Chương 17
ột khi Emma bị thuyết phục rằng Belle thật sự yêu John, cô giúp em họ mình mặc vào chiếc váy cưới và tuyên bố rằng cô ấy là cô dâu rạng rỡ nhất mà cô từng thấy. "Em cho rằng điều đó có nghĩa là mắt em sẽ không đỏ ngầu lên lâu nữa," Belle đùa. Cô đã rơi khá nhiều nước mắt.
Emma long trọng lắc đầu. "Em có muốn Alex dắt em ra không?" Belle cau mày. "Em đã hy vọng Ned sẽ ở đây lúc này. Nếu em không thể có cha bên cạnh cô dâu, em đã hy vọng ít nhất đó là một người anh trai. Rồi thì, cha sẽ giận điên lên vì ông đã không thể dắt tay em đi." "Phải, ông đã dắt tay chị ra," Emma nói khích lệ.
"Đó là điều phải làm. Ned đã trả lời thư em chưa?" "Không có thời gian." Emma cắn nhẹ môi dưới. "Tại sao chị không xuống dưới và trì hoãn buổi lễ nhỉ? Chị sẽ quay lại ngay." Cô trượt ra khỏi cửa và bước vào phòn khách. John đang đi tới đi lui, không quá căng thẳng nhưng đang quá thiếu kiên nhẫn.
"Chuyện quái gì mà lâu thế?" anh quát. Emma bĩu môi và nhìn lên đồng hồ. "Mới chỉ bảy giờ mười phút. Thế là hoản toàn hợp lý cho một đám cưới được ấn định bắt đầu lúc bảy giờ." "Đúng là phụ nữ." Câu này xuất phát từ phía chồng cô, người đang nằm ườn trên chiếc ghế sofa quá nhỏ so với khung người anh.
Dunford đang ngồi đối diện anh, mỉm cười. Emma bắn cho cả hai người họ một cái nhìn khá khó chịu trước khi quay trở lại với người em chồng tương lai. "Chúng tôi cần thêm chút thời gian," cô tự vệ. "Emma, em yêu," chồng cô nói trong một chất giọng mềm mại không thể tin nổi.
"Em có thể tới đây chút được không?" Emma nhìn anh nghi ngờ nhưng vẫn bước về phía chiếc ghế dài. "Em có trông thấy vị linh mục kia không?" anh thì thầm. Cô gật đầu. "Em có thấy bất kỳ điều gì, ờ, chúng ta sẽ nói rằng, kỳ lạ về ông ấy không?" Emma nghiêng đầu khi cô quan sát người đàn ông.
"Ông ấy dường như đang nghiêng chút về bên trái." "Chính thế. Ông ấy đã ở đây ba mươi phút rồi, và đó là ly brandy thứ tư đấy. Anh nghĩ chúng ta phải tiến hành buổi lễ này trong khi chúng ta còn có thể." Không nói lời nào, Emma rời khỏi phòng và đi lên lầu. Khi đến phòng ngủ của Belle, cô nói, "Chị không nghĩ rằng chúng ta có thể trì hoãn lâu hơn nữa." "Không ngay cả chỉ vài phút sao?" "Không, nếu em muốn kết hôn ngay tối nay." Belle không chắc câu đó nghĩa là sao nhưng quyết định rằng cô sẽ không tìm hiểu.
Cô cầm lên miếng ren Tây Ban Nha màu trắng và phủ lên đầu. "Em cho rằng chúng ta không thể chờ Ned lâu hơn nữa. Tốt nhất là chị nói Alex dắt em ra đi." Emma lao xuống cầu thang, nắm lấy tay chồng, và hỏi Persephone chơi một điệu nhạc piano. Cô và Alex gặp Belle ở đầu cầu thang khi Persephone bắt đầu chơi nhạc.
"Chúa tôi," Alex nói như thể cả đống tạp âm đang tấn công tai anh. "Đó có phải Beethoven không?" "Em có thể thề là em đã yêu cầu Bach," Belle nói, nhíu mày. "Anh cũng không nghĩ đó là Bach," Alex nói. "Anh không nghĩ nó là bất cứ thứ gì." "Chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng dì ấy không bắt đầu hát," Emma nói.
Cô bắn cho em họ mình một nụ cười cuối trước khi cô bước xuống cầu thang như một quý bà danh dự. "Dì ấy gần như không thể tệ hơn em được đâu," Alex nói. Belle nhìn theo chị họ cô đã đi được nửa đường xuống cầu thang. "Em không nghĩ là chị ấy nghe thấy anh nói." cô thì thầm.
"Đó có thể là một phước lành đấy. Chúng ta đi chứ?" Alex đưa cánh tay cho cô. "Anh tin rằng đã tới lượt của mình." Khi họ lướt xuống cầu thang, qua tất cả những cánh hoa hồng và trắng Belle đã đặc biệt yêu cầu, sự căng thẳng và thất vọng trong cô trước đám cưới tan biến, và tất cả những gì còn lại chỉ là ý nghĩ sâu sắc của sự hài lòng và niềm vui.
Từng bước, cô đang được đưa tới gần hơn với người đàn ông cô yêu, người đàn ông có cuộc đời sẽ sớm trở nên gắn bó chặt chẽ với cuộc đời cô. Khi cô rẽ vào phòng khách và trông thấy anh đang đứng gần mục sư, đôi mắt anh sáng lên với niềm tự hào và mong đợi, đó là tất cả những gì cô có thể làm để không lao vội vào vòng tay anh.
Cô và Alex cuối cùng cũng bước đến, anh đặt tay cô lên cánh ta John và lùi lại. "Mọi người thân mến!" Ông Dawes rống. Hơi cồn quét qua mặt Belle. Cô kín đáo ho và lùi lại một chút. Persephone đang đắm chìm và tiếp tục đàn, tận hưởng bản thân vô cùng. Dawes quay sang bà với vẻ kích động rõ ràng và hét.
"Tôi nói, 'mọi người thân mến!'" Tiếng đàn kinh khủng của Persephone chết dần một cách chậm chạp và đau đớn. Belle tận dụng sự mất tập trung tạm thời của Dawes để thì thầm với John. "Anh có chắc ông ấy là người của Chúa không?" John cố ngăn lại một nụ cười. "Khá chắc." Dawes quay lại với cặp đôi.
"Như tôi đã nói - Mọi người thân mến." Ông chớp mắt vài lần và nhìn một lượt khắp đám đông ít ỏi. "Hay đúng hơn," ông lẩm bẩm, "có lẽ tôi nên nói ba người các bạn." Belle không thể ngăn bản thân hơn nữa. "Có bốn vị khách, nếu ông vui lòng." "Xin cô thứ lỗi." "Tôi nói," cô nghiêng người tới.
"Có bốn vị khách. Tôi nhận ra đây là một đám cưới đột xuất, nhưng tôi muốn được làm chứng với toàn bộ bốn người khách của mình." Cô có thể cảm thấy John đứng cạnh cố, đang rung lên bởi một tiếng cười im lặng. Dawes không dễ dàng từ bỏ với những gì ông cho là một lời chỉnh sửa từ một cô gái, đặc biệt là sau khi ông được thưởng thức năm ly brandy hảo hạn.
"Tôi trông thấy ba." "Có bốn người." Ngón tay ông ta chỉ vào Alex, rồi đến Emma, rồi đến Dunford. "Một - hai - ba!" "Bốn!" Belle kết thúc với một chiến thắng khi hướng về phía Persephone, người đang quan sát với sự say mê rã rành rành và sự vui vẻ từ phía cây đàn piano. Ngay lúc đó Dunford phá lên cười lớn tiếng, điều đó khiến Emma và Alex, những người đang cực kỳ cố gắng giữ bản thân trong tầm kiểm soát.
Dawes dần đỏ mặt và nói. "Bà ấy là người chơi piano." "Bà ấy là khách của tôi." "Ồ, được rồi, cô thật có chút xấc láo đấy," ông ta càu nhàu, lau trán bằng một chiếc khăn tay mềm nhũn. "Mọi người thân mền, chúng ta tụ họp ở đây trước bốn người làm chứng..." Buổi lễ tiếp tục trong bình yên may mắn kéo dài trong vài phút.
John khó có thể tin vào vận may của mình. Chỉ thêm vài phút, anh nghĩ, và họ sẽ trao nhau lời thề hôn nhân và nhẫn, và rồi cô sẽ là của anh mãi mãi. Bùng nổ với niềm vui và quá thiếu kiên nhẫn, anh buộc bản thân chống lại thôi thúc nói với linh mục nên ăn nói trôi chảy hơn và nhanh hơn.
Anh biết anh nên tận hưởng từng giây của buổi lễ, nhưng tất cả những gì anh thật sự muốn là lỉnh vào một nơi ẩn náu nào đó, nơi anh có thể được ở một mình với cô dâu của anh trong cả tuần tới. Tuy nhiên, hy vọng về một buổi lễ nhanh chóng của John đã tiêu tan khi anh nghe thấy tiếng cửa trước đập mạnh vào tường với một tiếng ồn vang dội.
Dawes nhìn anh ngờ vực, và anh gật đầu, báo hiệu buổi lễ nên tiếp tục. Dawes lóng ngóng tiếp tục trong khi những bước chân nặng nề đang nện xuống hành lang về phía họ. Không muốn có thêm sự gián đoạn nào nữa, Belle giữ ánh mắt thận trọng hướng về phía trước, nhưng John không thể ngăn mình quay lại phía sau khi một chàng trai trẻ tuổi tóc đen xộc vào phòng.
Đôi mắt anh ta quá xanh chứng minh anh ta chỉ có thể là anh trai Belle. "Chúa ơi!" Ned Blydon kêu lên, nhảy qua ghế sofa. "Hai người đã trao lời thề chưa?" "Ờ, chưa," Dawes nói, chiếc mũi củ hành của ông ta đỏ lựng trong ánh nến. "Chúng tôi chưa." "Tốt." Ned nắm lấy bàn tay còn lại của Belle và kéo cô ra khỏi bệ thờ dựng tạm.
"Em có biết em đang làm gì không?" anh ta rít lên. "Người đàn ông này là ai? Em có biết bất kỳ điều gì về anh ta không? Chuyện gì đang xảy ra? Và sao em dám gửi anh một tin nhắn chỉ nói rằng em sẽ kết hôn vào ngày mai? Em đã nghĩ cái gì vậy hả?" Belle kiên nhẫn nghe hết những lời chỉ trích của anh.
"Anh muốn em trả lời câu nào trước?" "Xem nào!" Dawes bùng nổ. "Lễ kết hôn này có thể tiếp tục được không đây? Tôi phải -" "Nó có," John nói bằng một giọng chết người. "Tôi là một người bận rộn." Dawes lắp bắp. "Tôi phải -" "Ông Dawes," Dunford ngắt lời, trưng ra một nụ cười quyến rũ.
"Tôi phải xin lỗi vì sự gián đoạn này. Thật tai tiếng khi để một người đàn ông ở địa vị như ông bị đối xử như vậy. Sao ông không cùng tôi làm một ly brandy trong khi vấn đề này được làm sáng tỏ?" Belle không biết nên cảm ơn Dunford hay điên tiết với anh. Với tốc độ này Dawes sẽ quá say để mà tiếp tục được buổi lễ.
Cô đảo mắt và quay lại với anh trai mình, người đang nhìn cô lo lắng. "Em có chắc muốn làm chuyện này không?" anh nói. "Người đàn ông này là ai?" Alex bước lên phía trước và vỗ vào vai Ned. "Cậu ấy là một người đàn ông tốt," anh nói nhẹ nhàng. Bên cạnh anh, Emma gật đầu mạnh mẽ.
"Em có yêu anh ta không?" Ned hỏi. "Có," Belle thì thầm. "Bằng cả trái tim em." Ned nhìn vào mắt cô, cố gắng đánh giá những cảm xúc sâu trong đó. "Rất tốt, vậy thì, tôi xin lỗi vì sự gián đoạn," anh nói lớn tiếng. "Nhưng chúng ta sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, bởi tôi muốn đưa em gái mình ra." "Xem nào, chàng trai trẻ! Chúng tôi đã tiến hành được hơn một nửa rồi," Dawes ăng ẳng.
"Tôi là một người bận rộn." "Ông là một gã say xỉn-mặt-đỏ," Belle lẩm bẩm một mình. "Cô đã nói gì sao?" Dawes nói, chớp mắt mãnh liệt. Ông ta quay sang Dunford, người giờ đây ông ta cảm nhận như một đồng minh và túm lấy vai anh. "Cô ta đã nói gì sao?" Dunford cẩn thận gỡ mình ra khỏi cái nắm tay của vị linh mục.
"Đừng lo, cứ thoải mái đi, ông sẽ được trả thêm cho những rắc rối của mình. Tôi sẽ cân nhắc đến nó." Belle và Ned vội vã lên cầu thang và chỉ vừa lên đến đỉnh khi họ nghe Dawes nói. "Bà ấy sẽ chơi piano lần nữa sao?" Một âm thanh kinh khủng nổi lên, từ đâu Belle thật không muốn biết nữa.
Trong vài giây, Persephone bắt đầu chơi piano như một sự trả thù, và Belle bắt đầu lần thứ hai bước xuống cầu thang để làm lễ kết hôn. "Em trông thật đẹp," Ned thì thầm. "Cảm ơn anh." Belle mỉm cười với những lời anh nói, xúc động sâu sắc. Cô và anh trai đã rất yêu quý nhau, nhưng đó là kiểu yêu thương luôn đối kháng, không mấy khi là sự khen ngợi.
Khi Belle bước vào phòng khách một lần nữa, đôi mắt John vẫn sáng lên trước cô với tình yêu và sự tự hào, nhưng lần này cô còn thấy cả sự hài hước trong đó. Cô mỉm cười đáp lại anh, một nụ cười nửa miệng nhỏ nói với anh rằng cô không quan tâm đám cưới của cô đã rơi vào tình trạng hỗn độn.
Cô chỉ cần anh thôi. Buổi lễ được tiến hành một cách trơn tru nếu xét đến những rủi ro trước đó. Persephone thậm chí đã ngừng đập cây đàn piano khi Dawes rên rỉ. "Mọi người thân mến." Và rồi John và Belle trở thành vợ chồng. Có rất nhiều tiếng hoan hô khi họ hôn nhau, dù sau đó Dunford cho biết anh đã vỗ tay nhiều hơn cho thực tế là buổi lễ đã thật sự kết thúc hơn là vì hạnh phúc của cặp đôi.
Sau những lời chúc mừng và nghi thức hôn cô dâu bởi tất cả các khách mời nam (chỉ có ba người, nó cũng không mất nhiều thời gian), Ned nhìn sáng em gái và hỏi. "Phòng tiếp đãi ở đâu? Anh đói quá." Mặt Belle rớt xuống. Cô đã quên mất tất cả về buổi chiêu đã. Và nghĩ về việc cô đã phàn nàn bao nhiêu vì đã không có bất kỳ việc gì để làm.
Nhưng rồi một lần nữa, dù cô đang rạng rỡ với hạnh phúc vì cuối cùng đã được kết hôn với người đàn ông trong mơ của mình, cô cảm thấy buổi tiếp đãi tối nay sẽ giống như một bữa tiệc tối hơn là một bữa tiệc cưới. "Belle quyết định sẽ hoãn lại bữa tiệc cưới," John tiếp lời êm ái, "cho đến khi cha mẹ anh trở về.
Cô ấy cảm thấy rằng mẹ anh sẽ thích nó như vậy." Ned nghĩ rằng mẹ anh sẽ rất muốn nó nếu Belle tổ chức nó cùng lễ cưới, nhưng anh ngậm miệng. Anh mỉm cười ôn tồn với người em rể và rồi cuối cùng cũng hỏi điều mà đã choáng hết tâm trí anh trong cả buổi tối. "Chính xác thì anh gặp em gái tôi như thế nào?" "Tôi mới mua một bất động sản nằm gần bất động sản của Ashbourne ở Westonbirt," John trả lời.
"Chúng tôi gặp nhau ở đó." "Và anh ấy đã chiến đấu với Alex ở bán đảo," Belle thêm vào. "Họ là những người bạn tốt." Ned nhìn John với một sự tôn trọng mới. "Nói về chiến tranh," Alex đột nhiên chêm vào. "Cậu sẽ không đoán được tôi đã trông thấy ai từ trên xe ngựa khi đến đây đâu." John quay lại đối diện với anh.
"Ai?" "George Spencer." Belle cảm thấy ngón tay John siết chặt trên cánh tay cô. Anh trông như thể định nói gì đó, nhưng lại không thốt ra một lời nào. "Chắc cậu còn nhớ anh ta," Alex nói. "Ai là George Spencer?" Belle hỏi. "Chỉ là một người quen cũ thôi," John nói nhanh. Alex cúi xuống và đặt một nụ hôn lên má Belle.
"Anh tin rằng chúng ta nên rời khỏi đây để lại không gian riêng tư cho cặp đôi mới cưới." Anh mỉm cười với Emma, người ngay lập tức di chuyển như sắp rời đi. Tuy vậy, John chặn đường anh, đặt một bàn tay rắn chắc lên cánh tay anh. "Thực tế là, Ashoborne," anh nói thấp giọng. "Tôi có thể nói chuyện riêng trước khi cậu rời đi không?" Alex gật đầu, và hai người đàn ông bước vào thư viện.
John đóng cửa lại phía sau anh. "Tôi không cho là cậu biết mọi chuyện về George Spencer." Alex nghiêng đầu. "Tôi biết anh ta bị buộc phải giải ngũ." "Sau khi tôi bắn hắn." "Xin lỗi?" "Vào mông." Alex bước tới một chiếc bàn gần đó, rót cho mình một ly whisky, và sau đó nốc cạn một hơi.
"Có lý do gì cụ thể không?" "Hắn đã cưỡng hiếp một cô gái trẻ người Tây Ban Nha. Một cô bé tôi đã thề là sẽ bảo vệ." Alex chửi thề nho nhỏ, và khớp ngón tay anh trắng bệnh quanh chiếc ly. "Nếu thật sự George Spencer đang lảng vảng bên ngoài," John nói chua cay. "Tôi không nghĩ đó là vì hắn ta muốn mang tới lời chúc tốt đẹp nhất cho cô dâu và chú rể." Alex cau mày.
"Có thêm gì về chuyện này không?" John cân nhắc lợi - hại khi nói với Alex về hoàn cảnh của mình. Điều cuối cùng anh muốn là kéo một người đàn ông có vợ cùng một đứa trẻ sắp ra đời vào một tình huống có khả năng gây chết người. Nhưng sau cùng, một lần nữa, anh cũng có một người vợ, và vạch ra kế hoạch cho mình trong tương lai gần, thay vì nghĩ về một đứa trẻ có thể sắp đến sớm.
Trọng lượng của những trách nhiệm mới đè nặng trên vai anh, và anh nhớ lại những lời Belle đã nói vài ngày trước. Anh không thể làm chuyện này một mình được. John không thật biết phải làm theo lời khuyên của cô như thé nào. Anh đã cô đơn quá lâu khiến anh không có ý tưởng phải làm cách nào để yêu cầu giúp đỡ, không biết phải làm cách nào để chấp nhận nó.
Alex giờ là gia đình anh - gia đình thứ hai từ cuộc hôn nhân, nhưng dù sao vẫn là gia đình, John cảm thấy quan hệ họ hàng với anh ấy hơn anh đã có với bất kỳ anh chị em nào của mình. Damien thậm chí còn không tới dự đám cưới. Tuy nhiên, Alex và Emma đã vội vã tới từ nông thôn. Sự ấm áp tình nghĩa gia đình bắt đầu trào lên trong John.
Anh nhìn về phía Alex, người đang quan sát anh một cách tỉ mẩn. "Tôi có một vấn đề," John nói nhẹ nhàng. Alex nghiêng đầu. "George Spencer đang cố giết tôi." Có sự bất ngờ xen lẫn với tiếng thở ra trước khi Alex lên tiếng. "Cậu có chắc không?" "Tôi chắc chắn có ai đó đang cố gắng giết tôi," John trả lời.
"Và tôi không cho rằng sự hiện diện của hắn ta bên ngoài ngôi nhà này là một sự trùng hợp ngẫu nhiên." Alex cào tay qua mái tóc anh. Anh nhớ lại cơn giận dữ của Spencer khi John buộc hắn ta phải giải ngũ. "Không. Đó không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Chúng ta sẽ phải làm điều gì đó với hắn ta." John ngạc nhiên bởi sự yên lòng anh cảm thấy khi Alex sử dụng từ 'chúng ta'.
"Cậu sẽ ở đâu đêm nay?" Đó không hẳn là một câu hỏi khôn ngoan. John, sau tất cả, vừa mới kết hôn chưa đầy một giờ trước. Trong tình huống thông thường, anh và Belle sẽ đi nghỉ tuần trăng mật hoặc quay trở lại Bletchford Manor một thời gian. Nhưng anh không cảm thấy rằng họ sẽ an toàn ở vùng quê; có quá nhiều cửa sổ và cửa ra vào trong ngôi nhà của anh để Spencer có thể lẻn vào.
London có lẽ sẽ an toàn hơn, nếu chỉ bởi sẽ có rất nhiều người xung quanh có thể chứng chiến cuộc tấn công của Spencer. "Tôi không biết," John cuối cùng cũng lên tiếng. "Tôi đã quá bận. Tôi thậm chí còn chưa nghĩ về nó. Tôi đặc biệt không muốn đưa Belle trở lại nhà anh trai." "Ở lại đây," Alex đề nghị.
"Tôi sẽ đưa Persephone về nhà tôi đêm nay. Belle chắc chắn không cần người đi kèm nữa." Anh gợi ý John với một nụ cười ngang tàng. "Cậu đã khiến việc đó trở nên khá ngắn ngủi." John không thể không cười toe. "Tôi sẽ gửi tới đây thêm vài người hầu." Alex nói thêm. "Nơi này cũng đủ tốt rồi, nhưng cũng không có hại gì nếu thêm vài người.
Càng nhiều người ở đây, hai người sẽ càng được an toàn." "Cảm ơn," John nói. "Tôi cũng đang cân nhắc đến việc thuê thêm một vệ sĩ trong vài tuần tới." "Một ý tưởng tốt. Tôi sẽ xem xem." "Không cần đâu." "Vì Chúa, cậu vừa mới kết hôn. Cứ để tôi lo về mấy tay vệ sĩ chết tiệt đó." John gật đầu đồng ý, nghĩ rằng anh có thể quen dần với ý nghĩ có sự quan tâm từ gia đình.
"Emma và tôi sẽ ở lại thành phố cho đến khi chúng ta sắp xếp xong xuôi," Alex nói tiếp. "Liên lạc với tôi sáng mai, và chúng ta sẽ quyết định phải làm gì với Spencer." "Tôi sẽ làm thế." "Và trong khi chờ đợi, chúc cậu có một đêm tân hôn tuyệt vời." John cười toe toét. "Tôi chắc chắn sẽ làm thế." Một tiếng gõ cửa vang lên, và Belle thò đầu vào.
"Anh xong chuyện với anh ấy chưa, Alex?" cô hỏi. "Bởi vì giờ đang là đêm tân hôn của em, anh biết đấy, và em nghĩ em có quyền giữ chú rể của mình." "Thực tế là bọn anh cũng đang thảo luận vấn đề đó," Alex nói với một nụ cười ngang tàng. "Và kết quả là anh nghĩ anh muốn đi tìm vợ mình và trở về nhà." Belle lắc đầu trong khi anh rời khỏi phòng.
"Các anh đang nói về chuyện gì vậy?" Anh quàng tay qua vai cô khi họ đi theo Alex ra ngoài. "Anh sẽ nói với em toàn bộ vào ngày mai." Số khách ít hỏi rời đi ngay sau đó. Tuy nhiên, khi Emma rời đi, cô nắm chặt tay Belle trong tay mình và kéo cô sang bên. "Em, ờ, cần nói chuyện với chị không?" cô thì thầm.
"Em không nghĩ vậy," Belle thì thầm trở lại. "Em có chắc không?" "Về chuyện gì?" "Rằng em không cần phải nói chuyện với chị ấy?" "Emma, chị đang nói về chuyện gì vậy?" "Về hôn nhân đó, đồ ngốc này. Em có cần nói chuyện với chị không?" "À, ờ, không. Không, em không cần." Emma lùi lại, một nụ cười nhẹ chạm tới nét mặt cô.
"Chị có cảm giác là em không cần." Cô buông tay và bước đi vài bước trước khi quay lại và nói. "Vậy thì, chúc ngủ ngon." Belle mỉm cười, "Ồ, em sẽ. Em sẽ." "Chuyện này là về cái gì vậy?" John hỏi, cúi xuống hôn cổ vợ mình khi mà giờ tất cả khách khứa đã rời đi. "Em sẽ nói với anh vài ngày mai." "Tốt.
Anh có thứ khác trong tâm trí đêm nay." Anh hướng cô lên cầu thang. "Em cũng thế." Cô đi theo với vẻ sốt sắng. "Em đang nghĩ gì vậy?" John hỏi khi họ tới chân cầu thang. "Ngay... lúc này." "Em đang nghĩ rằng em rất mừng vì chúng ta ở lại đây đêm nay." "Mmmm, anh cũng vậy. Về nhà thì xa quá." "Nhà anh trai anh sao?" "Không, đồ ngốc.
Về Bletchford Manor." Belle mỉm cười. "Có vẻ như đã quá lâu rồi từ khi em ở đó. Em thậm chí còn không có ý tưởng rằng mình có một ngôi nhà mới." "Nó không được lớn lắm." John nói khẽ. "Đủ lớn cho em." "Nó có một cái tên khủng khiếp." "Điều đó có thể sửa được." "Không có nhiều người hầu." "Em không cần nhiều.
Và đừng cố gắng chê bôi Bletchford Manor nữa. Nó có vài đặc điểm thật sự tuyệt vời." "Thật không?" Họ đang ở trên đầu cầu thang. "Ồ vâng." Belle mỉm cười tán tỉnh. "Những bụi hồng khá là đẹp." "Đó là tất cả?" "Có một tấm thảm Aubusson tuyệt đẹp trong phòng khách." "Đó là tất cả?" "À," Belle nói với một nụ cười khi họ bước vào phòng ngủ của cô.
"Có một ông chủ." "Một ông chủ?" Mắt John sáng lên với niềm vui. "Anh ấy rất hấp dẫn." "Em nghĩ vậy sao?" Anh đá cánh cửa đóng lại. "Ồ vâng, cực kỳ." Tay John với tới hàng nút trên váy dọc theo sống lưng cô. "Anh có một bí mật cho em." "Anh có sao?" Belle có thể cảm thấy tim cô đang tăng tốc khi sự ấm áp của đôi tay anh chạm tới làn da cô.
"Mmm. Ông chủ mà em đang nói đến..." "Vâng?" "Anh ta cũng thích em." "Thật không?" John cởi nút cuối cùng của cô và để cho lớp váy trượt xuống cơ thể cô, để lại cô được bao phủ chỉ trong một chiếc váy lụa mỏng, thứ đã đưa anh tới những ý nghĩ hoang dã. "Anh ta thích bắt đầu làm chủ em đêm nay." "Làm chủ em?" Belle hỏi, chỉ với chút quở trách vui vẻ trong giọng cô cho việc sử dụng từ ngữ của anh.
"Phải, anh ta đã từng làm vậy trước đây, và anh ta khá thích nó." "Thế còn bây giờ?" Belle chỉ có thể vừa đủ thốt nên lời, với bàn tay John giờ đang di chuyển trên chân cô, đẩy váy lót của cô lên đùi. "Rất, rất nhiều." "Đủ để dành cả cuộc đời làm điều đó?" cô hỏi.
"Mmmm-hmm. Đủ để em làm chủ anh ta." Cô nghiêng đầu và mỉm cười. "Thật không?" "Ồ, thật." Môi anh tìm thấy vết hõm giữa cổ và vai cô. Belle cảm thấy cô đang lùi lại cho đến khi cô cảm nhận thấy chiếc giường phía sau cô. Miệng John đang di chuyển xuống bao phủ ngực cô, và cô thấy thật khó để đứng vững.
Họ ngã xuống giường cùng nhau. Sức nóng từ cơ thể anh thiêu đốt cô trên tấm đệm một lúc trước khi anh nâng mình lên và xé áo sơ mi. "Chúa ơi, Belle," anh nói rời rạc. "Nếu em chỉ biết..." "Nếu em chỉ biết gì?" cô hỏi lặng lẽ, đôi mắt cô trượt dọc khuôn ngực trần của anh với sự đánh giá nữ tính.
Bàn tay anh, thứ đang gấp rút trên hàng nút chiếc quần, trở nên bất động. "Bao nhiêu... Những gì em..." Anh lắc đầu, như thể đang cố đánh bật những từ ngữ ra khỏi cổ họng. "Cuộc sống của anh là..." Anh nuốt xuống. "Anh không biết phải nói sao." Belle đưa tay lên và nắm lấy tay anh.
"Vậy thì chỉ cho em." Anh trượt tay cô qua bụng và đặt nó lên trái tim anh. "Nó đập vì em, anh thì thầm. "Chỉ mình em thôi." Anh di chuyển chầm chậm về phía cô, như thể bị kéo theo bởi một thực thể vô hình đang kết nối họ. Phần còn lại quần áo anh rơi xuống sàn, và rồi anh ở đó với cô, sức nóng cơ thể họ chỉ bị ngăn cách bởi làn lụa mỏng chiếc áo lót của cô.
Belle có thể cảm nhận thấy sự cấp bách bùng nổ trong anh. Bàn tay anh lang thang trên làn da cô với một sự điên cuồng. Ham muốn xuyên qua cơ thể cô, bùng lên thành sức nóng trắng xóa bởi bàn tay anh và đôi môi anh và cả những lời thì thầm rời rạc trên miệng anh. Cô xé áo lót của mình, cố gắng cởi nó ra khỏi cơ thể, nhưng anh đẩy tay cô xuống.
"Để thế đi," anh nói. "Anh thích nó." "Nhưng em muốn cảm nhận anh," cô thở hổn hển. "Em có thể mà." Anh xòa tay trên bụng cô. "Anh có thể cảm thấy em. Và anh cảm thấy lụa, và sức nóng, và ham muốn." Belle cảm thấy thứ gì đó đang đập rộn trong bụng cô. Hơi thở cô hổn hển đứt quãng.
Hông anh đang ép vào hông cô, bằng chứng cho ham muốn của anh đang nép giữa hai chân cô. "John, em -" "Gì vậy, tình yêu?" "Em muốn cảm nhận anh." Một cơn rùng mình xuyên qua cơ thể anh, và Belle có thể cảm thấy sự căng thẳng trong những cơ bắp của anh khi anh chiến đấu để kiểm soát ham muốn của bản thân.
"Anh không cần chậm lại đâu," cô thì thầm. "Em cũng muốn nó." Đôi mắt anh bay tới mắt cô. "Belle, anh không muốn làm đau em." "Anh sẽ không bao giờ làm đau em." Bàn tay anh di chuyển đến chân cô, và anh từ từ tách chúng ra, đẩy mạnh chiếc áo lót lên cùng lúc. Đầu vật nam tính của anh tìm thấy cô, và anh bắt đầu di chuyển về phía trước.
Belle cố bắt kịp hơi thở khi cô cảm nhận anh đang tiến vào cô. Đó là nụ hôn thân mật nhất, và cô cong hông lên để đưa anh vào thậm chí còn sâu hơn nữa. Sự cấp bách của anh tăng dần nhanh hơn, dữ dội hơn. Nó dâng lên trong cô. Sức nóng, sự căng thẳng. Đang tăng dần lên, lấp đầy cô.
Hơi thở của John rời rạc. Anh chìm những ngón tay vào suối tóc cô, hổn hển tên cô khi anh đẩy về phía trước và lùi lại, cơ thể anh lạc lối trong nhịp điệu nguyên thủy. Sự cấp bách của Belle tăng cao. Cô cào lên lưng anh, cố gắng vươn tới một thứ gì đó đang rất gần... và rồi cô có nó.
Sự dâng trào bóp chặt lấy cô, và cô hét lên tên anh. Nhưng John không nghe thấy cô. Tiếng hét của cô bị át đi bởi tiếng hét của chính anh khi anh đẩy về phía trước lần cuối và nổ tung bên trong cô. Anh sụp xuống trên cô, toàn bộ cơ thể anh phập phồng vì gắng sức. Nhiều phút sau, anh lăn người sang bên và kéo cô theo.
Cơ thể họ giờ đã tách ra nhưng John vẫn ôm cô thật chặt. "Anh muốn ngủ với em trong vòng tay anh," anh thì thầm. "Anh muốn cảm nhận em, hương thơm của em. Anh muốn biết em đang ở đây." Belle xích lại gần anh hơn nữa. "Em sẽ không đi bất kỳ đâu." John thở dài, một nụ cười cong lên trên môi anh.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)