Dâu Trưởng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17
guyên Tu Chi thở dài, nhẹ nhàng đem thê tử che chở ở phía sau, ván gỗ mang theo tức giận tàn bạo nặng nề rơi xuống, phát ra thanh âm răng rắc, lại bị cứng rắn cắt ngang.
Nhóm nữ bộc đều sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, lá gan hơi lớn một chút từ trong khóe mắt nhìn lén, mới phát hiện ván gỗ kia không hề rơi xuống trên người Diệp Nhi, ngược lại rơi vào ở trên phiến đá xanh trước mắt nàng.
Phiến đá bị đánh vỡ ra, gia pháp ván gỗ cũng đứt thành hai khúc.
Nguyên Tu Chi nắm lấy tay Vân Thanh La, mặt lạnh lẽo nhìn mọi người tuyên bố: "Bởi vì nàng mang thai, cho nên gia pháp ván gỗ tạm thời để đó, chờ sinh hài tử đi xong sẽ hành hình. Đám người các ngươi cũng nhớ cho kỹ, nếu ai muốn học nàng, nghĩ thừa dịp ta uống say leo lên giường của ta, đến phiên các ngươi chính là loạn côn đánh chết, vứt đến dã ngoại cho chó ăn! Thân thể của ta mà các ngươi cũng muốn chạm đến sao? Có lòng dạ nghĩ đến thấy người sang bắt quàng làm họ, thì trước tiên suy nghĩ cho rõ ràng mình là thứ người gì, xứng hay không! Làm việc ở trong phủ của ta, đãi ngộ cao hơn nhà khác, ăn uống thoải mái, lại còn dám nghĩ ra chủ ý muốn làm chủ tử, không biết xấu hổ! Vô pháp vô thiên!" (kẻ làm càn không kiêng nể gì)
Mọi người lúc này mới biết đã xảy ra chuyện gì, đều dè dặt cẩn thận cúi đầu thưa phải, lại đồng thời nhìn trộm Diệp Nhi, vẻ mặt vừa khinh thường vừa hâm mộ.
Đại thiếu phu nhân còn chưa nghe nói có thai! Nha hoàn này ngược lại mang thai trước, Đại thiếu phu nhân lại còn không xử trí nàng, thật là mạng lớn.
Chỉ là đoàn người cho tới bây giờ chưa từng thấy đại thiếu gia giận dữ như vậy, hiển nhiên hắn đúng là thật sự bị chọc giận rồi.
Đại thiếu gia thân phận tôn quý như vậy, ngay cả bị nha hoàn tỳ nữ xuất thân thấp hèn chạm đến người cũng cảm thấy sỉ nhục, sau này vẫn là không nên có chủ ý với hắn thôi.
Đợi mọi người rối rít tản đi, Nguyên Tu Chi quấn lấy tay Vân Thanh La, còn gọi Chi Nhi, Diệp Nhi cùng đi vào nội thất.
Tay Vân Thanh La lạnh như băng, làm cho Nguyên Tu Chi vừa đau lòng vừa tức giận.
Nếu Như Diệp Nhi thật sự lén lút có con của hắn, nhất định sớm đã bị đánh chết.
Chỉ là...... Aizzz!
Nguyên Tu Chi kéo thê tử ngồi xuống ở mép giường, nói khẽ với nàng nói: "Nàng tin rằng đó là hài tử của ta sao?"
Vân Thanh La theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng vẻ mặt vẫn do dự không chắc.
Nguyên Tu Chi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng ở trong bàn tay to của mình, nhàn nhạt nói: "Nam nhân nếu say như chết rồi, vậy thì nhất định không có cách nào sinh hoạt vợ chồng. Còn nếu có thể sinh hoạt vợ chồng, như vậy tối thiểu vẫn có ba phần thanh tỉnh cùng lý trí. Mà cái gọi là say rượu làm bậy, đó khẳng định là viện cớ. Thanh Thanh, vi phu coi như chỉ còn lại một phần thanh tỉnh cùng lý trí, cũng sẽ không làm càn cùng nữ tử khác. Nàng có thể tin ta?"
Vân Thanh La thâm sâu đưa mắt nhìn hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng ánh mắt thâm thúy kiên định của hắn, gật gật đầu.
"Phu quân, thiếp thân tin chàng."
Nguyên Tu Chi nở nụ cười.
Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn Chi Nhi và Diệp Nhi, sắc mặt lập tức lạnh lẽo trở lại, cười lạnh nói: "Diệp Nhi, ngươi rốt cuộc chứa tâm tư gì, bây giờ đã không quan trọng, quan trọng là hài tử trong bụng ngươi. Ta hôm nay nói một câu thật lòng cho ngươi biết, nếu đó đúng thật là con của ta, thì vừa rồi ngươi đã bị ta tự tay đánh chết. Ta không cần con thứ (con của vợ lẽ), các ngươi đời này cũng đừng mơ tưởng dựa vào sinh ra nhi tử, nữ nhi mà tìm kiếm thân phận."
Diệp Nhi sắc mặt tái nhợt, run run rơi nước mắt.
Nàng cũng không biết mình đêm đó làm sao có thể nhất thời hồ đồ, cứ mặc cho nam tử một tay túm lấy nàng đến trên giường, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cũng không có giãy dụa phản kháng.
Có lẽ, trong nội tâm của nàng cũng thật sự có loại ý niệm đen tối này đi!
Nhìn tiểu thư được cô gia muôn vàn thương yêu cưng chiều hết sức che chở, nhìn cô gia quân tử Như Ngọc, anh tuấn bất phàm, tâm ý đã sớm dao động rồi?
Diệp Nhi không giống Chi Nhi không có việc gì cũng hay hô to gọi nhỏ, so với Chi Nhi nhìn xa hơn nhiều, ý tưởng cũng nhiều.
Chi Nhi sau khi phát hiện Diệp Nhi mang thai, hung hăng thưởng nàng mấy bạt tay, mắng nàng không biết hổ thẹn, phản bội tiểu thư đã từng cứu các nàng, quả thật uổng phí sinh ra làm người!
Diệp Nhi đã từng hối hận qua, nhưng cuối cùng nàng mang trong lòng một chút tham vọng không chính đáng, bản thân lại có thể may mắn chỉ một đêm liền mang thai, nàng cho rằng đây là trời cao cho nàng cơ hội, cho rằng có thể nhờ vào đứa nhỏ trong bụng để được một chút lợi ích thực tế.
Nhưng mà..... Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng nàng không phải của đại thiếu gia hay sao?
Nguyên Tu Chi quay đầu nhìn Vân Thanh La nhẹ giọng nói: "Nàng còn nhớ được đêm hoàng đế đại hôn không?"
Vân Thanh La gật đầu một cái.
"Chàng nói đã uống say, muốn ở nhà trước nghỉ ngơi, nhưng sau đó không phải đã trở về sao?"
Diệp Nhi cả kinh, không nhịn được mở miệng: "Cô gia không phải ngủ ở thư phòng nhà trước sao?"
Diệp Nhi sau khi bị nam nhân đoạt lấy, cũng không dám ở lại trên giường chủ tử, xấu hổ mặc quần áo tử tế, liền len lén chạy về nhà sau.
Mà khi làm chuyện đó, trong phòng không có đốt đèn, nàng cũng không có thấy rõ mặt nam nhân, lại bởi vì khẩn trương xấu hổ và lo âu phản bội tiểu thư, nàng thậm chí không có phát hiện ra giọng của nam nhân kia cùng cô gia có khác biệt.
Cho nên, nàng vẫn cho rằng mình là bị cô gia phá thân.
"Ngươi ước gì người ngủ trong thư phòng chính là ta sao?" Nguyên Tu Chi cười lạnh.
"Chẳng lẽ...... Còn có người khác?" Vân Thanh La tò mò hỏi.
"Nha hoàn tốt của nàng lần này đúng thật là leo lên cành cây cao rồi, vị kia thân phận so với phu quân nàng có thể còn cao quý hơn nghìn lần vạn lần à!" Nguyên Tu Chi vừa châm chọc vừa thở dài.
Vân Thanh La a một tiếng, đột nhiển tỉnh ngộ lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Nhi.
"Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là hoàng thượng?"
Diệp Nhi hai chân như nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Chi Nhi cũng trợn to hai mắt, một lần nữa nhìn Diệp Nhi giống như nhìn quái vật, rồi quay đầu lại hỏi Nguyên Tu Chi: "Cô gia, là thật?"
Nguyên Tu Chi gật đầu một cái.
"Hoàng đế đại hôn, nhưng đối với chỉ định hoàng hậu của Thái hậu cực kỳ bất mãn, đào hôn chạy trốn tới trong phủ ta. Bởi vì hắn tới, ta mới kêu Tần công công đi đến hầu hạ, nào nghĩ đến hắn lại gọi Hòa Noãn và Diệp Nhi. Bình thường thỉnh thoảng ta có nghỉ đêm ở nhà trước, ngủ thì trực tiếp ngủ, có thư đồng trong thư phòng hầu hã đã đủ, làm sao còn có thể kinh động đến nhà sau?"
Vân Thanh La ngẫm lại, quả thật đúng như lời Nguyên Tu Chi nói.
Nếu như hoàng đế không có tới, Nguyên Tu Chi sẽ không bảo Tần Lương đi.
Đúng rồi, đêm đó rất là lộn xộn, nàng còn lo lắng trượng phu say đến không biết gì, không để ý đêm khuya liền đi nấu canh giải rượu, sau đó Nguyên Tu Chi lại chạy đến nhà sau để ngủ, nàng còn cười hắn uống say chạy loạn, thế nhưng hắn lại nói chỉ có ngủ ở bên cạnh nương tử mới được yên ổn.
Vân Thanh La cùng Chi Nhi nhìn Diệp Nhi ánh mắt lại càng phát phức tạp, không biết nên khinh bỉ nàng, đồng tình nàng, hay là nên chúc mừng nàng.
Chi Nhi không nhịn được châm chọc nói: "Chúc mừng Diệp nương nương, mang thai long phượng, người có thể đã sắp một bước lên trời rồi."
Diệp Nhi chỉ là cắn môi rơi lệ, không nói một lời.
Nguyên Tu Chi nói: "Chuyện này, ngày mai ta phải đích thân cùng hoàng thượng nói chuyện, xem hắn có tính toán gì. Nếu như hắn nguyện ý, sẽ để cho Diệp Nhi vào cung. Chỉ là, những Ngự sử kia có lẽ sẽ công kích ta muốn hiến sắc đẹp, nịnh hót quân vương rồi."
Vân Thanh La mới mặc kệ hoàng đế làm thế nào, xác định Diệp Nhi mang thai không phải là hài tử của Nguyên Tu Chi, cuối cùng làm nàng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình chuyển biến tốt đẹp.
Vừa thả lỏng một chút, nàng liền cảm thấy bụng mình có chút đau nhói, nhíu mi nhìn trượng phu làm nũng.
Nhưng Nguyên Tu Chi nửa điểm cũng không dám qua loa, lập tức huy động nhân lực gọi đại phu tới.
Lão đại phu chòm râu hoa râm, kinh nghiệm phong phú sau khi cẩn thận chẩn mạch cho Vân Thanh La, cười nói: "Không có việc gì, tâm tình kích động ảnh hưởng đến thai khí, chỉ cần uống chút thuốc dưỡng thai là tốt rồi."
Nguyên Tu Chi vừa mừng vừa sợ, khó kiềm được luống cuống lớn tiếng hỏi tới: "Đại thiếu phu nhân thật sự mang thai rồi hả?"
"Thiên chân vạn xác. Ta sẽ kê đơn cho phu nhân một số thức ăn thuốc bổ, ba tháng đầu này cực kỳ quan trọng, phải điều dưỡng thật tốt." Lão đại phu mỉm cười gật đầu.
Thời gian ngày mang thai tính ra, đúng là không lâu sau tân hôn, so với thời gian Diệp Nhi mang thai vẫn còn sớm hơn!
Nguyên Tu Chi vui mừng quá đỗi, cả đêm đều cười không khép miệng.
Sau đó, hoàng đế cự tuyệt tiếp nhận Diệp Nhi vào cung.
Hiện tại trong hậu cung rối loạn thành một đống hồ đồ, sau khi tuyển tú vào một lượng lớn quý nữ, trừ hoàng hậu ra, còn có phong vị vài người phi tử cùng mỹ nhân, tài tử, những nữ nhân đó cả ngày tranh giành tình nhân, huyên náo gà bay chó chạy, hoàng đế đau đầu đến độ muốn dọn nhà.
Hoàng đế Huyền Dục hâm mộ nói với Nguyên Tu Chi: "Trẫm cũng muốn giống như ái khanh, chỉ cưới một người trong lòng yêu thương, nhưng đáng tiếc à, loại chuyện như vậy đối với hoàng đế mà nói, căn bản là không thể nào thực hiện."
Không đón nhận Diệp Nhi vào cung, nguyên nhân cũng bởi vì suy tính con nối dòng.
Thông thường hoàng đế mới bắt đầu lên ngôi, hậu cung đủ loại quyền lực tranh đấu, tình huống không rõ lại nguy hiểm. Vào thời điểm này, tỷ số sanh non cùng ấu nhi chết yểu là cao nhất.
Giống như Diệp Nhi chẳng hạn không có gia sản bối cảnh, thân phận lại vô cùng thấp kém, vào hậu cung, đừng nói muốn sinh đứa nhỏ, chỉ sợ ngay cả xương cốt của mình cũng sẽ không còn dư lại một khối.
"Trẫm sẽ phó thác đứa nhỏ này cho ái khanh, nếu như ngày sau trẫm gặp nạn...... Tốt xấu gì trẫm cũng có thể còn lại một người hương khói. Nếu trẫm sau này có thể hoàn toàn cầm quyền, quốc gia thái bình, hài tử cũng đã bình an trưởng thành, đến lúc đó sẽ nói rõ thân thế với hắn, nhận tổ quy tông." Hoàng đế nói như vậy với Nguyên Tu Chi.
Nguyên Tu Chi suy tính nhiều lần, mới đồng ý yêu cầu của hoàng đế.
Nhưng mà, Nguyên Tu Chi vẫn yêu cầu quan viên văn thư ghi chép sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế, bên trong văn bản ghi lại như sau: "Đêm nào đó, hoàng đế giá lâm Nguyên gia, có sủng hạnh thị nữ Lưu thị. Lưu thị là tấm thân xử nữ trong sạch, sau đó Lưu thị đã mang thai."
Phụ thân Diệp Nhi họ Lưu, cho nên gọi là Lưu thị.
Những thứ tư liệu lịch sử này về sau sẽ đệ đơn, ghi lại chứng cứ chiến công cùng tội lỗi của hoàng đế, không có hoàng đế cho phép, người khác không được tra xét.
Nguyên Tu Chi sở dĩ làm như vậy, chính là vì phòng ngừa ngày sau Huyền Dục không thừa nhận ghi chép.
Sau khi về nhà, Nguyên Tu Chi đem chuyện đầu đuôi nói với Vân Thanh La, cũng nói sẽ làm theo ý của hoàng đế, cho Diệp Nhi một danh phận thê thiếp, cũng nuôi dưỡng đứa nhỏ dưới danh nghĩa Nguyên thị.
Vân Thanh La trầm tư hồi lâu, chợt ranh mãnh mà cười nói: "Hoàng đế đào hôn đã chạy trốn tới trong phủ ta, đêm đó uống rượu say cũng muốn chàng ngủ cùng, kết quả chàng nửa đường chạy trối chết, quỷ thần xui khiến hoàng đế ôm lấy Diệp Nhi. Thật ra sẽ không phải là hoàng đế vốn tính toán đối với chàng làm cái chuyện xấu gì chứ?"
Nguyên Tu Chi ha ha cười gượng, vội vàng ngó mặt đi chỗ khác.
Vân Thanh La túm lấy tay áo của hắn, vừa cười nói: "Phu quân thật là có sức quyến rũ nha, nam nữ đều giết."
"Nương tử, phải nghiêm túc, phải nghiêm túc." Nguyên Tu Chi tằng hắng một tiếng.
Vân Thanh La cười ha ha, ngã vào trong lòng Nguyên Tu Chi.
Nguyên Tu Chi cảm thấy mỹ mãn ôm lấy nàng, đưa tay dịu dàng vuốt ve phần bụng đã có chút kéo căng nhưng vẫn chưa gồ lên của nàng.
"Nương tử, sức quyến rũ của Tu Chi, chỉ mong một mình nàng sáng tỏ như vậy đã đủ rồi."
Dâu Trưởng Dâu Trưởng - Nhạc Nhan Dâu Trưởng