Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 17
au khi rửa sạch bùn đất mà trận mưa để lại cho chiếc Stingray, Dawson đặt vòi nước xuống và đi ra nhánh sông phía sau nhà Tuck. Không khí buổi chiều đã trở nên oi bức, quá oi để lũ cá đối có thể nhảy lên khỏi mặt nước, và mặt sông trông như một mặt gương không có sức sống. Không hề có chuyển động nào, và Dawson nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng bên Amanda.
Khi cô lái xe đi, anh đã phải cố hết sức để không đuổi theo cô và thử thuyết phục cô thay đổi suy nghĩ thêm một lần nữa. Anh muốn nói với cô lần nữa rằng anh yêu cô nhiều đến thế nào. Thay vào đó, anh đã nhìn cô ra đi. Sâu thẳm trong tim, anh biết rằng đây là lần cuối cùng anh được thấy cô, và anh tự hỏi làm thế quái nào mà anh lại để tuột mất cô lần nữa như vậy.
Anh không nên trở về quê nhà. Anh không thuộc về nơi này, anh chưa bao giờ thuộc về nơi này. Ở đây không có gì cho anh cả, và đã đến lúc anh phải ra đi. Thực tế là anh biết mình đã quá mạo hiểm khi ở lại lâu như vậy trong khi không biết lúc nào sẽ chạm mặt những gã anh họ của mình. Quay lại anh đi dọc theo bên hông nhà về phía xe mình. Anh phải ghé qua nốt một chỗ nữa trong thị trấn, rồi sau đó, anh sẽ bỏ Oriental lại đằng sau mãi mãi.
• • •
Amanda không chắc mình đã ở trên lầu bao lâu. Một hoặc hai giờ đồng hồ, có thể là lâu hơn. Mỗi lần ngó qua cửa sổ, cô đều thấy mẹ mình đang ngồi ngoài hàng hiên bên dưới, một quyển sách đang mở đặt trong lòng. Mẹ cô đã bọc lại thức ăn để tránh ruồi muỗi. Nhưng không một lần nào bà đứng dậy để xem Amanda thế nào kể từ khi cô trở về nhà, và Amanda cũng không mong bà làm thế. Họ hiểu nhau đủ rõ để biết rằng Amanda sẽ xuống nhà khi cô sẵn sàng.
Trước đó Frank đã gọi cho cô từ sân golf. Anh nói ngắn gọn, nhưng cô có thể nghe thấy ngay qua giọng anh rằng anh đã uống túy lúy. Mười năm đã dạy cô nhận ra những dấu hiệu ấy ngay lập tức. Dù cô không có lòng dạ nào mà nói chuyện, nhưng Frank lại không nhận thấy. Không phải là vì anh say, dù rõ ràng là anh đang say, mà là vì dù trận golf đã bắt đầu không mấy suôn sẻ với Frank, nhưng anh đã kết thúc trận đấu với bốn gậy đánh trúng liên tục. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thực sự thấy mừng vì anh uống rượu. Cô biết tới lúc cô về đến nhà, Frank đã mệt lả tới mức có lẽ anh sẽ ngủ tít trước khi cô lên giường. Cô không hề muốn anh nghĩ đến chuyện gần gũi với cô. Tối nay cô không thể đối mặt với chuyện đó.
Thế nhưng, cô vẫn chưa sẵn sàng để xuống cầu thang. Đứng dậy khỏi giường, cô vào phòng tắm và lục lọi tủ thuốc, tìm một chai Visine. Cô nhỏ một vài giọt vào đôi mắt đỏ mọng của mình, rồi chải tóc qua loa. Làm thế cũng không đỡ hơn là mấy nhưng cô không thực sự quan tâm, và cô biết Frank cũng sẽ không chú ý.
Amanda thân mến,
Lúc cháu đọc được lá thư này, có lẽ cháu sẽ phải đối mặt với một vài lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời, và chắc chắn cháu sẽ cảm thấy thế giới của mình như đang sụp đổ.
Nếu chắc đang thắc mắc làm thế nào mà bác biết được, thì bác có thể nói rằng bác đã hiểu cháu quá rõ qua vài năm vừa rồi. Bác luôn thấy lo lắng về cháu, Amanda ạ. Nhưng lá thư này không phải là về điều đó. Bác không thể bảo cháu phải làm gì, và bác không cho là bác có thể nói bất cứ điều gì khiến cháu cảm thấy khá hơn. Thay vào đó, bác muốn kể cho cháu một câu chuyện. Chuyện về bác và Clara, và đó là một chuyện mà cháu không biết, vì bác không biết phải nói chuyện đó với cháu thế nào cho đúng. Bác thấy xấu hổ, và bác sợ rằng cháu sẽ không quay lại để thăm bác nữa, bởi vì cháu có thể sẽ nghĩ bác đã nói dối cháu suốt thời gian qua.
Clara không phải là một bóng ma. Ôi, bác nhìn thấy bà ấy, và còn nghe được bà ấy nói nữa. Bác không nói là những chuyện đó không xảy ra, vì thực tế là có. Mọi điều trong bức thư bác viết cho cháu và Dawson là sự thật. Bác đã nhìn thấy bà ấy vào cái ngày mà bác quay về từ ngôi nhà nhỏ đó, và bác càng chăm sóc những bông hoa thì bác càng thấy bà ấy rõ ràng hơn. Tình yêu có thể làm nhiều thứ xuất hiện, nhưng trong sâu thẳm, bác biết bà ấy không thật sự ở đó. Bác thấy bà ấy vì bác muốn thấy, bác nghe thấy bà ấy vì bác nhớ bà ấy. Bác cho là điều mà bác thật sự đang cố nói đến là bà ấy là sản phẩm của trí tưởng tượng của bác, không hơn, dù cho bác có dối gạt bản thân mình nghĩ ngược lại.
Cháu có thể sẽ thắc mắc tại sao bây giờ bác lại nói chuyện này với cháu, nên có lẽ bác sẽ kể cho cháu biết. Bác cưới Clara năm mười bảy tuổi, và hai bác đã chung sống bốn mươi hai năm; hòa trộn cuộc sống của nhau, và bản thân vào với nhau thành một thể thống nhất mà bác nghĩ là không bao giờ có thể bị phá vỡ. Khi bà ấy mất đi, hai mươi tám năm tiếp theo bác chìm trong đau khổ đến nỗi hầu hết mọi người - bao gồm cả bác - đều nghĩ rằng bác đã thật sự mất trí.
Amanda, cháu vẫn còn trẻ. Có lẽ cháu không cảm thấy thế, nhưng với bác, cháu chỉ là một đứa trẻ với cả cuộc đời phía trước. Hãy nghe bác khi bác nói điều này: Bác đã sống với Clara bằng xương bằng thịt, và bác cũng sống với bóng ma của Clara, và trong khi một Clara khiến bác tràn ngập niềm vui, thì Clara còn lại chỉ là một hình bóng phản chiếu mờ nhạt. Nếu cháu từ bỏ Dawson lúc này, cháu sẽ sống mãi với bóng ma của những gì lẽ ra có thể thuộc về cháu. Bác biết rằng trong cuộc đời này, có những người vô tội có thể bị tổn thương bởi những quyết định mà chúng ta đưa ra. Có thể gọi bác là một lão già ích kỷ, nhưng bác không bao giờ muốn cháu là một trong những người đó.
Tuck.
Amanda đặt lá thư vào lại trong túi xách, cô biết rằng Tuck đã đúng. Cô có thể cảm thấy sự thật một cách sâu sắc hơn bao giờ hết, và cô hầu như không thể thở được.
Với một cắm giác khẩn trương đến tuyệt vọng mà cô không hoàn toàn hiểu nổi, cô lấy hành lý của mình mang xuống cầu thang. Thông thường, cô sẽ đặt chúng gần cửa ra vào cho đến khi cô sẵn sàng để đi. Thay vào đó, cô tóm lấy tay nắm cửa và đi thẳng ra xe.
Cô thảy hành lý vào cốp xe rồi đi vòng quanh xe. Chỉ khi đó cô mới nhận thấy mẹ cô đang đứng trên hàng hiên trước nhà và quan sát cô.
Amanda không nói gì, mẹ cô cũng vậy. Họ chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào nhau. Amanda có một cảm giác kỳ lạ rằng mẹ cô biết chính xác cô định đi đâu, nhưng những từ ngữ trong bức thư của Tuck vẫn vang vọng trong tai cô, cô không quan tâm nữa. Tất cả những gì mà cô biết là cô cần đi tìm Dawson.
Dawson có thể vẫn ở chỗ Tuck, nhưng cô không lấy làm chắc về điều đó. Không mất nhiều thời gian để rửa xe, và vì những gã anh họ của anh vẫn còn đang lởn vởn ngoài kia, cô biết rằng anh sẽ không ở lại thị trấn.
Nhưng có một nơi khác mà anh nói có thể sẽ tới...
Những từ ngữ đó đột nhiên xuất hiện trong đầu cô một cách vô thức, và cô ngồi vào sau vô lăng, cô biết chính xác anh có thể đang ở đâu.
• • •
Đến nghĩa trang, Dawson bước ra khỏi xe và đi bộ một đoạn ngắn về phía bia mộ của David Bonner.
Trong quá khứ, bất cứ khi nào đến thăm nghĩa trang, anh đều đến vào những lúc vắng vẻ và cố hết sức để không bị chú ý và không bị nhận ra.
Hôm nay, điều đó là không thể. Cuối tuần thường đông người hơn, và có vài nhóm người đang đi bộ giữa các bia mộ. Có vẻ là không có ai chú ý đến anh, nhưng anh vẫn cứ cúi đầu để đề phòng.
Cuối cùng cũng đến nơi, anh nhận thấy những bông hoa anh đặt trên mộ vào sáng thứ Sáu vẫn còn đó, nhưng chúng được đặt sang một bên. Có lẽ là người quản trang đã làm thế khi ông ta cắt cỏ. Ngồi xổm xuống, Dawson nhổ một vài ngọn cỏ mọc cao gần bia mộ đã bị bỏ sót không cắt.
Suy nghĩ của anh lại hướng về Amanda, và anh thấy như bị kìm kẹp bởi cảm giác cô đơn mãnh liệt. Anh biết cuộc đời mình đã bị nguyền rủa ngay từ đầu, và anh nhắm mắt lại, cầu nguyện lần cuối cho David Bonner mà không hề nhận thấy vừa có thêm một cái bóng nữa bên cạnh cái bóng của anh. Anh không hề nhận ra có người đang đứng ngay đằng sau mình.
• • •
Tới con phố chính chạy xuyên qua Oriental, Amanda dừng lại ở ngã tư. Rẽ trái cô sẽ tới bến thuyền và cuối cùng là nhà của Tuck. Rẽ phải cô sẽ ra khỏi thị trấn, rồi ra tới đường cao tốc miền quê dẫn cô trở về nhà. Thẳng phía trước, sau một hàng rào sắt hoa là nghĩa trang. Đó là nghĩa trang lớn nhất ở Oriental, nơi yên nghỉ của bác sĩ David Bonner. Cô nhớ là Dawson đã nói có thể anh sẽ ghé qua đó trên đường rời khỏi thị trấn.
Cổng nghĩa trang đã mở. Cô nhìn lượt qua gần chục chiếc xe hơi và xe tải trong bãi đỗ xe để tìm kiếm chiếc xe thuê của Dawson, và hơi thở của cô nín lại khi cô phát hiện ra nó. Ba ngày trước, anh đây đỗ nó bên cạnh xe của cô khi anh đến nhà Tuck. Sáng sớm hôm nay, cô đã đứng bên cạnh nó khi anh hôn cô lần cuối cùng.
Dawson ở đây.
Chúng ta vẫn còn trẻ anh đã nói với cô như vậy. Chúng ta vẫn còn thời gian để sửa chữa chuyện này.
Chân cô để trên phanh xe. Trên đường cái, một chiếc xe tải nhỏ ầm ầm chạy qua, hướng về phía trung tâm thị trấn và che khuất tầm nhìn của cô trong chốc lát. Ngoài ra thì con đường vắng tanh.
Nếu cô băng qua đường và đỗ xe, cô biết mình sẽ có thể tìm thấy anh. Cô nghĩ về lá thư của Tuck, về những năm tháng đau khổ ông phải chịu đựng mà không có Clara, và Amanda biết cô đã quyết định sai lầm. Cô không thể tưởng tượng ra cuộc sống mà không có Dawson.
Trong tâm trí, cô có thể nhìn thấy cảnh tượng đó diễn ra. Cô sẽ khiến Dawson ngạc nhiên tại mộ của bác sĩ Bonner, và cô như nghe thấy chính mình nói rằng cô đã sai lầm khi bỏ đi. Cô có thể cảm nhận thấy niềm hạnh phúc của mình khi anh ôm cô trong vòng tay một lần nữa, biết rằng số phận của họ là ở bên nhau.
Nếu cô tới bên anh một lần nữa, cô biết mình sẽ đi theo anh tới bất kỳ nơi nào. Hoặc anh sẽ đi theo cô. Nhưng ngay cả khi đó, những trách nhiệm của cô vẫn đè nặng lên cô, và chầm chậm, cô nhấc chân khỏi phanh xe. Thay vì đi thẳng, cô đột nhiên xoay vô lăng, một tiếng nức nở nghẹn lại trong lồng ngực khi cô đi ra đường cái, lái xe theo lối về nhà.
Cô bắt đầu tăng tốc, cố gắng thuyết phục bản thân một lần nữa rằng quyết định của cô là đúng đắn, và trên thực tế nó là quyết định duy nhất mà cô có thể đưa ra. Đằng sau cô, nghĩa trang dần lùi về phía xa.
“Dawson, hay tha thứ cho em,” cô thì thầm, ước rằng bằng cách nào đó anh có thể nghe thấy cô, ước rằng cô sẽ không bao giờ phải nói ra những lời đó.
• • •
Một tiếng sột soạt phát ra từ phía sau làm gián đoạn sự hồi tưởng của Dawson, anh liền đứng thẳng người dậy. Giật mình, anh nhận ra người kia ngay tức thì nhưng không thể thốt nên lời.
“Anh ở đây,” Marilyn Bonner nói. “Tại ngôi mộ của chồng tôi.”
“Tôi xin lỗi,” anh nói, mắt nhìn xuống. “Tôi không nên đến đây.”
“Nhưng anh đã đến,” Marilyn nói. “Và gần đây anh cũng đến.” Thấy Dawson không trả lời, bà hất hàm về phía những bông hoa. “Tôi đã cố ý tới đây sau khi đi lễ ở nhà thờ. Những bông hoa chưa có ở đây cuối tuần trước, và chúng còn quá tươi nên không phải được đặt ở đây từ đầu tuần. Tôi đoán là... vào thứ Sáu đúng không?”
Dawson nuốt nước bọt trước khi trả lời. “Vào buổi sáng.”
Ánh mắt của bà điềm nhiên. “Anh cũng đã làm điều đó trong một thời gian dài. Sau khi ra tù, đúng không? Là anh, đúng không?”
Dawson không nói gì.
“Tôi nghĩ như vậy,” bà nói. Bà thở dài khi bước một bước tới gần bia mộ. Dawson tránh sang một bên, nhường chỗ cho Marilyn khi bà tập trung nhìn vào những lời ghi trên bia. “Có rất nhiều người đặt hoa cho David sau khi anh ấy qua đời. Chuyện đó kéo dài trong một hoặc hai năm, nhưng sau đó, mọi người không tới nữa. Trừ tôi. Trong một thời gian, tôi là người duy nhất mang hoa đến, và rồi, khoảng bốn năm sau khi anh ấy qua đời, tôi lại bắt đầu nhìn thấy những bông hoa khác nữa. Không phải lúc nào cũng có, nhưng đủ để làm cho tôi tò mò. Tôi không biết người nào đã mang hoa tới. Tôi hỏi bố mẹ tôi, tôi hỏi bạn bè tôi nhưng không ai trong số họ thừa nhận là đã làm thế. Trong một thời gian ngắn, tôi thậm chí tự hỏi không biết có phai David có ai khác bên ngoài không. Anh có thể tin được tôi đã nghĩ thế không?” Bà lắc đầu và hít một hơi dài. “Mãi cho đến khi những bông hoa ngừng xuất hiện, tôi mới nhận ra đó là anh. Tôi biết anh đã ra tù và bị quản chế ở đây. Tôi cũng biết rằng anh đã rời thị trấn một năm sau đó. Tôi đã vô cùng... tức giận khi nghĩ rằng anh đã làm thế suốt thời gian qua.” Bà khoát tay, như thể đang cố tách mình khỏi ký ức. “Và rồi, sáng nay, tôi lại thấy những bông hoa, tôi biết điều đó có nghĩa là anh đã quay lại. Tôi không chắc anh có tới đây hôm nay không... nhưng anh đã tới.”
Dawson đút tay vào túi quần, đột nhiên ước giá mình đang ở bất cứ nơi nào khác ngoài chỗ này. “Tôi sẽ không đến thăm mộ hay mang hoa nữa,” anh thì thào. “Tôi hứa với bà.”
Bà nhìn anh. “Và anh nghĩ rằng anh có thể tới đây? Xét đến những gì mà anh đã làm? Xét đến việc chồng tôi ở đây, thay vì ở bên tôi? Xét đến việc anh ấy đã bỏ lỡ cơ hội để chứng kiến con mình lớn lên?”
“Không,” anh nói.
“Tất nhiên là anh không có quyền,” bà nói. “Bởi vì anh vẫn còn cảm thấy tội lỗi về những gì anh đã làm. Đó là lý do tại sao anh đã gửi tiền cho chúng tôi trong suốt những năm qua, tôi nói có đúng không?”
Anh muốn nói dối nhưng không thể.
“Bà biết bao lâu rồi?” anh hỏi.
“Kể từ lần nhận được tấm séc đầu tiên,” bà nói. “Anh đã tới nhà tôi vài tuần trước đó, nhớ không? Không khó để đoán ra mọi chuyện.” Bà ngập ngừng. “Anh đã muốn tới để trực tiếp xin lỗi đúng không? Khi anh lên tới hiên nhà vào ngày hôm đó ấy?”
“Đúng.”
“Tôi đã không để anh làm thế. Tôi đã nói... rất nhiều điều trong ngày hôm đó. Nhưng điều mà có lẽ tôi không nên nói.”
“Bà hoàn toàn có quyền nói ra những điều đó.”
Một nụ cười thoáng hiện trên môi bà. “Khi đó anh hai mươi hai tuổi. Tôi đã thấy một người đàn ông trưởng thành trước hiên nhà, nhưng càng lớn tuổi, tôi càng nhận ra rằng người ta không thật sự trưởng thành cho đến khi họ được ít nhất ba mươi tuổi. Con trai tôi còn nhiều tuổi hơn anh khi đó, và tôi vẫn nghĩ nó bà một đứa trẻ.”
“Bà đã làm những gì mà bất cứ ai cũng sẽ làm.”
“Có thể,” bà nói, và khẽ nhún vai. Bà bước lại gần anh hơn. “Số tiền mà anh gửi đã giúp chúng tôi,” bà nói. “Nó đã giúp chúng tôi rất nhiều trong những năm qua, nhưng tôi không cần đến tiền của anh nữa. Nên làm ơn hãy dừng việc gửi tiền lại.”
“Tôi chỉ muốn...”
“Tôi biết những gì anh muốn,” bà ngắt lời. “Nhưng tất cả tiền trên thế giới cũng không thể mang David trở lại, hay khiến tôi ngừng cảm thấy mất mát trước sự ra đi của anh ấy. Và nó cũng không thể cho các con tôi người bố mà chúng không bao giờ có cơ hội được hiểu rõ.”
“Tôi biết.”
“Và tiền không thể mua được sự tha thứ.”
Dawson cảm thấy vai mình chùng xuống. “Tôi nên đi thôi,” anh nói và quay người chực đi.
“Đúng,” bà nói. “Đúng, có lẽ anh nên đi. Nhưng trước khi anh đi, có một điều khác anh nên biết.”
Khi anh quay lại, bà buộc anh nhìn vào mắt bà. “Tôi biết rằng những gì đã xảy ra là một tai nạn. Tôi đã luôn biết điều đó. Và tôi biết anh sẽ làm bất cứ điều gì để thay đổi quá khứ. Mọi thứ mà anh đã làm kể từ khi ấy đã chứng minh rõ ràng điều đó. Và đúng, tôi thừa nhận rằng khi anh đến nhà tôi thì tôi đang tức giận, sợ hãi và cô đơn, nhưng tôi chưa bao giờ tin là có bất cứ điều gì ác ý trong hành động của anh tối hôm đó. Nó chỉ là một trong những điều khủng khiếp đôi khi vẫn xảy ra thôi, và khi anh ghé qua, tôi đã trút giận lên anh.” Bà ngừng một chút để anh hiểu thấu những lời bà nói, và khi bà tiếp tục, giọng nói của bà gần như là ân cần. “Bây giờ tôi đã ổn, và các con của tôi cũng vậy. Chúng tôi đã vượt qua. Chúng tôi không sao.”
Thấy Dawson quay đi, bà chờ cho đến khi cuối cùng anh cũng quay lại đối mặt với bà.
“Tôi đến đây để nói với anh rằng anh không cần sự tha thứ của tôi nữa,” bà nói, kéo dài từng từ. “Nhưng tôi cũng biết nguyên do của tất cả những gì anh đã làm không phải là vì thế. Nó chưa bao giờ là vì tôi, hay gia đình tôi, mà là vì chính anh. Luôn là vì bản thân anh. Anh đã bám lấy một sai lầm khủng khiếp quá lâu, và nếu anh là con trai tôi, tôi sẽ nói với anh rằng đã đến lúc anh nên để nó qua đi. Vậy nên hãy để nó qua đi, Dawson,” bà nói. “Hãy làm điều đó vì tôi.”
Bà nhìn anh chăm chú, để chắc chắn rằng anh hiểu bà nói gì, rồi mới quay người bước đi. Dawson vẫn đứng yên như bị đóng băng khi hình dáng của bà xa dần, khi bà đi vòng qua các tấm bia mộ rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em