Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Công Tước Của Riêng Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
E
leanor tắm trong im lặng, tâm trí quay cuồng. Cô đang chơi một trò thật nguy hiểm với Villiers nhưng chẳng có lý do gì mà không chơi. Tán tỉnh anh khiến cô cảm thấy tươi trẻ, thoải mái. Cứ như thể những vùng đất trống rỗng bên trong cô suốt mấy năm qua luôn khao khát Gideon đã được lấp đầy, dù cho Villiers không phải là một Gideon khác, và thậm chí là cô cũng sẽ không yêu anh.
Cô đang thật sự thèm khát anh, một ý nghĩ hẳn sẽ khiến cho phần lớn trinh nữ trong giới thượng lưu ngất xỉu vì sốc. Đàn ông là những người duy nhất được có dục vọng, phụ nữ chỉ được phép "Yêu" một cách say mê vậy nhưng vẫn thuần khiết một cách bí ẩn. Theo lẽ tự nhiên, họ không được làm tình, cho tới khi mọi giấy tờ và nghi lễ cần thiết đã hoàn tất.
Khi xưa Gideon mảnh khảnh hơn, trẻ trung và tuyệt đẹp. Villiers rắn rỏi, nam tính, và không hận đời, nhưng hay mỉa mai. Anh có một điều gì đó đen tối mà cô sẽ không bao giờ biết. Dù cô cũng chẳng cần hay muốn biết về nó, cô tự nhắc nhở mình. Cô muốn cơ thể anh. Cô không thể bắt mình thấy xấu hổ vì điều đó, dù cho cả thế giới sẽ nghĩ cô nên thế.
Nhưng cô chưa bao giờ có thể cảm thấy hổ thẹn kể cả khi yêu Gideon. Từng động chạm của Villiers khiến cô tan chảy và rùng mình. Nó gợi mở một con người khác trong cô, là người đã cám dỗ Gideon bên trong kho cỏ khô, người đã khiến Villiers phải băn khoăn liệu cô có mặc áo nịt hay không.
"Ta sẽ mặc bộ váy chemise của Anne", cô bảo Willa sau khi tắm. Chiếc váy được làm từ vải taffeta màu tử đinh hương nhạt, mịn màng đến mức vải chảy xuống đất mà không có lấy một nếp nhăn. Nó bó chặt lấy thân trên của cô và được cài khuy từ ngực tới gấu váy với những cái khuy màu vàng nhạt nhỏ xíu.
"Cô chắc chứ tiểu thư? Cô đã nói là sẽ không bao giờ mặc nó bởi vì chúng ta không thể nhét vừa một cái áo nịt dưới cái thân váy đó", Willa nói. "Ta đã đổi ý", cô sẽ mặc chiếc váy đó vì Villiers. Willa biết lý do, nhưng họ vẫn phải giả vờ bịa đặt, theo cung cách của những phụ nữ lịch sự.
Willa cài khuy cho cô rồi đi mượn phấn son của Anne. "Tiểu thư Anne sẽ không ăn tối", cô ta báo cáo, quay lại với một cái hộp nhỏ trong tay. "Em ta ốm sao?" "Marie nói rằng sáng nay cô ấy đã thức dậy một lúc không lâu, nhưng thấy mệt đến mức cô ấy quay lại giường, và chẳng ăn nổi thứ gì trừ nước luộc gà." Eleanor cười toe toét.
"Tối qua con bé đã quá chén", cô cầm son phấn của Anne lên và bắt đầu thử nghiệm. Đầu tiên cô thử đánh vài đường màu đen quanh mắt như cái cách Anne đã làm tối hôm trước, nhưng không hiểu sao trông cô giống con lửng hơn là có vẻ huyền bí. "Cô tô quá đậm rồi", Willa nói hoài nghi.
"Trông ta giống như một con lửng, đúng không?" "Giống một người mang Cái chết đen hơn. Dù em cũng chưa từng thấy ai bị bệnh đó, nhưng cô trông như sắp chết với từng đấy phấn quanh mắt." Eleanor rùng mình và lau đi một ít phấn, rồi lau đi thêm ít nữa. Cô đánh lại thêm một ít phấn, tô son môi, đánh má, dụi bớt đi một ít và khẽ tán phấn đen ở khóe mắt.
Cô lại xóa bớt đi... Eleanor đứng dậy để nhìn mình lần cuối và mỉm cười. Bộ váy của cô đối lập hoàn toàn với những bộ satanh cứng nhắc đã được ưa chuộng quá lâu. Kiểu váy chemise Pháp chỉ mới ra mắt năm ngoái, và cô thậm chí còn chưa nghĩ đến việc mua một chiếc. Nhưng em gái cô thì có.
Tạ ơn Chúa vì Anne và sự yêu thích thời trang của con bé. Willa đã búi tóc cô thành những lọn xoăn với những đóa violet nhỏ cắm đây đó. Và sau từng ấy chăm chút, mắt cô đã hoàn hảo. Nó được đánh một lớp phấn mắt màu khói, nhưng không đậm đến mức trông cô như môt người sắp chết hay một con lửng.
Môi cô đỏ như máu. Cô làm động tác hôn trước gương và Willa phá ra cười. "Em có nghĩ ta quá khoa trương không?", Eleanor hỏi, ngay trước khi xoay người đi ra. "Không. Không hề. Nó như thể... chà, như thể cô giống chính mình hơn, nếu cô hiểu ý em, tiểu thư." Rõ ràng là giống cô hơn có nghĩa là ăn mặc giống một ả trơ trẽn, đúng là một ý nghĩ khó chịu.
"Quá tệ là chúng ta lại không ở Luân Đôn", Willa nói tiếp một cách vui vẻ. "Bởi vì những quý ông ấy tuyệt đối sẽ phát cuồng. Họ sẽ ngã gục dưới chân cô." "Ta không biết liệu mình có muốn đàn ông gục dưới chân mình không nữa. Còn em?" "Điều đó không dành cho em", Willa nói.
"Vì sao lại không." "Bởi vì chúng dành cho các tiểu thư và các quý ông. Ít nhất cô nên có bốn đến năm người theo đuổi, tiểu thư. Em chỉ muốn có một." "Ta nghĩ", Eleanor nói, "là ta cũng chỉ muốn có một". "Điều đó thật hết sức lãng phí", Willa nói, lắc đầu. "Hãy nhìn váy của cô và nhìn xem cô xinh đẹp đến thế nào.
Còn cả của hồi môn của cô nữa chứ. Một quý ông phải cạnh với những người khác bao giờ chẳng tốt hơn." "Cho anh ấy hay cho ta?" "À, cho cả hai", Willa nói, hào hứng trò chuyện. "Ngài ấy sẽ cảm thấy có nhiều động lực hơn vì phải cạnh tranh với các đối thủ." "Chà, ta không nghĩ là Villiers quan tâm", Eleanor nói, cảm thấy chút nuối tiếc.
"Anh ta chỉ muốn có một bà mẹ cho các con mình." "Điều đó không phải là thứ ngài ấy muốn từ cô", Willa nói với một tiếng cười khẽ. Villiers kiểm tra lại mình một lần cuối trong gương khi Finchley chờ đợi, một cái cà vạt khác sẵn trong tầm tay phòng trường hợp anh quyết định thắt lại nơ.
Anh đang mặc một trong những chiếc áo khoác ưa thích nhất của mình, làm từ lụa màu xanh lục nhạt, màu lá đầu xuân. Nó được thêu hoa màu dâu tằm, hình những giàn dây leo hoa loa kèn. Tóc anh được buộc lại bằng một sợi ruy-băng cùng màu xanh. Trông anh hệt như bản thân mình: Một công tước quyền lực đầy khí chất.
Anh trông không giống một người đàn ông làm mồi cho những cảm xúc không quen thuộc và không được chào đón. Xấu hổ, là một trong số đó. Và cả sợ hãi nữa. Khi không ai tìm thấy Tobias... Khi không ai tìm thấy những đứa con gái mà anh chưa từng gặp... Anh đã cảm thấy như phát bệnh. Điều đó không thể chấp nhận được.
Và những gì anh dành cho Eleanor, thẳng thắn mà nói, cũng không thể chấp nhận được. Anh phải đưa ra một quyết định quan trọng đến đáng sợ, nó sẽ xác định hạnh phúc tương lai của các con. Anh không cần một người vợ hay người tình. Điều quan trọng là các con anh cần một người mẹ.
Và Chúa biết rõ, lũ trẻ xứng đáng có được bất kỳ điều gì anh có thể trao cho chúng. Quai hàm anh nghiến chặt khi anh mường tượng về cái chuồng lợn hôi hám bẩn thỉu đó. Và Tobias, lội qua những bãi bùn lạnh cắt da cắt thịt của sông Thames. "Thưa đức ngài?", Finchley giục. "Ngài có muốn đeo găng không?" "Không", anh nói, quay người bỏ đi.
"Ta nghĩ ta sẽ ghé qua phòng trẻ trước khi xuống nhà dùng bữa tối." "Vâng, thưa đức ngài. Tôi sẽ chờ ở lối vào dưới nhà cùng găng tay của ngài." Villiers đẩy cánh cửa phòng trẻ ra với chút cảm giác lo lắng. Anh và Tobias dường như có thể hòa thuận với nhau. Nhưng anh có một đứa con trai và một đứa con gái khác ở nhà mà chưa nói chuyện với chúng được một hai câu.
Và giờ là hai đứa con gái nữa. Thật quá sức chịu đựng. Người đầu tiên anh thấy khi anh bước vào là Lisette. Cô đang ngồi cạnh ghế bập bênh cạnh lò sưởi, hát. Cô có giọng hát đẹp tuyệt, trong như tiếng chuông vậy mà vẫn trầm đến lạ thường. "Thì thầm lời tạm biệt, trên ngọn cây", cô hát.
Lucinda hoặc Phyllinda đang cuộn tròn trong lòng cô, mặc một cái váy ngủ màu trắng. Villiers nhìn xung quanh tìm cô bé còn lại, và thấy cô bé trong một chiếc giường, đang mút tay trong giấc ngủ. "Khi gió thổi, nôi sẽ đung đưa. Khi cành cây gãy, nôi sẽ rơi, Em bé rơi xuống, cả nôi và cả bé.” Khoảnh khắc Lisette ngừng hát, cái đầu nhỏ trên vai cô ngẩng dậy.
"Đừng ngừng lại, tiểu thư, đừng ngừng lại..." Cân nhắc đến giọng nói mệt mỏi nhưng bướng bỉnh của cô bé thì đó hẳn là Lucinda. Lisette vuốt ve cô bé trên vai, rồi cúi đầu xuống với cô bé và hát. "Mẹ sẽ bắt được em, khẽ ôm lấy em. Đưa em lên, chơi trên các cành cây..." Viliers mỉm cười.
Anh không nhớ mình đã từng được hát ru. Bảo mẫu hết sức mê đắm tầm ảnh hưởng của vị công tước trẻ và đối xử với anh như một hoàng tử nhỏ kể từ thời khắc anh có thể nhớ được. Không ai hát ru cho các hoàng tử hết. "Khi hoàng hôn buông xuống, và bầy chim tìm về tổ.
Hãy về nhà với những người yêu em nhất." Giọng của Lisette êm dịu đầy lôi cuốn đến mức chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy Lucinda đi vào giấc ngủ. Một cô hầu nhón chân đi tới để bế cô bé nhưng Villiers vẫy tay bảo cô ta đi và tự mình bế cô bé lên. Cô bé hết sức xinh đẹp, từ các lọn tóc xoăn cho tới hàng lông my dài che khuất đôi mắt màu tím oải hương được kế thừa từ bà anh.
Trong giấc ngủ, môi cô bé như một nụ hồng chứ không còn vẻ nhăn nhó bướng bỉnh, đầy phòng thủ mà cô bé đã mang khi ở dưới nhà. "Hãy đặt cô bé xuống thật cẩn thận", Lisette nói dịu dàng cạnh vai anh. "Ngài không muốn làm cô bé thức giấc đâu." Anh nhẹ nhàng đi về một chiếc giường nhỏ khác đặt dọc tường phòng trẻ, nhưng cô khẽ vỗ lên vai khiến anh dừng lại.
"Cùng em nó." Tất nhiên rồi. Anh đặt Lucinda lên giường, bên cạnh Phyllinda. Các lọn tóc quăn của hai cô bé cùng nhau xoăn lại trên gối. "Ngài sẽ có một thời kỳ khó khăn để từ chối người cầu hôn khi chúng đủ lớn để được chú ý đấy", Lisette thì thầm. "Có thể chúng sẽ bị giới thượng lưu chối bỏ.
Tất nhiên tôi sẽ cấp hồi môn cho chúng, nhưng chúng là con hoang." Anh đã hứa với mình sẽ không cố tránh những gì đã gây ra, và điều đó có nghĩa là phải gọi tên nó ra. "Nếu chúng là con tôi, tôi sẽ dạy chúng không quan hâm tới điều đó." "Khó mà làm vậy lắm giữa Luân Đôn, và lại là con cái của một công tước nữa", anh nói mỉa mai.
"Tôi không đồng ý", cô khẽ vẫy tay khinh khỉnh. "Tôi sẽ dạy chúng cách phớt lờ sự ngu ngốc của bọn họ. Giới thượng lưu được tạo nên từ những con người ngu ngốc, không quan trọng. Tôi chẳng quan tâm gì đến họ thì vì sao chúng lại nên quan tâm?" Cô nói thật lòng. Anh có thể nhìn thấy sự thật lòng trong mắt Lisette: Cô thật sự tin rằng giới thượng lưu không quan trọng.
"Cô nghĩ gì về tước vị của tôi?", anh hỏi cô. "Ý ngài là gì, tôi nghĩ gì về nó sao?", cô mỉm cười. "Nó có tám chữ cái. C-Ô-N-G T-Ư-Ớ-C." "Cô có tôn kính nó không?" "Tôi nên sao?" "Không." "Cha tôi chẳng hề tôn kính tước vị của ông ấy chút nào”, cô nói. Villiers thậm chí còn không nghĩ về cha cô.
Gilner là một người đàn ông xuất sắc trong Nghị viện, về mọi mặt. "Mẹ cô đã mất cách đây một thời gian rồi. Cô có biết liệu cha mình có bao giờ nghĩ tới việc tái hôn không?" "Ồ không", Lisette nói một cách yên bình. "Ông ấy nói thích huyết thống trực tiếp của mình chết hẳn thì hơn.
Em họ thứ hai của tôi sẽ thừa kế." "Thật hết sức..." Nhưng cô đút bàn tay thanh tú của mình vào tay anh và đặt một ngón tay lên miệng. Khi họ quan sát, Phyllinda nghiêng người và vòng tay ôm lấy em gái. Villiers nói, "Tôi đã từng nghe đoạn đầu của bài hát ru đó nhưng chưa nghe đoạn thứ hai bao giờ".
"À, tôi đã bịa ra đấy", Lisette nói. "Tôi chưa từng thích ý tưởng cái nôi bị rơi. Sao chứ, em bé sẽ bị đau mất!", cô kéo nhẹ tay anh. "Đi nào, Leopold. Cô tôi đã về nhà và bà sẽ phật ý nếu tôi ra đón quá muộn." Cô gọi anh là Leopold thật quá dễ dàng, như thể họ đã thân thiết từ lâu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Công Tước Của Riêng Em
Eloisa James
Công Tước Của Riêng Em - Eloisa James
https://isach.info/story.php?story=cong_tuoc_cua_rieng_em__eloisa_james