khẽ:
- Thế sao cô ấy bảo mẹ muốn giấu con, tự cô ấy đi nói?
Hoàng Hương có vẻ muốn giấu. Nhưng chị quyết định nói thật:
- Dù không nói ra. Nhưng mẹ biết dì ấy không muốn mẹ Ở đây nữa, bao nhiêu tiến có được, mẹ đã trị bệnh hết rồi, nếu ở đây mẹ sẽ trở thành gánh nặng, dì ấy không thể.
Hoàng Thúy hiểu ngaỵ Với một chút buồn rầu. Lòng tốt của bà ấy đã cạn cùng với nguồn tiền của mẹ. Vậy thì sao không nói thẳng ra, giả vờ tốt bụng làm gì.
Hoàng Hương kéo tay cô, vuốt ve dịu dàng:
- Mẹ nhớ con quá, mấy tháng rồi mẹ con không gặp nhau. Con sống thế nào, vui vẻ không con?
- Da... cũng vui.
- Mẹ gọi con đến để nhìn thấy con thôi. Vài ngày nữa mẹ sẽ về ngoại và ở đó đến khi chết. Thỉnh thoảng con hãy về thăm cho mẹ đỡ nhớ.
Hoàng Thúy lắc đầu, mẹ không hiểu gì cả. Nhà ngoại bây giờ là dì Út toàn quyền. Chắc chắn vợ chồng dì Út sẽ không đồng ý thế đâu. Mẹ sẽ bị mắng nhiếc nặng nhẹ, làm sao cô chịu nổi điều đó.
Cổ họng cô nghẹn cứng, muốn khóc mà không dám khóc. Cô muốn tự mình lo cho mẹ, sống bên bà đến lúc cuối cùng. Nhưng ngay cả một nơi ở cô cũng phải bấp bênh, nói gì đến cưu mang ai.
Hoàng Thúy vội đứng dậy ra về. Cô không muốn mẹ hoang mang vì thái độ của mình. Cô đi lang thang ngoài đường với tâm trạng chơ vợ Những nỗi đau khổ như gào thét trong lòng. Bất lực. Lần đầu tiên cô thấy tiếc vì đã tự ái với Quốc Uỵ Nếu bây giờ có tiền, cô sẽ làm được mọi thứ. Kể cả mua hạnh phúc.
Cả một buổi tối rã rời ngoài đường. Cuối cùng cô quyết định đến nhà Quốc Uỵ Cô bấm chuông. Rồi đứng nép vào trụ xi măng. Cố bắt mình bình tĩnh và lì lợm.
Một lúc sau Quốc Uy đi ra. Trong khoảnh khắc anh quay mặt chỗ khác, như ngao ngán bực mình khi thấy cộ Hoàng Thúy rất nhạy cảm để nhận ra điều đó. Trong mắt anh có cả một sự dò hỏi, đề phòng. Rõ ràng anh không muốn liên lạc với cô dù bất cứ hình thức nào.
Quốc Uy như lấy lại tự chủ, anh đẩy rộng cửa lịch sự:
- Cô vào nhà đi. Cô đi bộ đến đây à?
- Lúc nãy tôi quên mang theo xe.
Anh đi thẳng ra nhà sau lấy nước, rồi đặt trước mặt cô:
- Cô uống đi.
- Cám ơn.
Quốc Uy ngồi xuống đối diện với cô:
- Có chuyện gì không?
Hoàng Thúy cúi nhìn xuống lý nước. Cảm thấy mình đang hạ mình và bị nhục. Cảm thấy cả cái nhìn quan sát của Quốc Uỵ Một tia mắt lạnh tanh cảm xúc. Cô xuống tinh thần đến mức muốn đứng dậy về ngaỵ Nhưng đồng thời sức mạnh của ý chí kềm giữ cô lại. Nhưng dù vậy cô vẫn không sao mở miệng được.
Quốc Uy nhắc lại:
- Tìm tôi có chuyện gì không?
Hoàng Thúy ngước lên, nói một cách khó khăn:
- Tôi đến nhờ anh một việc.
- Nói đi.
Cô mím môi, như trân người lại:
- Bây giờ dì tôi đang bệnh nặng, tôi muốn tự tay săn sóc. Nhưng mà... bây giờ ngay cả nơi ở cũng không phải là của tôi. Anh hiểu không, vì vậy anh có thể cho tôi đưa bà ấy đến đây không? Vài tháng thôi, bà ấy không còn sống lâu được nữa, anh hiểu không?
Quốc Uy nhíu mày:
- Bệnh gì mà trầm trọng vậy?
- Ung thư.
Anh hơi ngã người ra sau:
- Đến nỗi như vậy à?
- Vâng
Cô vội nói thêm:
- Khi tôi đã đến đây, thì có nghĩa là tôi không còn nơi nào khác. Vì vậy nếu anh muốn từ chối thì hãy nghĩ lại. Cả tôi cũng vậy. Xin thề là tôi sẽ không làm gì để phiền đến anh.
Quốc Uy im lặng nhìn cộ Cử chỉ lúng túng của cô không lọt khỏi mắt anh. Tự nhiên anh liên tưởng tới tính cách của cô trước đây. Ghét thì ghét tới bến, dứt khoát không muốn gặp. Nhất là hay nghi ngờ, gây hấn. Dĩ nhiên là bây giờ cô cũng không ưa gì anh. Anh bỗng muốn biết nếu bị từ chối, cô sẽ làm gì. Nhưng không muốn kéo dài những lúc thế này, anh nói ngắn gọn:
- Tôi không từ chối.
Hoàng Thúy thở nhẹ:
- Cám ơn.
Quốc Uy hỏi với vẻ quan tâm:
- Vậy lúc trước dì ấy trị Ở đâu?
- Tôi không biết.
- Thôi được, cứ đưa dì ấy đến đây, bao giờ đến?
- Nếu có thể thì ngày mai được không?
- Cũng được. Cô cứ dọn một phòng mà cô thấy thích, tôi không có ý kiến gì cả.
Anh ta không hề tò mò gì cả. Thậm chí cũng không đặt điều kiện với cộ Hoàng Thúy thấy đở nặng nề hơn. Nhưng vẫn chủ động hỏi:
- Anh không đưa ra yêu cầu gì sao?
Quốc Uy khẽ nhún vai:
- Tôi không muốn làm khó cô gì cả. Còn tôi thì rất đơn giản, điều mà tôi cần là đừng bị quấy rầy, vậy là đủ.
- Tôi hiểu điều đó rõ lắm.
Cô đứng dậy:
- Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi về đây.
- Chờ một chút, để tôi đưa về cho.
Hoàng Thúy vội từ chối:
- Thôi khỏi, tôi sẽ đi taxi, đưa như vậy phiền anh lắm.
- Không phiền lắm đâu, dù sao bây giờ cũng khuya, cô không nên đi một mình.
- Làm phiền anh nhiều tôi ngại lắm, tôi không khách sáo đâu.
Nói xong cô đi nhanh ra cửa, cử chỉ rất dứt khoát. Quốc Uy cũng không giữ cô lại. Anh khóa cổng rồi đi lên phòng. Ý nghĩ sẽ phải sống chung cùng cô trong nhà làm anh thấy hơi lo, thậm chí có tâm lý đề phòng. Nhưng từ chối một người bệnh thì anh không thể.
Suy cho cùng, đã không còn là vợ chồng nữa. Hoàng Thúy sẽ không có lý do gì để giám sát anh, cho nên việc trở về nhà cũng đâu có ghê gớm lắm.
Điệu Buồn Tình Yêu Điệu Buồn Tình Yêu - Hoàng Thu Dung Điệu Buồn Tình Yêu